Đích Nữ Vô Song
-
Chương 287
Editor: Vy Vy 1505
Cuối thu đầu đông, khó được thời tiết trong sáng, ánh nắng ấm áp chiếu trên ngói lưu ly hoàng cung ánh vàng rực rỡ, cũng chiếu sáng trên hoa cúc vàng nở muộn trước đình, trong mênh mông sắc vàng óng ánh, hoa diệu mà tôn quý, các thiếu nữ nói cười yến yến bên cạnh, quần áo lăng la tơ lụa sắc màu đẹp đẽ quý giá cũng lóng lánh nhàn nhạt, khiến cuối thu vốn tịch liêu lãnh túc trở nên rộn rã mà náo nhiệt.
Sau lưng mỗi nữ tử quý tộc đều có thị nữ cầm hộp gấm, trong hộp gấm tự nhiên chính là tranh thêu.
Sử giả Kinh Quốc lấy tranh thêu khiêu khích, yêu cầu đấu thêu, cơ hội như vậy mọi người ai chịu buông tha? Bởi vậy đều dốc hết toàn lực muốn tìm được tranh thêu tốt nhất, giành được phần xuất sắc này.
Vốn chỉ là các thiếu nữ giao hảo nhận xét tranh thêu của nhau, nói tranh này đẹp, tranh kia không tệ. Nhưng dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu triển lãm tranh thêu của chính mình, cùng người khác tranh đấu, đều kiệt lực thể hiện tranh thêu của chính mình tuyệt vời đến mức nào, khắc khẩu đến cuối cùng gần như sắp ầm ĩ.
Nhưng mà, chung quy các nữ tử này đều còn nhớ rõ đây là hoàng cung, không dám cao giọng ầm ĩ xôn xao, nhưng trong ánh mắt lẫn nhau đều thấy được không phục.
Khi Liễu Băng My tiến vào đại điện, nhìn thấy chính là tình hình giương cung bạt kiếm như vậy.
Đôi môi hồng nhuận cong lên một chút trào phúng, Liễu Băng My có chút miệt thị nhìn các nữ tử này, trong giới tiểu thư quý tộc kinh thành, có bao nhiêu người có thể tinh thông thêu thùa? Tranh thêu của những người hơn phân nửa đều là tìm tú nương thêu. Nhưng muốn tìm được tú nương tốt nhất không thể thiếu quyền thế và tiền tài, lại có ai có thể so sánh với đích tiểu thư Liễu phủ như nàng? Huống chi, người cuối cùng quyết định bức tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, là cô mẫu của nàng, đương nhiên sẽ thiên vị người nhà mẹ đẻ, những người này ngay cả điểm này cũng thấy không rõ, lại còn ở đây tranh đoạt, thật sự là ngu muội!
Nghĩ đến tranh thêu phụ thân dùng hết nhân lực vật lực vì chính mình tìm được, tươi cười của Liễu Băng My nhất thời có chút dịu đi.
Bởi vì bức tranh thêu này ký thác biết bao hy vọng của nàng, nên thậm chí Liễu Băng My không dám giao cho nha hoàn, mà muốn tự tay cầm.
Nàng cẩn thận yêu quý vuốt ve hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng trong tay, nghĩ đến bức tranh thêu bên trong liền nhịn không được kích động. Nếu nàng có thể trổ hết tài năng trong đấu thêu lần này, vì Đại Hạ áp chế Kinh quốc một đầu, nhất định sẽ thanh danh truyền xa, cũng nhất định sẽ... làm cho hắn xem trọng nàng vài phần!
Hơn nữa, nếu nàng thắng được đấu thêu lần này, phụ thân bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm cũng có thể quan phục nguyên chức, đến lúc đó nàng vẫn là Liễu phủ đích tiểu thư kim tôn ngọc quý như cũ!
Tuy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Liễu Cẩn Nhất bị đoạt chức cấm túc, tạm thời do Ôn các lão tiếp nhận vị trí Lại bộ thượng thư, khiến thanh thế Liễu thị giảm xuống không ít. Nhưng Liễu quý phi phục quyền, lại làm cho người ta ôm thái độ ‘quan sát rồi tính tiếp’ với Liễu thị. Bởi vậy nhìn thấy Liễu Băng My vào, vẫn có các tiểu thư xúm lại đây.
Nếu khi Liễu thị thua, các nàng không thay đổi thái độ, đợi cho Liễu thị lại lần nữa hưng thịnh, Liễu Băng My sẽ đối đãi các nàng không giống người khác.
Mang tính toán như vậy, một nữ tử quần áo vàng nhạt lúm đồng tiền như hoa xu nịnh nói: "Hôm nay Liễu tiểu thư thật đẹp, vừa đến muội liền cảm thấy toàn bộ cung điện đều sáng lên!"
Liễu Băng My vốn là tiểu thư xinh đẹp nhất Liễu thị, hôm nay lại cố ý trang điểm tỉ mỉ, mặc áo màu đỏ hải đường thêu hoa văn lá sen, phía dưới là váy màu đỏ viền trắng, thít eo bằng vải lụa chỉ vàng chói mắt, trên đầu cài trang sức vàng ròng óng ánh. Dung mạo nàng vốn minh diễm cộng thêm trang điểm đẹp đẽ quý giá thích hợp, lại chương hiển hoàn toàn mỹ mạo.
Tuy nữ tử áo vàng có ý xu nịnh, nhưng cũng mang theo vài phần chân thật ghen tỵ.
Nữ tử ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp? Liễu Băng My mỉm cười có chút khoe khoang, nói: "Ngụy tiểu thư hôm nay cũng rất được!"
"Đứng trước mặt Liễu tiểu thư, ta tự biết xấu hổ!" Ngụy tiểu thư đến gần Liễu Băng My, thấp giọng nói: "Liễu tiểu thư không nhìn thấy vừa rồi Mạc tiểu thư kiêu căng ngang ngược đâu, giống như tranh thêu của nàng là thiên hạ đệ nhất vậy, chẳng qua ỷ vào hiện nay Mạc chiêu nghi được sủng ái, cho nên mới khoe khoang, thực chướng mắt kiểu cách nhà giàu mới nổi, hẹp hòi! Đáng tiếc tranh thêu của muội không tốt, bằng không chắc chắn cho nàng đẹp mặt, cho nàng biết trời cao đất rộng!"
Mạc tiểu thư chính là muội muội của Mạc chiêu nghi.
Ai ai cũng biết Mạc chiêu nghi và Liễu quý phi xem nhau không vừa mắt, Liễu Băng My cười lạnh, nói: "Ngụy tiểu thư cũng đừng để trong lòng, chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù lên chức vị cao cũng không thể nào giống chim khách, vẫn líu ríu khiến người chán ghét như cũ thôi! Muội không thể trông cậy vào nàng leo lên chức cao, liền biến thành chim khách biết báo tin vui được? Cần gì chấp nhặt với người như thế!"
Nàng cố ý lớn tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây.
Vốn cũng không biết Liễu Băng My đang nói ai, nhưng nhìn thấy nàng ném cho Mạc tiểu thư ánh mắt khinh miệt, mọi người liền biết mới vừa rồi nàng nhằm vào Mạc tiểu thư.
Mạc tiểu thư bị chế giễu tức giận đến mặt đỏ lên, nhưng Liễu Băng My không chỉ tên nói họ, nếu nàng tùy tiện làm khó dễ, thật như chính mình có tật giật mình, bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống, ánh mắt không tốt nhìn Liễu Băng My, nói: "Nghe nói Liễu tiểu thư kỹ thuật thêu cao siêu, nói vậy đấu thêu lần này nhất định có thể đoạt giải nhất. Không biết Liễu tiểu thư có chịu mang tác phẩm ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?"
Ỷ vào chính mình tranh thêu tinh xảo, Mạc tiểu thư khiêu khích nói.
Cho dù lần này người định đoạt tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, nhưng nếu trước công chúng, tranh thêu của Liễu Băng My không bằng nàng, trước mắt bao người, chẳng lẽ Liễu quý phi còn có thể trắng trợn thiên vị hay sao?
Không biết sống chết!
Khóe môi Liễu Băng My hơi cong, giương giọng nói: "Nếu Mạc tiểu thư nói vậy, vậy ta sẽ cho các người mở rộng tầm mắt!"
Nói xong, nàng mở ra hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng, lấy ra tranh thêu bên trong, triển khai như gió, một bức tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Bầu trời xanh thẳm trên cao, mặt trời đỏ như lửa, hoa sen hồng trắng đan xen lẳng lặng nở rộ, màu sắc sáng rõ, thêu công tinh xảo, vừa thấy liền biết là bức tranh thêu vô cùng xuất sắc, làm người ta không tự chủ được sinh lòng tán thưởng.
Từ lúc nàng mở ra tranh thêu, trong điện liền lặng ngắt như tờ.
Cũng có rất nhiều nữ tử đang muốn mở ra tranh thêu cho người khác xem, nhìn thấy bức tranh thêu này, lập tức yên lặng thu lại tranh của chính mình.
Mắt thấy tranh thêu của chính mình khiến tất cả mọi người trong điện đứng hình, Liễu Băng My mỉm cười, thế này mới chậm rãi thu hồi tranh thêu. Bức tranh thêu này là phụ thân tìm tú nương tốt nhất toàn kinh thành, hao hết tâm huyết thêu chế. Ngay cả tú nương kia cũng nói, ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ là tác phẩm tốt nhất để đời của nàng, tranh thêu những người khác tìm đến làm sao có thể so sánh với nàng?
Sớm có người thấy tình thế không đúng, vây quanh Liễu Băng My, a dua xu nịnh không ngừng bên tai.
Liễu Băng My đang bị người xúm lại nịnh nọt như sao vây quanh mặt trăng, bỗng nhiên xa xa thấy Liễu Băng Y trong đám người, đôi mắt hơi lạnh.
Nếu trong quá khứ, trường hợp tôn quý trọng đại như đấu thêu đều là các tiểu thư đại phòng mới có thể đến, có đôi khi thà rằng làm cho thứ nữ đại phòng đến, cũng không tới phiên người của nhị phòng. Nhưng lần này phụ thân bị cách chức đóng cửa tự kiểm điểm, Liễu Hằng Nhất lại thừa cơ nhảy nhót lung tung, muốn thay thế vị trí của phụ thân, mà tổ mẫu và quý phi nương nương cũng bị nhị phòng lừa, trong lòng bắt đầu thiên lệch. Nếu không Liễu Băng Y chỉ là con gái của một lang trung nho nhỏ, hôm nay có tư cách gì có thể tham dự đấu thêu?
Liễu Cẩn Nhất bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, làm cho địa vị của đại phòng và nhị phòng ở Liễu phủ biến hóa, không ai rõ ràng hơn so với Liễu Băng My.
Nhưng mà, cho dù có thể đến nơi này cũng không nghĩa là Liễu Băng Y thật sự trở thành thiên kim tiểu thư Liễu phủ, lần này nhất định phải cho nàng ấy bị đâm đầu rơi máu chảy! Liễu Băng My nghĩ trong lòng, bỗng nhiên tách ra đám người, mỉm cười đi qua chỗ Liễu Băng Y, cười tủm tỉm nói: "Trong phủ chúng ta, tay nghề thêu thùa của Y muội muội chính là tốt nhất. Lần này đấu thêu liên quan danh dự Đại Hạ, nói vậy Y muội muội sẽ toàn lực ứng phó, tranh thêu của muội tất nhiên không phải vật phàm, có lẽ có thể đoạt giải nhất, còn không mau cho tỷ nhìn một cái?"
Nàng hỏi thăm rất rõ ràng, từ lúc tin tức đấu thêu truyền ra đến hiện tại, nhị phòng căn bản không phái người đi tìm tranh thêu, Liễu Băng Y lại cả ngày trốn trong phòng thêu thùa, ngay cả cửa phòng cũng không ra nửa bước.
Tuy rằng Liễu Băng Y thật là tiểu thư có tay nghề thêu tốt nhất trong Liễu phủ, nhưng với trình độ của nàng ấy, làm sao có thể so với tú nương tốt nhất kinh thành? Cũng chỉ có Liễu Băng Y tự cho mình rất cao, thực nghĩ tay nghề thêu của chính mình siêu tuyệt, không ai so bằng, mới có thể chính mình ra tay! Vừa vặn tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của nàng đã được mọi người tán thưởng, không thừa dịp này chế nhạo Liễu Băng Y còn chờ đến khi nào?
Lần này nhất định phải làm cho nàng mặt xám mày tro, làm cho tổ mẫu và quý phi nương nương biết, mọi người nhị phòng chỉ là chó không lên được mặt bàn!
Chỉ nhìn ánh mắt Liễu Băng My không có ý tốt, Liễu Băng Y đã biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì, tất nhiên là muốn mình đẹp mặt, cho nên mới cố ý chèn ép. Nếu tranh thêu của nàng không thể đoạt giải nhất, chắc chắn không còn thể diện trước mặt mọi người.
"My tỷ tỷ đừng giễu cợt muội! Tay nghề thêu của muội ở trong phủ xem như tạm được, nhưng hôm nay ở đây nhiều quan gia tiểu thư, quý tộc thiên kim như vậy, làm sao đến phiên muội được giải nhất? My tỷ tỷ nói như vậy, người hiểu rõ sẽ biết tỷ muội chúng ta nói đùa, người không biết sẽ tưởng rằng My tỷ tỷ cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng, thì chính là lỗi của muội!" Liễu Băng Y cười ngâm ngâm, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong bông có kim.
Liễu Băng Y nói khiêm tốn, không lộ dấu vết khen ngợi các tiểu thư ở đây, lập tức được rất nhiều ánh mắt thân thiện.
Nhưng khi nàng nhìn các tiểu thư chung quanh, lại không phủ nhận Liễu Băng My nói tay nghề thêu của nàng tốt nhất trong Liễu phủ, ngược lại đỉnh đạc nhận thức, chẳng phải đè ép Liễu Băng My một đầu? Liễu Băng My lập tức nhận ra dao nhọn trong lời nói, bị Liễu Băng Y miệt thị như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát. Nhưng mới vừa rồi là nàng nói tay nghề thêu của Liễu Băng Y tốt nhất Liễu phủ, nếu bây giờ bắt bẻ, ngược lại biểu lộ nàng làm khó dễ trước, khiến người ta cảm thấy nàng không tốt.
Lời nói thế này, nàng không thể nói nhưng người khác có thể nói.
Liễu Băng My cho người bên cạnh một ánh mắt, Ngụy tiểu thư liền hiểu được, dịu dàng nói: "A, Liễu tam tiểu thư cần gì khiêm tốn? Vừa rồi mọi người đều xem qua tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của Liễu tiểu thư, bố cục tinh mỹ, thêu công siêu tuyệt, tranh thêu của mọi người ở đây đều so không bằng. Nếu Liễu tam tiểu thư nói tranh thêu của mình tuyệt hơn tranh của Liễu tiểu thư, vậy chẳng phải có khả năng đoạt giải nhất sao, mau cho chúng ta thưởng thức!"
Ngụ ý, hiển nhiên đang nói Liễu Băng Y cuồng vọng tự đại, dáng vẻ kệch cỡm.
Hừ, thật sự là trời sinh ngu xuẩn! Chẳng lẽ Liễu Băng Y thật nghĩ đấu thêu đều là trung thực thẳng thắn, các tiểu thư quý tộc đều tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ hay sao? Nghĩ đến bình thường tay nghề thêu chính mình tốt hơn nàng, trước mắt dám khẳng định tranh có thể tuyệt hơn tranh của nàng sao? Liễu Băng My cười lạnh trong lòng, trên vẻ mặt lại vô cùng ôn hòa: "Ngụy tiểu thư đừng nói lung tung, tay nghề thêu của Y muội muội luôn luôn tốt nhất trong tỷ muội chúng ta, cho dù tranh thêu của muội ấy tốt hơn của ta cũng không ngạc nhiên!"
Nàng cố ý nâng Liễu Băng Y cao cao, lời nói vẻ mặt đều vô cùng khiêm tốn.
Như vậy có thể biểu hiện chính mình khiêm tốn, mà đợi một lát Liễu Băng Y lấy ra tranh thêu không bằng tranh của nàng, cũng sẽ làm cho Liễu Băng Y càng thêm mất mặt.
Trước mắt Liễu Băng Y được nâng càng cao, một lát té ngã sẽ càng đau!
"Không cần nói suông, Liễu tam tiểu thư mau mở tranh thêu ra cho chúng ta nhìn xem!" trong đám người vây quanh Liễu Băng My có người thông minh linh hoạt lập tức ồn ào nói.
Mắt thấy tình hình nàng không cho họ xem tranh thêu sẽ không chấm dứt, Liễu Băng Y nhìn bốn phía chung quanh, nhợt nhạt cười: "Nếu các vị tiểu thư nói vậy, Băng Y liền bêu xấu!" Nói xong, cầm hộp gấm trong tay thị nữ phía sau, lấy ra một bức lụa mỏng, nhẹ nhàng mở ra.
Mắt thấy tấm lụa mỏng và thể chữ vô cùng quen mắt, Liễu Băng My bật thốt lên: "Liễu Băng Y muội thật to gan, lại dám trộm nguyên kiện Vân Kinh chú tổ mẫu xem như trân bảo? Nếu——"
Mới nói được một nửa, liền im bặt mở to mắt.
Bởi vì trong nháy mắt, Liễu Băng My đã nhìn ra được, Liễu Băng Y mở ra lụa mỏng không phải nguyên kiện Vân Kinh chú, màu sắc sáng hơn chút so với Vân Kinh chú, cũng không tinh mịn sáng bóng như lụa giao tiêu, chỉ là lụa mỏng bình thường mà thôi. Nhưng rất nhanh, Liễu Băng My liền ổn định cảm xúc, cười nói: "Vân Kinh chú của Y muội muội có thể lấy giả đánh tráo được đấy! Nhưng trước mắt là đấu thêu, sao Y muội muội lại lấy ra một bộ thư pháp? Hay là tranh thêu cất ở chỗ khác? Sao tỷ tỷ không nhìn thấy?"
Lúc này Mạc tiểu thư cũng lại đây, nhìn Vân Kinh chú, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên kinh ngạc, lập tức cười nói: "Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư không khỏi quá kém, đây rõ ràng chính là một bức tranh thêu, làm sao là cái gì thư pháp? Chắc là gần đây Liễu nhị tiểu thư hỏa khí quá lớn, khiến cho ánh mắt cũng không tốt? Nghe nói trà hoa cúc có thể thanh nhiệt giải độc, vài ngày trước ta vừa được một ít chất lượng tốt, hay là ta tặng cho Liễu nhị tiểu thư một chút?"
Trong lời nói ý đùa cợt rõ ràng, vừa vặn báo thù vừa rồi bị Liễu Băng My đùa cợt.
Bức tranh thêu? Vân Kinh chú không phải thư pháp, mà là tranh thêu?
Liễu Băng My rất kinh ngạc, gần như không thể tin vào hai mắt mình, vội vàng tiến lên, vuốt ve lụa mỏng, dưới tay là chỉ đen mềm mại tinh mịn, chứng minh Vân Kinh chú thật là tranh thêu! Lấy tác phẩm thư pháp thêu thành tranh, sống động như dùng bút viết lên thật, kỹ thuật thêu rõ ràng cao siêu. Hơn nữa tranh thêu như vậy vô cùng mới mẻ sáng tạo, lập tức khiến ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của nàng ảm đạm không bằng!
Kỹ thuật thêu của Liễu Băng Y từ khi nào trở nên cao siêu như thế?
Liễu Băng My nhíu mày hoài nghi: "Trước kia chỉ nghe nói Y muội muội thích nguyên châu thêu (một kỹ thuật thêu gì đó, editor bó tay), từ khi nào thì luyện thành bản lĩnh như vậy? Nhìn chữ này, từng chữ từng chữ giống hệt như viết ra vậy, Y muội muội làm như thế nào? Mau nói cho tỷ biết với, về sau người khác hỏi, tỷ cũng có thể giải thích một hai?" Lời nói tuy uyển chuyển, cũng là nghi ngờ tranh này không phải Liễu Băng Y tự tay thêu.
Câu hỏi cuối cùng không có ý tốt, nếu Liễu Băng Y trả lời không được, vậy rõ ràng là gian lận.
Nhưng cử chỉ Liễu Băng My như vậy lại làm cho người bên cạnh chướng mắt. Vốn tranh thêu của mọi người ở đây có mấy ai là chính mình thêu? Còn không phải đều là mời người thêu giùm? Chuyện này vốn nên hiểu trong lòng mà không nói ra, hiện tại tranh thêu của nàng thua bởi Liễu Băng Y, lại từ điểm này đào bới thật là không có phong độ?
Mạc tiểu thư liền cười nói: "Có thể kết hợp thư pháp và thêu thùa hoàn mỹ, tâm tư linh hoạt, thêu kỹ cao siêu, nếu tranh này được giải nhất, ta là chịu phục!" Nói xong, bỗng nhiên nhìn Liễu Băng My, lấy tay áo che miệng cười nói: "Nhưng thật ra Liễu nhị tiểu thư có chút quá phận, tài nghệ mới lạ mà tinh xảo như vậy, Liễu tam tiểu thư tự nhiên muốn giữ bí mật, làm sao có thể nói ra trước công chúng? May mà Liễu nhị tiểu thư là tỷ tỷ của Liễu tam tiểu thư, nếu không, ta còn nghĩ tỷ và liễu tam tiểu thư có thù oán, cố ý muốn Liễu tam tiểu thư mất mặt đấy!"
Bị Mạc tiểu thư chế giễu, vẻ mặt Liễu Băng My lập tức trở nên khó coi.
"Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua bình thường ta thích thư pháp, cũng thích thêu thùa, bởi vậy nghĩ cách muốn kết hợp hai thứ này, lúc trước vẫn luôn thử làm, gần đây rốt cuộc có chút thành quả. Nếu My tỷ tỷ thích tranh thêu như vậy, trở về ta lại thêu một bức cho My tỷ tỷ?" Liễu Băng Y nhợt nhạt cười nói, vẻ mặt vô cùng trấn tĩnh.
Nàng vốn xác thực đang thử nghiệm phương pháp kết hợp thư pháp và thêu thùa, nhưng vẫn không tiến triển, ngược lại trong thời gian ngắn nàng đi theo Cửu hoàng tử phi học tập thêu thùa, Cửu hoàng tử phi nghe nói nàng có ý tưởng này, cho nên mới dạy nàng kỹ xảo. Tuy từng nghe nói khi Cửu hoàng tử phi đấu áo cưới vô cùng nổi bật, nhưng Liễu Băng Y cũng không tưởng tượng được tài nghệ thêu thùa của Cửu hoàng tử phi cao siêu đến mức đó, nàng khổ tâm suy tư mãi cũng không tìm được phương pháp, Cửu hoàng tử phi đã là vô cùng hoàn thiện thành thục, nàng chỉ cần học theo là được.
Nghĩ đến tranh thêu mình nhìn thấy ở Xuân Dương cung, trong đôi mắt Liễu Băng Y lại hiện lên kinh diễm.
Trước mắt, mọi người có lẽ cảm thấy tranh thêu của nàng đã rất tốt, nhưng nếu các nàng nhìn thấy tranh thêu kia của Cửu hoàng tử phi, đến lúc đó mới có thể chân chính hiểu được hàm nghĩa hai thành ngữ ‘xảo đoạt thiên công’ và ‘độc nhất vô nhị’...
Kia mới là tranh thêu thật sự làm người ta rung động!
Nghe Liễu Băng Y nói đúng lý hợp tình, không có chút chột dạ, ngược lại mọi người càng tin tưởng tranh này là chính nàng thêu hoàn thành, lập tức tán thưởng tay nghề thêu của nàng. Cũng có người không hợp với Liễu Băng My, biết trước mắt trong lòng Liễu Băng My không thoải mái, lại cố ý cao giọng khen ngợi tranh thêu của Liễu Băng Y, muốn Liễu Băng My ngột ngạt.
Mới thấy vừa rồi vinh quang vẫn thuộc về mình, nháy mắt lại bị Liễu Băng Y cướp đi, Liễu Băng My tức giận âm thầm cắn răng.
Nhưng tranh thêu của Liễu Băng Y xác thực tinh xảo, tuyệt hơn so với tranh thêu của nàng, đây là sự thật, Liễu Băng My cũng không cách nào thay đổi. Mà làm nàng lo lắng là, Liễu Băng Y không chọn cái khác, lại cố ý chọn Vân Kinh chú để thêu, nếu thật sự được hạng nhất, chẳng những giá trị con người Liễu Băng Y tăng cao, trở lại Liễu phủ, tổ mẫu cũng sẽ bởi vì tác phẩm có liên quan đến Mẫn Triều An thắng đấu thêu mà phá lệ sủng ái Liễu Băng Y, địa vị Liễu Băng Y ở Liễu phủ và trong lòng tổ mẫu tất nhiên sẽ tiến thêm một bước.
Cứ như vậy, Liễu Băng Y quả thực chiếm hết tiện nghi!
Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến một giọng nữ bén nhọn mà kiêu ngạo: "Nếu nói tranh thêu của Liễu tam tiểu thư có thể đoạt được hạng nhất hình như còn quá sớm đấy?"
Cuối thu đầu đông, khó được thời tiết trong sáng, ánh nắng ấm áp chiếu trên ngói lưu ly hoàng cung ánh vàng rực rỡ, cũng chiếu sáng trên hoa cúc vàng nở muộn trước đình, trong mênh mông sắc vàng óng ánh, hoa diệu mà tôn quý, các thiếu nữ nói cười yến yến bên cạnh, quần áo lăng la tơ lụa sắc màu đẹp đẽ quý giá cũng lóng lánh nhàn nhạt, khiến cuối thu vốn tịch liêu lãnh túc trở nên rộn rã mà náo nhiệt.
Sau lưng mỗi nữ tử quý tộc đều có thị nữ cầm hộp gấm, trong hộp gấm tự nhiên chính là tranh thêu.
Sử giả Kinh Quốc lấy tranh thêu khiêu khích, yêu cầu đấu thêu, cơ hội như vậy mọi người ai chịu buông tha? Bởi vậy đều dốc hết toàn lực muốn tìm được tranh thêu tốt nhất, giành được phần xuất sắc này.
Vốn chỉ là các thiếu nữ giao hảo nhận xét tranh thêu của nhau, nói tranh này đẹp, tranh kia không tệ. Nhưng dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu triển lãm tranh thêu của chính mình, cùng người khác tranh đấu, đều kiệt lực thể hiện tranh thêu của chính mình tuyệt vời đến mức nào, khắc khẩu đến cuối cùng gần như sắp ầm ĩ.
Nhưng mà, chung quy các nữ tử này đều còn nhớ rõ đây là hoàng cung, không dám cao giọng ầm ĩ xôn xao, nhưng trong ánh mắt lẫn nhau đều thấy được không phục.
Khi Liễu Băng My tiến vào đại điện, nhìn thấy chính là tình hình giương cung bạt kiếm như vậy.
Đôi môi hồng nhuận cong lên một chút trào phúng, Liễu Băng My có chút miệt thị nhìn các nữ tử này, trong giới tiểu thư quý tộc kinh thành, có bao nhiêu người có thể tinh thông thêu thùa? Tranh thêu của những người hơn phân nửa đều là tìm tú nương thêu. Nhưng muốn tìm được tú nương tốt nhất không thể thiếu quyền thế và tiền tài, lại có ai có thể so sánh với đích tiểu thư Liễu phủ như nàng? Huống chi, người cuối cùng quyết định bức tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, là cô mẫu của nàng, đương nhiên sẽ thiên vị người nhà mẹ đẻ, những người này ngay cả điểm này cũng thấy không rõ, lại còn ở đây tranh đoạt, thật sự là ngu muội!
Nghĩ đến tranh thêu phụ thân dùng hết nhân lực vật lực vì chính mình tìm được, tươi cười của Liễu Băng My nhất thời có chút dịu đi.
Bởi vì bức tranh thêu này ký thác biết bao hy vọng của nàng, nên thậm chí Liễu Băng My không dám giao cho nha hoàn, mà muốn tự tay cầm.
Nàng cẩn thận yêu quý vuốt ve hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng trong tay, nghĩ đến bức tranh thêu bên trong liền nhịn không được kích động. Nếu nàng có thể trổ hết tài năng trong đấu thêu lần này, vì Đại Hạ áp chế Kinh quốc một đầu, nhất định sẽ thanh danh truyền xa, cũng nhất định sẽ... làm cho hắn xem trọng nàng vài phần!
Hơn nữa, nếu nàng thắng được đấu thêu lần này, phụ thân bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm cũng có thể quan phục nguyên chức, đến lúc đó nàng vẫn là Liễu phủ đích tiểu thư kim tôn ngọc quý như cũ!
Tuy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Liễu Cẩn Nhất bị đoạt chức cấm túc, tạm thời do Ôn các lão tiếp nhận vị trí Lại bộ thượng thư, khiến thanh thế Liễu thị giảm xuống không ít. Nhưng Liễu quý phi phục quyền, lại làm cho người ta ôm thái độ ‘quan sát rồi tính tiếp’ với Liễu thị. Bởi vậy nhìn thấy Liễu Băng My vào, vẫn có các tiểu thư xúm lại đây.
Nếu khi Liễu thị thua, các nàng không thay đổi thái độ, đợi cho Liễu thị lại lần nữa hưng thịnh, Liễu Băng My sẽ đối đãi các nàng không giống người khác.
Mang tính toán như vậy, một nữ tử quần áo vàng nhạt lúm đồng tiền như hoa xu nịnh nói: "Hôm nay Liễu tiểu thư thật đẹp, vừa đến muội liền cảm thấy toàn bộ cung điện đều sáng lên!"
Liễu Băng My vốn là tiểu thư xinh đẹp nhất Liễu thị, hôm nay lại cố ý trang điểm tỉ mỉ, mặc áo màu đỏ hải đường thêu hoa văn lá sen, phía dưới là váy màu đỏ viền trắng, thít eo bằng vải lụa chỉ vàng chói mắt, trên đầu cài trang sức vàng ròng óng ánh. Dung mạo nàng vốn minh diễm cộng thêm trang điểm đẹp đẽ quý giá thích hợp, lại chương hiển hoàn toàn mỹ mạo.
Tuy nữ tử áo vàng có ý xu nịnh, nhưng cũng mang theo vài phần chân thật ghen tỵ.
Nữ tử ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp? Liễu Băng My mỉm cười có chút khoe khoang, nói: "Ngụy tiểu thư hôm nay cũng rất được!"
"Đứng trước mặt Liễu tiểu thư, ta tự biết xấu hổ!" Ngụy tiểu thư đến gần Liễu Băng My, thấp giọng nói: "Liễu tiểu thư không nhìn thấy vừa rồi Mạc tiểu thư kiêu căng ngang ngược đâu, giống như tranh thêu của nàng là thiên hạ đệ nhất vậy, chẳng qua ỷ vào hiện nay Mạc chiêu nghi được sủng ái, cho nên mới khoe khoang, thực chướng mắt kiểu cách nhà giàu mới nổi, hẹp hòi! Đáng tiếc tranh thêu của muội không tốt, bằng không chắc chắn cho nàng đẹp mặt, cho nàng biết trời cao đất rộng!"
Mạc tiểu thư chính là muội muội của Mạc chiêu nghi.
Ai ai cũng biết Mạc chiêu nghi và Liễu quý phi xem nhau không vừa mắt, Liễu Băng My cười lạnh, nói: "Ngụy tiểu thư cũng đừng để trong lòng, chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù lên chức vị cao cũng không thể nào giống chim khách, vẫn líu ríu khiến người chán ghét như cũ thôi! Muội không thể trông cậy vào nàng leo lên chức cao, liền biến thành chim khách biết báo tin vui được? Cần gì chấp nhặt với người như thế!"
Nàng cố ý lớn tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây.
Vốn cũng không biết Liễu Băng My đang nói ai, nhưng nhìn thấy nàng ném cho Mạc tiểu thư ánh mắt khinh miệt, mọi người liền biết mới vừa rồi nàng nhằm vào Mạc tiểu thư.
Mạc tiểu thư bị chế giễu tức giận đến mặt đỏ lên, nhưng Liễu Băng My không chỉ tên nói họ, nếu nàng tùy tiện làm khó dễ, thật như chính mình có tật giật mình, bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống, ánh mắt không tốt nhìn Liễu Băng My, nói: "Nghe nói Liễu tiểu thư kỹ thuật thêu cao siêu, nói vậy đấu thêu lần này nhất định có thể đoạt giải nhất. Không biết Liễu tiểu thư có chịu mang tác phẩm ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?"
Ỷ vào chính mình tranh thêu tinh xảo, Mạc tiểu thư khiêu khích nói.
Cho dù lần này người định đoạt tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, nhưng nếu trước công chúng, tranh thêu của Liễu Băng My không bằng nàng, trước mắt bao người, chẳng lẽ Liễu quý phi còn có thể trắng trợn thiên vị hay sao?
Không biết sống chết!
Khóe môi Liễu Băng My hơi cong, giương giọng nói: "Nếu Mạc tiểu thư nói vậy, vậy ta sẽ cho các người mở rộng tầm mắt!"
Nói xong, nàng mở ra hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng, lấy ra tranh thêu bên trong, triển khai như gió, một bức tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Bầu trời xanh thẳm trên cao, mặt trời đỏ như lửa, hoa sen hồng trắng đan xen lẳng lặng nở rộ, màu sắc sáng rõ, thêu công tinh xảo, vừa thấy liền biết là bức tranh thêu vô cùng xuất sắc, làm người ta không tự chủ được sinh lòng tán thưởng.
Từ lúc nàng mở ra tranh thêu, trong điện liền lặng ngắt như tờ.
Cũng có rất nhiều nữ tử đang muốn mở ra tranh thêu cho người khác xem, nhìn thấy bức tranh thêu này, lập tức yên lặng thu lại tranh của chính mình.
Mắt thấy tranh thêu của chính mình khiến tất cả mọi người trong điện đứng hình, Liễu Băng My mỉm cười, thế này mới chậm rãi thu hồi tranh thêu. Bức tranh thêu này là phụ thân tìm tú nương tốt nhất toàn kinh thành, hao hết tâm huyết thêu chế. Ngay cả tú nương kia cũng nói, ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ là tác phẩm tốt nhất để đời của nàng, tranh thêu những người khác tìm đến làm sao có thể so sánh với nàng?
Sớm có người thấy tình thế không đúng, vây quanh Liễu Băng My, a dua xu nịnh không ngừng bên tai.
Liễu Băng My đang bị người xúm lại nịnh nọt như sao vây quanh mặt trăng, bỗng nhiên xa xa thấy Liễu Băng Y trong đám người, đôi mắt hơi lạnh.
Nếu trong quá khứ, trường hợp tôn quý trọng đại như đấu thêu đều là các tiểu thư đại phòng mới có thể đến, có đôi khi thà rằng làm cho thứ nữ đại phòng đến, cũng không tới phiên người của nhị phòng. Nhưng lần này phụ thân bị cách chức đóng cửa tự kiểm điểm, Liễu Hằng Nhất lại thừa cơ nhảy nhót lung tung, muốn thay thế vị trí của phụ thân, mà tổ mẫu và quý phi nương nương cũng bị nhị phòng lừa, trong lòng bắt đầu thiên lệch. Nếu không Liễu Băng Y chỉ là con gái của một lang trung nho nhỏ, hôm nay có tư cách gì có thể tham dự đấu thêu?
Liễu Cẩn Nhất bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, làm cho địa vị của đại phòng và nhị phòng ở Liễu phủ biến hóa, không ai rõ ràng hơn so với Liễu Băng My.
Nhưng mà, cho dù có thể đến nơi này cũng không nghĩa là Liễu Băng Y thật sự trở thành thiên kim tiểu thư Liễu phủ, lần này nhất định phải cho nàng ấy bị đâm đầu rơi máu chảy! Liễu Băng My nghĩ trong lòng, bỗng nhiên tách ra đám người, mỉm cười đi qua chỗ Liễu Băng Y, cười tủm tỉm nói: "Trong phủ chúng ta, tay nghề thêu thùa của Y muội muội chính là tốt nhất. Lần này đấu thêu liên quan danh dự Đại Hạ, nói vậy Y muội muội sẽ toàn lực ứng phó, tranh thêu của muội tất nhiên không phải vật phàm, có lẽ có thể đoạt giải nhất, còn không mau cho tỷ nhìn một cái?"
Nàng hỏi thăm rất rõ ràng, từ lúc tin tức đấu thêu truyền ra đến hiện tại, nhị phòng căn bản không phái người đi tìm tranh thêu, Liễu Băng Y lại cả ngày trốn trong phòng thêu thùa, ngay cả cửa phòng cũng không ra nửa bước.
Tuy rằng Liễu Băng Y thật là tiểu thư có tay nghề thêu tốt nhất trong Liễu phủ, nhưng với trình độ của nàng ấy, làm sao có thể so với tú nương tốt nhất kinh thành? Cũng chỉ có Liễu Băng Y tự cho mình rất cao, thực nghĩ tay nghề thêu của chính mình siêu tuyệt, không ai so bằng, mới có thể chính mình ra tay! Vừa vặn tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của nàng đã được mọi người tán thưởng, không thừa dịp này chế nhạo Liễu Băng Y còn chờ đến khi nào?
Lần này nhất định phải làm cho nàng mặt xám mày tro, làm cho tổ mẫu và quý phi nương nương biết, mọi người nhị phòng chỉ là chó không lên được mặt bàn!
Chỉ nhìn ánh mắt Liễu Băng My không có ý tốt, Liễu Băng Y đã biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì, tất nhiên là muốn mình đẹp mặt, cho nên mới cố ý chèn ép. Nếu tranh thêu của nàng không thể đoạt giải nhất, chắc chắn không còn thể diện trước mặt mọi người.
"My tỷ tỷ đừng giễu cợt muội! Tay nghề thêu của muội ở trong phủ xem như tạm được, nhưng hôm nay ở đây nhiều quan gia tiểu thư, quý tộc thiên kim như vậy, làm sao đến phiên muội được giải nhất? My tỷ tỷ nói như vậy, người hiểu rõ sẽ biết tỷ muội chúng ta nói đùa, người không biết sẽ tưởng rằng My tỷ tỷ cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng, thì chính là lỗi của muội!" Liễu Băng Y cười ngâm ngâm, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong bông có kim.
Liễu Băng Y nói khiêm tốn, không lộ dấu vết khen ngợi các tiểu thư ở đây, lập tức được rất nhiều ánh mắt thân thiện.
Nhưng khi nàng nhìn các tiểu thư chung quanh, lại không phủ nhận Liễu Băng My nói tay nghề thêu của nàng tốt nhất trong Liễu phủ, ngược lại đỉnh đạc nhận thức, chẳng phải đè ép Liễu Băng My một đầu? Liễu Băng My lập tức nhận ra dao nhọn trong lời nói, bị Liễu Băng Y miệt thị như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát. Nhưng mới vừa rồi là nàng nói tay nghề thêu của Liễu Băng Y tốt nhất Liễu phủ, nếu bây giờ bắt bẻ, ngược lại biểu lộ nàng làm khó dễ trước, khiến người ta cảm thấy nàng không tốt.
Lời nói thế này, nàng không thể nói nhưng người khác có thể nói.
Liễu Băng My cho người bên cạnh một ánh mắt, Ngụy tiểu thư liền hiểu được, dịu dàng nói: "A, Liễu tam tiểu thư cần gì khiêm tốn? Vừa rồi mọi người đều xem qua tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của Liễu tiểu thư, bố cục tinh mỹ, thêu công siêu tuyệt, tranh thêu của mọi người ở đây đều so không bằng. Nếu Liễu tam tiểu thư nói tranh thêu của mình tuyệt hơn tranh của Liễu tiểu thư, vậy chẳng phải có khả năng đoạt giải nhất sao, mau cho chúng ta thưởng thức!"
Ngụ ý, hiển nhiên đang nói Liễu Băng Y cuồng vọng tự đại, dáng vẻ kệch cỡm.
Hừ, thật sự là trời sinh ngu xuẩn! Chẳng lẽ Liễu Băng Y thật nghĩ đấu thêu đều là trung thực thẳng thắn, các tiểu thư quý tộc đều tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ hay sao? Nghĩ đến bình thường tay nghề thêu chính mình tốt hơn nàng, trước mắt dám khẳng định tranh có thể tuyệt hơn tranh của nàng sao? Liễu Băng My cười lạnh trong lòng, trên vẻ mặt lại vô cùng ôn hòa: "Ngụy tiểu thư đừng nói lung tung, tay nghề thêu của Y muội muội luôn luôn tốt nhất trong tỷ muội chúng ta, cho dù tranh thêu của muội ấy tốt hơn của ta cũng không ngạc nhiên!"
Nàng cố ý nâng Liễu Băng Y cao cao, lời nói vẻ mặt đều vô cùng khiêm tốn.
Như vậy có thể biểu hiện chính mình khiêm tốn, mà đợi một lát Liễu Băng Y lấy ra tranh thêu không bằng tranh của nàng, cũng sẽ làm cho Liễu Băng Y càng thêm mất mặt.
Trước mắt Liễu Băng Y được nâng càng cao, một lát té ngã sẽ càng đau!
"Không cần nói suông, Liễu tam tiểu thư mau mở tranh thêu ra cho chúng ta nhìn xem!" trong đám người vây quanh Liễu Băng My có người thông minh linh hoạt lập tức ồn ào nói.
Mắt thấy tình hình nàng không cho họ xem tranh thêu sẽ không chấm dứt, Liễu Băng Y nhìn bốn phía chung quanh, nhợt nhạt cười: "Nếu các vị tiểu thư nói vậy, Băng Y liền bêu xấu!" Nói xong, cầm hộp gấm trong tay thị nữ phía sau, lấy ra một bức lụa mỏng, nhẹ nhàng mở ra.
Mắt thấy tấm lụa mỏng và thể chữ vô cùng quen mắt, Liễu Băng My bật thốt lên: "Liễu Băng Y muội thật to gan, lại dám trộm nguyên kiện Vân Kinh chú tổ mẫu xem như trân bảo? Nếu——"
Mới nói được một nửa, liền im bặt mở to mắt.
Bởi vì trong nháy mắt, Liễu Băng My đã nhìn ra được, Liễu Băng Y mở ra lụa mỏng không phải nguyên kiện Vân Kinh chú, màu sắc sáng hơn chút so với Vân Kinh chú, cũng không tinh mịn sáng bóng như lụa giao tiêu, chỉ là lụa mỏng bình thường mà thôi. Nhưng rất nhanh, Liễu Băng My liền ổn định cảm xúc, cười nói: "Vân Kinh chú của Y muội muội có thể lấy giả đánh tráo được đấy! Nhưng trước mắt là đấu thêu, sao Y muội muội lại lấy ra một bộ thư pháp? Hay là tranh thêu cất ở chỗ khác? Sao tỷ tỷ không nhìn thấy?"
Lúc này Mạc tiểu thư cũng lại đây, nhìn Vân Kinh chú, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên kinh ngạc, lập tức cười nói: "Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư không khỏi quá kém, đây rõ ràng chính là một bức tranh thêu, làm sao là cái gì thư pháp? Chắc là gần đây Liễu nhị tiểu thư hỏa khí quá lớn, khiến cho ánh mắt cũng không tốt? Nghe nói trà hoa cúc có thể thanh nhiệt giải độc, vài ngày trước ta vừa được một ít chất lượng tốt, hay là ta tặng cho Liễu nhị tiểu thư một chút?"
Trong lời nói ý đùa cợt rõ ràng, vừa vặn báo thù vừa rồi bị Liễu Băng My đùa cợt.
Bức tranh thêu? Vân Kinh chú không phải thư pháp, mà là tranh thêu?
Liễu Băng My rất kinh ngạc, gần như không thể tin vào hai mắt mình, vội vàng tiến lên, vuốt ve lụa mỏng, dưới tay là chỉ đen mềm mại tinh mịn, chứng minh Vân Kinh chú thật là tranh thêu! Lấy tác phẩm thư pháp thêu thành tranh, sống động như dùng bút viết lên thật, kỹ thuật thêu rõ ràng cao siêu. Hơn nữa tranh thêu như vậy vô cùng mới mẻ sáng tạo, lập tức khiến ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ của nàng ảm đạm không bằng!
Kỹ thuật thêu của Liễu Băng Y từ khi nào trở nên cao siêu như thế?
Liễu Băng My nhíu mày hoài nghi: "Trước kia chỉ nghe nói Y muội muội thích nguyên châu thêu (một kỹ thuật thêu gì đó, editor bó tay), từ khi nào thì luyện thành bản lĩnh như vậy? Nhìn chữ này, từng chữ từng chữ giống hệt như viết ra vậy, Y muội muội làm như thế nào? Mau nói cho tỷ biết với, về sau người khác hỏi, tỷ cũng có thể giải thích một hai?" Lời nói tuy uyển chuyển, cũng là nghi ngờ tranh này không phải Liễu Băng Y tự tay thêu.
Câu hỏi cuối cùng không có ý tốt, nếu Liễu Băng Y trả lời không được, vậy rõ ràng là gian lận.
Nhưng cử chỉ Liễu Băng My như vậy lại làm cho người bên cạnh chướng mắt. Vốn tranh thêu của mọi người ở đây có mấy ai là chính mình thêu? Còn không phải đều là mời người thêu giùm? Chuyện này vốn nên hiểu trong lòng mà không nói ra, hiện tại tranh thêu của nàng thua bởi Liễu Băng Y, lại từ điểm này đào bới thật là không có phong độ?
Mạc tiểu thư liền cười nói: "Có thể kết hợp thư pháp và thêu thùa hoàn mỹ, tâm tư linh hoạt, thêu kỹ cao siêu, nếu tranh này được giải nhất, ta là chịu phục!" Nói xong, bỗng nhiên nhìn Liễu Băng My, lấy tay áo che miệng cười nói: "Nhưng thật ra Liễu nhị tiểu thư có chút quá phận, tài nghệ mới lạ mà tinh xảo như vậy, Liễu tam tiểu thư tự nhiên muốn giữ bí mật, làm sao có thể nói ra trước công chúng? May mà Liễu nhị tiểu thư là tỷ tỷ của Liễu tam tiểu thư, nếu không, ta còn nghĩ tỷ và liễu tam tiểu thư có thù oán, cố ý muốn Liễu tam tiểu thư mất mặt đấy!"
Bị Mạc tiểu thư chế giễu, vẻ mặt Liễu Băng My lập tức trở nên khó coi.
"Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua bình thường ta thích thư pháp, cũng thích thêu thùa, bởi vậy nghĩ cách muốn kết hợp hai thứ này, lúc trước vẫn luôn thử làm, gần đây rốt cuộc có chút thành quả. Nếu My tỷ tỷ thích tranh thêu như vậy, trở về ta lại thêu một bức cho My tỷ tỷ?" Liễu Băng Y nhợt nhạt cười nói, vẻ mặt vô cùng trấn tĩnh.
Nàng vốn xác thực đang thử nghiệm phương pháp kết hợp thư pháp và thêu thùa, nhưng vẫn không tiến triển, ngược lại trong thời gian ngắn nàng đi theo Cửu hoàng tử phi học tập thêu thùa, Cửu hoàng tử phi nghe nói nàng có ý tưởng này, cho nên mới dạy nàng kỹ xảo. Tuy từng nghe nói khi Cửu hoàng tử phi đấu áo cưới vô cùng nổi bật, nhưng Liễu Băng Y cũng không tưởng tượng được tài nghệ thêu thùa của Cửu hoàng tử phi cao siêu đến mức đó, nàng khổ tâm suy tư mãi cũng không tìm được phương pháp, Cửu hoàng tử phi đã là vô cùng hoàn thiện thành thục, nàng chỉ cần học theo là được.
Nghĩ đến tranh thêu mình nhìn thấy ở Xuân Dương cung, trong đôi mắt Liễu Băng Y lại hiện lên kinh diễm.
Trước mắt, mọi người có lẽ cảm thấy tranh thêu của nàng đã rất tốt, nhưng nếu các nàng nhìn thấy tranh thêu kia của Cửu hoàng tử phi, đến lúc đó mới có thể chân chính hiểu được hàm nghĩa hai thành ngữ ‘xảo đoạt thiên công’ và ‘độc nhất vô nhị’...
Kia mới là tranh thêu thật sự làm người ta rung động!
Nghe Liễu Băng Y nói đúng lý hợp tình, không có chút chột dạ, ngược lại mọi người càng tin tưởng tranh này là chính nàng thêu hoàn thành, lập tức tán thưởng tay nghề thêu của nàng. Cũng có người không hợp với Liễu Băng My, biết trước mắt trong lòng Liễu Băng My không thoải mái, lại cố ý cao giọng khen ngợi tranh thêu của Liễu Băng Y, muốn Liễu Băng My ngột ngạt.
Mới thấy vừa rồi vinh quang vẫn thuộc về mình, nháy mắt lại bị Liễu Băng Y cướp đi, Liễu Băng My tức giận âm thầm cắn răng.
Nhưng tranh thêu của Liễu Băng Y xác thực tinh xảo, tuyệt hơn so với tranh thêu của nàng, đây là sự thật, Liễu Băng My cũng không cách nào thay đổi. Mà làm nàng lo lắng là, Liễu Băng Y không chọn cái khác, lại cố ý chọn Vân Kinh chú để thêu, nếu thật sự được hạng nhất, chẳng những giá trị con người Liễu Băng Y tăng cao, trở lại Liễu phủ, tổ mẫu cũng sẽ bởi vì tác phẩm có liên quan đến Mẫn Triều An thắng đấu thêu mà phá lệ sủng ái Liễu Băng Y, địa vị Liễu Băng Y ở Liễu phủ và trong lòng tổ mẫu tất nhiên sẽ tiến thêm một bước.
Cứ như vậy, Liễu Băng Y quả thực chiếm hết tiện nghi!
Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến một giọng nữ bén nhọn mà kiêu ngạo: "Nếu nói tranh thêu của Liễu tam tiểu thư có thể đoạt được hạng nhất hình như còn quá sớm đấy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook