Đích Trưởng Nữ
-
Chương 200: Ngày thứ ba lại mặt (trung)
Thấy mọi người quăng ánh mắt tới, Triệu Khả Nhiên cũng không treo ngược lòng của mọi người, “Phong nhi không cần phải đến nơi khác làm quan, hắn sẽ trực tiếp tiến vào Hàn Lâm viện làm một viên quan nhỏ.”
Nghe được tin tức này, trên mặt Triệu Tùng nhất thời hiện ra nụ cười thoải mái. Không chỉ vì Triệu Khả Phong không bị điều đi ra ngoài, quan trọng hơn là, hắn có thể tiến vào Hàn Lâm viện. Mà tiến vào Hàn Lâm viện rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, trong lòng ông cũng rất rõ ràng.
Không chỉ có Triệu Tùng, Tôn Thiến ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là bà cũng không nghĩ xa như Triệu Tùng mà thôi, bà chỉ nghĩ đến con trai của bà không cần rời xa bà mà thôi.
Mà Tần Hương Hà nghe được tin tức này, cũng không có tâm tình tốt như vậy. Bà không muốn Triệu Khả Phong ở lại kinh thành. Lúc trước bà không biết đến, nhưng mà bây giờ bà mới biết, thì ra trong tất cả thê thiếp, người dối trá nhất chính là Tôn thị. Tôn thị âm thầm được lên làm bình thê. Hiện tại con trai của nàng ta lại có thể tiến vào Hàn Lâm viện. Nhất là trong chuyện này sợ rằng còn có một phần công lao của nữ nhi mình, nghĩ đến đây, trong lòng của bà không cầm được tức giận.
Mà trong đại sảnh những người còn lại khác hướng ánh mắt hâm mộ đến Tôn Thiến và Triệu Khả Phong. Nhất là Lý di nương và hai nữ nhi của nàng, đối với kết quả này cảm thấy hâm mộ lại ghen tỵ.
Vừa lúc đó, một hạ nhân đi vào, “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư trở lại.”
Vừa nghe tin tức này, Triệu Tùng và Tần Hương Hà vội vàng đứng lên, chuẩn bị ra cửa nghênh đón. Tư Đồ Húc và Triệu Khả vẫn như cũ cùng mọi người ngồi ở trong đại sảnh nhàn thoại việc nhà.
Nhưng cũng không lâu lắm, Triệu Tùng và Tần Hương Hà trở lại. Để cho Triệu Khả Nhiên cảm thấy ngoài ý chính là, tiến vào cùng với bọn họ chỉ có một mình Triệu Khả Nhân mà thôi, căn bản cũng không thấy Thái tử. Chỉ là, nàng cũng biết, trường hợp này có một số lời có thể nói, có một số lời nói còn lại không thể nói, cho nên nàng đứng lên, cười nhìn Triệu Khả Nhân, mở miệng nói, “Khả Nhân, muội cũng trở về rồi. Chúng ta cũng mới vừa tới không lâu.”
“Thật sao? Các ngươi tới thật sớm!” Thấy hai người Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc ngọt ngào lại mặt, nhưng mình lại đơn độc một mình, trong lòng của Triệu Khả Nhân không biết có tư vị gì, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, mở miệng nói, “Vốn dĩ Thái tử điện hạ muốn theo ta cùng trở về, chỉ là bởi vì còn có công sự phải làm, cho nên không thể cùng ta đi mà thôi. Tỷ tỷ, thật sự hâm mộ ngươi! Húc vương không có chuyện gì làm, có thể cả ngày cùng với ngươi.”
Triệu Khả Nhân ngoài mặt nói hâm mộ, nhưng lại ngầm giễu cợt, nói Tư Đồ Húc là một người nhàn rỗi.
Đối với lời nói ẩn ý này, Triệu Khả Nhiên đương nhiên nghe liền hiểu, nhưng nàng lại không có một chút tức giận, ngược lại cười tiếp lời, “Thật sao? Thật ra thì ta cũng cảm thấy như vậy tốt vô cùng. Hiện tại, chúng ta còn trong tân hôn, đương nhiên là ngọt ngào rồi. Chỉ là, ta cũng hiểu, trên vai Thái tử điện hạ trọng trách nặng nề! Nếu không thì lúc thành thân, cũng không có thời gian tới nghênh thân? Thật sự chính là công sự quá bận rộn.”
Nghe được lời nói châm chọc của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân thiếu chút nữa nhảy lên. Lúc trước Thái tử không đến nghênh thân, là vì chuyện cùng với Tần Y Miểu lại mặt, hầu như người trong kinh thành đều đã biết, bây giờ nói ra, rõ ràng là đang cười nhạo nàng. Nhưng nàng lại không có biện pháp phát giận.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhân chỉ có thể gượng cười, “Nhưng mà mặc dù hôm nay Thái tử không thể tới, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị lễ vật, để cho ta mang về đưa cho mọi người!”
Nói xong, Triệu Khả Nhân liền đem lễ vật đã chuẩn bị trước trước lấy ra. Bởi vì trước đó Triệu Khả Nhiên cũng đã đưa cho mọi người một chút bảo vật giá trị liên thành, cho nên đối với những lễ vật này, biểu hiện của mọi người đều rất bình thản. /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Đối với chuyện này, Triệu Khả Nhân cảm thấy rất bất mãn. Vốn là nàng trông cậy vào những lễ vật này có thể cho nàng hòa nhau một chút, nhưng không ngờ đối với một chút lễ vật này, mọi người một chút kinh ngạc cũng không có. Lúc này nàng cũng không biết, Triệu Khả Nhiên đã đưa ra lễ vật.
Tần Hương Hà ở một bên, thấy gặp lại hai nữ nhi hoàn toàn khác nhau, trong lòng của bà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một người dáng dấp không xuất chúng, luôn luôn chịu lạnh nhạt của mình, cuối cùng thậm chí cãi nhau với nữ nhi, hiện tại không chỉ thành vương phi, hơn nữa còn rất được phu quân sủng ái. Nhưng ngược lại, một người luôn luôn xuất chúng, tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất, cũng chỉ có thể gả làm thứ phi, thậm chí ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ có thể cô đơn một mình mà thôi. Điều này làm cho bà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thấy không khí có chút lạnh ngưng, Triệu Tùng mở miệng cười nói, “Khả Nhiên, Khả Nhân, sáng sớm các con đã trở về, khẳng định đã mệt mỏi, hay là trước trở về trong viện của các con nghỉ ngơi một chút đi!”
Rất nhanh, người trong đại sảnh đều giải tán, tất cả mọi người trở lại trong sân của mình. Mà Triệu Khả Nhân cũng không có lập tức trở về Hạ Vũ viên, mà trở lại Thanh Hà các cùng với Tần Hương Hà. Mà Tư Đồ Húc cũng không trở về Xuân Huy viên cùng với Triệu Khả Nhiên. Từ lần trước trong hôn lễ, Triệu Khả Phong bị tri thức của Tư Đồ Húc thuyết phục, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt. Cho nên, hắn bị Triệu Khả Phong lôi đi, bảo là thân cận một chút.
Nếu là người khác, Tư Đồ Húc đại khái cũng sẽ không để ý tới, nhưng đó là đệ đệ thê tử mình thương yêu nhất, cho nên hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể hy sinh thời gian bồi thê tử, liên lạc tình cảm với tiểu cữu tử đi.
Triệu Khả Nhiên mang theo Cầm Hương và Thi Hương trở lại Xuân Huy viên. Hôm nay trở về nhà, Triệu Khả Nhiên cũng chỉ dẫn theo hai người các nàng mà thôi, những nha hoàn khác ở đều trong vương phủ.
Trở lại Xuân Huy viên thấy cảnh sắc quen thuộc thường ngày, trong nội tâm Triệu Khả Nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái. Hình như là rất quen thuộc, lại giống như rất lạ lẫm, trong lòng một hồi ê ẩm, ngọt ngào, nhưng giống như lại có chút không biết làm thế nào, cảm giác như vậy thật sự khiến cảm xúc của nàng trăm mối ngổn ngang!
“Tiểu thư, chúng ta vào trong đi!” Thi Hương mở miệng nói, “Mặc dù đã là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, nếu ở lâu, rất dễ bị cảm lạnh.”
“Tốt”
Ba người trở lại trong phòng, Triệu Khả Nhiên không có chuyện gì làm, cho nên rút một quyển sách từ trên giá sách, bắt đầu lẳng lặng xem sách. Cũng không lâu lắm, liền truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng để quyển sách trên tay xuống, ý bảo Cầm Hương đi mở cửa, trong miệng còn nhẹ cảm thán một câu, “Rốt cuộc đã tới, tới thật nhanh!”
Không lâu lắm, Cầm Hương liền đi vào, mà phía sau của nàng còn dẫn theo một người, đó chính là Nhàn Lạc. Không sai, người Triệu Khả Nhiên một mực chờ đợi chính là Nhàn Lạc.
Nhàn Lạc đi tới, rất tự nhiên thi lễ Triệu Khả Nhiên, “Nô tỳ tham kiến Húc vương phi.”
Nhìn dáng vẻ quy củ của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Xem ra Nhàn Lạc, ngươi thật sự hiểu biết quy củ rồi, xem ra ma ma trong nội cung thật sự có cách giáo dục! Khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy, cũng không biết Triệu Khả Nhân có thay đổi hay không.”
“Húc vương phi quá khen.” Nhàn Lạc cười trả lời, nhưng trong lòng lại kinh hãi. Chuyện trong nội cung phái ma ma tới dạy nhị tiểu thư, có lẽ mọi người đều biết, nhưng chuyện nhị tiểu thư buộc nàng và Nhàn Vân cùng nhau học, hẳn không có người biết mới phải. Nhưng đại tiểu thư đối với chuyện này lại rõ như lòng bàn tay. Đại tiểu thư rốt cuộc có chuyện gì không biết!
“Thật ra thì như vậy cũng tốt.” Mặc dù Nhàn Lạc che giấu rất nhanh, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn chú ý tới biến hóa trong lòng của nàng, chỉ là cũng không có quá để ý tới mà thôi, “Nếu ngươi phải là muốn bám lấy Thái tử, huấn luyện như thế đối với ngươi mà nói, vẫn là cần thiết. Nhưng mà, như vậy cũng coi như Triệu Khả Nhân thất sách! Ngươi có thể nhìn một chút, dáng vẻ của ngươi bây giờ, ngôn hành cử chỉ, đều mang theo một cỗ hương vị, không giống với dáng vẻ sợ hãi rụt rè như trước kia.”
“Nô tỳ thụ giáo.” Nghe Triệu Khả Nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng Nhàn Lạc không nhịn được kích động, lúc mới bắt đầu, nàng nghe nói đại tiểu thư muốn gặp nàng, vốn đang không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng bây giờ nghe những lời như vậy, nàng bắt đầu không nhịn được mong đợi, “Nô tỳ có thể thành chuyện hay không, vẫn nhờ đại tiểu thư có nguyện ý giúp một tay hay không. Nếu đại tiểu thư đồng ý giúp đỡ, nô tỳ vô cùng cảm kích, tương lai nhất định sẽ vì đại tiểu thư không màng sống chết.”
“Ha ha, thật sao?” Nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên phơi phới, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên trong nụ cười vẫn lộ ra một cỗ hàn khí như có như không, “Vậy Nhàn Lạc, nếu bổn vương phi có biện pháp giúp ngươi, ngươi có thật sự một lòng đối với bổn vương phi hay không?”
“Vương phi, người thật sự có biện pháp?” Trong mắt Nhàn Lạc lóe lên một tia vui mừng, “Vương phi, nếu người nguyện ý giúp nô tỳ, về sau nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, làm việc cho người.”
“Nhàn Lạc, bổn vương phi nhắc nhở ngươi trước, trên cái thế giới này không có chuyện tốt miễn phí.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, mở miệng nói, “Bổn vương phi chính là có biện pháp, nhưng mà, tất cả chỗ tốt phải hy sinh một chút mới có thể thực hiện. Bổn vương phi hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc nguyện ý dù phả trả bất cứ giá nào sao?”
“Trả giá?” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n! Nhàn Lạc sững sờ nhìn Triệu Khả Nhiên. Nàng không biết lời của Triệu Khả Nhiên nói rốt cuộc là có ý gì. Nhưng mà, nàng biết, đại tiểu thư thật sự có biện pháp có thể khiến nàng bám lấy Thái tử.
“Không sai.” Nhìn dáng vẻ không hiểu của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười tiếp tục nói, “Ngươi muốn bám lấy Thái tử, vậy ngươi sẽ phải mất đi vật rất quan trọng, đối với tất cả nữ nhân mà nói, chính là vật quý giá nhất trong cuộc đời, cũng không biết ngươi là có chịu hay không. Nếu như ngươi không muốn chịu trả giá, vậy ta cũng không có biện pháp.”
“Vương phi, người nói rốt cuộc là thứ gì?” Nhàn Lạc không ngừng mở miệng hỏi, “Vật đó thật sự rất quan trọng sao?”
“Ha ha, bổn vương phi có thể nói cho ngươi biết, để cho ngươi tự mình quyết định, về phần có quan trọng hay không, còn có rốt cuộc là quan trọng bao nhiêu, vậy phải xem cảm thụ của chính ngươi, bổn vương phi quản không được ngươi.” Triệu Khả Nhiên cười, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn Nhàn Lạc, “Bổn vương phi đích xác là có cách khiến Thái tử coi trọng ngươi, hơn nữa không chỉ là thị thiếp, nếu như ngươi nỗ lực, nói không chừng còn có thể leo lên vị trí Lương Đễ.”
“Có thật không?” Triệu Khả Nhiên còn chưa nói hết, Nhàn Lạc đã vui mừng kêu thành tiếng, cho tới nay, nàng cho là nhiều nhất mình cũng chỉ có thể ngồi lên vị trí thị thiếp mà thôi. Bởi vì nàng xuất thân là nô tỳ, hơn nữa tướng mạo cũng không tính là thượng thừa, mặc dù là có một ít khôn vặt, nhưng mà đối với Thái tử mà nói, căn bản cũng không giúp ích gì. Nhưng đại tiểu thư lại nói, có thể cho nàng ngồi lên vị trí cao hơn thị thiếp. Kinh hỉ lớn như vậy, thật sự khiến cho nàng vui vô cùng.
“Không nên vui mừng quá sớm.” Thấy bộ dáng vui mừng của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên tạt một chậu nước lạnh, “Ngươi đừng quên, đó là phải trả giá thật lớn.”
“Vương phi, cho dù phải trả giá đắc như thế nào, nô tỳ cũng nguyện ý bỏ ra.” Nhàn Lạc vội vàng mở miệng tỏ rõ cõi lòng, “Chỉ cần có thể khiến nô tỳ trở thành Lương Đễ của Thái tử, bất cứ thứ gì nô tỳ cũng nguyện ý bỏ ra. Cho dù đắc giá bao nhiêu, nô tỳ tuyệt đối cũng không buông tay.”
“Ha ha, có thật không?” Mắt Triệu Khả Nhiên híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nhàn Lạc, “Vậy nếu như nói, cái giá cao nhất chính là mất đi quyền lợi làm mẫu thân thì sao? Ngươi có phải vẫn nghĩa vô phản cố hay không?”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc thất kinh, “Đại tiểu thư, người... người có ý gì?”
“Ý của bổn vương phi cũng không khó hiểu như vậy!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Bổn vương phi có thể giúp ngươi, để cho ngươi lên làm Lương Đễ Thái tử, nhưng ngược lại, về sau, cả đời này, ngươi không thể nào mang thai. Nếu như vậy, ngươi có nguyện ý hay không?”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc ngây dại. Nàng biết mình phải trả giá thật lớn, nhưng mà cho tới bây giờ nàng không nghĩ đến điều kiện lại tàn khốc như vậy. Nếu như hôm nay nàng thật sự làm như vậy, vậy cả đời này, nàng sẽ không có quyền lợi làm mẫu thân. Nhưng nếu không nguyện ý bỏ ra cái giá đắc như vậy, cả đời này nàng chỉ có thể là một đứa nha hoàn, vĩnh viễn chỉ có thể hầu hạ người khác, tiếp đó gả cho một gã sai vặt, nghèo khổ cả đời như vậy. Cho dù lựa chọn như thế nào, nàng đều không cam lòng.
Thấy Nhàn Lạc trầm mặc, Triệu Khả Nhiên không một chút đồng tình, nàng mở miệng nói, “Nhàn Lạc, rốt cuộc làm như thế nào, ngươi tự mình lựa chọn đi! Bổn vương phi sẽ không thay ngươi quyết định bất kỳ cái gì. Nếu ngươi muốn dựa vào Thái tử, vậy ta sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi không muốn, vậy hiện tại ngươi rời khỏi! Bổn vương phi coi như ngươi chưa từng tới tìm ta, về sau ngươi ở lại bên cạnh Triệu Khả Nhân hầu hạ cho tốt!”
Hiện tại có thể nói Nhàn Lạc tâm loạn như ma, nàng không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào mới phải. Nhưng nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng của nàng đột nhiên khơi dậy một cỗ ý chí chiến đấu. Tại sao, tại sao mình vẫn hầu hạ tiểu thư như vậy? Nếu không phải tiểu thư xuất thân tốt, sao có cơ hội lên làm thứ phi Thái tử? Tại sao cả đời mình phải ở bên cạnh tiểu thư, mặc cho nàng sai sử? Không được, mình tuyệt đối không cần cuộc sống như thế. Đã có cơ hội, mình cũng muốn làm người trên người khác.
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhàn Lạc lóe lên một tia kiên định, “Vương phi, nô tỳ nguyện ý. Chỉ cần nô tỳ có thể gả cho Thái tử, nô tỳ nguyện ý mất đi tư cách làm mẹ.”
“Ngươi thật sự quyết định sao”" Triệu Khả Nhiên nhắc nhở, “Ngươi phải biết, cho dù ngươi gả cho Thái tử, nếu sau này không có con cái, vậy ngươi cũng không có bảo đảm.”
“Vương phi, nô tỳ đã suy nghĩ ỹ rồi.” Nhàn Lạc khẳng định gật đầu, “So với việc cả đởi làm nha hoàn, sống cuộc sống phụ thuộc người khác như vậy, nô tỳ vẫn muốn liều một phen. Nô tỳ không muốn cả đời đều sống như vậy, nô tỳ cũng muốn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.”
“Vậy thì tốt, ngươi đã quyết định rồi, vậy sau này tất cả hậu quả cũng do chính ngươi gánh chịu.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Triệu Khả Nhiên lấy ra một cái bình nhỏ, đặt trên bàn, “Bên trong có một loại thuốc. Loại thuốc này gọi là Thiên Hương Hoàn. Nữ tử chỉ cần uống Thiên Hương hoàn này, thì từ trong người sẽ tản mát ra một loại hương thơm, ngay cả mọi cử động đều mang theo mị khí mê người. Chỉ cần ngươi dùng thuốc này, như vậy Thái tử cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn.”
Nhìn cái bình nhỏ này, Nhàn Lạc giống như nhìn thấy vật trân bảo hiếm thấy, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, “Trên cái thế giới này thật sự có thuốc như vậy?”
“Dĩ nhiên.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Thiên Hương hoàn này dùng rất nhiều dược liệu trân quý đề luyện thành. Trong đó có một loại hương liệu trân quý, đó chính là xạ hương.”
“Xạ hương.” Nhàn Lạc nhướng mày. Cho dù nàng cái gì cũng không hiểu, cũng biết xạ hương là một loại vật như thế nào.
“Không sai.” Triệu Khả Nhiên cầm bình nhỏ lên, vuốt trong tay, “Cũng bởi vì bên trong có chứa xạ hương, cho nên mới khiến cho nữ tử vô sinh. Mới vừa rồi bổn vương phi hỏi ngươi có nguyện ý bỏ cái giá đắc như vậy hay không, cũng bởi vì dược vật này. Thiên Hương Hoàn là có thể để cho ngươi đạt được sủng ái của Thái tử, nhưng mà, nếu dùng dược này, sẽ có hậu quả gì, tin tưởng ngươi cũng rất rõ ràng. Hiện tại ngươi còn có cơ hội đổi ý.”
“Nô tỳ tuyệt đối sẽ không hối hận.” Nhàn Lạc kiên định nhìn cái bình nhỏ trong tay Triệu Khả Nhiên, “Xin vương phi ban thuốc.”
“Vậy thì tốt, ngươi đã kiên định như vậy, vậy bổn vương phi cũng không cản ngươi.” Triệu Khả Nhiên cầm bình nhỏ trong tay đưa cho Nhàn Lạc, “Trong bình có mười viên Thiên Hương Hoàn. Ngươi cách ba ngày liền ăn một viên. Một tháng sau, trên người của ngươi sẽ có biến hóa rõ ràng. Đến lúc đó, cho dù ngươi không có cố ý quyến rũ, Thái tử cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn.”
“Tạ vương phi ban thuốc.” Nhàn Lạc nhận lấy bình nhỏ, liền cẩn thận cất vào trong ngực của mình, “Vương phi, vậy sau này, nô tỳ cũng sẽ cứ tiếp tục như vậy phải không?”
“Dĩ nhiên không có chuyện tốt như vậy rồi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, “Nhàn Lạc, bổn vương phi có vài lời phải nói với ngươi! Đối với ngươi, bổn vương phi tuyệt đối không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, cho nên bổn vương phi chắc sẽ không để cho ngươi nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã). Nếu để cho ngươi cứ như vậy suốt đời, vậy nếu ngươi không muốn giúp bổn vương phi làm việc, vậy không phải bổn vương phi rất thua thiệt sao? Buôn bán lỗ vốn như vậy, sao bổn vương phi lại làm chứ?”
“Vương phi, người có ý gì, chẳng lẽ nói, thuốc này còn có thể mất đi tác dụng sao?” Nhàn Lạc nghe Triệu Khả Nhiên nói, vội vàng hỏi, “Hiệu lực của thuốc này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu!”
Nhàn Lạc có thể nói là lòng như lửa đốt, bởi vì nàng dùng Thiên Hương hoàn này, vậy sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách làm mẹ. Nhưng nàng phải trả cái giá đắc như vậy, rốt cuộc cũng không thể giữ lại tâm của Thái tử, vậy còn có ý nghĩa gì!
“Nhàn Lạc, bổn vương phi thành thật nói cho ngươi biết, ngươi đột nhiên tới tìm bổn vương phi như vậy, sau đó nói muốn thần phục bổn vương phi.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Nhàn Lạc, nhưng trong mắt lại thoáng qua tia sắc bén, “Biểu hiện của ngươi như vậy, muốn người khác tin tưởng lời ngươi nói, sợ rằng sẽ rất khó khăn! Bổn vương phi làm sao biết ngươi có phải đang lừa gạt bổn vương phi hay không? Cho nên, vì muốn dùng phòng ngừa vạn nhất, bổn vương phi không thể không làm thêm một chút đảm bảo.”
Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, Nhàn Lạc cũng không có lời gì có thể phản bác. Cho dù nàng muốn tranh luận, cũng không biết nên nói sao mới phải, bởi vì đại tiểu thư nói rất đúng, thật sự bản thân mình không được tín nhiệm.
“Vậy vương phi, ý của người là…”
“Rất đơn giản.” Triệu Khả Nhiên trực tiếp mở miệng nói, “Sau này, chỉ cần ngươi dùng thuốc nửa năm, vậy thì có thể bảo trì hiệu quả như vậy. Đến lúc đó, sẽ có người đưa thuốc cho ngươi. Chỉ cần ngươi không có dị tâm, dược vật kia cũng sẽ không gián đoạn.”
“Về sau nô tỳ nhất định sẽ trung thành cảnh cảnh với vương phi.” Nhàn Lạc cắn răng, mở miệng nói, “Chỉ là, nô tỳ cũng hi vọng vương phi có thể tuân thủ ước định.”
“Yên tâm đi.”
Nhàn Lạc cầm thuốc, rời khỏi phòng, chỉ là vẻ mặt của nàng có vẻ cực kỳ phức tạp.
“Vương phi, ngưười nói, Nhàn Lạc thật sự sẽ trung thành sao?” Sau khi Nhàn Lạc rời khỏi, Cầm Hương mở miệng dò hỏi, “Chỉ bằng Thiên Hương hoàn, nàng thật sự sẽ nghe theo lệnh của người sao? Tương lai nếu nàng được sủng ái, có thể phản bội hay không?”
“Không biết.” Triệu Khả Nhiên cười vô cùng tự tin, “Chúng ta đều hậu quả sau khi dùng Thiên Hương Hoàn. Nhàn Lạc muốn được Thái tử sủng ái, vậy thì nhất định dựa vào Thiên Hương hoàn, nếu không, căn bản cũng không được Thái tử sủng ái. Chỉ cần nàng bắt đầu dùng thuốc, vậy thì tuyệt đối không có cách nào dừng lại. Nói cách khác, nàng không phải phí công nhọc sức sao? Nàng bỏ ra giá đắc như vậy, mới đổi lấy được, nàng tuyệt đối sẽ không để cho mình bỏ lỡ.”
“Ai, nô tỳ thật sự không có cách nào hiểu được suy nghĩ của Nhàn Lạc.” Cầm Hương mở miệng thở dài, “Đối với nàng mà nói, vinh hoa phú quý, thật quan trọng như vậy sao?”
“Ai có chí nấy.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, “Nhàn Lạc vẫn có một chút dã tâm, cho nên nàng không muốn bình thản cả đời, đó chính là lựa chọn của nàng. Cho dù tương lai như thế nào, chỉ có thể do chính nàng gánh chịu. Chúng ta không xen vào. Chỉ là, hi vọng nàng có thể mang đến cho ta một chút tác dụng, vậy là tốt rồi.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
“Điểm này vương phi có thể yên tâm.” Thi Hương mở miệng cười, “Cho dù nàng không truyền đến tin tức gì, chỉ bằng nàng ở trong phủ Thái tử dấy lên sóng gió, đối với chúng ta mà nói, cũng đã là chỗ tốt không nhỏ rồi.”
Triệu Khả Nhiên cười, không nói gì, cầm quyển sách vừa mới để xuống, tiếp tục xem.
Nghe được tin tức này, trên mặt Triệu Tùng nhất thời hiện ra nụ cười thoải mái. Không chỉ vì Triệu Khả Phong không bị điều đi ra ngoài, quan trọng hơn là, hắn có thể tiến vào Hàn Lâm viện. Mà tiến vào Hàn Lâm viện rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, trong lòng ông cũng rất rõ ràng.
Không chỉ có Triệu Tùng, Tôn Thiến ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là bà cũng không nghĩ xa như Triệu Tùng mà thôi, bà chỉ nghĩ đến con trai của bà không cần rời xa bà mà thôi.
Mà Tần Hương Hà nghe được tin tức này, cũng không có tâm tình tốt như vậy. Bà không muốn Triệu Khả Phong ở lại kinh thành. Lúc trước bà không biết đến, nhưng mà bây giờ bà mới biết, thì ra trong tất cả thê thiếp, người dối trá nhất chính là Tôn thị. Tôn thị âm thầm được lên làm bình thê. Hiện tại con trai của nàng ta lại có thể tiến vào Hàn Lâm viện. Nhất là trong chuyện này sợ rằng còn có một phần công lao của nữ nhi mình, nghĩ đến đây, trong lòng của bà không cầm được tức giận.
Mà trong đại sảnh những người còn lại khác hướng ánh mắt hâm mộ đến Tôn Thiến và Triệu Khả Phong. Nhất là Lý di nương và hai nữ nhi của nàng, đối với kết quả này cảm thấy hâm mộ lại ghen tỵ.
Vừa lúc đó, một hạ nhân đi vào, “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư trở lại.”
Vừa nghe tin tức này, Triệu Tùng và Tần Hương Hà vội vàng đứng lên, chuẩn bị ra cửa nghênh đón. Tư Đồ Húc và Triệu Khả vẫn như cũ cùng mọi người ngồi ở trong đại sảnh nhàn thoại việc nhà.
Nhưng cũng không lâu lắm, Triệu Tùng và Tần Hương Hà trở lại. Để cho Triệu Khả Nhiên cảm thấy ngoài ý chính là, tiến vào cùng với bọn họ chỉ có một mình Triệu Khả Nhân mà thôi, căn bản cũng không thấy Thái tử. Chỉ là, nàng cũng biết, trường hợp này có một số lời có thể nói, có một số lời nói còn lại không thể nói, cho nên nàng đứng lên, cười nhìn Triệu Khả Nhân, mở miệng nói, “Khả Nhân, muội cũng trở về rồi. Chúng ta cũng mới vừa tới không lâu.”
“Thật sao? Các ngươi tới thật sớm!” Thấy hai người Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc ngọt ngào lại mặt, nhưng mình lại đơn độc một mình, trong lòng của Triệu Khả Nhân không biết có tư vị gì, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, mở miệng nói, “Vốn dĩ Thái tử điện hạ muốn theo ta cùng trở về, chỉ là bởi vì còn có công sự phải làm, cho nên không thể cùng ta đi mà thôi. Tỷ tỷ, thật sự hâm mộ ngươi! Húc vương không có chuyện gì làm, có thể cả ngày cùng với ngươi.”
Triệu Khả Nhân ngoài mặt nói hâm mộ, nhưng lại ngầm giễu cợt, nói Tư Đồ Húc là một người nhàn rỗi.
Đối với lời nói ẩn ý này, Triệu Khả Nhiên đương nhiên nghe liền hiểu, nhưng nàng lại không có một chút tức giận, ngược lại cười tiếp lời, “Thật sao? Thật ra thì ta cũng cảm thấy như vậy tốt vô cùng. Hiện tại, chúng ta còn trong tân hôn, đương nhiên là ngọt ngào rồi. Chỉ là, ta cũng hiểu, trên vai Thái tử điện hạ trọng trách nặng nề! Nếu không thì lúc thành thân, cũng không có thời gian tới nghênh thân? Thật sự chính là công sự quá bận rộn.”
Nghe được lời nói châm chọc của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân thiếu chút nữa nhảy lên. Lúc trước Thái tử không đến nghênh thân, là vì chuyện cùng với Tần Y Miểu lại mặt, hầu như người trong kinh thành đều đã biết, bây giờ nói ra, rõ ràng là đang cười nhạo nàng. Nhưng nàng lại không có biện pháp phát giận.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhân chỉ có thể gượng cười, “Nhưng mà mặc dù hôm nay Thái tử không thể tới, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị lễ vật, để cho ta mang về đưa cho mọi người!”
Nói xong, Triệu Khả Nhân liền đem lễ vật đã chuẩn bị trước trước lấy ra. Bởi vì trước đó Triệu Khả Nhiên cũng đã đưa cho mọi người một chút bảo vật giá trị liên thành, cho nên đối với những lễ vật này, biểu hiện của mọi người đều rất bình thản. /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Đối với chuyện này, Triệu Khả Nhân cảm thấy rất bất mãn. Vốn là nàng trông cậy vào những lễ vật này có thể cho nàng hòa nhau một chút, nhưng không ngờ đối với một chút lễ vật này, mọi người một chút kinh ngạc cũng không có. Lúc này nàng cũng không biết, Triệu Khả Nhiên đã đưa ra lễ vật.
Tần Hương Hà ở một bên, thấy gặp lại hai nữ nhi hoàn toàn khác nhau, trong lòng của bà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một người dáng dấp không xuất chúng, luôn luôn chịu lạnh nhạt của mình, cuối cùng thậm chí cãi nhau với nữ nhi, hiện tại không chỉ thành vương phi, hơn nữa còn rất được phu quân sủng ái. Nhưng ngược lại, một người luôn luôn xuất chúng, tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất, cũng chỉ có thể gả làm thứ phi, thậm chí ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ có thể cô đơn một mình mà thôi. Điều này làm cho bà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thấy không khí có chút lạnh ngưng, Triệu Tùng mở miệng cười nói, “Khả Nhiên, Khả Nhân, sáng sớm các con đã trở về, khẳng định đã mệt mỏi, hay là trước trở về trong viện của các con nghỉ ngơi một chút đi!”
Rất nhanh, người trong đại sảnh đều giải tán, tất cả mọi người trở lại trong sân của mình. Mà Triệu Khả Nhân cũng không có lập tức trở về Hạ Vũ viên, mà trở lại Thanh Hà các cùng với Tần Hương Hà. Mà Tư Đồ Húc cũng không trở về Xuân Huy viên cùng với Triệu Khả Nhiên. Từ lần trước trong hôn lễ, Triệu Khả Phong bị tri thức của Tư Đồ Húc thuyết phục, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt. Cho nên, hắn bị Triệu Khả Phong lôi đi, bảo là thân cận một chút.
Nếu là người khác, Tư Đồ Húc đại khái cũng sẽ không để ý tới, nhưng đó là đệ đệ thê tử mình thương yêu nhất, cho nên hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể hy sinh thời gian bồi thê tử, liên lạc tình cảm với tiểu cữu tử đi.
Triệu Khả Nhiên mang theo Cầm Hương và Thi Hương trở lại Xuân Huy viên. Hôm nay trở về nhà, Triệu Khả Nhiên cũng chỉ dẫn theo hai người các nàng mà thôi, những nha hoàn khác ở đều trong vương phủ.
Trở lại Xuân Huy viên thấy cảnh sắc quen thuộc thường ngày, trong nội tâm Triệu Khả Nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái. Hình như là rất quen thuộc, lại giống như rất lạ lẫm, trong lòng một hồi ê ẩm, ngọt ngào, nhưng giống như lại có chút không biết làm thế nào, cảm giác như vậy thật sự khiến cảm xúc của nàng trăm mối ngổn ngang!
“Tiểu thư, chúng ta vào trong đi!” Thi Hương mở miệng nói, “Mặc dù đã là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, nếu ở lâu, rất dễ bị cảm lạnh.”
“Tốt”
Ba người trở lại trong phòng, Triệu Khả Nhiên không có chuyện gì làm, cho nên rút một quyển sách từ trên giá sách, bắt đầu lẳng lặng xem sách. Cũng không lâu lắm, liền truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng để quyển sách trên tay xuống, ý bảo Cầm Hương đi mở cửa, trong miệng còn nhẹ cảm thán một câu, “Rốt cuộc đã tới, tới thật nhanh!”
Không lâu lắm, Cầm Hương liền đi vào, mà phía sau của nàng còn dẫn theo một người, đó chính là Nhàn Lạc. Không sai, người Triệu Khả Nhiên một mực chờ đợi chính là Nhàn Lạc.
Nhàn Lạc đi tới, rất tự nhiên thi lễ Triệu Khả Nhiên, “Nô tỳ tham kiến Húc vương phi.”
Nhìn dáng vẻ quy củ của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Xem ra Nhàn Lạc, ngươi thật sự hiểu biết quy củ rồi, xem ra ma ma trong nội cung thật sự có cách giáo dục! Khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy, cũng không biết Triệu Khả Nhân có thay đổi hay không.”
“Húc vương phi quá khen.” Nhàn Lạc cười trả lời, nhưng trong lòng lại kinh hãi. Chuyện trong nội cung phái ma ma tới dạy nhị tiểu thư, có lẽ mọi người đều biết, nhưng chuyện nhị tiểu thư buộc nàng và Nhàn Vân cùng nhau học, hẳn không có người biết mới phải. Nhưng đại tiểu thư đối với chuyện này lại rõ như lòng bàn tay. Đại tiểu thư rốt cuộc có chuyện gì không biết!
“Thật ra thì như vậy cũng tốt.” Mặc dù Nhàn Lạc che giấu rất nhanh, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn chú ý tới biến hóa trong lòng của nàng, chỉ là cũng không có quá để ý tới mà thôi, “Nếu ngươi phải là muốn bám lấy Thái tử, huấn luyện như thế đối với ngươi mà nói, vẫn là cần thiết. Nhưng mà, như vậy cũng coi như Triệu Khả Nhân thất sách! Ngươi có thể nhìn một chút, dáng vẻ của ngươi bây giờ, ngôn hành cử chỉ, đều mang theo một cỗ hương vị, không giống với dáng vẻ sợ hãi rụt rè như trước kia.”
“Nô tỳ thụ giáo.” Nghe Triệu Khả Nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng Nhàn Lạc không nhịn được kích động, lúc mới bắt đầu, nàng nghe nói đại tiểu thư muốn gặp nàng, vốn đang không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng bây giờ nghe những lời như vậy, nàng bắt đầu không nhịn được mong đợi, “Nô tỳ có thể thành chuyện hay không, vẫn nhờ đại tiểu thư có nguyện ý giúp một tay hay không. Nếu đại tiểu thư đồng ý giúp đỡ, nô tỳ vô cùng cảm kích, tương lai nhất định sẽ vì đại tiểu thư không màng sống chết.”
“Ha ha, thật sao?” Nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên phơi phới, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên trong nụ cười vẫn lộ ra một cỗ hàn khí như có như không, “Vậy Nhàn Lạc, nếu bổn vương phi có biện pháp giúp ngươi, ngươi có thật sự một lòng đối với bổn vương phi hay không?”
“Vương phi, người thật sự có biện pháp?” Trong mắt Nhàn Lạc lóe lên một tia vui mừng, “Vương phi, nếu người nguyện ý giúp nô tỳ, về sau nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, làm việc cho người.”
“Nhàn Lạc, bổn vương phi nhắc nhở ngươi trước, trên cái thế giới này không có chuyện tốt miễn phí.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, mở miệng nói, “Bổn vương phi chính là có biện pháp, nhưng mà, tất cả chỗ tốt phải hy sinh một chút mới có thể thực hiện. Bổn vương phi hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc nguyện ý dù phả trả bất cứ giá nào sao?”
“Trả giá?” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n! Nhàn Lạc sững sờ nhìn Triệu Khả Nhiên. Nàng không biết lời của Triệu Khả Nhiên nói rốt cuộc là có ý gì. Nhưng mà, nàng biết, đại tiểu thư thật sự có biện pháp có thể khiến nàng bám lấy Thái tử.
“Không sai.” Nhìn dáng vẻ không hiểu của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười tiếp tục nói, “Ngươi muốn bám lấy Thái tử, vậy ngươi sẽ phải mất đi vật rất quan trọng, đối với tất cả nữ nhân mà nói, chính là vật quý giá nhất trong cuộc đời, cũng không biết ngươi là có chịu hay không. Nếu như ngươi không muốn chịu trả giá, vậy ta cũng không có biện pháp.”
“Vương phi, người nói rốt cuộc là thứ gì?” Nhàn Lạc không ngừng mở miệng hỏi, “Vật đó thật sự rất quan trọng sao?”
“Ha ha, bổn vương phi có thể nói cho ngươi biết, để cho ngươi tự mình quyết định, về phần có quan trọng hay không, còn có rốt cuộc là quan trọng bao nhiêu, vậy phải xem cảm thụ của chính ngươi, bổn vương phi quản không được ngươi.” Triệu Khả Nhiên cười, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn Nhàn Lạc, “Bổn vương phi đích xác là có cách khiến Thái tử coi trọng ngươi, hơn nữa không chỉ là thị thiếp, nếu như ngươi nỗ lực, nói không chừng còn có thể leo lên vị trí Lương Đễ.”
“Có thật không?” Triệu Khả Nhiên còn chưa nói hết, Nhàn Lạc đã vui mừng kêu thành tiếng, cho tới nay, nàng cho là nhiều nhất mình cũng chỉ có thể ngồi lên vị trí thị thiếp mà thôi. Bởi vì nàng xuất thân là nô tỳ, hơn nữa tướng mạo cũng không tính là thượng thừa, mặc dù là có một ít khôn vặt, nhưng mà đối với Thái tử mà nói, căn bản cũng không giúp ích gì. Nhưng đại tiểu thư lại nói, có thể cho nàng ngồi lên vị trí cao hơn thị thiếp. Kinh hỉ lớn như vậy, thật sự khiến cho nàng vui vô cùng.
“Không nên vui mừng quá sớm.” Thấy bộ dáng vui mừng của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên tạt một chậu nước lạnh, “Ngươi đừng quên, đó là phải trả giá thật lớn.”
“Vương phi, cho dù phải trả giá đắc như thế nào, nô tỳ cũng nguyện ý bỏ ra.” Nhàn Lạc vội vàng mở miệng tỏ rõ cõi lòng, “Chỉ cần có thể khiến nô tỳ trở thành Lương Đễ của Thái tử, bất cứ thứ gì nô tỳ cũng nguyện ý bỏ ra. Cho dù đắc giá bao nhiêu, nô tỳ tuyệt đối cũng không buông tay.”
“Ha ha, có thật không?” Mắt Triệu Khả Nhiên híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nhàn Lạc, “Vậy nếu như nói, cái giá cao nhất chính là mất đi quyền lợi làm mẫu thân thì sao? Ngươi có phải vẫn nghĩa vô phản cố hay không?”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc thất kinh, “Đại tiểu thư, người... người có ý gì?”
“Ý của bổn vương phi cũng không khó hiểu như vậy!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Bổn vương phi có thể giúp ngươi, để cho ngươi lên làm Lương Đễ Thái tử, nhưng ngược lại, về sau, cả đời này, ngươi không thể nào mang thai. Nếu như vậy, ngươi có nguyện ý hay không?”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc ngây dại. Nàng biết mình phải trả giá thật lớn, nhưng mà cho tới bây giờ nàng không nghĩ đến điều kiện lại tàn khốc như vậy. Nếu như hôm nay nàng thật sự làm như vậy, vậy cả đời này, nàng sẽ không có quyền lợi làm mẫu thân. Nhưng nếu không nguyện ý bỏ ra cái giá đắc như vậy, cả đời này nàng chỉ có thể là một đứa nha hoàn, vĩnh viễn chỉ có thể hầu hạ người khác, tiếp đó gả cho một gã sai vặt, nghèo khổ cả đời như vậy. Cho dù lựa chọn như thế nào, nàng đều không cam lòng.
Thấy Nhàn Lạc trầm mặc, Triệu Khả Nhiên không một chút đồng tình, nàng mở miệng nói, “Nhàn Lạc, rốt cuộc làm như thế nào, ngươi tự mình lựa chọn đi! Bổn vương phi sẽ không thay ngươi quyết định bất kỳ cái gì. Nếu ngươi muốn dựa vào Thái tử, vậy ta sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi không muốn, vậy hiện tại ngươi rời khỏi! Bổn vương phi coi như ngươi chưa từng tới tìm ta, về sau ngươi ở lại bên cạnh Triệu Khả Nhân hầu hạ cho tốt!”
Hiện tại có thể nói Nhàn Lạc tâm loạn như ma, nàng không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào mới phải. Nhưng nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng của nàng đột nhiên khơi dậy một cỗ ý chí chiến đấu. Tại sao, tại sao mình vẫn hầu hạ tiểu thư như vậy? Nếu không phải tiểu thư xuất thân tốt, sao có cơ hội lên làm thứ phi Thái tử? Tại sao cả đời mình phải ở bên cạnh tiểu thư, mặc cho nàng sai sử? Không được, mình tuyệt đối không cần cuộc sống như thế. Đã có cơ hội, mình cũng muốn làm người trên người khác.
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhàn Lạc lóe lên một tia kiên định, “Vương phi, nô tỳ nguyện ý. Chỉ cần nô tỳ có thể gả cho Thái tử, nô tỳ nguyện ý mất đi tư cách làm mẹ.”
“Ngươi thật sự quyết định sao”" Triệu Khả Nhiên nhắc nhở, “Ngươi phải biết, cho dù ngươi gả cho Thái tử, nếu sau này không có con cái, vậy ngươi cũng không có bảo đảm.”
“Vương phi, nô tỳ đã suy nghĩ ỹ rồi.” Nhàn Lạc khẳng định gật đầu, “So với việc cả đởi làm nha hoàn, sống cuộc sống phụ thuộc người khác như vậy, nô tỳ vẫn muốn liều một phen. Nô tỳ không muốn cả đời đều sống như vậy, nô tỳ cũng muốn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.”
“Vậy thì tốt, ngươi đã quyết định rồi, vậy sau này tất cả hậu quả cũng do chính ngươi gánh chịu.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Triệu Khả Nhiên lấy ra một cái bình nhỏ, đặt trên bàn, “Bên trong có một loại thuốc. Loại thuốc này gọi là Thiên Hương Hoàn. Nữ tử chỉ cần uống Thiên Hương hoàn này, thì từ trong người sẽ tản mát ra một loại hương thơm, ngay cả mọi cử động đều mang theo mị khí mê người. Chỉ cần ngươi dùng thuốc này, như vậy Thái tử cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn.”
Nhìn cái bình nhỏ này, Nhàn Lạc giống như nhìn thấy vật trân bảo hiếm thấy, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, “Trên cái thế giới này thật sự có thuốc như vậy?”
“Dĩ nhiên.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Thiên Hương hoàn này dùng rất nhiều dược liệu trân quý đề luyện thành. Trong đó có một loại hương liệu trân quý, đó chính là xạ hương.”
“Xạ hương.” Nhàn Lạc nhướng mày. Cho dù nàng cái gì cũng không hiểu, cũng biết xạ hương là một loại vật như thế nào.
“Không sai.” Triệu Khả Nhiên cầm bình nhỏ lên, vuốt trong tay, “Cũng bởi vì bên trong có chứa xạ hương, cho nên mới khiến cho nữ tử vô sinh. Mới vừa rồi bổn vương phi hỏi ngươi có nguyện ý bỏ cái giá đắc như vậy hay không, cũng bởi vì dược vật này. Thiên Hương Hoàn là có thể để cho ngươi đạt được sủng ái của Thái tử, nhưng mà, nếu dùng dược này, sẽ có hậu quả gì, tin tưởng ngươi cũng rất rõ ràng. Hiện tại ngươi còn có cơ hội đổi ý.”
“Nô tỳ tuyệt đối sẽ không hối hận.” Nhàn Lạc kiên định nhìn cái bình nhỏ trong tay Triệu Khả Nhiên, “Xin vương phi ban thuốc.”
“Vậy thì tốt, ngươi đã kiên định như vậy, vậy bổn vương phi cũng không cản ngươi.” Triệu Khả Nhiên cầm bình nhỏ trong tay đưa cho Nhàn Lạc, “Trong bình có mười viên Thiên Hương Hoàn. Ngươi cách ba ngày liền ăn một viên. Một tháng sau, trên người của ngươi sẽ có biến hóa rõ ràng. Đến lúc đó, cho dù ngươi không có cố ý quyến rũ, Thái tử cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn.”
“Tạ vương phi ban thuốc.” Nhàn Lạc nhận lấy bình nhỏ, liền cẩn thận cất vào trong ngực của mình, “Vương phi, vậy sau này, nô tỳ cũng sẽ cứ tiếp tục như vậy phải không?”
“Dĩ nhiên không có chuyện tốt như vậy rồi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, “Nhàn Lạc, bổn vương phi có vài lời phải nói với ngươi! Đối với ngươi, bổn vương phi tuyệt đối không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, cho nên bổn vương phi chắc sẽ không để cho ngươi nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã). Nếu để cho ngươi cứ như vậy suốt đời, vậy nếu ngươi không muốn giúp bổn vương phi làm việc, vậy không phải bổn vương phi rất thua thiệt sao? Buôn bán lỗ vốn như vậy, sao bổn vương phi lại làm chứ?”
“Vương phi, người có ý gì, chẳng lẽ nói, thuốc này còn có thể mất đi tác dụng sao?” Nhàn Lạc nghe Triệu Khả Nhiên nói, vội vàng hỏi, “Hiệu lực của thuốc này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu!”
Nhàn Lạc có thể nói là lòng như lửa đốt, bởi vì nàng dùng Thiên Hương hoàn này, vậy sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách làm mẹ. Nhưng nàng phải trả cái giá đắc như vậy, rốt cuộc cũng không thể giữ lại tâm của Thái tử, vậy còn có ý nghĩa gì!
“Nhàn Lạc, bổn vương phi thành thật nói cho ngươi biết, ngươi đột nhiên tới tìm bổn vương phi như vậy, sau đó nói muốn thần phục bổn vương phi.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Nhàn Lạc, nhưng trong mắt lại thoáng qua tia sắc bén, “Biểu hiện của ngươi như vậy, muốn người khác tin tưởng lời ngươi nói, sợ rằng sẽ rất khó khăn! Bổn vương phi làm sao biết ngươi có phải đang lừa gạt bổn vương phi hay không? Cho nên, vì muốn dùng phòng ngừa vạn nhất, bổn vương phi không thể không làm thêm một chút đảm bảo.”
Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, Nhàn Lạc cũng không có lời gì có thể phản bác. Cho dù nàng muốn tranh luận, cũng không biết nên nói sao mới phải, bởi vì đại tiểu thư nói rất đúng, thật sự bản thân mình không được tín nhiệm.
“Vậy vương phi, ý của người là…”
“Rất đơn giản.” Triệu Khả Nhiên trực tiếp mở miệng nói, “Sau này, chỉ cần ngươi dùng thuốc nửa năm, vậy thì có thể bảo trì hiệu quả như vậy. Đến lúc đó, sẽ có người đưa thuốc cho ngươi. Chỉ cần ngươi không có dị tâm, dược vật kia cũng sẽ không gián đoạn.”
“Về sau nô tỳ nhất định sẽ trung thành cảnh cảnh với vương phi.” Nhàn Lạc cắn răng, mở miệng nói, “Chỉ là, nô tỳ cũng hi vọng vương phi có thể tuân thủ ước định.”
“Yên tâm đi.”
Nhàn Lạc cầm thuốc, rời khỏi phòng, chỉ là vẻ mặt của nàng có vẻ cực kỳ phức tạp.
“Vương phi, ngưười nói, Nhàn Lạc thật sự sẽ trung thành sao?” Sau khi Nhàn Lạc rời khỏi, Cầm Hương mở miệng dò hỏi, “Chỉ bằng Thiên Hương hoàn, nàng thật sự sẽ nghe theo lệnh của người sao? Tương lai nếu nàng được sủng ái, có thể phản bội hay không?”
“Không biết.” Triệu Khả Nhiên cười vô cùng tự tin, “Chúng ta đều hậu quả sau khi dùng Thiên Hương Hoàn. Nhàn Lạc muốn được Thái tử sủng ái, vậy thì nhất định dựa vào Thiên Hương hoàn, nếu không, căn bản cũng không được Thái tử sủng ái. Chỉ cần nàng bắt đầu dùng thuốc, vậy thì tuyệt đối không có cách nào dừng lại. Nói cách khác, nàng không phải phí công nhọc sức sao? Nàng bỏ ra giá đắc như vậy, mới đổi lấy được, nàng tuyệt đối sẽ không để cho mình bỏ lỡ.”
“Ai, nô tỳ thật sự không có cách nào hiểu được suy nghĩ của Nhàn Lạc.” Cầm Hương mở miệng thở dài, “Đối với nàng mà nói, vinh hoa phú quý, thật quan trọng như vậy sao?”
“Ai có chí nấy.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, “Nhàn Lạc vẫn có một chút dã tâm, cho nên nàng không muốn bình thản cả đời, đó chính là lựa chọn của nàng. Cho dù tương lai như thế nào, chỉ có thể do chính nàng gánh chịu. Chúng ta không xen vào. Chỉ là, hi vọng nàng có thể mang đến cho ta một chút tác dụng, vậy là tốt rồi.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
“Điểm này vương phi có thể yên tâm.” Thi Hương mở miệng cười, “Cho dù nàng không truyền đến tin tức gì, chỉ bằng nàng ở trong phủ Thái tử dấy lên sóng gió, đối với chúng ta mà nói, cũng đã là chỗ tốt không nhỏ rồi.”
Triệu Khả Nhiên cười, không nói gì, cầm quyển sách vừa mới để xuống, tiếp tục xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook