Đích Nữ Tàn Phi
-
Chương 151: Ngày Đầu Tiên Săn Thú (2)
Nàng ta nghe kể lại là trước khi săn thú mùa xuân được tổ chức thì Tiết lão thái thái có cho gọi mọi người đến đại sảnh để họp mặt, Tiết Phong Linh khi đó vẫn đang bị cấm túc, nhưng Tiết lão thái thái lại tỏ vẻ muốn Tiết Phong Linh phải tham gia săn thú, danh ngạch chỉ có năm người, tính luôn nam tử tam phòng thì chỉ còn có hai vị trí dành cho nữ quyến, Tiết gia nhiều nữ nhi như vậy, chưa đợi mọi người tỏ ý kiến mà Tiết lão thái thái đã muốn giành một danh ngạch cho Tiết Phong Linh, nói ra quả thật là dễ dàng khơi gợi thù hận của người khác, đặc biệt là khi Tiết Phong Linh đang bị Thượng thư phu nhân phạt, hành động này của Tiết lão thái thái chẳng khác nào muốn đối đầu với Thượng thư phu nhân?
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Tiết lão thái thái và Thượng thư phu nhân không còn là bí mật trong danh môn thế gia, không chỉ riêng Thượng thư phu nhân, mà còn Nhị phu nhân Lâm thị, Tam phu nhân Dung thị, nghe đâu đối với Tiết lão thái thái ba người các nàng chẳng khác nào cái gai trong mắt. Cũng không biết thân là mẹ chồng Tiết lão thái thái lại nghĩ gì, đối với con dâu của mình khắc nghiệt mọi người có thể hiểu, điều khiến mọi người câm giận chính là khắc nghiệt với chính thất trong khi lại dễ dãi với tiểu thiếp, nhà khác mẹ chồng cùng nàng dâu tuy không hợp nhưng cũng không đến mức quyết liệt như vậy, thế mà trong Tiết gia mẹ chồng lại công khai chính diện chèn ép con dâu. Mọi người đều nói Thượng thư phu nhân đúng là đủ nhẫn nhịn, Liên Như Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, đổi lại là Trường Bình Hầu phu nhân, dù có mười mẹ chồng như Tiết lão thái thái nàng cũng không sợ, đánh không lại thì chạy về nhà mẹ đẻ cầu viện trợ, dù sao Vĩnh vương cũng là bào đệ của Ngụy đế, có Ngụy đế chống lưng, một trăm Tiết lão thái thái Trường Bình Hầu phu nhân vẫn có thể xử đẹp như thường.
Nếu là bình thường chỉ cần những tranh cãi có liên quan đến Tiết Phong Linh, mặc kệ ai đúng ai sai Thượng thư phu nhân đều sẽ nhường Tiết lão thái thái một phần, nhưng lần này không biết vì sao Thượng thư phu nhân lại kiên quyết như vậy, cứ nhất định phản đối không để Tiết Phong Linh tham gia, ngay cả một đám người trong phủ cũng kinh ngạc không thôi.
Mọi người không biết nguyên nhân nhưng Liên Như Nguyệt thì lại biết, Tiết Phong Linh lần này đã gây ra họa lớn, Tiết lão thái thái không có mặt chứng kiến cảnh tượng ‘kế hoạch bị vạch trần’ nhưng Thượng thư phu nhân thì có, con cái làm sai thì người làm phụ mẫu như nàng ta phải gánh lấy trách nhiệm, trước mặt bao nhiêu người chuyện Tiết Phong Linh làm rành rành ra đó, nếu lần này lại để Tiết Phong Lin tham gia, người khác sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng ai có thể đảm bảo hai nhà Liên - Diệp không suy nghĩ nhiều?
Ở trên bữa tiệc, phu thê Thượng thư đại nhân đã ra mặt xin lỗi Trường Bình Hầu phu cùng Diệp Thái y, điều này chẳng khác nào nhận lấy sai lầm của Tiết Phong Linh vào người, vậy mà một tháng sau lại để cho Tiết Phong Linh tham gia săn thú, chẳng khác nào rầm rộ tuyên bố là ‘Tiết Phong Linh không sai’ hay ‘dù Tiết Phong Linh có sai thì Tiết gia vẫn chống lưng cho’, lấy cái thái độ vênh váo đó, sợ là hai nhà Liên - Diệp sẽ không đứng yên nhìn ‘kẻ thù’ ở trước mặt mình nhảy nhót lung tung mà sẽ bắt đầu tỏ thái độ, đến lúc đó cả kinh thành đều biết chuyện tốt Tiết Phong Linh làm.
Những chuyện mà Thượng thư phu nhân làm hoàn toàn là vì suy nghĩ cho tương lai của Tiết Phong Linh, nhưng bởi vì chuyện xảy ra trên sinh thần của Liên Như Nguyệt không có bao nhiêu người biết nên mọi người đều nghĩ rằng mấy năm nay Tiết lão thái thái chèm ép Thượng thư phu nhân quá mức, dẫn đến Thượng thư phu nhân nhẫn nhịn hết nổi, cho nên mới chống đối lại Tiết lão thái thái, mặc dù chuyện này có liên quan đến đại nữ nhi của nàng ta thì nàng ta vẫn nhất định bỏ mặc. Hành động này của Thượng thư phu nhân khiến hình ảnh thiện lương hiền đức của nàng ở trong mắt đám nha hoàn trong phủ, đặc biệt là nha hoàn của Mẫu Đơn Các - viện của Tiết Phong Linh - bắt đầu thay đổi, dù sao trong suy nghĩ của một đám nha hoàn, chủ tử nhà mình được sủng ái thì bản thân cũng được thơm lây, Tiết Phong Linh mà thất sủng thì những ngày tháng ‘ăn ngon mặc đẹp’ cũng mất sạch.
Nghe đâu Thượng thư phu nhân cùng Tiết lão thái thái tranh qua cãi lại không biết bao nhiêu lần, sau đó lấy thái độ nhất quyết không chịu nhường của Thượng thư phu nhân mà kết thúc, sau khi nghe Thanh Lan tường thuật mọi chuyện, Liên Như Nguyệt có thể khẳng định ngày hôm nay Tiết Phong Linh sẽ không có mặt trong trường săn này, vị trí của Tiết Lan Hương vẫn giữ nguyên không đổi, còn vị trí của Tiết Phong Linh đã bị người thay thế, nhưng chủ yếu là ai thì không ai biết.
Lúc nhìn thấy Tiết Phong Lan được Như Sương bế xuống xe ngựa, Liên Như Nguyệt kỳ thực rất kinh ngạc, Tiết Phong Linh không tham gia, Tiết gia còn một vị trí dành cho một đám nữ quyến, nhưng không ngờ tranh qua tranh lại, cuối cùng người tham gia lại là Tiết Phong Lan.
Thật sự không biết người Tiết gia đang nghĩ gì, so với một người tàn phế hai chân thì một có đôi chân lành lặn mới là lựa chọn tốt hơn, ít nhất trong trường hợp trường săn xảy ra chuyện gì thì vẫn còn hai chân lành lặn để chạy trốn.
Suy nghĩ trên là suy nghĩ của nhiều người ở nơi này, còn đối với Liên Như Nguyệt thì ai đến cũng được, chỉ cần người đó không phải Tiết Phong Linh, về phần Tiết Phong Lan... xét thấy tính tình nàng ta không tệ, miễn cưỡng xem như hợp ý nàng, lại nghĩ đến giao tình giữa hai nhà, nếu nàng ta có chuyện gì thì nàng sẽ giúp một tay, Liên Như Nguyệt nàng cũng không phải người hay giận cá chém thớt, người làm sai là Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan cũng chỉ là bị tính kế mà thôi.
“Nàng ta không đến, may thật nhỉ?” Không biết từ khi nào bên cạnh Liên Như Nguyệt đã xuất hiện thêm một người nữa, thiếu nữ một thân lam y như nước, cả người đều tản ra cổ hoạt bát linh động, nhìn thấy nàng như nhìn thấy mặt trời, khiến người cảm thấy thoải mái.
“Diệp Linh Vi?” Liên Như Nguyệt nghiêng đầu, nhìn đến Diệp Linh Vi không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng thì không khỏi có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài ý muốn, Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất của Diệp Thái y, tự nhiên là có tư cách tham gia.
“Lúc nãy ngồi trên xe ngựa ta còn lo lắng một trận, sợ sẽ gặp phải nàng ở đây, đến lúc đó không biết phản ứng thế nào mới tốt...” Diệp Linh Vi dùng giọng điệu vui đùa để nói chuyện khiến người khác không nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của nàng, bất quá Liên Như Nguyệt lại tin rằng nàng đang lo lắng, bởi vì bất an trong mắt của nàng không giả.
“Phải không?” Liên Như Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, nàng tự nhiên biết ‘nàng’ trong miệng Diệp Linh Vi là ai, đối với những chuyện Tiết Phong Linh đã làm Diệp Linh Vi có thái độ như vậy cũng là bình thường, không có gì đáng trách.
“A, nói như Liên tiểu thư là ngươi muốn gặp lại nàng sao?” Diệp Linh Vi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của Liên Như Nguyệt, nàng còn nghĩ rằng nàng ta sẽ đồng ý với lời nói của nàng, nhưng không ngờ... thái độ của Liên Như Nguyệt khiến nàng không rõ đối phương đang nghĩ gì, chẳng lẽ đối những việc mà Tiết Phong Linh đã làm nàng ta có thể rộng lượng bỏ qua mà tiếp tục làm bằng hữu với Tiết Phong Linh sao?
Rộng lượng... cụm từ này dùng để hình dung Liên Như Nguyệt có chút không thích hợp.
Ai cũng biết tính tình Liên Như Nguyệt tùy hứng, không dễ thân cận, mà Tiết Phong Linh lại là khuê mật duy nhất của Liên Như Nguyệt trong mấy năm gần đây, điều này cho thấy tình cảm giữa hai người không hề đơn giản, cho nên trong lúc nhất thời Liên Như Nguyệt không thể chấp nhận được sự thật này, lựa chọn tiếp tục tin tưởng Tiết Phong Linh cũng không phải không có khả năng.
“Ta lại không làm gì có lỗi với nàng, dựa vào đâu ta không thể gặp lại nàng?” Liên Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, không chút che giấu thể hiện thái độ kiêu căng tùy hứng của bản thân, rõ ràng Liên Như Nguyệt không hề niệm tình xưa với Tiết Phong Linh như Diệp Linh Vi đã nghĩ, thậm chí ngay cả tên đối phương nàng cũng lười nhắc.
Người có lỗi là Tiết Phong Linh, dựa vào đâu mà người thấp thỏm bất an khi gặp lại là các nàng?
Câu nói của Liên Như Nguyệt đã đánh tỉnh Diệp Linh Vi, khiến nàng nhanh chóng thu hồi bất an trong mắt, cả người khôi phục trạng thái đầy sức sống.
“Liên tiểu thư nói không sai, người có lỗi là nàng, chúng ta lại không làm sai, người cảm thấy lo sợ là nàng mới phải.”
“Hôm nay nàng không đến, sợ là sau khi săn thú kết thúc nàng ta cũng sẽ xuất hiện.” Nói đến đây Liên Như Nguyệt cảm thấy hơi đau đầu, giọng điệu cũng có chút chán chường, nguyên nhân chủ yếu khiến nàng phải phiền não mang tên ‘Tiết Phong Linh’. Thái độ của Liên Như Nguyệt đã thể hiện rất rõ suy nghĩ của bản thân, nàng không sợ gặp lại Tiết Phong Linh, bởi vì vì nàng không phải người có lỗi, bất quá nói gì thì nói, đứng trên lập trường hai năm bằng hữu rồi lại bị quay lưng, Liên Như Nguyệt có lý do chính đáng không ‘muốn’ gặp Tiết Phong Linh.
Không phải nàng sợ, chỉ là nàng không muốn!
“Nghe nói nàng ta bị cấm túc một tháng, hẳn là vài ngày nữa là hết thời hạn cấm túc.” Thời gian vốn dĩ trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà sinh thần của Liên Như Nguyệt đã trôi qua được một tháng rồi, mà Tiết Phong Linh bị phạt cũng sắp đến thời hạn, một khi cấm túc kết thúc Tiết Phong Linh sẽ được tự do, đến lúc đó chuyện đầu tiên nàng ta làm sợ là đi đến Trường Bình Hầu phủ để gặp Liên Như Nguyệt.
Ngày đó trên sinh thần của Liên Như Nguyệt xảy ra quá nhiều chuyện, thân là nhân vật chính của buổi tiệc, vốn dĩ Liên Như Nguyệt phải vui vẻ ăn mừng cho sự trưởng thành của bản thân chứ không phải bị kế hoạch của Tiết Phong Linh phá hoại, không những phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người mà còn vạch trần bí mật Tiết Phong Linh cùng nha hoàn bên cạnh Liên Như Nguyệt là Lục La thông đồng với nhau để bày mưu tính kế hại người, Diệp Linh Vi là người bị hại cũng khó mà chấp nhận sự thật này, huống hồ Liên Như Nguyệt không chỉ là nạn nhân mà còn phải đứng trong tình thế khó xử, một bên là nha hoàn thiếp thân, một bên lại là khuê mật, hai người thông đồng với nhau lừa gạt nàng gần hai năm, bất kể là ai cũng khó lòng mà tha thứ được. Khi Liên Như Nguyệt phát hiện sự thật đã buông lời chỉ trích Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Linh lại khóc lóc cầu xin dự tha thứ từ Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt không đồng ý bỏ đi, những người có mặt ngày hôm đó đều nghĩ tình bạn giữa hai người đến đây là kết thúc nhưng theo Diệp Linh Vi thì mọi chuyện sợ là không đơn giản như vậy. Đối với Tiết Phong Linh, mặc kệ là Liên Như Nguyệt hay Liên gia đều có ý nghĩa trong mắt nàng ta, nếu không hơn một năm trước nàng ta cũng không tốn công sức mua chuộc nha hoàn bên người Liên Như Nguyệt làm tai mắt của mình, còn chuyện ở săn thú mùa xuân năm trước nữa, Tiết Phong Linh vì muốn cứu Liên Như Nguyệt mà hi sinh tính mạng, trở thành đề tài nóng hổi trong săn thú mùa xuân năm trước, khiến ai cũng phải cảm thán trước sự can đảm cùng dũng cảm của nàng, đây liệu có phải là kế hoạch mà Tiết Phong Linh đã sắp đặt từ trước?
Diệp Linh Vi lắc đầu, nếu là trước khi nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ xấu cho người khác, đặc biệt là người có lòng can đảm nguyện ý vì người khác mà hi sinh chính mình như Tiết Phong Linh nhưng sau những chuyện Tiết Phong Linh, Diệp Linh Vi không thể không thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Diệp Linh Vi thở ra, mặc kệ mọi chuyện là có phải do Tiết Phong Linh sắp đặt hay không thì đúng như lời Liên Như Nguyệt nói, sau khi săn thú mùa xuân kết thúc Tiết Phong Linh sẽ xuất hiện, xuất hiện trước mặt ai thì Diệp Linh Vi đoán người đó là Liên Như Nguyệt. Bởi vì đến giờ này Liên Như Nguyệt vẫn chưa tha thứ cho Tiết Phong Linh, thậm chí thư mà Tiết Phong Linh gửi đến Liên Như Nguyệt cũng cho nha hoàn mang đi đốt, đây là do nàng vô tình nghe Trường Bình Hầu phu nhân cùng Diệp phu nhân nói chuyện mới biết được. Có lẽ do nữ nhi của hai người đều là ‘nạn nhân’ của Tiết Phong Linh cho nên quan hệ hai nhà gần đây cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, huống hồ Diệp Thái y còn phụ trách bệnh tình cho Trường Bình Hầu phu nhân khiến tình trạng của Trường Bình Hầu phu nhân có bước tiến triển, mấy ngày trước Trường Bình Hầu phu nhân còn hẹn Diệp phu nhân đi dạo phố rồi uống trà, cũng không biết là nói chuyện gì nhưng khi trở về tâm trạng của Diệp phu nhân không tồi.
Nhìn Diệp Linh Vi hết lắc đầu rồi lại thở ra, Liên Như Nguyệt cũng không thần thánh đến mức có thể đoán ra được suy nghĩ trong đầu nàng ta, bất quá nhìn biểu cảm trên gương mặt của Diệp Linh Vi, nàng có thể đoán được hẳn là có liên quan đến Tiết Phong Linh.
“Cấm túc chỉ là cái cớ người Tiết gia muốn bảo vệ Tiết Phong Linh, đợi cho sóng yên biển lặng thì sẽ để nàng tự do tung tăng chạy nhảy, dù sao trong kinh thành, ngoại trừ mấy người chúng ta cũng đâu ai biết được những chuyện nàng làm?” Thái độ Liên Như Nguyệt thì băng quơ thật nhưng thần sắc trên gương mặt không khó phát hiện sự không vui, Diệp Linh Vi đoán là vì hình phạt của Tiết gia dành cho Tiết Phong Linh quá đơn giản, hoàn toàn không có vẻ gì khiến Tiết Phong Linh nhận lấy lỗi lầm do mình gây ra. Quan trọng hơn hết là do Tiết gia biết lợi dụng danh dự của hai nhà Liên - Tiết, bởi vì bọn họ cũng là người bị hại, Liên Như Nguyệt kiêu ngạo như thế làm sao có thể chấp nhận được việc người khác tính kế bản thân, mà Diệp Linh Vi suýt nữa mất đi trong sạch cũng không phải là chuyện đùa, vì muốn bảo vệ danh tiếng cho nữ nhi, hai nhà Liên - Tiết mới đồng ý giữ bí mật chuyện này, mà Tiết gia càng quá đáng hơn, lợi dụng chuyện này không truyền ra ngoài để bảo vệ Tiết Phong Linh!
“Nói ra thì đúng là khiến người khác buồn cười chết, rõ ràng Tiết Phong Linh gây ra sai lầm lớn như vậy mà Tiết gia vẫn muốn bảo vệ nàng ta, cũng không biết Tiết gia nghĩ gì.”
“Tiết phu nhân mất nhi tử đầu lòng, khó khăn lắm mới sinh được nữ nhân, tự nhiên là muốn dùng mọi cách để bảo vệ nàng.” Nghe Diệp Linh Vi hỏi Liên Như Nguyệt không chút do dự liền trả lời, hai nhà Liên - Tiết trước giờ vẫn luôn giao thiệp với nhau, đối với mọi chuyện xảy ra ở Tiết gia Liên gia cũng có biết một chút, không phải vì có tin tình báo mà là do Thượng thư phu nhân muốn tìm một người tâm sự nên đã thư từ qua lại với Trường Bình Hầu phu nhân, dù sao trước kia hai người cũng là bằng hữu, mặc dù giao tình không sâu nhưng do có quan hệ họ hàng nên cả hai đều giữ liên lạc.
“Phong Lan thì sao?”
Liên Như Nguyệt ngẩn ra.
“Phong Lan cũng là nữ nhi của Tiết phu nhân, vì sao nàng lại chỉ bảo vệ Tiết Phong Linh?” Ngày đó khi nghe Trường Bình Hầu phu nhân kể lại mọi chuyện điều đầu tiên Thượng thư phu nhân làm không phải là chất vấn Tiết Phong Linh mà ngược lại là trừng mắt nhìn Tiết Phong Lan, giống như tất cả mọi chuyện sở dĩ thành ra như vậy là lỗi của Tiết Phong Lan chứ không phải Tiết Phong Linh.
Đều là nữ nhi như nhau, vì sao thái độ của Thượng thư phu nhân đối với Tiết Phong Lan lại khác hẳn Tiết Phong Linh? Cứ cho là do Tiết Phong Lan bị tàn phế hai chân, tương lai của nàng mịch mờ không ai đoán trước được điều gì, Thượng thư phu nhân cảm thấy nữ nhi này sẽ không giúp ích cho nàng, cho Tiết gia nên tích cực bồi dưỡng Tiết Phong Linh mà vắng vẻ Tiết Phong Lan, điều này nàng có thể hiểu nhưng suy cho cùng Tiết Phong Lan cũng mang huyết mạch của nàng ta, dù không thích thì trực tiếp làm lơ là được, đâu nhất thiết phải trút giận lên đầu đối phương?
Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất của Diệp gia, nàng không có huynh đệ tỷ muội cho nên tình thương của phụ mẫu đều dành hết cho nàng, đối với tình cảnh của Tiết Phong Lan nàng có thể không thấu hiểu được, bất quá nàng cảm thấy nếu Diệp phu nhân sinh hạ thêm một nhi tử hoặc một nữ nhi mà đứa trẻ đó không được khỏe mạnh như bao người khác thì Diệp Linh Vi tin chắc phụ mẫu nàng sẽ đối đãi với đứa trẻ đó tốt gấp bội.
Đúng vậy, Diệp gia đối với hài tử không được khỏe mạnh của mình là yêu thương gấp bội, để bù đắp những gì thiếu thốn cho đứa trẻ đó, mà Diệp Linh Vi thân làm tỷ tỷ cũng sẽ hết mực yêu thương, chăm sóc đối phương, đây là một gia đình bình thường nên có, mà Tiết gia bên kia... lại làm ra hành động trái ngược, cũng không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì.
“Tiết Phong Lan... Lan Nhi nàng...” Liên Như Nguyệt ngập ngừng một lúc vẫn không nói được lời nào, nàng nói Tiết Phong Linh là nữ nhi của Thượng thư phu nhân cho nên Thượng thư phu nhân mới làm mọi cách để bảo vệ Tiết Phong Linh, mặc kệ dư luận từ hai nhà Liên - Diệp, điều này không sai, dù sao có người làm mẹ nào có thể đứng nhìn nữ nhi của mình bị làm cho xấu mặt, Thượng thư phu nhân bảo vệ Tiết Phong Linh cũng là điều hiển nhiên thôi, nhưng còn Tiết Phong Lan?
Tiết Phong Lan không phải nữ nhi của Thượng thư phu nhân sao? Đáp án chắc chắn là phải! Tiết Phong Lan cùng Tiết Phong Linh lớn lên như hai giọt nước, nếu Tiết Phong Lan là nữ nhi của Thượng thư phu nhân thì Tiết Phong Lan cũng là.
Nếu cùng là nữ nhi thì vì sao Thượng thư phu nhân lại bảo vệ Tiết Phong Linh, chắn tất cả dư luận bên ngoài, không ngại xé rách mối quan hệ giữa Liên gia và Tiết gia? Còn đối với Tiết Phong Lan, thân là người bị hại, suýt nữa mất đi thanh danh với một nam tử mà nàng chưa từng gặp mặt, đối với hành động đáng phê phán này của Tiết Phong Linh, Thượng thư phu nhân lại chỉ bắt Tiết Phong Linh đi xin lỗi Tiết Phong Lan, cũng không có nghĩ đến cảm nghĩ của Tiết Phong Lan như thế nào?!
Liên Như Nguyệt thở dài, đối với sự thiên vị bất công của Thượng thư phu nhân nàng cũng không phải là làn đầu tiên được chứng kiến, trước kia chưa từng gặp mặt Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt cũng không biết Tiết Phong Lan là loại người nào, chỉ biết khi Thượng thư phu nhân mở miệng không phải khen mà là trách mắng nữ nhi này không biết nghe lời, không chịu học tập cho tốt, suốt ngày chỉ lo chơi đùa, thậm chí nhiều lần nhấc lên tranh cãi giữa chúng tỷ muội với nhau, chọc cho Tiết lão thái thái tức giận,... cho nên ấn tượng về Tiết Phong Lan của nàng rất kém, nhìn thấy sự bất công của Thượng thư phu nhân đối với Tiết Phong Lan, nàng chỉ cảm thấy Tiết Phong Lan đáng đời, nhưng mà hiện tại...
“Ta cảm thấy thật đáng thương cho Phong Lan, sống ở Tiết gia chắc nàng khổ sở lắm.” Quan hệ tỷ muội vốn đã không tốt, sau chuyện này sợ là sẽ xé mặt nạ nhau luôn, lại chứng kiến việc mẫu thân vì tỷ tỷ mà trách cứ nàng, đổi lại là ai đứng ở lập trường của Tiết Phong Lan đều có cảm giác không tốt.
“Chuyện nhà người khác, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Thời gian này Liên Như Nguyệt thường tránh nhắc đến chuyện của Tiết gia, nãy giờ nói chuyện với Diệp Linh Vi về Tiết Phong Linh không khỏi khiến nàng nhớ đến chuyện cũ, tâm tình vốn bình tĩnh cũng hạ xuống không ít, hiện tại Diệp Linh Vi lại cứ tiếp tục truy hỏi những vấn đề liên quan đến Tiết Phong Lan mà nàng không biết, hỏi nàng làm sao trả lời?!
Nghe giọng điệu gắt gỏng của Liên Như Nguyệt, Diệp Linh Vi trố mắt nhìn đối phương, rõ ràng lúc nãy thái độ của Liên Như Nguyệt vẫn còn đang rất tốt, không hiểu sao chớp mắt liền thay đổi.
Quả nhiên Liên Như Nguyệt vẫn là Liên Như Nguyệt, tính tình tùy hứng, thay đổi thất thường khiến người khác không biết đường đâu mà lằn.
“Ta cũng chỉ là quan tâm Phong Lan a, dù sao cũng là bằng hữu...” Lần trước gặp mặt hai người nhất kiến như cố, không những nói chuyện hợp ý nhau mà Tiết Phong Lan còn là người đã cứu nàng thoát khỏi tay Vương Kim, dù đó không phải ân cứu mạng nhưng so với ân cứu mạng còn lớn hơn nhiều, đối với chuyện của ân nhân, nàng tự nhiên là quan tâm.
Liên Như Nguyệt nhịn không được liếc mắt xem thường: “Ngươi nhìn bộ dạng nàng hiện tại, có vẻ gì cần được ngươi quan tâm không?”
Diệp Linh Vi nghe vậy bèn nhìn về phía bên kia, thấy Tiết Phong Lan đang vui vẻ trò chuyện với Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên, đôi lúc tiếng cười còn truyền đến tận bên này, hoàn toàn không có bộ dạng gì là thương tâm hay chật vật giống suy nghĩ của nàng, khiến Diệp Linh Vi có chút xấu hổ.
“Ngươi lo lắng dư thừa rồi.”
“Tiết Phong Lan cũng không phải là người không có đầu óc, những người càng thông minh thì càng giỏi nhẫn nhịn, huống hồ ngươi cảm thấy vì sao hôm nay Tiết gia lại để cho Tiết Phong Lan tham gia thay vì Tiết Phong Linh?”
Diệp Linh Vi nghi ngờ nhìn Liên Như Nguyệt, không rõ đối phương có ý gì.
“Tiết gia nhiều nữ nhi như vậy, cho dù Tiết Phong Linh không tham gia thì cũng chưa đến lượt một người đi đứng bất tiện như Tiết Phong Lan, thế nhưng người xuất hiện ở trường săn hôm nay hết lần này đến lần khác lại là Tiết Phong Lan, ngươi cảm thấy... chuyện này là do Tiết gia bên kia sắp xếp vẫn là bản thân Tiết Phong Lan tự mình tranh thủ?”
Diệp Linh Vi kinh ngạc: “Ý ngươi là...”
“Tiết gia bên kia tuyệt đối sẽ không sắp xếp chuyện này, bọn họ dù không lo lắng cho an nguy của nàng cũng sẽ không để con cháu của mình mất đi cơ hội quý giá được xuất hiện ở chốn đông người như vậy.” Săn thú mùa xuân mặc dù nguy hiểm, nhưng nguy hiểm chỉ hướng đến những người đứng ở vị trí cao kia mà thôi, còn những người có vị trí thấp hơn tự nhiên là không sợ, cho nên mỗi năm đến săn thú mùa xuân, một đám nữ nhân đều muốn tranh giành danh ngạch đến sức đầu mẻ trán chỉ để lấy được cơ hội xuất hiện ở trường săn này.
“Cho nên Phong Lan là cùng đám người kia tranh giành mới có thể xuất hiện ở nơi này?” Diệp Linh Vi nhíu mày.
“Hẳn là.” Tất cả những chuyện này nàng chỉ dựa vào suy đoán mà ra, còn sự thật có phải như vậy hay không khó mà nói rõ.
“Vì sao nàng lại muốn làm như vậy?” Trường săn nguy hiểm trùng trùng, đối với một người đi đứng bất tiện như Tiết Phong Lan thì địa hình nơi này lại càng không có lợi, vì sao Tiết Phong Lan lại muốn tham gia chứ?
“Ai biết được?”
Đúng vậy, ai biết được?
Liên Như Nguyệt không biết, Diệp Linh Vi cũng không biết, người có thể biết chính xác chuyện này sợ là chỉ có bản thân Tiết Phong Lan.
“Không còn sớm nữa, ta đi nghỉ ngơi trước đây.” Đối với chuyện của Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt kỳ thực không quá hứng thú, dù sao mỗi người đều có một bí mật ẩn giấu trong lòng, bản thân nàng đi dòm ngó bí mật của người khác, không sợ rằng có một ngày bí mật của bản thân sẽ bị người khác dòm ngó lại hay sao?
Bên này, sau khi Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên đi rồi, Tiết Lan Hương cũng chào từ biệt Tiết Phong Lan rồi dẫn theo nha hoàn Thanh Trúc đi về hướng lều trại đã được người dọn dẹp sạch sẽ, để lại một người đang ngồi, một người thì đang đứng ở nơi đó.
“Tiểu thư, người làm sao biết được hôm nay An Nam Tướng quân không có mặt ở đây?” Nơi này chỉ còn lại chủ tớ hai người, Như Sương cũng không che giấu nghi hoặc mà mở miệng.
Chuyện An Nam Tướng quân không có mặt ở trường săn ngày hôm nay ngoại trừ mấy người ở trong quân doanh biết, thì còn có hoàng tộc, Thái hậu tuổi tác đã cao, không thể tham gia săn thú, cho nên mới thông báo cho Như Sương biết tin tức này để có thể bảo vệ Tiết Phong Lan một cách dễ dàng, dù sao Như Sương trước giờ cũng chưa từng tham gia săn thú, càng đừng nói là hiện tại lại dẫn theo một phế nhân, đầu tiên phải nắm rõ mọi thứ ở nơi này trước.
Thái hậu đã dặn dò qua không được đem chuyện An Nam Tướng quân không tham gia săn thú nói ra ngoài, ít nhất là khi chưa đến trường săn thì không được nói, trên đường đi cũng không biết có bao nhiêu người ngắm ngầm muốn ra tay với Ngụy đế, để bọn họ biết được An Nam Tướng quân không ở sợ là muốn trước tiên ra tay. Phố xá nhỏ hẹp, dễ công khó thủ, cho dù Ngụy đế có mang theo nhiều người đến mấy nếu có người ra tay ở giữa đường thì chỉ sợ cũng thiệt hại mấy chục mạng người, có thể là bá tánh bình dân, cũng có thể là hoàng thân quốc thích, thậm chí công tử thiên kim thế gia đều không thể tránh khỏi, đến lúc đó sợ là sẽ dấy lên một hồi phẫn nộ giữa các quyền thần.
Như Sương biết tính nghiêm trọng của chuyện này cho nên không có đem chuyện này nói với Tiết Phong Lan, thậm chí Như Ngọc cũng không nói, như vậy thì vì sao Tiết Phong Lan lại biết được tin tức này?!
“Thì như ta nói, Vân Nam có thổ phỉ gây rối, An Nam Tướng quân đến đó xử lí cũng là điều bình thường mà?” Vì sao nàng biết được? Còn không phải là do bàn tay vàng sau khi trùng sinh sao?
Kiếp trước Tiết Phong Lan hưởng thọ đến năm ba mươi hai tuổi, mười hai tuổi bị tàn phế hai chân, mười ba tuổi gặp gỡ Lam Thành Vũ, mười bốn tuổi đính ước chung thân, mười sáu tuổi gả cho hắn làm phi, ở bên cạnh hắn ba năm thì hắn lên làm Thái tử, nàng cũng trở thành Thái tử phi, sau đó lại ở bên cạnh hắn gần mười năm, nhìn hắn bày mưu tính kế rồi trở thành Hoàng đế, còn nàng cũng ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Ba năm chưởng khống lục cung, Thái hậu qua đời không bao lâu thì tin dữ từ Trấn quốc Tướng quân phủ truyền đến, nàng cho người gọi Tiết Phong Linh vào cung để tiện chăm sóc, nhưng ngờ đâu nàng ta lại leo lên giường của phu quân nàng, hóa ra năm xưa hai người còn có một đoạn quan hệ mà người khác không biết, năm ba mươi hai tuổi nàng bị đày vào Lãnh cung, phế hậu, ban rượu độc, lập tân hậu, những chuyện này xảy ra chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng, Tiết Phong Lan cũng nhớ như in, cho nên đối với những chuyện có sức ảnh hưởng như việc An Nam Tướng quân không có mặt trong săn thú mùa xuân năm nay nàng tự nhiên là biết.
“Tiểu thư làm sao biết Vân Nam dạo gần đây đang có thổ phỉ gây rối?” Như Sương nhíu mày, âm thầm đánh giá Tiết Phong Lan, như muốn nhìn ra được cảm xúc trên gương mặt nàng.
“Ta đâu có biết.” Đang tiếc, thứ Như Sương nhận được là thái độ băng quơ của Tiết Phong Lan.
“Vậy người...”
“Ta chỉ nói bừa thôi mà?”
Nói bừa?
Điều này nghe có vẻ khó thuyết phục, bởi vì dáng vẻ tự tin của Tiết Phong Lan khi nói về chuyện này hoàn toàn không giống như là nói bừa cho có.
“Chúng ta cũng vào lều trại đi.”
Mặt trời đang lên cao, ánh nắng có gay gắt, nếu tiếp tục đứng ở bên ngoài sẽ tổn hại đến làn da, vì vậy Như Sương quyết định bỏ qua chuyện của An Nam Tướng quân sang một bên, trước tiên đẩy xe lăn đi vào lều trại.
Không có được đáp án thì nàng sẽ tự mình tìm hiểu, dù sao mấy ngày tiếp theo cũng chỉ có nàng ở bên cạnh chăm sóc Tiết Phong Lan, nếu Tiết Phong Lan có thái độ khác thường gì nàng nhất định sẽ biết.
Không gấp, thứ nàng có là thời gian, kiên nhẫn nàng có thừa.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Tiết lão thái thái và Thượng thư phu nhân không còn là bí mật trong danh môn thế gia, không chỉ riêng Thượng thư phu nhân, mà còn Nhị phu nhân Lâm thị, Tam phu nhân Dung thị, nghe đâu đối với Tiết lão thái thái ba người các nàng chẳng khác nào cái gai trong mắt. Cũng không biết thân là mẹ chồng Tiết lão thái thái lại nghĩ gì, đối với con dâu của mình khắc nghiệt mọi người có thể hiểu, điều khiến mọi người câm giận chính là khắc nghiệt với chính thất trong khi lại dễ dãi với tiểu thiếp, nhà khác mẹ chồng cùng nàng dâu tuy không hợp nhưng cũng không đến mức quyết liệt như vậy, thế mà trong Tiết gia mẹ chồng lại công khai chính diện chèn ép con dâu. Mọi người đều nói Thượng thư phu nhân đúng là đủ nhẫn nhịn, Liên Như Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, đổi lại là Trường Bình Hầu phu nhân, dù có mười mẹ chồng như Tiết lão thái thái nàng cũng không sợ, đánh không lại thì chạy về nhà mẹ đẻ cầu viện trợ, dù sao Vĩnh vương cũng là bào đệ của Ngụy đế, có Ngụy đế chống lưng, một trăm Tiết lão thái thái Trường Bình Hầu phu nhân vẫn có thể xử đẹp như thường.
Nếu là bình thường chỉ cần những tranh cãi có liên quan đến Tiết Phong Linh, mặc kệ ai đúng ai sai Thượng thư phu nhân đều sẽ nhường Tiết lão thái thái một phần, nhưng lần này không biết vì sao Thượng thư phu nhân lại kiên quyết như vậy, cứ nhất định phản đối không để Tiết Phong Linh tham gia, ngay cả một đám người trong phủ cũng kinh ngạc không thôi.
Mọi người không biết nguyên nhân nhưng Liên Như Nguyệt thì lại biết, Tiết Phong Linh lần này đã gây ra họa lớn, Tiết lão thái thái không có mặt chứng kiến cảnh tượng ‘kế hoạch bị vạch trần’ nhưng Thượng thư phu nhân thì có, con cái làm sai thì người làm phụ mẫu như nàng ta phải gánh lấy trách nhiệm, trước mặt bao nhiêu người chuyện Tiết Phong Linh làm rành rành ra đó, nếu lần này lại để Tiết Phong Lin tham gia, người khác sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng ai có thể đảm bảo hai nhà Liên - Diệp không suy nghĩ nhiều?
Ở trên bữa tiệc, phu thê Thượng thư đại nhân đã ra mặt xin lỗi Trường Bình Hầu phu cùng Diệp Thái y, điều này chẳng khác nào nhận lấy sai lầm của Tiết Phong Linh vào người, vậy mà một tháng sau lại để cho Tiết Phong Linh tham gia săn thú, chẳng khác nào rầm rộ tuyên bố là ‘Tiết Phong Linh không sai’ hay ‘dù Tiết Phong Linh có sai thì Tiết gia vẫn chống lưng cho’, lấy cái thái độ vênh váo đó, sợ là hai nhà Liên - Diệp sẽ không đứng yên nhìn ‘kẻ thù’ ở trước mặt mình nhảy nhót lung tung mà sẽ bắt đầu tỏ thái độ, đến lúc đó cả kinh thành đều biết chuyện tốt Tiết Phong Linh làm.
Những chuyện mà Thượng thư phu nhân làm hoàn toàn là vì suy nghĩ cho tương lai của Tiết Phong Linh, nhưng bởi vì chuyện xảy ra trên sinh thần của Liên Như Nguyệt không có bao nhiêu người biết nên mọi người đều nghĩ rằng mấy năm nay Tiết lão thái thái chèm ép Thượng thư phu nhân quá mức, dẫn đến Thượng thư phu nhân nhẫn nhịn hết nổi, cho nên mới chống đối lại Tiết lão thái thái, mặc dù chuyện này có liên quan đến đại nữ nhi của nàng ta thì nàng ta vẫn nhất định bỏ mặc. Hành động này của Thượng thư phu nhân khiến hình ảnh thiện lương hiền đức của nàng ở trong mắt đám nha hoàn trong phủ, đặc biệt là nha hoàn của Mẫu Đơn Các - viện của Tiết Phong Linh - bắt đầu thay đổi, dù sao trong suy nghĩ của một đám nha hoàn, chủ tử nhà mình được sủng ái thì bản thân cũng được thơm lây, Tiết Phong Linh mà thất sủng thì những ngày tháng ‘ăn ngon mặc đẹp’ cũng mất sạch.
Nghe đâu Thượng thư phu nhân cùng Tiết lão thái thái tranh qua cãi lại không biết bao nhiêu lần, sau đó lấy thái độ nhất quyết không chịu nhường của Thượng thư phu nhân mà kết thúc, sau khi nghe Thanh Lan tường thuật mọi chuyện, Liên Như Nguyệt có thể khẳng định ngày hôm nay Tiết Phong Linh sẽ không có mặt trong trường săn này, vị trí của Tiết Lan Hương vẫn giữ nguyên không đổi, còn vị trí của Tiết Phong Linh đã bị người thay thế, nhưng chủ yếu là ai thì không ai biết.
Lúc nhìn thấy Tiết Phong Lan được Như Sương bế xuống xe ngựa, Liên Như Nguyệt kỳ thực rất kinh ngạc, Tiết Phong Linh không tham gia, Tiết gia còn một vị trí dành cho một đám nữ quyến, nhưng không ngờ tranh qua tranh lại, cuối cùng người tham gia lại là Tiết Phong Lan.
Thật sự không biết người Tiết gia đang nghĩ gì, so với một người tàn phế hai chân thì một có đôi chân lành lặn mới là lựa chọn tốt hơn, ít nhất trong trường hợp trường săn xảy ra chuyện gì thì vẫn còn hai chân lành lặn để chạy trốn.
Suy nghĩ trên là suy nghĩ của nhiều người ở nơi này, còn đối với Liên Như Nguyệt thì ai đến cũng được, chỉ cần người đó không phải Tiết Phong Linh, về phần Tiết Phong Lan... xét thấy tính tình nàng ta không tệ, miễn cưỡng xem như hợp ý nàng, lại nghĩ đến giao tình giữa hai nhà, nếu nàng ta có chuyện gì thì nàng sẽ giúp một tay, Liên Như Nguyệt nàng cũng không phải người hay giận cá chém thớt, người làm sai là Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan cũng chỉ là bị tính kế mà thôi.
“Nàng ta không đến, may thật nhỉ?” Không biết từ khi nào bên cạnh Liên Như Nguyệt đã xuất hiện thêm một người nữa, thiếu nữ một thân lam y như nước, cả người đều tản ra cổ hoạt bát linh động, nhìn thấy nàng như nhìn thấy mặt trời, khiến người cảm thấy thoải mái.
“Diệp Linh Vi?” Liên Như Nguyệt nghiêng đầu, nhìn đến Diệp Linh Vi không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng thì không khỏi có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài ý muốn, Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất của Diệp Thái y, tự nhiên là có tư cách tham gia.
“Lúc nãy ngồi trên xe ngựa ta còn lo lắng một trận, sợ sẽ gặp phải nàng ở đây, đến lúc đó không biết phản ứng thế nào mới tốt...” Diệp Linh Vi dùng giọng điệu vui đùa để nói chuyện khiến người khác không nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của nàng, bất quá Liên Như Nguyệt lại tin rằng nàng đang lo lắng, bởi vì bất an trong mắt của nàng không giả.
“Phải không?” Liên Như Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, nàng tự nhiên biết ‘nàng’ trong miệng Diệp Linh Vi là ai, đối với những chuyện Tiết Phong Linh đã làm Diệp Linh Vi có thái độ như vậy cũng là bình thường, không có gì đáng trách.
“A, nói như Liên tiểu thư là ngươi muốn gặp lại nàng sao?” Diệp Linh Vi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của Liên Như Nguyệt, nàng còn nghĩ rằng nàng ta sẽ đồng ý với lời nói của nàng, nhưng không ngờ... thái độ của Liên Như Nguyệt khiến nàng không rõ đối phương đang nghĩ gì, chẳng lẽ đối những việc mà Tiết Phong Linh đã làm nàng ta có thể rộng lượng bỏ qua mà tiếp tục làm bằng hữu với Tiết Phong Linh sao?
Rộng lượng... cụm từ này dùng để hình dung Liên Như Nguyệt có chút không thích hợp.
Ai cũng biết tính tình Liên Như Nguyệt tùy hứng, không dễ thân cận, mà Tiết Phong Linh lại là khuê mật duy nhất của Liên Như Nguyệt trong mấy năm gần đây, điều này cho thấy tình cảm giữa hai người không hề đơn giản, cho nên trong lúc nhất thời Liên Như Nguyệt không thể chấp nhận được sự thật này, lựa chọn tiếp tục tin tưởng Tiết Phong Linh cũng không phải không có khả năng.
“Ta lại không làm gì có lỗi với nàng, dựa vào đâu ta không thể gặp lại nàng?” Liên Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, không chút che giấu thể hiện thái độ kiêu căng tùy hứng của bản thân, rõ ràng Liên Như Nguyệt không hề niệm tình xưa với Tiết Phong Linh như Diệp Linh Vi đã nghĩ, thậm chí ngay cả tên đối phương nàng cũng lười nhắc.
Người có lỗi là Tiết Phong Linh, dựa vào đâu mà người thấp thỏm bất an khi gặp lại là các nàng?
Câu nói của Liên Như Nguyệt đã đánh tỉnh Diệp Linh Vi, khiến nàng nhanh chóng thu hồi bất an trong mắt, cả người khôi phục trạng thái đầy sức sống.
“Liên tiểu thư nói không sai, người có lỗi là nàng, chúng ta lại không làm sai, người cảm thấy lo sợ là nàng mới phải.”
“Hôm nay nàng không đến, sợ là sau khi săn thú kết thúc nàng ta cũng sẽ xuất hiện.” Nói đến đây Liên Như Nguyệt cảm thấy hơi đau đầu, giọng điệu cũng có chút chán chường, nguyên nhân chủ yếu khiến nàng phải phiền não mang tên ‘Tiết Phong Linh’. Thái độ của Liên Như Nguyệt đã thể hiện rất rõ suy nghĩ của bản thân, nàng không sợ gặp lại Tiết Phong Linh, bởi vì vì nàng không phải người có lỗi, bất quá nói gì thì nói, đứng trên lập trường hai năm bằng hữu rồi lại bị quay lưng, Liên Như Nguyệt có lý do chính đáng không ‘muốn’ gặp Tiết Phong Linh.
Không phải nàng sợ, chỉ là nàng không muốn!
“Nghe nói nàng ta bị cấm túc một tháng, hẳn là vài ngày nữa là hết thời hạn cấm túc.” Thời gian vốn dĩ trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà sinh thần của Liên Như Nguyệt đã trôi qua được một tháng rồi, mà Tiết Phong Linh bị phạt cũng sắp đến thời hạn, một khi cấm túc kết thúc Tiết Phong Linh sẽ được tự do, đến lúc đó chuyện đầu tiên nàng ta làm sợ là đi đến Trường Bình Hầu phủ để gặp Liên Như Nguyệt.
Ngày đó trên sinh thần của Liên Như Nguyệt xảy ra quá nhiều chuyện, thân là nhân vật chính của buổi tiệc, vốn dĩ Liên Như Nguyệt phải vui vẻ ăn mừng cho sự trưởng thành của bản thân chứ không phải bị kế hoạch của Tiết Phong Linh phá hoại, không những phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người mà còn vạch trần bí mật Tiết Phong Linh cùng nha hoàn bên cạnh Liên Như Nguyệt là Lục La thông đồng với nhau để bày mưu tính kế hại người, Diệp Linh Vi là người bị hại cũng khó mà chấp nhận sự thật này, huống hồ Liên Như Nguyệt không chỉ là nạn nhân mà còn phải đứng trong tình thế khó xử, một bên là nha hoàn thiếp thân, một bên lại là khuê mật, hai người thông đồng với nhau lừa gạt nàng gần hai năm, bất kể là ai cũng khó lòng mà tha thứ được. Khi Liên Như Nguyệt phát hiện sự thật đã buông lời chỉ trích Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Linh lại khóc lóc cầu xin dự tha thứ từ Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt không đồng ý bỏ đi, những người có mặt ngày hôm đó đều nghĩ tình bạn giữa hai người đến đây là kết thúc nhưng theo Diệp Linh Vi thì mọi chuyện sợ là không đơn giản như vậy. Đối với Tiết Phong Linh, mặc kệ là Liên Như Nguyệt hay Liên gia đều có ý nghĩa trong mắt nàng ta, nếu không hơn một năm trước nàng ta cũng không tốn công sức mua chuộc nha hoàn bên người Liên Như Nguyệt làm tai mắt của mình, còn chuyện ở săn thú mùa xuân năm trước nữa, Tiết Phong Linh vì muốn cứu Liên Như Nguyệt mà hi sinh tính mạng, trở thành đề tài nóng hổi trong săn thú mùa xuân năm trước, khiến ai cũng phải cảm thán trước sự can đảm cùng dũng cảm của nàng, đây liệu có phải là kế hoạch mà Tiết Phong Linh đã sắp đặt từ trước?
Diệp Linh Vi lắc đầu, nếu là trước khi nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ xấu cho người khác, đặc biệt là người có lòng can đảm nguyện ý vì người khác mà hi sinh chính mình như Tiết Phong Linh nhưng sau những chuyện Tiết Phong Linh, Diệp Linh Vi không thể không thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Diệp Linh Vi thở ra, mặc kệ mọi chuyện là có phải do Tiết Phong Linh sắp đặt hay không thì đúng như lời Liên Như Nguyệt nói, sau khi săn thú mùa xuân kết thúc Tiết Phong Linh sẽ xuất hiện, xuất hiện trước mặt ai thì Diệp Linh Vi đoán người đó là Liên Như Nguyệt. Bởi vì đến giờ này Liên Như Nguyệt vẫn chưa tha thứ cho Tiết Phong Linh, thậm chí thư mà Tiết Phong Linh gửi đến Liên Như Nguyệt cũng cho nha hoàn mang đi đốt, đây là do nàng vô tình nghe Trường Bình Hầu phu nhân cùng Diệp phu nhân nói chuyện mới biết được. Có lẽ do nữ nhi của hai người đều là ‘nạn nhân’ của Tiết Phong Linh cho nên quan hệ hai nhà gần đây cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, huống hồ Diệp Thái y còn phụ trách bệnh tình cho Trường Bình Hầu phu nhân khiến tình trạng của Trường Bình Hầu phu nhân có bước tiến triển, mấy ngày trước Trường Bình Hầu phu nhân còn hẹn Diệp phu nhân đi dạo phố rồi uống trà, cũng không biết là nói chuyện gì nhưng khi trở về tâm trạng của Diệp phu nhân không tồi.
Nhìn Diệp Linh Vi hết lắc đầu rồi lại thở ra, Liên Như Nguyệt cũng không thần thánh đến mức có thể đoán ra được suy nghĩ trong đầu nàng ta, bất quá nhìn biểu cảm trên gương mặt của Diệp Linh Vi, nàng có thể đoán được hẳn là có liên quan đến Tiết Phong Linh.
“Cấm túc chỉ là cái cớ người Tiết gia muốn bảo vệ Tiết Phong Linh, đợi cho sóng yên biển lặng thì sẽ để nàng tự do tung tăng chạy nhảy, dù sao trong kinh thành, ngoại trừ mấy người chúng ta cũng đâu ai biết được những chuyện nàng làm?” Thái độ Liên Như Nguyệt thì băng quơ thật nhưng thần sắc trên gương mặt không khó phát hiện sự không vui, Diệp Linh Vi đoán là vì hình phạt của Tiết gia dành cho Tiết Phong Linh quá đơn giản, hoàn toàn không có vẻ gì khiến Tiết Phong Linh nhận lấy lỗi lầm do mình gây ra. Quan trọng hơn hết là do Tiết gia biết lợi dụng danh dự của hai nhà Liên - Tiết, bởi vì bọn họ cũng là người bị hại, Liên Như Nguyệt kiêu ngạo như thế làm sao có thể chấp nhận được việc người khác tính kế bản thân, mà Diệp Linh Vi suýt nữa mất đi trong sạch cũng không phải là chuyện đùa, vì muốn bảo vệ danh tiếng cho nữ nhi, hai nhà Liên - Tiết mới đồng ý giữ bí mật chuyện này, mà Tiết gia càng quá đáng hơn, lợi dụng chuyện này không truyền ra ngoài để bảo vệ Tiết Phong Linh!
“Nói ra thì đúng là khiến người khác buồn cười chết, rõ ràng Tiết Phong Linh gây ra sai lầm lớn như vậy mà Tiết gia vẫn muốn bảo vệ nàng ta, cũng không biết Tiết gia nghĩ gì.”
“Tiết phu nhân mất nhi tử đầu lòng, khó khăn lắm mới sinh được nữ nhân, tự nhiên là muốn dùng mọi cách để bảo vệ nàng.” Nghe Diệp Linh Vi hỏi Liên Như Nguyệt không chút do dự liền trả lời, hai nhà Liên - Tiết trước giờ vẫn luôn giao thiệp với nhau, đối với mọi chuyện xảy ra ở Tiết gia Liên gia cũng có biết một chút, không phải vì có tin tình báo mà là do Thượng thư phu nhân muốn tìm một người tâm sự nên đã thư từ qua lại với Trường Bình Hầu phu nhân, dù sao trước kia hai người cũng là bằng hữu, mặc dù giao tình không sâu nhưng do có quan hệ họ hàng nên cả hai đều giữ liên lạc.
“Phong Lan thì sao?”
Liên Như Nguyệt ngẩn ra.
“Phong Lan cũng là nữ nhi của Tiết phu nhân, vì sao nàng lại chỉ bảo vệ Tiết Phong Linh?” Ngày đó khi nghe Trường Bình Hầu phu nhân kể lại mọi chuyện điều đầu tiên Thượng thư phu nhân làm không phải là chất vấn Tiết Phong Linh mà ngược lại là trừng mắt nhìn Tiết Phong Lan, giống như tất cả mọi chuyện sở dĩ thành ra như vậy là lỗi của Tiết Phong Lan chứ không phải Tiết Phong Linh.
Đều là nữ nhi như nhau, vì sao thái độ của Thượng thư phu nhân đối với Tiết Phong Lan lại khác hẳn Tiết Phong Linh? Cứ cho là do Tiết Phong Lan bị tàn phế hai chân, tương lai của nàng mịch mờ không ai đoán trước được điều gì, Thượng thư phu nhân cảm thấy nữ nhi này sẽ không giúp ích cho nàng, cho Tiết gia nên tích cực bồi dưỡng Tiết Phong Linh mà vắng vẻ Tiết Phong Lan, điều này nàng có thể hiểu nhưng suy cho cùng Tiết Phong Lan cũng mang huyết mạch của nàng ta, dù không thích thì trực tiếp làm lơ là được, đâu nhất thiết phải trút giận lên đầu đối phương?
Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất của Diệp gia, nàng không có huynh đệ tỷ muội cho nên tình thương của phụ mẫu đều dành hết cho nàng, đối với tình cảnh của Tiết Phong Lan nàng có thể không thấu hiểu được, bất quá nàng cảm thấy nếu Diệp phu nhân sinh hạ thêm một nhi tử hoặc một nữ nhi mà đứa trẻ đó không được khỏe mạnh như bao người khác thì Diệp Linh Vi tin chắc phụ mẫu nàng sẽ đối đãi với đứa trẻ đó tốt gấp bội.
Đúng vậy, Diệp gia đối với hài tử không được khỏe mạnh của mình là yêu thương gấp bội, để bù đắp những gì thiếu thốn cho đứa trẻ đó, mà Diệp Linh Vi thân làm tỷ tỷ cũng sẽ hết mực yêu thương, chăm sóc đối phương, đây là một gia đình bình thường nên có, mà Tiết gia bên kia... lại làm ra hành động trái ngược, cũng không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì.
“Tiết Phong Lan... Lan Nhi nàng...” Liên Như Nguyệt ngập ngừng một lúc vẫn không nói được lời nào, nàng nói Tiết Phong Linh là nữ nhi của Thượng thư phu nhân cho nên Thượng thư phu nhân mới làm mọi cách để bảo vệ Tiết Phong Linh, mặc kệ dư luận từ hai nhà Liên - Diệp, điều này không sai, dù sao có người làm mẹ nào có thể đứng nhìn nữ nhi của mình bị làm cho xấu mặt, Thượng thư phu nhân bảo vệ Tiết Phong Linh cũng là điều hiển nhiên thôi, nhưng còn Tiết Phong Lan?
Tiết Phong Lan không phải nữ nhi của Thượng thư phu nhân sao? Đáp án chắc chắn là phải! Tiết Phong Lan cùng Tiết Phong Linh lớn lên như hai giọt nước, nếu Tiết Phong Lan là nữ nhi của Thượng thư phu nhân thì Tiết Phong Lan cũng là.
Nếu cùng là nữ nhi thì vì sao Thượng thư phu nhân lại bảo vệ Tiết Phong Linh, chắn tất cả dư luận bên ngoài, không ngại xé rách mối quan hệ giữa Liên gia và Tiết gia? Còn đối với Tiết Phong Lan, thân là người bị hại, suýt nữa mất đi thanh danh với một nam tử mà nàng chưa từng gặp mặt, đối với hành động đáng phê phán này của Tiết Phong Linh, Thượng thư phu nhân lại chỉ bắt Tiết Phong Linh đi xin lỗi Tiết Phong Lan, cũng không có nghĩ đến cảm nghĩ của Tiết Phong Lan như thế nào?!
Liên Như Nguyệt thở dài, đối với sự thiên vị bất công của Thượng thư phu nhân nàng cũng không phải là làn đầu tiên được chứng kiến, trước kia chưa từng gặp mặt Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt cũng không biết Tiết Phong Lan là loại người nào, chỉ biết khi Thượng thư phu nhân mở miệng không phải khen mà là trách mắng nữ nhi này không biết nghe lời, không chịu học tập cho tốt, suốt ngày chỉ lo chơi đùa, thậm chí nhiều lần nhấc lên tranh cãi giữa chúng tỷ muội với nhau, chọc cho Tiết lão thái thái tức giận,... cho nên ấn tượng về Tiết Phong Lan của nàng rất kém, nhìn thấy sự bất công của Thượng thư phu nhân đối với Tiết Phong Lan, nàng chỉ cảm thấy Tiết Phong Lan đáng đời, nhưng mà hiện tại...
“Ta cảm thấy thật đáng thương cho Phong Lan, sống ở Tiết gia chắc nàng khổ sở lắm.” Quan hệ tỷ muội vốn đã không tốt, sau chuyện này sợ là sẽ xé mặt nạ nhau luôn, lại chứng kiến việc mẫu thân vì tỷ tỷ mà trách cứ nàng, đổi lại là ai đứng ở lập trường của Tiết Phong Lan đều có cảm giác không tốt.
“Chuyện nhà người khác, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Thời gian này Liên Như Nguyệt thường tránh nhắc đến chuyện của Tiết gia, nãy giờ nói chuyện với Diệp Linh Vi về Tiết Phong Linh không khỏi khiến nàng nhớ đến chuyện cũ, tâm tình vốn bình tĩnh cũng hạ xuống không ít, hiện tại Diệp Linh Vi lại cứ tiếp tục truy hỏi những vấn đề liên quan đến Tiết Phong Lan mà nàng không biết, hỏi nàng làm sao trả lời?!
Nghe giọng điệu gắt gỏng của Liên Như Nguyệt, Diệp Linh Vi trố mắt nhìn đối phương, rõ ràng lúc nãy thái độ của Liên Như Nguyệt vẫn còn đang rất tốt, không hiểu sao chớp mắt liền thay đổi.
Quả nhiên Liên Như Nguyệt vẫn là Liên Như Nguyệt, tính tình tùy hứng, thay đổi thất thường khiến người khác không biết đường đâu mà lằn.
“Ta cũng chỉ là quan tâm Phong Lan a, dù sao cũng là bằng hữu...” Lần trước gặp mặt hai người nhất kiến như cố, không những nói chuyện hợp ý nhau mà Tiết Phong Lan còn là người đã cứu nàng thoát khỏi tay Vương Kim, dù đó không phải ân cứu mạng nhưng so với ân cứu mạng còn lớn hơn nhiều, đối với chuyện của ân nhân, nàng tự nhiên là quan tâm.
Liên Như Nguyệt nhịn không được liếc mắt xem thường: “Ngươi nhìn bộ dạng nàng hiện tại, có vẻ gì cần được ngươi quan tâm không?”
Diệp Linh Vi nghe vậy bèn nhìn về phía bên kia, thấy Tiết Phong Lan đang vui vẻ trò chuyện với Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên, đôi lúc tiếng cười còn truyền đến tận bên này, hoàn toàn không có bộ dạng gì là thương tâm hay chật vật giống suy nghĩ của nàng, khiến Diệp Linh Vi có chút xấu hổ.
“Ngươi lo lắng dư thừa rồi.”
“Tiết Phong Lan cũng không phải là người không có đầu óc, những người càng thông minh thì càng giỏi nhẫn nhịn, huống hồ ngươi cảm thấy vì sao hôm nay Tiết gia lại để cho Tiết Phong Lan tham gia thay vì Tiết Phong Linh?”
Diệp Linh Vi nghi ngờ nhìn Liên Như Nguyệt, không rõ đối phương có ý gì.
“Tiết gia nhiều nữ nhi như vậy, cho dù Tiết Phong Linh không tham gia thì cũng chưa đến lượt một người đi đứng bất tiện như Tiết Phong Lan, thế nhưng người xuất hiện ở trường săn hôm nay hết lần này đến lần khác lại là Tiết Phong Lan, ngươi cảm thấy... chuyện này là do Tiết gia bên kia sắp xếp vẫn là bản thân Tiết Phong Lan tự mình tranh thủ?”
Diệp Linh Vi kinh ngạc: “Ý ngươi là...”
“Tiết gia bên kia tuyệt đối sẽ không sắp xếp chuyện này, bọn họ dù không lo lắng cho an nguy của nàng cũng sẽ không để con cháu của mình mất đi cơ hội quý giá được xuất hiện ở chốn đông người như vậy.” Săn thú mùa xuân mặc dù nguy hiểm, nhưng nguy hiểm chỉ hướng đến những người đứng ở vị trí cao kia mà thôi, còn những người có vị trí thấp hơn tự nhiên là không sợ, cho nên mỗi năm đến săn thú mùa xuân, một đám nữ nhân đều muốn tranh giành danh ngạch đến sức đầu mẻ trán chỉ để lấy được cơ hội xuất hiện ở trường săn này.
“Cho nên Phong Lan là cùng đám người kia tranh giành mới có thể xuất hiện ở nơi này?” Diệp Linh Vi nhíu mày.
“Hẳn là.” Tất cả những chuyện này nàng chỉ dựa vào suy đoán mà ra, còn sự thật có phải như vậy hay không khó mà nói rõ.
“Vì sao nàng lại muốn làm như vậy?” Trường săn nguy hiểm trùng trùng, đối với một người đi đứng bất tiện như Tiết Phong Lan thì địa hình nơi này lại càng không có lợi, vì sao Tiết Phong Lan lại muốn tham gia chứ?
“Ai biết được?”
Đúng vậy, ai biết được?
Liên Như Nguyệt không biết, Diệp Linh Vi cũng không biết, người có thể biết chính xác chuyện này sợ là chỉ có bản thân Tiết Phong Lan.
“Không còn sớm nữa, ta đi nghỉ ngơi trước đây.” Đối với chuyện của Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt kỳ thực không quá hứng thú, dù sao mỗi người đều có một bí mật ẩn giấu trong lòng, bản thân nàng đi dòm ngó bí mật của người khác, không sợ rằng có một ngày bí mật của bản thân sẽ bị người khác dòm ngó lại hay sao?
Bên này, sau khi Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên đi rồi, Tiết Lan Hương cũng chào từ biệt Tiết Phong Lan rồi dẫn theo nha hoàn Thanh Trúc đi về hướng lều trại đã được người dọn dẹp sạch sẽ, để lại một người đang ngồi, một người thì đang đứng ở nơi đó.
“Tiểu thư, người làm sao biết được hôm nay An Nam Tướng quân không có mặt ở đây?” Nơi này chỉ còn lại chủ tớ hai người, Như Sương cũng không che giấu nghi hoặc mà mở miệng.
Chuyện An Nam Tướng quân không có mặt ở trường săn ngày hôm nay ngoại trừ mấy người ở trong quân doanh biết, thì còn có hoàng tộc, Thái hậu tuổi tác đã cao, không thể tham gia săn thú, cho nên mới thông báo cho Như Sương biết tin tức này để có thể bảo vệ Tiết Phong Lan một cách dễ dàng, dù sao Như Sương trước giờ cũng chưa từng tham gia săn thú, càng đừng nói là hiện tại lại dẫn theo một phế nhân, đầu tiên phải nắm rõ mọi thứ ở nơi này trước.
Thái hậu đã dặn dò qua không được đem chuyện An Nam Tướng quân không tham gia săn thú nói ra ngoài, ít nhất là khi chưa đến trường săn thì không được nói, trên đường đi cũng không biết có bao nhiêu người ngắm ngầm muốn ra tay với Ngụy đế, để bọn họ biết được An Nam Tướng quân không ở sợ là muốn trước tiên ra tay. Phố xá nhỏ hẹp, dễ công khó thủ, cho dù Ngụy đế có mang theo nhiều người đến mấy nếu có người ra tay ở giữa đường thì chỉ sợ cũng thiệt hại mấy chục mạng người, có thể là bá tánh bình dân, cũng có thể là hoàng thân quốc thích, thậm chí công tử thiên kim thế gia đều không thể tránh khỏi, đến lúc đó sợ là sẽ dấy lên một hồi phẫn nộ giữa các quyền thần.
Như Sương biết tính nghiêm trọng của chuyện này cho nên không có đem chuyện này nói với Tiết Phong Lan, thậm chí Như Ngọc cũng không nói, như vậy thì vì sao Tiết Phong Lan lại biết được tin tức này?!
“Thì như ta nói, Vân Nam có thổ phỉ gây rối, An Nam Tướng quân đến đó xử lí cũng là điều bình thường mà?” Vì sao nàng biết được? Còn không phải là do bàn tay vàng sau khi trùng sinh sao?
Kiếp trước Tiết Phong Lan hưởng thọ đến năm ba mươi hai tuổi, mười hai tuổi bị tàn phế hai chân, mười ba tuổi gặp gỡ Lam Thành Vũ, mười bốn tuổi đính ước chung thân, mười sáu tuổi gả cho hắn làm phi, ở bên cạnh hắn ba năm thì hắn lên làm Thái tử, nàng cũng trở thành Thái tử phi, sau đó lại ở bên cạnh hắn gần mười năm, nhìn hắn bày mưu tính kế rồi trở thành Hoàng đế, còn nàng cũng ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Ba năm chưởng khống lục cung, Thái hậu qua đời không bao lâu thì tin dữ từ Trấn quốc Tướng quân phủ truyền đến, nàng cho người gọi Tiết Phong Linh vào cung để tiện chăm sóc, nhưng ngờ đâu nàng ta lại leo lên giường của phu quân nàng, hóa ra năm xưa hai người còn có một đoạn quan hệ mà người khác không biết, năm ba mươi hai tuổi nàng bị đày vào Lãnh cung, phế hậu, ban rượu độc, lập tân hậu, những chuyện này xảy ra chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng, Tiết Phong Lan cũng nhớ như in, cho nên đối với những chuyện có sức ảnh hưởng như việc An Nam Tướng quân không có mặt trong săn thú mùa xuân năm nay nàng tự nhiên là biết.
“Tiểu thư làm sao biết Vân Nam dạo gần đây đang có thổ phỉ gây rối?” Như Sương nhíu mày, âm thầm đánh giá Tiết Phong Lan, như muốn nhìn ra được cảm xúc trên gương mặt nàng.
“Ta đâu có biết.” Đang tiếc, thứ Như Sương nhận được là thái độ băng quơ của Tiết Phong Lan.
“Vậy người...”
“Ta chỉ nói bừa thôi mà?”
Nói bừa?
Điều này nghe có vẻ khó thuyết phục, bởi vì dáng vẻ tự tin của Tiết Phong Lan khi nói về chuyện này hoàn toàn không giống như là nói bừa cho có.
“Chúng ta cũng vào lều trại đi.”
Mặt trời đang lên cao, ánh nắng có gay gắt, nếu tiếp tục đứng ở bên ngoài sẽ tổn hại đến làn da, vì vậy Như Sương quyết định bỏ qua chuyện của An Nam Tướng quân sang một bên, trước tiên đẩy xe lăn đi vào lều trại.
Không có được đáp án thì nàng sẽ tự mình tìm hiểu, dù sao mấy ngày tiếp theo cũng chỉ có nàng ở bên cạnh chăm sóc Tiết Phong Lan, nếu Tiết Phong Lan có thái độ khác thường gì nàng nhất định sẽ biết.
Không gấp, thứ nàng có là thời gian, kiên nhẫn nàng có thừa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook