Đích Nữ Phải Ngoan Độc
-
Chương 9: Nàng cũng không dễ bị gạt gẫm
Bạch Mộ Thần tội
nghiệp nhìn thoáng qua Tiểu Lục, lại nhìn Bạch Mộc Cận, nước mắt nhanh
chóng chảy ra, nhìn đăm đăm vào nghiên mực trong tay mình, không đành
lòng mà chuẩn bị thỏa hiệp .
Nhưng Bạch Mộc Cạn lại chắn phía trước hắn, ngồi xổm xuống đem Bạch Cao Hiên kéo đến, đồng thời nói: "Hiên đệ, ngươi hồ nháo như vậy, nếu bị phụ thân cùng tổ mẫu biết, chỉ sợ là sẽ bị phạt nha, vẫn là mau chút đứng lên đi!"
"Không, ta muốn các ngươi bồi thường nghiên mực cho ta, bằng không ta sẽ không đứng lên!" Bạch Cao Hiên có thói quen chơi xấu người khác, luôn nghĩ rằng tất cả mọi người trong nhà đều sủng ái hắn, trước đây thật sự chính là như vậy, chẳng qua hiện tại Bạch Mộc Cận vừa thấy được tên tiểu tử liền cảm thấy chán ghét.
"Hứa mụ mụ, còn không đem Nhị thiếu gia kéo dậy, hắn nháo thành thế này còn ra thể thống gì, truyền ra ngoài để người chê cười sao!" Bạch Mộc Cận thấy hắn không có ý nghe theo liền trực tiếp hướng vú em của Bạch Cao Hiên lên tiếng .
Hứa mụ mụ vốn là nhàn nhã ở một bên xem cuộc vui, Nhị thiếu gia là người được sủng ái nhất nhà, ngày thường muốn cái gì có cái gì, cho dù có khi dễ Đại thiếu gia cũng không có người nói hắn một câu không phải. Cho nên mụ căn bản là không có ý định quản Nhị thiếu gia .
"Đại tiểu thư, vẫn là ngươi khuyên nhủ Nhị thiếu gia đi, nô tỳ cũng không bản lãnh lớn như vậy!" Hứa mụ mụ vốn không đem Bạch Mộc Cận để vào mắt, dù cho là đại tiểu thư con vợ cả, nhưng trong phủ hiện nay là do Lục thị quản lý, các nàng tự nhiên là nghe lệnh phu nhân.
Bạch Mộc Cận tuy rằng tức giận , nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại lấy ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Hứa mụ mụ, không mặn không nhạt nói: "Hứa mụ mụ, mẫu thân cùng tổ mẫu đều phó thác cho ngươi chăm sóc thật tốt thiếu gia, thế nhưng cho các ngươi lại dạy hắn làm ra hành động vô lý như vậy, nếu như truyền ra ngoài thể diện của Phủ Quốc Công ta sẽ ra sao? Các ngươi hầu hạ nhị thiếu gia, chỉ sợ một đám đều khó thoát khỏi tội này?"
Hứa mụ mụ vừa nghe sắc mặt quả nhiên thay đổi, tuy rằng nàng không đem Đại tiểu thư để vào mắt, nhưng Lão phu nhân cùng Lão gia cũng không phải người dễ gạt gẫm , nếu lão phu nhân nghe được chút gì, sợ rằng việc đầu tiên làm là trách phạt mình.
Vì thế nàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm làm bộ đi khuyên Bạch Cao Hiên nói: "Nhị thiếu gia của ta, nghiên mực phu nhân mua là nghiên mực tốt, nghiên mực của Đại thiếu ra có tốt bằng hay không a?"
Lời này mặc dù là khuyên giải, nhưng trong giọng nói rõ ràng có ý khinh thường Bạch Mộ Thần hèn mọn, Nhị thiếu gia mặc dù nhỏ hơn một tuổi, nhưng là có phu nhân lo liệu việc nhà tương lai Phủ Quốc Công chỉ sợ là do Nhị thiếu gia làm chủ, chỉ là một nghiên mực mà thôi, so với Tước vị Quốc Công cùng tài sản thật sự là không đáng giá.
Bạch Mộ Thần sắc mặt đỏ lên, lại không có cách nào để phát tiết, Tiểu Lục ở bên cạnh kéo hắn liên tiếp nói: "Đại thiếu gia, không bằng cứ đưa cho Nhị thiếu gia đi, náo loạn làm kinh động đến Lão phu nhân, ngươi cũng không được lợi gì đâu!"
Bạch Mộc Cận trừng mắt liếc Tiểu Lục, nha đầu này quả nhiên là cái tai họa, đệ đệ mình sợ là sẽ bị nàng xúi giục đến yếu đuối mất.
Tiểu Lục nhìn thấy ánh mắt Bạch Mộc Cận trong lòng chợt lạnh, vị Đại tiểu thư này ánh mắt khi nào thì trở nên đáng sợ như vậy , nàng nuốt nước miếng không dám nói nữa.
Bạch Cao Hiên nghe xong lời khuyên của Hứa mụ mụ không chỉ không buông tha mà ngược lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, lăn lông lốc đứng lên tiến đến cướp đoạt nghiên mực trong tay Bạch Mộ Thần.
Còn hung ác nói: "Ngươi làm hỏng nghiên mực của ta không chịu cho bồi thường cho ta, ta đây cũng phá hư nghiên mực của ngươi như vậy là được rồi!"
"Hiên đệ, ngươi tốt nhất là đem nghiên mực buông ra đi!" Bạch Mộc Cận thản nhiên nói, trong ánh mắt mang một tia băng lãnh sắc bén.
Bạch Cao Hiên bị nàng nhìn thân thể đều cứng cả lại, ánh mắt của Đại tỷ u lãnh giống như ác quỷ, trông thật dọa người, hắn dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới tám tuổi, tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng tâm tính còn không trầm ổn, cầm nghiên mực trong tay không biết nên quăng đi hay là nên trả lại cho Bạch Mộ Thần.
"Ngươi. . . . . . Các ngươi đều khi dễ ta!" Bạch Cao Hiên nói.
Bạch Mộc Cận nhìn hắn cười, vẻ mặt trào phúng, nói: "Trả lại nghiên mực cho Thần Nhi đi, mẫu thân tự nhiên sẽ vì ngươi mà mua cái khác!"
Bạch Cao Hiên nghe xong lời này, lập tức tức giận, hắn mới không nghe lời nói vô dụng này của Đại tỷ, mẫu thân hắn là chủ mẫu Phủ Quốc Công hắn cái gì cũng không sợ.
Vì thế đem nghiên mực giơ lên cao có ý muốn nện xuống đến, miệng còn nhe răng cười nói: "Hắc hắc. . . . . . Ta không có được thì ai cũng đừng mong có được!"
"Dừng tay!" Một tiếng nói nghiêm khắc từ cửa truyền đến.
Nhưng Bạch Mộc Cạn lại chắn phía trước hắn, ngồi xổm xuống đem Bạch Cao Hiên kéo đến, đồng thời nói: "Hiên đệ, ngươi hồ nháo như vậy, nếu bị phụ thân cùng tổ mẫu biết, chỉ sợ là sẽ bị phạt nha, vẫn là mau chút đứng lên đi!"
"Không, ta muốn các ngươi bồi thường nghiên mực cho ta, bằng không ta sẽ không đứng lên!" Bạch Cao Hiên có thói quen chơi xấu người khác, luôn nghĩ rằng tất cả mọi người trong nhà đều sủng ái hắn, trước đây thật sự chính là như vậy, chẳng qua hiện tại Bạch Mộc Cận vừa thấy được tên tiểu tử liền cảm thấy chán ghét.
"Hứa mụ mụ, còn không đem Nhị thiếu gia kéo dậy, hắn nháo thành thế này còn ra thể thống gì, truyền ra ngoài để người chê cười sao!" Bạch Mộc Cận thấy hắn không có ý nghe theo liền trực tiếp hướng vú em của Bạch Cao Hiên lên tiếng .
Hứa mụ mụ vốn là nhàn nhã ở một bên xem cuộc vui, Nhị thiếu gia là người được sủng ái nhất nhà, ngày thường muốn cái gì có cái gì, cho dù có khi dễ Đại thiếu gia cũng không có người nói hắn một câu không phải. Cho nên mụ căn bản là không có ý định quản Nhị thiếu gia .
"Đại tiểu thư, vẫn là ngươi khuyên nhủ Nhị thiếu gia đi, nô tỳ cũng không bản lãnh lớn như vậy!" Hứa mụ mụ vốn không đem Bạch Mộc Cận để vào mắt, dù cho là đại tiểu thư con vợ cả, nhưng trong phủ hiện nay là do Lục thị quản lý, các nàng tự nhiên là nghe lệnh phu nhân.
Bạch Mộc Cận tuy rằng tức giận , nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại lấy ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Hứa mụ mụ, không mặn không nhạt nói: "Hứa mụ mụ, mẫu thân cùng tổ mẫu đều phó thác cho ngươi chăm sóc thật tốt thiếu gia, thế nhưng cho các ngươi lại dạy hắn làm ra hành động vô lý như vậy, nếu như truyền ra ngoài thể diện của Phủ Quốc Công ta sẽ ra sao? Các ngươi hầu hạ nhị thiếu gia, chỉ sợ một đám đều khó thoát khỏi tội này?"
Hứa mụ mụ vừa nghe sắc mặt quả nhiên thay đổi, tuy rằng nàng không đem Đại tiểu thư để vào mắt, nhưng Lão phu nhân cùng Lão gia cũng không phải người dễ gạt gẫm , nếu lão phu nhân nghe được chút gì, sợ rằng việc đầu tiên làm là trách phạt mình.
Vì thế nàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm làm bộ đi khuyên Bạch Cao Hiên nói: "Nhị thiếu gia của ta, nghiên mực phu nhân mua là nghiên mực tốt, nghiên mực của Đại thiếu ra có tốt bằng hay không a?"
Lời này mặc dù là khuyên giải, nhưng trong giọng nói rõ ràng có ý khinh thường Bạch Mộ Thần hèn mọn, Nhị thiếu gia mặc dù nhỏ hơn một tuổi, nhưng là có phu nhân lo liệu việc nhà tương lai Phủ Quốc Công chỉ sợ là do Nhị thiếu gia làm chủ, chỉ là một nghiên mực mà thôi, so với Tước vị Quốc Công cùng tài sản thật sự là không đáng giá.
Bạch Mộ Thần sắc mặt đỏ lên, lại không có cách nào để phát tiết, Tiểu Lục ở bên cạnh kéo hắn liên tiếp nói: "Đại thiếu gia, không bằng cứ đưa cho Nhị thiếu gia đi, náo loạn làm kinh động đến Lão phu nhân, ngươi cũng không được lợi gì đâu!"
Bạch Mộc Cận trừng mắt liếc Tiểu Lục, nha đầu này quả nhiên là cái tai họa, đệ đệ mình sợ là sẽ bị nàng xúi giục đến yếu đuối mất.
Tiểu Lục nhìn thấy ánh mắt Bạch Mộc Cận trong lòng chợt lạnh, vị Đại tiểu thư này ánh mắt khi nào thì trở nên đáng sợ như vậy , nàng nuốt nước miếng không dám nói nữa.
Bạch Cao Hiên nghe xong lời khuyên của Hứa mụ mụ không chỉ không buông tha mà ngược lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, lăn lông lốc đứng lên tiến đến cướp đoạt nghiên mực trong tay Bạch Mộ Thần.
Còn hung ác nói: "Ngươi làm hỏng nghiên mực của ta không chịu cho bồi thường cho ta, ta đây cũng phá hư nghiên mực của ngươi như vậy là được rồi!"
"Hiên đệ, ngươi tốt nhất là đem nghiên mực buông ra đi!" Bạch Mộc Cận thản nhiên nói, trong ánh mắt mang một tia băng lãnh sắc bén.
Bạch Cao Hiên bị nàng nhìn thân thể đều cứng cả lại, ánh mắt của Đại tỷ u lãnh giống như ác quỷ, trông thật dọa người, hắn dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới tám tuổi, tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng tâm tính còn không trầm ổn, cầm nghiên mực trong tay không biết nên quăng đi hay là nên trả lại cho Bạch Mộ Thần.
"Ngươi. . . . . . Các ngươi đều khi dễ ta!" Bạch Cao Hiên nói.
Bạch Mộc Cận nhìn hắn cười, vẻ mặt trào phúng, nói: "Trả lại nghiên mực cho Thần Nhi đi, mẫu thân tự nhiên sẽ vì ngươi mà mua cái khác!"
Bạch Cao Hiên nghe xong lời này, lập tức tức giận, hắn mới không nghe lời nói vô dụng này của Đại tỷ, mẫu thân hắn là chủ mẫu Phủ Quốc Công hắn cái gì cũng không sợ.
Vì thế đem nghiên mực giơ lên cao có ý muốn nện xuống đến, miệng còn nhe răng cười nói: "Hắc hắc. . . . . . Ta không có được thì ai cũng đừng mong có được!"
"Dừng tay!" Một tiếng nói nghiêm khắc từ cửa truyền đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook