Đích Nữ Tàn Phi
-
Chương 96: Sinh Thần Của Liên Như Nguyệt (1)
“Khoan đã...” Hắn vội vàng mở miệng, hắn cũng biết nam nữ chi gian khác biệt, đặc biệt là nam chưa cưới, nữ chưa gả, ở cùng nàng một chỗ với nàng thế này cho dù giữa bọn họ không có xảy ra chuyện gì thì nếu để người khác nhìn thấy, không chỉ thanh danh của nàng bị ảnh hưởng mà hắn cũng sẽ khiến cho Thái tử sinh nghi, mà Thái tử sinh nghi sẽ khiến kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng, hắn không thể vì một nữ tử mà quên đi cơ đồ sự nghiệp trước mắt, chính là nhìn nàng rời đi như vậy, đáy lòng có chút mất mát.
“Ngươi... ngươi làm sao biết được thân phận của ta?” Hắn là một phế hoàng tử, số người biết thân phận của hắn ở đại hôn ngày hôm nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải thân thích của Thái tử thì cũng là bằng hữu của hắn, bọn họ hết thảy là nam nhân, rất ít nữ nhân có thể nhìn ra thân phận của hắn, huống hồ lần trước gặp gỡ, hắn có thể khẳng định nàng đã hôn mê bất tỉnh, chuyện hắn cứu nàng chỉ có Trịnh vương phi, Trưởng Công chúa cùng trưởng bối trong nhà của nàng, Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa nhất định là sẽ không nói ra, dù sao bọn họ cũng đã hứa với hắn, hơn nữa cho dù hắn có nghi ngờ cũng không thể nghi ngờ nhân phẩm của Trịnh vương phi, chẳng lẽ người nhà của nàng nói với nàng? Không, hắn lập tức suy nghĩ này của mình, khi hắn rời đi người nhà của nàng mới đến, bọn họ không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng không biết thân phận hắn, nếu không chỉ sợ là đã đem nàng đến cửa tạ ơn, đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn, chỉ liếc mắt một cái làm sao có thể khẳng định hắn chính là Tứ hoàng tử?
“Ngọc bội thân phận.” Tiết Phong Lan dứt lời liền nhanh chóng điều khiền xe lăn rời đi, có kinh nghiệm kiếp trước cho nên nàng điều khiển xe lăn không hề tốn sức, đợi nam tử hoàn hồn thì người đã không còn.
Nam tử cúi đầu, nhìn lại mới phát hiện bên hông đúng là có đeo một miếng ngọc bội màu hổ phách, trên đó được chạm khắc một chữ “Vũ” vô cùng tinh xảo, ngọc bội này rất quan trọng, ngọc cũng như người, không thể tách rời nhau được, bất quá nơi này tối thế này, cho dù có ánh trăng chiếu sáng cũng không thể chiếu tới vị trí của hắn, huống hồ chữ “Vũ” này cũng không phải quá lớn, khoảng cách hai người lại xa như vậy, nàng... làm sao có thể biết chắc chắn đó là chữ “Vũ” mà không phải chữ khác?
Sắc mặt nam tử trầm xuống, đôi mắt đã khôi phục vẻ sắc bén vốn có, ngoại trừ gương mặt hơi ửng đỏ thì hoàn toàn không nhìn ra hắn đang say.
Sức quan sát này, trí tuệ này, tâm tư này...
Tiết Phong Lan quả nhiên không giống như lời đồn.
Bên này hắn không ngừng suy nghĩ, bên kia Tiết Phong Lan đã điều khiển xe lăn theo đường mòn trở về, vào đến đình viện, không khí náo nhiệt nháy mắt ập vào người, thời gian đã không còn sớm nhưng người ở nơi này cũng không ít, mọi người vẫn còn đang vui chơi hưởng lạc, đêm nay chỉ sợ là đêm náo nhiệt nhất Đại Ngụy, người trên xuống dưới của Thái tử phủ một bên tiếp khách, một bên ăn uống vui say, đối với việc một nữ tử ngồi xe lăn xuất hiện cũng không có ai bận tâm đến.
Nàng di chuyển xe lăn đến một góc ít người, nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng Xuân Cầm đâu, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo, đến lúc tưởng chừng như không thể kiềm chế được cơn giận nữa thì một nữ tử xuất hiện trước mặt nàng, trên tay cầm một dĩa bánh quế hoa, sắc mặt như vừa chạy một vòng quanh kinh thành, mồ hôi lấm tấm trên trán, không ngừng thở dốc.
“Tiểu... tiểu thư...” Xuân Cầm tựa hồ không thể tin được nàng lại ở đây, bất an trong lòng rốt cuộc cũng được đè xuống, lúc nãy nàng mang bánh trở về liên trì thì phát hiện nơi đó đã không còn ai, trong lòng lo lắng không thôi, sợ Tiết Phong Lan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới đi theo đường mòn đến nơi này, tìm kiếm một vòng, may mắn là nhìn thấy Tiết Phong Lan.
“Ngươi đi đâu?” Giọng nói lạnh băng, gương mặt bình thản, đáy mắt không bộc lộ cảm xúc gì, tưởng chừng như sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng Xuân Cầm biết nàng đnag tức giận.
“Tiểu thư... người... người nghe nô tì giải thích.” Xuân Cầm thở dốc không ngừng, bộ dạng mệt mỏi không phải là nói dối cho nên Tiết Phong Lan bèn gật đầu, nàng cũng không phải loại người vô lí, nếu thật sự đây không phải lỗi của Xuân Cầm thì tất nhiên nàng sẽ không trách tội nàng ta.
Xuân Cầm cố gắng bình ổn hơi thở nói tiếp: “Tiểu thư, lúc nãy nô tì đi lấy bánh cho người gặp phải Tam tiểu thư.” Buổi chiều hôm nay Tiết Phong Lan vẫn chưa dùng bữa, mà đại hôn thì lại không chấm dứt sớm như vậy, thấy sắc trời đã tối nên Xuân Cầm sợ Tiết Phong Lan đói bụng nên đã đi lấy một ít bánh quế hoa, Tiết Phong Lan đã cho phép, không ngờ khi nàng đang lấy bánh thì lại gặp Tiết Phong Linh.
“Lan Nhi đâu rồi?” Nhìn thấy một mình Xuân Cầm mà không thấy bóng dáng Tiết Phong Lan đâu, đáy mắt Tiết Phong Linh xẹt qua hàn quang khiến người không dễ bắt gặp.
“Tiểu thư đi dạo xung quanh cách nơi này không xa, sẽ không có việc gì, thỉnh Tam tiểu thư yên tâm.” Xuân Cầm phải phép trả lời khiến đối phương không thể bắt lỗi.
Không có được đáp án chính xác Tiết Phong Linh cũng không tức giận, mà ngược lại nàng lại mỉm cười, chính là nụ cười có phần lạnh lẽo.
“Xuân Cầm tỷ đúng là rất quan tâm Lan Nhi, tỷ không nói vị trí của muội ấy ra, chẳng lẽ là vì sợ ta làm gì muội ấy?”
“Tam tiểu thư hiểu lầm, nô tì không có ý như vậy.”
“Tỷ chẳng phải là người của mẫu thân sao? Cho dù hiện tại mang danh nghĩa nha hoàn bên cạnh muội muội cũng không thể quên chủ tử thật sự của mình là ai, ta tốt bụng khuyên tỷ, đừng vì một người không hơn mà bán mạng như vậy.”
“Tam tiểu thư nói đùa, thân là nha hoàn chính là phải vì chủ từ mà bán mạng, chủ tử của nô tì không phải là Tứ tiểu thư sao?” Ánh mắt Xuân Cầm tối đi vài phần: “Huống hồ một người không hơn trong miệng tam tiểu thư chính là muội muội của người, người... lời như vậy để người khác nghe thấy sẽ suy đoán mối quan hệ giữa tỷ muội hai người sao?”
Sắc mặt của Tiết Phong Linh có chút biến hóa, bất quá rất nhanh liền khôi phục như cũ, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả Xuân Cầm đối diện cũng cảm thấy bản thân đã nhìn lầm, chính là trực giác của nữ nhân cho nàng biết, vị tiểu thư trước mắt này rõ ràng không đơn giản.
“Xuân Cầm, ta chỉ nói đùa, tỷ có cần nghiêm túc như vậy không?” Giọng điệu của nàng có chút oán giận.
Xuân Cầm lễ phép mỉm cười: “Phải không?” Là Thượng thư phu nhân vẫn luôn tự nghĩ rằng nàng trung thành với nàng ta, nghĩ rằng bản thân mới chủ tử thật sự của nàng nhưng có vẻ nàng ta đã quên mất, nàng ta đã ban nàng cho Tiết Phong Lan.
Xuân Cầm là của Tiết Phong Lan.
Giấy bán thân của nàng nằm trong Tiết Phong Lan cho nên Tiết Phong Lan mới là chủ tử thật sự của nàng, đó là điều không thể thay đổi.
Dựa vào thái độ của Xuân Cầm Tiết Phong Linh đã sớm biết nàng ta đã đem Tiết Phong Lan làm chủ tử mà cung phụng, vậy mà mẫu thân vẫn không chịu tin nàng, luôn nghĩ rằng đợi sau khi Tiết Phong Lan khỏe mạnh thêm một chút sẽ đoạt lại Xuân Cầm, đây vốn dĩ là điều không thể nào, đồ vật đã vào tay người khác đoạt lại đã là một điều khó khăn huống hồ đó lại là người?
“Tam tiểu thư nếu đã không có chuyện gì thì nô tì xin đi trước, tiểu thư nô tì đi đứng bất tiện, khó mà ở một mình quá lâu.” Dứt lời liền mới rời đi, bất quá Tiết Phong Linh làm sao lại để nàng đi một cách dễ dàng như vậy? Không tìm được Tiết Phong Lan đối phương làm sao dễ dàng buông tha?
“Chờ đã...”
“Tam tiểu thư có vấn đề gì sao?” Xuân Cầm nhướng mày, giọng điệu có chút không tốt.
Ánh mắt của Tiết Phong Linh rơi vào dĩa bánh quế hoa trên tay Xuân Cầm: “Ăn bánh sao lại không uống trà? Không bằng ngươi đi tìm một bình trà cho muội muội thưởng thức cùng với bánh quế hoa này, dù sao trà của Thái tử phủ người bình thường muốn uống không phải dễ dàng gì.”
Xuân Cầm trầm mặc, đáy lòng suy nghĩ không biết đối phương là muốn làm gì?
“Ý kiến của Tam tiểu thư rất tốt, như vậy thì nô tì đi đây.” Lúc nãy Xuân Cầm cũng có thử qua một khối bánh quế hoa, rất ngọt, thầm nghĩ nếu ăn nhiều sẽ khát nước cho nên nàng đành đi một chuyến đến phòng bếp tìm bình trà, ai ngờ bị nha hoàn phòng bếp giữ lại, bảo là đang bận rộn làm mấy món ăn để đưa lên bữa tiệc, phòng bếp lại thiếu người nên bất kì nha hoàn nào cũng đều phải ở lại hỗ trợ, Xuân Cầm tất nhiên không tin, Thái tử phủ lớn như vậy, thứ không thiếu nhất chính là người, cho nên nàng muốn đi tìm Tiết Phong Lan, ai ngờ đám nha hoàn phòng bếp bám riết không tha, còn lôi nàng đến trước mặt Thượng thư phu nhân cáo trạng.
“Xuân Cầm a, nếu Thái tử phủ cần giúp đỡ thì không nên từ chối.” Thượng thư phu nhân đang trò chuyện với Trường Bình Hầu phu nhân, gặp một nha hoàn đến đây náo loạn sắc mặt rõ ràng là không được tốt nhưng giọng nói vẫn không nghe ra chút khó chịu.
“Phu nhân...” Xuân Cầm sao lại không biết được suy nghĩ của Thượng thư phu nhân? Ở trước mặt người ngoài Thượng thư phu nhân vốn không muốn bị mất mặt, trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ đạo lí Thái tử phủ không thể thiếu người, đặc biệt là vào dịp lễ quan trọng như đại hôn của Thái tử, biết rõ là khách đến đông không đủ người thì sớm nên chuẩn bị, nào có đạo lí nhờ nha hoàn của khách nhân giúp đỡ?
“Nếu thật sự thiếu người thì Thu Cúc, ngươi cùng Xuân Cầm đi giúp đỡ mọi người đi.” Trường Bình Hầu phu nhân hạ một cái bậc thang cho Thượng thư phu nhân đi xuống, dù sao người của Thái tử phủ cũng đã mở miệng, từ chối thì không được hay lắm, không bằng để cho Thu Cúc và Xuân Cầm cùng đi, nếu lời của nha hoàn nọ là sự thật thì các nàng có thể ra tay giúp đỡ, còn không thì làm cho có cũng được, quan trọng nhất vẫn là mặt mũi.
“Vâng phu nhân.” Thu Cúc nhu thuận đáp một tiếng, nàng mặc dù là nha hoàn bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân bất quá ngày hôm nay cũng không có nhiều việc để làm, chủ tử phân phó nàng tất nhiên phải nghe theo.
“Phu nhân, Tứ tiểu thư nơi đó...” Nếu người nàng chăm sóc là Tiết Phong Linh thì nàng nhất định sẽ sảng khoái đáp ứng yêu cầu của nha hoàn ở phòng bếp, dù sao Tiết Phong Linh có tay có chân, không cần nàng phải bám theo suốt ngày, thế nhưng người nàng cần chăm sóc là Tiết Phong Lan đi đứng bất tiện, ngồi xe lăn vốn đã khó di chuyển, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó... Xuân Cầm nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Lan Nhi đã lớn, Xuân Cầm tỷ không cần thiết lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Lan Nhi.” Tiết Phong Linh đột nhiên chen vào nói một câu, giờ phút này Xuân Cầm làm sao còn không rõ mục đích của đối phương?
Thảo nào Tiết Phong Linh lại muốn nàng đi đến phòng bếp lấy trà, hóa ra là muốn tách nàng ra khỏi Tiết Phong Lan, không cho nàng trở về bên cạnh Tiết Phong Lan, bất quá nàng cũng không có nói ra vị trí của Tiết Phong Lan, nàng ta làm sao mà biết được Tiết Phong Lan đang ở đâu mà mà chuyện xấu xa gì? Hay thực chất nàng ta đơn thuần chỉ muốn tách nàng ra khỏi Tiết Phong Lan để đối phương tự sinh tự diệt, dù sao Tiết Phong Lan đi lại không được phải ngồi xe lăn, không có người bên cạnh chăm sóc là một điều vô cùng khó khăn, mặc dù không biết Tiết Phong Linh muốn làm gì thế nhưng nói nàng ta không có âm mưu, quỷ mới tin đâu.
“Linh Nhi nói đúng, Xuân Cầm ngươi cũng đừng lo lắng.” Giờ phút này Thượng thư phu nhân tựa hồ đã quên mất tiểu nữ nhi của nàng không thể đi lại.
Đã nói đến như vậy vẫn không thể đả động được suy nghĩ của Thượng thư phu nhân, Xuân Cầm mặc dù không muốn nhưng ở trước mặt bao nhiêu người, nàng thân là nha hoàn tất nhiên không thể làm trái lời chủ tử, đành phải theo Thu Cúc đi phòng bếp, phòng bếp lúc này vẫn đang bận rộn, thấy người đến lập tức sai sử không cần biết là nha hoàn hay chủ tử, Thu Cúc nhận mệnh nên rất nhanh bắt tay vào làm việc, Xuân Cầm cũng không thể đứng một bên nhìn nên chỉ còn cách làm nhanh một chút lại đi tìm Tiết Phong Lan, bất quá không biết là đám người đó cố ý hay vô tình mà cứ sai sử nàng, Thu Cúc một bên muốn làm thì không cho, có lẽ bọn họ biết Thu Cúc là nha hoàn của Trường Bình Hầu phủ nên không dám sai sử quá nhiều, sợ đắc tội đối phương, mà nàng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tất nhiên là đem hết công việc cho nàng làm rồi.
“Tiểu thư, thật xin lỗi...” Xuân Cầm thở ra một hơi, trước kia nàng ở bên cạnh chăm sóc lão phu nhân cũng chưa thấy vất vả như vậy, đến khi trở thành nha hoàn của Thượng thư phu nhân cũng không có xảy ra tình huống như thế này, bởi vì Thượng thư phu nhân thấy nàng còn trẻ chưa có kinh nghiệm nên cũng không có dẫn nàng ra ngoài, nếu không phải cần thiết thì sẽ không được ra ngoài, còn lại đều là Trần ma ma đi theo, không giống như Thu Cúc là đại nha hoàn bên người Trường Bình Hầu phu nhân, Thu Cúc chỉ lớn hơn nàng vài tuổi nhưng lại được Trường Bình Hầu phu nhân tin tưởng, mọi người đều biết Thu Cúc là người bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân nên cũng chẳng có ai dám đắc tội.
“Chuyện này cũng không thể trách ngươi, nàng ta đã muốn mượn cớ tách hai chúng ta ra thì ngươi cũng không thể ngăn cản.” Tiết Phong Lan lạnh nhạt mở miệng.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Có lẽ là bởi vì Xuân Cầm không nói rõ địa điểm nàng đang ở cho nên Tiết Phong Linh không thể đến gây chuyện, cho nên nàng ta mới tìm cách khiến Xuân Cầm rời khỏi nàng, Tiết Phong Linh nghĩ rằng nàng không thể đi lại, nếu không có Xuân Cầm bên người mỗi hành động đều cực kì khó khăn, bất cẩn té ngã hay xảy ra chuyện gì đó thì cũng không có ai giúp đỡ.
“Tiểu thư, lúc nãy nô tì đến liên trì không nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư làm sao trở về được?” Xuân Cầm ngập ngừng rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn của mình.
“Ta ngồi xe lăn trở về.”
Xuân Cầm: “...” Ta biết người ngồi xe lăn trở về, chính là ai đã đẩy xe lăn của người trở về a?
“Bánh quế hoa không cần nữa, tìm một nơi yên tĩnh ngồi, một lát nữa chúng ta sẽ trở về.” Tâm tình Tiết Phong Lan có chút không tốt, suy nghĩ trong lòng không ngừng luân chuyển, là Thái tử phủ thật sự thiếu người hay đó chỉ là cái cớ để tách Xuân Cầm khỏi nàng? Nếu là thật sự thiếu người thì còn tốt, bằng không thì...
“Vâng tiểu thư.”
Xuân Cầm đem bánh quế hoa mà nàng cực khổ lấy được đặt lên bàn đá, sau đó đẩy xe lăn đi về phía đại sảnh, đại sảnh ngoại trừ các vị phu nhân tiểu thư cũng không còn người khác, từ xa Tiết Phong Lan đã thấy thân ảnh của Thượng thư phu nhân và Tiết Phong Linh, bất quá Xuân Cầm lại đẩy xe về hướng ngược lại, có vẻ như Xuân Cầm không thấy được Thượng thư phu nhân hoặc có thể nàng không muốn đến nơi đó, mặc kệ là lý do gì thì hành động của Xuân Cầm khiến Tiết Phong Lan rất vừa lòng. Nửa canh giờ sau đó, bữa tiệc mới đến hồi kết thúc, lúc này mọi người lần lượt ra về, ai về nhà nấy, Tiết Phong Lan nhìn thấy Thượng thư phu nhân chào tạm biệt Trường Bình Hầu phu nhân, sau đó Trường Bình Hầu phu nhân cùng Liên Như Nguyệt đi trước, Thượng thư phu nhân đứng nơi đó dao dác nhìn xung quanh, tựa hồ như đang muốn tìm gì đó, Tiết Phong Lan ra hiệu cho Xuân Cầm đẩy xe về hướng đó, trong lòng không khỏi cười lạnh, lúc nãy mẫu thân mới nhớ ra nàng có phải đã muộn rồi không?
“Mẫu thân, người yên tâm, Lan Nhi không có việc gì đâu.” Nhìn thấy Thượng thư phu nhân thần sắc lo lắng, Tiết Phong Linh nhanh chóng sắm vai nữ nhi hiếu thảo mở miệng an ủi.
“Mẫu thân...”
“Lan Nhi, con không sao chứ?” Thượng thư phu nhân nhìn thấy Tiết Phong Lan vô sự, tâm tình treo ngược rốt cuộc cũng buông xuống, lúc nãy nàng vô tình đem tiểu nữ nhi quên mất, mà Xuân Cầm lại phải đến phòng bếp giúp đỡ, nữ nhi không biết đi nơi nào, giờ nhớ lại liền có chút hối hận.
Tiết Phong Lan tựa tiếu phi tiếu: “Lan Nhi thì có thể làm sao chứ?”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Thượng thư phu nhân nghe vậy có chút chột dạ, vội vàng tránh khỏi tầm mắt tiểu nữ nhi.
Lúc này Tiết Phong Linh đột nhiên kéo tay Thượng thư phu nhân: “Mẫu thân con đã nói rồi, Lan Nhi đã lớn biết chiếu cố bản thân, người không cần lo lắng quá.”
Thượng thư phu nhân ngượng ngùng cười: “Ha ha, phải không?”
Tiết Phong Lan nhìn một màn này chỉ nhếch môi không nói, chân nàng không thể đi lại, xe lăn di chuyển bất tiện, Tiết Phong Linh làm sao có thể khẳng định nàng có thể chiếu cố tốt cho bản thân?
“Phong Linh...” Không khí xấu hổ bị giọng nói vang lên phá tan, lúc này Liên Như Nguyệt vốn dĩ đang ở trên xe ngựa lại xuất hiện tại đây.
“A, Lan Nhi cũng ở đây sao, như vậy thì tốt quá.” Liên Như Nguyệt cũng phát hiện ra Tiết Phong Lan, trên môi nàng đột nhiên xuất hiện nụ cười, tựa như bằng hữu lâu năm không gặp, giọng nói cũng có phần thân thiết.
“Như Nguyệt.” Tiết Phong Linh thấy khuê mật chỉ để ý đến muội muội thì có chút bất mãn nhưng cũng không có thể hiện ra: “Sao ngươi đột nhiên quay lại?”
“Ta đột nhiên nhớ ra bản thân có chuyện quên nói.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Chính là bảy ngày sau là sinh thần của ta, ngươi nhớ đến tham dự.”
Tiết Phong Linh tất nhiên nhớ bảy ngày sau là sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá đối phương còn chưa đề cập đến nên nàng cũng chẳng tiện mở miệng, lễ vật nàng cũng đã chuẩn bị, dựa vào quan hệ thân thiết của nàng và Liên Như Nguyệt thì ngày đó cho dù không có lời mời nàng cũng sẽ mang lễ vật đến.
“Lễ vật ta đã chuẩn bị, ngày đó ta nhất định sẽ đến.”
Liên Như Nguyệt gật đầu, đối với câu trả lời của Tiết Phong Linh sớm đã thành thói quen nên nàng cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
“Lan Nhi cũng đến nhé?” Ánh mắt Liên Như Nguyệt rơi vào người Tiết Phong Lan, mặc dù là tỷ muội song sinh nhưng so với Tiết Phong Linh thì Tiết Phong Lan đáng thương hơn nhiều, dù sao đối phương cũng là người nhà họ Lý, hai người bọn họ cũng xem như là tỷ muội, là họ hàng cho nên Liên Như Nguyệt đối với Tiết Phong Lan có thêm vài phần chiếu cố.
Tiết Phong Lan sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ Liên Như Nguyệt lại mời nàng, bất quá rất nhanh liền đáp ứng: “Được.”
Sinh thần của Liên Như Nguyệt... nếu nàng nhớ không lầm thì ngày đó sẽ xảy ra một chuyện trọng đại, mà chuyện này cũng gây náo động không nhỏ.
Tiết Phong Linh nghe vậy bất giác nhíu mày nhưng cũng không nói gì, dù sao Liên Như Nguyệt đã mở miệng, nàng cũng không thay đổi được gì, bất quá nàng có thể ngăn cản Tiết Phong Lan, không để nàng ta tham dự bữa tiệc sinh thần đó.
Trên xe ngựa trở về Thượng thư phủ, Tiết Phong Lan ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, nhìn nàng tựa như đang nghỉ ngơi bất quá trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về sinh thần của Liên Như Nguyệt, kiếp trước Tiết Phong Lan không có cùng Liên Như Nguyệt kết giao cho nên sinh thần của Liên Như Nguyệt nàng cũng không được mời đến, cả Thượng thư phủ chỉ có mình Tiết Phong Linh được mời, điều này càng khiến Tiết Phong Linh ghi điểm trong mắt Tiết lão thái thái, cho nên đến ngày sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất kể là y phục hay trang sức đều là trân phẩm quý giá, Tiết gia lại không tiếc tiền cho Tiết Phong Linh dùng.
Mặc dù kiếp trước nàng không có tham gia sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá chuyện xảy ra ở trong bữa tiệc sinh thần ngày đó cũng đã gây oanh động không nhỏ, sau một đêm liền truyền khắp đầu đường ngõ nhỏ của kinh thành, chuyện này ảnh hưởng không ít đến mối quan hệ giữa Tiết - Diệp hai nhà, mà khởi nguồn của câu chuyện cũng không tránh khỏi liên quan đến tỷ tỷ Tiết Phong Linh thân ái của nàng.
“Ngươi... ngươi làm sao biết được thân phận của ta?” Hắn là một phế hoàng tử, số người biết thân phận của hắn ở đại hôn ngày hôm nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải thân thích của Thái tử thì cũng là bằng hữu của hắn, bọn họ hết thảy là nam nhân, rất ít nữ nhân có thể nhìn ra thân phận của hắn, huống hồ lần trước gặp gỡ, hắn có thể khẳng định nàng đã hôn mê bất tỉnh, chuyện hắn cứu nàng chỉ có Trịnh vương phi, Trưởng Công chúa cùng trưởng bối trong nhà của nàng, Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa nhất định là sẽ không nói ra, dù sao bọn họ cũng đã hứa với hắn, hơn nữa cho dù hắn có nghi ngờ cũng không thể nghi ngờ nhân phẩm của Trịnh vương phi, chẳng lẽ người nhà của nàng nói với nàng? Không, hắn lập tức suy nghĩ này của mình, khi hắn rời đi người nhà của nàng mới đến, bọn họ không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng không biết thân phận hắn, nếu không chỉ sợ là đã đem nàng đến cửa tạ ơn, đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn, chỉ liếc mắt một cái làm sao có thể khẳng định hắn chính là Tứ hoàng tử?
“Ngọc bội thân phận.” Tiết Phong Lan dứt lời liền nhanh chóng điều khiền xe lăn rời đi, có kinh nghiệm kiếp trước cho nên nàng điều khiển xe lăn không hề tốn sức, đợi nam tử hoàn hồn thì người đã không còn.
Nam tử cúi đầu, nhìn lại mới phát hiện bên hông đúng là có đeo một miếng ngọc bội màu hổ phách, trên đó được chạm khắc một chữ “Vũ” vô cùng tinh xảo, ngọc bội này rất quan trọng, ngọc cũng như người, không thể tách rời nhau được, bất quá nơi này tối thế này, cho dù có ánh trăng chiếu sáng cũng không thể chiếu tới vị trí của hắn, huống hồ chữ “Vũ” này cũng không phải quá lớn, khoảng cách hai người lại xa như vậy, nàng... làm sao có thể biết chắc chắn đó là chữ “Vũ” mà không phải chữ khác?
Sắc mặt nam tử trầm xuống, đôi mắt đã khôi phục vẻ sắc bén vốn có, ngoại trừ gương mặt hơi ửng đỏ thì hoàn toàn không nhìn ra hắn đang say.
Sức quan sát này, trí tuệ này, tâm tư này...
Tiết Phong Lan quả nhiên không giống như lời đồn.
Bên này hắn không ngừng suy nghĩ, bên kia Tiết Phong Lan đã điều khiển xe lăn theo đường mòn trở về, vào đến đình viện, không khí náo nhiệt nháy mắt ập vào người, thời gian đã không còn sớm nhưng người ở nơi này cũng không ít, mọi người vẫn còn đang vui chơi hưởng lạc, đêm nay chỉ sợ là đêm náo nhiệt nhất Đại Ngụy, người trên xuống dưới của Thái tử phủ một bên tiếp khách, một bên ăn uống vui say, đối với việc một nữ tử ngồi xe lăn xuất hiện cũng không có ai bận tâm đến.
Nàng di chuyển xe lăn đến một góc ít người, nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng Xuân Cầm đâu, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo, đến lúc tưởng chừng như không thể kiềm chế được cơn giận nữa thì một nữ tử xuất hiện trước mặt nàng, trên tay cầm một dĩa bánh quế hoa, sắc mặt như vừa chạy một vòng quanh kinh thành, mồ hôi lấm tấm trên trán, không ngừng thở dốc.
“Tiểu... tiểu thư...” Xuân Cầm tựa hồ không thể tin được nàng lại ở đây, bất an trong lòng rốt cuộc cũng được đè xuống, lúc nãy nàng mang bánh trở về liên trì thì phát hiện nơi đó đã không còn ai, trong lòng lo lắng không thôi, sợ Tiết Phong Lan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới đi theo đường mòn đến nơi này, tìm kiếm một vòng, may mắn là nhìn thấy Tiết Phong Lan.
“Ngươi đi đâu?” Giọng nói lạnh băng, gương mặt bình thản, đáy mắt không bộc lộ cảm xúc gì, tưởng chừng như sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng Xuân Cầm biết nàng đnag tức giận.
“Tiểu thư... người... người nghe nô tì giải thích.” Xuân Cầm thở dốc không ngừng, bộ dạng mệt mỏi không phải là nói dối cho nên Tiết Phong Lan bèn gật đầu, nàng cũng không phải loại người vô lí, nếu thật sự đây không phải lỗi của Xuân Cầm thì tất nhiên nàng sẽ không trách tội nàng ta.
Xuân Cầm cố gắng bình ổn hơi thở nói tiếp: “Tiểu thư, lúc nãy nô tì đi lấy bánh cho người gặp phải Tam tiểu thư.” Buổi chiều hôm nay Tiết Phong Lan vẫn chưa dùng bữa, mà đại hôn thì lại không chấm dứt sớm như vậy, thấy sắc trời đã tối nên Xuân Cầm sợ Tiết Phong Lan đói bụng nên đã đi lấy một ít bánh quế hoa, Tiết Phong Lan đã cho phép, không ngờ khi nàng đang lấy bánh thì lại gặp Tiết Phong Linh.
“Lan Nhi đâu rồi?” Nhìn thấy một mình Xuân Cầm mà không thấy bóng dáng Tiết Phong Lan đâu, đáy mắt Tiết Phong Linh xẹt qua hàn quang khiến người không dễ bắt gặp.
“Tiểu thư đi dạo xung quanh cách nơi này không xa, sẽ không có việc gì, thỉnh Tam tiểu thư yên tâm.” Xuân Cầm phải phép trả lời khiến đối phương không thể bắt lỗi.
Không có được đáp án chính xác Tiết Phong Linh cũng không tức giận, mà ngược lại nàng lại mỉm cười, chính là nụ cười có phần lạnh lẽo.
“Xuân Cầm tỷ đúng là rất quan tâm Lan Nhi, tỷ không nói vị trí của muội ấy ra, chẳng lẽ là vì sợ ta làm gì muội ấy?”
“Tam tiểu thư hiểu lầm, nô tì không có ý như vậy.”
“Tỷ chẳng phải là người của mẫu thân sao? Cho dù hiện tại mang danh nghĩa nha hoàn bên cạnh muội muội cũng không thể quên chủ tử thật sự của mình là ai, ta tốt bụng khuyên tỷ, đừng vì một người không hơn mà bán mạng như vậy.”
“Tam tiểu thư nói đùa, thân là nha hoàn chính là phải vì chủ từ mà bán mạng, chủ tử của nô tì không phải là Tứ tiểu thư sao?” Ánh mắt Xuân Cầm tối đi vài phần: “Huống hồ một người không hơn trong miệng tam tiểu thư chính là muội muội của người, người... lời như vậy để người khác nghe thấy sẽ suy đoán mối quan hệ giữa tỷ muội hai người sao?”
Sắc mặt của Tiết Phong Linh có chút biến hóa, bất quá rất nhanh liền khôi phục như cũ, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả Xuân Cầm đối diện cũng cảm thấy bản thân đã nhìn lầm, chính là trực giác của nữ nhân cho nàng biết, vị tiểu thư trước mắt này rõ ràng không đơn giản.
“Xuân Cầm, ta chỉ nói đùa, tỷ có cần nghiêm túc như vậy không?” Giọng điệu của nàng có chút oán giận.
Xuân Cầm lễ phép mỉm cười: “Phải không?” Là Thượng thư phu nhân vẫn luôn tự nghĩ rằng nàng trung thành với nàng ta, nghĩ rằng bản thân mới chủ tử thật sự của nàng nhưng có vẻ nàng ta đã quên mất, nàng ta đã ban nàng cho Tiết Phong Lan.
Xuân Cầm là của Tiết Phong Lan.
Giấy bán thân của nàng nằm trong Tiết Phong Lan cho nên Tiết Phong Lan mới là chủ tử thật sự của nàng, đó là điều không thể thay đổi.
Dựa vào thái độ của Xuân Cầm Tiết Phong Linh đã sớm biết nàng ta đã đem Tiết Phong Lan làm chủ tử mà cung phụng, vậy mà mẫu thân vẫn không chịu tin nàng, luôn nghĩ rằng đợi sau khi Tiết Phong Lan khỏe mạnh thêm một chút sẽ đoạt lại Xuân Cầm, đây vốn dĩ là điều không thể nào, đồ vật đã vào tay người khác đoạt lại đã là một điều khó khăn huống hồ đó lại là người?
“Tam tiểu thư nếu đã không có chuyện gì thì nô tì xin đi trước, tiểu thư nô tì đi đứng bất tiện, khó mà ở một mình quá lâu.” Dứt lời liền mới rời đi, bất quá Tiết Phong Linh làm sao lại để nàng đi một cách dễ dàng như vậy? Không tìm được Tiết Phong Lan đối phương làm sao dễ dàng buông tha?
“Chờ đã...”
“Tam tiểu thư có vấn đề gì sao?” Xuân Cầm nhướng mày, giọng điệu có chút không tốt.
Ánh mắt của Tiết Phong Linh rơi vào dĩa bánh quế hoa trên tay Xuân Cầm: “Ăn bánh sao lại không uống trà? Không bằng ngươi đi tìm một bình trà cho muội muội thưởng thức cùng với bánh quế hoa này, dù sao trà của Thái tử phủ người bình thường muốn uống không phải dễ dàng gì.”
Xuân Cầm trầm mặc, đáy lòng suy nghĩ không biết đối phương là muốn làm gì?
“Ý kiến của Tam tiểu thư rất tốt, như vậy thì nô tì đi đây.” Lúc nãy Xuân Cầm cũng có thử qua một khối bánh quế hoa, rất ngọt, thầm nghĩ nếu ăn nhiều sẽ khát nước cho nên nàng đành đi một chuyến đến phòng bếp tìm bình trà, ai ngờ bị nha hoàn phòng bếp giữ lại, bảo là đang bận rộn làm mấy món ăn để đưa lên bữa tiệc, phòng bếp lại thiếu người nên bất kì nha hoàn nào cũng đều phải ở lại hỗ trợ, Xuân Cầm tất nhiên không tin, Thái tử phủ lớn như vậy, thứ không thiếu nhất chính là người, cho nên nàng muốn đi tìm Tiết Phong Lan, ai ngờ đám nha hoàn phòng bếp bám riết không tha, còn lôi nàng đến trước mặt Thượng thư phu nhân cáo trạng.
“Xuân Cầm a, nếu Thái tử phủ cần giúp đỡ thì không nên từ chối.” Thượng thư phu nhân đang trò chuyện với Trường Bình Hầu phu nhân, gặp một nha hoàn đến đây náo loạn sắc mặt rõ ràng là không được tốt nhưng giọng nói vẫn không nghe ra chút khó chịu.
“Phu nhân...” Xuân Cầm sao lại không biết được suy nghĩ của Thượng thư phu nhân? Ở trước mặt người ngoài Thượng thư phu nhân vốn không muốn bị mất mặt, trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ đạo lí Thái tử phủ không thể thiếu người, đặc biệt là vào dịp lễ quan trọng như đại hôn của Thái tử, biết rõ là khách đến đông không đủ người thì sớm nên chuẩn bị, nào có đạo lí nhờ nha hoàn của khách nhân giúp đỡ?
“Nếu thật sự thiếu người thì Thu Cúc, ngươi cùng Xuân Cầm đi giúp đỡ mọi người đi.” Trường Bình Hầu phu nhân hạ một cái bậc thang cho Thượng thư phu nhân đi xuống, dù sao người của Thái tử phủ cũng đã mở miệng, từ chối thì không được hay lắm, không bằng để cho Thu Cúc và Xuân Cầm cùng đi, nếu lời của nha hoàn nọ là sự thật thì các nàng có thể ra tay giúp đỡ, còn không thì làm cho có cũng được, quan trọng nhất vẫn là mặt mũi.
“Vâng phu nhân.” Thu Cúc nhu thuận đáp một tiếng, nàng mặc dù là nha hoàn bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân bất quá ngày hôm nay cũng không có nhiều việc để làm, chủ tử phân phó nàng tất nhiên phải nghe theo.
“Phu nhân, Tứ tiểu thư nơi đó...” Nếu người nàng chăm sóc là Tiết Phong Linh thì nàng nhất định sẽ sảng khoái đáp ứng yêu cầu của nha hoàn ở phòng bếp, dù sao Tiết Phong Linh có tay có chân, không cần nàng phải bám theo suốt ngày, thế nhưng người nàng cần chăm sóc là Tiết Phong Lan đi đứng bất tiện, ngồi xe lăn vốn đã khó di chuyển, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó... Xuân Cầm nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Lan Nhi đã lớn, Xuân Cầm tỷ không cần thiết lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Lan Nhi.” Tiết Phong Linh đột nhiên chen vào nói một câu, giờ phút này Xuân Cầm làm sao còn không rõ mục đích của đối phương?
Thảo nào Tiết Phong Linh lại muốn nàng đi đến phòng bếp lấy trà, hóa ra là muốn tách nàng ra khỏi Tiết Phong Lan, không cho nàng trở về bên cạnh Tiết Phong Lan, bất quá nàng cũng không có nói ra vị trí của Tiết Phong Lan, nàng ta làm sao mà biết được Tiết Phong Lan đang ở đâu mà mà chuyện xấu xa gì? Hay thực chất nàng ta đơn thuần chỉ muốn tách nàng ra khỏi Tiết Phong Lan để đối phương tự sinh tự diệt, dù sao Tiết Phong Lan đi lại không được phải ngồi xe lăn, không có người bên cạnh chăm sóc là một điều vô cùng khó khăn, mặc dù không biết Tiết Phong Linh muốn làm gì thế nhưng nói nàng ta không có âm mưu, quỷ mới tin đâu.
“Linh Nhi nói đúng, Xuân Cầm ngươi cũng đừng lo lắng.” Giờ phút này Thượng thư phu nhân tựa hồ đã quên mất tiểu nữ nhi của nàng không thể đi lại.
Đã nói đến như vậy vẫn không thể đả động được suy nghĩ của Thượng thư phu nhân, Xuân Cầm mặc dù không muốn nhưng ở trước mặt bao nhiêu người, nàng thân là nha hoàn tất nhiên không thể làm trái lời chủ tử, đành phải theo Thu Cúc đi phòng bếp, phòng bếp lúc này vẫn đang bận rộn, thấy người đến lập tức sai sử không cần biết là nha hoàn hay chủ tử, Thu Cúc nhận mệnh nên rất nhanh bắt tay vào làm việc, Xuân Cầm cũng không thể đứng một bên nhìn nên chỉ còn cách làm nhanh một chút lại đi tìm Tiết Phong Lan, bất quá không biết là đám người đó cố ý hay vô tình mà cứ sai sử nàng, Thu Cúc một bên muốn làm thì không cho, có lẽ bọn họ biết Thu Cúc là nha hoàn của Trường Bình Hầu phủ nên không dám sai sử quá nhiều, sợ đắc tội đối phương, mà nàng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tất nhiên là đem hết công việc cho nàng làm rồi.
“Tiểu thư, thật xin lỗi...” Xuân Cầm thở ra một hơi, trước kia nàng ở bên cạnh chăm sóc lão phu nhân cũng chưa thấy vất vả như vậy, đến khi trở thành nha hoàn của Thượng thư phu nhân cũng không có xảy ra tình huống như thế này, bởi vì Thượng thư phu nhân thấy nàng còn trẻ chưa có kinh nghiệm nên cũng không có dẫn nàng ra ngoài, nếu không phải cần thiết thì sẽ không được ra ngoài, còn lại đều là Trần ma ma đi theo, không giống như Thu Cúc là đại nha hoàn bên người Trường Bình Hầu phu nhân, Thu Cúc chỉ lớn hơn nàng vài tuổi nhưng lại được Trường Bình Hầu phu nhân tin tưởng, mọi người đều biết Thu Cúc là người bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân nên cũng chẳng có ai dám đắc tội.
“Chuyện này cũng không thể trách ngươi, nàng ta đã muốn mượn cớ tách hai chúng ta ra thì ngươi cũng không thể ngăn cản.” Tiết Phong Lan lạnh nhạt mở miệng.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Có lẽ là bởi vì Xuân Cầm không nói rõ địa điểm nàng đang ở cho nên Tiết Phong Linh không thể đến gây chuyện, cho nên nàng ta mới tìm cách khiến Xuân Cầm rời khỏi nàng, Tiết Phong Linh nghĩ rằng nàng không thể đi lại, nếu không có Xuân Cầm bên người mỗi hành động đều cực kì khó khăn, bất cẩn té ngã hay xảy ra chuyện gì đó thì cũng không có ai giúp đỡ.
“Tiểu thư, lúc nãy nô tì đến liên trì không nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư làm sao trở về được?” Xuân Cầm ngập ngừng rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn của mình.
“Ta ngồi xe lăn trở về.”
Xuân Cầm: “...” Ta biết người ngồi xe lăn trở về, chính là ai đã đẩy xe lăn của người trở về a?
“Bánh quế hoa không cần nữa, tìm một nơi yên tĩnh ngồi, một lát nữa chúng ta sẽ trở về.” Tâm tình Tiết Phong Lan có chút không tốt, suy nghĩ trong lòng không ngừng luân chuyển, là Thái tử phủ thật sự thiếu người hay đó chỉ là cái cớ để tách Xuân Cầm khỏi nàng? Nếu là thật sự thiếu người thì còn tốt, bằng không thì...
“Vâng tiểu thư.”
Xuân Cầm đem bánh quế hoa mà nàng cực khổ lấy được đặt lên bàn đá, sau đó đẩy xe lăn đi về phía đại sảnh, đại sảnh ngoại trừ các vị phu nhân tiểu thư cũng không còn người khác, từ xa Tiết Phong Lan đã thấy thân ảnh của Thượng thư phu nhân và Tiết Phong Linh, bất quá Xuân Cầm lại đẩy xe về hướng ngược lại, có vẻ như Xuân Cầm không thấy được Thượng thư phu nhân hoặc có thể nàng không muốn đến nơi đó, mặc kệ là lý do gì thì hành động của Xuân Cầm khiến Tiết Phong Lan rất vừa lòng. Nửa canh giờ sau đó, bữa tiệc mới đến hồi kết thúc, lúc này mọi người lần lượt ra về, ai về nhà nấy, Tiết Phong Lan nhìn thấy Thượng thư phu nhân chào tạm biệt Trường Bình Hầu phu nhân, sau đó Trường Bình Hầu phu nhân cùng Liên Như Nguyệt đi trước, Thượng thư phu nhân đứng nơi đó dao dác nhìn xung quanh, tựa hồ như đang muốn tìm gì đó, Tiết Phong Lan ra hiệu cho Xuân Cầm đẩy xe về hướng đó, trong lòng không khỏi cười lạnh, lúc nãy mẫu thân mới nhớ ra nàng có phải đã muộn rồi không?
“Mẫu thân, người yên tâm, Lan Nhi không có việc gì đâu.” Nhìn thấy Thượng thư phu nhân thần sắc lo lắng, Tiết Phong Linh nhanh chóng sắm vai nữ nhi hiếu thảo mở miệng an ủi.
“Mẫu thân...”
“Lan Nhi, con không sao chứ?” Thượng thư phu nhân nhìn thấy Tiết Phong Lan vô sự, tâm tình treo ngược rốt cuộc cũng buông xuống, lúc nãy nàng vô tình đem tiểu nữ nhi quên mất, mà Xuân Cầm lại phải đến phòng bếp giúp đỡ, nữ nhi không biết đi nơi nào, giờ nhớ lại liền có chút hối hận.
Tiết Phong Lan tựa tiếu phi tiếu: “Lan Nhi thì có thể làm sao chứ?”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Thượng thư phu nhân nghe vậy có chút chột dạ, vội vàng tránh khỏi tầm mắt tiểu nữ nhi.
Lúc này Tiết Phong Linh đột nhiên kéo tay Thượng thư phu nhân: “Mẫu thân con đã nói rồi, Lan Nhi đã lớn biết chiếu cố bản thân, người không cần lo lắng quá.”
Thượng thư phu nhân ngượng ngùng cười: “Ha ha, phải không?”
Tiết Phong Lan nhìn một màn này chỉ nhếch môi không nói, chân nàng không thể đi lại, xe lăn di chuyển bất tiện, Tiết Phong Linh làm sao có thể khẳng định nàng có thể chiếu cố tốt cho bản thân?
“Phong Linh...” Không khí xấu hổ bị giọng nói vang lên phá tan, lúc này Liên Như Nguyệt vốn dĩ đang ở trên xe ngựa lại xuất hiện tại đây.
“A, Lan Nhi cũng ở đây sao, như vậy thì tốt quá.” Liên Như Nguyệt cũng phát hiện ra Tiết Phong Lan, trên môi nàng đột nhiên xuất hiện nụ cười, tựa như bằng hữu lâu năm không gặp, giọng nói cũng có phần thân thiết.
“Như Nguyệt.” Tiết Phong Linh thấy khuê mật chỉ để ý đến muội muội thì có chút bất mãn nhưng cũng không có thể hiện ra: “Sao ngươi đột nhiên quay lại?”
“Ta đột nhiên nhớ ra bản thân có chuyện quên nói.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Chính là bảy ngày sau là sinh thần của ta, ngươi nhớ đến tham dự.”
Tiết Phong Linh tất nhiên nhớ bảy ngày sau là sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá đối phương còn chưa đề cập đến nên nàng cũng chẳng tiện mở miệng, lễ vật nàng cũng đã chuẩn bị, dựa vào quan hệ thân thiết của nàng và Liên Như Nguyệt thì ngày đó cho dù không có lời mời nàng cũng sẽ mang lễ vật đến.
“Lễ vật ta đã chuẩn bị, ngày đó ta nhất định sẽ đến.”
Liên Như Nguyệt gật đầu, đối với câu trả lời của Tiết Phong Linh sớm đã thành thói quen nên nàng cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
“Lan Nhi cũng đến nhé?” Ánh mắt Liên Như Nguyệt rơi vào người Tiết Phong Lan, mặc dù là tỷ muội song sinh nhưng so với Tiết Phong Linh thì Tiết Phong Lan đáng thương hơn nhiều, dù sao đối phương cũng là người nhà họ Lý, hai người bọn họ cũng xem như là tỷ muội, là họ hàng cho nên Liên Như Nguyệt đối với Tiết Phong Lan có thêm vài phần chiếu cố.
Tiết Phong Lan sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ Liên Như Nguyệt lại mời nàng, bất quá rất nhanh liền đáp ứng: “Được.”
Sinh thần của Liên Như Nguyệt... nếu nàng nhớ không lầm thì ngày đó sẽ xảy ra một chuyện trọng đại, mà chuyện này cũng gây náo động không nhỏ.
Tiết Phong Linh nghe vậy bất giác nhíu mày nhưng cũng không nói gì, dù sao Liên Như Nguyệt đã mở miệng, nàng cũng không thay đổi được gì, bất quá nàng có thể ngăn cản Tiết Phong Lan, không để nàng ta tham dự bữa tiệc sinh thần đó.
Trên xe ngựa trở về Thượng thư phủ, Tiết Phong Lan ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, nhìn nàng tựa như đang nghỉ ngơi bất quá trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về sinh thần của Liên Như Nguyệt, kiếp trước Tiết Phong Lan không có cùng Liên Như Nguyệt kết giao cho nên sinh thần của Liên Như Nguyệt nàng cũng không được mời đến, cả Thượng thư phủ chỉ có mình Tiết Phong Linh được mời, điều này càng khiến Tiết Phong Linh ghi điểm trong mắt Tiết lão thái thái, cho nên đến ngày sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất kể là y phục hay trang sức đều là trân phẩm quý giá, Tiết gia lại không tiếc tiền cho Tiết Phong Linh dùng.
Mặc dù kiếp trước nàng không có tham gia sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá chuyện xảy ra ở trong bữa tiệc sinh thần ngày đó cũng đã gây oanh động không nhỏ, sau một đêm liền truyền khắp đầu đường ngõ nhỏ của kinh thành, chuyện này ảnh hưởng không ít đến mối quan hệ giữa Tiết - Diệp hai nhà, mà khởi nguồn của câu chuyện cũng không tránh khỏi liên quan đến tỷ tỷ Tiết Phong Linh thân ái của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook