Đích Nữ Vương Phi
-
Chương 144: Muốn cả đời
Cùng lúc vầng sáng màu hồng nhạt dâng lên từ phía chân trời, tia sáng mặt trời đầu tiên cũng sà xuống mặt đất, vạn vật như sống lại, đường phố quạnh quẽ cũng tấp nập người đến người đi, vô cùng náo nhiệt!
Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước cửa khách điếm trong một trấn nhỏ, Bạch Phong trực tiếp đi đến trước xe cung kính nói: “Chủ tử, đã đến chợ, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.”
Tư Nam Tuyệt nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân đang dựa vào ngực mình ngủ say sưa, con ngươi ôn nhuận xẹt qua vẻ ấm áp, sau đó gợn lên khóe môi: “Ngươi đi an bài phòng nghỉ trước đi, ta sẽ xuống sau.”
Bạch Phong tuy rằng không rõ tình cảnh trong xe nhưng cũng có thể đoán được đôi chút. Hắn vội vàng nói: “Thuộc hạ đã biết!”
Trên đường phố không ngừng dội đến những tạp âm chói tai, có tiếng hò hét, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con nô đùa...từng đợt nối tiếp nhau.
Vân Tuyết Phi nghiêng đầu một cái, đầu nhỏ trực tiếp tụt xuống từ trong ngực Tư Nam Tuyệt, đụng vào đùi hắn. Lực đạo khá lớn làm cho hai mắt nàng bỗng nhiên mở ra.
Đầu óc mờ mịt, Vân Tuyết Phi giơ tay day day trán, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc, cảm nhận được độ ấm dâng lên từ phía dưới đầu, tay nàng sững lại, thân hình cứng đờ, sau đó không tự chủ được bóp nhẹ hai cái trên đùi Tư Nam Tuyệt, đôi mắt di chuyển lên phía trên, đột nhiên đón nhận ánh mắt cười như không cười của ai đó.
“Tỉnh?” Giọng nói ôn nhuận của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu, khóe miệng lộ ra một ý cười trêu chọc.
Rung động giống như tia sét đánh xuống, đột nhiên trong óc trống rỗng, trước mắt chỉ còn đôi môi hồng diễm sáng bóng.
Một lúc sau, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ trên người hắn, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Chàng rõ ràng ngồi đối diện với ta, sao bây giờ lại chạy đến bên cạnh ta?” Sắc mặt Vân Tuyết Phi mang theo một chút tức giận, cao giọng chất vấn.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt gắt gao khóa lại trên người nữ tử trước mắt, nhìn gương mặt hơi phiếm hồng của nàng, khóe miệng hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt, giọng nói mang theo một chút hài hước vui vẻ: “Ta vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, chưa hề động đậy tí nào!” Nói xong còn không quên dùng ánh mắt có ý ám chỉ nhìn nàng một cái.
Vân Tuyết Phi lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua vị trí của hai người, ngày hoom qua nàng rõ ràng ngồi ở bên này, sao khi tỉnh dậy lại đột nhiên lăn sang phía đối diện?
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của nàng, Tư Nam Tuyệt chẳng có chút ý định giải thích nào, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, giọng nói không cao không thấp, nhích người về phía cửa xe: “Đã tới khách điếm rồi, vào ăn một chút gì đó, rửa mặt chải đầu rồi tiếp tục lên đường!”
Nghĩ đến mục đích ra ngoài lần này của bọn họ, Vân Tuyết Phi cũng không tiếp tục rối rắm chuyện vừa rồi, lập tức đi theo Tư Nam Tuyệt xuống xe ngựa vào khách điếm.
“Tiểu nương tử, đụng vào đại gia ta lại muốn cứ thế bỏ đi?”
“Buông tay!”
“Ta cứ không buông tay, ngươi vừa xô vào ta...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên “bịch” một tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, tiếp theo là âm thanh xì xào bàn tán.
Xung quanh một trận ồn ào, tiểu nhị vội vàng hô: “Khách quan bớt giận, có việc gì từ từ nói, từ từ nói...”
“Ngươi cái đồ tiện kỹ nữ, cũng dám động thủ với đại gia ta, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ, mấy người các ngươi xông lên cho ta, bắt nàng ta lại, ta muốn cho nàng ta biết đắc tội với bổn đại gia phải chịu kết cục thế nào!”
Mệnh lệnh của hắn vừa ra, mấy nô bộc ùa lên, vây chặt xung quanh nữ tử, công kích tập thể.
Những kẻ có mặt ở đây đều muốn xem kịch vui, lại không có một người chịu đi ra giúp đỡ, theo những động tác càng ngày càng chậm chạp, trong lòng Vân Tuyết Phi cũng có chút khẩn trương. Bởi vì nữ tử này không phải ai khác mà chính là chính thê của Quan Bá Luân, tỷ tỷ của Mộ Dung Thanh Y, Mộ Dung Thanh Liễu. Kiêps trước nàng và nữ nhân này cũng có chút quen biết, tự nhiên biết võ công của nữ nhân này cũng không phải quá tốt, miễn cưỡng có thể ứng phó mấy công tử ăn chơi trác táng, nhưng mà mấy tùy tùng này đều là người có võ công, huống hồ có thể thấy bụng của nàng ta hơi nhô lên, nhìn là biết đang mang thai.
“Muốn giúp đỡ?” Tư Nam Tuyệt nhẹ giọng dò hỏi, con ngươi sâu thẳm như hồ sâu.
Trước khi xuống xe ngựa Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi đều đã dịch dung, vì tránh cho người khác chú ý, hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì bá tánh bình thường. Nhìn nữ tử kiệt ngạo bất tuân kia, trong lòng nàng có chút do dự.
Chính ở lúc Mộ Dung Thanh Liễu đang chuyên tâm đối phó đối thủ trước mặt, một nam nhân vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên đá một cái ghế về phía nàng ta.
“Cẩn thận!” Vân Tuyết Phi kinh hô, vội vàng duỗi tay đánh bay cái chén bên cạnh, vận nội lực ném về phía nam nhân kia. Lúc này nàng cũng không rảnh che dấu thân phận, nhìn Mộ Dung Thanh Liễu vừa đánh nhau vừa không quên dùng một tay bảo vệ bụng, Vân Tuyết Phi hạ quyết tâm. Lần này, nàng giúp!
oOo
Mắt mặt trời mơ hồ chiếu xuống bóng cây loang lổ, trong không khí phiếm hàn khí nhè nhẹ, bốn phía tiểu viện sáng trưng nhưng lại cực kì quạnh quẽ.
Nam nhân tuấn dật đang đứng khoanh tay, so với ngày xưa, cả người hắn thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, áo gấm màu xanh ngọc choàng lên người hắn có chút rộng thùng thình. Thần sắc của hắn có vẻ lo lắng nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra phía cửa.
Bạch Nhiễm cầm một kiện áo khoác dày rộng, đứng ở phía sau nam nhân, si ngốc nhìn hồi lâu.
Một trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây trong viện khẽ đung đưa, phát ra tiếng vang sàn sạt, đóa hoa mỹ lệ dước ánh mặt trời nhẹ nhàng lay động.
“Khụ…Khụ” Nam nhân đột nhiên khom lưng, che ngực lại, dùng hết khí lực ho mạnh vài tiếng, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt nhiễm lên một màu trắng nõn bệnh tật.
“A Cảnh!” Bạch Nhiễm thu hồi ánh mắt si mê, bừng tỉnh từ trong cảnh đẹp, bước lên phía trước vài bước, lấy ra áo choàng khoác lên trên người nam nhân.
“A Cảnh, trên người huynh còn có vết thương, trời đã vào thu rồi, tuy rằng mặt trời đã lên cao nhưng không khí vẫn rất lạnh lẽo, huynh vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn!” Bạch Nhiễm có chút không vui mở miệng, mang theo ý tứ trách cứ rất nhẹ, duỗi tay buộc lại áo choàng cho hắn.
Tiếp xúc gần gũi với nam nhân mình thích như vậy, trong lòng Bạch Nhiễm có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi hơi phiếm vẻ ửng hồng, mang theo vẻ kiều mị đặc trưng của nữ nhân. Nàng oán trách trừng mắt Hạ Hầu Cảnh một cái: “Mạng của huynh khó khăn lắm mới lấy lại được từ quỷ môn quan, nhất định không được để xảy ra chút sai lầm nào, bằng không mấy ngày nay bổn cô nương mất công vô ích!”
Cảm giác được Bạch Nhiễm lo lắng và quan tâm, Hạ Hầu Cảnh quay người cười với nàng, nụ cười dịu dàng lịch sự tao nhã. Hắn không dấu vết kéo ra nàng ra khỏi người mình, giọng nói khàn khàn: “Ta đã biết. Tiểu Nhiễm, bên ngoài lạnh lẽo, muội đi vào nhà trước đi, ta ở bên ngoài đợi thêm một lát, mấy ngày nay vẫn luôn nằm trên giường, không ra ngoài đi dạo một chút, toàn thân đều thấy khó chịu!”
Nghe được lời quan tâm mình từ miệng hắn, trong lòng Bạch Nhiễm ngọt ngào như mật, nàng thâm tình nhìn chăm chú vào nam tử nàng thích thật nhiều năm trước mắt, ông trời đối xử với nàng không tệ, rốt cuộc cho nàng cơ hội ở lại bên cạnh hắn, cũng may nàng cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Thân thể ta rất tốt, người có chuyện là huynh mới đúng, trước khi vết thương của huynh khỏi hẳn nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần đừng nhiễm phong hàn!” Khóe miệng Bạch Nhiễm nở nụ cười, sắc mặt tăng thêm mấy phần ôn nhu, không hề thấy dáng vẻ ương ngạnh kiêu ngạo ngày xưa.
Hạ Hầu Cảnh lại nhìn thoáng qua cổng lớn, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn nữ tử trước mắt giống như muốn nói cái gì, nhưng mà hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là không nói, cứ như vậy lặp lại vài lần.
“A Cảnh, huynh có chuyện gì muốn nói với ta?” Bạch Nhiễm tự nhiên là chú ý tới Hạ Hầu Cảnh mất tự nhiên, nhưng mà nàng không nghĩ nhiều, ở trong mắt nàng, mấy ngày nay là những ngày tốt đẹp nhất, có thể nói chuyện với nam nhân trước mắt thêm một câu cũng là cực kì tốt!
“Tiểu Nhiễm, chúng ta ở bên ngoài mấy ngày rồi, đến khi nào có thể trở về?”Hạ Hầu Cảnh cuối cùng vẫn hỏi ra những lời này, hắn tự nhiên biết rõ tâm tư của nàng với hắn, nhưng mà trong lòng hắn sớm đã có người, rốt cuộc không thể chứa thêm một nữ nhân nào khác nữa. Hắn không biết trong thời gian hắn không có mặt, tình huống kinh thành như thế nào rồi, Tiêu Nhụy Vũ có xuống tay với Phỉ Nhi hay không…Những vấn đề này vẫn luôn quấn lấy hắn.
Bạch Nhiễm ngây người, mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, giống như muốn nhìn thấy một chút thần sắc đùa giỡn trên mặt hắn. Nhưng mà nhìn hồi lâu, trái tim nóng bỏng của nàng rốt cuộc cũng nguội lạnh xuống, trong lòng không che dấu được đau đớn.
“Tiểu Nhiễm, lần này cảm ơn muội, nếu không có muội, chỉ sợ ta sớm đã đi gặp Diêm Vương rồi!” Con ngươi thanh tuyền của Hạ Hầu Cảnh có một chút ôn nhuận ấm áp, đồng thời còn có một loại xin lỗi. Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Hai ngày này chúng ta thu thập đồ đạc, chuẩn bị trở về đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Nhiễm nhắm mắt lại, trực tiếp nhào vào ngực hắn, duỗi tay ôm lấy eo hắn, đầu vùi vào trong lòng hắn, giọng nói kiều mị vang lên, mang theo vẻ cầu xin: “A Cảnh, chúng ta cứ tiếp tục sống như thế này được không, coi nơi này là nhà của chúng ta, về sau chỉ có hai người chúng ta, giống như phu thê bình thường vậy!”
Hạ Hầu Cảnh hơi hơi sửng sốt, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng Bạch Nhiễm, một lát sau, kéo nàng ra khỏi lồng ngực của hắn, giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng: “Tiểu Nhiễm, muội là cô nương tốt, nhưng mà ta vẫn luôn xem muội như muội muội mà đối đãi!”
“Ta không phải muội muội của huynh!” Bạch Nhiễm ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng trừng Hạ Hầu Cảnh, giọng nói bén nhọn kích động phản bác: “Ta chỉ có một tỷ tỷ, ta không có ca ca, huynh không phải ca ca của ta, chúng ta không có quan hệ huyết thống!”
”Thực xin lỗi…” Hạ Hầu Cảnh nhìn nữ tử đang đau khổ trước mắt, yên lặng cúi đầu.
“Ta không cần huynh xin lỗi, chỉ cần huynh bồi ta, chỉ có hai người chúng ta, vẫn luôn chung sống ở chỗ này, như vậy không tốt sao?” Bạch Nhiễm vẫn như cũ ôm một chút kì vọng, hèn mọn khẩn cầu nói: “Nơi này thật tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có âm mưu tính kế, mọi người đều thuần phác như vậy, chúng ta ở chỗ này sẽ rất hạnh phúc. A Cảnh, cùng ta ở lại đây được không?”
Trong lòng Hạ Hầu Cảnh đột nhiên sinh ra nhè nhẹ áy náy, nếu là trước đây, hắn sẽ cự tuyệt không chút lưu tình, thậm chí sẽ không quan tâm tâm tình của nàng như thế nào. Nhưng mà bây giờ, nàng cứu mạng hắn, hắn không thể không quan tâm cảm xúc của nàng, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Vậy thì đợi vết thương của ta khỏi hẳn lại xuất phát đi, ở đây nửa tháng nữa, mấy ngày này ta sẽ bồi muội làm những việc muội muốn làm!”
Không đợi Bạch Nhiễm hồi thần lại, hắn trực tiếp quay dầu đi vào trong phòng, ánh mặt trời chiếu nghiêng, mạ lên bóng dáng cao gầy tuấn tú của hắn một tầng kim sắc quang mang.
“Còn có nửa tháng sao?” Bạch Nhiễm nhìn chằm chằm bóng dáng đang rời đi kia, lẩm bẩm tự nói: “Nhưng mà ta muốn là cả đời, làm sao bây giờ?”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước cửa khách điếm trong một trấn nhỏ, Bạch Phong trực tiếp đi đến trước xe cung kính nói: “Chủ tử, đã đến chợ, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.”
Tư Nam Tuyệt nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân đang dựa vào ngực mình ngủ say sưa, con ngươi ôn nhuận xẹt qua vẻ ấm áp, sau đó gợn lên khóe môi: “Ngươi đi an bài phòng nghỉ trước đi, ta sẽ xuống sau.”
Bạch Phong tuy rằng không rõ tình cảnh trong xe nhưng cũng có thể đoán được đôi chút. Hắn vội vàng nói: “Thuộc hạ đã biết!”
Trên đường phố không ngừng dội đến những tạp âm chói tai, có tiếng hò hét, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con nô đùa...từng đợt nối tiếp nhau.
Vân Tuyết Phi nghiêng đầu một cái, đầu nhỏ trực tiếp tụt xuống từ trong ngực Tư Nam Tuyệt, đụng vào đùi hắn. Lực đạo khá lớn làm cho hai mắt nàng bỗng nhiên mở ra.
Đầu óc mờ mịt, Vân Tuyết Phi giơ tay day day trán, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc, cảm nhận được độ ấm dâng lên từ phía dưới đầu, tay nàng sững lại, thân hình cứng đờ, sau đó không tự chủ được bóp nhẹ hai cái trên đùi Tư Nam Tuyệt, đôi mắt di chuyển lên phía trên, đột nhiên đón nhận ánh mắt cười như không cười của ai đó.
“Tỉnh?” Giọng nói ôn nhuận của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu, khóe miệng lộ ra một ý cười trêu chọc.
Rung động giống như tia sét đánh xuống, đột nhiên trong óc trống rỗng, trước mắt chỉ còn đôi môi hồng diễm sáng bóng.
Một lúc sau, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ trên người hắn, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Chàng rõ ràng ngồi đối diện với ta, sao bây giờ lại chạy đến bên cạnh ta?” Sắc mặt Vân Tuyết Phi mang theo một chút tức giận, cao giọng chất vấn.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt gắt gao khóa lại trên người nữ tử trước mắt, nhìn gương mặt hơi phiếm hồng của nàng, khóe miệng hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt, giọng nói mang theo một chút hài hước vui vẻ: “Ta vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, chưa hề động đậy tí nào!” Nói xong còn không quên dùng ánh mắt có ý ám chỉ nhìn nàng một cái.
Vân Tuyết Phi lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua vị trí của hai người, ngày hoom qua nàng rõ ràng ngồi ở bên này, sao khi tỉnh dậy lại đột nhiên lăn sang phía đối diện?
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của nàng, Tư Nam Tuyệt chẳng có chút ý định giải thích nào, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, giọng nói không cao không thấp, nhích người về phía cửa xe: “Đã tới khách điếm rồi, vào ăn một chút gì đó, rửa mặt chải đầu rồi tiếp tục lên đường!”
Nghĩ đến mục đích ra ngoài lần này của bọn họ, Vân Tuyết Phi cũng không tiếp tục rối rắm chuyện vừa rồi, lập tức đi theo Tư Nam Tuyệt xuống xe ngựa vào khách điếm.
“Tiểu nương tử, đụng vào đại gia ta lại muốn cứ thế bỏ đi?”
“Buông tay!”
“Ta cứ không buông tay, ngươi vừa xô vào ta...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên “bịch” một tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, tiếp theo là âm thanh xì xào bàn tán.
Xung quanh một trận ồn ào, tiểu nhị vội vàng hô: “Khách quan bớt giận, có việc gì từ từ nói, từ từ nói...”
“Ngươi cái đồ tiện kỹ nữ, cũng dám động thủ với đại gia ta, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ, mấy người các ngươi xông lên cho ta, bắt nàng ta lại, ta muốn cho nàng ta biết đắc tội với bổn đại gia phải chịu kết cục thế nào!”
Mệnh lệnh của hắn vừa ra, mấy nô bộc ùa lên, vây chặt xung quanh nữ tử, công kích tập thể.
Những kẻ có mặt ở đây đều muốn xem kịch vui, lại không có một người chịu đi ra giúp đỡ, theo những động tác càng ngày càng chậm chạp, trong lòng Vân Tuyết Phi cũng có chút khẩn trương. Bởi vì nữ tử này không phải ai khác mà chính là chính thê của Quan Bá Luân, tỷ tỷ của Mộ Dung Thanh Y, Mộ Dung Thanh Liễu. Kiêps trước nàng và nữ nhân này cũng có chút quen biết, tự nhiên biết võ công của nữ nhân này cũng không phải quá tốt, miễn cưỡng có thể ứng phó mấy công tử ăn chơi trác táng, nhưng mà mấy tùy tùng này đều là người có võ công, huống hồ có thể thấy bụng của nàng ta hơi nhô lên, nhìn là biết đang mang thai.
“Muốn giúp đỡ?” Tư Nam Tuyệt nhẹ giọng dò hỏi, con ngươi sâu thẳm như hồ sâu.
Trước khi xuống xe ngựa Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi đều đã dịch dung, vì tránh cho người khác chú ý, hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì bá tánh bình thường. Nhìn nữ tử kiệt ngạo bất tuân kia, trong lòng nàng có chút do dự.
Chính ở lúc Mộ Dung Thanh Liễu đang chuyên tâm đối phó đối thủ trước mặt, một nam nhân vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên đá một cái ghế về phía nàng ta.
“Cẩn thận!” Vân Tuyết Phi kinh hô, vội vàng duỗi tay đánh bay cái chén bên cạnh, vận nội lực ném về phía nam nhân kia. Lúc này nàng cũng không rảnh che dấu thân phận, nhìn Mộ Dung Thanh Liễu vừa đánh nhau vừa không quên dùng một tay bảo vệ bụng, Vân Tuyết Phi hạ quyết tâm. Lần này, nàng giúp!
oOo
Mắt mặt trời mơ hồ chiếu xuống bóng cây loang lổ, trong không khí phiếm hàn khí nhè nhẹ, bốn phía tiểu viện sáng trưng nhưng lại cực kì quạnh quẽ.
Nam nhân tuấn dật đang đứng khoanh tay, so với ngày xưa, cả người hắn thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, áo gấm màu xanh ngọc choàng lên người hắn có chút rộng thùng thình. Thần sắc của hắn có vẻ lo lắng nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra phía cửa.
Bạch Nhiễm cầm một kiện áo khoác dày rộng, đứng ở phía sau nam nhân, si ngốc nhìn hồi lâu.
Một trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây trong viện khẽ đung đưa, phát ra tiếng vang sàn sạt, đóa hoa mỹ lệ dước ánh mặt trời nhẹ nhàng lay động.
“Khụ…Khụ” Nam nhân đột nhiên khom lưng, che ngực lại, dùng hết khí lực ho mạnh vài tiếng, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt nhiễm lên một màu trắng nõn bệnh tật.
“A Cảnh!” Bạch Nhiễm thu hồi ánh mắt si mê, bừng tỉnh từ trong cảnh đẹp, bước lên phía trước vài bước, lấy ra áo choàng khoác lên trên người nam nhân.
“A Cảnh, trên người huynh còn có vết thương, trời đã vào thu rồi, tuy rằng mặt trời đã lên cao nhưng không khí vẫn rất lạnh lẽo, huynh vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn!” Bạch Nhiễm có chút không vui mở miệng, mang theo ý tứ trách cứ rất nhẹ, duỗi tay buộc lại áo choàng cho hắn.
Tiếp xúc gần gũi với nam nhân mình thích như vậy, trong lòng Bạch Nhiễm có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi hơi phiếm vẻ ửng hồng, mang theo vẻ kiều mị đặc trưng của nữ nhân. Nàng oán trách trừng mắt Hạ Hầu Cảnh một cái: “Mạng của huynh khó khăn lắm mới lấy lại được từ quỷ môn quan, nhất định không được để xảy ra chút sai lầm nào, bằng không mấy ngày nay bổn cô nương mất công vô ích!”
Cảm giác được Bạch Nhiễm lo lắng và quan tâm, Hạ Hầu Cảnh quay người cười với nàng, nụ cười dịu dàng lịch sự tao nhã. Hắn không dấu vết kéo ra nàng ra khỏi người mình, giọng nói khàn khàn: “Ta đã biết. Tiểu Nhiễm, bên ngoài lạnh lẽo, muội đi vào nhà trước đi, ta ở bên ngoài đợi thêm một lát, mấy ngày nay vẫn luôn nằm trên giường, không ra ngoài đi dạo một chút, toàn thân đều thấy khó chịu!”
Nghe được lời quan tâm mình từ miệng hắn, trong lòng Bạch Nhiễm ngọt ngào như mật, nàng thâm tình nhìn chăm chú vào nam tử nàng thích thật nhiều năm trước mắt, ông trời đối xử với nàng không tệ, rốt cuộc cho nàng cơ hội ở lại bên cạnh hắn, cũng may nàng cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Thân thể ta rất tốt, người có chuyện là huynh mới đúng, trước khi vết thương của huynh khỏi hẳn nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần đừng nhiễm phong hàn!” Khóe miệng Bạch Nhiễm nở nụ cười, sắc mặt tăng thêm mấy phần ôn nhu, không hề thấy dáng vẻ ương ngạnh kiêu ngạo ngày xưa.
Hạ Hầu Cảnh lại nhìn thoáng qua cổng lớn, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn nữ tử trước mắt giống như muốn nói cái gì, nhưng mà hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là không nói, cứ như vậy lặp lại vài lần.
“A Cảnh, huynh có chuyện gì muốn nói với ta?” Bạch Nhiễm tự nhiên là chú ý tới Hạ Hầu Cảnh mất tự nhiên, nhưng mà nàng không nghĩ nhiều, ở trong mắt nàng, mấy ngày nay là những ngày tốt đẹp nhất, có thể nói chuyện với nam nhân trước mắt thêm một câu cũng là cực kì tốt!
“Tiểu Nhiễm, chúng ta ở bên ngoài mấy ngày rồi, đến khi nào có thể trở về?”Hạ Hầu Cảnh cuối cùng vẫn hỏi ra những lời này, hắn tự nhiên biết rõ tâm tư của nàng với hắn, nhưng mà trong lòng hắn sớm đã có người, rốt cuộc không thể chứa thêm một nữ nhân nào khác nữa. Hắn không biết trong thời gian hắn không có mặt, tình huống kinh thành như thế nào rồi, Tiêu Nhụy Vũ có xuống tay với Phỉ Nhi hay không…Những vấn đề này vẫn luôn quấn lấy hắn.
Bạch Nhiễm ngây người, mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, giống như muốn nhìn thấy một chút thần sắc đùa giỡn trên mặt hắn. Nhưng mà nhìn hồi lâu, trái tim nóng bỏng của nàng rốt cuộc cũng nguội lạnh xuống, trong lòng không che dấu được đau đớn.
“Tiểu Nhiễm, lần này cảm ơn muội, nếu không có muội, chỉ sợ ta sớm đã đi gặp Diêm Vương rồi!” Con ngươi thanh tuyền của Hạ Hầu Cảnh có một chút ôn nhuận ấm áp, đồng thời còn có một loại xin lỗi. Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Hai ngày này chúng ta thu thập đồ đạc, chuẩn bị trở về đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Nhiễm nhắm mắt lại, trực tiếp nhào vào ngực hắn, duỗi tay ôm lấy eo hắn, đầu vùi vào trong lòng hắn, giọng nói kiều mị vang lên, mang theo vẻ cầu xin: “A Cảnh, chúng ta cứ tiếp tục sống như thế này được không, coi nơi này là nhà của chúng ta, về sau chỉ có hai người chúng ta, giống như phu thê bình thường vậy!”
Hạ Hầu Cảnh hơi hơi sửng sốt, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng Bạch Nhiễm, một lát sau, kéo nàng ra khỏi lồng ngực của hắn, giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng: “Tiểu Nhiễm, muội là cô nương tốt, nhưng mà ta vẫn luôn xem muội như muội muội mà đối đãi!”
“Ta không phải muội muội của huynh!” Bạch Nhiễm ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng trừng Hạ Hầu Cảnh, giọng nói bén nhọn kích động phản bác: “Ta chỉ có một tỷ tỷ, ta không có ca ca, huynh không phải ca ca của ta, chúng ta không có quan hệ huyết thống!”
”Thực xin lỗi…” Hạ Hầu Cảnh nhìn nữ tử đang đau khổ trước mắt, yên lặng cúi đầu.
“Ta không cần huynh xin lỗi, chỉ cần huynh bồi ta, chỉ có hai người chúng ta, vẫn luôn chung sống ở chỗ này, như vậy không tốt sao?” Bạch Nhiễm vẫn như cũ ôm một chút kì vọng, hèn mọn khẩn cầu nói: “Nơi này thật tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có âm mưu tính kế, mọi người đều thuần phác như vậy, chúng ta ở chỗ này sẽ rất hạnh phúc. A Cảnh, cùng ta ở lại đây được không?”
Trong lòng Hạ Hầu Cảnh đột nhiên sinh ra nhè nhẹ áy náy, nếu là trước đây, hắn sẽ cự tuyệt không chút lưu tình, thậm chí sẽ không quan tâm tâm tình của nàng như thế nào. Nhưng mà bây giờ, nàng cứu mạng hắn, hắn không thể không quan tâm cảm xúc của nàng, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Vậy thì đợi vết thương của ta khỏi hẳn lại xuất phát đi, ở đây nửa tháng nữa, mấy ngày này ta sẽ bồi muội làm những việc muội muốn làm!”
Không đợi Bạch Nhiễm hồi thần lại, hắn trực tiếp quay dầu đi vào trong phòng, ánh mặt trời chiếu nghiêng, mạ lên bóng dáng cao gầy tuấn tú của hắn một tầng kim sắc quang mang.
“Còn có nửa tháng sao?” Bạch Nhiễm nhìn chằm chằm bóng dáng đang rời đi kia, lẩm bẩm tự nói: “Nhưng mà ta muốn là cả đời, làm sao bây giờ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook