Đích Nữ Tàn Phi
Chương 89-5: Ngày đầu tiên săn thú (5)

Khu vực lều trại dành cho nữ quyến, trong một lều trại nào đó.

“Tiểu thư, hôm nay là mùng một, cho nên trường săn chỉ chuẩn bị các món chay mà thôi.” Nha hoàn một tay vén màn, một tay cầm khay đứng thức ăn đi vào, nhìn thấy tử y thiếu nữ đang ngồi bên bàn nhỏ, bộ dạng chăm chú cầm bút lông viết gì đó bèn đặt khay đựng thức ăn ở một góc của bàn nhỏ, không dám đi lên làm phiền đối phương.

Lều trại không lớn, chỉ có một chiếc giường, một cái bình phong, một chiếc bàn nhỏ cùng vài ba cái ghế, nhìn qua mộc mạc đơn giản nhưng lại thiếu thốn đến mức đáng thương, bất quá lại không có ai kêu ca về đãi ngộ như thế này, cho dù là Ngũ Thanh Lan bên kia dù không thích ở trong lều trại nhưng cũng không dám mở miệng oán trách, cùng lắm thì chỉ oán trách ở trong lòng mà thôi. Bởi vì bọn họ đều biết điều kiện ở trường săn không tốt, không thể so sánh được với quý phủ xa hoa lộng lẫy, ở trong trường săn chỉ có một cái lều mỏng manh che nắng che mưa, hơn nữa đãi ngộ của mọi người ở đây đều như nhau, mặc kệ đối phương là thiên chi kiêu tử hay hoàng thân quốc thích cũng không ai thoải mái hơn ai, ngay cả thức ăn cũng là một loại, người này được ăn ngon người kia chắc chắn sẽ không ăn đồ dở, trường săn này nếu nói chỉ có duy nhất một người mới có thể hưởng thụ được cuộc sống xa hoa ở nơi này, người đó chắc chắn là Ngụy đế.

“Món chay?” Nghe đến trường săn chuẩn bị món chay, sắc mặt tử y thiếu nữ lập tức thay đổi, một bộ dạng khó nói hết thành lời, rõ ràng nàng không phải là người hay ăn chay, thậm chí đối với món chay còn bày xích vài phần.

Thời gian tổ chức săn thú mùa xuân không cố định, thường thì Ngụy đế sẽ chọn ra ba ngày trong tháng ba và tháng tư, có năm tổ chức sớm hơn dự kiến, có năm lại tổ chức muộn hơn dự định, phần lớn nguyên nhân làm chậm trễ quá trình săn thú là do yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng. Có một năm tuyết rơi không ngừng, cho dù là đã cuối tháng ba nhưng tuyết vẫn còn dày dặt, tình hình như vậy gây khó khăn với việc cưỡi ngựa săn thú, dù sao người dân Đại Ngụy cũng không phải người có kinh nghiệm chinh chiến trên thảo nguyên như các bộ tộc khác, đặc biệt người tham gia phần lớn đều là vương công quý tộc cùng thiên kim quan lại, địa hình như vậy đối với bọn họ quả thật là có phần khó khăn. Chưa kể đến thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt ra sao, người có sức khỏe tốt thì không nói nhưng người nào có sức khỏe yếu chỉ cần bước chân ra khỏi lều trại thì sẽ bị cảm lạnh, chỉ có thể nằm trong lều trại đắp chăn giữa ấm, chính là bên trong lều trại cũng không tốt hơn bao nhiêu, lều trại mỏng manh, gió thổi lùa vào, cho dù có đốt than sưởi ấm thì cũng vô vọng, ngược lại rất có thể sẽ khiến cho lều trại bốc cháy, đến lúc đó thì vui rồi, đốt lửa trại thâu đêm luôn. Mùa xuân không được, chỉ có thể tổ chức vào mùa hạ, mùa hạ cũng không tốt hơn mùa xuân bao nhiêu, thời tiết nóng nực, khí trời khô nóng, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng khiến người khác cảm thấy nóng, đặc biệt kinh thành Đại Ngụy lại nằm trong đất liền, xung quanh có rừng, có núi, có sông nhưng lại khó mà nhìn đến biển, lều trại mỏng manh như vậy đối diện với ánh nắng gay gắt hoàn toàn không có sức kháng cự, thậm chí còn có thể gây ra hỏa hoạn như chơi, cho nên săn thú mùa xuân cứ đổi tới đổi lui, khi nào thời tiết đẹp đẽ thì mới tổ chức, không ngờ năm nay lạii rơi vào mùng một, còn phải ăn chay nữa chứ!

Trường săn không thiếu nhất là gì? Đáp án chính là động vật!

Ở nơi này ngoại trừ chó, mèo, gà, vịt, thì cái gì cũng có, như thịt hưu, thịt nai, thịt thỏ, thậm chí thịt hổ cũng có thể ăn được, cho nên mỗi năm săn thú mùa xuân được tổ chức, phần lớn mọi người đều không có mang theo thức ăn để dùng mà chỉ ngồi chờ phòng bếp của trường săn nấu chín sạch sẽ rồi cho người đi lấy. Ngày thường một đám tiểu thư khuê các chưa từng, hoặc rất ít người có thể thưởng thức được mỹ vị của các loại thịt này, săn thú mùa xuân chính là cơ hội tốt để có thể thưởng thức nó, dù sao trường săn chỉ có thịt động vật như thế này, nếu không ăn chính là phải nhịn đói, bọn họ có thể nhịn đói một ngày, hai ngày nhưng tuyệt không thể nhịn đói đến ngày thứ ba, bọn họ chính là thiên kim tiểu thư, ngày thường ăn uống cũng ít, nhịn một bữa thôi đã không còn sức lực động đậy, nếu nhịn đói ba ngày chỉ sợ chỉ còn lại cái xác.

Quách Yến Đình người này cũng không phải loại người thích ủy khuất bản thân, nàng vốn dĩ chính là thích ăn thịt, thậm chí quanh năm suốt tháng cũng chỉ ăn thịt mà sống, bình thường nàng cũng hay chạy đến các tửu lâu mới mở để thử xem các món mới lạ ở nơi đó, nàng không giống những người khác thích những món thanh đạm ít dầu mở, đối với nàng những món mà càng đậm đà gia vị thì càng tốt, cho nên thức ăn ở trường săn, ai ăn không hợp không vị nàng không biết nhưng đối với nàng thì lại hợp ý vô cùng.

Thế nhưng ai có thể nói cho nàng biết...

Tại sao năm nay trường săn lại nấu món chay?! Tại sao năm nay săn thú mùa xuân lại diễn ra vào mùng một?!

Sớm hơn một ngày, muộn hơn một ngày không được sao, vì sao lại chọn đúng vào mùng một mới chịu chứ?!

Đúng thật là... vận mệnh trêu người, không đúng, phải là Thiên gia thích trêu cợt nàng!

“Nô tì biết tiểu thư không thích ăn cho nên chỉ lấy một ít món hợp khẩu vị tiểu thư, tiểu thư cố gắng ăn hết nhé.” Thân là nha hoàn, nắm bắt được khẩu vị của chủ tử là điều cần thiết, đồng thời cũng là điều cơ bản nhất. Nàng biết Quách Yến Đình không thích ăn đồ chay, bởi vì nó nhạt nhẻo và không có mùi vị, vì vậy mặc kệ là mùng một hay mười lăm, trong khi Quách gia người nào người đều sôi nổi ăn chay thì chỉ có một mình Quách Yến Đình là không, lúc nhỏ Quách Yến Đình thường xuyên bị mắng vì điều này, nhưng do di nương của nàng là thị thiếp được Quách đại nhân sủng ái nhất cho nên liền để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Người trong phủ sớm đã hình thành thói quen mỗi lần mùng một hay mười lăm thì nhà bếp đều chuẩn bị riêng cho Quách Yến Đình một phần thức ăn riêng, tất nhiên ngay cả công đoạn chuẩn bị thức ăn cũng là để cho những nha hoàn bà tử không ăn chay làm, mà phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Quách Yến Đình vào ngày đó cũng là một phòng bếp riêng biệt, khác hẳn với phòng bếp của người Quách gia, ngay cả khi dùng bữa cũng là ở trong phòng dùng một mình, không được mang mùi vị này để những người khác trong phủ ngửi thấy.

Quanh năm suốt tháng đều như thế, cho nên nha hoàn đi theo hầu hạ Quách Yến Đình cũng không có để ý đến hôm nay là mùng một hay mười lăm, dù sao Quách Yến Đình đều không ăn chay, không cần phải chuẩn bị đồ chay, để ý những ngày đó để làm gì? Nhưng nàng lại quên mất nơi này là trường săn chứ không phải là Quách phủ, Ngụy đế bảo nấu món chay, đám người của phòng bếp cũng không thể nấu món mặn, Ngụy đế ăn chay, thân là thần tử tự nhiên cũng phải ăn theo, cho dù đáy lòng không thích cũng phải cố gắng ăn cho hết, dù sao đối phương cũng là Hoàng đế, bọn họ chỉ là thần tử, nếu cãi lời thì thứ duy nhất chờ đợi bọn họ là cái chết!

Không chú ý đến hôm nay là ngày mấy, vì vậy mà lúc chuẩn bị đồ đạc cho Quách Yến Đình nha hoàn cũng chỉ mang theo trà cùng vài món bánh ngọt để lót dạ trên đường chứ không hề mang theo đồ mặn đến, khi đi đến nhà bếp bên kia lấy bữa trưa, nhìn cái bàn bày đầy món chay, có đậu phụ, có rau cải, có dưa muối nhưng duy nhất thịt là không có, sắc mặt nha hoàn theo đó mà biến đổi không ngừng, nghĩ bản thân mang một khay đầy đồ chay trở về, Quách Yến Đình có thể sẽ nổi trận lôi đình thì đáy lòng cũng là khổ sở không có gì để nói.

Chủ tử muốn ăn mặn, trường săn lại chuẩn bị món chay, chủ tử nếu tức giận mắng chửi nàng thì nàng có thể làm gì ngoại trừ việc chịu đòn chứ?

Nàng cũng rất tuyệt vọng!

“Biết rõ ta không thích ăn còn mang về đây làm gì?” Quách Yến Đình nhíu mày, thần sắc lộ vẻ không vui, nàng vứt bút lông xuống bàn, lúc này đã không còn tâm trạng luyện chữ.

Hành động này của nàng thành công dọa cho nha hoàn run rẩy, ngập ngừng mở miệng: “Chính là... chính là nếu đã đến đó mà lại đi tay không trở về thì không được hay cho lắm...” Lúc đó người xếp hàng nhiều như vậy, nàng vừa vặn xếp ở vị trí thứ ba, đến lượt nàng mà không chịu lấy thức ăn, cho dù chỉ là một món thì người khác sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì đây?

Nàng không sợ ánh mắt người khác nhìn nàng thế nào, thứ nàng sợ là bọn họ biết nàng là nha hoàn của Quách Yến Đình, có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn”, nha hoàn làm sai chủ tử sẽ phải là người chịu trách nhiệm, có một nha hoàn không biết phép tắc lại kén cá chọn canh như vậy, Quách Yến Đình sợ cũng không phải người tốt lành gì. Nơi này có không biết bao nhiêu người có thân phận địa vị cao hơn Quách Yến Đình, nếu để bọn họ nhận xét hành động của nàng ta thì sẽ không có ai ăn nói kiêng kỵ cả, cho dù có thì người đó cũng chỉ là vì nể mặt Quách gia mà thôi, chứ bọn họ cũng chẳng e ngại gì với Quách Yến Đình, dù sao nơi này cũng có không ít người có phụ thân là quan hàm phẩm cấp thấp hơn so với Hàn Lâm viện của Quách gia, vì sợ đắc tội Quách gia bọn họ sẽ không nói những lời không hay với Quách Yến Đình, ít nhất thì trước mặt nàng ta thì sẽ không.

“Ta không ăn, ngươi ăn đi!” Quách Yến Đình phiền muộn, nàng vò giấy tuyên thành trên bàn thành một cục, vứt sang một bên.

“Tiểu... tiểu thư... người không ăn sẽ bị đói đó.” Ăn chay cũng không phải chỉ có một bữa trưa thế này, dù sao hôm nay cũng là mùng một, đã ăn chay thì phải ăn cả một ngày, cho nên bữa tối cũng là đồ chay, hiện tại tiểu thư lại bỏ bữa trưa, cũng không thể bỏ luôn bữa tối đi?

“Chẳng phải chúng ta có mang theo bánh quế hoa sao? Lát nữa ta ăn nó là được.” Đây cũng không phải lần đầu tiên Quách Yến Đình bỏ bữa, cho nên thái độ của nàng thập phần bình thản, không quá để chuyện này vào trong mắt.

“Chính là bánh quế hoa chỉ để ăn lót dạ, không thể no được...”

“Ta nói được là được, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”

“Tiểu thư... nô tì cũng không phải muốn nhiều lời, chính là...” Nha hoàn nhìn Quách Yến Đình rồi lại nhìn khay thức ăn trên bàn, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Lại có chuyện gì?”

“Lúc nãy nô tì nghe quản sự ở phòng bếp nói hôm nay là mùng một, Ngụy đế bên kia cũng dùng món chay, cho nên khuyến khích mọi người ăn chay để tốt cho sức khỏe.”

“Ngụy đế ăn chay thì ăn chay, liên quan gì đến ta?” Quách Yến Đình thấy bộ dạng dây dưa không dứt của nha hoàn thì giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn.

“Nói là khuyến khích nhưng ý tứ của quản sự là muốn nhắn nhủ mọi người đều phải dùng đồ ăn, không được phép dùng đồ mặn, nếu không sẽ bị phạt nặng!” Rốt cuộc nha hoàn vẫn là đem lời trong lòng nói ra, nói xong mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ngụy đế không có ban lệnh buộc mọi người phải ăn chay giống hắn nhưng người thông minh đều có thể nghe ra ý tứ trong đó.

“Cái gì?!” Quách Yến Đình lúc này đã không còn bình tĩnh nữa, nàng đứng bật dậy, gương mặt xinh đẹp hiện lên đầy vẻ không thể tin tưởng.

“Ngụy đế ăn chay liền bắt ta phải ăn chay, đây là đạo lí gì?!” Quách Yến Đình tức giận đến mức giậm chân, gương mặt xinh đẹp cũng nhăn nhó khó coi, đáy lòng một mảnh không phục.

“Tiểu thư, bằng không... bằng không hôm nay người cứ ăn món chay trước đi, dù sao chỉ có một ngày, hai bữa mà thôi...” Thấy Quách Yến Đình tức giận, nha hoàn cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên can, mặc dù nói đây không phải là mệnh lệnh của Ngụy đế nhưng thân là thần tử, quân nếu đã muốn dùng món chay thì bọn họ cũng không thể dùng món mặn, nếu không chẳng phải là phạm tội khi quân hay sao?

Nói là phạt, cũng không nói rõ là phạt nặng hay nhẹ, bất quá nếu thật sự có người không để lời nói của Ngụy đế vào tai sợ là hình phạt không hề nhẹ, chưa nói đến tru di cửu tộc, chỉ nói đến hình phạt bình thường là đánh bằng đại bản, nhiều nhất cũng không dưới năm mươi đại bản, ít nhất thì có lẽ cũng là hai mươi đại bản. Hai mươi đại bản, nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, hai mươi đại bản này rơi vào người Quách Yến Đình, thân thể thanh mảnh đó nào có thể chịu được, sợ là chỉ còn nửa cái mạng!

Quan trọng hơn, nếu chuyện Quách Yến Đình bị đánh truyền đến tai người của Quách gia, thân là nha hoàn không biết khuyên can chủ tử mà còn hùa theo chủ tử, đợi khi trở về không chỉ Quách Yến Đình bị trách phạt lần nữa mà mạng của nàng sợ là khó mà có thể giữ.

“Chỉ có một ngày? Hai bữa mà thôi?” Quách Yến Đình hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói nghe đơn giản nhỉ? Ta trước giờ không ăn chay, hiện tại ngươi muốn ta ăn thế nào?!”

Bởi vì tức giận cho nên Quách Yến Đình không có khống chế được âm thanh của mình, thanh âm vang dội khắp lều trại, nha hoàn sợ có người bên ngoài nghe thấy sẽ truyền đến tai Ngụy đế, chỉ hận không thể đi lên bịt miệng Quách Yến Đình, chính là nàng không có lá gan đó. Phận nha hoàn thấp kém, đứng ở trước mặt chủ tử - người nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, nàng làm sao dám làm ra hành động đại nghịch bất đạo đó cho được?!

“Tiểu thư...” Nha hoàn cố gắng hạ thấp âm thanh, nàng thật sự sợ đối phương lại tức giận kêu gào khiến người khác chú ý thì nguy.

“Tiểu thư, người nhỏ tiếng một chút, để người khác nghe thấy sẽ không hay đâu...” Nơi này là trường săn, cũng không phải Quách gia, ở nơi này loại người nào cũng có, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm vào, khó lòng phân biệt được địch bạn, Quách Yến Đình lớn tiếng nói bản thân không muốn ăn chay, chẳng phải muốn tuyên bố ra ngoài là nàng phản kháng lại mệnh lệnh của Ngụy đế hay sao?!

“Quách Yến Đình ta nói chuyện còn sợ người khác nghe thấy hay sao?” Quách Yến Đình như sợ thiên hạ chưa đại loạn, cũng không quên cao giọng nói khiến nha hoàn vừa tức vừa hận lại không thể làm gì đối phương.

Nơi này là lều trại của nàng, không có nàng cho phép không ai được phép ra vào, còn sợ ai nghe thấy chứ? Cho dù có người nghe thấy thì nàng cũng không sợ, lều trại phía bên này đều là người của Hàn Lâm viện, bên cạnh lều của nàng ngoại trừ Quách Yến Giai ra thì cũng chỉ có Ngọc Thanh Như mà thôi.

Ngọc Thanh Như người này tính tình lãnh đạm, không thích kết giao với người khác, ngày thường cũng rất ít khi ra ngoài, mỗi lần tham gia săn thú nàng cũng chỉ ngồi ngây ngốc ở trong lều trại của mình, đối với chuyện xảy ra ở bên ngoài một chút cũng không quan tâm. Mà Quách Yến Giai lại là người của Quách gia, điều nàng ta để ý nhất chính là mặt mũi của Quách gia, cho dù hiện tại nàng ta có nghe nàng nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không đem chuyện của nàng truyền ra bên ngoài, nàng ta làm vậy không phải bảo vệ nàng mà là bảo vệ Quách gia, dù sao trong một gia tộc một vị tiểu thư làm sai nếu để người biết được, không chỉ vị tiểu thư đó bị phạt mà còn liên lụy cả gia tộc cùng với nữ nhi của gia tộc đó.

“Tiểu thư, người nghe nô tì nói một chút, chúng ta chỉ vừa mới đến trường săn mà thôi, đừng nên gây sự chú ý mới tốt...” Quách Yến Đình là lần đầu tiên tham gia săn thú, nhưng lại không có giác ngộ của bản thân, lúc đầu thấy nàng còn ngồi trong lều luyện chữ, nha hoàn cũng xem như an tâm nhưng không ngờ hiện tại vì chuyện bữa ăn không hợp khẩu vị mà lại gây ra tiếng động lớn như vậy, nàng ta chẳng lẽ lại muốn bắt chước Ngũ Thanh Lan, phải kinh động đến tất cả mọi người, để chuyện này truyền đến tai Ngụy đế mới vui hay sao?

Có chủ tử như Quách Yến Đình, nha hoàn thật sự cảm thấy tâm mệt vô cùng!

“Chuyện này ta cũng biết, không cần ngươi phải dạy!”

“Là, là nô tì sai rồi.” Nha hoàn cũng không có cãi lại lời Quách Yến Đình mà ngoan ngoãn nhận sai, mặc dù rõ ràng là nàng chỉ nhắc nhở đối phương mà thôi, cũng không có ý gì, chính là đối phương nghe không lọt tai, nàng có thể làm gì?

Thấy nha hoàn ngoan ngoãn nhận sai, sắc mặt Quách Yến Đình mới tốt hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn gắt gỏng như cũ: “Được rồi, ngươi mang khay thức ăn này ra ngoài ăn đi, ta không chịu được cái mùi này.”

Nha hoàn thấy không khuyên được Quách Yến Đình nên chỉ còn cách mang theo khay thức ăn đi ra ngoài lều, vừa hay gặp phải nha hoàn của Quách Yến Giai cầm khay đựng thức ăn trở về, tựa hồ là mới trở về từ phòng bếp, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Ánh mắt nha hoàn của Quách Yến Giai lơ đãng rơi vào khay thức ăn mà đối phương đang cầm, nhìn khay thức ăn không có dấu vết là có người động đến liền biết Quách Yến Đình lại giở thái độ kén cá chọn canh, bất quá nàng cũng không có nói gì mà gật đầu với đối phương một cái xem như chào hỏi rồi nhanh chóng trở về lều trại của Quách Yến Giai.

“Tiểu thư, nô tì vừa gặp được Hạ Phong cầm khay thức ăn ra ngoài, có vẻ thức ăn của trường săn không hợp khẩu vị của vị kia.” Vị kia ở trong miệng nàng tự nhiên là chủ tử của Hạ Phong - Quách gia Nhị tiểu thư Quách Yến Đình rồi.

“Lần này đúng là làm khó cho nhị muội của ta rồi.” Quách Yến Giai đang đợi nha hoàn mang đến bữa trưa, nhìn món chay trên bàn nàng cũng không có thay đổi sắc mặt mà bắt đầu động đũa.

“Còn không phải sao? Nơi này cũng không phải trong phủ, không phải ai cũng có thể nuông chiều nàng ta.” Quách Yến Đình ở trong phủ được Quách đại nhân sủng ái, ngay cả đích nữ là Quách Yến Giai cũng không đặt vào mắt, ngày thường kiêu căng phách lối, thường xuyên gây khó dễ với Quách Yến Giai cùng ngườ của chính phòng, chính là lần này tham gia săn thú Quách Yến Đình chỉ có một thân một mình, không có Hòa di nương chống lưng, nếu muốn tìm người làm chỗ dựa thì phải chạy đến tìm Quách đại nhân. Quách đại nhân thân là trọng thần, ngày thường bận rộn chuyện triều chính còn chưa đủ, săn thú mùa xuân cũng phải kè kè bên cạnh Ngụy đế, Quách Yến Đình tự nhiên là không có cơ hội đi cáo trạng, nàng ta cũng không thể chạy đến trước mặt Quách phu nhân mà tỏ thái độ nếu không muốn chuyện xấu trong nhà đồn xa, cho nên chỉ có thể ôm một bụng tức mà thôi.

“Món chay này nấu cũng không tồi, chỗ của mẫu thân bên kia ngươi có cho người mang đến không?” Lần này tham gia săn thú, ngoại trừ Quách đại nhân cùng Quách Thiếu Thừa là nam tử thì hậu viện nữ quyến chỉ chọn được ba người, Quách phu nhân Trần thị, nàng cùng với Quách Yến Đình, mẫu thân của Quách Yến Đình là Hòa di nương lúc đầu cũng muốn tham gia nhưng Trần thị không cho phép, không những Trần thị không cho phép mà Quách Yến Đình cũng không chịu.

Trần thị sở dĩ không để Hòa di nương đi cùng là bởi vì nàng ta xuất thân thứ thiếp, cho dù ở trong phủ được Quách đại nhân thương yêu hết mực cũng không thể thay đổi được địa vị thấp hèn của nàng ta, mang nàng ta đi theo ra ngoài chỉ sợ người bên ngoài lại nói những lời khó nghe, nói Trần thị nàng bị thất sủng là chuyện nhỏ, nói Quách đại nhân sủng thiếp diệt thê mới là chuyện lớn. Huống hồ nếu để Hòa di nương tham gia săn thú thì cũng đồng nghĩa với việc nữ nhi trong phủ chỉ được tham gia có một người, điều này không khiến Trần thị lo lắng, bởi vì nữ nhi Quách Yến Đình của nàng là đích trưởng nữ, cho dù có chọn đi chọn đi chọn thế nào Quách đại nhân cũng không thể bỏ Quách Yến Giai ở lại, hưa kể đến ngày đó ở trên cung yến Quách Yến Giai được Thái hậu cùng Từ Hoàng hậu khen ngợi, đây là cơ hội tốt để Quách Yến Giai xuất đầu lộ diện, tương lai tìm một nhà tốt để có thể trông cậy. Quách đại nhân là người thông minh, tự nhiên cũng hiểu rõ tính quan trọng của chuyện này, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ Quách Yến Giai mà chọn Quách Yến Đình, mà Quách Yến Đình cũng không ngu ngốc, nàng cũng không muốn Hòa di nương vì muốn phô trương thanh thế mà cướp đi cơ hội tốt của nàng, cho nên mẫu tử hai người liền cãi nhau khiến Quách gia gà bay chó sủa một trận, sau đó vẫn là để Quách đại nhân quyết định, so với để thiếp thân đi theo làm trò vui thì Quách đại nhân hẳn là muốn nữ nhi có tương lai rộng mở hơn một chút, Hòa di nương đối với sự quyết định này của Quách đại nhân dù bất mãn nhưng cũng không nói gì.

“Chỗ của phu nhân đã có Xuân Phong tỷ tỷ hầu hạ, tiểu thư cứ yên tâm.”

“Ân.”

“Tiểu thư, sau khi người dùng bữa xong thì ngủ một giấc đi, dù sao ngày đầu tiên tham gia săn thú cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.”

“Buổi chiều ta có hẹn với tiểu thư Hứa gia, Phong gia cùng nhau cưỡi ngựa rồi.” Một tháng này Quách Yến Giai luôn luyện tập cưỡi ngựa cũng là vì ước hẹn lần này, trước đó nàng cùng nhị vị tiểu thư Hứa gia, Phong gia không có nhận thức, cũng không rõ vì sao đối phương đột nhiên lại muốn mời nàng cùng tham gia cưỡi ngựa. Nghĩ lại bản thân cũng phải tham gia săn thú, có thể kết bạn trên đường cũng không tệ cho nên Quách Yến Giai cũng đồng ý, Quách Yến Giai là tiểu thư khuê các chính tông, ngày thường những thứ mà nàng học đều là cầm kỳ thi họa, cũng không biết rõ về cưỡi ngựa bắn cung, cho dù là tham gia săn thú đi chăng nữa thì tiểu thư khuê các như các nàng cũng không cần phải động thủ mà chỉ đứng một bên làm cho cảnh đẹp ý vui mà thôi, nhưng Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa đã mời nàng tham gia cưỡi ngựa thì Quách Yến Giai cũng phải đi học cưỡi ngựa, không cần thành thạo, chỉ cần có thể ngồi vững trên yên ngựa là được.

Quách Yến Giai vốn là người thông minh, tuổi còn nhỏ đã được nhận vào Đàm Sơn thư viện, cái gì học cũng nhanh, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung là việc khó khăn đối với nữ nhân nàng cũng có thể học tập được, thời gian một tháng nàng đã thành thục việc ngồi trên lưng ngựa, cũng có thể điều khiển được ngựa, chỉ là quá không thói quen với tốc độ của ngựa, đối với việc chiến thắng người khác Quách Yến Giai không có nghĩ tới, bởi vì nàng chỉ cho rằng đây là lời mời xả giao, chứ không phải thật sự quyết đấu.

“Tiểu thư, phu nhân bên kia dặn dò người nghỉ ngơi thật tốt, thời tiết như vậy không bằng người ở trong lều để Thu Phong quạt cho người ngủ trưa?” Thời tiết trường săn không được tốt như ở trong phủ, nơi này trời lạnh không có than sưởi, trời nóng lại không có băng làm mát, vật dụng cơ bản trong lều thập phần đơn sơ mộc mạc, đối với vị tiểu thư được sủng ái mà lớn như Quách Yến Giai cần phải có một đoạn thời gian để thích nghi, nhưng may mắn là năm trước Quách Yến Giai đã tham gia một lần, cũng xem như là có kinh nghiệm, cho nên lần này cảm giác cũng không tệ lắm.

“Mẫu thân lại lo lắng quá rồi, ta cũng đâu yếu ớt đến mức đó.” Quách Yến Giai mỉm cười: “Huống hố thời tiết này cũng không quá nóng bức, ở trong lều trại hoài ta có cảm thấy hít thở không thông, không bằng cùng ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

Thu Phong: “Phu nhân cũng là yêu thương tiểu thư.” Quách đại nhân đối với thê tử Trần thị lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại đối với thiếp thất trong phủ lại sủng ái hết mực, thậm chí còn nhiều lần vì thứ nữ mà hà khắc với chính thất, Quách phu nhân đối với trượng phu đã thất vọng, chỉ có thể đặt hi vọng lên người nữ nhi là Quách Yến Giai, chỉ mong nữ nhi một đời bình bình an an là tốt rồi.

“Ta biết, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để không để mẫu thân phải lo lắng.”

“Tiểu thư suy nghĩ như vậy Thu Phong cũng yên tâm, chính là...” Thu Phong ngập ngừng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Thu Phong, có chuyện gì ngươi cứ nói, giữa chúng ta không có gì phải giấu giếm cả.” Quách Yến Giai buông đũa, gương mặt nghiêm túc nhìn Thu Phong, hiển nhiên nàng cũng nhận ra Thu Phong có chuyện khó xử.

“Tiểu thư, buổi chiều người ở lại lều trại nghỉ ngơi, không cần đi cưỡi ngựa cùng hai vị tiểu thư của Hứa gia, Phong gia có được không?”

“Làm sao vậy?” Nàng trước giờ xem Thu Phong như tỷ muội mà đối đãi, tính tình của Thu Phong thế nào nàng cũng rõ ràng, ngày thường đối với quyết định của nàng Thu Phong đều ủng hộ không nói lời nào, không nghĩ đến đối phương cũng có lúc lên tiếng phản đối.

“Tiểu thư với tiểu thư của Hứa gia cùng Phong gia vốn không có giao tình, bọn họ đột nhiên lại hẹn người đi cưỡi ngựa nhất định là không có ý tốt!”

“Thu Phong, sao ngươi lại nói vậy?” Quách Yến Giai nhíu mày, tỏ vẻ không vui khi thấy Thu Phong nghĩ xấu về người khác.

“Ta cùng bọn họ đúng là không có nhận thức nhưng ngươi đừng nghĩ xấu về người khác như vậy. Có lẽ trước đó bọn họ đã nhận thức ta nên muốn tìm cơ hội này để cùng ta kết giao chăng?”

“Tiểu thư, Thu Phong không có nghĩ xấu về bọn họ, mà là bởi vì bọn họ thật sự có động cơ để thực hiện ý xấu đó!” Thấy Quách Yến Giai không tin mình, Thu Phong ủy khuất vô cùng.

Quách Yến Giai sửng sốt: “Cái gì?”

“Hứa gia tiểu thư cùng Phong gia tiểu thư là bằng hữu của Lưu Hân tiểu thư, bọn họ tiếp cận tiểu thư chắc chắn là có mục đích!” Quách Yến Giai cùng Lưu Hân không hợp, không đúng... phải nói là Lưu Hân có thù oán với Quách Yến Giai, chuyện này mọi người đều biết, Lưu Hân ngày thường làm không ít chuyện ngán chân Quách Yến Giai, hiện tại lại để cho bằng hữu của mình là Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa tiếp cận Quách Yến Giai, nhất định là có mục đích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương