Đích Nữ Tàn Phi
-
Chương 98: Sinh Thần Của Liên Như Nguyệt (3)
Bộ y phục màu vàng nhạt, chất liệu mềm mại, được làm từ vải lụa tơ tằm thượng hạng, trong suốt mát mẻ, mặc vào đầu xuân cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì bên trong còn trang bị một lớp vải mềm ấm áp khác. Chiếc váy được cắt may tinh tế, đường thuê bằng chỉ kim tuyến màu hoàng kim chạy dọc theo làn váy khiến chiếc váy càng thêm nổi bật, vải lụa trơn bóng, từ trên xuống dưới đều không hề thêu bất kì hoa văn nào, bất quá điều đó không hề làm chiếc váy trở nên ảm đạm thất sắc mà ngược lại trên nền vàng nhạt nhòa, hoa văn trang trí càng đơn giản mới làm chiếc váy càng thêm thanh cao. Màu vàng không phải là màu thanh nhã thoát tục, mà là màu cao quý, thích hợp với những người có làn da trắng và gương mặt tinh xảo, kiểu dáng của chiếc váy thiên về cổ kính, cổ áo cao có nút, làn váy dài che mất đi đôi chân, màu sắc phối với kiểu dáng, nhìn qua có lẽ là không thích hợp, bất quá phải mặc vào mới biết được có thích hợp hay không, chỉ là nhìn từng đường kim mũi chỉ cũng có thể khẳng định, người may bộ y phục này cũng không phải là người bình thường.
Nếu nàng nhớ không lầm thì bộ y phục này chính là lễ vật năm mới Lý Thừa tướng tặng cho nàng, nhớ ngày đó đến Thừa tướng phủ mặc dù trải qua một hồi phong tranh của tỷ muội Lý thị thế nhưng trước khi ra về Lý Thừa tướng vẫn không quên tặng lễ vật cho ngoại chất nữ là nàng cùng Tiết Phong Linh. Ngày đó Lý Thừa tướng tặng cho Tiết Phong Linh một đôi hoa tai ngọc lục bảo, tặng cho nàng hai bộ y phục, một vàng một đỏ, năm mới thịnh nhất là hai màu đỏ cùng vàng, bởi vì hai màu đều mang ý nghĩa tốt lành, bộ y phục màu đỏ tinh tế cũng không kém gì y phục màu vàng, bất quá vì màu đỏ quá nổi bật, nàng cũng không nghĩ ở trong sinh thần của Liên Như Nguyệt mà cướp lấy nổi bật của đối phương, vì vậy mới bỏ đỏ chọn vàng, so với màu đỏ chói lọi như hoa đỗ quyên thì màu vàng nhạt nhòa lại càng thích hợp với nàng hơn.
Vốn dĩ là bộ y phục tuyệt đẹp hiện tại dưới làn váy lại xuất hiện những đóm đen không rõ là gì, bởi vì màu sắc của chiếc váy nhàn nhạt cho nên những đóm đen đặc biệt trở nên rõ ràng, trước khi mang đi giặt, Tiết Phong Lan cũng đã kiểm tra kĩ lưỡng, y phục hoàn toàn mới và sạch sẽ, không hề lưu lại một chút bụi bậm, thế nhưng bởi vì để trong tủ lâu ngày tránh không khỏi dính chút mùi hương của bụi nên Tiết Phong Lan mới cho người mang đi giặt, cũng không nghĩ đến hiện tại lại xuất hiện tình huống này. Trên đường mang đi giặc có xảy ra bất trắc gì không thì nàng không biết bất quá nhìn những đóm đen này không giống như là trước khi giặc mới dính, nếu không sẽ để lại giấu vết len luốc, cho nên nàng có thể khẳng định dấu vết này là sau khi giặc xong mới dính.
“Sao... sao lại như vậy?!” Như Ngọc kêu lên, sắc mặt có chút khó coi, y phục đẹp đẽ lại bị những đóm đen không rõ cấp phá hư, tâm tình vui vẻ muốn thay y phục cho Tiết Phong Lan liền nhanh chóng chùn xuống.
Như Sương đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhận lấy y phục trên tay Tiết Phong Lan cẩn thận nhìn những đóm đen len lỏi dưới làn váy, cẩn thận mới ngửi thấy mùi mực tàu, Như Sương cảm thấy nghi hoặc bèn đưa chiếc váy lên mũi ngửi mới xác định nàng không có ngửi lầm, đây quả thật là mực tàu.
“Tiểu thư, là mực tàu...”
Tiết Phong Lan thần sắc lạnh nhạt, Như Sương ngửi thấy mùi mực tàu, nàng tất nhiên cũng ngửi thấy, bất quá nàng thường xuyên ở thư phòng luyện chữ, váy không cẩn thận dính một ít mực tàu là chuyện bình thường, trên người cũng nhiễm không ít mùi mực cho nên đối với mùi mực sớm đã thành thói quen, cho nên khi cầm lấy y phục trên bàn xem xét cũng không có phát hiện mùi mực, hiện tại nghĩ lại, nàng vừa mới đi thỉnh an trở lại, ngày hôm nay cũng chưa từng bước chân vào thư phòng, chưa tiếp xúc qua mực thì lấy đâu ra mùi mực?
“Đi điều tra xem hôm nay ai là người đưa y phục đến.” Bộ y phục được xếp ngay ngắn nằm trên khây gỗ, hoàn toàn không giống như có người mới động vào, bởi vì quá ngăn nấp sạch sẽ cho nên Tiết Phong Lan cũng không ngờ đến có người ở dưới làn váy động tay động chân.
Ba người trong phòng nhìn nhau, còn chưa đợi Tiết Phong Lan điểm danh Xuân Cầm quyết định nhận lệnh rời đi, nàng là người của Thượng thư phủ, từ nhỏ lớn lên ở nơi này, trong ba người trong ai có thể so với nàng hiểu biết Thượng thư phủ hơn, người trên kẻ dưới Thượng thư phủ nàng đều rõ ràng, vì vậy nhanh chân đi đến phòng giặt ủi, tìm xem ai là người đưa y phục đến Hàn Mai Các.
“Tiểu thư, có cần chọn một y phục khác hay không?” Như Sương là người nhanh trí, nhìn y phục xinh đẹp lại trở thành một đóng phế phẩm cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, nàng sống trong cung từ nhỏ, hoàng cung xa hoa lãng phí, chỉ cần chủ tử không vừa mắt hạ nhân liền pải mang bỏ, cho dù đó là trân phẩm hay đồ vật chưa từng dùng qua đi chăng nữa, cho nên sớm đã nhìn quen một đám người tiêu xài như nước, cho nên trong mắt nàng bộ y phục này đã bị hư tổn thì nên vứt bỏ, tìm một bộ phục thích hợp hơn so với Tiết Phong Lan.
Tiết Phong Lan lắc đầu: “Y phục trong tủ đúng là không ít, bất quá phù hợp với ta cũng không đến mấy cái.” Y phục trong tủ đúng là rất nhiều, bất quá phần lớn nàng đều đã mặc qua, sinh thần của Liên Như Nguyệt mời không ít người, mỗi người đều trang bị cho mình một túi da tốt nhất, nếu là ngày thường Tiết Phong Lan cũng không so đo nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ là một bộ y phục, mặc qua vài lần thì đã sao? Chính là hôm nay không giống, cho dù nàng không sợ người khác chê cười cũng không muốn bản thân tự làm mình mất mặt, y phục cũ nàng chắc chắn sẽ không mặc, về phần y phục mới, phần lớn là lễ vật mấy năm trước, mặc dù hai năm nay nàng cũng không phát dục bao nhiêu nhưng chiều cao cũng tăng lên không ít, mặc vào chỉ sợ không vừa người, huống hồ y phục để trong tủ lâu ngày tránh không được có mùi lạ, không phải Tiết Phong Lan không muốn giở thói ở sạch mà là bởi vì nàng đối với mùi hương đặc biệt mẫn cảm, cho nên y phục phải giặc sạch sẽ nàng mới chịu mặc, chỉ là thời gian nàng nếu mang y phục đi giặc chỉ sợ sẽ không kịp để chiều này đi dự tiệc, cho nên chỉ còn một cách chính là mang y phục trên tay Như Sương sửa lại, chính là y phục nhiễm mực, muốn sửa phải sửa thế nào?
“Tiểu thư, nô tì thấy bộ màu đỏ kia cũng không tồi vì sao ngươi cứ chấp nhất với bộ y phục màu vàng thế này?” Như Ngọc mím môi, có chút không rõ tính tình của Tiết Phong Lan, dù sao ở chung thời gian lâu như vậy, nàng cũng chưa từng thấy qua Tiết Phong Lan đối với bất kì thứ gì mà quan tâm đến thế.
“Như Ngọc!” Như Sương tức giận, đối với muội muội thiên chân vô tà có chút bất đắc dĩ, rõ ràng nàng cùng Như Ngọc đều trưởng thành trong cung nhưng vì sao so với nàng, Như Ngọc lại ngây thơ rất nhiều? Mặc dù đã gặp qua không ít loại người, cũng đối với cách ứng nhân xử thế xem rõ ràng nhưng tính tình Như Ngọc vẫn không thay đổi, gặp qua chủ tử xem trọng một chút liền được một tắc lấn một thước, trước kia với Thái hậu cũng vậy, hiện tại với Tiết Phong Lan cũng vậy, nàng không biết rằng so với Thái hậu, tâm tư của Tiết Phong Lan càng thêm kín đáo sao?
Như Ngọc bị mắng mới phản ứng che miệng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiết Phong, thấy đối phương không tức giận mới thở phào một hơi.
“Không sao.” Tiết Phong Lan cũng không có ý định trách cứ Như Ngọc, trong lòng của nàng vẫn luôn cảm thấy tính tình của Như Ngọc rất tốt, mặc dù đôi lúc có phần ngây thơ, nàng biết Như Ngọc thông minh, nói một hiểu mười, thậm chí đôi lúc so với Như Sương còn đáng tin hơn, bất quá đó cũng chỉ là đôi lúc, tinh thần của Như Ngọc có chút vấn đề, đôi khi đặt ở trong trạch viện cũng có thể sống sót, đôi khi lại có chút đơn thuần vô hại, vấn đề đơn giản cũng nhìn không ra. Có lẽ là do có một tỷ tỷ xuất sắc như Như Sương nên Như Ngọc mới không có chỗ phát huy, bị ánh sáng của Như Sương che mờ nhưng thân là người được Thái hậu dạy dỗ Như Ngọc nào thua kém người khác, cho nên nàng mới lưu lại cả hai người, ở một số phương diện, so với Như Sương Như Ngọc càng có thể giúp nàng đạt đến mục đích cuối cùng.
Xuân Cầm làm việc rất hiệu quả, tự hồ không đến một khắc đã mang người quay lại, nha hoàn một thân bố y, nhìn qua có chút cũ kĩ, tuổi tác không lớn, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt thanh thuần, làn da hơi ngâm, có lẽ vì thường xuyên phơi nắng, bất quá ngũ quan cũng xem như dễ nhìn, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị phân đến phòng giặc giũ, xem ra là đã đắc tội người nào rồi.
“Tứ... nô tì ra mắt Tứ tiểu thư...” Nhìn đến nàng thần sắc của nha hoàn lộ vẻ sợ hãi, làn da hơi ngâm nháy mắt trở nên tái nhợt khiến Tiết Phong Lan nghĩ rằng bản thân là hồng thủy mãnh thú.
“Ngươi là người mang y phục của ta đến đây? Tên gọi là gì?”
“Vâng, là nô tì, nô tì gọi Đông Hoa...” Đông Hoa thấp thỏm trả lời.
“Ngươi rất sợ ta?” Tiết Phong Lan có chút khó hiểu, trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, đứng trước mặt nàng đều là vẻ mặt cung kính hoặc lấy lòng, chưa bao giờ thấy có người sợ hãi nàng như Đông Hoa trước mặt, mà sự sợ hãi của nàng ta cũng không phải là giả.
Đông Hoa lập tức quỳ xuống: “Tứ tiểu thư tha mạng, nô tì không có ý mạo phạm Tứ tiểu thư, mong Tứ tiểu thư tha cho nô tì một mạng...”
Tiết Phong Lan: “...” Mặt đầy hắc tuyến.
Tổ hợp ba người Xuân Cầm - Như Sương - Như Ngọc: “...” Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ô ô~~~ Tứ tiểu thư tha mạng, nô tì biết sai rồi, cầu người đừng lấy mạng nô tì...” Đông Hoa không hề báo trước òa khóc lên một tiếng.
“Đủ rồi!” Thần sắc Tiết Phong Lan có chút không kiên nhẫn: “Ta cũng không nói là sẽ lấy mạng ngươi, ngươi khóc cái gì?”
“Thế nhưng lần trước... lần trước...” Đông Hoa nức nở.
Tiết Phong Lan nhướng mày: “Lần trước xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước người cùng Nhị tiểu thư tranh chấp một món đồ vật, sau đó nô tì vừa lúc đi ngang qua, Nhị tiểu thư va vào người nô tì khiến... khiến đồ vật bị vỡ...” Đông Hoa ủy khuất vạn phần: “Là do Nhị tiểu thư đụng trúng nô tì, nô tì cũng không phải là cố ý, thế nhưng Tứ tiểu thư người lại bảo là do nô tì làm, người nói muốn lấy mạng nô tì ô~~~ ô~~~.” Nói đến đây Đông Hoa liền bật khóc nức nở.
Tiết Phong Lan dây dây thái dương, đó là chuyện của hai năm trước, khi đó nàng cùng Tiết Lan Hương đều vừa ý món đồ đó cho nên cả hai không ai nhường ai, trong lúc giằng co thì Tiết Lan Hương va phải một nha hoàn khiến đồ vật bị vỡ, dù sao khi đó nàng cũng là một hài tử, tức giận mới không khống chế được bản thân nên mới mắng nha hoàn đó vài câu, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng nàng ta, nếu nàng nhớ không lầm thì khi đó Đông Hoa chỉ là một nha hoàn bưng trà nước ở ngoại viện, sau đột nhiên lại bị đưa đến phòng giặt giũ rồi?
“Chuyện hai trước ta chỉ là nói đùa, sao ngươi lại xem là thật chứ?”
“Nói đùa?” Đông Hoa lộ vẻ hoảng hốt: “Nô tì khi đó nghĩ rằng Tứ tiểu thư nói là sự thật cho nên... cho nên mới chuyển để phòng giặt giũ để tránh gặp người...” Hu hu, Đông Hoa âm thầm khóc trong lòng, nếu như lúc đó nàng không nhát gan đi xin chủ quản chuyển đến phòng giặt giũ thì có lẽ sớm đã nâng thành nha hoàn nội viện rồi.
Tiết Phong Lan: “...” Ha ha! Chuyện này không thể trách nàng!
Tổ hợp ba người hóng chuyện: “...” Nghiệt a!
“Cho nên ngươi vì muốn trả thù ta nên mới làm văng mực lên y phục của ta?”
Đông Hoa ngạc nhiên: “Cái gì mà trả thù? Cái gì mà làm văng mực? Tứ tiểu thư người có phải đã hiểu lầm gì rồi không?” Nàng cũng không có ghi hận gì Tứ tiểu thư, ngày đó nàng sở dĩ chuyển đi là bởi vì sợ đắc tội Tứ tiểu thư tính mạng khó giữ, hai năm nay ở phòng giặt giũ nàng sống cũng xem như nhàn nhã, bởi vì phòng giặt giũ là một trong những phòng có địa vị thấp nhất trong phủ cho nên chủ tử các viện cũng không có thường xuyên lui tới, công việc mặc dù vất vả nhưng ở đó cũng không có ai gây khó dễ cho nàng.
Tiết Phong Lan mặc không đổi sắc chỉ chiếc váy nằm trên khây, Đông Hoa dời mắt, phát hiện y phục khi nàng giặt giũ vốn đã sạch không tì vết hiện tại lại xuất hiện những đóm đen không rõ khiến nàng không khỏi cả kinh.
“Đây... trước khi Xuân Cầm tỷ mang y phục đến y phục vẫn còn nguyên vẹn, sau khi giặt xong nô tì cũng đã kiểm tra không phát hiện điều gì khác thường nên mới mang đến, hiện tại... sao lại như vậy?!”
“Không phải do ngươi làm?”
“Không... không phải...” Đông Hoa vội vàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Nô tì thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nô tì không có làm ra chuyện này, ô~~~ xin tiểu thư hãy tin nô tì, nô tì thật sự không ô~~~.”
Tiết Phong Lan: “...” Nói chưa được mấy câu sao lại khóc nữa rồi?!
Tổ hợp ba người hóng chuyện: “...” Các nàng còn tưởng rằng tiểu thư tạo nghiệt nên mới bị người ta trả thù, hóa ra là hiểu lầm a?
“Tiểu thư... người tin nô tì đi, nô tì thật sự không có làm bẩn y phục của tiểu thư, nô tì suốt ngày chỉ ở phòng giặt giũ, làm sao có cơ hội tiếp xúc vơid mực được? Xin tiểu thư minh giám...”
“Được rồi, không phải ngươi làm thì thôi, ngươi khóc cái gì?” Tiết Phong Lan có chút buồn bực.
Đông Hoa: “...” Oan ức còn không cho người ta khóc?
“Trên đường ngươi đến đây có gặp phải người nào không?” Thái độ của Đông Hoa không giống nói dối, cho nên nếu không phải nàng ta thì có lẽ chuyện này là một người khác gây ra, đối phương biết rõ nàng sẽ mặc bộ y này trong sinh thần của Liên Như Nguyệt nên mới làm bẩn y phục, bất quá chỉ dựa vào nhiêu đó thì kế hoạch còn không đủ thể hoàn thành được, đối phương biết rõ tường tận thói quen của nàng, y phục dù mới cách mấy cũng phải giặt qua nàng mới chịu mặc, đối phương lợi dụng điểm này để khiến nàng không thể đi dự tiệc được, cho nên người đó... là người bên cạnh nàng?
“Đường đi... không có.” Đông Hoa lắc đầu: “Bất quá khi trở ra thì nô tì có gặp một nha hoàn trong viện của Tứ tiểu thư, đối phương chỉ đi ngang qua, chính là đối phương gọi gì nô tì không biết.”
“Ngươi có thể miêu tả dung mạo người đó không?” Quả nhiên là người trong viện!
“Đối phương...”
Dựa theo miêu tả của Đông Hoa Tiết Phong Lan có thể khẳng định người đó là Hồng Hương, Hồng Hương ở bên cạnh nàng từ nhỏ, đối với thói quen sinh hoạt của nàng cũng xem như rõ ràng, huống hồ nàng ta lại còn là người của Hàn Mai Các, nhất cử nhất động của nàng đều bị nàng ta quan sát thấy được, cho nên nàng ta cũng biết được nàng sắp đi dự tiệc ở Liên gia, cũng biết nàng sẽ mặc bộ y phục nào, ngờ vậy mà tương kế tựu kế làm bẩn bộ y phục đó, cũng không biết là bản thân nàng ta ghi thù nàng chuyện nàng giáo huấn nàng ta hay là có người ở phía sau sai khiến? Mặc kệ là lý do gì thì lần này nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hồng Hương một cách dễ dàng như vậy.
“Tiểu thư, có cần...” Đưa người đến hỏi tội?
“Muốn khởi binh vấn tội thì đợi đến ngày mai đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Xuân Cầm ngươi đưa Đông Hoa trở về, nói với chủ quản...” Chần chờ một lúc nàng mới nói: “Sau này nàng là người của Hàn Mai Các.”
Xuân Cầm kinh ngạc: “Vâng.”
“Như Ngọc, đi tìm Tiết Liên Kiều, bảo là ta có chuyện muốn nhờ nàng.”
Như Ngọc nghi hoặc nhưng vẫn vâng lời rời đi.
“Như Sương, ngươi đi điều tra Hồng Hương, xem việc nàng ta làm là do ý của nàng ta hay là theo ý của người khác.”
“Vâng.”
Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình Tiết Phong Lan.
Xuân Hoa Viện.
“A Kiều, con cũng không còn nhỏ nữa, nên đi theo các tỷ tỷ của con ra ngoài để biết thêm nhiều thứ, gặp mặt nhiều người, ngày tháng sau này cũng không cần ta phải lo lắng.” Tam phu nhân Dung thị nhấp một miếng trà, đối với nữ nhi bên cạnh không ngừng khuyên nhủ.
“Ta nói con a, ca ca của con cũng đã đi theo Vũ Văn ca ca ra ngoài học hỏi, con đường thăng quan cũng xem như không tồi, con cũng nên học hỏi ca ca con, đừng suốt ngày trốn nơi khuê phòng vẽ tới vẽ lui cũng có mấy thứ đó như phụ thân con.”
“Mẫu thân...” Tiết Liên Kiều bất đắc dĩ: “Người cũng biết con không thích ra ngoài, đặc biệt là những nơi đông người.” Lần trước đi dự cung yến, Tiết Liên Kiều cũng thấp thỏm không yên rất lâu, nếu khoing phải nàng uống chung trà định thần của Tam phu nhân nấu thì có lẽ ngay cả dũng khí bước vào cửa cung cũn khoing dám huống hồ là bước lên đài biểu diễn.
“Nha đầu này, con cũng không còn nhỏ nữa, suốt ngày nhốt mình trong khuê phòng, sau này làm sao gả chồng a?” Đối với nữ nhi Tam phu nhân Dung thị dùng thái độ tiếc không thể rèn sắt, nữ nhi của nàng có tài có mạo, chỏ là thân phận ở trong phủ quá thấp, chubg thân đại sự là chuyện cả đời, một tiểu thư thất sủng làm sao có thể gả vào nhà quyền quý? Đây là chuyện Tam phu nhân lo lắng.
“Mẫu thân, chung thân đại sự cũng phải xem duyên số, nếu không có duyên thì không thể cưỡng cầu.”
“Nha đầu như con thì biết cái gì gọi là duyên với không duyên? Mẫu thân xem con nên ra ngoài để gặp nhiều người, khi đó mới biết được ai có duyên với con.”
“Mẫu thân...”
“Phu nhân, tiểu thư...” Lúc này nha hoàn bên người Tam phu nhân Dung thị từ bên ngoài vào, phía sau nàng còn có một người khác, người này không ai khác chính là Như Ngọc - người phụng mệnh Tiết Phong Lan đến tìm Tiết Liên Kiều.
“Như Ngọc ra mắt Tam phu nhân, Ngũ tiểu thư.” Như Ngọc hành lễ đối với hai người khiến Tam phu nhân Dung thị kinh hoảng không thôi, nàng biết Như Ngọc là người của Thái hậu, hiện tại là nha hoàn bên người Tiết Phong Lan, mọi người đều kiêng kỵ tỷ muội Như Ngọc, cho nên Tam phu nhân Dung thị đối với đối phương cũng thập phần khách khí, chính là giao tình giữa nàng và Tiết Phong Lan không lớn, ngày thường cũng không có gây sự với nhau, đối với mọi người tuy mang danh nghĩa là người thân nhưng lại vô cùng xa lạ, không nghĩ hôm nay Như Ngọc lại đến đây, còn hành lễ trạng trọng như vậy khiến Tam phu nhân Dung thị có chút không quen.
Trong Thượng thư phủ địa vị của Tam phòng là thấp nhất, bởi vì Tam lão gia không phải nhi tử thân sinh của Tiết lão thái thái, mẫu thân của Tam lão gia là chính thất, Tiết lão thái thái chỉ là kế thất, bất quá so với chính thất kế thất lại có quyền hơn, Tiết phủ rơi vào tay Tiết lão thái thái, ngày tháng của Tam lão gia rõ ràng là trải qua không hề dễ dàng, may mắn là Tam lão gia làm người phúc hậu, không tranh với đời mới khiến Tiết lão thái thái buông bỏ phòng bị, bố thí cho một nhà Tam phòng bọn họ cái viện rách nát này. Nguyên nhân là do thái độ của Tiết lão thái thái không thích Tam lão gia cho nên một đám người trong phủ đối với Tam phòng cũng không có thái độ tốt, nha hoàn trong Xuân Hoa Viện còn tốt, ít nhất bọn họ vãn tôn trong chủ tử này, còn nha hoàn viện khác, dựa vào chủ tử mà hóng hách ngang ngược không xem ai ra gì, Như Ngọc là nha hoàn của Tiết Phong Lan, lại còn là người của Thái hậu, mắt cao hơn đầu, Tam phu nhân Dung thị cũng không ngờ đối phương lại hành lễ với mình.
“Như Ngọc cô nương, không biết cô nương đến đây là có việc gì?” Tam phu nhân Dung thị thấp thỏm không yên, Tam phòng và Đại phòng vốn ít qua lại, quan hệ giữa với Tiết Phong Lan cũng không sâu, hiện tại người của Tiết Phong Lan lại đến đây, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
“Phu nhân đừng lo lắng, Như Ngọc là phụng mệnh tiểu thư đến tìm Ngũ tiểu thư.”
“Ta?” Tiết Liên Kiều nghi hoặc, không rõ chuyện gì.
“Cái đó...” Tam phu nhân Dung thị kéo tay nữ nhi lui về phía sau, một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con: “Tứ tiều thư tìm A Kiều nhà chúng ta làm gì? Không biết là A Kiều đã làm gì đắc tội Tứ tiểu thư?”
“Phu nhân hiểu lầm, tiểu thư nhà nô tì là có chuyện muốn nhờ Ngũ tiểu thư.”
“A?”
~~~
“Tứ... tứ tỷ...” Bước chân vào căn phòng, tâm tình Tiết Liên Kiều có chút thấp thỏm, bất quá gương mặt xinh đẹp vẫn duy trì vẻ cao lãnh, chính là bàn tay giấu trong nép áo không ngừng run rẩy đã bán đứng nàng.
“Ngồi đi.” Hôm nay Tiết Liên Kiều mặc một chiếc váy màu tím, làm nổi bật lên làn da trắng noãn của nàng ta, tóc đen như mực, ngũ quan xinh đẹp, từ xa trông lại giống hệt như tiên nữ, không thể không nói, nhan sắc của người Tiết gia đều thuộc hàng thượng phẩm, bất kể là dòng chính hay thứ xuất đều có vẻ đẹp mỹ miều của bản thân.
Tiết Liên Kiều ngồi xuống, thầm nghĩ bản thân nàng không có cùng Tiết Phong Lan đối nghịch qua cho nên đối phương cũng không thể làm gì nàng, huống hồ Như Ngọc nói là có chuyện muốn nhờ nàng, tâm tình cũng yên tĩnh lại.
“Nghe nói Tứ tỷ có chuyện tìm ta?”
“Họa kỹ của Ngũ muội, tựa hồ không tệ?” Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Tứ tỷ muốn ta vẽ gì sao?” Tiết Liên Kiều cũng không ngu ngốc, rất nhanh liền nhận ra vấn đề, may mắn là tìm nàng đến vẽ, nàng còn tưởng rằng đối phương muốn đối phó nàng.
“Đúng vậy, là muốn Ngũ muội giúp ta vẽ.”
“Không biết Tứ tỷ muốn ta vẽ gì?”
“Một vài đóa hoa mẫu đơn...” Tiết Liên Kiều thở phào, mẫu đơn nàng từng vẽ qua, mặc dù không thể nói là xuất sắc nhưng cũng xem là không tệ.
“... Trên váy của ta mà thôi.”
Tiết Liên Kiều sửng sốt, bộ dạng rõ ràng không thể tin được: “Váy?!”
“Đúng vậy.” Tiết Phong Lan cầm bộ y phục lên, để lộ những đóm đen bằng mực tàu cho Tiết Liên Kiều thấy: “Chính nó.”
Tiết Liên Kiều lúc này mới hiểu rõ, là bởi vì váy của nàng bị làm bẩn cho nên đối phương mới gọi nàng đến để vẽ lên làng váy nhằm che giấu đi những vết mực tàu này, nàng cũng biết Tiết Phong Lan sắp đi dự tiệc cho nên váy này hẳn là có người giở trò.
“Cái này... tỷ chắc chắn?” Giấy và vải là hai loại chất liệu khác nhau, so với giấy vải càng khó vẽ hơn.
“Ta tin tưởng năng lực của Ngũ muội.”
“Nếu Tứ tỷ đã nói thế Liên Kiều cũng sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Vậy thì đa tạ muội muội.”
“Tứ tỷ khách sáo.”
Nếu nàng nhớ không lầm thì bộ y phục này chính là lễ vật năm mới Lý Thừa tướng tặng cho nàng, nhớ ngày đó đến Thừa tướng phủ mặc dù trải qua một hồi phong tranh của tỷ muội Lý thị thế nhưng trước khi ra về Lý Thừa tướng vẫn không quên tặng lễ vật cho ngoại chất nữ là nàng cùng Tiết Phong Linh. Ngày đó Lý Thừa tướng tặng cho Tiết Phong Linh một đôi hoa tai ngọc lục bảo, tặng cho nàng hai bộ y phục, một vàng một đỏ, năm mới thịnh nhất là hai màu đỏ cùng vàng, bởi vì hai màu đều mang ý nghĩa tốt lành, bộ y phục màu đỏ tinh tế cũng không kém gì y phục màu vàng, bất quá vì màu đỏ quá nổi bật, nàng cũng không nghĩ ở trong sinh thần của Liên Như Nguyệt mà cướp lấy nổi bật của đối phương, vì vậy mới bỏ đỏ chọn vàng, so với màu đỏ chói lọi như hoa đỗ quyên thì màu vàng nhạt nhòa lại càng thích hợp với nàng hơn.
Vốn dĩ là bộ y phục tuyệt đẹp hiện tại dưới làn váy lại xuất hiện những đóm đen không rõ là gì, bởi vì màu sắc của chiếc váy nhàn nhạt cho nên những đóm đen đặc biệt trở nên rõ ràng, trước khi mang đi giặt, Tiết Phong Lan cũng đã kiểm tra kĩ lưỡng, y phục hoàn toàn mới và sạch sẽ, không hề lưu lại một chút bụi bậm, thế nhưng bởi vì để trong tủ lâu ngày tránh không khỏi dính chút mùi hương của bụi nên Tiết Phong Lan mới cho người mang đi giặt, cũng không nghĩ đến hiện tại lại xuất hiện tình huống này. Trên đường mang đi giặc có xảy ra bất trắc gì không thì nàng không biết bất quá nhìn những đóm đen này không giống như là trước khi giặc mới dính, nếu không sẽ để lại giấu vết len luốc, cho nên nàng có thể khẳng định dấu vết này là sau khi giặc xong mới dính.
“Sao... sao lại như vậy?!” Như Ngọc kêu lên, sắc mặt có chút khó coi, y phục đẹp đẽ lại bị những đóm đen không rõ cấp phá hư, tâm tình vui vẻ muốn thay y phục cho Tiết Phong Lan liền nhanh chóng chùn xuống.
Như Sương đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhận lấy y phục trên tay Tiết Phong Lan cẩn thận nhìn những đóm đen len lỏi dưới làn váy, cẩn thận mới ngửi thấy mùi mực tàu, Như Sương cảm thấy nghi hoặc bèn đưa chiếc váy lên mũi ngửi mới xác định nàng không có ngửi lầm, đây quả thật là mực tàu.
“Tiểu thư, là mực tàu...”
Tiết Phong Lan thần sắc lạnh nhạt, Như Sương ngửi thấy mùi mực tàu, nàng tất nhiên cũng ngửi thấy, bất quá nàng thường xuyên ở thư phòng luyện chữ, váy không cẩn thận dính một ít mực tàu là chuyện bình thường, trên người cũng nhiễm không ít mùi mực cho nên đối với mùi mực sớm đã thành thói quen, cho nên khi cầm lấy y phục trên bàn xem xét cũng không có phát hiện mùi mực, hiện tại nghĩ lại, nàng vừa mới đi thỉnh an trở lại, ngày hôm nay cũng chưa từng bước chân vào thư phòng, chưa tiếp xúc qua mực thì lấy đâu ra mùi mực?
“Đi điều tra xem hôm nay ai là người đưa y phục đến.” Bộ y phục được xếp ngay ngắn nằm trên khây gỗ, hoàn toàn không giống như có người mới động vào, bởi vì quá ngăn nấp sạch sẽ cho nên Tiết Phong Lan cũng không ngờ đến có người ở dưới làn váy động tay động chân.
Ba người trong phòng nhìn nhau, còn chưa đợi Tiết Phong Lan điểm danh Xuân Cầm quyết định nhận lệnh rời đi, nàng là người của Thượng thư phủ, từ nhỏ lớn lên ở nơi này, trong ba người trong ai có thể so với nàng hiểu biết Thượng thư phủ hơn, người trên kẻ dưới Thượng thư phủ nàng đều rõ ràng, vì vậy nhanh chân đi đến phòng giặt ủi, tìm xem ai là người đưa y phục đến Hàn Mai Các.
“Tiểu thư, có cần chọn một y phục khác hay không?” Như Sương là người nhanh trí, nhìn y phục xinh đẹp lại trở thành một đóng phế phẩm cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, nàng sống trong cung từ nhỏ, hoàng cung xa hoa lãng phí, chỉ cần chủ tử không vừa mắt hạ nhân liền pải mang bỏ, cho dù đó là trân phẩm hay đồ vật chưa từng dùng qua đi chăng nữa, cho nên sớm đã nhìn quen một đám người tiêu xài như nước, cho nên trong mắt nàng bộ y phục này đã bị hư tổn thì nên vứt bỏ, tìm một bộ phục thích hợp hơn so với Tiết Phong Lan.
Tiết Phong Lan lắc đầu: “Y phục trong tủ đúng là không ít, bất quá phù hợp với ta cũng không đến mấy cái.” Y phục trong tủ đúng là rất nhiều, bất quá phần lớn nàng đều đã mặc qua, sinh thần của Liên Như Nguyệt mời không ít người, mỗi người đều trang bị cho mình một túi da tốt nhất, nếu là ngày thường Tiết Phong Lan cũng không so đo nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ là một bộ y phục, mặc qua vài lần thì đã sao? Chính là hôm nay không giống, cho dù nàng không sợ người khác chê cười cũng không muốn bản thân tự làm mình mất mặt, y phục cũ nàng chắc chắn sẽ không mặc, về phần y phục mới, phần lớn là lễ vật mấy năm trước, mặc dù hai năm nay nàng cũng không phát dục bao nhiêu nhưng chiều cao cũng tăng lên không ít, mặc vào chỉ sợ không vừa người, huống hồ y phục để trong tủ lâu ngày tránh không được có mùi lạ, không phải Tiết Phong Lan không muốn giở thói ở sạch mà là bởi vì nàng đối với mùi hương đặc biệt mẫn cảm, cho nên y phục phải giặc sạch sẽ nàng mới chịu mặc, chỉ là thời gian nàng nếu mang y phục đi giặc chỉ sợ sẽ không kịp để chiều này đi dự tiệc, cho nên chỉ còn một cách chính là mang y phục trên tay Như Sương sửa lại, chính là y phục nhiễm mực, muốn sửa phải sửa thế nào?
“Tiểu thư, nô tì thấy bộ màu đỏ kia cũng không tồi vì sao ngươi cứ chấp nhất với bộ y phục màu vàng thế này?” Như Ngọc mím môi, có chút không rõ tính tình của Tiết Phong Lan, dù sao ở chung thời gian lâu như vậy, nàng cũng chưa từng thấy qua Tiết Phong Lan đối với bất kì thứ gì mà quan tâm đến thế.
“Như Ngọc!” Như Sương tức giận, đối với muội muội thiên chân vô tà có chút bất đắc dĩ, rõ ràng nàng cùng Như Ngọc đều trưởng thành trong cung nhưng vì sao so với nàng, Như Ngọc lại ngây thơ rất nhiều? Mặc dù đã gặp qua không ít loại người, cũng đối với cách ứng nhân xử thế xem rõ ràng nhưng tính tình Như Ngọc vẫn không thay đổi, gặp qua chủ tử xem trọng một chút liền được một tắc lấn một thước, trước kia với Thái hậu cũng vậy, hiện tại với Tiết Phong Lan cũng vậy, nàng không biết rằng so với Thái hậu, tâm tư của Tiết Phong Lan càng thêm kín đáo sao?
Như Ngọc bị mắng mới phản ứng che miệng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiết Phong, thấy đối phương không tức giận mới thở phào một hơi.
“Không sao.” Tiết Phong Lan cũng không có ý định trách cứ Như Ngọc, trong lòng của nàng vẫn luôn cảm thấy tính tình của Như Ngọc rất tốt, mặc dù đôi lúc có phần ngây thơ, nàng biết Như Ngọc thông minh, nói một hiểu mười, thậm chí đôi lúc so với Như Sương còn đáng tin hơn, bất quá đó cũng chỉ là đôi lúc, tinh thần của Như Ngọc có chút vấn đề, đôi khi đặt ở trong trạch viện cũng có thể sống sót, đôi khi lại có chút đơn thuần vô hại, vấn đề đơn giản cũng nhìn không ra. Có lẽ là do có một tỷ tỷ xuất sắc như Như Sương nên Như Ngọc mới không có chỗ phát huy, bị ánh sáng của Như Sương che mờ nhưng thân là người được Thái hậu dạy dỗ Như Ngọc nào thua kém người khác, cho nên nàng mới lưu lại cả hai người, ở một số phương diện, so với Như Sương Như Ngọc càng có thể giúp nàng đạt đến mục đích cuối cùng.
Xuân Cầm làm việc rất hiệu quả, tự hồ không đến một khắc đã mang người quay lại, nha hoàn một thân bố y, nhìn qua có chút cũ kĩ, tuổi tác không lớn, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt thanh thuần, làn da hơi ngâm, có lẽ vì thường xuyên phơi nắng, bất quá ngũ quan cũng xem như dễ nhìn, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị phân đến phòng giặc giũ, xem ra là đã đắc tội người nào rồi.
“Tứ... nô tì ra mắt Tứ tiểu thư...” Nhìn đến nàng thần sắc của nha hoàn lộ vẻ sợ hãi, làn da hơi ngâm nháy mắt trở nên tái nhợt khiến Tiết Phong Lan nghĩ rằng bản thân là hồng thủy mãnh thú.
“Ngươi là người mang y phục của ta đến đây? Tên gọi là gì?”
“Vâng, là nô tì, nô tì gọi Đông Hoa...” Đông Hoa thấp thỏm trả lời.
“Ngươi rất sợ ta?” Tiết Phong Lan có chút khó hiểu, trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, đứng trước mặt nàng đều là vẻ mặt cung kính hoặc lấy lòng, chưa bao giờ thấy có người sợ hãi nàng như Đông Hoa trước mặt, mà sự sợ hãi của nàng ta cũng không phải là giả.
Đông Hoa lập tức quỳ xuống: “Tứ tiểu thư tha mạng, nô tì không có ý mạo phạm Tứ tiểu thư, mong Tứ tiểu thư tha cho nô tì một mạng...”
Tiết Phong Lan: “...” Mặt đầy hắc tuyến.
Tổ hợp ba người Xuân Cầm - Như Sương - Như Ngọc: “...” Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ô ô~~~ Tứ tiểu thư tha mạng, nô tì biết sai rồi, cầu người đừng lấy mạng nô tì...” Đông Hoa không hề báo trước òa khóc lên một tiếng.
“Đủ rồi!” Thần sắc Tiết Phong Lan có chút không kiên nhẫn: “Ta cũng không nói là sẽ lấy mạng ngươi, ngươi khóc cái gì?”
“Thế nhưng lần trước... lần trước...” Đông Hoa nức nở.
Tiết Phong Lan nhướng mày: “Lần trước xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước người cùng Nhị tiểu thư tranh chấp một món đồ vật, sau đó nô tì vừa lúc đi ngang qua, Nhị tiểu thư va vào người nô tì khiến... khiến đồ vật bị vỡ...” Đông Hoa ủy khuất vạn phần: “Là do Nhị tiểu thư đụng trúng nô tì, nô tì cũng không phải là cố ý, thế nhưng Tứ tiểu thư người lại bảo là do nô tì làm, người nói muốn lấy mạng nô tì ô~~~ ô~~~.” Nói đến đây Đông Hoa liền bật khóc nức nở.
Tiết Phong Lan dây dây thái dương, đó là chuyện của hai năm trước, khi đó nàng cùng Tiết Lan Hương đều vừa ý món đồ đó cho nên cả hai không ai nhường ai, trong lúc giằng co thì Tiết Lan Hương va phải một nha hoàn khiến đồ vật bị vỡ, dù sao khi đó nàng cũng là một hài tử, tức giận mới không khống chế được bản thân nên mới mắng nha hoàn đó vài câu, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng nàng ta, nếu nàng nhớ không lầm thì khi đó Đông Hoa chỉ là một nha hoàn bưng trà nước ở ngoại viện, sau đột nhiên lại bị đưa đến phòng giặt giũ rồi?
“Chuyện hai trước ta chỉ là nói đùa, sao ngươi lại xem là thật chứ?”
“Nói đùa?” Đông Hoa lộ vẻ hoảng hốt: “Nô tì khi đó nghĩ rằng Tứ tiểu thư nói là sự thật cho nên... cho nên mới chuyển để phòng giặt giũ để tránh gặp người...” Hu hu, Đông Hoa âm thầm khóc trong lòng, nếu như lúc đó nàng không nhát gan đi xin chủ quản chuyển đến phòng giặt giũ thì có lẽ sớm đã nâng thành nha hoàn nội viện rồi.
Tiết Phong Lan: “...” Ha ha! Chuyện này không thể trách nàng!
Tổ hợp ba người hóng chuyện: “...” Nghiệt a!
“Cho nên ngươi vì muốn trả thù ta nên mới làm văng mực lên y phục của ta?”
Đông Hoa ngạc nhiên: “Cái gì mà trả thù? Cái gì mà làm văng mực? Tứ tiểu thư người có phải đã hiểu lầm gì rồi không?” Nàng cũng không có ghi hận gì Tứ tiểu thư, ngày đó nàng sở dĩ chuyển đi là bởi vì sợ đắc tội Tứ tiểu thư tính mạng khó giữ, hai năm nay ở phòng giặt giũ nàng sống cũng xem như nhàn nhã, bởi vì phòng giặt giũ là một trong những phòng có địa vị thấp nhất trong phủ cho nên chủ tử các viện cũng không có thường xuyên lui tới, công việc mặc dù vất vả nhưng ở đó cũng không có ai gây khó dễ cho nàng.
Tiết Phong Lan mặc không đổi sắc chỉ chiếc váy nằm trên khây, Đông Hoa dời mắt, phát hiện y phục khi nàng giặt giũ vốn đã sạch không tì vết hiện tại lại xuất hiện những đóm đen không rõ khiến nàng không khỏi cả kinh.
“Đây... trước khi Xuân Cầm tỷ mang y phục đến y phục vẫn còn nguyên vẹn, sau khi giặt xong nô tì cũng đã kiểm tra không phát hiện điều gì khác thường nên mới mang đến, hiện tại... sao lại như vậy?!”
“Không phải do ngươi làm?”
“Không... không phải...” Đông Hoa vội vàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Nô tì thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nô tì không có làm ra chuyện này, ô~~~ xin tiểu thư hãy tin nô tì, nô tì thật sự không ô~~~.”
Tiết Phong Lan: “...” Nói chưa được mấy câu sao lại khóc nữa rồi?!
Tổ hợp ba người hóng chuyện: “...” Các nàng còn tưởng rằng tiểu thư tạo nghiệt nên mới bị người ta trả thù, hóa ra là hiểu lầm a?
“Tiểu thư... người tin nô tì đi, nô tì thật sự không có làm bẩn y phục của tiểu thư, nô tì suốt ngày chỉ ở phòng giặt giũ, làm sao có cơ hội tiếp xúc vơid mực được? Xin tiểu thư minh giám...”
“Được rồi, không phải ngươi làm thì thôi, ngươi khóc cái gì?” Tiết Phong Lan có chút buồn bực.
Đông Hoa: “...” Oan ức còn không cho người ta khóc?
“Trên đường ngươi đến đây có gặp phải người nào không?” Thái độ của Đông Hoa không giống nói dối, cho nên nếu không phải nàng ta thì có lẽ chuyện này là một người khác gây ra, đối phương biết rõ nàng sẽ mặc bộ y này trong sinh thần của Liên Như Nguyệt nên mới làm bẩn y phục, bất quá chỉ dựa vào nhiêu đó thì kế hoạch còn không đủ thể hoàn thành được, đối phương biết rõ tường tận thói quen của nàng, y phục dù mới cách mấy cũng phải giặt qua nàng mới chịu mặc, đối phương lợi dụng điểm này để khiến nàng không thể đi dự tiệc được, cho nên người đó... là người bên cạnh nàng?
“Đường đi... không có.” Đông Hoa lắc đầu: “Bất quá khi trở ra thì nô tì có gặp một nha hoàn trong viện của Tứ tiểu thư, đối phương chỉ đi ngang qua, chính là đối phương gọi gì nô tì không biết.”
“Ngươi có thể miêu tả dung mạo người đó không?” Quả nhiên là người trong viện!
“Đối phương...”
Dựa theo miêu tả của Đông Hoa Tiết Phong Lan có thể khẳng định người đó là Hồng Hương, Hồng Hương ở bên cạnh nàng từ nhỏ, đối với thói quen sinh hoạt của nàng cũng xem như rõ ràng, huống hồ nàng ta lại còn là người của Hàn Mai Các, nhất cử nhất động của nàng đều bị nàng ta quan sát thấy được, cho nên nàng ta cũng biết được nàng sắp đi dự tiệc ở Liên gia, cũng biết nàng sẽ mặc bộ y phục nào, ngờ vậy mà tương kế tựu kế làm bẩn bộ y phục đó, cũng không biết là bản thân nàng ta ghi thù nàng chuyện nàng giáo huấn nàng ta hay là có người ở phía sau sai khiến? Mặc kệ là lý do gì thì lần này nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hồng Hương một cách dễ dàng như vậy.
“Tiểu thư, có cần...” Đưa người đến hỏi tội?
“Muốn khởi binh vấn tội thì đợi đến ngày mai đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Xuân Cầm ngươi đưa Đông Hoa trở về, nói với chủ quản...” Chần chờ một lúc nàng mới nói: “Sau này nàng là người của Hàn Mai Các.”
Xuân Cầm kinh ngạc: “Vâng.”
“Như Ngọc, đi tìm Tiết Liên Kiều, bảo là ta có chuyện muốn nhờ nàng.”
Như Ngọc nghi hoặc nhưng vẫn vâng lời rời đi.
“Như Sương, ngươi đi điều tra Hồng Hương, xem việc nàng ta làm là do ý của nàng ta hay là theo ý của người khác.”
“Vâng.”
Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình Tiết Phong Lan.
Xuân Hoa Viện.
“A Kiều, con cũng không còn nhỏ nữa, nên đi theo các tỷ tỷ của con ra ngoài để biết thêm nhiều thứ, gặp mặt nhiều người, ngày tháng sau này cũng không cần ta phải lo lắng.” Tam phu nhân Dung thị nhấp một miếng trà, đối với nữ nhi bên cạnh không ngừng khuyên nhủ.
“Ta nói con a, ca ca của con cũng đã đi theo Vũ Văn ca ca ra ngoài học hỏi, con đường thăng quan cũng xem như không tồi, con cũng nên học hỏi ca ca con, đừng suốt ngày trốn nơi khuê phòng vẽ tới vẽ lui cũng có mấy thứ đó như phụ thân con.”
“Mẫu thân...” Tiết Liên Kiều bất đắc dĩ: “Người cũng biết con không thích ra ngoài, đặc biệt là những nơi đông người.” Lần trước đi dự cung yến, Tiết Liên Kiều cũng thấp thỏm không yên rất lâu, nếu khoing phải nàng uống chung trà định thần của Tam phu nhân nấu thì có lẽ ngay cả dũng khí bước vào cửa cung cũn khoing dám huống hồ là bước lên đài biểu diễn.
“Nha đầu này, con cũng không còn nhỏ nữa, suốt ngày nhốt mình trong khuê phòng, sau này làm sao gả chồng a?” Đối với nữ nhi Tam phu nhân Dung thị dùng thái độ tiếc không thể rèn sắt, nữ nhi của nàng có tài có mạo, chỏ là thân phận ở trong phủ quá thấp, chubg thân đại sự là chuyện cả đời, một tiểu thư thất sủng làm sao có thể gả vào nhà quyền quý? Đây là chuyện Tam phu nhân lo lắng.
“Mẫu thân, chung thân đại sự cũng phải xem duyên số, nếu không có duyên thì không thể cưỡng cầu.”
“Nha đầu như con thì biết cái gì gọi là duyên với không duyên? Mẫu thân xem con nên ra ngoài để gặp nhiều người, khi đó mới biết được ai có duyên với con.”
“Mẫu thân...”
“Phu nhân, tiểu thư...” Lúc này nha hoàn bên người Tam phu nhân Dung thị từ bên ngoài vào, phía sau nàng còn có một người khác, người này không ai khác chính là Như Ngọc - người phụng mệnh Tiết Phong Lan đến tìm Tiết Liên Kiều.
“Như Ngọc ra mắt Tam phu nhân, Ngũ tiểu thư.” Như Ngọc hành lễ đối với hai người khiến Tam phu nhân Dung thị kinh hoảng không thôi, nàng biết Như Ngọc là người của Thái hậu, hiện tại là nha hoàn bên người Tiết Phong Lan, mọi người đều kiêng kỵ tỷ muội Như Ngọc, cho nên Tam phu nhân Dung thị đối với đối phương cũng thập phần khách khí, chính là giao tình giữa nàng và Tiết Phong Lan không lớn, ngày thường cũng không có gây sự với nhau, đối với mọi người tuy mang danh nghĩa là người thân nhưng lại vô cùng xa lạ, không nghĩ hôm nay Như Ngọc lại đến đây, còn hành lễ trạng trọng như vậy khiến Tam phu nhân Dung thị có chút không quen.
Trong Thượng thư phủ địa vị của Tam phòng là thấp nhất, bởi vì Tam lão gia không phải nhi tử thân sinh của Tiết lão thái thái, mẫu thân của Tam lão gia là chính thất, Tiết lão thái thái chỉ là kế thất, bất quá so với chính thất kế thất lại có quyền hơn, Tiết phủ rơi vào tay Tiết lão thái thái, ngày tháng của Tam lão gia rõ ràng là trải qua không hề dễ dàng, may mắn là Tam lão gia làm người phúc hậu, không tranh với đời mới khiến Tiết lão thái thái buông bỏ phòng bị, bố thí cho một nhà Tam phòng bọn họ cái viện rách nát này. Nguyên nhân là do thái độ của Tiết lão thái thái không thích Tam lão gia cho nên một đám người trong phủ đối với Tam phòng cũng không có thái độ tốt, nha hoàn trong Xuân Hoa Viện còn tốt, ít nhất bọn họ vãn tôn trong chủ tử này, còn nha hoàn viện khác, dựa vào chủ tử mà hóng hách ngang ngược không xem ai ra gì, Như Ngọc là nha hoàn của Tiết Phong Lan, lại còn là người của Thái hậu, mắt cao hơn đầu, Tam phu nhân Dung thị cũng không ngờ đối phương lại hành lễ với mình.
“Như Ngọc cô nương, không biết cô nương đến đây là có việc gì?” Tam phu nhân Dung thị thấp thỏm không yên, Tam phòng và Đại phòng vốn ít qua lại, quan hệ giữa với Tiết Phong Lan cũng không sâu, hiện tại người của Tiết Phong Lan lại đến đây, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
“Phu nhân đừng lo lắng, Như Ngọc là phụng mệnh tiểu thư đến tìm Ngũ tiểu thư.”
“Ta?” Tiết Liên Kiều nghi hoặc, không rõ chuyện gì.
“Cái đó...” Tam phu nhân Dung thị kéo tay nữ nhi lui về phía sau, một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con: “Tứ tiều thư tìm A Kiều nhà chúng ta làm gì? Không biết là A Kiều đã làm gì đắc tội Tứ tiểu thư?”
“Phu nhân hiểu lầm, tiểu thư nhà nô tì là có chuyện muốn nhờ Ngũ tiểu thư.”
“A?”
~~~
“Tứ... tứ tỷ...” Bước chân vào căn phòng, tâm tình Tiết Liên Kiều có chút thấp thỏm, bất quá gương mặt xinh đẹp vẫn duy trì vẻ cao lãnh, chính là bàn tay giấu trong nép áo không ngừng run rẩy đã bán đứng nàng.
“Ngồi đi.” Hôm nay Tiết Liên Kiều mặc một chiếc váy màu tím, làm nổi bật lên làn da trắng noãn của nàng ta, tóc đen như mực, ngũ quan xinh đẹp, từ xa trông lại giống hệt như tiên nữ, không thể không nói, nhan sắc của người Tiết gia đều thuộc hàng thượng phẩm, bất kể là dòng chính hay thứ xuất đều có vẻ đẹp mỹ miều của bản thân.
Tiết Liên Kiều ngồi xuống, thầm nghĩ bản thân nàng không có cùng Tiết Phong Lan đối nghịch qua cho nên đối phương cũng không thể làm gì nàng, huống hồ Như Ngọc nói là có chuyện muốn nhờ nàng, tâm tình cũng yên tĩnh lại.
“Nghe nói Tứ tỷ có chuyện tìm ta?”
“Họa kỹ của Ngũ muội, tựa hồ không tệ?” Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Tứ tỷ muốn ta vẽ gì sao?” Tiết Liên Kiều cũng không ngu ngốc, rất nhanh liền nhận ra vấn đề, may mắn là tìm nàng đến vẽ, nàng còn tưởng rằng đối phương muốn đối phó nàng.
“Đúng vậy, là muốn Ngũ muội giúp ta vẽ.”
“Không biết Tứ tỷ muốn ta vẽ gì?”
“Một vài đóa hoa mẫu đơn...” Tiết Liên Kiều thở phào, mẫu đơn nàng từng vẽ qua, mặc dù không thể nói là xuất sắc nhưng cũng xem là không tệ.
“... Trên váy của ta mà thôi.”
Tiết Liên Kiều sửng sốt, bộ dạng rõ ràng không thể tin được: “Váy?!”
“Đúng vậy.” Tiết Phong Lan cầm bộ y phục lên, để lộ những đóm đen bằng mực tàu cho Tiết Liên Kiều thấy: “Chính nó.”
Tiết Liên Kiều lúc này mới hiểu rõ, là bởi vì váy của nàng bị làm bẩn cho nên đối phương mới gọi nàng đến để vẽ lên làng váy nhằm che giấu đi những vết mực tàu này, nàng cũng biết Tiết Phong Lan sắp đi dự tiệc cho nên váy này hẳn là có người giở trò.
“Cái này... tỷ chắc chắn?” Giấy và vải là hai loại chất liệu khác nhau, so với giấy vải càng khó vẽ hơn.
“Ta tin tưởng năng lực của Ngũ muội.”
“Nếu Tứ tỷ đã nói thế Liên Kiều cũng sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Vậy thì đa tạ muội muội.”
“Tứ tỷ khách sáo.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook