Đích Nữ Vương Phi
-
Chương 115-2: Bị nhốt trong hoàng cung (2)
Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Hầu Huyền, quan sát kỹ từng chỗ, không bỏ qua một chỗ nào. Một lát sau, nàng mở miệng nói: “Đây không phải nhà của ta, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, Tư Nam Tuyệt là phu quân của ta, Hộ quốc vương phủ mới phải là nhà của ta!”
Nét mặt Hạ Hầu Huyền vừa rồi còn rất thân thiện, thoáng chốc đã tiêu tán, sự chờ đợi trong mắt hóa thành bi thương, hắn cười khổ nói: “Phỉ nhi, phải làm sao thì nàng mới chịu tha thứ cho ta?”
“Tha thứ?” Vân Tuyết Phi buồn cười mà quên mất vẻ mặt thâm tình của nam tử trước mặt, giễu cợt nói: “Ngươi bảo ta tha thứ thế nào đây? Nếu như ta không sống lại, vậy bây giờ chính là một đống xương trắng rồi, hôm nay làm gì còn có thể nhìn thấy ngươi hối hận!”
Nhìn dáng vẻ Hạ Hầu Huyền muốn nói lại thôi, Vân Tuyết Phi há có thể không biết trong lòng hắn thật sự rất hối hận, nhưng như vậy thì sao chứ? Hối hận có thể xóa bỏ chuyện hắn đã phản bội mình, khiến thời gian quay lại được sao sao?
“Đúng, đúng, không thể......” Đôi môi Hạ Hầu Huyền khô khốc, hơi hé ra, chỉ có thể thốt ra ba chữ này.
“Ta không cần ngươi xin lỗi, bây giờ ta muốn ngươi cho ta xuất ra cung trở về phủ!” Giữa chân mày Vân Tuyết Phi bắt đầu xuất hiện sự không kiên nhẫn, giọng nói kiên quyết vang lên: “Ta không muốn ở lại chỗ này thêm một phút một giây nào nữa!”
“Không, ta sẽ không để nàng rời!” Hạ Hầu Huyền ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, tình cảm trong mắt tuôn ra như suối, dày đặc sự nhớ nhung, dày đặc niềm hối hận, còn có không đành lòng......
Gió thổi tung tay áo hắn, vài sợi tóc rơi xuống vầng trán, khẽ bay bay, hắn thâm tình ngắm nàng hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẩn cầu: “Ở lại trong cung cùng với ta đi, chúng ta lại bắt đầu lần nữa. Phỉ nhi, lần này ta đồng ý nàng, ta chỉ yêu một mình nàng, cả đời này sẽ không có bất cứ nữ nhân nào khác!”
Vân Tuyết Phi bị hình tượng si tình lẫn dứt khoác của Hạ Hầu Huyền làm cho lay động, có phải tất cả mọi người sau khi mất đi mới biết hối hận không? Thế nhưng cho dù có hối hận thì có ích gì chứ? Trên mặt Vân Tuyết Phi vốn còn một ấm áp, hiện tại hoàn toàn trở nên lạnh giá, giọng điệu trầm thấp: “Hạ Hầu Huyền, ngươi không nên khiến ta ghê tởm ngươi hơn!”
Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bi phẫn, Hạ Hầu Huyền đột nhiên cười khẽ, tiếng cười vui vẻ mang theo thê lương: “Phỉ nhi, hôm nay nàng cũng đã mệt mỏi rồi, ta mang nàng tìm chỗ nghỉ ngơi. Sau đó lập tức sẽ rời khỏi, tuyệt đối không quấy rầy nàng!”
Vân Tuyết Phi biết có nói tiếp cũng phí công, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, bất đắc dĩ đi theo.
Sau khi sắp xếp cho Vân Tuyết Phi vào ở Trường Nhạc điện, Hạ Hầu Huyền liền đi ra ngoài. Con ngươi dịu dàng thoáng cái lạnh lẽo, hắn không rõ hôm nay mẫu hậu làm vậy là có ý gì? Theo thám tử hồi báo, mẫu hậu tuyên Phỉ nhi vào cung trước, Mộ Dung Thanh Y nữ nhân kia đã đi tìm nàng. Nếu như, nếu như nữ nhân này lại đem thân phận của Phỉ nhi làm lợi thế, vậy mẫu hậu......
Nghĩ tới đây, trái tim hắn liền thắt chặt lại, bước nhanh đến Triêu Phượng điện.
Kể từ lúc Mộ Dung Thanh Y nghe nói Vân Tuyết Phi vào Thọ Ninh điện vẫn chưa trở ra, tâm tình nàng cực tốt, soi gương trang điểm cho mình, trong miệng ngâm nga một đoạn bài hát.
“Thiên Thủy, lấy cho bổn cung chiếc thoa ngọc ở đầu giường kia!” Mộ Dung Thanh Y nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy chiếc thoa vàng thêu phượng hoàng tung cánh hợp với kiểu búi tóc này nhất.
Ngắm mình trong gương hồi lâu, vẫn không có động tĩnh, Mộ Dung Thanh Y không kiên nhẫn đứng dậy: “Thiên Thủy, chết ở đâu rồi, trâm của bổn cung.....”
Nhưng khi chạm đến bóng dáng màu vàng ở trên giường, nửa câu còn dư lại giữ trong cổ họng, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng tiến lên, ngọt ngào nói: “Hoàng thượng, người đã đến rồi ~”
Hạ Hầu Huyền nghịch thoa ngọc trong tay, nghe thấy âm thanh, đưa thoa ngọc ra: “Ngươi đang tìm cái này?”
Nhìn thấy Hạ Hầu Huyền giơ đồ ra, nét mặt Mộ Dung Thanh Y chợt vui vẻ vì bất ngờ, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay định cầm lấy, nhưng còn chưa chạm tới, tay Hạ Hầu Huyền bỗng chốc buông lỏng, thoa ngọc vọt một tiếng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Hoàng thượng, người......” Mộ Dung Thanh Y không biết vì sao, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên gương mặt trong trẻo lạnh lùng nam nhân.
“Nghe nói hai ngày trước ngươi đến chỗ Thái hậu?” Giọng nói Hạ Hầu Huyền nghe không ra cảm xúc sâu kín vang lên.
Cơ thể Mộ Dung Thanh Y thoáng chốc cứng đờ, con ngươi vốn mù mịt thoáng chốc trợn to, lo lắng run rẩy: “Hoàng, hoàng thượng, người đến…người đến là vì......”
Nói chưa được hết câu Hạ Hầu Huyền lập tức bóp chặt cổ Mộ Dung Thanh Y, nhìn thấy ánh mắt lo lắng hoảng sợ kia, hắn hậm hực nói: “Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ta vốn định chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ để ngươi giữ lấy vị trí quý phi, yên ổn sống hết một đời, nhưng ta thật sự quá ngây thơ rồi, nữ nhân như ngươi trời sanh chính là không biết tự trọng!”
Mộ Dung Thanh Y đột nhiên cảm thấy khó thở, ngực nặng trĩu, sắc mặt càng thêm đỏ lên, nàng đưa tay muốn gỡ bàn tay kia ra, nhưng thử cả buổi, vẫn không xoay chuyển dù chỉ một chút. Trong lòng nàng tuyệt vọng đồng thời giống như có thể ngửi được tử thần đang đến gần, nàng giơ tay hướng về phía Hạ Hầu Huyền, nặn ra vài giọt nước mắt: “Hoàng, hoàng......”
Lúc cảm thấy sắp tắt thở, Hạ Hầu Huyền đột nhiên buông tay, nàng vô lực trượt xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Vân Tuyết Phi không phải là người ngươi có thể động, trẫm cảnh cáo ngươi một câu cuối cùng. Nếu nàng bị mất một sợi tóc, ta sẽ khiến cho cả nhà Mộ Dung ngươi chết hết!” Hạ Hầu Huyền chán ghét quét mắt nữ nhân nửa chết nửa sống trên đất, hừ lạnh một tiếng: “Tự giải quyết cho tốt!”
Thời điểm bước đến ngạch cửa, hắn đột nhiên ngừng lại, ý vị sâu xa nói: “Ta biết rõ ngươi thích Quan Bá Luân, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta lập tức cho người thả hắn ra, đưa đến chỗ của ngươi, để cho hắn ngày ngày bầu bạn với ngươi!”
Mộ Dung Thanh Y vốn giống như cá chết hai mắt vô hồn, nhưng sau khi nghe đến cái tên ngày nhớ đêm mong ấy, liền phản ứng cực nhanh, giãy giụa bò dậy, gấp giọng nói: “Hoàng thượng, chuyện này là thật?” Phải biết nàng đi tìm Thái hậu nói điều kiện, cũng là vì giúp Bá Luân thoát cảnh tù tội, nhưng không ngờ lão yêu bà đó sau khi nghe xong câu chuyện hoang đường của nàng, lại đổi ý. Lấy cớ vì sự nhục nhã của Hoàng thất, tuyên bố muốn giết Bá Luân, nàng thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, đắc tội Hạ Hầu Huyền, còn làm cho cả người mang tai ương.
Lần này giọng Hạ Hầu Huyền bớt trầm hơn, hóa thành nụ cười dịu dàng, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Ngươi tốt nhất nên ngậm chặt miệng, giữ tốt bổn phận, làm theo lời ta dặn, ngày mai ta sẽ cho hắn tới đây cùng ngươi!”
Mộ Dung Thanh Y vui mừng, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu, đợi sau khi Hạ Hầu Huyền đi, nàng sờ sờ vết bầm tím trên cổ, trong lòng chua chát đồng thời cũng có chút an ủi. Nàng không bỏ được vinh hoa phú quý, không bỏ được quyền lợi địa vị quý phi, nhưng lại không nở buông tha tình cảm với Quan Bá Luân. Nếu kiên quyết phải chọn một, cả hai bên nàng cũng không muốn bỏ bên nào.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngày mai sẽ được nhìn thấy Bá Luân, về sau nàng và hai người bọn họ cùng nhau sống ở trong cung, có chiếu chỉ đảm bảo của Hạ Hầu Huyền, nàng đã có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Mộ Dung Thanh Y lập tức thức dậy trông ra cửa, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, trong lòng không khỏi, ánh sáng trong mắt nàng từng chút từng chút bị dập tắt.
Tại khoảnh khắc nàng xoay người tính bước vào cửa, Trương công công đột nhiên gọi nàng lại: “Nô tài thỉnh an quý phi nương nương!”
Mộ Dung Thanh Y kích động quay người lại, đợi nhìn đến khi nhìn thấy xung quanh không một bóng người, nàng mất mác nói: “Đứng lên đi ~”
“Nô tài nhận lệnh hoàng thượng, đưa người đến chỗ quý phi!” Trương công công đưa ngón tay chỉ ra người đang cúi đầu ở đằng sau nói: “Vị này là Tiểu Lộ Tử sau này sẽ đi theo quý phi, hầu hạ người!”
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, dời mắt nhìn bóng dáng ở phía sau, mơ hồ cảm thấy ấy vô cùng thân quen, nàng sững sờ tiến lên, trong lòng đột nhiên rung động: “Ngươi...ngươi ngẩng đầu lên ~”
Người nọ nghe lệnh từ từ ngẩng đầu lên, phơi bày gương mặt quen thuộc trong tầm mắt kinh hãi của Mộ Dung Thanh Y.
“Nô tài Tiểu Lộ Tử bái kiến quý phi, quý phi cát tường ~”
Nét mặt Hạ Hầu Huyền vừa rồi còn rất thân thiện, thoáng chốc đã tiêu tán, sự chờ đợi trong mắt hóa thành bi thương, hắn cười khổ nói: “Phỉ nhi, phải làm sao thì nàng mới chịu tha thứ cho ta?”
“Tha thứ?” Vân Tuyết Phi buồn cười mà quên mất vẻ mặt thâm tình của nam tử trước mặt, giễu cợt nói: “Ngươi bảo ta tha thứ thế nào đây? Nếu như ta không sống lại, vậy bây giờ chính là một đống xương trắng rồi, hôm nay làm gì còn có thể nhìn thấy ngươi hối hận!”
Nhìn dáng vẻ Hạ Hầu Huyền muốn nói lại thôi, Vân Tuyết Phi há có thể không biết trong lòng hắn thật sự rất hối hận, nhưng như vậy thì sao chứ? Hối hận có thể xóa bỏ chuyện hắn đã phản bội mình, khiến thời gian quay lại được sao sao?
“Đúng, đúng, không thể......” Đôi môi Hạ Hầu Huyền khô khốc, hơi hé ra, chỉ có thể thốt ra ba chữ này.
“Ta không cần ngươi xin lỗi, bây giờ ta muốn ngươi cho ta xuất ra cung trở về phủ!” Giữa chân mày Vân Tuyết Phi bắt đầu xuất hiện sự không kiên nhẫn, giọng nói kiên quyết vang lên: “Ta không muốn ở lại chỗ này thêm một phút một giây nào nữa!”
“Không, ta sẽ không để nàng rời!” Hạ Hầu Huyền ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, tình cảm trong mắt tuôn ra như suối, dày đặc sự nhớ nhung, dày đặc niềm hối hận, còn có không đành lòng......
Gió thổi tung tay áo hắn, vài sợi tóc rơi xuống vầng trán, khẽ bay bay, hắn thâm tình ngắm nàng hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẩn cầu: “Ở lại trong cung cùng với ta đi, chúng ta lại bắt đầu lần nữa. Phỉ nhi, lần này ta đồng ý nàng, ta chỉ yêu một mình nàng, cả đời này sẽ không có bất cứ nữ nhân nào khác!”
Vân Tuyết Phi bị hình tượng si tình lẫn dứt khoác của Hạ Hầu Huyền làm cho lay động, có phải tất cả mọi người sau khi mất đi mới biết hối hận không? Thế nhưng cho dù có hối hận thì có ích gì chứ? Trên mặt Vân Tuyết Phi vốn còn một ấm áp, hiện tại hoàn toàn trở nên lạnh giá, giọng điệu trầm thấp: “Hạ Hầu Huyền, ngươi không nên khiến ta ghê tởm ngươi hơn!”
Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bi phẫn, Hạ Hầu Huyền đột nhiên cười khẽ, tiếng cười vui vẻ mang theo thê lương: “Phỉ nhi, hôm nay nàng cũng đã mệt mỏi rồi, ta mang nàng tìm chỗ nghỉ ngơi. Sau đó lập tức sẽ rời khỏi, tuyệt đối không quấy rầy nàng!”
Vân Tuyết Phi biết có nói tiếp cũng phí công, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, bất đắc dĩ đi theo.
Sau khi sắp xếp cho Vân Tuyết Phi vào ở Trường Nhạc điện, Hạ Hầu Huyền liền đi ra ngoài. Con ngươi dịu dàng thoáng cái lạnh lẽo, hắn không rõ hôm nay mẫu hậu làm vậy là có ý gì? Theo thám tử hồi báo, mẫu hậu tuyên Phỉ nhi vào cung trước, Mộ Dung Thanh Y nữ nhân kia đã đi tìm nàng. Nếu như, nếu như nữ nhân này lại đem thân phận của Phỉ nhi làm lợi thế, vậy mẫu hậu......
Nghĩ tới đây, trái tim hắn liền thắt chặt lại, bước nhanh đến Triêu Phượng điện.
Kể từ lúc Mộ Dung Thanh Y nghe nói Vân Tuyết Phi vào Thọ Ninh điện vẫn chưa trở ra, tâm tình nàng cực tốt, soi gương trang điểm cho mình, trong miệng ngâm nga một đoạn bài hát.
“Thiên Thủy, lấy cho bổn cung chiếc thoa ngọc ở đầu giường kia!” Mộ Dung Thanh Y nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy chiếc thoa vàng thêu phượng hoàng tung cánh hợp với kiểu búi tóc này nhất.
Ngắm mình trong gương hồi lâu, vẫn không có động tĩnh, Mộ Dung Thanh Y không kiên nhẫn đứng dậy: “Thiên Thủy, chết ở đâu rồi, trâm của bổn cung.....”
Nhưng khi chạm đến bóng dáng màu vàng ở trên giường, nửa câu còn dư lại giữ trong cổ họng, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng tiến lên, ngọt ngào nói: “Hoàng thượng, người đã đến rồi ~”
Hạ Hầu Huyền nghịch thoa ngọc trong tay, nghe thấy âm thanh, đưa thoa ngọc ra: “Ngươi đang tìm cái này?”
Nhìn thấy Hạ Hầu Huyền giơ đồ ra, nét mặt Mộ Dung Thanh Y chợt vui vẻ vì bất ngờ, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay định cầm lấy, nhưng còn chưa chạm tới, tay Hạ Hầu Huyền bỗng chốc buông lỏng, thoa ngọc vọt một tiếng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Hoàng thượng, người......” Mộ Dung Thanh Y không biết vì sao, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên gương mặt trong trẻo lạnh lùng nam nhân.
“Nghe nói hai ngày trước ngươi đến chỗ Thái hậu?” Giọng nói Hạ Hầu Huyền nghe không ra cảm xúc sâu kín vang lên.
Cơ thể Mộ Dung Thanh Y thoáng chốc cứng đờ, con ngươi vốn mù mịt thoáng chốc trợn to, lo lắng run rẩy: “Hoàng, hoàng thượng, người đến…người đến là vì......”
Nói chưa được hết câu Hạ Hầu Huyền lập tức bóp chặt cổ Mộ Dung Thanh Y, nhìn thấy ánh mắt lo lắng hoảng sợ kia, hắn hậm hực nói: “Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ta vốn định chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ để ngươi giữ lấy vị trí quý phi, yên ổn sống hết một đời, nhưng ta thật sự quá ngây thơ rồi, nữ nhân như ngươi trời sanh chính là không biết tự trọng!”
Mộ Dung Thanh Y đột nhiên cảm thấy khó thở, ngực nặng trĩu, sắc mặt càng thêm đỏ lên, nàng đưa tay muốn gỡ bàn tay kia ra, nhưng thử cả buổi, vẫn không xoay chuyển dù chỉ một chút. Trong lòng nàng tuyệt vọng đồng thời giống như có thể ngửi được tử thần đang đến gần, nàng giơ tay hướng về phía Hạ Hầu Huyền, nặn ra vài giọt nước mắt: “Hoàng, hoàng......”
Lúc cảm thấy sắp tắt thở, Hạ Hầu Huyền đột nhiên buông tay, nàng vô lực trượt xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Vân Tuyết Phi không phải là người ngươi có thể động, trẫm cảnh cáo ngươi một câu cuối cùng. Nếu nàng bị mất một sợi tóc, ta sẽ khiến cho cả nhà Mộ Dung ngươi chết hết!” Hạ Hầu Huyền chán ghét quét mắt nữ nhân nửa chết nửa sống trên đất, hừ lạnh một tiếng: “Tự giải quyết cho tốt!”
Thời điểm bước đến ngạch cửa, hắn đột nhiên ngừng lại, ý vị sâu xa nói: “Ta biết rõ ngươi thích Quan Bá Luân, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta lập tức cho người thả hắn ra, đưa đến chỗ của ngươi, để cho hắn ngày ngày bầu bạn với ngươi!”
Mộ Dung Thanh Y vốn giống như cá chết hai mắt vô hồn, nhưng sau khi nghe đến cái tên ngày nhớ đêm mong ấy, liền phản ứng cực nhanh, giãy giụa bò dậy, gấp giọng nói: “Hoàng thượng, chuyện này là thật?” Phải biết nàng đi tìm Thái hậu nói điều kiện, cũng là vì giúp Bá Luân thoát cảnh tù tội, nhưng không ngờ lão yêu bà đó sau khi nghe xong câu chuyện hoang đường của nàng, lại đổi ý. Lấy cớ vì sự nhục nhã của Hoàng thất, tuyên bố muốn giết Bá Luân, nàng thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, đắc tội Hạ Hầu Huyền, còn làm cho cả người mang tai ương.
Lần này giọng Hạ Hầu Huyền bớt trầm hơn, hóa thành nụ cười dịu dàng, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Ngươi tốt nhất nên ngậm chặt miệng, giữ tốt bổn phận, làm theo lời ta dặn, ngày mai ta sẽ cho hắn tới đây cùng ngươi!”
Mộ Dung Thanh Y vui mừng, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu, đợi sau khi Hạ Hầu Huyền đi, nàng sờ sờ vết bầm tím trên cổ, trong lòng chua chát đồng thời cũng có chút an ủi. Nàng không bỏ được vinh hoa phú quý, không bỏ được quyền lợi địa vị quý phi, nhưng lại không nở buông tha tình cảm với Quan Bá Luân. Nếu kiên quyết phải chọn một, cả hai bên nàng cũng không muốn bỏ bên nào.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngày mai sẽ được nhìn thấy Bá Luân, về sau nàng và hai người bọn họ cùng nhau sống ở trong cung, có chiếu chỉ đảm bảo của Hạ Hầu Huyền, nàng đã có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Mộ Dung Thanh Y lập tức thức dậy trông ra cửa, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, trong lòng không khỏi, ánh sáng trong mắt nàng từng chút từng chút bị dập tắt.
Tại khoảnh khắc nàng xoay người tính bước vào cửa, Trương công công đột nhiên gọi nàng lại: “Nô tài thỉnh an quý phi nương nương!”
Mộ Dung Thanh Y kích động quay người lại, đợi nhìn đến khi nhìn thấy xung quanh không một bóng người, nàng mất mác nói: “Đứng lên đi ~”
“Nô tài nhận lệnh hoàng thượng, đưa người đến chỗ quý phi!” Trương công công đưa ngón tay chỉ ra người đang cúi đầu ở đằng sau nói: “Vị này là Tiểu Lộ Tử sau này sẽ đi theo quý phi, hầu hạ người!”
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, dời mắt nhìn bóng dáng ở phía sau, mơ hồ cảm thấy ấy vô cùng thân quen, nàng sững sờ tiến lên, trong lòng đột nhiên rung động: “Ngươi...ngươi ngẩng đầu lên ~”
Người nọ nghe lệnh từ từ ngẩng đầu lên, phơi bày gương mặt quen thuộc trong tầm mắt kinh hãi của Mộ Dung Thanh Y.
“Nô tài Tiểu Lộ Tử bái kiến quý phi, quý phi cát tường ~”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook