Đích Trưởng Nữ
Chương 196: Tư Đồ Húc xuất môn

Mặc dù lúc thỉnh an, xảy ra một chút chuyện không vui, nhưng mà, sau đó, Hoàng thượng vẫn truyền lời, nói là muốn dùng cơm trưa cùng với hai đôi tân phu thê. Mặc dù Tư Đồ Húc muốn trở về Húc vương phủ cùng Triệu Khả Nhiên dùng bữa trưa ngọt ngào, nhưng mà bất đắc dĩ hoàng mệnh khó trái, không thể làm gì khác hơn là mang theo thê tử, trong hoàng cung dùng xong bữa trưa mới rời khỏi.

Sau khi từ trong hoàng cung tạ ơn trở về, Tư Đồ Húc rất muốn cùng Triệu Khả Nhiên tiếp tục ở cùng một chỗ. Trước kia, hai người không có biện pháp, nhưng mà bây giờ bọn họ đã thành thân rồi, hắn tự nhiên muốn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ở cùng một chỗ với Triệu Khả Nhiên. Đáng tiếc, lúc bọn hắn trở lại Húc vương phủ, hắn nhận được tin tức truyền đến từ  Xích Uyên, lập tức phải ra ngoài.

“Xích Uyên cái tên kia rốt cuộc là giở trò quỷ gì!” Tư Đồ Húc không nhịn được mở miệng oán trách, “Cái tên kia rõ ràng biết ta mới thành thân, lại vào lúc này kêu ta ra ngoài, thật sự rất không thức thời.”

Thấy bộ dạng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên không nhịn được bật cười, nàng giúp Tư Đồ Húc đổi thường phục, vừa cười mở miệng khuyên nhủ, “Chàng nha, cũng không cần ở chỗ này oán trách, hẳn là có chuyện gì quan trọng, nếu không, sao Xích Uyên lại kêu chàng ra ngoài!”

“Vật nhỏ, nàng nói những lời này thật sự là tổn thương trái tim của ta rồi.” Vẻ mặt Tư Đồ Húc như oán phụ, “Hiện tại ta một giây đồng hồ cũng không muốn rời khỏi nàng, sao nàng lại không có cảm thấy như vậy chứ! Chúng ta thật vất vả mới được thành thân, sao nàng lại không có một chút lưu luyến nào!”

Nhìn bộ dạng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên thật sự là dở khóc dở cười, nàng cười, mở miệng nói, “Ta chỉ là muốn nói, Húc, bây giờ chàng cũng chỉ là ra khỏi cửa xử lý chuyện mà thôi, không phải đi xa nhà, cho nên chàng không cần phải dùng bộ dạng khoa trương như vậy.”

“Còn có chính là…” Triệu Khả Nhiên chạm nhẹ mặt của Tư Đồ Húc, cười nói, “Chàng cũng nói, bây giờ chúng ta đã thành thân, cho nên chàng cứ yên tâm ra ngoài, ta sẽ ở trong phủ chờ chàng trở về.”

“Loại cảm giác này thật tốt.” Tư Đồ Húc hai tay vòng lại, trực tiếp kéo Triệu Khả Nhiên vào trong ngực, “Trước kia, luôn nghĩ lúc nào thì có thể gặp được nàng. Nhưng mà, bây giờ lại nghĩ, nàng sẽ một mực ở trong phủ chờ ta. Cảm giác như thế thật rất tốt, ta rất thích.”

Hai tay Triệu Khả Nhiên vòng lại, trực tiếp vòng lên cổ của Tư Đồ Húc, “Ha ha, nếu nói như vậy, vậy chàng mau làm xong chuyện, nhanh chóng trở về không phải tốt rồi sao? Bữa tối, ta sẽ chờ chàng cùng nhau ăn.”

“Tốt.” Tư Đồ Húc gật đầu, “Ta làm xong việc sẽ mau chóng chạy về. Chỉ là, cũng không biết Xích Uyên nghĩ như thế nào, lúc trước ta đã nói rõ ràng, trong khoảng thời gian này để cho hắn giúp ta xử lý những sự vụ kia, không ngờ hắn lại vào lúc ta tân hôn, tới quấy rầy ta.”

“Chàng nha, cũng không cần oán trách như vậy.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Thật ra thì ta thấy Xích Uyên cũng thật đáng thương, bởi vì gặp phải một người bạn như chàng. Chuyện Diêm La điện, rõ ràng chính chàng nên tới xử lý, nhưng chàng lần nào cũng giao cho Xích Uyên, quay đầu lại còn phải bị chàng oán trách.” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’

Chuyện của Diêm La điện, Triệu Khả Nhiên sớm đã biết. Mà đối với tính chất của Diêm La điện, nàng cũng nhất thanh nhị sở, nhưng trong lòng cũng không có điểm sợ hãi. Hơn nữa nàng cũng biết, Tư Đồ Húc trừ Diêm La điện ra, còn có rất nhiều thế lực ẩn núp. Hơn nữa bình thường, những thế lực này đều là Xích Uyên xử lý giúp Tư Đồ Húc. Mặc dù trên miệng nàng nói như vậy, nhưng mà trong lòng đối với tình bằng hữa giữa bọn hắn vẫn cực kỳ hâm mộ, bởi vì tình cảm này nàng căn bản cũng không có. Lâm Tú Tú hư tình giả ý đối với nàng, mặc dù Vân Y Y đối đãi nàng rất tốt, nhưng mà tình cảm đó khác biệt với Lâm Tú Tú, tình bằng hữu như vậy thực ra cũng không phải hoàn toàn tin cậy.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta không nói.” Tư Đồ Húc cười nhéo mũi thon Triệu Khả Nhiên, “Tránh cho vương phi của ta một mực bất bình dùm vì cái tên kia. Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ trở về trước bữa tối.”

“Húc, chàng nói, nếu người bên ngoài gặp phải bộ dáng này của chàng, không biết sẽ có cảm giác gì đây?” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Lúc ở bên ngoài, chàng một mực lãnh lạnh nhạt đạm, ta cảm thấy được hẳn là không có người biết, thật ra thì chàng chính là một tên vô lại!”

“Được lắm, vật nhỏ, nàng như vậy mà lại vu khống phu quân của nàng, xem ra lá gan của nàng thật sự rất lớn.” Tư Đồ Húc cố ý nghiêm mặt, “Xem ra hôm nay ta phải trừng phạt nàng thật tốt, về sau, nếu không nàng sẽ leo lên đầu ta ngồi.”

Nói xong, Tư Đồ Húc trực tiếp vươn tay ra, bắt đầu gãi nách Triệu Khả Nhiên, chọc cho nàng cười liên tiếp.

“Ha ha ha, Húc, ta... ta ha ha, ta biết sai rồi.” Triệu Khả Nhiên vừa né tránh vừa mở miệng cầu xin tha thứ, “Ha ha, chàng... chàng liền, ha ha ha ha, bỏ qua cho, bỏ qua cho ta đi!”

Qua một hồi lâu, Tư Đồ Húc mới dừng tay lại, hả hê nhìn Triệu Khả Nhiên, “Như thế nào, vật nhỏ, bây giờ xem nàng còn dám nói phu quân nàng là tên vô lại hay không.”

Triệu Khả Nhiên lập tức liền nhảy ra khỏi lồng ngực Tư Đồ Húc, cách hắn vài bước xa, làm mặt quỷ với hắn, “Chàng còn dám nói chàng không phải vô lại, nếu chàng không vô lại, sao lại có thể chọc ta nhột chứ?”

“Vật nhỏ, xem ra nàng vẫn không biết hối cải.” Tư Đồ Húc cười, tiến lên muốn bắt Triệu Khả Nhiên.

Thấy động tác Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cười duyên né tránh. Hai người cứ như vậy ở trong phòng chơi trò ngươi truy ta đuổi vô cùng ngây thơ. Bọn họ vừa đuổi theo, vừa phát ra trận tiếng cười. Chỉ là may mà trước đó, bọn họ cũng đã để toàn bộ  nha hoàn và tôi tớ ra ngoài, bằng không hai người cũng không làm như vậy.

Mà Lâm Đức và Cầm Hương một mực bên ngoài coi chừng nghe trong phòng truyền tới trận tiếng cười, cũng không nói gì, nhưng mà trên mặt lại là nụ cười vui mừng.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta đầu hàng.”

Chạy được một lúc, Triệu Khả Nhiên vẫn bị Tư Đồ Húc bắt được, hơn nữa bị ôm vào trong ngực. Nàng vội vã cười mở miệng đầu hàng.

“Không nên náo loạn nữa, nếu chàng không ra ngoài, sẽ thật sự chậm trễ.” Triệu Khả Nhiên cười tránh thoát, rời khỏi ngực Tư Đồ Húc, giúp hắn chỉnh sửa một chút quần áo, “Nếu như chàng không đi, chỉ sợ tối nay cũng không thể dùng bữa tối với ta. Ta không muốn tân hôn ngày thứ hai liền một thân một mình dùng bữa tối đâu!”

“Tiểu vương phi của ta, nàng cứ yên tâm, tối hôm nay vi phu nhất định sẽ trở về, cùng nàng dùng bữa tối.” Tư Đồ Húc cười cam kết, “Ta cũng không muốn để cho vật nhỏ của ta một mình lẻ loi dùng bữa!”

“Ta mới không lẻ loi!” Triệu Khả Nhiên nghiêng đầu, xấu xa cười một tiếng, “Nếu tối nay chàng không kịp về, vậy ta liền kêu Phong nhi đến, để hắn dùng bữa cùng ta.”

“Không cho phép.” Tư Đồ Húc trực tiếp bác bỏ, mặc dù biết đó là đệ đệ của nàng, nhưng mà vẫn là nam nhân, “Nàng không cần phiền toái tiểu cữu tử, hắn không phải cũng cần bồi Nhị nương sao? Rất nhanh tiểu cữu tử sẽ phải làm quan rồi, hiện tại nàng hãy để cho hắn dành nhiều thời gian cho Nhị nương, không nên quấy rầy thời gian mẹ con người ta gặp nhau. Về phần nàng, vẫn là để ta bồi là được.”

Triệu Khả Nhiên liếc Tư Đồ Húc một cái, rõ ràng chính là ghen, còn phải nói ngôn từ chính nghĩa như vậy, quang minh chính đại, thật sự chính là phục hắn luôn rồi, ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ chỉ là, “Đúng rồi, Phong nhi sắp làm quan, nhưng hắn có thể bị đưa ra ngoài hay không! Ta nghe nói, có rất nhiều người sẽ phải ra ngoài làm quan. Nếu Phong nhi ra ngoài, cũng không biết Nhị nương có thể đau lòng hay không, hơn nữa ta cũng không muốn để hắn rời khỏi kinh thành.”

“Điểm này nàng cứ yên tâm.” Tư Đồ Húc cười trấn an nói, “Ta đều đã sắp xếp xong xuôi, tiểu cữu tử sẽ an bài vào Hàn Lâm viện. Như thế nào, hài lòng đi!”

Đi vào Hàn Lâm viện mặc dù lập tức chắc sẽ không có thực quyền gì, nhưng mà Hàn Lâm Học sĩ là xã hội địa vị tối cao của kẻ sĩ, bên trong tập trung tinh anh trong giới tri thức, địa vị xã hội ưu việt. Cho nên tát cả học sinh cơ hồ đều mơ tưởng vào Hàn Lâm viện. Có thể đi vào Hàn Lâm viện là một việc rất vinh dự, hơn nữa, tất cả quan bái Thừa tướng, đều từ bên trong Hàn Lâm viện ra.

“Như vậy là tốt rồi.” Triệu Khả Nhiên hài lòng gật đầu, “Nói như vậy, Phong nhi cũng không cần rời đi kinh thành, hơn nữa sẽ có tiền đồ tốt.”

“Nàng nha, cũng không cần quan tâm chuyện của tiểu cữu tử.” Tư Đồ Húc điểm mũi nhỏ của nàng, “Tiểu cữu tử cũng không phải nhân vật đơn giản gì, chính hắn sẽ nhìn mà làm. Lại nói, về sau ta cũng sẽ hảo hảo chỉ điểm hắn. Đúng rồi, một lát nữa, nàng nghỉ ngơi một chút đi! Ngày hôm qua bận rộn cả ngày, sáng sớm hôm nay lại vào cung thỉnh an, nàng cũng không có hảo hảo nghỉ ngơi qua.”

“Không cần.” Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu, “Sau khi chàng ra ngoài ta cũng có việc cần hoàn thành! Chàng đừng quên, hiện tại ta đã là Húc vương phi, là nữ chủ nhân Húc vương phủ, ta cũng muốn bắt đầu tiếp quản nội vụ trong phủ.”

“Vật nhỏ, nàng thật sự vội vàng!” Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cảm thấy rất bất đắc dĩ, “Nàng không thể nghỉ ngơi trước thật tốt sao? Ta sợ nàng mệt mỏi.”

“Ta không sao.” Triệu Khả Nhiên ngược lại tinh thần rất tốt, “Chàng không cần lo lắng, lại nói, chàng đừng quên, bên cạnh ta còn có Cầm Hương họ trợ giúp! Bản lĩnh của các nàng chàng cũng biết, ta sẽ không để cho mình mệt mỏi.”

“Được rồi!” Tư Đồ Húc cũng biết mình không lay chuyển được nàng, ai bảo mình không có biện pháp làm trái với ý nguyện của nàng. “Vậy được rồi, chỉ là, nàng cũng không cần quá quan tâm, nếu có chuyện gì, cứ giao cho Cầm Hương ba người các nàng là được, ba người họ là do Xích Uyên tự mình dạy, bản lĩnh là tuyệt đối không nhỏ.”

“Húc, nói đến chuyện này, ta có một chút nghi hoặc.” Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Xích Uyên dạy dỗ không phải nên có bốn người sao? Chỉ cần nghe tên đã biết, Cầm Hương, Thi Hương và Họa Hương. Ở giữa không phải còn có một Kỳ Hương mới đúng! Dù sao cũng là cầm kỳ thi họa, mới đúng! Sao bên cạnh ta cũng chỉ có ba vậy? Nếu đều để ba người họ ở bên cạnh ta rồi, tại sao không thuận tiện để Kỳ Hương ở bên cạnh ta?”

Triệu Khả Nhiên không phải có lòng tham, chỉ là đối với điểm này cảm thấy rất kỳ quái mà thôi. Nếu bốn tỳ nữ cũng đã cho nàng ba rồi, tại sao vẫn còn một người cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua?

“Vật nhỏ, tâm tư của nàng thật đúng là nhạy bén!” Tư Đồ Húc cười, mở miệng giải thích, “Không sai, Xích Uyên dạy dỗ đích xác là tứ tỳ, nhưng mà, Kỳ Hương, nàng, nàng có một chút đặc biệt, còn có, uhm, bản lĩnh của nàng! Cũng có một chút không thích hợp ở lại bên cạnh của nàng, cho nên nàng vẫn chưa từng thấy qua nàng ta.”

Thấy Tư Đồ Húc ấp úng, không rõ ràng, Triệu Khả Nhiên càng thêm không hiểu, “Húc, rốt cuộc chàng đang nói cái gì! Sao ta nghe không hiểu?”

“Vậy được rồi!” Thấy vẻ mặt Triệu Khả Nhiên vô cùng nghi hoặc, Tư Đồ Húc liền trực tiếp mở miệng giải thích, “Kỳ Hương từ trước cho tới nay luyện tập đều là mị thuật, nàng không chỉ có dáng dấp cực kỳ yêu mị, hơn nữa toàn thân cũng phát ra một mị khí, cho nên nàng ta không thích hợp ở lại bên cạnh của nàng.”

“Hoá ra là như vậy!” Triệu Khả Nhiên bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là, “Thì ra mị thuật cũng có thể học tập! Thật sự không thể tưởng tượng được.”

“Dĩ nhiên có thể!” Tư Đồ Húc mở miệng cười nói, “Chỉ cần từ nhỏ dùng dược, hơn nữa còn dạy dỗ, cho dù là nữ tử bình thường thế nào cũng có thể trở nên yêu mị động lòng người. Chỉ là, loại thuốc kia gây tổn thương rất lớn với nữ tử, chỉ cần dùng thuốc kia, nàng ta sẽ không có cách nào mang thai được nữa.”

“Còn có loại thuốc này!” Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên như có điều suy nghĩ, “Húc, chàng nói loại thuốc kia, rốt cuộc là thuốc gì?”

Mặc dù không biết tại sao Triệu Khả Nhiên cảm thấy hứng thú đối với đề tài này, nhưng mà Tư Đồ Húc vẫn nói thật, “Thật ra thì dược vật này tên là Thiên Hương Hoàn. Nữ tử chỉ cần liên tục dùng Thiên Hương Hoàn, vậy thì toàn thân có thể tản mát ra một loại mùi hương và mị khí mê người. Chỉ là bên trong dược vật này có chứa rất nhiều xạ hương, nếu nữ tử dùng, chỉ sợ cũng không có cách nào sinh hài tử.”

“Vậy Húc, chàng có bị Kỳ Hương mê hoặc qua không.” Triệu Khả Nhiên lập tức liền nghĩ tớ điểm quan trọng nhất, “Chàng có bị nàng ta quyến rũ hay không?”

“Vật nhỏ, nàng yên tâm, ta đâu phải loại người có ý chí không kiên định!” Nhìn bộ dạng Triệu Khả Nhiên ghen, Tư Đồ Húc cảm thấy thật vui mừng, “Còn nữa, từ nhỏ Kỳ Hương đã học mị thuật, đã có thể tự thân khống chế mị thuật rất tốt, nàng tuyệt đối không dám tùy tiện thi triển mị thuật ở trước mặt chúng ta.”

“Vậy thì tốt.” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ Triệu Khả Nhiên yên tâm gật đầu, nói tiếp, “Đúng rồi, Húc, Thiên Hương Hoàn kia, chàng có thể cho ta một chút hay không?”

Nghe  Triệu Khả Nhiên yêu cầu, Tư Đồ Húc cảm thấy rất kỳ quái, đồng thời trong lòng có chút gấp gáp, “Vật nhỏ, nàng muốn mấy thứ này làm gì! Cái này cũng không phải là đồ chơi gì. Nàng không nên thử bậy!”

“Yên tâm, tuyệt đối không phải cho ta dùng.” Triệu Khả Nhiên liếc hắn một cái, "Ta còn không ngốc đến trình độ đó, lại đem những thứ này thí nghiệm lên mình. Ta còn muốn sinh hài tử, tuyệt đối sẽ không dùng những thứ này.”

Không thể không nói, Tư Đồ Húc thật sự chính là quan tâm sẽ bị loạn! Trên mặt hắn có hơi hồng, lấy lòng cười một tiếng, “Ha ha, vật nhỏ, nàng... nàng hiểu lầm rồi, sao ta nghĩ là nàng sử dụng chứ! Nếu nàng muốn, tối nay ta mang về cho nàng.”

Chỉ cần không phải Triệu Khả Nhiên muốn dùng, Tư Đồ Húc tuyệt đối sẽ không để ý những thứ này rốt cuộc là cho ai dùng, cho nên hắn cũng không mở miệng hỏi tới, nhất là nghe được Triệu Khả Nhiên nói còn muốn sinh con, trong lòng của hắn cảm thấy giống như ăn mật đường, tự nhiên cũng không có tâm tình mở miệng hỏi.

“Tốt lắm, chàng tranh thủ ra ngoài đi!” Triệu Khả Nhiên thúc giục, “Ta cũng cần phải bắt đầu tiếp quản nội vụ.”

“Tốt.” Tư Đồ Húc gật đầu, suy nghĩ một chút, ngay sau đó mở miệng nói, “Chuyện nội vụ, Lâm Đức sẽ giúp nàng. Còn nữa, trước kia trong phủ không có nữ chủ nhân, chuyện hậu viện, Lâm Đức không tiện trông nom, đều là Trần ma ma quản.”

“Trần ma ma?”

“Không sai, bà miễn cưỡng cũng coi là vú nuôi của ta!” Tư Đồ Húc giải thích, “Trước kia chuyện hậu viện đều là bà quản, lúc trước, bà là nha hoàn bên cạnh mẫu phi, vẫn tính là trung thành! Sau khi ta phân phủ, bà liền tự xin theo ta đi đến Húc vương phủ, hơn nữa giúp đỡ quản chuyện hậu viện. Về sau, chuyện trong phủ, liền do nàng an bài, nếu bà ta có gì bất kính, nàng liền trực tiếp xử lý là được.”

“Yên tâm đi.” Triệu Khả Nhiên biết đây là Tư Đồ Húc đang tỏ rõ lập trường, chỉ là mình cũng không phải là quả hồng mềm, “Ta cũng không phải là người vô năng, hoàn cảnh trong Thái Sư phủ phức tạp như vậy ta cũng có thể trải qua như cá gặp nước, hiện tại trong Húc vương phủ chỉ một mình nữ chủ nhân là ta mà thôi, sao ta lại làm không tốt!”

Tiếp đó, Tư Đồ Húc nhắn nhủ với Triệu Khả Nhiên rất nhiều, mãi cho đến khi Triệu Khả Nhiên thật sự là chịu không nổi, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, hắn mới chịu lưu luyến không rời rời đi. Nhìn bóng lưng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười.

Sau khi Tư Đồ Húc rời khỏi, Triệu Khả Nhiên bắt đầu chuyện mình cần làm, nàng giao phó Lâm Đức gọi toàn bộ chủ sự trong nội viện đến, nàng có lời muốn giao phó.

Nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Lâm Đức vội vàng đi ra ngoài. Cầm Hương họ cũng không có nhàn rỗi, họ ở trong sân Du Nhiên Cư bày bàn trà và cao điểm. Để Triệu Khả Nhiên có thể chờ ở bên ngoài.

Du Nhiên Cư, đây chính là viện Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên ở hiện tại. Sáng sớm hôm nay lúc Triệu Khả Nhiên thấy mấy chữ Du Nhiên Cư này, còn sửng sốt một chút! Thật ra thì trước kia nơi này cũng không gọi là Du Nhiên Cư, mà là sau khi thành thân mới đổi, Tư Đồ Húc đổi tên viện này là Du Nhiên Cư. Thứ nhất chính là bên trong có một chữ Nhiên, đại biểu cho tên của Triệu Khả Nhiên, thứ hai là hy vọng Triệu Khả Nhiên có thể ở trong vương phủ mặt tự nhiên thoải mái sinh hoạt, sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên mới lấy cái tên này. Lúc Triệu Khả Nhiên nghe Tư Đồ Húc giải thích, trong lòng thật sự ngọt ngào.

Triệu Khả Nhiên an vị ở trong sân, vừa nhàn nhã uống trà, vừa đợi mọi người đến. Lâm Đức phân phó người phía dưới đi gọi người, rất nhanh trở lại trong sân, đứng cách Triệu Khả Nhiên không xa. Nguyệt cô đứng ở bên cạnh Triệu Khả Nhiên, tùy thời hầu hạ nàng. Mà Cầm Hương, Thi Hương, Họa Hương và Lung nhi bốn người còn lại là đứng ở sau lưng nàng.

Vừa nghe vương phi cho mời, quản sự mau chóng đi tới Du Nhiên Cư, sợ sẽ đắc tội vị nữ chủ nhân mới tới này. Không quá lâu, người cũng đã đến.

Nhìn hai mươi, ba mươi người đứng phía dưới, Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Lâm Đức, có phải tất cả mọi người đã đến đủ hay không?”

Lâm Đức nhìn một chút, nhíu mày, trả lời, “Hồi vương phi, trừ Trần ma ma ra, tất cả quản sự cũng đã đến đông đủ.”

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn người phía dưới một chút, “Nếu nói như vậy, vậy chúng ta sẽ chờ một chút.”

Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Lâm Đức thật sự đoán không ra ý tứ vị tân chủ tử này. Nếu gặp phải tình huống như vậy, người bình thường, ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’  không phải nên tức giận mới đúng sao? Thế nhưng xem ra vị vương phi này cũng thật bình tĩnh, nhưng nếu như nói nàng không tức giận? Lại giống như không phải.

Lúc này, trong lòng Lâm Đức không nhịn được oán trách, Trần ma ma này, lúc bình thường, liền cậy vào chính mình là trong nội cung tới, hơn nữa còn hầu hạ qua Tiêu quý phi đã qua đời, cho nên trong phủ vẫn luôn hoành hành vô kị, diễu võ dương oai. Vương gia quản chuyện hậu viện không nhiều lắm, cho nên cũng liền mặc cho bà, mà mình đối với chuyện hậu viện cũng không có cách nào trông nom, cho nên dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm ma ma lại càng lớn, không ngờ ngay cả hôm nay lần đầu tiên yết kiến vương phi, bà cũng dám chậm trễ, thật sự chính là hồ đồ!

Lại qua một khắc đồng hồ thời gian, Trần ma ma vẫn chưa đến, Lâm Đức nhìn sắc mặt bí ẩn của Triệu Khả Nhiên, trong lòng có chút rợn tóc gáy, mở miệng nói, “Vương phi, bằng không, ta lại phái người đi thúc giục Trần ma ma.”

“Không cần.” Bộ dáng Triệu Khả Nhiên bình tĩnh như cũ, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi chút nào, “Nếu bà ta còn chưa tới, vậy chúng ta chờ ở chỗ này là được.”

Không biết vì sao, Lâm Đức nhìn sắc mặt bình tĩnh của vị tân vương phi này, cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía. Mặc dù nàng không có tức giận, nhưng nếu so với tức giận còn đáng sợ. Lúc này, Lâm Đức không thể không thừa nhận, vị vương phi này sợ rằng không có đơn giản như bề ngoài, lòng dạ sâu, chỉ sợ không có người so được.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Trần ma ma như cũ vẫn chưa đến. Triệu Khả Nhiên cái gì cũng không nói. Như cũ lẳng lặng uống trà, ăn cao điểm. Rõ ràng thoạt nhìn rất khoan thai tự đắc, nhưng các quản sự đứng phía dưới, cảm thấy một cỗ bầu không khí ngột ngạt, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng. Bọn họ không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm giác vị này tân vương phi từ trong ra ngoài dường như đang tản mát ra một loại uy áp, ép tới bọn họ không thở được.

Lại qua một khắc đồng hồ, Trần ma ma rốt cuộc đã tới Du Nhiên Cư. Hơn nữa lúc bà ra sân rất phô trương, có mấy nha hoàn vây quanh đi tới. Hơn nữa nhìn ra được là đã tỉ mỉ ăn mặt qua, một thân chính trang Cẩm Hoa màu đỏ sậm, tóc chải chỉnh tề, trên đầu còn cài lên một cây trâm hoàng kim, trên cổ mang theo dây chuyền bảo thạch, xem ra không giống như là một nô tỳ, mà là giống như một quý phu nhân nhà nào.

P/s: Chương này là chương cuối cùng L đăng trước Tết. Vì lý do công việc nên qua Tết L mới có thể tiếp tục edit. 

Năm mới đến chúc mọi người càng ngày càng đẹp ra, tiến bộ hơn trong công việc và học tập, cầu gì được nấy. (ước gì năm nay có thể thoát ế ^-^)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương