Đích Nữ Tàn Phi
-
Chương 86-2: Tranh giành danh ngạch (2)
“Lý Nguyệt Chi, ngươi có biết mình đang nói gì không?!” Tiết lão thái thái gầm nhẹ, trực tiếp gọi thẳng tên của Thượng thư phu nhân, gương mặt già nua nhăn lại thành một đoàn, nhìn không ra hình dạng, một bộ dạng tức giận vô cùng.
Tiết lão thái thái năm nay cũng đã qua lục tuần, cũng không còn trẻ nữa, cho dù ngày thường có chăm chút dưỡng nhan đi chăng nhưng vẫn không tránh được sự lụi tàn theo thời gian, huống hồ xuất thân của Tiết lão thái thái vốn không tốt, từ nhỏ đã chịu khổ, lớn lên lại gả vào nhà giàu làm thiếp, đến khi tuổi già mới được hưởng phúc, dù là như vậy nhưng so với những người có thân phận cao quý hơn thì đúng là có chút thua kém. Hiện tại lại giận lên càng khiến cho nàng nhìn thêm già nua, làn da nhăn nhúm, hốc mắt lộ rõ, mắt trợn dữ dội, rất giống với những mụ bà bà ác độc trong miệng người xưa, trong lúc nhất thời mọi người đều cúi đầu, lựa chọn không nhìn gương mặt của Tiết lão thái thái, sợ bản thân không kìm lòng được mà lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Mẫu thân, con dâu biết rõ mình đang nói gì.” Ngày thường đối mặt với Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân cũng chỉ dùng thái độ lạnh nhạt, dù sao Tiết lão thái thái cũng không thích nàng, nàng cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, nếu không phải sợ Tiết lão thái thái bị chọc tức đến lên cơn đau tim, Thượng thư đại nhân trở về trách mắng thì nàng cũng đâu cần lộ vẻ khiêm nhường như vậy?
Tiết lão thái thái cau mày, vừa muốn mở miệng giáo huấn Thượng thư phu nhân thì Trần ma ma ở bên cạnh đã mang một chung trà khác đặt lên bàn, chung trà của nàng vẫn còn bốc khói, chứng tỏ nước trà vẫn còn nóng, không cần phải đổi chung khác, thế nhưng Trần ma ma lại tự ý chủ trương mang một chung trà khác lên đổi, hơn nữa còn chọn thời điểm này để dâng trà, rõ ràng là có ẩn ý sâu xa.
Trần ma ma là đang muốn nhắc nhở Tiết lão thái thái, tuy nói lời nói của Thượng thư phu nhân dễ chọc người tức giận nhưng nàng ta cũng chưa có làm ra chuyện gì quá đáng, cho dù muốn giáo huấn nàng ta cũng không thể giáo huấn ở nơi này, dù sao ở đây không chỉ có người lớn mà còn có trẻ nhỏ, Tiết lão thái thái thân là trưởng bối thì phải làm gương cho con cháu. Huống hồ Thượng thư phu nhân cũng là con dâu của nàng, những gì cần nói thì hãy nói, không nên giận quá mất khôn, nói ra những lời không nên nói, đến lúc đó không chỉ làm xấu mặt bản thân mà khi lời này truyền đến tai Lý gia cùng với Thái hậu bên kia thì sợ là sẽ phát sinh thêm những chuyện phiền phức không đáng.
“Ngươi nói ngươi muốn đổi người khác thay Linh Nhi cùng Hương Nhi tham gia săn thú mùa xuân năm nay?” Tiết lão thái thái là người từng trãi, đối với hành động nhắc nhở của Trần ma ma nàng hiển nhiên là nhận thấy, vì vậy mới cố gắng kìm nén cơn giận, bình tĩnh mở miệng.
“Đổi người thì không dám, chỉ xin mẫu thân cho những người khác một cơ hội.” Thượng thư phu nhân cũng xem thấy một màn này của Trần ma ma, trong lòng nàng biết rõ, mặc dù Tiết lão thái thái chướng mắt nàng nhưng ở trước mặt mọi người nàng ta cũng không có cùng nàng xé rách mặt nạ, không phải vì muốn chừa mặt mũi cho nàng, mà là kiêng kỵ Lý gia ở phía sau nàng.
Thượng thư phu nhân không chỉ có thân phận là con dâu Tiết gia, nàng còn là tiểu thư của Thừa tướng phủ, phía sau có Lý Thừa tướng cùng Thái hậu chống lưng, Tiết lão thái thái dù nhìn nàng không vừa mắt nhưng nếu muốn trách phạt nàng cũng phải suy nghĩ lại, Thái hậu tuổi già sức yếu, Lý gia xưa không bằng nay nhưng cũng chưa có cùng đường đến mức để cho đích nữ dòng chính bị người khác bắt nạt.
Thượng thư phu nhân không biết là khi nàng nói ra những lời này, bàn tay Tiết Phong Linh đã siết chặt lại, đôi mắt cũng hiện lên tia u oán.
“Trong phủ này còn có ai thích hợp hơn Linh Nhi cùng Hương Nhi hai người chứ?!” Trong tất cả cháu gai, không thể nghi ngờ địa vị của Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương trong lòng nàng là cao nhất, Tiết Phong Linh thông minh hiểu chuyện, ngày thường có hiến không ít kế cho nàng, có nàng ta bên cạnh sẽ không có chuyện gì không giải quyết được, mà Tiết Lan Hương ngoan ngoãn nghe lời, đối với lời của nàng nói gì nghe nấy, cũng chưa từng thấy cãi lại lời nói của nàng, cả hai người này đều khiến nàng vô cùng vừa lòng.
“Mẫu thân, chẳng lẽ người đã quên Lan Nhi và Liên Kiều rồi sao?”
“?!” Tiết Liên Kiều sững sờ, đôi mắt không thể tin được mà ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người không có nhìn đến nàng mới yên tâm thở ra, mặc dù săn thú mùa xuân nghe có vẻ thú vị nhưng bản thân nàng không thích hợp với những nơi đông người náo nhiệt, cho nên nàng hoàn toàn không có gì bất mãn với quyết định của Tiết lão thái thái, ai ngờ lúc này Thượng thư phu nhân lên tiếng nhắc đến tên nàng. Tiết Liên Kiều không những không cảm thấy nên cảm kích Thượng thư phu nhân nhớ đến nàng mà ngược lại nàng cảm thấy đây là một chuyện vô cùng phiền phức, vốn dĩ nàng chỉ muốn lẳng lặng sóng qua ngày, không ngờ hiện tại lại bị cuốn vào xoáy nước này, trong lúc nhất thời khó mà thoát ra được.
Sở dĩ mọi người không có nhìn đến Tiết Liên Kiều là bởi vì tên của Tiết Liên Kiều đã bị cái tên phía trước che mất hết hào quang rồi.
Lan Nhi?
Tiết Phong Lan?
Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào người Tiết Phong Lan, có kinh ngạc, có sửng sốt, có khó tin, cũng có... xem thường, chủ nhân của ánh mắt xem thường đó không ai khác chính là của Tiết Yên Hoa, chuyện này cũng không thể trách Tiết Yên Hoa, nếu nói là Tiết Liên Kiều mọi người cũng chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, nhưng còn nói đến Tiết Phong Lan thì không giống vậy, bởi vì... đôi chân của nàng tàn phế a!
Tứ tiểu thư Thượng thư phủ té hồ tàn phế hai chân, chuyện này khắp kinh thành không ai không biết, bởi vì ngày thường Tứ tiểu thư không có thường xuyên ra khỏi phủ cho nên người biết đến Tứ tiểu thư không nhiều, cho nên đối với việc này mọi người nghe thấy chỉ bày tỏ tiếc nuối chứ không quá bận tâm, thế nhưng dưới sự can thiệp của Thái hậu, mọi người nhanh chóng biết được vị Tứ tiểu thư này. Thái hậu sủng ái Tứ tiểu thư, không những đưa không ít đồ tốt đến, ngay cả Thiên sơn tuyết liên ngàn năm được cất giữ lâu năm trong cung cũng cho người đưa đến, hơn nữa còn cho thái y giỏi nhất Thái Y viện là Diệp Thái y đến chữa cho Tứ tiểu thư, cũng bởi vì sự sủng ái này mà khiến không ít người cảm thấy ghen tỵ, ngoài mặt thầm than Tứ tiểu thư tốt số, nhưng trong lòng không biết đã mắng đối phương thành cái dạng gì, nếu hiện tại Tứ tiểu thư mà đi tham gia săn thú chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất, đến lúc đó không chỉ có bản thân Tiết Phong Lan mất mặt, Tiết gia cũng bị nàng liên lụy.
“Đại bá mẫu không biết là đang nghĩ gì, cư nhiên lại muốn đổi nhị tỷ với tam tỷ thành tứ tỷ với ngũ tỷ.” Tiết Yên Hoa bĩu môi, âm thầm nói một câu như vậy, lời nàng nói rất nhỏ, người phía trên không nghe thấy nhưng những người bên cạnh lại nghe thấy rõ ràng, cũng vì vậy mà không khí đại sảnh liền trở nên xôn xao hẳn lên.
“Tiểu Kiều, chuyện này là sao?” Tam phu nhân Dung thị kéo tay nữ nhi, thần sắc trên gương mặt khó nén lộ vẻ vui mừng, nhưng nhanh chóng lại bị lo lắng thay thế, trong lòng nàng cũng muốn nữ nhi được tham gia săn thú, chỉ là nàng không có tư cách mở miệng, hiện tại Thượng thư phu nhân thay nàng nói ra tiếng lòng, nàng tất nhiên vui mừng nhưng lại sợ nữ nhi nói gì đó với Tiết Phong Lan nên Thượng thư phu nhân mới lên tiếng nói giúp, đáy lòng lo lắng không biết nữ nhi cùng Tiết Phong Lan của đại phòng đã thực hiện giao dịch gì, có bất lợi với nữ hay không.
“Con không biết.” Tiết Liên Kiều lắc đầu, thấp giọng mở miệng, hiển nhiên nàng cũng biết mẫu thân đang lo lắng điều gì, chính là nàng không có nói gì với Tiết Phong Lan, càng không có cùng đối phương thực hiện giao dịch bí mật gì. Mấy ngày nay đúng là Tiết Phong Lan thường xuyên đến tìm nàng thỉnh giáo việc đánh đàn, Tiết Liên Kiều cảm thấy bản thân tài học không bằng người nào dám dạy dỗ Tiết Phong Lan? Chính là Tiết Phong Lan nói không có việc gì, tuy nói là thỉnh giáo nhưng hai người cùng nhau học tập tiến bộ cũng không sai, người ta đã nói đến như vậy, nàng cũng không tiện từ chối, huống hồ tỷ muội một nhà, nếu đối phương cần giúp đỡ nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên mấy ngày nay hai người bọn họ thường xuyên gặp mặt, nếu không phải đánh đàn thì chính là vẽ tranh, lâu lâu còn ngồi uống trà tâm sự, Tiết Liên Kiều phát hiện cầm kỹ của Tiết Phong Lan cũng không tệ, hơn nữa tính tình lại yên tĩnh không thích náo nhiệt, mà tính tình vừa vặn lại thích hợp với nàng.
Có thể tìm được người cùng sở thích đúng là không phải chuyện dễ, nếu người đó là tỷ muội của bản thân thì đúng là vui càng thêm vui, chính là trong lòng Tiết Liên Kiều đối với Tiết Phong Lan vẫn có chút khoảng cách, bản thân Tiết Liên Kiều không quá muốn dính vào tranh đấu hậu viện của Tiết gai, cho nên ngày thường các tỷ muội người tranh kẻ đấu nàng chỉ đứng một bên nhìn không xen vào, hiện tại thế lực hậu viện Tiết gia chia năm xẻ bảy, ngay cả thân tỷ muội như Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan còn đứng ở phe đối lập, bản thân Tiết Liên Kiều thân đơn thế bạc, vốn không phải đối thủ của các nàng. Nàng cùng Tiết Phong Lan kết giao nhưng hai người cùng chỉ dừng ở việc đánh trà vẽ tranh rồi uống trà, cho dù là tâm sự cũng chỉ là tâm sự chuyện trên trời dưới đất, chứ không hề nhắc đến chuyện riêng tư của bản thân, có lẽ Tiết Phong Lan cũng nhận thấy nàng xa cách cho nên đối với nàng thái độ cũng là không xa không gần, điều này khiến nàng rất yên tâm, đột nhiên hôm nay Thượng thư phu nhân nhắc đến tên nàng kỳ thực nàng cũng rất khó hiểu.
Tiết Liên Kiều nhìn về phía Tiết Phong Lan, giống như muốn tìm một đáp án cho mình, Tiết Phong Lan bên này như nhận thấy ánh mắt của nàng, không khỏi ngẩng đầu, trên mặt duy trì thái độ lạnh nhạt, gương mặt xinh đẹp không hề đổi sắc, có vẻ như không hề bị lời nói của mọi người xung quanh làm ảnh hưởng, không biết có phải Tiết Liên Kiều nhìn nhầm hay không mà lại thấy được trong đôi mắt trong suốt kia cất giấu ý cười.
Nhị phu nhân Lâm thị hơi nhướng mày, nghe thấy Thượng thư phu nhân muốn tìm người thay thế vị trí của nữ nhi cũng chưa có lộ vẻ tức giận, trong tam phòng thì đại phòng cùng nhị phòng qua lại mật thiết hơn cả, trong lòng nàng rõ ràng Thượng thư phu nhân yêu thương Tiết Phong Linh thế nào, cho dù là tỷ muội song sinh thì Tiết Phong Lan cũng không được yêu thích bằng tỷ tỷ của mình. Ngày thường có thứ gì tốt Thượng thư phu nhân đều cho Tiết Phong Linh, sau đó Tiết Phong Linh không muốn mới nhớ đến Tiết Phong Lan, đối với việc này Nhị phu nhân Lâm thị cũng có vài phần bất mãn, nhưng bản thân nàng pà người ngoài, có một số việc chỉ có thể nhìn chứ không tiện nói, chỉ là không ngờ hôm nay Thượng thư phu nhân lại ở trước mặt mọi người lên tiếng phản đối cái tên Tiết Phong Linh trong danh ngạch săn bắn, quả thật là khiến nhiều người mở rộng tầm mắt.
Xem ra hướng gió đã bắt đầu thay đổi rồi!
Một đám người hai mặt nhìn nhau, lần trước khi Tiết lão thái thái quyết định Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương, mặc dù khi đó Tiết Yên Hoa bất mãn nhưng cũng không có đem lời trong lòng nói ra, vì sao hiện tại lại lên tiếng rồi? Ánh mắt mọi người như có như không chuyển sang người Tiết Phong Lan, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì Thượng thư phu nhân muốn tranh thủ cho nữ nhi này một danh ngạch thì cũng đâu cần nhắc đến những người khác, Tiết Liên Kiều cùng Tiết Yên Hoa cũng đâu dám mở miệng? Bất quá mọi người đối với chuyện này cũng không có bắt mãn nhiều lắm Dù sao người được chọn cũng không phải là là nữ nhi của các nàng cho nên thưởng Thương phu nhân đã tạo cơ hội Tuy nói không phải là cho nữ nhi của bọn họ nhưng cũng là một phần để cho nữ nhi của bọn họ được đi tất nhiên là vui vẻ cho nên trong số những người này người không vui nhất chỉ sợ là Nhị phu nhân
Đôi mắt Nhị phu nhân Lâm thị thoáng hiện tia lo lắng, lúc đầu nữ nhi đi theo Tiết Phong Linh nàng cũng không có phản đối, trong phủ này người làm chủ là đại phòng, Tiết Phong Linh là là nữ nhi được yêu thương nhất, Tiết Lan Hương đi theo nàng ta ít nhiều cũng được hưởng một chút đãi ngộ tốt nhất, chính là sau khi Tiết Phong Lan thay đổi, Nhị phu nhân bắt đầu nhận thấy tỷ muội đại phòng sợ là không được như trước, không biết vô tình hay cố ý Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan nhiều lần chống đối lẫn nhau, mà Tiết Lan Hương lại nằm ở bên phe Tiết Phong Linh, điều mà Lâm thị lo lắng nhất chính là hai tỷ muội tranh đấu, lửa lại cháy sang người nữ nhi của nàng, đó mới là một kết cục tồi tệ!
Tiết Lan Hương nheo mắt, bộ dạng trầm ngâm rơi vào suy nghĩ của bản thân, không ai biết được nàng đang nghĩ gì, mà mọi người cũng không có hứng thú muốn biết, bởi vì lúc này sự chú ý của bọn họ chỉ tập trung vào ba người Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân cùng Tiết Phong Lan.
“Lan Nhi cùng Liên Kiều?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, không chỉ mọi người mà ngay cả nàng cũng không thể tin được lời này do từ miệng Thượng thư phu nhân nói ra, sáu vị tiểu thư Tiết gia chỉ có Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương là biết tranh giành nổi bật nhất, Tiết Liên Kiều tuy cũng không tệ nhưng so với Tiết Phong Linh vẫn là thua kém nhiều, càng đừng nói đến Tiết Phong Lan không thể đi lại.
“Ngươi muốn để hai người các nàng thay thế Linh Nhi cùng Hương Nhi?!”
Hai người các nàng với Linh Nhi, Hương Nhi, khiến người nghe vừa nghe đã thấy sự phân biệt trong đó.
“Hai năm trước Linh Nhi cùng Hương Nhi đã tham gia rồi, năm nay cũng nên đến lượt người khác đúng.” Thượng thư phu nhân ngập ngừng, cũng không có trực tiếp nói là muốn để Tiết Phong Lan cùng Tiết Liên Kiều thay thế vị trí của hai người Tiết Phong Linh, lời nói khéo đưa đẩy, để cho Tiết Phong Lan hai người có cơ hội, nếu Tiết lão thái thái từ chối thì cho thấy Tiết lão thái thái thiên vị hai người Tiết Phong Linh, mặc dù ngày thường nàng cũng thiên vị như vậy nhưng cũng không có trực tiếp nói ra, lần này trước mặt mọi người nếu nàng dám nói như vậy sẽ khiến cho không ít người bất mãn, đặc biệt là vị tam phòng bên kia, trượng phu bị Tiết lão thái thái đưa đi Khâm Châu, còn nữ nhi lại bị Tiết lão thái thái bỏ qua, không tức mới là lạ.
Thực ra đối với chuyến săn thú lần này Thượng thư phu nhân thật sự chẳng muốn xen vào, chỉ là vì Tiết Phong Lan nên nàng phải can thiệp, mấy ngày nay nàng thường xuyên đến Hàn Mai Các để chăm sóc cho tiểu nữ nhi, chỉ vì muốn bù đắp lỗi lầm cái tát đó ngày hôm đó, tiểu nữ nhi ngoài mặt nói với nàng là không để bụng nhưng đôi lúc nghe thấy nàng nói về đại nữ nhi thì bộ dạng rõ ràng là có chút không vui. Thượng thư phu nhân cũng hiểu bởi vì Tiết Phong Linh cho nên Tiết Phong Lan mới bị nàng tát một cái, cho nên đối với Tiết Phong Linh biểu lộ buồn bực cũng là bình thường, có lẽ vì do áy náy nên nàng đối với Tiết Phong Lan nàng luôn dùng thái độ ôn hòa mà bỏ qua mọi chuyện.
Kể từ lúc hai tỷ muội tranh chấp, Tiết Phong Lan ngày ngày đều nhốt mình trong phòng, sáng sớm nếu không phải đi thỉnh an Tiết lão thái thái thì cũng là ở trong phòng luyện chữ, buổi trưa dùng bữa xong lại đi vẽ tranh, buổi tối rảnh rỗi còn cùng Tiết Liên Kiều luyện đàn, nếu là trước kia nhìn thấy Tiết Phong Lan chăm chỉ như vậy Thượng thư phu nhân nhất định là rất vui mừng. Dù sao Tiết Phong Lan từ nhỏ đã nghịch ngợm, đối với ba cái thứ cầm kì thi họa không có hứng thú, suốt ngày cùng Tiết Lan Hương tranh giành đồ vật, Thượng thư phu nhân khuyên ngăn thế nào cũng không được, dần dần nàng đối với nữ nhi này mất hết hi vọng, vậy nên mới dùng hết tâm sức mà bồi dưỡng Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan nhìn thấy mẫu thân ân cần với tỷ tỷ mà lạnh nhạt với nàng, trong lòng rất là buồn bực, cho nên từ đó mới chịu cố gắng học tập một chút cầm kì thi họa. Có lẽ Tiết Phong Lan thật sự không có thiên phú ở phương diện này, tám tuổi bắt đầu học cầm kì thi họa nhưng đến một năm sau nàng mới có thể đàn một khúc hoàn chỉnh, chơi cờ thì lại càng không đáng nhắc đến, học hoài không xong, thi từ thì chỉ biết học theo những thi nhân ngày xưa, tự sáng tác một bài cũng không làm được, về phần họa thì có tiến bộ hơn một chút, ít nhất vẽ rồng ra rồng, vẽ rắn ra rắn, hoa cỏ ra hoa cỏ, chim muông ra chim muông, nhưng suy cho cùng thiên phú của nàng vẫn là thua kém Tiết Phong Linh, cho nên người bên ngoài chỉ biết Tam tiểu thư bác học thiên tài, về phần Tứ tiểu thư thì chỉ có được dung mạo, tài hoa không có.
Nữ nhi dù sao cũng là thân sinh, cho dù không có thiên phú tốt như tỷ tỷ nhưng Thượng thư phu nhân cũng không có trách cứ nàng, chỉ muốn nàng cố gắng học hỏi tỷ tỷ, Tiết Phong Lan có lẽ cũng không muốn để nàng thất vọng, ở phương diện thêu thùa may vá được cái khéo tay khiến lòng Thượng thư phu nhân an ủi đi vài phần, bất quá nữ nhi không có tài đức, sau này gả ra ngoài sợ là khó càng thêm khó, vậy nên nàng đối với nữ nhi gả cho người cao sang không ôm hi vọng, chỉ mong nữ nhi có thể sống tốt, chỉ là nữ nhi lại được Thái hậu chú ý đến, điều này khiến tâm tình Thượng thư phu nhân thay đổi liên tục. Lúc nhỏ Thượng thư phu nhân thường dẫn hai tỷ muội tiến cung gặp Thái hậu, Thái hậu đối với hai đứa trẻ này rất hài lòng, kỳ thực nàng biết Thái hậu sở dĩ đối với hai đứa trẻ này hài lòng như vậy cũng là âm thầm tính toán cho tương lai của bản thân, Thừa tướng phủ có hai vị tiểu thư, tuy Lý Kiều và Lý Thiến là đích nữ của Thừa tướng phủ nhưng cũng chỉ là được nâng lên, nuôi dưỡng với danh nghĩa Thừa tướng phu nhân quá cố, nguyên nhân là Thừa tướng phu nhân chỉ có một nữ nhi là Thượng thư phu nhân đã gả ra ngoài, trong mắt Thái hậu Lý Kiều và Lý Thiến không xứng để nàng nhìn lọt mắt, mà Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan thì lại khác, tuy nói là khác họ nhưng lại là nữ nhi của Thượng thư phu nhân, cũng là người nhà họ Lý, đáng để bồi dưỡng.
Thượng thư phu nhân nhìn thấu tâm tư của Thái hậu, vì không muốn nữ nhi của bản thân trở thành một con cờ cho nên về sau nàng lấy cớ không để nữ nhi tiến cung, ai biết được Thái hậu lại không buông tha, nhiều lần ban thưởng đồ vật cho nữ nhi, Thượng thư phu nhân cũng không thể ngăn cản, bất quá điều khiến nàng kinh ngạc chính là Thái hậu chỉ ban lễ vật cho Tiết Phong Lan, còn Tiết Phong Linh lại không có phần, bởi vì chuyện này mà tình cảm tỷ muội đã sinh ra khoảng cách, mà Thượng thư phu nhân đối với cách hành xử này của Thái hậu rất không hài lòng. Tuy nói nàng không muốn nữ nhi của mình trở thành con cờ trong tay Thái hậu nhưng Thái hậu dù sao cũng mang danh là cô mẫu của nữ nhi nàng, cho dù có tặng lễ đi chăng nữa thì cũng phải tặng hai phần, nào có đạo lí tỷ muội một nhà mà Thái hậu lại tặng có một phần? Thượng thư phu nhân lấy làm bất mãn, cho nên nàng đối với việc đám người Tiết lão thái thái cùng Tiết Phong Linh lấy đi lễ vật mà Thái hậu ban tăng cho Tiết Phong Lan chỉ mắt nhắm mắt mở, xem như không có việc gì.
Sau đó Tiết Phong Lan bị thương hai chân, nàng đối với nữ nhi đau lòng không thôi, thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc tiểu nữ nhi, nàng tự nhận bản thân dù chăm sóc tiểu nữ nhi cũng không có vắng vẻ đại nữ nhi, không ngờ hành động này lại khiến đại nữ nhi hiểu lầm, ở trên sinh thần của Liên Như Nguyệt lại dám làm ra chuyện hãm hại muội muội, vứt hết mặt mũi của Tiết gia, khiến Thượng thư phu nhân quá thất vọng. Thất vọng thì thất vọng, nàng cũng không thể ra tay đánh nữ nhi hay mắng chửi nữ nhi nặng lời được, chỉ có thể cấm túc nữ nhi trong viện của mình, một tháng thời gian mong nữ nhi có thể hiểu ra sai lầm của bản thân mà sửa lỗi, sau này không nên tái phạm nữa, còn nàng thì đi bồi tiểu nữ nhi, mong nữ nhi có thể tha thứ cho hành động ngày đó của nàng.
Mấy ngày nay tiểu nữ nhi buồn bực không vui, đợi đến khi nghe thấy săn thú mùa xuân mới vui vẻ hơn một chút, Thượng thư phu nhân phát hiện nữ nhi đối với chuyến đi săn lần này rất có hứng thú, còn hướng nàng muốn một phần danh ngạch trong chuyến săn lần này, Thượng thư phu nhân đồng ý rồi, Tiết Phong Lan nghe vậy cười suốt nửa ngày, thậm chí còn muốn cùng nàng đi may kỵ trang, hiển nhiên là muốn mặc vào ngày đó. Mấy ngày nay nữ nhi tâm tình không tốt, đột nhiên có thứ khiến nữ nhi vui vẻ, thân là mẫu thân Thượng thư phu nhân hiển nhiên là sẽ hết lòng thỏa mãn.
Vốn lúc đầu nàng không định xen vào nhưng nếu đã đồng ý với nữ nhi thì nàng phải thực hiện cho bằng được, danh ngạch lần này nàng vốn muốn để cho Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan cùng nhau đi, chỉ là tỷ muội hai người vừa mới xảy ra tranh chấp, tuy là Tiết Phong Linh đã đi xin lỗi, Tiết Phong Lan cũng chấp nhận bỏ qua nhưng trong lòng cả hai sợ là đã sinh ra khoảng cách với đối phương, mà Tiết Phong Linh bên kia chỉ sợ là đã được Tiết lão thái thái đồng ý, cả hai tỷ muội đều muốn tranh giành danh ngạch nhưng lại không muốn đi cùng nhau, Thượng thư phu nhân bị kẹt ở giữa kỳ thực cũng rất khó xử, cho nên nàng mới lôi kéo Tiết Liên Kiều vào, còn chuyện cuối cùng ai là người được chọn thì không thể trách nàng.
Tiết lão thái thái cau mày, sắc mặt không đẹp chút nào nhưng vẫn ôn hòa mở miệng: “Liên Kiều ngày thường không ra ngoài, tính tình lại quá nội liễm, những nơi như trường săn không thích hợp với nàng, còn Lan Nhi...” Ánh mắt Tiết lão thái thái rơi vào chân của Tiết Phong Lan, nàng không nói tiếp nhưng hàm ý cũng rất rõ ràng.
“Trong phủ này còn ai thích hợp hơn Linh Nhi cùng Hương Nhi, hai nàng không tham gia còn ai có thể tham gia?”
“Tổ mẫu, Tiết gia có sáu vị tiểu thư, người sẽ không quên mất Yên Hoa rồi chứ?” Tiết Yên Hoa một bên nhìn bộ dạng ngoại trừ Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương ra thì trong mắt Tiết lão thái thái không còn ai khác thì có chút bất mãn, bất chấp lễ nghi đã học mà mở miệng.
Tiết Yên Hoa vừa dứt lời thì mọi người cũng chuyển mắt đến người nàng, bất quá rất nhanh liền dời đi, quả nhiên mẫu tử Vũ di nương cùng Tiết Yên Hoa là ôm hi vọng đến đây, lúc đầu không có người lên tiếng nàng ta một bên câm như hến, hiện tại có Thượng thư phu nhân dẫn đầu tiên phong thì tâm tư lại bắt đầu rục rịch, nếu lúc này có Phương Lam ở đây, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.
Săn thú mùa xuân mọi năm đều là do Tiết lão thái thái quyết định, mấy năm trước chỉ có Tiết Vũ Văn cùng Tiết Mộ tham gia, một đám nữ nhi Tiết gia khi đó tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ có tuổi tác của Tiết Thanh Liên phù hợp nhưng thân phận nàng quá thấp không tiện tham gia, cho đến năm trước Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương mới được tham gia, năm nay có lẽ sẽ có thêm Tiết Phong Lan, bởi vì Tiết Phong Lan bị thương hai chân cho nên năm nay vẫn là hai người này, không ngờ lại xuất hiện trường hợp Thượng thư phu nhân lên tiếng phản đối, mấy năm trước diễn ra rất bình thường, không ngờ năm nay lại náo nhiệt như vậy, hết một Hạ Anh giờ lại đến một Tiết Yên Hoa.
“Ngươi cũng muốn tham gia?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, không nghĩ đến Tiết Yên Hoa vậy mà cũng muốn chen chân vào, ánh mắt nhìn đối phương như một nha đầu không hiểu chuyện.
“Tứ tỷ ngũ tỷ đều được đại bá mẫu đề cử, chẳng lẽ Yên Hoa không thể đề cử bản thân?!”
“Yên Hoa, không được vô lễ!” Vũ di nương trầm giọng quát một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần trách cứ nhìn Tiết Yên Hoa.
Những chuyện như thế này, mẫu tử các nàng có thể cùng người khác tranh giành sao?
Đáp án rõ ràng là không thể.
Chỉ cần có núi xanh, lo gì không có củi đốt, nha đầu này vì sao hết lần này đến lần khác cứ nhìn thấy lợi ích trước mắt mà quên đi lợi ích lâu dài của bản thân, thật là khiến người tức chết mà!
Tiết Yên Hoa bất mãn nhìn Vũ di nương, đáy lòng vô cùng khó chịu khi bị Vũ di nương la mắng, đồng thời lại có chút oán hận việc Vũ di nương không học theo Thượng thư phu nhân, tranh thủ cơ hội cho nàng. Nàng dù sao cũng là Lục tiểu thư của Hộ bộ Thượng thư phủ, vậy mà có yến tiệc hay lễ hội gì, nàng luôn là người bị lãng quên, bảo nàng làm sao cam tâm?!
“Yên Hoa nha đầu này còn quá nhỏ, trường săn lại rất nguy hiểm, không tiện để cho con đi.” Tiết lão thái thái hợp tình hợp lí mở miệng, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng thật sự là lo lắng cho an nguy của Tiết Yên Hoa.
Tiết Yên Hoa buồn bực, còn định mở miệng cãi lại thì một giọng nói mềm mại đã vang lên: “Trường săn cũng có khu vực an toàn, cho dù lục muội tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần ngoan ngoãn ở nơi đó sẽ không có xảy ra chuyện gì.”
Tiết lão thái thái năm nay cũng đã qua lục tuần, cũng không còn trẻ nữa, cho dù ngày thường có chăm chút dưỡng nhan đi chăng nhưng vẫn không tránh được sự lụi tàn theo thời gian, huống hồ xuất thân của Tiết lão thái thái vốn không tốt, từ nhỏ đã chịu khổ, lớn lên lại gả vào nhà giàu làm thiếp, đến khi tuổi già mới được hưởng phúc, dù là như vậy nhưng so với những người có thân phận cao quý hơn thì đúng là có chút thua kém. Hiện tại lại giận lên càng khiến cho nàng nhìn thêm già nua, làn da nhăn nhúm, hốc mắt lộ rõ, mắt trợn dữ dội, rất giống với những mụ bà bà ác độc trong miệng người xưa, trong lúc nhất thời mọi người đều cúi đầu, lựa chọn không nhìn gương mặt của Tiết lão thái thái, sợ bản thân không kìm lòng được mà lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Mẫu thân, con dâu biết rõ mình đang nói gì.” Ngày thường đối mặt với Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân cũng chỉ dùng thái độ lạnh nhạt, dù sao Tiết lão thái thái cũng không thích nàng, nàng cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, nếu không phải sợ Tiết lão thái thái bị chọc tức đến lên cơn đau tim, Thượng thư đại nhân trở về trách mắng thì nàng cũng đâu cần lộ vẻ khiêm nhường như vậy?
Tiết lão thái thái cau mày, vừa muốn mở miệng giáo huấn Thượng thư phu nhân thì Trần ma ma ở bên cạnh đã mang một chung trà khác đặt lên bàn, chung trà của nàng vẫn còn bốc khói, chứng tỏ nước trà vẫn còn nóng, không cần phải đổi chung khác, thế nhưng Trần ma ma lại tự ý chủ trương mang một chung trà khác lên đổi, hơn nữa còn chọn thời điểm này để dâng trà, rõ ràng là có ẩn ý sâu xa.
Trần ma ma là đang muốn nhắc nhở Tiết lão thái thái, tuy nói lời nói của Thượng thư phu nhân dễ chọc người tức giận nhưng nàng ta cũng chưa có làm ra chuyện gì quá đáng, cho dù muốn giáo huấn nàng ta cũng không thể giáo huấn ở nơi này, dù sao ở đây không chỉ có người lớn mà còn có trẻ nhỏ, Tiết lão thái thái thân là trưởng bối thì phải làm gương cho con cháu. Huống hồ Thượng thư phu nhân cũng là con dâu của nàng, những gì cần nói thì hãy nói, không nên giận quá mất khôn, nói ra những lời không nên nói, đến lúc đó không chỉ làm xấu mặt bản thân mà khi lời này truyền đến tai Lý gia cùng với Thái hậu bên kia thì sợ là sẽ phát sinh thêm những chuyện phiền phức không đáng.
“Ngươi nói ngươi muốn đổi người khác thay Linh Nhi cùng Hương Nhi tham gia săn thú mùa xuân năm nay?” Tiết lão thái thái là người từng trãi, đối với hành động nhắc nhở của Trần ma ma nàng hiển nhiên là nhận thấy, vì vậy mới cố gắng kìm nén cơn giận, bình tĩnh mở miệng.
“Đổi người thì không dám, chỉ xin mẫu thân cho những người khác một cơ hội.” Thượng thư phu nhân cũng xem thấy một màn này của Trần ma ma, trong lòng nàng biết rõ, mặc dù Tiết lão thái thái chướng mắt nàng nhưng ở trước mặt mọi người nàng ta cũng không có cùng nàng xé rách mặt nạ, không phải vì muốn chừa mặt mũi cho nàng, mà là kiêng kỵ Lý gia ở phía sau nàng.
Thượng thư phu nhân không chỉ có thân phận là con dâu Tiết gia, nàng còn là tiểu thư của Thừa tướng phủ, phía sau có Lý Thừa tướng cùng Thái hậu chống lưng, Tiết lão thái thái dù nhìn nàng không vừa mắt nhưng nếu muốn trách phạt nàng cũng phải suy nghĩ lại, Thái hậu tuổi già sức yếu, Lý gia xưa không bằng nay nhưng cũng chưa có cùng đường đến mức để cho đích nữ dòng chính bị người khác bắt nạt.
Thượng thư phu nhân không biết là khi nàng nói ra những lời này, bàn tay Tiết Phong Linh đã siết chặt lại, đôi mắt cũng hiện lên tia u oán.
“Trong phủ này còn có ai thích hợp hơn Linh Nhi cùng Hương Nhi hai người chứ?!” Trong tất cả cháu gai, không thể nghi ngờ địa vị của Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương trong lòng nàng là cao nhất, Tiết Phong Linh thông minh hiểu chuyện, ngày thường có hiến không ít kế cho nàng, có nàng ta bên cạnh sẽ không có chuyện gì không giải quyết được, mà Tiết Lan Hương ngoan ngoãn nghe lời, đối với lời của nàng nói gì nghe nấy, cũng chưa từng thấy cãi lại lời nói của nàng, cả hai người này đều khiến nàng vô cùng vừa lòng.
“Mẫu thân, chẳng lẽ người đã quên Lan Nhi và Liên Kiều rồi sao?”
“?!” Tiết Liên Kiều sững sờ, đôi mắt không thể tin được mà ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người không có nhìn đến nàng mới yên tâm thở ra, mặc dù săn thú mùa xuân nghe có vẻ thú vị nhưng bản thân nàng không thích hợp với những nơi đông người náo nhiệt, cho nên nàng hoàn toàn không có gì bất mãn với quyết định của Tiết lão thái thái, ai ngờ lúc này Thượng thư phu nhân lên tiếng nhắc đến tên nàng. Tiết Liên Kiều không những không cảm thấy nên cảm kích Thượng thư phu nhân nhớ đến nàng mà ngược lại nàng cảm thấy đây là một chuyện vô cùng phiền phức, vốn dĩ nàng chỉ muốn lẳng lặng sóng qua ngày, không ngờ hiện tại lại bị cuốn vào xoáy nước này, trong lúc nhất thời khó mà thoát ra được.
Sở dĩ mọi người không có nhìn đến Tiết Liên Kiều là bởi vì tên của Tiết Liên Kiều đã bị cái tên phía trước che mất hết hào quang rồi.
Lan Nhi?
Tiết Phong Lan?
Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào người Tiết Phong Lan, có kinh ngạc, có sửng sốt, có khó tin, cũng có... xem thường, chủ nhân của ánh mắt xem thường đó không ai khác chính là của Tiết Yên Hoa, chuyện này cũng không thể trách Tiết Yên Hoa, nếu nói là Tiết Liên Kiều mọi người cũng chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, nhưng còn nói đến Tiết Phong Lan thì không giống vậy, bởi vì... đôi chân của nàng tàn phế a!
Tứ tiểu thư Thượng thư phủ té hồ tàn phế hai chân, chuyện này khắp kinh thành không ai không biết, bởi vì ngày thường Tứ tiểu thư không có thường xuyên ra khỏi phủ cho nên người biết đến Tứ tiểu thư không nhiều, cho nên đối với việc này mọi người nghe thấy chỉ bày tỏ tiếc nuối chứ không quá bận tâm, thế nhưng dưới sự can thiệp của Thái hậu, mọi người nhanh chóng biết được vị Tứ tiểu thư này. Thái hậu sủng ái Tứ tiểu thư, không những đưa không ít đồ tốt đến, ngay cả Thiên sơn tuyết liên ngàn năm được cất giữ lâu năm trong cung cũng cho người đưa đến, hơn nữa còn cho thái y giỏi nhất Thái Y viện là Diệp Thái y đến chữa cho Tứ tiểu thư, cũng bởi vì sự sủng ái này mà khiến không ít người cảm thấy ghen tỵ, ngoài mặt thầm than Tứ tiểu thư tốt số, nhưng trong lòng không biết đã mắng đối phương thành cái dạng gì, nếu hiện tại Tứ tiểu thư mà đi tham gia săn thú chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất, đến lúc đó không chỉ có bản thân Tiết Phong Lan mất mặt, Tiết gia cũng bị nàng liên lụy.
“Đại bá mẫu không biết là đang nghĩ gì, cư nhiên lại muốn đổi nhị tỷ với tam tỷ thành tứ tỷ với ngũ tỷ.” Tiết Yên Hoa bĩu môi, âm thầm nói một câu như vậy, lời nàng nói rất nhỏ, người phía trên không nghe thấy nhưng những người bên cạnh lại nghe thấy rõ ràng, cũng vì vậy mà không khí đại sảnh liền trở nên xôn xao hẳn lên.
“Tiểu Kiều, chuyện này là sao?” Tam phu nhân Dung thị kéo tay nữ nhi, thần sắc trên gương mặt khó nén lộ vẻ vui mừng, nhưng nhanh chóng lại bị lo lắng thay thế, trong lòng nàng cũng muốn nữ nhi được tham gia săn thú, chỉ là nàng không có tư cách mở miệng, hiện tại Thượng thư phu nhân thay nàng nói ra tiếng lòng, nàng tất nhiên vui mừng nhưng lại sợ nữ nhi nói gì đó với Tiết Phong Lan nên Thượng thư phu nhân mới lên tiếng nói giúp, đáy lòng lo lắng không biết nữ nhi cùng Tiết Phong Lan của đại phòng đã thực hiện giao dịch gì, có bất lợi với nữ hay không.
“Con không biết.” Tiết Liên Kiều lắc đầu, thấp giọng mở miệng, hiển nhiên nàng cũng biết mẫu thân đang lo lắng điều gì, chính là nàng không có nói gì với Tiết Phong Lan, càng không có cùng đối phương thực hiện giao dịch bí mật gì. Mấy ngày nay đúng là Tiết Phong Lan thường xuyên đến tìm nàng thỉnh giáo việc đánh đàn, Tiết Liên Kiều cảm thấy bản thân tài học không bằng người nào dám dạy dỗ Tiết Phong Lan? Chính là Tiết Phong Lan nói không có việc gì, tuy nói là thỉnh giáo nhưng hai người cùng nhau học tập tiến bộ cũng không sai, người ta đã nói đến như vậy, nàng cũng không tiện từ chối, huống hồ tỷ muội một nhà, nếu đối phương cần giúp đỡ nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên mấy ngày nay hai người bọn họ thường xuyên gặp mặt, nếu không phải đánh đàn thì chính là vẽ tranh, lâu lâu còn ngồi uống trà tâm sự, Tiết Liên Kiều phát hiện cầm kỹ của Tiết Phong Lan cũng không tệ, hơn nữa tính tình lại yên tĩnh không thích náo nhiệt, mà tính tình vừa vặn lại thích hợp với nàng.
Có thể tìm được người cùng sở thích đúng là không phải chuyện dễ, nếu người đó là tỷ muội của bản thân thì đúng là vui càng thêm vui, chính là trong lòng Tiết Liên Kiều đối với Tiết Phong Lan vẫn có chút khoảng cách, bản thân Tiết Liên Kiều không quá muốn dính vào tranh đấu hậu viện của Tiết gai, cho nên ngày thường các tỷ muội người tranh kẻ đấu nàng chỉ đứng một bên nhìn không xen vào, hiện tại thế lực hậu viện Tiết gia chia năm xẻ bảy, ngay cả thân tỷ muội như Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan còn đứng ở phe đối lập, bản thân Tiết Liên Kiều thân đơn thế bạc, vốn không phải đối thủ của các nàng. Nàng cùng Tiết Phong Lan kết giao nhưng hai người cùng chỉ dừng ở việc đánh trà vẽ tranh rồi uống trà, cho dù là tâm sự cũng chỉ là tâm sự chuyện trên trời dưới đất, chứ không hề nhắc đến chuyện riêng tư của bản thân, có lẽ Tiết Phong Lan cũng nhận thấy nàng xa cách cho nên đối với nàng thái độ cũng là không xa không gần, điều này khiến nàng rất yên tâm, đột nhiên hôm nay Thượng thư phu nhân nhắc đến tên nàng kỳ thực nàng cũng rất khó hiểu.
Tiết Liên Kiều nhìn về phía Tiết Phong Lan, giống như muốn tìm một đáp án cho mình, Tiết Phong Lan bên này như nhận thấy ánh mắt của nàng, không khỏi ngẩng đầu, trên mặt duy trì thái độ lạnh nhạt, gương mặt xinh đẹp không hề đổi sắc, có vẻ như không hề bị lời nói của mọi người xung quanh làm ảnh hưởng, không biết có phải Tiết Liên Kiều nhìn nhầm hay không mà lại thấy được trong đôi mắt trong suốt kia cất giấu ý cười.
Nhị phu nhân Lâm thị hơi nhướng mày, nghe thấy Thượng thư phu nhân muốn tìm người thay thế vị trí của nữ nhi cũng chưa có lộ vẻ tức giận, trong tam phòng thì đại phòng cùng nhị phòng qua lại mật thiết hơn cả, trong lòng nàng rõ ràng Thượng thư phu nhân yêu thương Tiết Phong Linh thế nào, cho dù là tỷ muội song sinh thì Tiết Phong Lan cũng không được yêu thích bằng tỷ tỷ của mình. Ngày thường có thứ gì tốt Thượng thư phu nhân đều cho Tiết Phong Linh, sau đó Tiết Phong Linh không muốn mới nhớ đến Tiết Phong Lan, đối với việc này Nhị phu nhân Lâm thị cũng có vài phần bất mãn, nhưng bản thân nàng pà người ngoài, có một số việc chỉ có thể nhìn chứ không tiện nói, chỉ là không ngờ hôm nay Thượng thư phu nhân lại ở trước mặt mọi người lên tiếng phản đối cái tên Tiết Phong Linh trong danh ngạch săn bắn, quả thật là khiến nhiều người mở rộng tầm mắt.
Xem ra hướng gió đã bắt đầu thay đổi rồi!
Một đám người hai mặt nhìn nhau, lần trước khi Tiết lão thái thái quyết định Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương, mặc dù khi đó Tiết Yên Hoa bất mãn nhưng cũng không có đem lời trong lòng nói ra, vì sao hiện tại lại lên tiếng rồi? Ánh mắt mọi người như có như không chuyển sang người Tiết Phong Lan, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì Thượng thư phu nhân muốn tranh thủ cho nữ nhi này một danh ngạch thì cũng đâu cần nhắc đến những người khác, Tiết Liên Kiều cùng Tiết Yên Hoa cũng đâu dám mở miệng? Bất quá mọi người đối với chuyện này cũng không có bắt mãn nhiều lắm Dù sao người được chọn cũng không phải là là nữ nhi của các nàng cho nên thưởng Thương phu nhân đã tạo cơ hội Tuy nói không phải là cho nữ nhi của bọn họ nhưng cũng là một phần để cho nữ nhi của bọn họ được đi tất nhiên là vui vẻ cho nên trong số những người này người không vui nhất chỉ sợ là Nhị phu nhân
Đôi mắt Nhị phu nhân Lâm thị thoáng hiện tia lo lắng, lúc đầu nữ nhi đi theo Tiết Phong Linh nàng cũng không có phản đối, trong phủ này người làm chủ là đại phòng, Tiết Phong Linh là là nữ nhi được yêu thương nhất, Tiết Lan Hương đi theo nàng ta ít nhiều cũng được hưởng một chút đãi ngộ tốt nhất, chính là sau khi Tiết Phong Lan thay đổi, Nhị phu nhân bắt đầu nhận thấy tỷ muội đại phòng sợ là không được như trước, không biết vô tình hay cố ý Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan nhiều lần chống đối lẫn nhau, mà Tiết Lan Hương lại nằm ở bên phe Tiết Phong Linh, điều mà Lâm thị lo lắng nhất chính là hai tỷ muội tranh đấu, lửa lại cháy sang người nữ nhi của nàng, đó mới là một kết cục tồi tệ!
Tiết Lan Hương nheo mắt, bộ dạng trầm ngâm rơi vào suy nghĩ của bản thân, không ai biết được nàng đang nghĩ gì, mà mọi người cũng không có hứng thú muốn biết, bởi vì lúc này sự chú ý của bọn họ chỉ tập trung vào ba người Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân cùng Tiết Phong Lan.
“Lan Nhi cùng Liên Kiều?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, không chỉ mọi người mà ngay cả nàng cũng không thể tin được lời này do từ miệng Thượng thư phu nhân nói ra, sáu vị tiểu thư Tiết gia chỉ có Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương là biết tranh giành nổi bật nhất, Tiết Liên Kiều tuy cũng không tệ nhưng so với Tiết Phong Linh vẫn là thua kém nhiều, càng đừng nói đến Tiết Phong Lan không thể đi lại.
“Ngươi muốn để hai người các nàng thay thế Linh Nhi cùng Hương Nhi?!”
Hai người các nàng với Linh Nhi, Hương Nhi, khiến người nghe vừa nghe đã thấy sự phân biệt trong đó.
“Hai năm trước Linh Nhi cùng Hương Nhi đã tham gia rồi, năm nay cũng nên đến lượt người khác đúng.” Thượng thư phu nhân ngập ngừng, cũng không có trực tiếp nói là muốn để Tiết Phong Lan cùng Tiết Liên Kiều thay thế vị trí của hai người Tiết Phong Linh, lời nói khéo đưa đẩy, để cho Tiết Phong Lan hai người có cơ hội, nếu Tiết lão thái thái từ chối thì cho thấy Tiết lão thái thái thiên vị hai người Tiết Phong Linh, mặc dù ngày thường nàng cũng thiên vị như vậy nhưng cũng không có trực tiếp nói ra, lần này trước mặt mọi người nếu nàng dám nói như vậy sẽ khiến cho không ít người bất mãn, đặc biệt là vị tam phòng bên kia, trượng phu bị Tiết lão thái thái đưa đi Khâm Châu, còn nữ nhi lại bị Tiết lão thái thái bỏ qua, không tức mới là lạ.
Thực ra đối với chuyến săn thú lần này Thượng thư phu nhân thật sự chẳng muốn xen vào, chỉ là vì Tiết Phong Lan nên nàng phải can thiệp, mấy ngày nay nàng thường xuyên đến Hàn Mai Các để chăm sóc cho tiểu nữ nhi, chỉ vì muốn bù đắp lỗi lầm cái tát đó ngày hôm đó, tiểu nữ nhi ngoài mặt nói với nàng là không để bụng nhưng đôi lúc nghe thấy nàng nói về đại nữ nhi thì bộ dạng rõ ràng là có chút không vui. Thượng thư phu nhân cũng hiểu bởi vì Tiết Phong Linh cho nên Tiết Phong Lan mới bị nàng tát một cái, cho nên đối với Tiết Phong Linh biểu lộ buồn bực cũng là bình thường, có lẽ vì do áy náy nên nàng đối với Tiết Phong Lan nàng luôn dùng thái độ ôn hòa mà bỏ qua mọi chuyện.
Kể từ lúc hai tỷ muội tranh chấp, Tiết Phong Lan ngày ngày đều nhốt mình trong phòng, sáng sớm nếu không phải đi thỉnh an Tiết lão thái thái thì cũng là ở trong phòng luyện chữ, buổi trưa dùng bữa xong lại đi vẽ tranh, buổi tối rảnh rỗi còn cùng Tiết Liên Kiều luyện đàn, nếu là trước kia nhìn thấy Tiết Phong Lan chăm chỉ như vậy Thượng thư phu nhân nhất định là rất vui mừng. Dù sao Tiết Phong Lan từ nhỏ đã nghịch ngợm, đối với ba cái thứ cầm kì thi họa không có hứng thú, suốt ngày cùng Tiết Lan Hương tranh giành đồ vật, Thượng thư phu nhân khuyên ngăn thế nào cũng không được, dần dần nàng đối với nữ nhi này mất hết hi vọng, vậy nên mới dùng hết tâm sức mà bồi dưỡng Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan nhìn thấy mẫu thân ân cần với tỷ tỷ mà lạnh nhạt với nàng, trong lòng rất là buồn bực, cho nên từ đó mới chịu cố gắng học tập một chút cầm kì thi họa. Có lẽ Tiết Phong Lan thật sự không có thiên phú ở phương diện này, tám tuổi bắt đầu học cầm kì thi họa nhưng đến một năm sau nàng mới có thể đàn một khúc hoàn chỉnh, chơi cờ thì lại càng không đáng nhắc đến, học hoài không xong, thi từ thì chỉ biết học theo những thi nhân ngày xưa, tự sáng tác một bài cũng không làm được, về phần họa thì có tiến bộ hơn một chút, ít nhất vẽ rồng ra rồng, vẽ rắn ra rắn, hoa cỏ ra hoa cỏ, chim muông ra chim muông, nhưng suy cho cùng thiên phú của nàng vẫn là thua kém Tiết Phong Linh, cho nên người bên ngoài chỉ biết Tam tiểu thư bác học thiên tài, về phần Tứ tiểu thư thì chỉ có được dung mạo, tài hoa không có.
Nữ nhi dù sao cũng là thân sinh, cho dù không có thiên phú tốt như tỷ tỷ nhưng Thượng thư phu nhân cũng không có trách cứ nàng, chỉ muốn nàng cố gắng học hỏi tỷ tỷ, Tiết Phong Lan có lẽ cũng không muốn để nàng thất vọng, ở phương diện thêu thùa may vá được cái khéo tay khiến lòng Thượng thư phu nhân an ủi đi vài phần, bất quá nữ nhi không có tài đức, sau này gả ra ngoài sợ là khó càng thêm khó, vậy nên nàng đối với nữ nhi gả cho người cao sang không ôm hi vọng, chỉ mong nữ nhi có thể sống tốt, chỉ là nữ nhi lại được Thái hậu chú ý đến, điều này khiến tâm tình Thượng thư phu nhân thay đổi liên tục. Lúc nhỏ Thượng thư phu nhân thường dẫn hai tỷ muội tiến cung gặp Thái hậu, Thái hậu đối với hai đứa trẻ này rất hài lòng, kỳ thực nàng biết Thái hậu sở dĩ đối với hai đứa trẻ này hài lòng như vậy cũng là âm thầm tính toán cho tương lai của bản thân, Thừa tướng phủ có hai vị tiểu thư, tuy Lý Kiều và Lý Thiến là đích nữ của Thừa tướng phủ nhưng cũng chỉ là được nâng lên, nuôi dưỡng với danh nghĩa Thừa tướng phu nhân quá cố, nguyên nhân là Thừa tướng phu nhân chỉ có một nữ nhi là Thượng thư phu nhân đã gả ra ngoài, trong mắt Thái hậu Lý Kiều và Lý Thiến không xứng để nàng nhìn lọt mắt, mà Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan thì lại khác, tuy nói là khác họ nhưng lại là nữ nhi của Thượng thư phu nhân, cũng là người nhà họ Lý, đáng để bồi dưỡng.
Thượng thư phu nhân nhìn thấu tâm tư của Thái hậu, vì không muốn nữ nhi của bản thân trở thành một con cờ cho nên về sau nàng lấy cớ không để nữ nhi tiến cung, ai biết được Thái hậu lại không buông tha, nhiều lần ban thưởng đồ vật cho nữ nhi, Thượng thư phu nhân cũng không thể ngăn cản, bất quá điều khiến nàng kinh ngạc chính là Thái hậu chỉ ban lễ vật cho Tiết Phong Lan, còn Tiết Phong Linh lại không có phần, bởi vì chuyện này mà tình cảm tỷ muội đã sinh ra khoảng cách, mà Thượng thư phu nhân đối với cách hành xử này của Thái hậu rất không hài lòng. Tuy nói nàng không muốn nữ nhi của mình trở thành con cờ trong tay Thái hậu nhưng Thái hậu dù sao cũng mang danh là cô mẫu của nữ nhi nàng, cho dù có tặng lễ đi chăng nữa thì cũng phải tặng hai phần, nào có đạo lí tỷ muội một nhà mà Thái hậu lại tặng có một phần? Thượng thư phu nhân lấy làm bất mãn, cho nên nàng đối với việc đám người Tiết lão thái thái cùng Tiết Phong Linh lấy đi lễ vật mà Thái hậu ban tăng cho Tiết Phong Lan chỉ mắt nhắm mắt mở, xem như không có việc gì.
Sau đó Tiết Phong Lan bị thương hai chân, nàng đối với nữ nhi đau lòng không thôi, thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc tiểu nữ nhi, nàng tự nhận bản thân dù chăm sóc tiểu nữ nhi cũng không có vắng vẻ đại nữ nhi, không ngờ hành động này lại khiến đại nữ nhi hiểu lầm, ở trên sinh thần của Liên Như Nguyệt lại dám làm ra chuyện hãm hại muội muội, vứt hết mặt mũi của Tiết gia, khiến Thượng thư phu nhân quá thất vọng. Thất vọng thì thất vọng, nàng cũng không thể ra tay đánh nữ nhi hay mắng chửi nữ nhi nặng lời được, chỉ có thể cấm túc nữ nhi trong viện của mình, một tháng thời gian mong nữ nhi có thể hiểu ra sai lầm của bản thân mà sửa lỗi, sau này không nên tái phạm nữa, còn nàng thì đi bồi tiểu nữ nhi, mong nữ nhi có thể tha thứ cho hành động ngày đó của nàng.
Mấy ngày nay tiểu nữ nhi buồn bực không vui, đợi đến khi nghe thấy săn thú mùa xuân mới vui vẻ hơn một chút, Thượng thư phu nhân phát hiện nữ nhi đối với chuyến đi săn lần này rất có hứng thú, còn hướng nàng muốn một phần danh ngạch trong chuyến săn lần này, Thượng thư phu nhân đồng ý rồi, Tiết Phong Lan nghe vậy cười suốt nửa ngày, thậm chí còn muốn cùng nàng đi may kỵ trang, hiển nhiên là muốn mặc vào ngày đó. Mấy ngày nay nữ nhi tâm tình không tốt, đột nhiên có thứ khiến nữ nhi vui vẻ, thân là mẫu thân Thượng thư phu nhân hiển nhiên là sẽ hết lòng thỏa mãn.
Vốn lúc đầu nàng không định xen vào nhưng nếu đã đồng ý với nữ nhi thì nàng phải thực hiện cho bằng được, danh ngạch lần này nàng vốn muốn để cho Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan cùng nhau đi, chỉ là tỷ muội hai người vừa mới xảy ra tranh chấp, tuy là Tiết Phong Linh đã đi xin lỗi, Tiết Phong Lan cũng chấp nhận bỏ qua nhưng trong lòng cả hai sợ là đã sinh ra khoảng cách với đối phương, mà Tiết Phong Linh bên kia chỉ sợ là đã được Tiết lão thái thái đồng ý, cả hai tỷ muội đều muốn tranh giành danh ngạch nhưng lại không muốn đi cùng nhau, Thượng thư phu nhân bị kẹt ở giữa kỳ thực cũng rất khó xử, cho nên nàng mới lôi kéo Tiết Liên Kiều vào, còn chuyện cuối cùng ai là người được chọn thì không thể trách nàng.
Tiết lão thái thái cau mày, sắc mặt không đẹp chút nào nhưng vẫn ôn hòa mở miệng: “Liên Kiều ngày thường không ra ngoài, tính tình lại quá nội liễm, những nơi như trường săn không thích hợp với nàng, còn Lan Nhi...” Ánh mắt Tiết lão thái thái rơi vào chân của Tiết Phong Lan, nàng không nói tiếp nhưng hàm ý cũng rất rõ ràng.
“Trong phủ này còn ai thích hợp hơn Linh Nhi cùng Hương Nhi, hai nàng không tham gia còn ai có thể tham gia?”
“Tổ mẫu, Tiết gia có sáu vị tiểu thư, người sẽ không quên mất Yên Hoa rồi chứ?” Tiết Yên Hoa một bên nhìn bộ dạng ngoại trừ Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương ra thì trong mắt Tiết lão thái thái không còn ai khác thì có chút bất mãn, bất chấp lễ nghi đã học mà mở miệng.
Tiết Yên Hoa vừa dứt lời thì mọi người cũng chuyển mắt đến người nàng, bất quá rất nhanh liền dời đi, quả nhiên mẫu tử Vũ di nương cùng Tiết Yên Hoa là ôm hi vọng đến đây, lúc đầu không có người lên tiếng nàng ta một bên câm như hến, hiện tại có Thượng thư phu nhân dẫn đầu tiên phong thì tâm tư lại bắt đầu rục rịch, nếu lúc này có Phương Lam ở đây, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.
Săn thú mùa xuân mọi năm đều là do Tiết lão thái thái quyết định, mấy năm trước chỉ có Tiết Vũ Văn cùng Tiết Mộ tham gia, một đám nữ nhi Tiết gia khi đó tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ có tuổi tác của Tiết Thanh Liên phù hợp nhưng thân phận nàng quá thấp không tiện tham gia, cho đến năm trước Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương mới được tham gia, năm nay có lẽ sẽ có thêm Tiết Phong Lan, bởi vì Tiết Phong Lan bị thương hai chân cho nên năm nay vẫn là hai người này, không ngờ lại xuất hiện trường hợp Thượng thư phu nhân lên tiếng phản đối, mấy năm trước diễn ra rất bình thường, không ngờ năm nay lại náo nhiệt như vậy, hết một Hạ Anh giờ lại đến một Tiết Yên Hoa.
“Ngươi cũng muốn tham gia?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, không nghĩ đến Tiết Yên Hoa vậy mà cũng muốn chen chân vào, ánh mắt nhìn đối phương như một nha đầu không hiểu chuyện.
“Tứ tỷ ngũ tỷ đều được đại bá mẫu đề cử, chẳng lẽ Yên Hoa không thể đề cử bản thân?!”
“Yên Hoa, không được vô lễ!” Vũ di nương trầm giọng quát một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần trách cứ nhìn Tiết Yên Hoa.
Những chuyện như thế này, mẫu tử các nàng có thể cùng người khác tranh giành sao?
Đáp án rõ ràng là không thể.
Chỉ cần có núi xanh, lo gì không có củi đốt, nha đầu này vì sao hết lần này đến lần khác cứ nhìn thấy lợi ích trước mắt mà quên đi lợi ích lâu dài của bản thân, thật là khiến người tức chết mà!
Tiết Yên Hoa bất mãn nhìn Vũ di nương, đáy lòng vô cùng khó chịu khi bị Vũ di nương la mắng, đồng thời lại có chút oán hận việc Vũ di nương không học theo Thượng thư phu nhân, tranh thủ cơ hội cho nàng. Nàng dù sao cũng là Lục tiểu thư của Hộ bộ Thượng thư phủ, vậy mà có yến tiệc hay lễ hội gì, nàng luôn là người bị lãng quên, bảo nàng làm sao cam tâm?!
“Yên Hoa nha đầu này còn quá nhỏ, trường săn lại rất nguy hiểm, không tiện để cho con đi.” Tiết lão thái thái hợp tình hợp lí mở miệng, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng thật sự là lo lắng cho an nguy của Tiết Yên Hoa.
Tiết Yên Hoa buồn bực, còn định mở miệng cãi lại thì một giọng nói mềm mại đã vang lên: “Trường săn cũng có khu vực an toàn, cho dù lục muội tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần ngoan ngoãn ở nơi đó sẽ không có xảy ra chuyện gì.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook