Đích Nữ Nhất Đẳng
Quyển 2 - Chương 4-1: Liên thủ 1

Edit: kaylee

Gương mặt của Dung Noãn Tâm đã đen xuống, cũng không kịp cáo biệt với Đức Hinh Quận chúa, lập tức quăng tay áo rời đi.

Thiên Mộ Ly bất đắc dĩ cười cười.

Dung Noãn Tâm mới ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, đã chạm mặt một vị nữ tử ăn mặc diêm dúa lòe loẹt đi tới, mùa đông, lqd người này lại có thể mặc một bộ la quần màu hồng, mặc dù khoác một cái áo choàng da chồn, lại vẫn có vẻ mỏng manh như cũ, đống trâm hoa đầy đầu đặc biệt chói mắt.

Thoạt nhìn, quả thực là tục không chịu được.

"Ôi...... Đây không phải là tiểu thư của Dung gia sao?" Lúc này nữ tử cũng nhìn thấy Dung Noãn Tâm, giọng nói lanh lảnh vang lên, đề cao giọng, mang theo nụ cười ý vị không rõ.

Chính là nhi nữ của Lưu Thượng Thư bị Dung Noãn Tâm hạ thấp ở trên cung yến lúc trước, Lưu Yên Nhiên.

"Lưu tiểu thư, xin nhường đường!" Dung Noãn Tâm cũng không đáp lại nàng, mà là lạnh lùng lướt nhẹ qua thân thể cản đường của nàng, sắc mặt không phải rất tốt.

Từ nhỏ Lưu Yên Nhiên đã được nuông chiều quen, thấy Dung Noãn Tâm không nể mặt nàng một chút nào, đốm lửa trong đầu kia lại bị đốt lên, lúc trước, Dung Noãn Tâm vẽ một bức khuynh thành, còn được bệ hạ thân phong làm Huyện chủ tam phẩm.

Từ trong đáy lòng nàng cho rằng, nếu không có Dung Noãn Tâm chen vào, phong hàm kia vốn nên là của nàng.

Mặc dù nàng cũng được chút ban thưởng, lại xa xa không có tôn quý bằng danh hiệu của Dung Noãn Tâm.

Lưu Yên Nhiên bị Dung Noãn Tâm lướt qua, thân thể khẽ nghiêng sang bên cạnh, nàng chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lòng, Llqd mặt thoa phấn khắp nơi nâng lên, vươn tay cản Dung Noãn Tâm lại nói: "Chỉ là một thứ nữ không lên được trên mặt bàn, ngươi còn tưởng rằng mình thật là kim chi ngọc diệp sao? Nghe nói mẫu thân của ngươi ngay cả danh phận cũng không có, không chừng là dã nữ nhân từ nơi nào tới......"

Lưu Yên Nhiên nói lời chanh chua, cộng thêm giọng nói của nàng vốn là lanh lảnh, nghe vào trong lỗ tai người chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.

‘Ba’ một tiếng, Dung Noãn Tâm giơ tay lên, không chút do dự lập tức đánh ở trên mặt của Lưu Yên Nhiên.

Lưu Yên Nhiên sửng sốt trợn mắt nhìn thật lâu mới phản ứng được, nàng tức giận đến mức ngón tay phát run, chỉ vào Dung Noãn Tâm quát to lên: "Ngươi dám đánh ta? Ngày hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một chút thì không thể!"

Sao Lưu Yên Nhiên có thể là đối thủ của Dung Noãn Tâm, dù sao cũng là người đã từng làm việc nặng, bất luận là độ linh xảo hay là lực độ đều là sâu hơn Lưu Yên Nhiên một bậc.

Tay của nàng ta còn chưa giơ qua đỉnh đầu, đã bị Dung Noãn Tâm dùng một tay giữ chặt, hung hăng vặn ngược lại sau lưng của nàng ta, đau đến mức Lưu Yên Nhiên ‘oa oa’ kêu lên.

"Đánh ngươi thì thế nào? Bổn Huyện chủ dạy dỗ một thiên kim của Thượng Thư, chẳng lẽ còn phải được người khác đồng ý hay sao?"

Cho dù Dung Noãn Tâm không có thực quyền, nhưng dù sao người ta cũng là Huyện chủ tam phẩm Hoàng thượng ban cho, lqd đánh một tiểu thư không có phẩm cấp, thì cũng chẳng có gì không ổn, cho dù Lưu Yên Nhiên bẩm báo đến chỗ Hoàng thượng, cũng không có ai sẽ nói Dung Noãn Tâm sai lầm rồi.

Ý thức được mình không chiếm được chỗ tốt gì ở nơi này của Dung Noãn Tâm, Lưu Yên Nhiên vừa giận vừa tức, vừa ngẩng đầu lại thấy Thiên Mộ Diêu xuống xe ngựa, đang đi tới phương hướng Vọng Nguyệt Lâu này.

Lòng của nàng ta nảy ra một kế, cố ý nhéo thân thể một cái, Dung Noãn Tâm vốn cũng không muốn tổn thương nàng ta, nên buông ra kiềm chế tay của nàng, nào biết Lưu Yên Nhiên lại cố ý té ngã trên đất, liên tiếp kêu đau.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thiên Mộ Diêu vừa đi tới đây, đã nhìn thấy Lưu Yên Nhiên té xuống đất dáng vẻ khổ sở không chịu nổi, hắn ngược lại không có ấn tượng gì đối với nữ nhân này, chỉ nhớ mang máng là họ Lưu, nhưng ngày hôm nay người có thể đặt được chỗ ở Vọng Nguyệt Lâu này, không giàu cũng quý, nữ tử này nhất định không phải người nhà bình thường.

"Vương Gia, Vương Gia cứu ta, thần nữ cũng chỉ xúc phạm Đức Vinh Huyện chủ mấy câu, Đức Vinh Huyện chủ đã muốn xé nát miệng của thần nữ, Vương Gia cứu ta......"

Lưu Yên Nhiên che miệng thấp giọng khóc, dáng vẻ thật đáng thương.

Dung Noãn Tâm lạnh lùng lườm nàng một cái, không nhịn được nhắc nhở: "Lưu tiểu thư, l.q.d ngươi không cần chảy quá nhiều nước mắt, nếu phấn trên mặt bị trôi, lại thật sự trông giống tôm tép nhãi nhép rồi!" 

Lúc này Lưu Yên Nhiên mới nhớ tới trên mặt mình bôi một lớp thật dầy phấn, nàng vội vàng lau khô miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt, như cũ che khăn nhẹ nhàng nức nở.

Thiên Mộ Diêu cười đến nghẹn, ho nhẹ hai tiếng, cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi "Hả? Đức Vinh Huyện chủ có thể xé nát miệng của Lưu tiểu thư?"

"Chuyện này...... Thần nữ thật là sợ, cầu xin Vương Gia cứu thần nữ!" Hai mắt Lưu Yên Nhiên chợt lóe, điềm đạm đáng yêu nhìn Thiên Mộ Diêu, trong lòng buồn bực vì sao hắn còn không đưa tay kéo mình dậy.

Đúng lúc này, Thiên Mộ Diêu lại trêu ghẹo nói: "Vậy thì xin Huyện chủ xé rách miệng của Lưu tiểu thư đi, Bổn vương cũng tiện làm chủ cho Lưu tiểu thư!"

Phì......

Dung Noãn Tâm không nhịn được bật cười, giương mắt nhìn Thiên Mộ Diêu một cái, phối hợp nói: "Vậy bản Huyện chủ không thể làm gì khác hơn là làm như vậy." 

Dứt lời, nàng lập tức lệnh Lương Thần Mỹ Cảnh một trái một phải áp chế Lưu Yên Nhiên.

Mặc dù tỳ nữ của Lưu Yên đứng ở phía sau dậm chân gấp gáp, nhưng người ta một là Huyện chủ, một là Vương Gia, làm sao họ có lá gan tiến lên ngăn lại?

"Huyện chủ tha mạng, Huyện chủ tha mạng, thần nữ hiểu rõ sai rồi......" Lưu Yên Nhiên thấy Dung Noãn Tâm thật tới, đã sớm bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, kêu khóc tha mạng rồi.

Dù sao cũng chỉ dọa nàng một chút thôi, Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Diêu nhìn nhau cười một tiếng, giơ giơ lên tay, ý bảo Lương Thần Mỹ Cảnh thả người ra.

Làm sao Lưu Yên Nhiên còn có ý định làm Thiên Mộ Diêu vui vẻ, vừa đứng lên, lập tức giống như thỏ chui vào xe ngựa nhà mình, trở về phủ.

"Dung tiểu thư, nếu đã đi ra, làm sao lại vội vã trở về như thế, mắt thấy bóng đêm đã phủ xuống, lqđ tượng đá trên Lạc Dương hồ này nhưng Kinh Thành nhất tuyệt (một trong những cảnh đẹp nhất), khó được trận tuyết rơi đầu tiên năm nay hạ được tốt như thế, lưu lại xem một chút không tệ nha!"

Thiên Mộ Diêu cười làm một dấu tay mời, Dung Noãn Tâm nhưng là cũng không chối từ nữa.

Mới vừa rồi nàng vội vã rời đi, chính là bởi vì không muốn gặp lại Thiên Mộ Ly.

Mà Thiên Mộ Diêu lại giống như là đoán được tâm tư của nàng, cố ý chọn nhã gian ở chỗ khuất nhất, cứ như vậy, cơ hội gặp mặt Thiên Mộ Ly, cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Nghe nói Dung tiểu thư đặc biệt yêu thích Hồng Tảo cao (bánh táo đỏ) nơi này, Bổn vương cố ý làm cho người ta giữ lại một phần, Dung tiểu thư mau nếm thử đi!"

Tuy Thiên Mộ Diêu nói vân đạm phong thanh, nhưng Dung Noãn Tâm vẫn là hơi có chút kinh ngạc, ngay cả sở thích của nàng hắn cũng mò rất rõ ràng, rốt cuộc người này có ý đồ gì, đã trải qua hai đời, nàng mới sẽ không ngây thơ cho rằng, Thiên Mộ Diêu coi trọng nàng.

"Đa tạ ý tốt của vương gia!" Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, sắc mặt như thường nói cám ơn.

Đối với việc Thiên Mộ Diêu cố ý lấy lòng, nàng cũng không có biểu hiện vô cùng mừng rỡ, lqd điều này cũng làm cho mặt mũi của Thiên Mộ Diêu có chút không nén được, lại nói, đây là lần đầu tiên hắn đi hỏi thăm sở thích của một nữ tử.

Nào biết, đối phương nhưng lại không có hợp tác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương