*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chi phí tu sửa Phượng Dương Các Lâm Quý Phi muốn nhưng yêu cầu phải cho Tuyên Hòa đế xem, Tuyên Hòa đế sửa lại mấy mục sau mới bắt đầu thực hiện. Chi phí đã ngang với cấp bậc Thái tử, thậm chí còn ngang Tuyên Hòa đế. Không chỉ có vậy Phượng Dương các một lần tu sửa nàu làm mọi người thấy được sự yêu thích của Tuyên Hòa đế đối Xương Bình trưởng công chúa. Như vậy, khi Xương Bình trưởng công chúa chuyển đến Phượng Dương các đã qua sinh nhật 6 tuổi, Tiêu Ngọc Tộ cũng mới 3 tuổi. Tiêu Nguyên Mẫn nắm tay Tiêu Ngọc Tộ cùng nhau tới Phượng Dương Các, “Tỷ tỷ về sau không ở cùng Tỉ nhi nữa sao?”

“Bởi vì tỷ lớn rồi nên không thể ở cùng Tỉ nhi nữa.” Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ cùng đi dạo ngoài vườn cười nói, “Tỉ nhi cũng lớn rồi biết không?”


“Nhưng Đông Cung rất rộng nha.” Tiêu Ngọc Tộ mím môi nói nhỏ, “Tỉ nhi ở một mình sẽ cô đơn.”

Tiêu Nguyên Mẫn ánh mắt lóe lên không có trả lời, chỉ vào đình nghỉ nhỏ bên kia nói, “Tỷ tỷ hơi mệt, Tỉ nhi cùng tỷ tỷ vào nghỉ một lát được không?”

“Vâng, được ạ.”

Phượng Dương các tuy được thu dọn tốt, nhưng Tiêu Nguyên Mẫn vừa chuyển đến, Đường ma ma và Tiểu Trịnh ma ma vẫn đang thu dọn, còn Triệu ma ma ở lại Đông Cung hầu hạ Thái tử,lần này không đi cùng. Lần này đi theo thái tử chính là Lý ma ma, Trịnh ma ma đi theo Tiêu Nguyên Mẫn. Tới trong đình đã có người rải đệm mền, tuy đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh. Nhìn cung nữ bưng trà đến, Tiêu Nguyên Mẫn khẽ cau mày, “Thêm chút sữa dê vào.”

Lý ma ma nhìn mắt cung nữ tiến lên hành lễ nói, “Đây là cung nữ mới đến hầu hạ, sợ là không biết thói quen của Thái tử và công chúa, không bằng để no tỳ làm?”


“Cũng tốt.” Tiêu Nguyên Mẫn chuyển đến Phượng Dương Các đem phần lớn người Huệ ý hoàng hậu để lại cho bọn họ ở Đông Cung chăm lo cho em trai, phòng bếp nhỏ cũng không đưa một người đi. Đây không phải vì lo khẩu vị của em trai nhiều hơn vì an toàn của em trai, phải biết rằng phòng bếp là nơi dễ ra tay hại người nhất.

Lý ma ma lui ra sau, Tiêu Nguyên Mẫn phất tay với Trịnh ma ma, Trịnh ma ma hành lễ lui xuống mang người ra khỏi đình. Trừ Trịnh ma ma canh giữ ở chỗ không xa đình ra mọi người đều cách xa hơn 1 trượng.

“Tỉ nhi, đệ muốn người khác ở Đông cung với đệ sao?” Tiêu Nguyên Mẫn sờ đầu em hỏi.

Tiêu Ngọc Tộ mím môi ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyên Mẫn liếc mắt rồi cúi đầu bẻ ngón tay, “Nhị ca và tứ ca cùng nhau ở Hoàng tử sở đều có người ở cùng. Trước nay vẫn có tỷ ở cùng với đệ, nhưng giờ tỷ đi rồi liền còn lại mình đệ.” Tiêu Ngọc Tộ tuy hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là đứa bé.

“Tỉ nhi, đệ có thể đi Hoàng tử sở tìm 2 ca ca chơi.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Chỉ là không ở cùng nhau, tỷ cũng không phải không để ý tới đệ, Đông cung cách Phượng Dương Các rất gần, tùy lúc đệ có thể đến đây.”


“Không phải như vậy.” Tiêu Ngọc Tộ xụ mặt, “Nhị ca và tứ ca …”

“Tỉ nhi.” Tiêu Nguyên Mẫn bình tĩnh ngăt lời em trai, “Đông cung, chỉ có đệ






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương