Đích Nữ Nhất Đẳng
-
Quyển 2 - Chương 3: Mạc Tử Hồng chết 1
Edit: kaylee
"Đây là nơi nào?" Vừa xuống xe ngựa, Lương Thần đã nhận ra chung quanh có cái gì đó không đúng, người phu xe kia đã sớm không thấy bóng dáng......
"Đi mau!" Trong đầu Dung Noãn Tâm thoáng qua kinh hoảng trong nháy mắt, rồi sau đó lập tức trầm tĩnh xuống, kéo tay của Lương Thần Mỹ Cảnh lập tức thật nhanh chạy đến nơi có ánh đèn.
Nhưng không nghĩ, mới chạy được mấy bước, đằng trước đã có mấy nam tử đang đi qua chỗ này, nam tử đi tuốt đàng trước, cẩm y ngọc bào, nghiễm nhiên là một công tử ca, hắn cười cợt nhìn Dung Noãn Tâm, đôi mắt trắng trợn quan sát ở trên người của Dung Noãn Tâm, nói là hạ lưu, đã là cất nhắc hắn.
"Mạc Tử Hồng, ngươi còn không tránh ra cho bổn Huyện chủ!" Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn người trước mắt, không phải là ai khác, chính là ca ca không học vấn không nghề nghiệp của Mạc Tiêm Tiêm – Mạc Tử Hồng.
Chuyện nàng vào cung ngày hôm nay, trừ người Dung gia, trên căn bản không có ai biết, là ai gian lận ở sau lưng?
"Noãn Tâm biểu muội, muội đừng sợ, ca ca sẽ không làm thương tổn muội!" Mạc Tử Hồng cười phá lên, khuôn mặt vốn còn có mấy phần tuấn dật tràn đầy bỉ ổi.
Ngay từ lúc Dung Noãn Tâm trở về phủ, hắn đã có ý đồ với nàng, chỉ là hắn chưa có lá gan này.
Ngày hôm nay cũng không biết người nào đã cho hắn gan này.
Ở trong lòng Dung Noãn Tâm cũng tự định giá một lần những người đáng nghi, khóe miệng lại nâng lên nụ cười lạnh lùng: "Mạc biểu ca, ngươi cũng biết bổn Huyện chủ vừa mới từ trong cung ra ngoài? Thái hậu nương nương nhưng dặn dò bổn Huyện chủ sau khi trở về phủ thêu chút hoa văn khăn tay cho bà, đồ vật này cũng đã vẽ xong, nếu có sơ xuất gì, ngươi gánh chịu nổi sao?"
Ý tứ trong lời nói, chính là nàng là người chịu ý chỉ của Thái hậu, nếu truy cứu xuống, Mạc Tử Hồng nhất định sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên, trên mặt Mạc Tử Hồng ngẩn ra, nụ cười cứng nhắc dừng lại.
Thừa dịp hắn bị sợ ngậm miệng, Dung Noãn Tâm to gan tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi dám bất kính đối với Huyện chủ Hoàng thượng ban cho, chỉ sợ cho ngươi mười đầu cũng không đủ chém, còn không mau mau tránh ra!"
Mạc Tử Hồng bị khí thế của nàng dọa sợ lui về sau vài bước.
Nhóm tiểu lâu la vốn đi theo sau lưng hắn cũng lau mồ hôi, hai chân như nhũn ra, đang tự định giá có muốn thừa chuyện xấu dịp này còn chưa có làm mà chạy trốn hay không.
Dung Noãn Tâm thấy hắn đã lộ vẻ xúc động, thì phất tay, cùng Lương Thần Mỹ Cảnh vững bước đi tới nơi có ngọn đèn dầu kia.
Lấy tính tình của Mạc Tử Hồng, nàng tự nhiên không lo lắng, nàng sợ rằng tất cả những thứ này đều có người điều khiển ở sau lưng.
"Thật là đồ ăn hại, chỉ là mấy câu nói đã dọa sợ các ngươi, còn không đuổi theo, nếu ngày hôm nay để cho nàng chạy, gây chuyện không tốt ngày mai nàng sẽ đi chỗ Thái hậu cáo trạng ngươi, nếu ngươi phá hủy danh tiết của nàng, nàng thân là nữ tử, tự nhiên không dám lộ ra!"
Đợi sau khi ba người Dung Noãn Tâm đi, từ trong bóng tối đột nhiên đi ra một nữ tử dáng người cao gầy, nửa bên mặt nàng ẩn ở trong bóng tối, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được trên thân nữ tử này tỏa ra hận ý nồng nặc.
Mạc Tử Hồng vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra kêu lên: "Đúng vậy, nếu ta thả nàng, chẳng phải là chờ nàng đến báo thù!" Dứt lời, giương một tay lên, chỉ huy cả đám tiểu lâu la sau lưng lập tức chạy nhanh đuổi theo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mỹ Cảnh gấp đến độ kêu lên: "Tiểu thư, bọn họ lại đuổi theo tới, làm thế nào?"
Dung Noãn Tâm sớm đoán được những người này chắc chắn sẽ đuổi theo, chỗ này trước không có thôn xóm, sau không có khách điếm, nơi xa xa nhìn thấy có ánh lửa, cũng là cực xa, nàng nhẹ nhàng chuyển động ngân châm trong tay áo.
Trong tay áo bên trái giấu là có chứa cự độc, trong tay áo bên phải giấu là không độc.
Bước chân của Dung Noãn Tâm ngừng lại, nhưng trong lòng tại âm thầm suy tư, giết những người đó, có thể chọc phải phiền toái cho mình hay không?
Ở lúc nàng dừng bước lại, Mạc Tử Hồng cũng thở hổn hển đuổi tới: "Noãn Tâm biểu muội, ngươi thật đúng là rất giảo hoạt, nếu ngày hôm nay ta thả ngươi, chẳng phải là thả hổ về núi sao, hắc hắc, nếungươi chịu đi theo ta, ta sẽ để cho ngươi bớt ăn đau khổ, như thế nào?"
Cả đám sau lưng hắn cũng cười to, mắt đảo quanh ở trên người Lương Thần Mỹ Cảnh, dáng vẻ càng thêm hạ lưu đến mức làm cho người ta muốn nôn mửa.
Lương Thần vùa tức vừa sợ, nhưng đi theo Dung Noãn Tâm lâu như vậy, nàng cũng học không ít thứ, lúc này họ càng hốt hoảng, thì càng dễ gặp chuyện không may, vì vậy nàng tức giận khí thế hào hùng chắn ở đằng trước Dung Noãn Tâm, lớn tiếng quát: "Lớn mật, Đức Vinh Huyện chủ há là những người các ngươi này có thể tùy ý nghị luận sao? Ngày khác nếu truyền tới trong tai bệ hạ, chính là coi rẻ hoàng ân, dĩ hạ phạm thượng! Đến lúc đó các ngươi cũng đừng quỳ xuống cầu Huyện chủ chúng ta mới phải!"
Khí thế của Lương Thần cũng dọa sợ mấy tiểu lâu la, nhưng Mạc Tử Hồng cũng là bị chọc trúng điểm mấu chốt, hắn nghe lời này, không chỉ có không lùi bước, ngược lại còn ngửa đầu cười phá lên: "Nha đầu bên người Noãn Tâm muội muội đều vô cùng thú vị, được, ngày hôm nay cũng lần lượt để gia nếm thử một lần......"
Dứt lời, Mạc Tử Hồng xoa xoa đôi bàn tay, không kịp chờ đợi nhào tới, một tay Dung Noãn Tâm đẩy Lương Thần ra, hai mắt nhíu lại, ngân châm trong cửa tay áo lập tức nhanh chóng đánh ra ngoài, mắt thấy sắp đâm vào cổ họng của Mạc Tử Hồng, một kiếm quang chợt lóe qua, ngân châm của Dung Noãn Tâm chuyển phương hướng, lại bắn vào thân cây sau lưng.
Nàng không dám tin tưởng cặp mắt của mình, ánh sáng nhanh như thiểm điện, chính là trong một cái chớp mắt lại biến mất, giống như không tồn tại qua.
Mạc Tử Hồng rụt lại thân thể, vuốt vuốt cặp mắt, lúc lần nữa mở mắt ra, chỉ nói là mình hoa mắt, lại tiến lên nhào tới.
Lần này, Dung Noãn Tâm muốn ra tay nữa thì đã muộn, nàng vội vàng tránh một cái, nhưng không nghĩ bị tảng đá dưới chân vấp một cái, cả người lập tức ngã xuống đất, chân trần truyền đến một hồi đau đớn tan lòng nát dạ, sợ là bị trật rồi.
Lương Thần Mỹ Cảnh đang chống cự với những tiểu lâu la kia, thấy Dung Noãn Tâm bị thua thiệt, hai người kêu lên một tiếng: "Tiểu thư" đang muốn chạy tới giúp đỡ, lại bị những tên lưu manh kia chiếm chút tiện nghi, áo cũng bị xé đi một khối lớn.
Nếu không có chỗ có thể trốn, như vậy, nàng sẽ không tránh nữa.
"Được, ta đồng ý với ngươi... ngươi để nha hoàn của ta đi trước!" Dung Noãn Tâm nhìn Mạc Tử Hồng, ở dưới ánh trăng, quanh thân nàng cũng tràn dầy một loại lạnh lùng làm cho người ta run sợ, rõ ràng nhỏ nhắn nhu nhược, rõ ràng tay trói gà không chặt, lại tản mát ra một loại kiên quyết bức người.
Mạc Tử Hồng không lý do lui về sau một bước, người run một cái, trong lòng lại có chút sợ Dung Noãn Tâm rồi.
Hắn nửa tin nửa ngờ giơ giơ lên tay, ý bảo những người đó buông Lương Thần Mỹ Cảnh ra trước, mình thì cẩn thận đến gần Dung Noãn Tâm.
Dung Noãn Tâm đột nhiên bưng miệng cười, hai mắt hơi thu lại, dáng vẻ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, thật sự làm cho người ta nhìn mà hồn phách cũng bị câu đi, Mạc Tử Hồng chưa từng thấy qua Dung Noãn Tâm quyến rũ như vậy, nơi nào còn nhớ được phải cẩn thận, cả người đều ngây dại, khóe miệng chảy ra chút nước bọt, trong lòng ngứa ngáy giống như là có mấy trăm con kiến đang bò.
Đang muốn nhào tới, Dung Noãn Tâm lại giương một tay lên, một cây ngân quang thoáng qua, tươi cười của Mạc Tử Hồng cứng ở trên mặt, dưới chân cũng lảo đảo, đứng không vững nữa rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư...... Hắn...... Hắn......" Lương Thần Mỹ Cảnh thấy hai mắt Mạc Tử Hồng trợn tròn ngã xuống, đều bị sợ đến mức trợn mắt hốc mồm, dù sao vẫn là tiểu nha đầu, giết người như này, cũng là gặp lần đầu.
Dung Noãn Tâm không chút nghĩ ngợi, chịu đựng đau đớn đứng dậy từ dưới đất, phất tay áo một cái, mấy ngân châm lập tức bay ra ngoài, mấy tiểu lâu la thấy Mạc Tử Hồng chết rồi, lập tức nhấc chân muốn chạy, thật ra thì ngân châm Dung Noãn Tâm giấu ở trong tay áo chỉ có ba cây.
Hai người chạy ở cuối cùng kia trúng châm ngã xuống.
Hai mắt nàng nhíu lại, lạnh lùng nắm chặt quả đấm, nếu để cho hai người đằng trước kia chạy mất, như vậy...... Nàng chắc chắn rất phiền toái, lúc này, chân của nàng bị trật rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Đang vô cùng sầu muộn, một kiếm quang bay ngang qua, nhanh như tia chớp, hai người nam tử đằng trước kia cũng hét lên rồi ngã ngục.
Dung Noãn Tâm nhìn kiếm quang kia hô: "Người phương nào giúp đỡ?" Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió tiêu điều, Lương Thần Mỹ Cảnh vội vàng đỡ Dung Noãn Tâm lên.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa lái tới, người lái xe này là Tráng Tử.
"Tiểu thư, nhanh lên xe đi!" Mặt mày Tráng Tử nhíu một cái, thấy bốn phía đều là thi thể, trên mặt khẽ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn định.
Xe ngựa thật nhanh chạy ở trên đường nhỏ, chỉ còn lại thời gian nửa ly trà nhỏ, Dung phủ sẽ ở ngay trước mắt.
Dung Noãn Tâm vừa về tới viện, trước tiên để cho Lương Thần Mỹ Cảnh đổi đi xiêm áo tối nay, ném vào trong chậu than đốt thành tro bụi.
Mới vừa rồi, quần áo của các nàng đều bị xé thành vết rách lớn nhỏ.
Nếu tra ra, chắc chắn bị người ta tóm lấy nhược điểm.
Quả nhiên, chủ tớ ba người vừa bận việc xong, đang muốn nằm xuống, thì nghe được bên ngoài huyên náo lên, ngay sau đó, bên ngoài viện truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
"Noãn Tâm tiểu thư, lão gia mời ngài đi qua một chuyến!" Ma ma bên ngoài kéo cao giọng kêu lên.
Lương Thần trong phòng đáp một tiếng, Mỹ Cảnh đã bắt tay mặc quần áo cho Dung Noãn Tâm rồi, chỉ là vết thương chân này...... Làm như thế nào che đây?
Chỉ là cũng may lúc này đã là trời đông giá rét, y phục mặc đều dầy cộm nặng nề, bước đi cồng kềnh chậm chạp, nhưng cũng có thể nói qua được.
Đi tới tiền thính, Dung Định Viễn và Đại phu nhân đã sớm chờ ở trong này, trừ đó ra, còn có một người, chính là Hác đại nhân Lại bộ.
Dung Noãn Tâm chậm rãi đi vào, rất có vài phần dáng vẻ bị người đánh thức từ trong giấc mộng, nàng ngáp một cái, nghi hoặc vấn an Dung Định Viễn và Đại phu nhân, rồi sau đó lại gật đầu chào hỏi Hác đại nhân.
Lúc này mới ngồi xuống.
"Dung tiểu thư, ngày hôm nay đường trên quan đạo bị người phong tỏa, xin hỏi ngươi là đi đường nào trở về phủ?" Hác đại nhân cũng không vòng vo, dù sao cũng là hơn nửa đêm, ai ngờ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, hơn nữa, Hác đại nhân cũng là có chuẩn bị mà đến, nếu không phải có chứng cớ, ông cũng không dám đường đột tới Định Bắc Hậu phủ hưng sư vấn tội.
"Ta chính là đi đường nhỏ, không biết Hác đại nhân hỏi như thế là có ý gì?" Dung Noãn Tâm nhấp một ngụm trà nóng Lương Thần bưng lên, không hiểu nhìn Hác đại nhân.
"Tối nay Dung tiểu thư có thể gặp qua thiếu gia Mạc gia Mạc Tử Hồng không?" Hác đại nhân lại tiếp tục hỏi.
Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, nghi ngờ nói: "Ta từ trong cung trở lại, lập tức vội chạy về nhà, chưa từng thấy qua bất luận kẻ nào!"
"Thiếu gia Mạc gia đã bị chết ở trên đường nhỏ Dung tiểu thư về nhà, Dung tiểu thư thật không có nhìn thấy sao?"
"Đây là nơi nào?" Vừa xuống xe ngựa, Lương Thần đã nhận ra chung quanh có cái gì đó không đúng, người phu xe kia đã sớm không thấy bóng dáng......
"Đi mau!" Trong đầu Dung Noãn Tâm thoáng qua kinh hoảng trong nháy mắt, rồi sau đó lập tức trầm tĩnh xuống, kéo tay của Lương Thần Mỹ Cảnh lập tức thật nhanh chạy đến nơi có ánh đèn.
Nhưng không nghĩ, mới chạy được mấy bước, đằng trước đã có mấy nam tử đang đi qua chỗ này, nam tử đi tuốt đàng trước, cẩm y ngọc bào, nghiễm nhiên là một công tử ca, hắn cười cợt nhìn Dung Noãn Tâm, đôi mắt trắng trợn quan sát ở trên người của Dung Noãn Tâm, nói là hạ lưu, đã là cất nhắc hắn.
"Mạc Tử Hồng, ngươi còn không tránh ra cho bổn Huyện chủ!" Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn người trước mắt, không phải là ai khác, chính là ca ca không học vấn không nghề nghiệp của Mạc Tiêm Tiêm – Mạc Tử Hồng.
Chuyện nàng vào cung ngày hôm nay, trừ người Dung gia, trên căn bản không có ai biết, là ai gian lận ở sau lưng?
"Noãn Tâm biểu muội, muội đừng sợ, ca ca sẽ không làm thương tổn muội!" Mạc Tử Hồng cười phá lên, khuôn mặt vốn còn có mấy phần tuấn dật tràn đầy bỉ ổi.
Ngay từ lúc Dung Noãn Tâm trở về phủ, hắn đã có ý đồ với nàng, chỉ là hắn chưa có lá gan này.
Ngày hôm nay cũng không biết người nào đã cho hắn gan này.
Ở trong lòng Dung Noãn Tâm cũng tự định giá một lần những người đáng nghi, khóe miệng lại nâng lên nụ cười lạnh lùng: "Mạc biểu ca, ngươi cũng biết bổn Huyện chủ vừa mới từ trong cung ra ngoài? Thái hậu nương nương nhưng dặn dò bổn Huyện chủ sau khi trở về phủ thêu chút hoa văn khăn tay cho bà, đồ vật này cũng đã vẽ xong, nếu có sơ xuất gì, ngươi gánh chịu nổi sao?"
Ý tứ trong lời nói, chính là nàng là người chịu ý chỉ của Thái hậu, nếu truy cứu xuống, Mạc Tử Hồng nhất định sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên, trên mặt Mạc Tử Hồng ngẩn ra, nụ cười cứng nhắc dừng lại.
Thừa dịp hắn bị sợ ngậm miệng, Dung Noãn Tâm to gan tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi dám bất kính đối với Huyện chủ Hoàng thượng ban cho, chỉ sợ cho ngươi mười đầu cũng không đủ chém, còn không mau mau tránh ra!"
Mạc Tử Hồng bị khí thế của nàng dọa sợ lui về sau vài bước.
Nhóm tiểu lâu la vốn đi theo sau lưng hắn cũng lau mồ hôi, hai chân như nhũn ra, đang tự định giá có muốn thừa chuyện xấu dịp này còn chưa có làm mà chạy trốn hay không.
Dung Noãn Tâm thấy hắn đã lộ vẻ xúc động, thì phất tay, cùng Lương Thần Mỹ Cảnh vững bước đi tới nơi có ngọn đèn dầu kia.
Lấy tính tình của Mạc Tử Hồng, nàng tự nhiên không lo lắng, nàng sợ rằng tất cả những thứ này đều có người điều khiển ở sau lưng.
"Thật là đồ ăn hại, chỉ là mấy câu nói đã dọa sợ các ngươi, còn không đuổi theo, nếu ngày hôm nay để cho nàng chạy, gây chuyện không tốt ngày mai nàng sẽ đi chỗ Thái hậu cáo trạng ngươi, nếu ngươi phá hủy danh tiết của nàng, nàng thân là nữ tử, tự nhiên không dám lộ ra!"
Đợi sau khi ba người Dung Noãn Tâm đi, từ trong bóng tối đột nhiên đi ra một nữ tử dáng người cao gầy, nửa bên mặt nàng ẩn ở trong bóng tối, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được trên thân nữ tử này tỏa ra hận ý nồng nặc.
Mạc Tử Hồng vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra kêu lên: "Đúng vậy, nếu ta thả nàng, chẳng phải là chờ nàng đến báo thù!" Dứt lời, giương một tay lên, chỉ huy cả đám tiểu lâu la sau lưng lập tức chạy nhanh đuổi theo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mỹ Cảnh gấp đến độ kêu lên: "Tiểu thư, bọn họ lại đuổi theo tới, làm thế nào?"
Dung Noãn Tâm sớm đoán được những người này chắc chắn sẽ đuổi theo, chỗ này trước không có thôn xóm, sau không có khách điếm, nơi xa xa nhìn thấy có ánh lửa, cũng là cực xa, nàng nhẹ nhàng chuyển động ngân châm trong tay áo.
Trong tay áo bên trái giấu là có chứa cự độc, trong tay áo bên phải giấu là không độc.
Bước chân của Dung Noãn Tâm ngừng lại, nhưng trong lòng tại âm thầm suy tư, giết những người đó, có thể chọc phải phiền toái cho mình hay không?
Ở lúc nàng dừng bước lại, Mạc Tử Hồng cũng thở hổn hển đuổi tới: "Noãn Tâm biểu muội, ngươi thật đúng là rất giảo hoạt, nếu ngày hôm nay ta thả ngươi, chẳng phải là thả hổ về núi sao, hắc hắc, nếungươi chịu đi theo ta, ta sẽ để cho ngươi bớt ăn đau khổ, như thế nào?"
Cả đám sau lưng hắn cũng cười to, mắt đảo quanh ở trên người Lương Thần Mỹ Cảnh, dáng vẻ càng thêm hạ lưu đến mức làm cho người ta muốn nôn mửa.
Lương Thần vùa tức vừa sợ, nhưng đi theo Dung Noãn Tâm lâu như vậy, nàng cũng học không ít thứ, lúc này họ càng hốt hoảng, thì càng dễ gặp chuyện không may, vì vậy nàng tức giận khí thế hào hùng chắn ở đằng trước Dung Noãn Tâm, lớn tiếng quát: "Lớn mật, Đức Vinh Huyện chủ há là những người các ngươi này có thể tùy ý nghị luận sao? Ngày khác nếu truyền tới trong tai bệ hạ, chính là coi rẻ hoàng ân, dĩ hạ phạm thượng! Đến lúc đó các ngươi cũng đừng quỳ xuống cầu Huyện chủ chúng ta mới phải!"
Khí thế của Lương Thần cũng dọa sợ mấy tiểu lâu la, nhưng Mạc Tử Hồng cũng là bị chọc trúng điểm mấu chốt, hắn nghe lời này, không chỉ có không lùi bước, ngược lại còn ngửa đầu cười phá lên: "Nha đầu bên người Noãn Tâm muội muội đều vô cùng thú vị, được, ngày hôm nay cũng lần lượt để gia nếm thử một lần......"
Dứt lời, Mạc Tử Hồng xoa xoa đôi bàn tay, không kịp chờ đợi nhào tới, một tay Dung Noãn Tâm đẩy Lương Thần ra, hai mắt nhíu lại, ngân châm trong cửa tay áo lập tức nhanh chóng đánh ra ngoài, mắt thấy sắp đâm vào cổ họng của Mạc Tử Hồng, một kiếm quang chợt lóe qua, ngân châm của Dung Noãn Tâm chuyển phương hướng, lại bắn vào thân cây sau lưng.
Nàng không dám tin tưởng cặp mắt của mình, ánh sáng nhanh như thiểm điện, chính là trong một cái chớp mắt lại biến mất, giống như không tồn tại qua.
Mạc Tử Hồng rụt lại thân thể, vuốt vuốt cặp mắt, lúc lần nữa mở mắt ra, chỉ nói là mình hoa mắt, lại tiến lên nhào tới.
Lần này, Dung Noãn Tâm muốn ra tay nữa thì đã muộn, nàng vội vàng tránh một cái, nhưng không nghĩ bị tảng đá dưới chân vấp một cái, cả người lập tức ngã xuống đất, chân trần truyền đến một hồi đau đớn tan lòng nát dạ, sợ là bị trật rồi.
Lương Thần Mỹ Cảnh đang chống cự với những tiểu lâu la kia, thấy Dung Noãn Tâm bị thua thiệt, hai người kêu lên một tiếng: "Tiểu thư" đang muốn chạy tới giúp đỡ, lại bị những tên lưu manh kia chiếm chút tiện nghi, áo cũng bị xé đi một khối lớn.
Nếu không có chỗ có thể trốn, như vậy, nàng sẽ không tránh nữa.
"Được, ta đồng ý với ngươi... ngươi để nha hoàn của ta đi trước!" Dung Noãn Tâm nhìn Mạc Tử Hồng, ở dưới ánh trăng, quanh thân nàng cũng tràn dầy một loại lạnh lùng làm cho người ta run sợ, rõ ràng nhỏ nhắn nhu nhược, rõ ràng tay trói gà không chặt, lại tản mát ra một loại kiên quyết bức người.
Mạc Tử Hồng không lý do lui về sau một bước, người run một cái, trong lòng lại có chút sợ Dung Noãn Tâm rồi.
Hắn nửa tin nửa ngờ giơ giơ lên tay, ý bảo những người đó buông Lương Thần Mỹ Cảnh ra trước, mình thì cẩn thận đến gần Dung Noãn Tâm.
Dung Noãn Tâm đột nhiên bưng miệng cười, hai mắt hơi thu lại, dáng vẻ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, thật sự làm cho người ta nhìn mà hồn phách cũng bị câu đi, Mạc Tử Hồng chưa từng thấy qua Dung Noãn Tâm quyến rũ như vậy, nơi nào còn nhớ được phải cẩn thận, cả người đều ngây dại, khóe miệng chảy ra chút nước bọt, trong lòng ngứa ngáy giống như là có mấy trăm con kiến đang bò.
Đang muốn nhào tới, Dung Noãn Tâm lại giương một tay lên, một cây ngân quang thoáng qua, tươi cười của Mạc Tử Hồng cứng ở trên mặt, dưới chân cũng lảo đảo, đứng không vững nữa rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư...... Hắn...... Hắn......" Lương Thần Mỹ Cảnh thấy hai mắt Mạc Tử Hồng trợn tròn ngã xuống, đều bị sợ đến mức trợn mắt hốc mồm, dù sao vẫn là tiểu nha đầu, giết người như này, cũng là gặp lần đầu.
Dung Noãn Tâm không chút nghĩ ngợi, chịu đựng đau đớn đứng dậy từ dưới đất, phất tay áo một cái, mấy ngân châm lập tức bay ra ngoài, mấy tiểu lâu la thấy Mạc Tử Hồng chết rồi, lập tức nhấc chân muốn chạy, thật ra thì ngân châm Dung Noãn Tâm giấu ở trong tay áo chỉ có ba cây.
Hai người chạy ở cuối cùng kia trúng châm ngã xuống.
Hai mắt nàng nhíu lại, lạnh lùng nắm chặt quả đấm, nếu để cho hai người đằng trước kia chạy mất, như vậy...... Nàng chắc chắn rất phiền toái, lúc này, chân của nàng bị trật rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Đang vô cùng sầu muộn, một kiếm quang bay ngang qua, nhanh như tia chớp, hai người nam tử đằng trước kia cũng hét lên rồi ngã ngục.
Dung Noãn Tâm nhìn kiếm quang kia hô: "Người phương nào giúp đỡ?" Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió tiêu điều, Lương Thần Mỹ Cảnh vội vàng đỡ Dung Noãn Tâm lên.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa lái tới, người lái xe này là Tráng Tử.
"Tiểu thư, nhanh lên xe đi!" Mặt mày Tráng Tử nhíu một cái, thấy bốn phía đều là thi thể, trên mặt khẽ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn định.
Xe ngựa thật nhanh chạy ở trên đường nhỏ, chỉ còn lại thời gian nửa ly trà nhỏ, Dung phủ sẽ ở ngay trước mắt.
Dung Noãn Tâm vừa về tới viện, trước tiên để cho Lương Thần Mỹ Cảnh đổi đi xiêm áo tối nay, ném vào trong chậu than đốt thành tro bụi.
Mới vừa rồi, quần áo của các nàng đều bị xé thành vết rách lớn nhỏ.
Nếu tra ra, chắc chắn bị người ta tóm lấy nhược điểm.
Quả nhiên, chủ tớ ba người vừa bận việc xong, đang muốn nằm xuống, thì nghe được bên ngoài huyên náo lên, ngay sau đó, bên ngoài viện truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
"Noãn Tâm tiểu thư, lão gia mời ngài đi qua một chuyến!" Ma ma bên ngoài kéo cao giọng kêu lên.
Lương Thần trong phòng đáp một tiếng, Mỹ Cảnh đã bắt tay mặc quần áo cho Dung Noãn Tâm rồi, chỉ là vết thương chân này...... Làm như thế nào che đây?
Chỉ là cũng may lúc này đã là trời đông giá rét, y phục mặc đều dầy cộm nặng nề, bước đi cồng kềnh chậm chạp, nhưng cũng có thể nói qua được.
Đi tới tiền thính, Dung Định Viễn và Đại phu nhân đã sớm chờ ở trong này, trừ đó ra, còn có một người, chính là Hác đại nhân Lại bộ.
Dung Noãn Tâm chậm rãi đi vào, rất có vài phần dáng vẻ bị người đánh thức từ trong giấc mộng, nàng ngáp một cái, nghi hoặc vấn an Dung Định Viễn và Đại phu nhân, rồi sau đó lại gật đầu chào hỏi Hác đại nhân.
Lúc này mới ngồi xuống.
"Dung tiểu thư, ngày hôm nay đường trên quan đạo bị người phong tỏa, xin hỏi ngươi là đi đường nào trở về phủ?" Hác đại nhân cũng không vòng vo, dù sao cũng là hơn nửa đêm, ai ngờ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, hơn nữa, Hác đại nhân cũng là có chuẩn bị mà đến, nếu không phải có chứng cớ, ông cũng không dám đường đột tới Định Bắc Hậu phủ hưng sư vấn tội.
"Ta chính là đi đường nhỏ, không biết Hác đại nhân hỏi như thế là có ý gì?" Dung Noãn Tâm nhấp một ngụm trà nóng Lương Thần bưng lên, không hiểu nhìn Hác đại nhân.
"Tối nay Dung tiểu thư có thể gặp qua thiếu gia Mạc gia Mạc Tử Hồng không?" Hác đại nhân lại tiếp tục hỏi.
Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, nghi ngờ nói: "Ta từ trong cung trở lại, lập tức vội chạy về nhà, chưa từng thấy qua bất luận kẻ nào!"
"Thiếu gia Mạc gia đã bị chết ở trên đường nhỏ Dung tiểu thư về nhà, Dung tiểu thư thật không có nhìn thấy sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook