Đích Nữ Nhất Đẳng
-
Quyển 2 - Chương 16: Ma Quỷ lộng hành
Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Lily_Carlos
Cũng ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một trận khóc gào vang động trời đất: “Lão gia, lão gia...Lão gia cứu mạng!”
Tay Dung Định Viễn khẽ cứng lại, khuôn mặt vốn đang động tình trong nháy mắt lại trầm xuống, mặt đen giống như than dưới đáy nồi, mày kiếm cũng nhíu lại thành hình chữ Xuyên 川.
Tần thị xấu hổ chỉnh lại y phục của mình, gọi Hương Xảo đang đứng hầu hạ ở bên ngoài vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Hàn Tử Băng.
Hương Xảo vừa vào cửa, lập tức ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn vậy mà lại có năm dấu tay đỏ tươi vừa mới bị người ta đánh xong.
Tần thị đau lòng bước tới nâng khuôn mặt Hương Xảo lên cẩn thận nhìn kỹ, dẫu sao thì cũng vẫn còn là một đứa bé, bị người ta đánh đau đến như vậy dĩ nhiên trong mắt sẽ có một chút nước mắt. (Truyện chỉ đăng trên diễn đàn, những chỗ khác đều là ăn cắp)
Nhưng Hương Xảo cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ đành phải uất ức nhìn Tần thị, nghẹn ngào nói: “Hồi phu nhân, là Tiêu ma ma bên người Tam di nương...Bà ấy...”
Hương Xảo còn chưa nói xong, Dung Định Viễn lập tức ‘vụt’ đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
Tần thị cảm thấy trái tim mình vô cùng chua xót, đêm tân hôn tối nay cũng được xem như là ngày chắp vá lại tình cảm hai người bọn họ một lần nữa, Dung Định Viễn lại chỉ nghe mấy câu về chuyện của Tam di nương đã lập tức vội vàng xông ra ngoài để một mình bà ở lại cô đơn trong phòng.
Hương Xảo chợt nhận ra mình đã nói sai cái gì đó rồi, lúc này vẻ mặt của nàng ta đã vô cùng áy náy, nàng ta duỗi tay ra dùng sức đánh thật mạnh vào miệng mình: “Đều do cái miệng ti tiện của nô tì, nô tỳ nên ngăn cản Tiêu ma ma kia lại không được cho bà ta tới chỗ này gây rối...Tất cả đều là do nô tỳ không tốt!”
Tần thị vội vàng giữ chặt tay Hương Xảo lại, lúc này trong lòng bà cũng không rõ đây là cảm giác gì.
“Đi thôi, đi nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi bà cũng nghe rất rõ ràng Tiêu ma ma là đến mời Dung Định Viễn đi cứu mạng, chẳng lẽ Tam di nương đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ thân thể của bà ta vô cùng nặng nề, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lão phu nhân cũng sẽ rất lo lắng sốt ruột.
Vừa mới vào trong viện, thì thấy toàn thân Tiêu ma ma vô cùng nhếch nhác thảm hại, tóc tai thì tán loạn giống như lệ quỷ, quần áo trên người cũng bị xé rách rất nhiều chỗ, trên mặt thì chỗ xanh chỗ tím, quả thật là vô cùng thê thảm.
Tần thị kinh hãi tiến lên hỏi: “Tiêu ma ma, sao bà lại biến thành bộ dạng này?”
Gương mặt Dung Định Viễn đã hoàn toàn trầm xuống, nghe Tần thị hỏi như vậy ông chợt ngẩng đầu trừng mắt liếc Tần thị một cái, trong ánh mắt kia lại tràn đầy sự âm u phẫn nộ giống như hận không thể giơ tay lên cho Tần thị hai cái tát...
“Không ngờ lòng dạ ngươi lại độc ác đến như vậy...” Dung Định Viễn lạnh lùng giữ chặt lấy cánh tay đang muốn đỡ Tiêu ma ma dậy của Tần thị, hung ác đẩy qua một bên.
Tần thị bất ngờ bị đẩy qua một bên, do không kịp chuẩn bị nên bà lảo đảo một chút rồi ngã nhào lên người Hương Xảo, hai người đều đau đến mức kêu thành tiếng...
Mặc dù trong lòng bà không dễ chịu, nhưng Tần thị lại chưa bao giờ cho phép hạ nhân trong viện tùy tiện ra tay đánh người và đương nhiên bà hiểu rõ ý của Định Dung Viễn.
Chắc là Tiêu ma ma kia lên tiếng cáo trạng bà rồi.
Nghĩ tới đây, Tần thị tức giận đến mức trợn trừng hai mắt, bà nắm tay Hương Xảo nhanh chóng đứng thẳng dậy, lạnh lùng quát: “Là ai đánh Tiêu ma ma thành ra như vậy? Ngày hôm nay ta nhất định phải phạt kẻ đó...”
Tất cả hạ nhân trong viện đều quỳ trong sân, cũng không có ai có can đảm để nói chuyện.
Một lúc lâu sau, một tiểu nha đầu nhát gan mới yếu ớt nói một câu: “Hồi phu nhân, lúc Tiêu ma ma đến là đã như thế này rồi...”
Tiêu ma ma kia vừa nghe xong con ngươi đảo một cái, bà ta quỳ rạp xuống đất giống như đang bái lạy tổ tiên mà gào khóc, vừa khóc vừa uất ức la to: “Các ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là chúng muốn ngăn cản nô tỳ, chẳng lẽ nô tỳ còn có thể tự đánh chính mình thành ra như vậy hay sao?”
Tiêu ma ma cũng là một người rất biết cách nói chuyện, dưới gầm trời này ai có thể động tay động chân làm bản thân mình thành ra như vậy chứ? Ddlqd.dfghj
Mày Dung Định Viễn nhíu lại một cái, lạnh lùng trừng mắt về phía Tần thị, dường như là đang đợi bà cho mình một câu trả lời thỏa đáng, ngày đầu tiên lên vị trí chính thất bà lập tức muốn làm mưa làm gió rồi hả?
“A…Đây không phải là Tiêu ma ma sao? Sao lại biến thành như vậy? Mau tới đây cho bản huyện chủ nhìn một cái!”
Một giọng nói có vẻ ngạc nhiên nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng.
Toàn thân Tiêu ma ma cứng đờ, cơ thể không tự chủ được được mà run lên, không biết vì sao mỗi một lần bà ta gặp Dung Noãn Tâm thì sẽ không tự chủ được mà sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hôm nay nàng không chỉ có chức vị huyện chủ cao quý mà nàng còn được nâng lên thành đại tiểu thư Dung phủ, đương nhiên thân phận và địa vị của nàng lại càng thêm cao quý.
Nếu nàng thật sự bắt đầu muốn dùng đến thủ đoạn, muốn bóp chết một Tiêu ma ma sẽ dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Nhưng mà sợ thì sợ, nhưng việc này bà ta đã làm rồi thì chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Đại tiểu thư, nô tỳ tới là để mời lão gia đi xem Tam di nương một chút!” Tiêu ma ma run rẩy liếc nhìn Dung Noãn Tâm một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
Bên môi Dung Noãn Tâm nổi lên một nụ cười lạnh lùng chế nhạo, bà ta đúng thật là một kẻ không sợ đau, có thể tự biến bản thân mình thành như vậy đúng là giống y như thật rồi.
Tính tình Tần thị thế nào Dung Noãn Tâm là người hiểu rõ nhất, nếu thật sự Tam di nương có xảy ra chuyện gì nàng tuyệt đối sẽ không ngăn cản Dung Định Viễn.
Chỉ e rằng, Tiêu ma ma này là do Tam di nương sai đến để hãm hại Tần thị.
“Hả? Tam di nương không khỏe trong người sao? Có thể mời đại phu qua để xem xem...” Dung Noãn Tâm lo lắng khẽ nhíu mày tiến lên lo lắng nhìn Tiêu ma ma, dáng vẻ đó giống như nàng thật sự rất lo lắng đứa bé ở trong bụng Tam di nương kia.
“Chuyện này...Nô tỳ tới mời lão gia trước, không có lão gia căn dặn Lưu đại phu cũng không chịu đến xem bệnh tại nhà!” Đầu lưỡi của Tiêu ma ma đã có chút thắt lại, nhìn nét mặt của Dung Noãn Tâm hiện lên nụ cười vui vẻ không biết vì sao bà ta lại lạnh đến tận tim.
“Phụ thân, mẫu thân, nếu Tam di nương thấy không khỏe trong người hai người còn ở đó xử cái gì nữa? Việc quan trọng bây giờ đó là mời Lưu đại phu đến chẩn bệnh cho Tam di nương, Noãn Tâm còn đang mong chờ năm nay Tam di nương sinh được một tiểu đệ đệ nữa đấy!”
Nói xong nàng giơ tay lên, ngay lập tức Lương Thần Mỹ Cảnh tiến lên dìu Tiêu ma ma đang quỳ dưới đất đứng lên.
Chuyện đánh người trong viện bị nàng nói hai ba câu thì đã đè xuống được, quả thật so với đứa bé ở trong bụng tam di nương thì một nô tỳ không đáng để nhắc tới.
Hương Xảo cũng là một người thông minh, lập tức chạy nhanh ra ngoài đi mời Lưu đại phu.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới kéo cánh tay Tần thị, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, nàng nghiêng đầu nghịch ngợm trừng mắt với Tần thị.
Trong lòng Tần thị vốn còn rất chua xót nhưng khi thấy bộ dáng của nữ nhi như vậy thì bà biết hôm nay nhất đình là bà sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Trong lòng lại an ổn lại không ít.
Đến viện của Tam di nương Dung Định Viễn không chờ Tần thị mà vội vàng chạy vào, vừa vào cửa thì lập tức gọi thẳng nhũ danh Tam di nương: “Thiến nhi...Thiến nhi...”
Trong phòng mơ hồ còn có tiếng khóc đau lòng của nữ tử truyền đến.
Lòng Dung Định Viễn càng thêm nóng như lửa đốt, một chân đá nha đầu đang cản đường kia ra xa, xông vào ôm lấy Tam di nương đang nằm khóc trên giường.
Tần thị vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dung Định Viễn cẩn thận từng li từng tí vỗ về trấn an mỹ nhân trong ngực, mà Tam di nương thì mỏng manh yếu đuối tựa đầu vào vai ông rơi lệ, thật là một đôi nam nữ si tình nha.
Cuối cùng thì đôi mắt Dung Noãn Tâm cũng lạnh xuống, nắm thật chặt tay Tần thị.
Mẫu thân vì ông ta mà làm quả phụ mười ba năm, nhưng bà chưa bao giờ được Dung Định Viễn quan tâm chăm sóc đến như vậy, trong lòng người làm nữ nhi như nàng còn cảm thấy đau xót huống chi là Tần thị.
Nghiêng đầu nhìn Tần thị, cũng đúng lúc đó Tần thị cũng nhìn Dung Noãn Tâm, trong mắt hai người đều có vẻ lo lắng cho đối phương, bốn mắt cứng đờ, rồi ngay sau đó lại ăn ý cười một tiếng.
Sau khi trùng sinh, Dung Noãn Tâm lại chưa từng ăn ý với mẫu thân đến như vậy.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần mẫu thân không phản đối vậy thì nàng lập tức chủ động ra tay. LãnhHànTửBăng.
“Ôi...Phụ thân, sao người lại đè bụng của Tam di nương rồi? Người mang thai ba tháng đầu kiêng kị đụng vào bụng đó, người còn không mau mau tránh ra để cho nha đầu Hương Xảo tìm cái nệm thật êm cho Tam di nương dựa vào...”
Dung Noãn Tâm buông tay Tần thị ra, giả vờ hoảng hốt trợn tròn hai mắt.
Dung Định Viễn cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, cánh tay vốn đang khoát trên lưng Tam di nương giống như chạm vào luồng điện nới lỏng ra, ông cúi đầu nhìn thì thấy quả thật là đầu gối của mình đang chĩa vào bụng Tam di nương, ông hít vào một hơi thuận theo tay của Hương Xảo vội vàng buông Tam di nương ra...
Tam di nương thấy tay mình bị buông lỏng, trong mắt hiện lên một tia không vui rồi lại lập tức uất ức nhìn Dung Định Viễn hy vọng ông có thể ôm mình vào lòng một lần nữa.
Thứ mà Dung Định Viễn không thể nhìn nhất đó chính là dáng vẻ này của bà ta, lúc ông đang muốn bước tới thì lại nghe Noãn Tâm kêu lên: “Phụ thân, mau mau tránh ra, Lưu đại phu đến rồi!”
Hương Xảo lập tức thức thời thả rèm xuống, nắm lấy cổ tay Tam di nương nịt dây đỏ lên.
Lần này, thật sự tách rời được nàng ta và Dung Định Viễn.
Mặt Tam di nương ở bên trong lớp rèm kia đã sớm tức giận đến lúc xanh lúc trắng, bà ta vốn không có gì đáng ngại, bà ta chỉ cố ý muốn quấy rối chuyện vui tối nay mà thôi, sao hai mẹ con Dung Noãn Tâm lại có thể theo tới đây được.
Xem ra, Tần thị vẫn chưa chịu trách phạt gì, chắc hẳn là Dung Noãn Tâm đã cản trở ở trong đó rồi.
Nàng ta nhìn xuyên qua tầng sa mỏng, ánh mắt ẩn chứa sự ác độc nhìn chằm chằm vào Dung Noãn Tâm, lại thấy đối phương đang nhìn mình cười khanh khách.
Không biết vì sao trong lòng lại nổi lên cảm giác nguy cơ, dường như tối nay sắp xảy ra chuyện gì đó.
Dung Noãn Tâm cũng không phải là hạng người tâm địa thiện lương gì, bà ta không tin nha đầu này sẽ tốt bụng đi mời đại phu đến xem cái thai trong bụng bà ta.
“Hầu gia, Tam di nương cũng không có gì đáng ngại, có lẽ là đã ăn trúng đồ ăn không sạch sẽ, trong lòng lại có chút buồn bực nên chỉ bị chứng khí hư thôi, đợi lát nữa lão phu kê một đơn thuốc kiện tỳ* uống mấy ngày thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa!”
*Kiện tỳ điều vị là cách nói của Đông y, là phương pháp trị liệu giúp cải thiện các vấn đề về tiêu hóa như dạ dày, tuyến tụy, lá lách tốt hơn. Đông y có câu “Dưỡng tỳ vị chính là dưỡng nguyên khí, dưỡng nguyên khí chính là dưỡng sinh mệnh”, tỳ vị khỏe là nhân tố quan trọng quyết định tuổi thọ dài hay ngắn. Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thụ và vận chuyển chất dinh dưỡng, Đông y gọi là có công năng vận hóa. Vận – tức là chuyển vận, chuyên chở; hoá – tức là tiêu hoá hấp thu. Vị là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường. Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. Tỳ vị bị bệnh chủ yếu là do ăn uống không chú ý, ăn quá nhiều gây ra lạnh khiến phần dương của tỳ vị không đủ; thứ hai là do lo buồn, tức giận, gan khí không điều hòa, tác động mạnh đến tỳ vị. Tỳ vị yếu sẽ dẫn đến thận khí không đủ, thường sẽ biểu hiện ở triệu chứng ù tai hay thậm chí là điếc. Bên cạnh đó, có nhiều người tỳ vị không khỏe do quá mệt mỏi hay tâm trạng không tốt gây nên. Đặc biệt là vào mùa xuân, gan hỏa tăng cao khiến chúng ta dễ tức giận. Những người có tỳ vị yếu sẽ thường cảm thấy không có sức, tay chân lạnh có khi sẽ bị đau bụng vào mùa xuân. Tỳ vị không khỏe sẽ khiến chúng ta dễ bị lão hóa. Tỳ vị bị bệnh chủ yếu là do ăn uống không chú ý, ăn quá nhiều gây ra lạnh khiến phần dương của tỳ vị không đủ; thứ hai là do lo buồn, tức giận, gan khí không điều hòa, tác động mạnh đến tỳ vị.
Lưu đại phu nói xong thì đóng hòm thuốc lại.
Chuyện nữ nhân đại trạch viện tranh giành người tình cũng là chuyện bình thường, vì vậy đối với chuyện Tam di nương cố tình gây chuyện thì Lưu đại phu cũng không tỏ vẻ khó chịu hay là không vui.
Hương Xảo vội vàng đi theo Lưu đại phu để lấy đơn thuốc, Dung Định Viễn nói một chữ “Thưởng” rồi bước nhanh tới vén tấm rèm lên.
Tam di nương vờ như đỡ trán mình muốn nhào vào trong ngực Dung Định Viễn...
Đúng lúc này đột nhiên âm thanh vang dội của sấm sét truyền đến từ bên ngoài, đèn trong phòng bị một trận gió kỳ quái ‘phù’ một tiếng vụt tắt, Dung Noãn Tâm hét lên một tiếng, những hạ nhân hầu hạ trong phòng lập tức loạn thành một đoàn tiếng bước chân sột soạt sột soạt hỗn loạn liên tục thành một mảnh.
Dung Định Viễn cũng không biết bị kẻ nào đụng trúng vấp một cái, lảo đảo đụng vào án kỷ bên cạnh, trên trán đau rát.
Đang muốn quay lại mắng to, bỗng ‘rầm...’ một tiếng, cửa sổ vốn đang được mở rộng bị một lực lớn đóng lại, cả căn phòng biến thành một mảnh tối om, ngay cả một tia ánh trăng cũng không chiếu vào được.
Xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, một đầu người tóc tai bù xù in rõ ràng ở trên đó.
“A...”
“Là Tam tiểu thư...Là Tam tiểu thư...”
Có người hét lên, chen chúc nhau thành một đoàn, Dung Noãn Tâm vẫn nắm tay Tần thị ra hiệu bà không cần phải sợ hãi, tất cả những chuyện này là nàng sai người bày ra.
Nhưng rất nhanh Dung Noãn Tâm phát hiện ra có chuyện gì đó không được bình thường, bóng người trên giấy dán cửa sổ kia càng ngày càng gần, ánh trăng bên ngoài đặc biệt sáng tỏ, dường như bóng người kia đang đi từng bước tiến về phía trước...
Nàng không có kỹ thuật cao siêu, có thể làm cho ảo ảnh biến thành chân thật đến thế...
“Tam tiểu thư...Tam tiểu thư...Là Tam tiểu thư tới lấy mạng rồi!” Không biết ai đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Hương Xảo lập tức giả vờ căng thẳng hét to: “Tam tiểu thư, nếu như người tới đây là để lấy mạng thì người hãy đi tìm đại phu nhân đi, đại phu nhân không ở trong viện này...”
Đột nhiên bóng người kia cúi đầu khóc lớn, âm thanh hư ảo ở trong căn phòng tối đen như mực này càng lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo: “Ta chết rất thảm a...Nương, ta chết thật thê thảm...Nương...Ta chết thật thê thảm a...”
Từng tiếng kêu thê thảm, tiếng khóc khẽ bi thương đau lòng nhưng khi rơi vào trong lỗ tai mọi người thì chỉ thấy tóc gáy dựng lên, cả cơ thể cũng run rẩy theo.
“Tam di nương...Tam di nương, mau mời Tam di nương tới đây nói chuyện với Mẫn muội muội!” Dung Noãn Tâm lập tức kéo tam di nương đang run rẩy ở bên giường trong đám người ra.
Cả người Tam di nương càng run dữ dội hơn, nhưng vẫn cố gắng lấy can đảm xuống giường, giả vờ kêu khóc vài tiếng: “Mẫn nhi...Mẫn nhi, con hãy an tâm đi đi, nhất định di nương sẽ báo thù thay cho con!”
Tam di nương vừa mới nói xong lại có một trận gió quái dị nổi lên, cái đầu tóc tai bù xù đột nhiên biến thành một khuôn mặt dữ tợn rất đáng sợ.
‘Rầm...Rầm...” hai tiếng nổ mạnh, giấy dán cửa sổ giống như bị thứ gì đó đánh vào, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài thì thấy một khuôn mặt đầy máu tươi xuất hiện trước mặt mọi người, lưỡi của con quỷ kia thật dài, nó không có tròng mắt vì trong đó toàn là máu...
“Cứu mạng, cứu mạng a...” Vẫn là Tiêu ma ma hầu hạ bên cạnh Tam di nương như nổi điên hét lên, làm cho xung quanh trở nên rối loạn hơn.
Dung Định Viễn không bao giờ tin chuyện có quỷ thần, lúc trước ở trong viện lão phu nhân đã xảy ra chuyện giống y như vậy, lần này ông vẫn không tin như cũ, bàn tay to vỗ xuống, án kỷ trước người đã bị ông vỗ một cái tan tành.
“Người đâu, mau bắt những kẻ giả thần giả quỷ tới đây cho ta, bản Hầu muốn đích thân ra tay giết bọn họ!” Dứt lời, ông đẩy mọi người ra, sải bước đẩy cửa đi ra ngoài.
Dung Noãn Tâm biết Tam di nương nhất định cũng không tin, chẳng qua là bà ta đang chột dạ mà thôi.
Mạnh mẽ kéo Hương Xảo ra khỏi phòng.
“Tất cả đi nhìn xem, cuối cùng là ai đang giở trò quỷ!” Nàng hét to một tiếng, bọn hạ nhân vốn bị dọa cho hoảng sợ không nhẹ lúc này mới yên ổn xuống, đại tiểu thư cũng đã lên tiếng rồi nếu có chuyện gì đương nhiên đại tiểu thư sẽ gánh vác.
Mọi người run rẩy, tốp năm tốp ba đẩy nhau ra ngoài.
Vừa rồi ánh trăng còn đang treo lơ lửng không biết đã bị mây đen che mất từ lúc nào, bên ngoài lại càng thêm tối đen.
‘Oanh’ một tiếng, đột nhiên có mấy dòng nước bay ra từ trong các góc sân bay tới xông thẳng vào trong đám người.
“A...Quỷ a!” Cuối cùng thì những hạ nhân kia cũng không bình tĩnh được nữa chạy bán sống bán chết, chạy loạn khắp nơi trong sân.
Dung Định Viễn cũng sững sờ tại chỗ, nếu vừa rồi ông còn chắc chắn là có người đang giở trò giả thần giả quỷ thì bây giờ ông đã tin ba phần, cảm giác sợ hãi trong lòng làm cơ thể ông run lên một cái.
Gia đinh đã lục soát hết bốn phía, cũng không tìm được bất kỳ người nào khả nghi.
Hơn nữa những ngọn lửa xanh này còn không sợ người, còn cố tình chọn chỗ có nhiều người để đâm đầu vào, đương nhiên đây không phải năng lực mà người thường có thể khống chế.
Dung Định Viễn cắn răng một cái, rút bội kiếm đeo bên hông ‘xoạt’ một tiếng nhanh chóng đâm về phía ngọn lửa xanh kia, nhưng ngọn lửa xanh kia như có linh tính mà nghiêng người trốn tránh, vậy mà có thể thoát được nhát kiếm kia của Dung Định Viễn!
‘Loảng xoảng...’ một tiếng, tay cầm kiếm của Dung Định Viễn bị dọa sợ đến mức run lên, thanh bảo kiếm bị rơi xuống đất phát ra tiếng.
Mặt của ông sớm đã trắng bệch một mảnh.
Cũng đúng lúc này, một bóng trắng từ trên trời hạ xuống bốn chân lơ lửng trên không, lần này bọn họ thấy rất rõ ràng, con quỷ kia tóc tai bù xù đầu lưỡi dài tới ngực hốc mắt trống không đang không ngừng nhỏ máu, nhưng mà máu này cũng không phải màu đỏ mà là màu đen giống như đêm nay, một màu tối đen như mực, những giọt máu chưa rơi tới mặt đất thì đã biến mất không thấy đâu!”
Thật sự là vô cùng quỷ dị...
Cho dù là lão nhân đã sống được hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, có vài người đã sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Huệ Mẫn muội muội, muội có oán hận gì sao? Rốt cuộc là ai đã giết muội? Muội mau nói cho tỷ biết đi tỷ nhất định sẽ báo thù thay cho muội!”
Dung Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, nói thật thì nàng cũng bị dọa cho hoảng sợ đây, đây cũng không phải do Tráng Tử Mỹ Cảnh gây ra, nhưng cũng đánh bạo lên tiếng.
Quả nhiên, khi nghe được giọng nói của Dung Noãn Tâm, bóng con quỷ kia lại nhỏ giọng khóc nỉ non, âm thanh như từ trong hư không truyền tới như thực như ảo: “Nương...Ta chết rất thê thảm...Nương...Ta chết rất thê thảm...”
Cuối cùng Tam di nương cũng không còn kiên trì nổi nữa, bà ta giật mình một cái ngã ngồi trên đất, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, bờ môi run run nhưng mà nói không ra được nửa chữ...
“Tam di nương, người nên nói chuyện với Mẫn muội muội đi, làm như vậy để cho muội ấy yên tâm ra đi mới phải!”
Dung Noãn Tâm đẩy Tam di nương ra, sau đó ra hiệu cho tất cả mọi người lùi lại phía sau.
Cứ như vậy, chỉ còn lại Tam di nương và bạch y lệ quỷ đối mặt với nhau ở phía trước.
“A...” Một tiếng hét chói tai xuyên qua khoảng không, bất chợt Tam di nương ôm bụng điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, làm cho Dung Định Viễn tỉnh lại sau cơn hoảng sợ, vừa luống cuống vừa hoảng sợ chạy đến đỡ Tam di nương..dfghj
Cũng ngay vào lúc này lệ quỷ ‘hừ’ lạnh, cười một tiếng: “Giết người thì đền mạng, ta nhất định sẽ còn trở về!”
Vừa dứt lời, lệ quỷ xoay người một cái lại biến mất vào khoảng không, bóng dáng những ngọn lửa ma trơi trong viện cũng biến mất theo...
Xung quanh tối đen như mực, những ngọn gió ở trong sân còn sót lại sự âm u lạnh lẽo và đáng sợ như cũ.
Dường như mọi người vẫn chưa hồi thần lại sau sự kiện bị quỷ nhát kia, Tam di nương khổ sở ôm bụng thét lên, đôi môi tái nhợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lần này có thể nhìn ra được nàng ta quả thật không phải là giả vờ nữa.
Dung Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhỏ giọng an ủi Tần thị: “Mẫu thân, Mẫn muội muội tới là để lấy mạng, chúng ta cũng không có hại muội ấy cho nên muội ấy chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta đâu!”
Lời nói của nàng cũng không tính là lớn tiếng nhưng tất cả những người ở đây đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Ở một chỗ khác lại có một người kêu lớn: “Có ai không, Tiêu ma ma điên rồi...”
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tiêu ma ma vốn dĩ đã rất chật vật, ngay lúc này lại dùng đầu của mình đâm vào cây cột mà miệng còn hét to không ngừng: “Mẫn tiểu thư, lão nô không có giết người...Mẫn tiểu thư, đừng đến đây tìm ta...”
Những người còn lại trong lòng cũng đã bình tĩnh lại được rồi, chỉ còn mỗi một mình Tiêu ma ma này không còn được bình thường như trước.
Gia đinh giữ chặt lấy bà ta nhưng lại thấy bà ta vừa khóc vừa cười trong miệng vẫn còn nói những lời điên khùng, rất rõ ràng bà ta đã không còn bình thường nữa.
Dung Định Viễn cũng nghe rõ ràng những lời nói mơ hồ kia trong miệng của bà ta, vì thế hai mắt cũng nhíu lại quát lên: “Là tiện nô này đã hại chết Mẫn nhi?”
Tiêu ma ma kia đang mơ mơ hồ run rẩy, vừa nghe đến cái tên Mẫn tiểu thư lại càng thêm sợ hãi đến mức mất kiểm soát, mùi khó ngửi từ trên người bà ta bay ra, nha đầu Minh Nguyệt chạy tới nhìn xem đúng là tiểu trong quần thật sự là quá ghê tởm.
“Mẫn tiểu thư tha mạng, lão nô cũng là phụng mệnh làm việc...Mẫn tiểu thư tha mạng a...Đừng tìm ta, đừng tìm đến ta...” Tiêu ma ma này hoàn toàn không để ý đến mùi hôi trên người mình, tránh thoát được tay gia đinh đang giữ chặt mình, điên điên khùng khùng chạy lung tung trong sân.
Dung Định Viễn nghi ngờ nhìn chằm chằm Tam di nương, đang muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thấy bà ta đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Cũng may Lưu đại phu vẫn còn chưa đi xa, ngay lập tức sai người gọi ông ta quay lại.
Lần này Dung Định Viễn không còn ở bên cạnh trông coi Tam di nương nữa mà gọi thân tín bên cạnh phân phó: “Mau đi điều tra thêm ngày Tam tiểu thư chết đã làm những gì? Đã tiếp xúc với kẻ nào?”
Dung Noãn Tâm đỡ Tần thị trở về viện.
Những gì đã trải qua trong đêm nay, chỉ sợ Tam di nương cũng bị dọa không nhẹ đi.
Đợi thu xếp ổn thỏa cho Tần thị, Dung Noãn Tâm vội vàng gọi Tráng Tử tới.
“Tráng Tử, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Vốn dĩ là nàng sai người đi dọa Tam di nương nhưng với năng lực của hắn tuyệt đối sẽ không làm giống y như thật như vậy được, chân tướng chỉ có một đó là có người muốn diệt trừ Tam di nương...
Rốt cuộc người này là ai? Đại phu nhân?
Nhưng hiện tại đại phu nhân cũng không hề biết tình hình bên ngoài như thế nào, Mạc gia cũng không có lý do gì để tìm tới cửa, hơn nữa nếu đại phu nhân thực sự muốn hãm hại Tam di nương thì bà ta cũng không cần phải giả thần giả quỷ, tìm mấy tên sát thủ trực tiếp kết liễu Tam di nương có phải nhanh hơn không?
Tất cả những chuyện này đều bí ẩn như nhau, trong đầu Dung Noãn Tâm đang không ngừng nhớ lại chuyện lúc nãy.
Đầu tiên là bị Mạc Tử Hồng cợt nhả, rồi sau đó là Dung Huệ Mẫn chết, thêm nữa là đại phu nhân phát điên...Hình như tất cả mọi thứ như đang ở trong một âm mưu lớn không thể nhìn thấu được.
Dung Noãn Tâm có một loại cảm giác đang bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cuối cùng là ai đứng sau điều khiển tất cả những chuyên này?
“Hồi tiểu thư, vừa rồi ta dẫn người đi chuẩn bị hành động nhưng mà lại bị người ta đánh ngất xỉu nhét vào trong bụi cỏ ở hậu viện, thủ pháp người đó rất nhanh, nô tài chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của người nọ thì đã hôn mê bất tỉnh rồi! Vừa rồi Lương Thần tới gọi nô tài thì nô tài cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi!”
Vẻ mặt Tráng Tử vẫn còn có chút nghi hoặc tiến lên phía trước quỳ xuống, hắn ta đã làm hỏng chuyện mà tiểu thư giao phó thì tất nhiên cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với tiểu thư, hắn không dám ngẩng đầu lên.
Dung Noãn Tâm kinh ngạc nhíu mày: “Hả? Bản lĩnh của ngươi cũng không tệ, vậy mà lại có người có thể nhân lúc ngươi không đề phòng đánh ngất xỉu, nói vậy người này chắc hẳn không phải là người của phủ chúng ta!”
Nàng mơ hồ cảm thấy Tráng Tử đang gạt nàng chuyện gì đó, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu.
Nàng cố ý nhìn hắn thêm vài lần nữa sau đó phất tay cho hắn đi xuống.
Tráng Tử vừa mới đi ra ngoài, Mỹ Cảnh cũng không nhịn được nữa nói những suy nghĩ trong lòng mình ra: “Tiểu thư, chuyện này rất kỳ lạ!”
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, nàng có chút mệt mỏi vươn ngón trỏ lên nhẹ nhàng vuốt huyệt Thái Dương, Lương Thần Mỹ Cảnh cũng ngộ ra không ít chuyện, so với sự lỗ mãng trước đây đúng là đã tiến bộ rất nhiều.
Mùa xuân...Cuối cùng cũng lấp đi cái giá lạnh của mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt làm cho người ta cũng có loại ảo giác được sống lại.
Trong nháy mắt, tháng giêng cũng đã đi qua, lúc này xuân về hoa nở, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
Cởi bỏ lớp áo khoác dày nặng nề và thay bằng những bộ xiêm y phù hợp với mùa xuân, nhưng mà nàng cũng không được vừa lòng lắm.
Trận phong ba ma quỷ lộng hành kia cuối cùng cũng đã trôi qua, bắt đầu từ ngày đó đã nhiều ngày Dung Định Viễn chưa từng đặt chân vào viện của Tam di nương, gần đây lại thường xuyên đến viện của Tần thị.
Vốn nghĩ Tam di nương sẽ ghen, nhưng không hiểu sao bà ta bắt đầu khiêm tốn giải thích đơn giản là toàn tâm toàn ý chăm sóc cái thai.
Vào một ngày kia, Dung Định Viễn vừa hạ triều trở về ngay mang đến một tin tức tốt.
Đó chính là hoàng thượng đã đồng ý mối hôn sự của Dung Huệ Kiều và Thái tử, với thân phận của nàng ta thì đương nhiên là không được làm chính phi rồi, nhưng mà bây giờ dư luận đang huyên náo xôn xao, nàng ta được làm trắc phi là đã nể mặt Dung gia lắm rồi.
Ở nơi biên quan xa xôi kia Dung Định Nam cũng nghe được tin tức, đang chọn một ngày quay về kinh thành để chuẩn bị tham gia hôn lễ của nữ nhi.
Thái tử lại thường xuyên tặng không ít đồ vật quý hiếm đến quý phủ, xem ra đúng là thật sự để tâm đến Dung Huệ Kiều rồi.
Nhìn thoáng qua thì tất cả mọi thứ đều đang vô cùng tốt đẹp, cuối cùng trái tim lão phu nhân cũng được trấn an một chút, nên chọn ra ngày tốt dẫn nữ quyến của quý phủ chuẩn bị đi Tĩnh An tự dâng hương cầu bình an, Tần thị và Tam di nương ở lại trông nom chăm sóc trong phủ.
Một ngày này, xuân ý không vui, nhưng lại là một ngày lành đẹp trời, toàn gia từ từ xuất phát.
Nữ quyến Dung gia đi dâng hương cũng cực kỳ phô trương, dân chúng cả thành tất cả đến để vây xem thì không nói, còn có những người đến tranh nhau để được nhìn thấy dung mạo vị Đức Vinh Huyện chủ được hoàng thượng sắc phong này.
Dung Noãn Tâm cũng không ngờ tới danh tiếng của nàng lại có thể lớn đến vậy.
“Tiểu thư, bây giờ người trở thành danh nhân trong kinh thành rồi nha!” Lương Thần trêu ghẹo nói.
Mỹ Cảnh ở bên cạnh vừa pha trà vừa cúi đầu che miệng cười.
“Chỉ có ngươi là là khéo miệng thôi!” Dung Noãn Tâm liếc Lương Thần một cái rồi tựa người vào nhuyễn tháp không để ý cắn hạt dưa, khó có được những lúc được đi ra ngoài như thế này, ngược lại nàng ở hậu viện bị ngột ngạt đến sắp hỏng cả người rồi.
Đến Tĩnh An tự, đúng lúc chùa đang lễ Phật, tất cả bọn họ đều quỳ xuống thành tâm quỳ lạy, đi theo Liễu Duyên sư thái cùng rất nhiều ni cô đọc kinh cả một buổi sáng.
Đợi đến khi lễ Phật kết thúc thì cũng đã giữa trưa rồi.
Dùng một chút món chay xong, lão phu nhân ngay lập tức đi cùng với Liễu Duyên sư thái đến tăng phòng ở hậu viện tu tập tham thiền, tiểu ni dẫn nữ quyến Dung phủ đặc biệt đi chuẩn bị sương phòng cho tân khách.
Ở nơi cửa Phật này ước chừng phải tu tập ba ngày, vì vậy trong ba ngày này cũng muốn ở lại trong chùa để bày tỏ lòng thành của mình.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nhìn thấy phía sau Tĩnh An tự này tất cả đều là núi, thật sự rất đẹp nha!” Lương Thần vừa thu xếp lại chiếc giường nhỏ vừa nói chuyện với Dung Noãn Tâm.
“Ngươi đúng là rất thông minh!”
Dung Noãn Tâm cười một tiếng, xem gian phòng của mình từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt, cũng tính là sạch sẽ.
“Đại tiểu thư, đã ngủ chưa?” Hai người đang nói chuyện, thì nghe mấy tiếng đập cửa bên ngoài, sau đó truyền đến tiếng của Nhị phu nhân.
Lương Thần mở cửa ra thì thấy hai mẹ con Nhị phu nhân với nha đầu Tích Ngọc đang đứng trước cửa, trong nhất thời có chút ngạc nhiên, sau đó trong mắt nàng ‘vụt’ lên một tia cảnh giác.
“Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chẳng qua là sợ đại tiểu thư ăn không quen món chay ở trong chùa, nên mới cố ý dặn dò người làm đem tới một chút cho đại tiểu thư!”
Nhị phu nhân cười giao cái gì đó cho Lương Thần, không có sự đồng ý của Dung Noãn Tâm nên cũng không dám đường đột đi vào. LãnhHànTửBăng.
“Đúng đó, mẫu thân ta lén đem theo chút chút đồ ăn trong phủ tới, sợ đại tiểu thư ăn không quen nên mới đưa qua ngay đó!” Dung Huệ Kiều cũng cười ngọt ngào, sự ngạo mạn trên mặt trước kia đã sớm bị tẩy đi hết, ngược lại còn lộ ra một chút trưởng thành chín chắn.
“Vậy thì mau vào đi!” Dung Noãn Tâm giơ tay lên ra hiệu mời vào.
Hai người ngay lập tức được đi vào, Chu Tích Ngọc cũng không khách khí, dò xét trái phải trong phòng một lần, một tay thì sờ sờ cái này một tay thì đụng chạm chỗ kia, miệng thì cứ than thở không ngừng: “So với gian phòng của ta thì tốt hơn nhiều!”
Quả thật là vậy, gian phòng này chính là sương phòng tốt nhất ở trong chùa rồi.
“Người đừng động nữa, đây là đồ của tiểu thư làm hỏng rồi người bồi thường như thế nào đây?” Lương Thần thấy tay của nàng ta cứ không ngừng sờ soạng vào thứ này thứ kia trong phòng, thầm nghĩ không biết người này lại đang giở trò quỷ gì thì lớn tiếng ngăn lại.
Chu Tích Ngọc bĩu môi, trên mặt có chút không vui nhưng cũng không dám đắc tội Dung Noãn Tâm thêm lần nữa, nàng ta đành phải loạng choạng rút tay ra, lẩm bẩm: “Không động thì không động nữa, hung dữ cái gì chứ!”
Nói xong, nàng ta uốn éo cái mông to đi ra ngoài.
Nhị phu nhân ngồi xuống nói mấy câu, khi thấy Chu Tích Ngọc đi ra ngoài thì Nhị phu nhân liếc nhìn một cái cũng lập tức đứng dậy cáo từ: “Nhị thẩm không quấy rầy con nữa, con cứ từ từ nghỉ ngơi đi!”
Dung Noãn Tâm cười tiễn mấy người đó ra ngoài, sau khi đóng cửa lại không nhịn được mà cười một tiếng.
“Tiểu thư, bị thua thiệt mà người còn cười được, nhất định những người này đang định giở trò quỷ gì đó!” Lương Thần vừa nói vừa xem kỹ lại những chỗ mà Chu Tích Ngọc từng chạm qua, nhưng mà tìm không ra cái gì chỉ đành phải từ bỏ.
“Nha đầu ngốc, đôi khi muốn tìm một thứ gì đó không nhất định phải dùng mắt để nhìn mà còn phải dùng mũi để ngửi nữa...”
Beta: Lily_Carlos
Cũng ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một trận khóc gào vang động trời đất: “Lão gia, lão gia...Lão gia cứu mạng!”
Tay Dung Định Viễn khẽ cứng lại, khuôn mặt vốn đang động tình trong nháy mắt lại trầm xuống, mặt đen giống như than dưới đáy nồi, mày kiếm cũng nhíu lại thành hình chữ Xuyên 川.
Tần thị xấu hổ chỉnh lại y phục của mình, gọi Hương Xảo đang đứng hầu hạ ở bên ngoài vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Hàn Tử Băng.
Hương Xảo vừa vào cửa, lập tức ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn vậy mà lại có năm dấu tay đỏ tươi vừa mới bị người ta đánh xong.
Tần thị đau lòng bước tới nâng khuôn mặt Hương Xảo lên cẩn thận nhìn kỹ, dẫu sao thì cũng vẫn còn là một đứa bé, bị người ta đánh đau đến như vậy dĩ nhiên trong mắt sẽ có một chút nước mắt. (Truyện chỉ đăng trên diễn đàn, những chỗ khác đều là ăn cắp)
Nhưng Hương Xảo cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ đành phải uất ức nhìn Tần thị, nghẹn ngào nói: “Hồi phu nhân, là Tiêu ma ma bên người Tam di nương...Bà ấy...”
Hương Xảo còn chưa nói xong, Dung Định Viễn lập tức ‘vụt’ đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
Tần thị cảm thấy trái tim mình vô cùng chua xót, đêm tân hôn tối nay cũng được xem như là ngày chắp vá lại tình cảm hai người bọn họ một lần nữa, Dung Định Viễn lại chỉ nghe mấy câu về chuyện của Tam di nương đã lập tức vội vàng xông ra ngoài để một mình bà ở lại cô đơn trong phòng.
Hương Xảo chợt nhận ra mình đã nói sai cái gì đó rồi, lúc này vẻ mặt của nàng ta đã vô cùng áy náy, nàng ta duỗi tay ra dùng sức đánh thật mạnh vào miệng mình: “Đều do cái miệng ti tiện của nô tì, nô tỳ nên ngăn cản Tiêu ma ma kia lại không được cho bà ta tới chỗ này gây rối...Tất cả đều là do nô tỳ không tốt!”
Tần thị vội vàng giữ chặt tay Hương Xảo lại, lúc này trong lòng bà cũng không rõ đây là cảm giác gì.
“Đi thôi, đi nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi bà cũng nghe rất rõ ràng Tiêu ma ma là đến mời Dung Định Viễn đi cứu mạng, chẳng lẽ Tam di nương đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ thân thể của bà ta vô cùng nặng nề, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lão phu nhân cũng sẽ rất lo lắng sốt ruột.
Vừa mới vào trong viện, thì thấy toàn thân Tiêu ma ma vô cùng nhếch nhác thảm hại, tóc tai thì tán loạn giống như lệ quỷ, quần áo trên người cũng bị xé rách rất nhiều chỗ, trên mặt thì chỗ xanh chỗ tím, quả thật là vô cùng thê thảm.
Tần thị kinh hãi tiến lên hỏi: “Tiêu ma ma, sao bà lại biến thành bộ dạng này?”
Gương mặt Dung Định Viễn đã hoàn toàn trầm xuống, nghe Tần thị hỏi như vậy ông chợt ngẩng đầu trừng mắt liếc Tần thị một cái, trong ánh mắt kia lại tràn đầy sự âm u phẫn nộ giống như hận không thể giơ tay lên cho Tần thị hai cái tát...
“Không ngờ lòng dạ ngươi lại độc ác đến như vậy...” Dung Định Viễn lạnh lùng giữ chặt lấy cánh tay đang muốn đỡ Tiêu ma ma dậy của Tần thị, hung ác đẩy qua một bên.
Tần thị bất ngờ bị đẩy qua một bên, do không kịp chuẩn bị nên bà lảo đảo một chút rồi ngã nhào lên người Hương Xảo, hai người đều đau đến mức kêu thành tiếng...
Mặc dù trong lòng bà không dễ chịu, nhưng Tần thị lại chưa bao giờ cho phép hạ nhân trong viện tùy tiện ra tay đánh người và đương nhiên bà hiểu rõ ý của Định Dung Viễn.
Chắc là Tiêu ma ma kia lên tiếng cáo trạng bà rồi.
Nghĩ tới đây, Tần thị tức giận đến mức trợn trừng hai mắt, bà nắm tay Hương Xảo nhanh chóng đứng thẳng dậy, lạnh lùng quát: “Là ai đánh Tiêu ma ma thành ra như vậy? Ngày hôm nay ta nhất định phải phạt kẻ đó...”
Tất cả hạ nhân trong viện đều quỳ trong sân, cũng không có ai có can đảm để nói chuyện.
Một lúc lâu sau, một tiểu nha đầu nhát gan mới yếu ớt nói một câu: “Hồi phu nhân, lúc Tiêu ma ma đến là đã như thế này rồi...”
Tiêu ma ma kia vừa nghe xong con ngươi đảo một cái, bà ta quỳ rạp xuống đất giống như đang bái lạy tổ tiên mà gào khóc, vừa khóc vừa uất ức la to: “Các ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là chúng muốn ngăn cản nô tỳ, chẳng lẽ nô tỳ còn có thể tự đánh chính mình thành ra như vậy hay sao?”
Tiêu ma ma cũng là một người rất biết cách nói chuyện, dưới gầm trời này ai có thể động tay động chân làm bản thân mình thành ra như vậy chứ? Ddlqd.dfghj
Mày Dung Định Viễn nhíu lại một cái, lạnh lùng trừng mắt về phía Tần thị, dường như là đang đợi bà cho mình một câu trả lời thỏa đáng, ngày đầu tiên lên vị trí chính thất bà lập tức muốn làm mưa làm gió rồi hả?
“A…Đây không phải là Tiêu ma ma sao? Sao lại biến thành như vậy? Mau tới đây cho bản huyện chủ nhìn một cái!”
Một giọng nói có vẻ ngạc nhiên nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng.
Toàn thân Tiêu ma ma cứng đờ, cơ thể không tự chủ được được mà run lên, không biết vì sao mỗi một lần bà ta gặp Dung Noãn Tâm thì sẽ không tự chủ được mà sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hôm nay nàng không chỉ có chức vị huyện chủ cao quý mà nàng còn được nâng lên thành đại tiểu thư Dung phủ, đương nhiên thân phận và địa vị của nàng lại càng thêm cao quý.
Nếu nàng thật sự bắt đầu muốn dùng đến thủ đoạn, muốn bóp chết một Tiêu ma ma sẽ dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Nhưng mà sợ thì sợ, nhưng việc này bà ta đã làm rồi thì chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Đại tiểu thư, nô tỳ tới là để mời lão gia đi xem Tam di nương một chút!” Tiêu ma ma run rẩy liếc nhìn Dung Noãn Tâm một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
Bên môi Dung Noãn Tâm nổi lên một nụ cười lạnh lùng chế nhạo, bà ta đúng thật là một kẻ không sợ đau, có thể tự biến bản thân mình thành như vậy đúng là giống y như thật rồi.
Tính tình Tần thị thế nào Dung Noãn Tâm là người hiểu rõ nhất, nếu thật sự Tam di nương có xảy ra chuyện gì nàng tuyệt đối sẽ không ngăn cản Dung Định Viễn.
Chỉ e rằng, Tiêu ma ma này là do Tam di nương sai đến để hãm hại Tần thị.
“Hả? Tam di nương không khỏe trong người sao? Có thể mời đại phu qua để xem xem...” Dung Noãn Tâm lo lắng khẽ nhíu mày tiến lên lo lắng nhìn Tiêu ma ma, dáng vẻ đó giống như nàng thật sự rất lo lắng đứa bé ở trong bụng Tam di nương kia.
“Chuyện này...Nô tỳ tới mời lão gia trước, không có lão gia căn dặn Lưu đại phu cũng không chịu đến xem bệnh tại nhà!” Đầu lưỡi của Tiêu ma ma đã có chút thắt lại, nhìn nét mặt của Dung Noãn Tâm hiện lên nụ cười vui vẻ không biết vì sao bà ta lại lạnh đến tận tim.
“Phụ thân, mẫu thân, nếu Tam di nương thấy không khỏe trong người hai người còn ở đó xử cái gì nữa? Việc quan trọng bây giờ đó là mời Lưu đại phu đến chẩn bệnh cho Tam di nương, Noãn Tâm còn đang mong chờ năm nay Tam di nương sinh được một tiểu đệ đệ nữa đấy!”
Nói xong nàng giơ tay lên, ngay lập tức Lương Thần Mỹ Cảnh tiến lên dìu Tiêu ma ma đang quỳ dưới đất đứng lên.
Chuyện đánh người trong viện bị nàng nói hai ba câu thì đã đè xuống được, quả thật so với đứa bé ở trong bụng tam di nương thì một nô tỳ không đáng để nhắc tới.
Hương Xảo cũng là một người thông minh, lập tức chạy nhanh ra ngoài đi mời Lưu đại phu.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới kéo cánh tay Tần thị, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, nàng nghiêng đầu nghịch ngợm trừng mắt với Tần thị.
Trong lòng Tần thị vốn còn rất chua xót nhưng khi thấy bộ dáng của nữ nhi như vậy thì bà biết hôm nay nhất đình là bà sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Trong lòng lại an ổn lại không ít.
Đến viện của Tam di nương Dung Định Viễn không chờ Tần thị mà vội vàng chạy vào, vừa vào cửa thì lập tức gọi thẳng nhũ danh Tam di nương: “Thiến nhi...Thiến nhi...”
Trong phòng mơ hồ còn có tiếng khóc đau lòng của nữ tử truyền đến.
Lòng Dung Định Viễn càng thêm nóng như lửa đốt, một chân đá nha đầu đang cản đường kia ra xa, xông vào ôm lấy Tam di nương đang nằm khóc trên giường.
Tần thị vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dung Định Viễn cẩn thận từng li từng tí vỗ về trấn an mỹ nhân trong ngực, mà Tam di nương thì mỏng manh yếu đuối tựa đầu vào vai ông rơi lệ, thật là một đôi nam nữ si tình nha.
Cuối cùng thì đôi mắt Dung Noãn Tâm cũng lạnh xuống, nắm thật chặt tay Tần thị.
Mẫu thân vì ông ta mà làm quả phụ mười ba năm, nhưng bà chưa bao giờ được Dung Định Viễn quan tâm chăm sóc đến như vậy, trong lòng người làm nữ nhi như nàng còn cảm thấy đau xót huống chi là Tần thị.
Nghiêng đầu nhìn Tần thị, cũng đúng lúc đó Tần thị cũng nhìn Dung Noãn Tâm, trong mắt hai người đều có vẻ lo lắng cho đối phương, bốn mắt cứng đờ, rồi ngay sau đó lại ăn ý cười một tiếng.
Sau khi trùng sinh, Dung Noãn Tâm lại chưa từng ăn ý với mẫu thân đến như vậy.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần mẫu thân không phản đối vậy thì nàng lập tức chủ động ra tay. LãnhHànTửBăng.
“Ôi...Phụ thân, sao người lại đè bụng của Tam di nương rồi? Người mang thai ba tháng đầu kiêng kị đụng vào bụng đó, người còn không mau mau tránh ra để cho nha đầu Hương Xảo tìm cái nệm thật êm cho Tam di nương dựa vào...”
Dung Noãn Tâm buông tay Tần thị ra, giả vờ hoảng hốt trợn tròn hai mắt.
Dung Định Viễn cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, cánh tay vốn đang khoát trên lưng Tam di nương giống như chạm vào luồng điện nới lỏng ra, ông cúi đầu nhìn thì thấy quả thật là đầu gối của mình đang chĩa vào bụng Tam di nương, ông hít vào một hơi thuận theo tay của Hương Xảo vội vàng buông Tam di nương ra...
Tam di nương thấy tay mình bị buông lỏng, trong mắt hiện lên một tia không vui rồi lại lập tức uất ức nhìn Dung Định Viễn hy vọng ông có thể ôm mình vào lòng một lần nữa.
Thứ mà Dung Định Viễn không thể nhìn nhất đó chính là dáng vẻ này của bà ta, lúc ông đang muốn bước tới thì lại nghe Noãn Tâm kêu lên: “Phụ thân, mau mau tránh ra, Lưu đại phu đến rồi!”
Hương Xảo lập tức thức thời thả rèm xuống, nắm lấy cổ tay Tam di nương nịt dây đỏ lên.
Lần này, thật sự tách rời được nàng ta và Dung Định Viễn.
Mặt Tam di nương ở bên trong lớp rèm kia đã sớm tức giận đến lúc xanh lúc trắng, bà ta vốn không có gì đáng ngại, bà ta chỉ cố ý muốn quấy rối chuyện vui tối nay mà thôi, sao hai mẹ con Dung Noãn Tâm lại có thể theo tới đây được.
Xem ra, Tần thị vẫn chưa chịu trách phạt gì, chắc hẳn là Dung Noãn Tâm đã cản trở ở trong đó rồi.
Nàng ta nhìn xuyên qua tầng sa mỏng, ánh mắt ẩn chứa sự ác độc nhìn chằm chằm vào Dung Noãn Tâm, lại thấy đối phương đang nhìn mình cười khanh khách.
Không biết vì sao trong lòng lại nổi lên cảm giác nguy cơ, dường như tối nay sắp xảy ra chuyện gì đó.
Dung Noãn Tâm cũng không phải là hạng người tâm địa thiện lương gì, bà ta không tin nha đầu này sẽ tốt bụng đi mời đại phu đến xem cái thai trong bụng bà ta.
“Hầu gia, Tam di nương cũng không có gì đáng ngại, có lẽ là đã ăn trúng đồ ăn không sạch sẽ, trong lòng lại có chút buồn bực nên chỉ bị chứng khí hư thôi, đợi lát nữa lão phu kê một đơn thuốc kiện tỳ* uống mấy ngày thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa!”
*Kiện tỳ điều vị là cách nói của Đông y, là phương pháp trị liệu giúp cải thiện các vấn đề về tiêu hóa như dạ dày, tuyến tụy, lá lách tốt hơn. Đông y có câu “Dưỡng tỳ vị chính là dưỡng nguyên khí, dưỡng nguyên khí chính là dưỡng sinh mệnh”, tỳ vị khỏe là nhân tố quan trọng quyết định tuổi thọ dài hay ngắn. Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thụ và vận chuyển chất dinh dưỡng, Đông y gọi là có công năng vận hóa. Vận – tức là chuyển vận, chuyên chở; hoá – tức là tiêu hoá hấp thu. Vị là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường. Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. Tỳ vị bị bệnh chủ yếu là do ăn uống không chú ý, ăn quá nhiều gây ra lạnh khiến phần dương của tỳ vị không đủ; thứ hai là do lo buồn, tức giận, gan khí không điều hòa, tác động mạnh đến tỳ vị. Tỳ vị yếu sẽ dẫn đến thận khí không đủ, thường sẽ biểu hiện ở triệu chứng ù tai hay thậm chí là điếc. Bên cạnh đó, có nhiều người tỳ vị không khỏe do quá mệt mỏi hay tâm trạng không tốt gây nên. Đặc biệt là vào mùa xuân, gan hỏa tăng cao khiến chúng ta dễ tức giận. Những người có tỳ vị yếu sẽ thường cảm thấy không có sức, tay chân lạnh có khi sẽ bị đau bụng vào mùa xuân. Tỳ vị không khỏe sẽ khiến chúng ta dễ bị lão hóa. Tỳ vị bị bệnh chủ yếu là do ăn uống không chú ý, ăn quá nhiều gây ra lạnh khiến phần dương của tỳ vị không đủ; thứ hai là do lo buồn, tức giận, gan khí không điều hòa, tác động mạnh đến tỳ vị.
Lưu đại phu nói xong thì đóng hòm thuốc lại.
Chuyện nữ nhân đại trạch viện tranh giành người tình cũng là chuyện bình thường, vì vậy đối với chuyện Tam di nương cố tình gây chuyện thì Lưu đại phu cũng không tỏ vẻ khó chịu hay là không vui.
Hương Xảo vội vàng đi theo Lưu đại phu để lấy đơn thuốc, Dung Định Viễn nói một chữ “Thưởng” rồi bước nhanh tới vén tấm rèm lên.
Tam di nương vờ như đỡ trán mình muốn nhào vào trong ngực Dung Định Viễn...
Đúng lúc này đột nhiên âm thanh vang dội của sấm sét truyền đến từ bên ngoài, đèn trong phòng bị một trận gió kỳ quái ‘phù’ một tiếng vụt tắt, Dung Noãn Tâm hét lên một tiếng, những hạ nhân hầu hạ trong phòng lập tức loạn thành một đoàn tiếng bước chân sột soạt sột soạt hỗn loạn liên tục thành một mảnh.
Dung Định Viễn cũng không biết bị kẻ nào đụng trúng vấp một cái, lảo đảo đụng vào án kỷ bên cạnh, trên trán đau rát.
Đang muốn quay lại mắng to, bỗng ‘rầm...’ một tiếng, cửa sổ vốn đang được mở rộng bị một lực lớn đóng lại, cả căn phòng biến thành một mảnh tối om, ngay cả một tia ánh trăng cũng không chiếu vào được.
Xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, một đầu người tóc tai bù xù in rõ ràng ở trên đó.
“A...”
“Là Tam tiểu thư...Là Tam tiểu thư...”
Có người hét lên, chen chúc nhau thành một đoàn, Dung Noãn Tâm vẫn nắm tay Tần thị ra hiệu bà không cần phải sợ hãi, tất cả những chuyện này là nàng sai người bày ra.
Nhưng rất nhanh Dung Noãn Tâm phát hiện ra có chuyện gì đó không được bình thường, bóng người trên giấy dán cửa sổ kia càng ngày càng gần, ánh trăng bên ngoài đặc biệt sáng tỏ, dường như bóng người kia đang đi từng bước tiến về phía trước...
Nàng không có kỹ thuật cao siêu, có thể làm cho ảo ảnh biến thành chân thật đến thế...
“Tam tiểu thư...Tam tiểu thư...Là Tam tiểu thư tới lấy mạng rồi!” Không biết ai đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Hương Xảo lập tức giả vờ căng thẳng hét to: “Tam tiểu thư, nếu như người tới đây là để lấy mạng thì người hãy đi tìm đại phu nhân đi, đại phu nhân không ở trong viện này...”
Đột nhiên bóng người kia cúi đầu khóc lớn, âm thanh hư ảo ở trong căn phòng tối đen như mực này càng lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo: “Ta chết rất thảm a...Nương, ta chết thật thê thảm...Nương...Ta chết thật thê thảm a...”
Từng tiếng kêu thê thảm, tiếng khóc khẽ bi thương đau lòng nhưng khi rơi vào trong lỗ tai mọi người thì chỉ thấy tóc gáy dựng lên, cả cơ thể cũng run rẩy theo.
“Tam di nương...Tam di nương, mau mời Tam di nương tới đây nói chuyện với Mẫn muội muội!” Dung Noãn Tâm lập tức kéo tam di nương đang run rẩy ở bên giường trong đám người ra.
Cả người Tam di nương càng run dữ dội hơn, nhưng vẫn cố gắng lấy can đảm xuống giường, giả vờ kêu khóc vài tiếng: “Mẫn nhi...Mẫn nhi, con hãy an tâm đi đi, nhất định di nương sẽ báo thù thay cho con!”
Tam di nương vừa mới nói xong lại có một trận gió quái dị nổi lên, cái đầu tóc tai bù xù đột nhiên biến thành một khuôn mặt dữ tợn rất đáng sợ.
‘Rầm...Rầm...” hai tiếng nổ mạnh, giấy dán cửa sổ giống như bị thứ gì đó đánh vào, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài thì thấy một khuôn mặt đầy máu tươi xuất hiện trước mặt mọi người, lưỡi của con quỷ kia thật dài, nó không có tròng mắt vì trong đó toàn là máu...
“Cứu mạng, cứu mạng a...” Vẫn là Tiêu ma ma hầu hạ bên cạnh Tam di nương như nổi điên hét lên, làm cho xung quanh trở nên rối loạn hơn.
Dung Định Viễn không bao giờ tin chuyện có quỷ thần, lúc trước ở trong viện lão phu nhân đã xảy ra chuyện giống y như vậy, lần này ông vẫn không tin như cũ, bàn tay to vỗ xuống, án kỷ trước người đã bị ông vỗ một cái tan tành.
“Người đâu, mau bắt những kẻ giả thần giả quỷ tới đây cho ta, bản Hầu muốn đích thân ra tay giết bọn họ!” Dứt lời, ông đẩy mọi người ra, sải bước đẩy cửa đi ra ngoài.
Dung Noãn Tâm biết Tam di nương nhất định cũng không tin, chẳng qua là bà ta đang chột dạ mà thôi.
Mạnh mẽ kéo Hương Xảo ra khỏi phòng.
“Tất cả đi nhìn xem, cuối cùng là ai đang giở trò quỷ!” Nàng hét to một tiếng, bọn hạ nhân vốn bị dọa cho hoảng sợ không nhẹ lúc này mới yên ổn xuống, đại tiểu thư cũng đã lên tiếng rồi nếu có chuyện gì đương nhiên đại tiểu thư sẽ gánh vác.
Mọi người run rẩy, tốp năm tốp ba đẩy nhau ra ngoài.
Vừa rồi ánh trăng còn đang treo lơ lửng không biết đã bị mây đen che mất từ lúc nào, bên ngoài lại càng thêm tối đen.
‘Oanh’ một tiếng, đột nhiên có mấy dòng nước bay ra từ trong các góc sân bay tới xông thẳng vào trong đám người.
“A...Quỷ a!” Cuối cùng thì những hạ nhân kia cũng không bình tĩnh được nữa chạy bán sống bán chết, chạy loạn khắp nơi trong sân.
Dung Định Viễn cũng sững sờ tại chỗ, nếu vừa rồi ông còn chắc chắn là có người đang giở trò giả thần giả quỷ thì bây giờ ông đã tin ba phần, cảm giác sợ hãi trong lòng làm cơ thể ông run lên một cái.
Gia đinh đã lục soát hết bốn phía, cũng không tìm được bất kỳ người nào khả nghi.
Hơn nữa những ngọn lửa xanh này còn không sợ người, còn cố tình chọn chỗ có nhiều người để đâm đầu vào, đương nhiên đây không phải năng lực mà người thường có thể khống chế.
Dung Định Viễn cắn răng một cái, rút bội kiếm đeo bên hông ‘xoạt’ một tiếng nhanh chóng đâm về phía ngọn lửa xanh kia, nhưng ngọn lửa xanh kia như có linh tính mà nghiêng người trốn tránh, vậy mà có thể thoát được nhát kiếm kia của Dung Định Viễn!
‘Loảng xoảng...’ một tiếng, tay cầm kiếm của Dung Định Viễn bị dọa sợ đến mức run lên, thanh bảo kiếm bị rơi xuống đất phát ra tiếng.
Mặt của ông sớm đã trắng bệch một mảnh.
Cũng đúng lúc này, một bóng trắng từ trên trời hạ xuống bốn chân lơ lửng trên không, lần này bọn họ thấy rất rõ ràng, con quỷ kia tóc tai bù xù đầu lưỡi dài tới ngực hốc mắt trống không đang không ngừng nhỏ máu, nhưng mà máu này cũng không phải màu đỏ mà là màu đen giống như đêm nay, một màu tối đen như mực, những giọt máu chưa rơi tới mặt đất thì đã biến mất không thấy đâu!”
Thật sự là vô cùng quỷ dị...
Cho dù là lão nhân đã sống được hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, có vài người đã sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Huệ Mẫn muội muội, muội có oán hận gì sao? Rốt cuộc là ai đã giết muội? Muội mau nói cho tỷ biết đi tỷ nhất định sẽ báo thù thay cho muội!”
Dung Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, nói thật thì nàng cũng bị dọa cho hoảng sợ đây, đây cũng không phải do Tráng Tử Mỹ Cảnh gây ra, nhưng cũng đánh bạo lên tiếng.
Quả nhiên, khi nghe được giọng nói của Dung Noãn Tâm, bóng con quỷ kia lại nhỏ giọng khóc nỉ non, âm thanh như từ trong hư không truyền tới như thực như ảo: “Nương...Ta chết rất thê thảm...Nương...Ta chết rất thê thảm...”
Cuối cùng Tam di nương cũng không còn kiên trì nổi nữa, bà ta giật mình một cái ngã ngồi trên đất, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, bờ môi run run nhưng mà nói không ra được nửa chữ...
“Tam di nương, người nên nói chuyện với Mẫn muội muội đi, làm như vậy để cho muội ấy yên tâm ra đi mới phải!”
Dung Noãn Tâm đẩy Tam di nương ra, sau đó ra hiệu cho tất cả mọi người lùi lại phía sau.
Cứ như vậy, chỉ còn lại Tam di nương và bạch y lệ quỷ đối mặt với nhau ở phía trước.
“A...” Một tiếng hét chói tai xuyên qua khoảng không, bất chợt Tam di nương ôm bụng điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, làm cho Dung Định Viễn tỉnh lại sau cơn hoảng sợ, vừa luống cuống vừa hoảng sợ chạy đến đỡ Tam di nương..dfghj
Cũng ngay vào lúc này lệ quỷ ‘hừ’ lạnh, cười một tiếng: “Giết người thì đền mạng, ta nhất định sẽ còn trở về!”
Vừa dứt lời, lệ quỷ xoay người một cái lại biến mất vào khoảng không, bóng dáng những ngọn lửa ma trơi trong viện cũng biến mất theo...
Xung quanh tối đen như mực, những ngọn gió ở trong sân còn sót lại sự âm u lạnh lẽo và đáng sợ như cũ.
Dường như mọi người vẫn chưa hồi thần lại sau sự kiện bị quỷ nhát kia, Tam di nương khổ sở ôm bụng thét lên, đôi môi tái nhợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lần này có thể nhìn ra được nàng ta quả thật không phải là giả vờ nữa.
Dung Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhỏ giọng an ủi Tần thị: “Mẫu thân, Mẫn muội muội tới là để lấy mạng, chúng ta cũng không có hại muội ấy cho nên muội ấy chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta đâu!”
Lời nói của nàng cũng không tính là lớn tiếng nhưng tất cả những người ở đây đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Ở một chỗ khác lại có một người kêu lớn: “Có ai không, Tiêu ma ma điên rồi...”
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tiêu ma ma vốn dĩ đã rất chật vật, ngay lúc này lại dùng đầu của mình đâm vào cây cột mà miệng còn hét to không ngừng: “Mẫn tiểu thư, lão nô không có giết người...Mẫn tiểu thư, đừng đến đây tìm ta...”
Những người còn lại trong lòng cũng đã bình tĩnh lại được rồi, chỉ còn mỗi một mình Tiêu ma ma này không còn được bình thường như trước.
Gia đinh giữ chặt lấy bà ta nhưng lại thấy bà ta vừa khóc vừa cười trong miệng vẫn còn nói những lời điên khùng, rất rõ ràng bà ta đã không còn bình thường nữa.
Dung Định Viễn cũng nghe rõ ràng những lời nói mơ hồ kia trong miệng của bà ta, vì thế hai mắt cũng nhíu lại quát lên: “Là tiện nô này đã hại chết Mẫn nhi?”
Tiêu ma ma kia đang mơ mơ hồ run rẩy, vừa nghe đến cái tên Mẫn tiểu thư lại càng thêm sợ hãi đến mức mất kiểm soát, mùi khó ngửi từ trên người bà ta bay ra, nha đầu Minh Nguyệt chạy tới nhìn xem đúng là tiểu trong quần thật sự là quá ghê tởm.
“Mẫn tiểu thư tha mạng, lão nô cũng là phụng mệnh làm việc...Mẫn tiểu thư tha mạng a...Đừng tìm ta, đừng tìm đến ta...” Tiêu ma ma này hoàn toàn không để ý đến mùi hôi trên người mình, tránh thoát được tay gia đinh đang giữ chặt mình, điên điên khùng khùng chạy lung tung trong sân.
Dung Định Viễn nghi ngờ nhìn chằm chằm Tam di nương, đang muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thấy bà ta đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Cũng may Lưu đại phu vẫn còn chưa đi xa, ngay lập tức sai người gọi ông ta quay lại.
Lần này Dung Định Viễn không còn ở bên cạnh trông coi Tam di nương nữa mà gọi thân tín bên cạnh phân phó: “Mau đi điều tra thêm ngày Tam tiểu thư chết đã làm những gì? Đã tiếp xúc với kẻ nào?”
Dung Noãn Tâm đỡ Tần thị trở về viện.
Những gì đã trải qua trong đêm nay, chỉ sợ Tam di nương cũng bị dọa không nhẹ đi.
Đợi thu xếp ổn thỏa cho Tần thị, Dung Noãn Tâm vội vàng gọi Tráng Tử tới.
“Tráng Tử, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Vốn dĩ là nàng sai người đi dọa Tam di nương nhưng với năng lực của hắn tuyệt đối sẽ không làm giống y như thật như vậy được, chân tướng chỉ có một đó là có người muốn diệt trừ Tam di nương...
Rốt cuộc người này là ai? Đại phu nhân?
Nhưng hiện tại đại phu nhân cũng không hề biết tình hình bên ngoài như thế nào, Mạc gia cũng không có lý do gì để tìm tới cửa, hơn nữa nếu đại phu nhân thực sự muốn hãm hại Tam di nương thì bà ta cũng không cần phải giả thần giả quỷ, tìm mấy tên sát thủ trực tiếp kết liễu Tam di nương có phải nhanh hơn không?
Tất cả những chuyện này đều bí ẩn như nhau, trong đầu Dung Noãn Tâm đang không ngừng nhớ lại chuyện lúc nãy.
Đầu tiên là bị Mạc Tử Hồng cợt nhả, rồi sau đó là Dung Huệ Mẫn chết, thêm nữa là đại phu nhân phát điên...Hình như tất cả mọi thứ như đang ở trong một âm mưu lớn không thể nhìn thấu được.
Dung Noãn Tâm có một loại cảm giác đang bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cuối cùng là ai đứng sau điều khiển tất cả những chuyên này?
“Hồi tiểu thư, vừa rồi ta dẫn người đi chuẩn bị hành động nhưng mà lại bị người ta đánh ngất xỉu nhét vào trong bụi cỏ ở hậu viện, thủ pháp người đó rất nhanh, nô tài chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của người nọ thì đã hôn mê bất tỉnh rồi! Vừa rồi Lương Thần tới gọi nô tài thì nô tài cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi!”
Vẻ mặt Tráng Tử vẫn còn có chút nghi hoặc tiến lên phía trước quỳ xuống, hắn ta đã làm hỏng chuyện mà tiểu thư giao phó thì tất nhiên cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với tiểu thư, hắn không dám ngẩng đầu lên.
Dung Noãn Tâm kinh ngạc nhíu mày: “Hả? Bản lĩnh của ngươi cũng không tệ, vậy mà lại có người có thể nhân lúc ngươi không đề phòng đánh ngất xỉu, nói vậy người này chắc hẳn không phải là người của phủ chúng ta!”
Nàng mơ hồ cảm thấy Tráng Tử đang gạt nàng chuyện gì đó, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu.
Nàng cố ý nhìn hắn thêm vài lần nữa sau đó phất tay cho hắn đi xuống.
Tráng Tử vừa mới đi ra ngoài, Mỹ Cảnh cũng không nhịn được nữa nói những suy nghĩ trong lòng mình ra: “Tiểu thư, chuyện này rất kỳ lạ!”
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, nàng có chút mệt mỏi vươn ngón trỏ lên nhẹ nhàng vuốt huyệt Thái Dương, Lương Thần Mỹ Cảnh cũng ngộ ra không ít chuyện, so với sự lỗ mãng trước đây đúng là đã tiến bộ rất nhiều.
Mùa xuân...Cuối cùng cũng lấp đi cái giá lạnh của mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt làm cho người ta cũng có loại ảo giác được sống lại.
Trong nháy mắt, tháng giêng cũng đã đi qua, lúc này xuân về hoa nở, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
Cởi bỏ lớp áo khoác dày nặng nề và thay bằng những bộ xiêm y phù hợp với mùa xuân, nhưng mà nàng cũng không được vừa lòng lắm.
Trận phong ba ma quỷ lộng hành kia cuối cùng cũng đã trôi qua, bắt đầu từ ngày đó đã nhiều ngày Dung Định Viễn chưa từng đặt chân vào viện của Tam di nương, gần đây lại thường xuyên đến viện của Tần thị.
Vốn nghĩ Tam di nương sẽ ghen, nhưng không hiểu sao bà ta bắt đầu khiêm tốn giải thích đơn giản là toàn tâm toàn ý chăm sóc cái thai.
Vào một ngày kia, Dung Định Viễn vừa hạ triều trở về ngay mang đến một tin tức tốt.
Đó chính là hoàng thượng đã đồng ý mối hôn sự của Dung Huệ Kiều và Thái tử, với thân phận của nàng ta thì đương nhiên là không được làm chính phi rồi, nhưng mà bây giờ dư luận đang huyên náo xôn xao, nàng ta được làm trắc phi là đã nể mặt Dung gia lắm rồi.
Ở nơi biên quan xa xôi kia Dung Định Nam cũng nghe được tin tức, đang chọn một ngày quay về kinh thành để chuẩn bị tham gia hôn lễ của nữ nhi.
Thái tử lại thường xuyên tặng không ít đồ vật quý hiếm đến quý phủ, xem ra đúng là thật sự để tâm đến Dung Huệ Kiều rồi.
Nhìn thoáng qua thì tất cả mọi thứ đều đang vô cùng tốt đẹp, cuối cùng trái tim lão phu nhân cũng được trấn an một chút, nên chọn ra ngày tốt dẫn nữ quyến của quý phủ chuẩn bị đi Tĩnh An tự dâng hương cầu bình an, Tần thị và Tam di nương ở lại trông nom chăm sóc trong phủ.
Một ngày này, xuân ý không vui, nhưng lại là một ngày lành đẹp trời, toàn gia từ từ xuất phát.
Nữ quyến Dung gia đi dâng hương cũng cực kỳ phô trương, dân chúng cả thành tất cả đến để vây xem thì không nói, còn có những người đến tranh nhau để được nhìn thấy dung mạo vị Đức Vinh Huyện chủ được hoàng thượng sắc phong này.
Dung Noãn Tâm cũng không ngờ tới danh tiếng của nàng lại có thể lớn đến vậy.
“Tiểu thư, bây giờ người trở thành danh nhân trong kinh thành rồi nha!” Lương Thần trêu ghẹo nói.
Mỹ Cảnh ở bên cạnh vừa pha trà vừa cúi đầu che miệng cười.
“Chỉ có ngươi là là khéo miệng thôi!” Dung Noãn Tâm liếc Lương Thần một cái rồi tựa người vào nhuyễn tháp không để ý cắn hạt dưa, khó có được những lúc được đi ra ngoài như thế này, ngược lại nàng ở hậu viện bị ngột ngạt đến sắp hỏng cả người rồi.
Đến Tĩnh An tự, đúng lúc chùa đang lễ Phật, tất cả bọn họ đều quỳ xuống thành tâm quỳ lạy, đi theo Liễu Duyên sư thái cùng rất nhiều ni cô đọc kinh cả một buổi sáng.
Đợi đến khi lễ Phật kết thúc thì cũng đã giữa trưa rồi.
Dùng một chút món chay xong, lão phu nhân ngay lập tức đi cùng với Liễu Duyên sư thái đến tăng phòng ở hậu viện tu tập tham thiền, tiểu ni dẫn nữ quyến Dung phủ đặc biệt đi chuẩn bị sương phòng cho tân khách.
Ở nơi cửa Phật này ước chừng phải tu tập ba ngày, vì vậy trong ba ngày này cũng muốn ở lại trong chùa để bày tỏ lòng thành của mình.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nhìn thấy phía sau Tĩnh An tự này tất cả đều là núi, thật sự rất đẹp nha!” Lương Thần vừa thu xếp lại chiếc giường nhỏ vừa nói chuyện với Dung Noãn Tâm.
“Ngươi đúng là rất thông minh!”
Dung Noãn Tâm cười một tiếng, xem gian phòng của mình từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt, cũng tính là sạch sẽ.
“Đại tiểu thư, đã ngủ chưa?” Hai người đang nói chuyện, thì nghe mấy tiếng đập cửa bên ngoài, sau đó truyền đến tiếng của Nhị phu nhân.
Lương Thần mở cửa ra thì thấy hai mẹ con Nhị phu nhân với nha đầu Tích Ngọc đang đứng trước cửa, trong nhất thời có chút ngạc nhiên, sau đó trong mắt nàng ‘vụt’ lên một tia cảnh giác.
“Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chẳng qua là sợ đại tiểu thư ăn không quen món chay ở trong chùa, nên mới cố ý dặn dò người làm đem tới một chút cho đại tiểu thư!”
Nhị phu nhân cười giao cái gì đó cho Lương Thần, không có sự đồng ý của Dung Noãn Tâm nên cũng không dám đường đột đi vào. LãnhHànTửBăng.
“Đúng đó, mẫu thân ta lén đem theo chút chút đồ ăn trong phủ tới, sợ đại tiểu thư ăn không quen nên mới đưa qua ngay đó!” Dung Huệ Kiều cũng cười ngọt ngào, sự ngạo mạn trên mặt trước kia đã sớm bị tẩy đi hết, ngược lại còn lộ ra một chút trưởng thành chín chắn.
“Vậy thì mau vào đi!” Dung Noãn Tâm giơ tay lên ra hiệu mời vào.
Hai người ngay lập tức được đi vào, Chu Tích Ngọc cũng không khách khí, dò xét trái phải trong phòng một lần, một tay thì sờ sờ cái này một tay thì đụng chạm chỗ kia, miệng thì cứ than thở không ngừng: “So với gian phòng của ta thì tốt hơn nhiều!”
Quả thật là vậy, gian phòng này chính là sương phòng tốt nhất ở trong chùa rồi.
“Người đừng động nữa, đây là đồ của tiểu thư làm hỏng rồi người bồi thường như thế nào đây?” Lương Thần thấy tay của nàng ta cứ không ngừng sờ soạng vào thứ này thứ kia trong phòng, thầm nghĩ không biết người này lại đang giở trò quỷ gì thì lớn tiếng ngăn lại.
Chu Tích Ngọc bĩu môi, trên mặt có chút không vui nhưng cũng không dám đắc tội Dung Noãn Tâm thêm lần nữa, nàng ta đành phải loạng choạng rút tay ra, lẩm bẩm: “Không động thì không động nữa, hung dữ cái gì chứ!”
Nói xong, nàng ta uốn éo cái mông to đi ra ngoài.
Nhị phu nhân ngồi xuống nói mấy câu, khi thấy Chu Tích Ngọc đi ra ngoài thì Nhị phu nhân liếc nhìn một cái cũng lập tức đứng dậy cáo từ: “Nhị thẩm không quấy rầy con nữa, con cứ từ từ nghỉ ngơi đi!”
Dung Noãn Tâm cười tiễn mấy người đó ra ngoài, sau khi đóng cửa lại không nhịn được mà cười một tiếng.
“Tiểu thư, bị thua thiệt mà người còn cười được, nhất định những người này đang định giở trò quỷ gì đó!” Lương Thần vừa nói vừa xem kỹ lại những chỗ mà Chu Tích Ngọc từng chạm qua, nhưng mà tìm không ra cái gì chỉ đành phải từ bỏ.
“Nha đầu ngốc, đôi khi muốn tìm một thứ gì đó không nhất định phải dùng mắt để nhìn mà còn phải dùng mũi để ngửi nữa...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook