Đích Nữ Nhất Đẳng
-
Quyển 1 - Chương 65: Du hồ
Edit: kaylee
Ánh mắt của mọi người cũng theo ngón tay của Dung Noãn Tâm nhìn về phía bầu trời đêm tối đen kia, cảm than pháo hoa xinh đẹp lóa mắt.
Duy chỉ có Thiên Mộ Ly, chính là mắt cũng không nháy mắt nhìn một bên mặt của Dung Noãn Tâm.
Con ngươi sâu không thấy đáy rốt cuộc có một chút ôn tình ngay cả chính hắn cũng không dễ dàng phát giác, địch ý và cừu thị của nàng, mặc dù ẩn giấu rất tốt, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ một hai, vì sao nữ tử này ghét hắn như vậy?
"Vậy thì đi thôi!" Thiên Mộ Ly thừa dịp lúc Dung Noãn Tâm chưa quay đầu lại, thản nhiên nói, quay người lại, thân thể có vẻ hơi yếu đuối mang theo chút lạnh bạc, giống như tính tình của hắn......
Bốn người lên một chiếc thuyền hoa dừng ở bên hồ, cũng không có rất thu hút sự chú ý của người khác, khiêm tốn giống Thiên Mộ Ly, luôn có thể làm cho người ta không để mắt đến ánh sáng vốn có trên người hắn.
"Viêm Thân Vương tới du hồ......"
"Người nọ là Viêm Thân Vương?"
Mới vừa lên du thuyền, mặt hồ lập tức trở nên huyên náo, không ít du thuyền cũng tranh nhau tới gần, còn náo nhiệt hơn thưởng bạc ở trên đường cái một chút.
Chắc hẳn, trận chiến Bắc Cương kia, Tam Hoàng tử được dân tâm, danh tiếng đã sớm vượt qua Thái tử không có tiếng tăm gì, Hoàng thượng đi quân cờ này thật đúng là cao.
Một mặt, làm cho người ta sinh ra ảo giác hắn sủng ái Tam Hoàng tử; mặt khác, lại làm cho Thái tử nổi lên hiềm khích với hắn; cuối cùng rồi hai người sẽ đấu chết sống, người ngồi ngư ông đắc lợi cuối cùng không phải là Thiên Mộ Ly thì không thể.
Mới vừa rồi, ở Vọng Nguyệt Lâu, Dung Noãn Tâm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thiên Mộ Diêu và Đức Hinh Quận chúa, đáy mắt nàng cất giấu ý cười, tin đồn Tam điện hạ và Thất điện hạ huynh đệ tình thâm, nhưng không có ai biết, Thiên Mộ Ly chỉ là lợi dụng hào quang của Thiên Mộ Diêu để che giấu dã tâm của mình.
Khiến tất cả mọi người lầm tưởng, hắn với cao Thiên Mộ Diêu, phụ thuộc Thiên Mộ Diêu, chỉ là vì tự vệ.
Quả nhiên, Thiên Mộ Ly nhìn thấy, đáy mắt cất giấu vẻ tối tăm làm cho người ta không dễ dàng phát giác.
Chỉ là rất nhanh, đã đổi lại tươi cười yếu ớt nhàn nhạt, rồi sau đó hắn giơ tay, ý bảo thuộc hạ đi thuyền tới trong hồ.
Đối với Thiên Mộ Ly dối trá, Dung Noãn Tâm ngược lại chú ý tới, Cửu điện hạ lúc trước vẫn líu ríu nói chuyện không ngừng lại không tiếng vang.
Đứa nhỏ này lại đang có ý định gì? Nàng khẽ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ một cái ở trên đầu Thiên Mộ Hàn: "Thế nào? Có chỗ nào khó chịu?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Cửu điện hạ nhếch lên, con ngươi đen nhánh có mấy phần bi thương.
Dung Noãn Tâm thấy hắn lại bắt đầu đùa bỡn tính khí trẻ con, dứt khoát đưa tay bóp của khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu hắn một cái, đầu ngón tay nhẵn mịn, thật sự là Ngọc Dương Chi thượng hạng.
Cửu điện hạ cũng không thuận theo, hắn la hét phất mở tay của nàng, hét lớn: "Ta không còn là hài tử nữa rồi, sư phụ không cần coi ta là hài tử."
Dung Noãn Tâm hơi kinh ngạc, lúc trước nàng cũng vuốt ve khuôn mặt của hắn như vậy, nhưng cũng không thấy hắn tức giận như thế, chẳng lẽ có liên quan với hai người trong thuyền kia?
Đang nói chuyện, thuyền hoa đã tới gần, nhưng phía trước đã tụ tập rất nhiều du thuyền lớn nhỏ, căn bản không đến gần được.
Cũng đúng vào lúc này, trong hồ chợt vang lên một đoạn tiếng tỳ bà du dương, uyển diên khúc chiết, như tố như khóc, làm cho người ta nghe chỉ cảm thấy trái tim khổ sở, vô cùng thương hại......
"Có người bày tỏ với Tam điện hạ rồi!"
Âm thanh hưng phấn vang lên ở quanh thân.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới nghĩ đến, ngày Thất Xảo tiết, dân phong mở ra, tất cả nam nữ chưa lập gia đình đều có thể bày tỏ nỗi lòng với yêu người, nếu đối phương đồng ý, thì có thể đến trong miếu Nhân Duyên cầu được Nhân Duyên nương nương ban cho tam sinh phù (bùa ba đời).
Ý là bên nhau ba đời.
Thiên Mộ Ly và Mạc Tiêm Tiêm đều đứng ở mũi thuyền quan sát, Thiên Mộ Hàn cũng là nặng nề hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hắn có cái gì tốt? Còn không phải là phụ hoàng cho công lao, có bản lĩnh, hắn đi đấu tranh anh dũng đi, ở chỗ này đoạt niềm vui của nữ nhân, có bản lĩnh gì?"
Dung Noãn Tâm vạn vạn không ngờ Thiên Mộ Hàn lại có thể nói ra lời như vậy.
Ở trong bữa tiệc trước đó, nàng còn nhìn thấy Thiên Mộ Hàn vô cùng nghe lời Thiên Mộ Diêu nói.
Xem ra, Hoàng cung đại viện, ngay cả một đứa bé cũng đã sớm học xong ngụy trang mình.
"Điện hạ, người xem, bọn họ lang tài nữ mạo (trai tài gái sắc) ngược lại vô cùng xứng đôi!" Mạc Tiêm Tiêm che miệng cười một tiếng, chỉ vào hai người trong hồ kia, trong mắt lại nhẹ lay động thẹn thùng lúc thiếu nữ hoài xuân.
Thiên Mộ Ly gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.
Đúng lúc này, cũng không biết thuyền hoa từ đâu tới, va chạm vào bên này, dưới chân của Mạc Tiêm Tiêm trượt một cái, thuận thế ngã vào trong ngực của Thiên Mộ Ly.
Dưới ánh trăng, Mạc Tiêm Tiêm còn cự muốn nghênh (ý là muốn ôm mà giả vờ đẩy ra) nhìn Thiên Mộ Ly, mà Thiên Mộ Ly cũng là đỡ eo của nàng thật chặt, hai mắt Dung Noãn Tâm khẽ híp một cái, chuyện cách một đời, nàng lại còn có thể nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này khoe khoang lẳng lơ ở trước mặt nàng, thật sự là làm cho người ta chói mắt.
Đang nghĩ như vậy, nàng cố ý phẩy tay áo một cái, một cây ngân châm vốn giấu ở ống tay áo lập tức bay ra ngoài, vừa đúng đâm vào trên mu bàn tay của Thiên Mộ Ly.
Thiên Mộ Ly bị đau buông tay, thân thể của Mạc Tiêm Tiêm lập tức thuận thế ngã xuống bên cạnh, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống Lạc Dương hồ.
Lại đúng lúc này, bầu trời đột nhiên nổi lên một hồi gió lạ, ngay sau đó từ bốn phương tám hướng vọt tới vô số người áo đen cầm trong tay lợi kiếm, điên cuồng chém đâm loạn.
Trên mặt hồ dâng lên một hồi kinh thiên hãi lãng (sợ hãi), Lạc Dương hồ vốn bình tĩnh không gợn sóng vậy mà lại dâng trào lên sóng lớn.
Cũng không biết ánh trăng đã trốn vào trong mây đen từ khi nào, đất trời đen kịt.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp ở trên mặt hồ, rất nhiều du thuyền vì chạy trối chết mà va chạm vào nhau, quả nhiên là người ngã ngựa đổ, người rơi hồ không ngừng.
Ánh mắt của mọi người cũng theo ngón tay của Dung Noãn Tâm nhìn về phía bầu trời đêm tối đen kia, cảm than pháo hoa xinh đẹp lóa mắt.
Duy chỉ có Thiên Mộ Ly, chính là mắt cũng không nháy mắt nhìn một bên mặt của Dung Noãn Tâm.
Con ngươi sâu không thấy đáy rốt cuộc có một chút ôn tình ngay cả chính hắn cũng không dễ dàng phát giác, địch ý và cừu thị của nàng, mặc dù ẩn giấu rất tốt, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ một hai, vì sao nữ tử này ghét hắn như vậy?
"Vậy thì đi thôi!" Thiên Mộ Ly thừa dịp lúc Dung Noãn Tâm chưa quay đầu lại, thản nhiên nói, quay người lại, thân thể có vẻ hơi yếu đuối mang theo chút lạnh bạc, giống như tính tình của hắn......
Bốn người lên một chiếc thuyền hoa dừng ở bên hồ, cũng không có rất thu hút sự chú ý của người khác, khiêm tốn giống Thiên Mộ Ly, luôn có thể làm cho người ta không để mắt đến ánh sáng vốn có trên người hắn.
"Viêm Thân Vương tới du hồ......"
"Người nọ là Viêm Thân Vương?"
Mới vừa lên du thuyền, mặt hồ lập tức trở nên huyên náo, không ít du thuyền cũng tranh nhau tới gần, còn náo nhiệt hơn thưởng bạc ở trên đường cái một chút.
Chắc hẳn, trận chiến Bắc Cương kia, Tam Hoàng tử được dân tâm, danh tiếng đã sớm vượt qua Thái tử không có tiếng tăm gì, Hoàng thượng đi quân cờ này thật đúng là cao.
Một mặt, làm cho người ta sinh ra ảo giác hắn sủng ái Tam Hoàng tử; mặt khác, lại làm cho Thái tử nổi lên hiềm khích với hắn; cuối cùng rồi hai người sẽ đấu chết sống, người ngồi ngư ông đắc lợi cuối cùng không phải là Thiên Mộ Ly thì không thể.
Mới vừa rồi, ở Vọng Nguyệt Lâu, Dung Noãn Tâm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thiên Mộ Diêu và Đức Hinh Quận chúa, đáy mắt nàng cất giấu ý cười, tin đồn Tam điện hạ và Thất điện hạ huynh đệ tình thâm, nhưng không có ai biết, Thiên Mộ Ly chỉ là lợi dụng hào quang của Thiên Mộ Diêu để che giấu dã tâm của mình.
Khiến tất cả mọi người lầm tưởng, hắn với cao Thiên Mộ Diêu, phụ thuộc Thiên Mộ Diêu, chỉ là vì tự vệ.
Quả nhiên, Thiên Mộ Ly nhìn thấy, đáy mắt cất giấu vẻ tối tăm làm cho người ta không dễ dàng phát giác.
Chỉ là rất nhanh, đã đổi lại tươi cười yếu ớt nhàn nhạt, rồi sau đó hắn giơ tay, ý bảo thuộc hạ đi thuyền tới trong hồ.
Đối với Thiên Mộ Ly dối trá, Dung Noãn Tâm ngược lại chú ý tới, Cửu điện hạ lúc trước vẫn líu ríu nói chuyện không ngừng lại không tiếng vang.
Đứa nhỏ này lại đang có ý định gì? Nàng khẽ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ một cái ở trên đầu Thiên Mộ Hàn: "Thế nào? Có chỗ nào khó chịu?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Cửu điện hạ nhếch lên, con ngươi đen nhánh có mấy phần bi thương.
Dung Noãn Tâm thấy hắn lại bắt đầu đùa bỡn tính khí trẻ con, dứt khoát đưa tay bóp của khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu hắn một cái, đầu ngón tay nhẵn mịn, thật sự là Ngọc Dương Chi thượng hạng.
Cửu điện hạ cũng không thuận theo, hắn la hét phất mở tay của nàng, hét lớn: "Ta không còn là hài tử nữa rồi, sư phụ không cần coi ta là hài tử."
Dung Noãn Tâm hơi kinh ngạc, lúc trước nàng cũng vuốt ve khuôn mặt của hắn như vậy, nhưng cũng không thấy hắn tức giận như thế, chẳng lẽ có liên quan với hai người trong thuyền kia?
Đang nói chuyện, thuyền hoa đã tới gần, nhưng phía trước đã tụ tập rất nhiều du thuyền lớn nhỏ, căn bản không đến gần được.
Cũng đúng vào lúc này, trong hồ chợt vang lên một đoạn tiếng tỳ bà du dương, uyển diên khúc chiết, như tố như khóc, làm cho người ta nghe chỉ cảm thấy trái tim khổ sở, vô cùng thương hại......
"Có người bày tỏ với Tam điện hạ rồi!"
Âm thanh hưng phấn vang lên ở quanh thân.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới nghĩ đến, ngày Thất Xảo tiết, dân phong mở ra, tất cả nam nữ chưa lập gia đình đều có thể bày tỏ nỗi lòng với yêu người, nếu đối phương đồng ý, thì có thể đến trong miếu Nhân Duyên cầu được Nhân Duyên nương nương ban cho tam sinh phù (bùa ba đời).
Ý là bên nhau ba đời.
Thiên Mộ Ly và Mạc Tiêm Tiêm đều đứng ở mũi thuyền quan sát, Thiên Mộ Hàn cũng là nặng nề hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hắn có cái gì tốt? Còn không phải là phụ hoàng cho công lao, có bản lĩnh, hắn đi đấu tranh anh dũng đi, ở chỗ này đoạt niềm vui của nữ nhân, có bản lĩnh gì?"
Dung Noãn Tâm vạn vạn không ngờ Thiên Mộ Hàn lại có thể nói ra lời như vậy.
Ở trong bữa tiệc trước đó, nàng còn nhìn thấy Thiên Mộ Hàn vô cùng nghe lời Thiên Mộ Diêu nói.
Xem ra, Hoàng cung đại viện, ngay cả một đứa bé cũng đã sớm học xong ngụy trang mình.
"Điện hạ, người xem, bọn họ lang tài nữ mạo (trai tài gái sắc) ngược lại vô cùng xứng đôi!" Mạc Tiêm Tiêm che miệng cười một tiếng, chỉ vào hai người trong hồ kia, trong mắt lại nhẹ lay động thẹn thùng lúc thiếu nữ hoài xuân.
Thiên Mộ Ly gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.
Đúng lúc này, cũng không biết thuyền hoa từ đâu tới, va chạm vào bên này, dưới chân của Mạc Tiêm Tiêm trượt một cái, thuận thế ngã vào trong ngực của Thiên Mộ Ly.
Dưới ánh trăng, Mạc Tiêm Tiêm còn cự muốn nghênh (ý là muốn ôm mà giả vờ đẩy ra) nhìn Thiên Mộ Ly, mà Thiên Mộ Ly cũng là đỡ eo của nàng thật chặt, hai mắt Dung Noãn Tâm khẽ híp một cái, chuyện cách một đời, nàng lại còn có thể nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này khoe khoang lẳng lơ ở trước mặt nàng, thật sự là làm cho người ta chói mắt.
Đang nghĩ như vậy, nàng cố ý phẩy tay áo một cái, một cây ngân châm vốn giấu ở ống tay áo lập tức bay ra ngoài, vừa đúng đâm vào trên mu bàn tay của Thiên Mộ Ly.
Thiên Mộ Ly bị đau buông tay, thân thể của Mạc Tiêm Tiêm lập tức thuận thế ngã xuống bên cạnh, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống Lạc Dương hồ.
Lại đúng lúc này, bầu trời đột nhiên nổi lên một hồi gió lạ, ngay sau đó từ bốn phương tám hướng vọt tới vô số người áo đen cầm trong tay lợi kiếm, điên cuồng chém đâm loạn.
Trên mặt hồ dâng lên một hồi kinh thiên hãi lãng (sợ hãi), Lạc Dương hồ vốn bình tĩnh không gợn sóng vậy mà lại dâng trào lên sóng lớn.
Cũng không biết ánh trăng đã trốn vào trong mây đen từ khi nào, đất trời đen kịt.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp ở trên mặt hồ, rất nhiều du thuyền vì chạy trối chết mà va chạm vào nhau, quả nhiên là người ngã ngựa đổ, người rơi hồ không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook