Đích Nữ Vương Phi
-
Chương 111-2: Nên gọi ngươi là Vân Tuyết Phi hay Tiết Phỉ? (2)
“Ta muốn nàng thu hồi lời nói vừa rồi, nói Tiết Phỉ không có chết, nói nàng chính là Phỉ nhi!” Hạ Hầu Huyền thở dồn dập, sắc mặt hiện ra màu trắng bất thường, hai mắt nhìn chòng chọc vào mặt Vân Tuyết Phi, tay càng thêm bấu chặt không buông.
“Không, ta không phải Tiết Phỉ, Tiết Phỉ đã sớm chết, nàng bị ngươi và Mộ Dung Thanh Y hại chết!” Đôi tròng mắt đen Vân Tuyết Phi như ẩn giấu tên độc bắn thẳng về phía Hạ Hầu Huyền: “Nếu ngươi hối hận, lặp tức cầm đao cắt cổ đi, xuống dưới lòng đất gặp nàng mà sám hối, đừng ở đây giả bộ si tình, như vậy chỉ làm cho người khác càng thêm xem thường thôi!”
Máu nhuộm đỏ hơn phân nửa bả vai như hoa mai nở rộ, kèm theo động tác kịch liệt của Vân Tuyết Phi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhưng nàng lại không cảm thấy chút đau đớn nào, vẫn tiếp tục chống cự.
Đôi mắt trong trẻo lương thiện ấy xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn, thâm tình nhìn hắn dịu dàng gọi: “Huyền ca ca!” Nhưng ngay lúc hắn đang chìm đắm trong niềm vui sướng tại thời gian nàng còn sống, tư thế hào hùng, máu chảy thành song. Bất chợt xung quanh trở nên xám xịt, cả người đầy máu cừu hận nhìn hắn, cô đơn lạnh lẽo nằm ở nơi đó...... Cuối cùng trời đất biến thành một vùng tăm tối, hắn như bước vào địa ngục sâu không thấy đáy, không tìm được đường ra!
“Ta luôn cho rằng ta yêu Mộ Dung Thanh Y, nàng ta và nàng hai tính cách bất đồng, nàng ta yếu đuối cần bảo vệ, mà nàng lại kiên cường độc lập, sự giả dối đó vẫn duy trì cho đến lúc ta thành thân với nàng ta, nhưng thời khắc xốc khăn voan lên ta mới biết người ta thật sự yêu là ai!” Hạ Hầu Huyền nói lầm bầm một mình, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Uổng ta là cửu ngũ chí tôn, nhưng ngay cả nữ nhân mình yêu ta cũng không xác định được, ta thật đáng chết!”
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên cứng đờ, ngưng giãy giụa, rũ mắt, miệng nhếch lên độ cong bi thương, nàng cho rằng hắn chưa từng yêu Tiết Phỉ, cho nên mới vì mình nữ nhân yêu mến, nhẫn tâm gạt nàng ra biên thùy, trong lòng nàng rất hận, hận hắn lừa nàng, hận hắn bạc tình...... Nhưng bây giờ lại để cho nàng biết, thì ra không phải hắn không yêu, chẳng qua là vì phát hiện chậm thôi, đau lòng người biết bao bao nhiêu, châm chọc biết bao nhiêu!
“Ngươi nói những điều này là hy vọng nhận được sự giúp đỡ sao?” Vân Tuyết Phi trầm mặc trong chốc lát, xì một tiếng cười nói: “Nhưng ta không phải Tiết Phỉ, càng không phải là đại từ đại bi Quan Thế Âm, không thể cứu giúp ngươi!”
“Phỉ nhi, xa cách thời gian dài như vậy, nàng lại học đượng tính khẩu thị tâm phi (*) rồi!” Ánh mắt Hạ Hầu Huyền dần dần bình tĩnh, liếc thấy màu đỏ chướng mắt kia, nhẹ nhàng buông lỏng tay nàng ra, nhìn nàng mang theo sự thương tiếc lẫn cưng chiều: “Nếu nàng không phải là Tiết Phỉ, vì sao phải mạo hiểm tính mạng đi cứu Hạ Hầu Cảnh?”
(*) Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Tròng mắt Vân Tuyết Phi căng thẳng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi thoáng hiện sự tàn khốc, giọng nói giống như nặn từ trong cổ họng ra: “Hắn là đệ đệ ngươi, ngươi biết rõ mẫu thân ngươi muốn giết hắn, thế nhưng không đi ngăn cản!”
Hạ Hầu Huyền không phủ nhận mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi sáng bóng như hắc bảo thạch kia, ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến, phối hợp nói: “Ta thật sự hâm mộ A Cảnh, cho dù nàng đã sống lại thành Vân Tuyết Phi, nhưng vẫn không bỏ được hắn!”
“Hạ Hầu Cảnh chưa bao giờ phản bội Tiết Phỉ, càng thêm sẽ không tổn thương nàng, ngươi không xứng so với hắn!” Vân Tuyết Phi cười lạnh, mặc kệ trước nguyên nhân là vì sao, phản bội chính là phản bội. Tiết Phỉ đã chết, đến bây giờ hắn mới hiểu rõ, có thể khiến thi thể lạnh lẽo của Tiết Phỉ lần nữa ấm lại, nhưng làm nàng sống lại được sao?
“Rốt cuộc nàng đã thừa nhận rồi!” Ánh mắt Hạ Hầu Huyền sáng lên, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận kia, nhịp tim đột nhiên gia tốc, thì ra ông trời thật sự không có vứt bỏ hắn!
Vân Tuyết Phi không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, xoay người định rời đi, sau khi bước được vài bước, tiếng Hạ Hầu Huyền lần nữa vang lên: “Nàng thật sự yêu Tư Nam Tuyệt?”
Bước chân dừng lại, Vân Tuyết Phi cau mày: “Đây là chuyện riêng của ta, không nhọc hoàng thượng quan tâm, thời gian nửa nén hương đã đến kính xin hoàng thượng tuân thủ ước định, đừng nên níu kéo nữa, ta còn phải về phòng với phu quân của ta!”
“Trả lời ta!” Hạ Hầu Huyền lớn tiếng chất vấn, một câu phu quân kia càng thêm khơi dậy ghen tỵ mãnh liệt trong lòng hắn, như lửa nóng thiêu đốt trái tim hắn.
“Bây giờ ngay cả việc đứng cạnh ta nàng cũng không thể sao?” Hạ Hầu Huyền ảm đạm cười, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh bởi vì hắn mà thoáng chốc lạnh đi.
“Tiết Phỉ đã chết, hiện tại còn sống là Vân Tuyết Phi, nương tử Hộ quốc Vương gia Tư Nam Tuyệt, trước kia ta và ngươi chưng từng qua lại, sau này càng thêm không thể!” Vân Tuyết Phi giống như nghĩ tới điều gì, dừng một chút, mím môi một cái: “Ngươi đã có lỗi rất nhiều với Tiết Phỉ, đừng để cho nàng hận ngươi hơn, nhớ kỹ những gì ngươi từng đồng ý với nàng, chỉ cần ngươi một ngày còn tại vị, sẽ bảo vệ Hạ Hầu Cảnh bình an vô sự sống hết một đời!”
“Bây giờ ta ở trong lòng nàng chỉ tính là một người qua đường thôi sao?” Hạ Hầu Huyền tự giễu nhếch miệng một cái, rũ mắt xuống: “Nếu như không phải là vì Hạ Hầu Cảnh, có phải nàng sẽ giết ta hay không!” Hắn hiểu tính nàng, dám yêu dám hận, hận nhất là lừa gạt.
Không tránh né ánh mắt Hạ Hầu Huyền, nhìn thẳng vào mắt mắt, Vân Tuyết Phi kiên định gật đầu một cái: “Nếu hoàng thượng tới đây chỉ để hỏi chuyện này, vậy câu trả lời của ta chính là như vậy!”
Rõ ràng đã đoán được đáp án, nhưng khi chân chính nghe từ trong miệng nàng. Hạ Hầu Huyền vẫn không khỏi đau đớn trong lòng, mặt mũi vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm xám xịt, sự khổ sở trong con ngươi như thủy triều cũng che mất đi ánh sao cuối cùng của hắn.
Vân Tuyết Phi lạnh lùng đối diện hết thảy, hai mắt bình tĩnh, không một chút gợn sóng, một lát sau mở miệng nói: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì nữa, ta cáo lui trước!”
“Nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta, có phải nàng yêu Tư Nam Tuyệt không?” Hạ Hầu Huyền vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần có một chút hi vọng, hắn đều không bỏ qua, càng không muốn buông tha! Nữ nhân này là của hắn, chỉ có điều hắn không cẩn thận làm mất rồi, hiện tại hắn muốn tìm về!
“Trên đời này không có thuốc hối hận, cũng không quy định ai đó phải ở nguyên chỗ chờ ngươi, Tiết Phỉ đã chết, đời này nàng sẽ không thể nào tha thứ cho ngươi! Về phần ta......” Vân Tuyết Phi không quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng: “Nếu như điều này có thể để cho ngươi chết tâm, không dây dưa nữa, vậy ta nói cho ngươi biết, ta yêu Tư......”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, ta không muốn nghe!” Hạ Hầu Huyền gấp giọng ngăn cản, sau đó mủi chân chỉa xuống đất, chịu đựng đau đớn, bay ra bên ngoài, gấp rút như có người đang đuổi theo phía sau.
Một cơn gió phất qua, nháy mắt không khí trở nên thông thoáng hơn, sự dồn nén trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một thanh chủy thủ tinh xảo, thở dài nói: “Mang ra vô ích rồi!”
“Ngươi nói ta nên gọi ngươi Vân Tuyết Phi, hay......” Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh âm lãnh, từ chỗ khuất vọt ra, con ngươi đầy tràn tức giận: “Hay là gọi ngươi là Tiết Phỉ!”
“Không, ta không phải Tiết Phỉ, Tiết Phỉ đã sớm chết, nàng bị ngươi và Mộ Dung Thanh Y hại chết!” Đôi tròng mắt đen Vân Tuyết Phi như ẩn giấu tên độc bắn thẳng về phía Hạ Hầu Huyền: “Nếu ngươi hối hận, lặp tức cầm đao cắt cổ đi, xuống dưới lòng đất gặp nàng mà sám hối, đừng ở đây giả bộ si tình, như vậy chỉ làm cho người khác càng thêm xem thường thôi!”
Máu nhuộm đỏ hơn phân nửa bả vai như hoa mai nở rộ, kèm theo động tác kịch liệt của Vân Tuyết Phi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhưng nàng lại không cảm thấy chút đau đớn nào, vẫn tiếp tục chống cự.
Đôi mắt trong trẻo lương thiện ấy xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn, thâm tình nhìn hắn dịu dàng gọi: “Huyền ca ca!” Nhưng ngay lúc hắn đang chìm đắm trong niềm vui sướng tại thời gian nàng còn sống, tư thế hào hùng, máu chảy thành song. Bất chợt xung quanh trở nên xám xịt, cả người đầy máu cừu hận nhìn hắn, cô đơn lạnh lẽo nằm ở nơi đó...... Cuối cùng trời đất biến thành một vùng tăm tối, hắn như bước vào địa ngục sâu không thấy đáy, không tìm được đường ra!
“Ta luôn cho rằng ta yêu Mộ Dung Thanh Y, nàng ta và nàng hai tính cách bất đồng, nàng ta yếu đuối cần bảo vệ, mà nàng lại kiên cường độc lập, sự giả dối đó vẫn duy trì cho đến lúc ta thành thân với nàng ta, nhưng thời khắc xốc khăn voan lên ta mới biết người ta thật sự yêu là ai!” Hạ Hầu Huyền nói lầm bầm một mình, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Uổng ta là cửu ngũ chí tôn, nhưng ngay cả nữ nhân mình yêu ta cũng không xác định được, ta thật đáng chết!”
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên cứng đờ, ngưng giãy giụa, rũ mắt, miệng nhếch lên độ cong bi thương, nàng cho rằng hắn chưa từng yêu Tiết Phỉ, cho nên mới vì mình nữ nhân yêu mến, nhẫn tâm gạt nàng ra biên thùy, trong lòng nàng rất hận, hận hắn lừa nàng, hận hắn bạc tình...... Nhưng bây giờ lại để cho nàng biết, thì ra không phải hắn không yêu, chẳng qua là vì phát hiện chậm thôi, đau lòng người biết bao bao nhiêu, châm chọc biết bao nhiêu!
“Ngươi nói những điều này là hy vọng nhận được sự giúp đỡ sao?” Vân Tuyết Phi trầm mặc trong chốc lát, xì một tiếng cười nói: “Nhưng ta không phải Tiết Phỉ, càng không phải là đại từ đại bi Quan Thế Âm, không thể cứu giúp ngươi!”
“Phỉ nhi, xa cách thời gian dài như vậy, nàng lại học đượng tính khẩu thị tâm phi (*) rồi!” Ánh mắt Hạ Hầu Huyền dần dần bình tĩnh, liếc thấy màu đỏ chướng mắt kia, nhẹ nhàng buông lỏng tay nàng ra, nhìn nàng mang theo sự thương tiếc lẫn cưng chiều: “Nếu nàng không phải là Tiết Phỉ, vì sao phải mạo hiểm tính mạng đi cứu Hạ Hầu Cảnh?”
(*) Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Tròng mắt Vân Tuyết Phi căng thẳng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi thoáng hiện sự tàn khốc, giọng nói giống như nặn từ trong cổ họng ra: “Hắn là đệ đệ ngươi, ngươi biết rõ mẫu thân ngươi muốn giết hắn, thế nhưng không đi ngăn cản!”
Hạ Hầu Huyền không phủ nhận mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi sáng bóng như hắc bảo thạch kia, ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến, phối hợp nói: “Ta thật sự hâm mộ A Cảnh, cho dù nàng đã sống lại thành Vân Tuyết Phi, nhưng vẫn không bỏ được hắn!”
“Hạ Hầu Cảnh chưa bao giờ phản bội Tiết Phỉ, càng thêm sẽ không tổn thương nàng, ngươi không xứng so với hắn!” Vân Tuyết Phi cười lạnh, mặc kệ trước nguyên nhân là vì sao, phản bội chính là phản bội. Tiết Phỉ đã chết, đến bây giờ hắn mới hiểu rõ, có thể khiến thi thể lạnh lẽo của Tiết Phỉ lần nữa ấm lại, nhưng làm nàng sống lại được sao?
“Rốt cuộc nàng đã thừa nhận rồi!” Ánh mắt Hạ Hầu Huyền sáng lên, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận kia, nhịp tim đột nhiên gia tốc, thì ra ông trời thật sự không có vứt bỏ hắn!
Vân Tuyết Phi không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, xoay người định rời đi, sau khi bước được vài bước, tiếng Hạ Hầu Huyền lần nữa vang lên: “Nàng thật sự yêu Tư Nam Tuyệt?”
Bước chân dừng lại, Vân Tuyết Phi cau mày: “Đây là chuyện riêng của ta, không nhọc hoàng thượng quan tâm, thời gian nửa nén hương đã đến kính xin hoàng thượng tuân thủ ước định, đừng nên níu kéo nữa, ta còn phải về phòng với phu quân của ta!”
“Trả lời ta!” Hạ Hầu Huyền lớn tiếng chất vấn, một câu phu quân kia càng thêm khơi dậy ghen tỵ mãnh liệt trong lòng hắn, như lửa nóng thiêu đốt trái tim hắn.
“Bây giờ ngay cả việc đứng cạnh ta nàng cũng không thể sao?” Hạ Hầu Huyền ảm đạm cười, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh bởi vì hắn mà thoáng chốc lạnh đi.
“Tiết Phỉ đã chết, hiện tại còn sống là Vân Tuyết Phi, nương tử Hộ quốc Vương gia Tư Nam Tuyệt, trước kia ta và ngươi chưng từng qua lại, sau này càng thêm không thể!” Vân Tuyết Phi giống như nghĩ tới điều gì, dừng một chút, mím môi một cái: “Ngươi đã có lỗi rất nhiều với Tiết Phỉ, đừng để cho nàng hận ngươi hơn, nhớ kỹ những gì ngươi từng đồng ý với nàng, chỉ cần ngươi một ngày còn tại vị, sẽ bảo vệ Hạ Hầu Cảnh bình an vô sự sống hết một đời!”
“Bây giờ ta ở trong lòng nàng chỉ tính là một người qua đường thôi sao?” Hạ Hầu Huyền tự giễu nhếch miệng một cái, rũ mắt xuống: “Nếu như không phải là vì Hạ Hầu Cảnh, có phải nàng sẽ giết ta hay không!” Hắn hiểu tính nàng, dám yêu dám hận, hận nhất là lừa gạt.
Không tránh né ánh mắt Hạ Hầu Huyền, nhìn thẳng vào mắt mắt, Vân Tuyết Phi kiên định gật đầu một cái: “Nếu hoàng thượng tới đây chỉ để hỏi chuyện này, vậy câu trả lời của ta chính là như vậy!”
Rõ ràng đã đoán được đáp án, nhưng khi chân chính nghe từ trong miệng nàng. Hạ Hầu Huyền vẫn không khỏi đau đớn trong lòng, mặt mũi vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm xám xịt, sự khổ sở trong con ngươi như thủy triều cũng che mất đi ánh sao cuối cùng của hắn.
Vân Tuyết Phi lạnh lùng đối diện hết thảy, hai mắt bình tĩnh, không một chút gợn sóng, một lát sau mở miệng nói: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì nữa, ta cáo lui trước!”
“Nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta, có phải nàng yêu Tư Nam Tuyệt không?” Hạ Hầu Huyền vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần có một chút hi vọng, hắn đều không bỏ qua, càng không muốn buông tha! Nữ nhân này là của hắn, chỉ có điều hắn không cẩn thận làm mất rồi, hiện tại hắn muốn tìm về!
“Trên đời này không có thuốc hối hận, cũng không quy định ai đó phải ở nguyên chỗ chờ ngươi, Tiết Phỉ đã chết, đời này nàng sẽ không thể nào tha thứ cho ngươi! Về phần ta......” Vân Tuyết Phi không quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng: “Nếu như điều này có thể để cho ngươi chết tâm, không dây dưa nữa, vậy ta nói cho ngươi biết, ta yêu Tư......”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, ta không muốn nghe!” Hạ Hầu Huyền gấp giọng ngăn cản, sau đó mủi chân chỉa xuống đất, chịu đựng đau đớn, bay ra bên ngoài, gấp rút như có người đang đuổi theo phía sau.
Một cơn gió phất qua, nháy mắt không khí trở nên thông thoáng hơn, sự dồn nén trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một thanh chủy thủ tinh xảo, thở dài nói: “Mang ra vô ích rồi!”
“Ngươi nói ta nên gọi ngươi Vân Tuyết Phi, hay......” Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh âm lãnh, từ chỗ khuất vọt ra, con ngươi đầy tràn tức giận: “Hay là gọi ngươi là Tiết Phỉ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook