Đích Nữ Tàn Phi
Chương 136: Một Ngày Trước Săn Thú (2)

Cùng thời gian đó tại Trịnh vương phủ, so với không khí náo nhiệt của Trấn quốc Tướng quân phủ thì Trịnh vương phủ lại có vẻ yên ắng và âm u hơn rất nhiều, không ai nghĩ rằng trong phủ đệ của vị vương gia khác họ có quyền khuynh thiên hạ này lại khác hẳn hoàn toàn với vẻ ngoài hào nhoáng của nó.

“Quận chúa, kỵ trang của người đã chuẩn bị xong, ngươi có muốn mặc thử không?”

“Không cần đâu, để lên bàn đi.” Thanh âm trong trẻo như ngọc vang lên, mang theo vài phần lạnh nhạt không nên có, so với Triệu Băng Lộ đang háo hức mong chờ chuyến săn thú ngày mai thì có vẻ như vị quận chúa này lại không nhấc nổi hứng thú là bao.

“Nhưng mà công chúa có dặn phải để người mặc thử, nếu có vấn đề gì sẽ cho tú nương chỉnh sửa lại để kịp cho ngày mai ạ...”

Mái tóc đen dài như thác xõa xuống bên vai, tóc nàng rất đẹp lại rất dài, chỉ nhìn vào thôi cũng đã thấy bóng mượt rồi, khi sờ vào nhất định là mềm mại như tơ lụa, theo động tác chảy tóc của nàng, chiếc lược hoàn toàn không gặp bất kì chướng ngại vật gì mà thẳng xuống đuôi tóc.

“Ta nói không cần.” Thiếu nữ không dừng lại động tác, thanh âm nhàn nhạt tiếp tục vang lên.

“Như vậy... nô tì để trên bàn, khi nào người thấy y phục có gì không ổn thì nói lại với nô tì...”

“Được.” Lần này thiếu nữ rất dễ dàng thỏa hiệp.

Tiểu nha hoàn muốn nói lại thôi, nàng thở dài rồi đặt khay đựng y phục lên bàn, quay người rời đi cũng không quên đóng cửa lại.

Ngoài cửa phòng vừa hay có một nha hoàn đi ngang qua, trên tay còn cầm một khay đồ bổ, vẫn còn nóng hổi, có vẻ như nàng ta vừa mới từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy tiểu nha hoàn ngay lập tức liền đi đến bắt chuyện.

“Vẻ mặt của ngươi sao lại ủ rũ như vậy hả?” Trong lời nói chứa hàm ý quan tâm nhưng nhiều hơn là tò mò, rõ ràng là muốn bát quái xem chuyện gì đã xảy ra với tiểu nha hoàn để có chuyện để bàn.

Tiểu nha hoàn cúi đầu, thần sắc ảm đạm: “Quận chúa không muốn thử kỵ trang.”

“Quận chúa hôm nay thế nào?” Ánh mắt nha hoàn kia lộ vẻ hiểu rõ, giọng điệu thăm hỏi.

“Tâm trạng quận chúa lại không được tốt.” Tiểu nha hoàn thở dài, thần sắc trên gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Mỗi năm đến ngày này quận chúa liền cư xử rất kỳ lạ, có nên bẩm báo với Trưởng công chúa một tiếng không?”

“Ngươi cũng nói là mỗi năm quận chúa đều như vậy, còn cần phải bẩm báo sao?” Nha hoàn đó cho tiểu nha hoàn một ánh mắt xem thường, hiển nhiên là một nha hoàn lâu năm, sớm đã nhìn quen với bộ dạng này của quận chúa.

“Nhưng mà...”

“Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?!”

Nghe thấy giọng nói hai người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy người đến cả hai đều lộ vẻ mặt kinh hãi, cung kính gọi một tiếng: “Mẫu Đơn tỷ.”

“Rảnh rỗi quá không có gì làm sao? Trịnh vương phủ nuôi các ngươi để các ngươi ở đây bàn tán chuyện của chủ tử sao?!” Nữ tử gọi Mẫu Đơn một thân hồng y, y phục của nàng có chất liệu rất tốt, so với vải thô của hai người trước mặt thì rõ ràng là cao quý hơn một bậc, ngũ quan tinh xảo, gương mặt xinh đẹp đánh một lớp phấn nhẹ, trên tóc cài một vài chiếc trâm cài, người có hiểu biết thì biết giá trị của những chiếc trâm đó, kết hợp với động tác của nàng những chiếc trâm cài lay động vô cùng đẹp mắt.

“Thực xin lỗi Mẫu Đơn tỷ, là bọn muội sai rồi.” Nghe lời trách mắng cả hai nha hoàn vội cuối đầu nhận lỗi, Mẫu Đơn là người của Trưởng công chúa, ở Trịnh vương phủ có địa vị cực cao, là đại nha hoàn mà bất kì nha hoàn nào cũng không dám đắc tội, nhìn bộ dạng này của Mẫu Đơn, người ngoài không biết còn nghĩ là tiểu thư nhà nào chứ không phải là là tiểu nô bộc, có lẽ những cung nữ xuất thân từ trong cung ai nấy cũng đều có khí chất tốt như vậy, đứng trước mặt Mẫu Đơn, cả hai nha hoàn này rõ ràng là bị chèn ép đến đáng thương, về dung mạo lẫn khí chất.

“Còn không mau đi làm việc!”

“Vâng vâng.” Hai người như được ân xá, vội vàng quay người rời đi, bộ dạng chạy còn nhanh hơn thỏ khiến sắc mặt nghiêm nghị của Mẫu Đơn giảm bớt đi vài phần.

Ánh mắt Mẫu Đơn rơi vào cửa phòng đang đóng, trong đôi mắt hiện lên tia lo lắng, mỗi năm đến săn thú mùa xuân người của các phủ đệ khác đều rất háo hức mong chờ nhưng riêng Trịnh vương phủ của bọn họ lại u ám chẳng khác nào mây đen kéo đến, thật làm người ta phiền lòng.

Chuyện này cũng phải kể đến ba năm trước, khi Trịnh Thiên Ngôn tham gia chuyến săn thú lần đầu tiên suýt nữa không có mạng trở về. Mười hai tuổi, là độ tuổi thích hợp để tham gia săn thú, bất kể là nam hay nữ, ba năm trước khi quận chúa vừa mới tham gia săn thú, không ai ngờ lại gặp chuyện không may, trong trường săn hoàng gia mà lại gặp tập kích, không chỉ Trịnh Thiên Ngôn mà đám người hoàng thất bên kia cũng có một số người bị thích khách truy đuổi. Ám vệ vương phủ giúp nàng mở đường chạy trốn nhưng khi đó Trịnh Thiên Ngôn chỉ là một tiểu nữ hài không có kinh nghiệm, cho nên trong lúc chạy trốn đã té xuống vách núi dẫn đến bị thương nặng, Mẫu Đơn vẫn nhớ như in hình ảnh toàn thân nữ hài đầy vết thương, y phục cũng có vết rách, sắc mặt lại tái nhợt, hô hấp yếu ớt đến đáng thương, phải nằm trên giường nghỉ ngơi hơn một tháng mới khỏe lại.

Một năm sau săn thú mùa xuân lần nữa lại đến, lần này không chỉ Trịnh Thiên Ngôn không muốn tham gia mà cả Trịnh vương phủ đều không muốn để nàng tham gia, Trịnh vương hướng Ngụy đế cầu tình nhưng Ngụy đế lại lôi luật pháp ra làm cái cớ, Trịnh Thiên Ngôn là hậu duệ duy nhất của Trịnh vương gia, chỉ cần là dòng họ trực thuộc vương thất thì ai nấy cũng đều phải tham gia, huống hồ nàng còn là người duy nhất đời này mang dòng máu họ Trịnh. Trịnh vương không thể thuyết phục Ngụy đế cho nên đã để Trưởng công chúa đi cầu tình Thái hậu, dù sao công chúa cũng là ái nữ mà Thái hậu hết mực thương yêu, Trưởng công chúa đi nói chuyện nhất định có thể lay chuyển được Thái hậu, mà Ngụy đế đối với Thái hậu cũng vô cùng kính trọng, nếu không có tình huống xấu nào xảy ra thì Ngụy đế sẽ đáp ứng yêu cầu của Thái hậu, chính là Thái hậu đóng cửa không gặp, Trưởng công chúa thất vọng ra về, cả Trịnh vương phủ ngày hôm đó không khí chẳng khác hôm nay là bao.

Năm thứ hai khi tham gia săn thú, vì không muốn để Trịnh Thiên Ngôn gặp nguy hiểm nên Trịnh vương đã nhờ Đại thiếu gia của Trấn quốc Tướng quân phủ bảo vệ nàng, trước kia Trấn quốc Tướng quân từng mang ơn Trịnh vương, cho nên Trịnh vương đã lấy đó xem như một cuộc giao dịch, mà hiển nhiên Trấn quốc Tướng quân phủ bên kia cũng đã đồng ý rồi. Đại thiếu gia của Trấn quốc Tướng quân phủ mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng thân thủ bất phàm, hắn do một tay Trấn quốc lão Tướng quân dạy dỗ nên người, mặc kệ võ nghệ hay tính tình đều đáng để người đời khen ngợi, mười tám tuổi đã là lấy được Ngụy đế phong Tướng, mặc dù chỉ là “tiểu Tướng quân” nhưng cũng đã nói nên năng lực của hắn.

Dự đoán của Trịnh vương không sai, năm nay Trịnh Thiên Ngôn lại trở thành mục tiêu của đám thích khách không rõ lai lịch, ngoại trừ Trịnh Thiên Ngôn ra thì còn có người của hoàng thất cùng với các vương tôn quý tộc nắm giữ quyền lực quan trọng trong triều như là Trường Bình Hầu Thế tử Liên Hạo Nguyên, An Định Hầu Thế tử Từ Cảnh Khôn, cùng với tiểu Tướng quân của Trấn quốc Tướng phủ Triệu Thiên Tư, so với những người khác thì số lượng thích khách truy sát nàng nhiều hơn, bởi vì nàng cùng Triệu Thiên Tư ở cùng một chỗ nên phải đối mặt với số lượng lớn kẻ địch, may mắn là sau cùng Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc dẫn người chạy đến cứu viện, nếu không chỉ sợ phải ngọc đá cùng vỡ.

Năm thứ hai miễn cưỡng trôi qua một cách yên bình nhưng đến năm thứ ba săn thú mùa xuân vẫn là một vấn đề khó khăn đối với người của Trịnh vương phủ, ân nghĩa giữa Trịnh vương và Trấn quốc Tướng quân đã thanh toán, Trịnh vương cũng không có mặt mũi tiếp tục yêu cầu người của Trấn quốc Tướng quân phủ bảo vệ cháu gái của mình, mà Trấn quốc Tướng quân phủ bên kia cũng không muốn rước phiền toái không đáng có, dù sao lần trước vì bảo vệ tiểu quận chúa của Trịnh vương phủ mà tiểu Tướng quân nhà họ suýt nữa bỏ mạng, cho dù nể mặt Trịnh vương đi chăng nữa thì Trấn quốc Tướng quân cũng không muốn vì trả nợ ân tình mà mất đi người kế nghiệp, trừ phi Trịnh vương phủ tỏ thái độ của bản thân, đứng về phe Ngũ hoàng tử thì may ra Trấn quốc Tướng quân sẽ suy nghĩ lại.

Trịnh vương là vương gia khác họ của Đại Ngụy, dòng dõi Trịnh gia là đại thần có cống hiến vĩ đại đối với Đại Ngụy, năm xưa cùng với tiên đế dẫn binh đánh tan quân xâm lược, lại trợ giúp tiên đế lên ngồi, công lao to lớn. Nếu nói Lý Thừa tướng ủng hộ tiên đế lên ngôi, Hạ Thái phó là Đế sư thì Trịnh vương cùng Trấn quốc lão Tướng quân đều là những người giúp tiên đế bình định giang sơn, cho đến ngày nay binh quyền mà Trịnh vương nắm vô cùng lớn, binh lực trong tay Trịnh gương chiếm hơn một nửa binh lực của Đại Ngụy, kế đến là Trấn quốc Tướng quân, rồi đến An Nam Đại tướng quân, Trường Bình Hầu gia, Bắc Cảnh Đại tướng quân, Chinh Đông Tướng quân cùng với Chinh Tây Tướng quân, số lượng binh quyền ít nhất cũng nằm trong tay một vương gia khác họ khác là Vệ vương. An Nam Đại Tướng quân, Bắc Cảnh Đại tướng quân, Chinh Đông, Chinh Tây Tướng quân cùng Vệ vương đều là thế lực dưới trướng Ngụy đế, mà ba thế lực còn lại đều thuộc phe trung lập, điều này khiến Ngụy đế cảm thấy nguy cơ tràn ngập, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng vẫn luôn suy tính tìm cách lấy lại binh quyền, mà Trịnh Thiên Ngôn là cháu gái duy nhất của Trịnh vương, người thừa kế thứ hai sau Thế tử. Đại Ngụy cũng không có cổ hủ như các quốc gia khác, văn hóa của Đại Ngụy ngược lại rất phóng khoáng, tuy đều là thể chế trọng nam khinh nữ nhưng địa vị nữ nhân ở Đại Ngụy so với các nước còn lại rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, nếu một gia tộc mà không có người thừa kế là nam thì hiển nhiên nữ nhi cũng có quyền kế thừa, cũng giống như các công chúa sinh ra trong hoàng tộc, sau khi thành hôn mà có hài tử thì hài tử sẽ được theo họ mẹ, để khai chi tán diệp cho hoàng thất, Trưởng công chúa là một ngoại lệ, bởi vì người mà nàng gả không phải là bá tánh bình thường, mà là Thế tử Trịnh vương, người thừa kế binh quyền lớn nhất Đại Ngụy đời tiếp theo. Hiện tại Trịnh vương chỉ có một cháu gái là Trịnh Thiên Ngôn, thân phận nàng so với các công chúa trong hoàng tộc cũng chẳng thua kém bao nhiêu, hơn nữa luật pháp Đại Ngụy cũng quy định, nếu trong vòng mười năm trở lại Thế tử cùng Trưởng công chúa không thể sinh nhi tử thì Trịnh Thiên Ngôn chắc chắn sẽ là người thừa kế thứ hai của Trịnh vương phủ, cho dù không nắm binh quyền trong tay nàng vẫn có thân phận cao quý, huống hồ tài sản của Trịnh vương bao đời để lại cũng đâu phải chỉ có binh quyền, vì vậy mà Trịnh Thiên Ngôn đã trở thành cái gai trong mắt một số người.

Săn thú năm trước Trịnh vương huy động rất nhiều ám vệ bảo vệ Trịnh Thiên Ngôn, thế nhưng thích khách mỗi năm đều tăng lên, không chỉ về số lượng mà còn về lực lượng, ám vệ mỗi năm chết trong săn thú mùa xuân so với những dịp lễ khác rõ ràng là tăng gấp hai lần, cho nên ngày thường quận chúa rất ít ra khỏi phủ, để bảo vệ bản thân, đồng thời cũng tránh để không liên lụy người khác. Năm trước trong lúc tránh tên bay đạn lạc Trịnh Thiên Ngôn vô tình bị mũi tên nhắm đến, may mắn chỉ là xẹt qua cánh tay, tuy thương thế không nặng nhưng lại để lại sẹo, thân thể nữ nhân như vàng như ngọc, huống hồ đó còn là quận chúa của Trịnh vương phủ, Trịnh vương tìm mọi cách khiến vết sẹo biến mất nhưng nàng lại không chịu, chuyện này cũng vì vậy mà bị bỏ qua. Thời gian thôi đưa, trong chớp mắt thế mà đã đến một năm, kể từ khi Thánh chỉ hạ xuống, tâm trạng của nàng ngày càng không tốt, đặc biệt là mấy ngày gần đây luôn nhốt mình trong phòng, ai khuyên can cũng không được.

Mẫu Đơn thở dài một hơi, nhìn sắc trời một mảnh trong xanh nhưng tâm trạng nàng lại âm u đen tối, mây đen đang kéo đến Trịnh vương phủ, cũng không biết săn thú mùa xuân năm nay có xảy ra chuyện gì hay không nữa đây?!

Trong phòng thiếu nữ đem những lời nói ở bên ngoài thu hết vào tai, đối với những lời nghị luận của người khác về nàng, sắc mặt nàng vẫn không chút thay đổi, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt ảm đạm hơn rất nhiều.

Thiếu nữ ngồi trước gương trang điểm, liếc mắt nhìn vào gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ phía sau, là bộ kỵ trang do Trưởng công chúa chuẩn bị, kỵ trang lấy màu xanh ngọc bích làm chủ đạo, ngoài ra còn có những đường viền màu đen, hai màu sắc này kết hợp lại nói là không đẹp thì không đúng, nhưng chúng cũng không bày xích lẫn nhau.

Trong rừng cây, màu xanh là màu dễ dàng lẫn trốn nhất, người chọn màu vải này cũng là người tinh ý.

Nàng cúi đầu vén lên tay áo, để lộ cổ tay trắng noãn, trên đó có một vết sẹo nhỏ, không tính là xấu xí nhưng ở giữa làn da tuyết trắng thế này thì đúng là có phần nổi bật, đây chính là vết thương năm trước do bị tập kích gây ra, nàng vốn dĩ có thể xóa sẹo đi nếu nàng thoa thuốc theo dặn dò của thái y, chính là nàng không muốn, không phải vì nàng không thích đẹp, là nữ nhân ai cũng cơ thể mình hoàn mỹ không tì vết cả, chính là nàng... nàng muốn lưu lại nó để nhắc nhở bản thân nàng.

Mẫu thân tuổi tác đã lớn, hiện tại trong bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, hơn nữa trước kia mẫu thân đã từng xảy thai, muốn mang thai lần nữa đúng là không dễ dàng gì, thái y đã vẫn đang tìm cách giúp mẫu thân thụ thai nhưng vẫn chưa có cách, cho nên vị trí người thừa kế thứ hai của nàng xem như là đã xác định rồi, vì vậy mà nàng đã trở thành đối tượng để các thế lực khác đuổi giết. Săn thú mùa xuân là cơ hội tốt nhất để ra tay nàng, không chỉ riêng với nàng mà còn với các thế lực thuộc phe hoàng thất, bọn họ có thể dàn dựng thành cảnh bị thú dữ ăn thịt, cũng có thể là do tên bay lạc hướng vô tình giết chết ai đó cũng không phải là chuyện hiếm có gì, năm này trong săn thú mà không có người bị thương, năm nay cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến việc ngày ngày phải sống trong lo sợ cái chết sẽ đến với bản thân bất kì lúc nào, tâm tình nàng sa sút hẳn đi, nhưng nàng lại không thể thay đổi số phận của mình.

“Săn thú năm nay, lại một hồi phong tanh huyết vũ nữa được dấy lên...”

~~~

Phía Đông kinh thành là nơi đông vui và náo nhiệt nhất, bởi vì ở nơi này có rất nhiều phủ đệ, Đại Lý Tự Khanh phủ cũng là một trong số đó, nằm trên con đường Nhất Diệp Tri Thu, sở dĩ con đường này gọi là Nhất Diệp Tri Thu là do ở nơi này có trồng một cây ngô đồng, lấy từ trong câu thơ: “Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu”, trên đường này có ba cái phủ đệ, một trong số đó chính là Đại Lý Tự Khanh phủ đệ.

Đại Lý Tự Khanh phủ, biệt viện phía Đông lúc này tràn ngập trong hương hoa tỏa sắc, vừa bước vào biệt viện thì có thể bắt gặp cây hoa đào đang nở rực rỡ, bên dưới gốc cây là một chiếc bàn đá, có một thiếu nữ váy hoa đang ngồi, vừa viết vừa lẩm bẩm gì đó.

“Lam Thành Vân, mười chín tuổi, là trưởng tử của Ngụy đế, mẫu hậu là người đứng đầu thiên hạ, nhà ngoại là An Định Hầu phủ, trong phủ có một thê một thiếp, phong lưu tuấn lãng, tài hoa hơn người, là người có thể thừa kế ngôi vị đế vương cao nhất.”

“Lam Thành Vũ, mười bảy tuổi, là thân đệ của Lam Thành Vũ, nhưng lại không có tài hoa gì nổi bật, bề ngoài tuấn lãng nhưng chỉ được cái mã, chưa có thê thiếp, không có cơ hội với đế vị.”

“Lam Hạo Ngọc, mười bốn tuổi, là nhi tử được Ngụy đế coi trọng nhất, một thân võ công kinh người, lại tuấn mỹ vô song, là người có khả năng tranh giành đế vị với Thái tử, hiện tại vẫn chưa có thê thiếp.”

Thiếu nữ viết liền ba trang giấy, sau khi viết xong nàng đưa tay cầm lấy tờ giấy, một tay cầm chiếc bút lông chống cằm nhìn trời, xuyên qua những khóm hoa đào đang khoe sắc, nàng nhìn thấy được bầu trời trong xanh của Đại Ngụy.

“Lam Thành Vân, Lam Hạo Ngọc...” Trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm hai cái tên này, rõ ràng nàng viết trên giấy là ba cái tên nhưng khi niệm lên lại chỉ nói có hai cái, cái tên Lam Thành Vũ nàng lựa chọn bỏ qua, không phải vô tình mà chính là cố ý không nhắc đến, bởi vì trong suy nghĩ của nàng người không có khả năng tranh đế vị thì không đáng để nàng phải bận tâm.

“Quả nhiên vẫn là Lam Thành Vân tốt hơn một chút, dù sao hắn đã là người trưởng thành, mà ta cũng đã mười lăm tuổi, Lam Hạo Ngọc.. chỉ là tiểu hài tử.” Thiếu nữ gật đầu cái gụp, tỏ vẻ đồng tình với suy nghĩ của bản thân, nữ nhân đều xem trọng tuổi tác, thứ bọn họ ngại nhất chính là phải gả cho nam nhân nhỏ tuổi hơn mình, bởi vì sau này nếu trượng phu không vui sẽ lấy tuổi tác của nàng ra nói, như vậy sẽ bị lấy ra làm đề tài bàn tán cho thiên hạ, nàng kiêu ngạo thế nào làm sao có thể chịu đựng những chuyện thế này? Mặc dù Lam Hạo Ngọc lớn lên tuấn mỹ, lại một thân võ công có thể bảo vệ người khác, hơn nữa còn là vị hoàng tử nổi bật nhất trong số các vị hoàng tử, Ngụy đế cũng tỏ ra xem trọng nhi tử này, hắn chắc chắn là người duy nhất có thể tranh quyền đoạt vị với Lam Thành Vân, hơn nữa ở phía sau hắn còn có Trấn quốc Tướng quân phủ ủng hộ, nếu không phải Lam Thành Vân hiện tại là trưởng tử thì vị trí Thái tử nhất định là của Lam Hạo Ngọc.

Thật sự mà nói, Lam Hạo Ngọc có nhiều điểm tốt hơn Lam Thành Vân rất nhiều, điểm tốt nhất của hắn là đến giờ vẫn chưa có thê thiếp, sinh ra trong hoàng thất nam nhân ở độ tuổi của hắn sợ là đã có hai ba nha hoàn thông phòng rồi, thế nhưng Lam Hạo Ngọc suốt ngày cùng lão Tướng quân và Triệu Thiên Tư đi duyệt binh, thời gian ở trong cung rất ít, mà ở bên cạnh hắn ngoại trừ muội muội Lam Thuần Ngọc cùng biểu muội Triệu Băng Lộ ra thì không có bóng hình của nữ nhân khác. Một nam nhân như hắn, phải dùng từ “sạch sẽ” để hình dung, chính là dù hắn có tốt đến mấy thì hắn cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, còn chưa có thành niên đâu, mà nàng thì đã đến tuổi cập kê rồi, tuy chưa làm lễ nhưng nàng vẫn lớn hơn hắn, lớn hơn một tuổi vẫn là lớn, nếu gả cho hắn... chính bản thân nàng cũng không thể vượt qua chướng ngại thì làm sao có thể ngăn cản miệng của người khác được?!

“Lam Hạo Ngọc không được rồi, nhưng mà nếu gả cho Lam Thành Vân thì chính là phải làm thiếp?” Lam Thành Vân rất tốt, vừa có mạo lại có tài, quan trọng hơn hắn hiện tại đang giữ vị trí Thái tử, tương lai rất có thể trở thành Hoàng đế, nếu không có kẻ nào ngán đường hắn, tuổi tác lại lớn hơn nàng, gả cho hắn nàng cũng không sợ bị gọi là bà cô già, nhưng điều đáng tiếc ở đây chính là hắn đã lập thê, nếu nàng gả cho hắn cũng chỉ có thể làm thiếp.

“Dựa vào thân phận của ta cho dù có gả cho Lam Thành Vân cũng chỉ có thể ngồi vào vị trí Trắc phi hoặc Sườn phi thôi.” Đại Lý Tự Khanh cũng là chức quan lớn, nàng là Đại tiểu thư của Đại Lý Tự Khanh tự nhiên thân phận cũng không thấp, nàng muốn gả cho Lam Thành Vân cũng không tính là trèo cao, nhưng mà muốn ngồi lên vị trí chính phi của hắn là chuyện không thể nào, bất quá nàng có thể làm Trắc phi hoặc Sườn phi, thân phận chỉ thấp hơn Thái tử phi một chút, nhưng nói thể nào thì cũng là thiếp thất.

Đúng như lời Vệ Thanh Hoan nói, cho dù thân phận cao thế nào nhưng cũng chỉ là thiếp. Mặc dù ở trước mặt Vệ Thanh Hoan, nàng rất mạnh miệng tuyên bố làm thiếp cũng không sao, quan trọng là có thể gả cho người có quyền nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng không phải hoàn toàn vô cảm với chuyện này. Thân phận đối với một nữ nhân mà nói rất quan trọng, có nữ nhân nào không muốn bản thân sau khi gả cho người thì làm chính thê mà không phải làm thiếp thất, bản thân nàng cũng vậy, nhưng mà... nếu muốn đạt được mục đích, nàng chỉ có thể ủy khuất bản thân, gả cho người làm thiếp.

Chính là cho dù bản thân nàng có chịu ủy khuất đi chăng nữa, hôn sự này chưa chắc đã thành công, dù sao đại hôn của Lam Thành Vân chỉ vừa qua không bao lâu, hơn nữa hắn một lần đại hôn là lấy luôn cả thê lẫn thiếp, cũng vì vậy mà hình tượng của hắn ở trong mắt một số người đã bị tổn hại, cho nên thời gian hiện tại Lam Thành Vân nhất định sẽ cố gắng thể hiện năng lực của bản thân để Ngụy đế không tỏ ra thất vọng với hắn, đồng thời để có thể khôi phục hình tượng ban đầu của mình, hắn nhất định sẽ không cùng tiểu thư nhà khác dây dưa, tuy nói hắn muốn mượn thế lực để củng cố vị trí của bản thân nhưng đây không phải thời điểm để hắn dựa vào mỹ nhân mà đoạt được sự ủng hộ của quyền thần, nếu lúc này nàng gả cho hắn nhất định sẽ ủy khuất bản thân, đã không thể làm chính thê mà còn có thể khiến hắn mất đi cơ hội thừa kế đế vị, đến lúc đó chỉ sợ nàng mới là người phải khóc lớn nhất.

“Chính là hắn rất có cơ hội để bước lên đế vị, nếu ta gả cho hắn ta có thể sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!”

Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, là mục đích mà nàng luôn muốn hướng đến.

Dù hiện tại nàng đã trưởng thành nhưng nàng vẫn nhớ như in hình ảnh lúc nhỏ, khi nàng bị một đám nữ hài nhà khác bắt nạt, nàng đã khóc lóc chạy về tìm mẫu thân mách, trong khi mẫu thân an ủi nàng thì phụ thân lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt, dùng những lời lẽ cứng như sắt thép mà giáo huấn nàng, cũng vì vậy mà nàng từ một nữ hài yếu đuối trở thành một nữ nhân kiêu ngạo.

“Yên Nhiên, con là nữ nhi của ta, không thể vì một vài chuyện nhỏ nhặt như vậy mà khóc lóc thế này, còn ra thể thống gì nữa?”

“Nhưng mà... nhưng mà...” Tuyết Yên Nhiên lúc đó mới sáu tuổi, đối với chất vấn của phụ thân không biết trả lời thế nào, bộ dạng tựa hồ như sắp khóc đến nơi.

Đại Lý Tự Khanh đại nhân nhìn nữ nhi với ánh mắt rèn sắt không thành, nói: “Yên Nhiên, tương lai con nhất định phải trở thành người đứng ở vị trí cao nhất, như vậy mới không bị người khác bắt nạt.”

“Vị trí cao nhất? Là ở trên núi sao?” Lúc này Tuyết Yên Nhiên vẫn chỉ là một nữ hài ngây thơ, hoàn toàn không hiểu khái niệm về “vị trí cao nhất” là có ý gì.

“Là mẫu nghi thiên hạ.”

“Nhưng mà, Hoàng hậu tương lai chỉ tuyển chọn từ tiểu thư Lý gia, con không thể...” Chuyện Hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy chỉ được tuyển chọn từ tiểu thư nhà Lý gia, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Tuyết Yên Nhiên bởi vì biết điều này cho nên nàng từ nhỏ đã không có ôm mộng trở thành Hoàng hậu trong tương lai.

“Cũng có ngoại lệ mà đúng không? Năm đó tiểu thư nhà An Định Hầu chính là đạp ngã tiểu thư nhà Lý Thừa tướng mà bước lên hậu vị, mà tương lai con cũng có thể làm được.”

“Nếu con không muốn để người khác bắt nạt mình thì bản thân phải trở thành kẻ bắt nạt người khác, chỉ có đứng ở vị trí cao hơn người khác mới không có kẻ nào dám bắt nạt con.”

“Nhớ kỹ, trên đời này bất kì thứ gì cũng có thể phản bội con, chỉ có quyền lực mới mãi mãi trung thành với con mà thôi.”

Dưới sự dạy dỗ của Đại Lý Tự Khanh đại nhân, Tuyết Yên Nhiên đã ôm mộng trở thành người đứng ở vị trí cao nhất, nhưng muốn đứng ở vị trí không thể chỉ cần mơ mộng là có thể làm được mà nàng còn phải bỏ ra bao công sức mới có thể hoàn thành, kể từ khi đó nàng đã xem hai vị tiểu thư nhà Lý Thừa tướng là đối thủ của mình, dung mạo Lý Kiều Lý Thiến so ra kém Tuyết Yên Nhiên, bởi vì suy cho cùng hai người bọn họ cũng không phải tiểu thư dòng chính của Lý gia, không được di truyền sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thừa tướng phu nhân cũng là bình thường, cho nên với tài hoa và sắc đẹp của bản thân, Tuyết Yên mười hai tuổi liền trở thành một mỹ nữ với tài sắc vẹn toàn, nàng hiện tại là mỹ nữ thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân Đại Ngụy, chỉ thua kém Trịnh Thiên Ngôn cùng Triệu Băng Lộ mà thôi. Có thể nói, so với hai vị tiểu thư của Lý gia thì quận chúa của Trịnh vương phủ cùng với Đại tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ mới là đối thủ của nàng, thế nhưng xét về mặt nào đó thì bọn họ lại không phải đối thủ của nàng, bởi vì Trịnh Thiên Ngôn tuy sắc đẹp nghiêng thành nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không gả vào đế vương, bởi vì Trịnh vương sẽ không cho phép người thừa kế thứ hai của mình trở thành con cờ trong tay Hoàng đế, mà Triệu Băng Lộ người này, nàng ta có thể trở thành đối thủ của nàng nếu nàng ta có ý muốn gả cho Lam Thành Vân, đáng tiếc trong lòng nàng ta chỉ có một mình Lam Hạo Ngọc, cho nên đối với việc nàng gả cho Lam Thành Vân, đạp ngã hai vị tiểu thư Thừa tướng để giành vị trí chính phi thì không có gì cả, bất quá đến hiện tại... nàng lại là kẻ thất bại.

Muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thì phải gả cho nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, chuyện này không dễ dàng gì nhỉ?

Tuyết Yên Nhiên chống cằm nhìn trời, thở dài một tiếng: “Có mỗi vị trí nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thôi sao mà khó quá...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương