Đích Nữ Nhà Nghèo
-
Chương 17: Phòng tối
Editor: Melodysoyani
Đầu nặng nề, giống như tượng gỗ bị chặt đứt, sau khi mở mắt, là một mảnh tối đen, đến mức duỗi tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
Tay và chân của Giang Cảnh Nghiên đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải.
Bị bắt cóc, nàng từ từ nhận rõ cái hiện thực này, không cần hoảng sợ, nàng tự nói bản thân.
Võ công của Như Hoa và Như Ngọc không tệ, có thể trói nàng đi từ dưới mí mắt của bọn họ, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Chỉ là, là ai đây?
Là Lý Ung sao.
Người đầu tiên Giang Cảnh Nghiên nghĩ đến đó là Lý Ung, dù sao thì ở kinh đô này, người có thể có thù oán với nàng, cũng chỉ có Lý Ung.
Nhưng trước mắt ở kinh đô, ai không biết nàng là trắc phi của Thái tử được Hoàng Thượng khâm điểm, bắt cóc nàng, không phải là tương đương đắc tội với Thái tử sao. Lý Ung đã bị Thái tử vượt hơn một bậc ở trước mặt Hoàng thượng, nếu như khai chiến với Thái tử lần nữa, chẳng phải là tự tìm phiền phức à, cẩn thận ngẫm lại, nàng cảm thấy Lý Ung không phải là loại người ngu ngốc như vậy.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa mới truyền đến tiếng nói của người khác.
“Các ngươi đều hầu ở bên ngoài, đừng để người khác vào được.”
“Vâng, đại nhân.”
Đại nhân? Giang Cảnh Nghiên nhanh chóng nhớ lại những đại thần có giao thiệp ở trong đầu, không chờ nàng nghĩ xong một lần, chỉ nghe tiếng vang “Kẽo kẹt” mà chỉ có cửa sắt mới có thể phát ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồn ánh sáng, sau khi cảm giác đau nhói ở ánh mắt qua đi, nàng lập tức nhìn thấy một bóng người mập mạp, chờ người nọ thắp sáng đèn dầu trong phòng, Giang Cảnh Nghiên mới thấy rõ mặt đối phương, Tưởng Bác Văn?
Bọn họ không oán không thù, ông ta lại đi bắt giam mình làm cái gì?
Giang Cảnh Nghiên có một sở trường đặc biệt, chính là trí nhớ không tồi, người nàng đã từng gặp qua nhất định sẽ không quên. Nàng từng gặp qua gã Tưởng Bác Văn này vào cung yến ở kiếp trước, nhớ rõ ông ta là người bên nương gia của Huệ Quý Phi, khi đó nàng vẫn là trắc phi của Lý Ung, nên đã có một lần gặp gỡ Tưởng Bác Văn.
Hiện giờ nghĩ lại, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tưởng Bác Văn nhìn đến Giang Cảnh Nghiên bị trói trụ, không hổ là người Thái tử coi trọng, với tư sắc này, còn đẹp hơn hoa khôi đầu bảng - Phi Vân ở Ỷ Hồng Lâu nhiều.
Ông ta bắt lấy mảnh vải trong miệng Giang Cảnh Nghiên, ngón táy béo ú trượt trên cằm non mềm của Giang Cảnh Nghiên, nắm lại: “Giang Cảnh Nghiên, cửu ngưỡng đại danh *(lâu nay kính mến cái đại danh lớn).”
Giang Cảnh Nghiên ra vẻ trấn định: “Tưởng đại nhân, ngươi làm gì vậy?”
Tưởng Bác Văn giật mình mà há miệng, làm sao nàng lại biết mình: “Ngươi biết ta?”
Giang Cảnh Nghiên lắc đầu: “Vào đại thọ bốn mươi của quận thủ đại nhân ở Tùy Châu, may mắn gặp qua một lần.” Lời này là nói linh tinh, nàng tham gia sanh thần của quận thủ Tùy Châu, nhưng đối với việc Tưởng Bác Văn có đi hay không, nàng chỉ dựa vào vận khí đoán.
Nếu bị nhận ra, vậy thì không hay rồi. Vốn dĩ Tưởng Bác Văn muốn xử lý Giang Cảnh Nghiên, rồi ném nàng ra đường cái, cứ thần không biết quỷ không hay mà phá hỏng thanh danh của Giang Cảnh Nghiên như vậy, đồng thời cũng có thể hung hăng tát lên mặt Lý Kê một cái, dù sao ông ta cũng hận không thể lột da sống Lý Kê.
Án tham ô ở Tùy Châu lần này, Tưởng Bác Văn là một phạm nhân trong đó, chịu tội nói nặng cũng không nặng, nhưng cũng không nhẹ, Huệ Quý Phi tìm được Lý Ung, kết quả Lý Ung từ chối hỗ trợ, Huệ Quý Phi lập tức tìm những người khác, vốn dĩ Tưởng Bác Văn chỉ cần bị giáng cấp là xong.
Chẳng qua, đến khi Thái tử Lý Kê đặt một chân vào, không biết đã phá hỏng chuyện của bao nhiêu người. Mà Tưởng Bác Văn chính là một trong những “Người bị hại”.
Tưởng Bác Văn bị xét nhà, những thứ còn giữ lại được, tương đương với việc bị phá sản.
Làm sao ông ta sẽ cam tâm, gia nghiệp cực khổ tích lũy nửa đời, lại bị Thái tử vào nhà hủy diệt tất cả.
Càng ngày càng nhiều thù hận tích lũy ở trong lòng, Tưởng Bác Văn bỏ trốn trong lúc quan binh tới xét nhà, ở nhà cửa bí mật ngoài ngoại ô, ông cứ trốn nhiều ngày ở đó như vậy, là vì để tìm được thời cơ có thể khiến Thái Tử mất sạch thể diện.
Mà trước mắt chính là một thời cơ tốt.
Chỉ là, nếu bị tra đến đây, ông ta sẽ không để Giang Cảnh Nghiên có cơ hội còn sống đi ra ngoài.
Giang Cảnh Nghiên nhìn đến nụ cười đáng khinh trên mặt Tưởng Bác Văn, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng mỉm cười nói: “ Có phải Tưởng đại nhân bắt sai phạm nhân rồi hay không, ta chỉ là một nữ tử trong sạch.”
“Không có sai, người ta muốn bắt là ngươi, hơn nữa ta cũng không phải muốn bắt phạm nhân, bởi vì ta chính là phạm nhân.” Tưởng Bác Văn đê tiện nói.
Xong rồi, gặp phải tội phạm chạy trốn rồi.
Lúc tay Tưởng Bác Văn sắp chạm vào tay nàng, dạ dày nàng lại thấy buồn nôn, giãy giụa muốn thoát khỏi, lại là phí công.
Lúc nhìn thấy Tưởng Bác Văn sắp kéo y phục của nàng xuống, nói mau liền mau, có một thanh kiếm bay tới xuyên thấu qua cánh tay của Tưởng Bác Văn, ông ta đau đến hét “oa oa”.
Lúc nhìn thấy Lê Tiến, hốc mắt Giang Cảnh Nghiên ướt át, rốt cuộc cũng được cứu rồi.
Tưởng Bác Văn bị Lê Tiến kéo đi ra ngoài, tuy là thế suy sức yếu, nhưng ông ta chửi ầm lên, Lê Tiến trực tiếp nhét một chiếc giày thối vào miệng ông ta.
Hai tỷ muội Như Hoa và Như Ngọc theo sau cũng tiến vào mở trói cho Giang Cảnh Nghiên, thậm chí Như Hoa còn liên tục nói xin lỗi với Giang Cảnh Nghiên.
Giang Cảnh Nghiên không trách các nàng, người khác có lòng trói nàng, cũng không phải lúc nào cũng đều có thể phòng được.
Đi ra phòng tối, Giang Cảnh Nghiên nhìn đến nơi này là một nông trang rất lụi bại, mà ở tiểu viện cỏ dại mọc thành chùm của nông trang này, Lý Kê đang đứng ở đó, mày kiếm của hắn nhíu chặt, tỏa ra uy nghiêm.
Lý Kê không thèm liếc mắt nhìn Tưởng Bác Văn trên mặt đất một cái, lúc hắn nghe nói Tưởng Bác Văn chạy trốn, hắn chỉ để người toàn lực lùng bắt, không nghĩ tới Tưởng Bác Văn lại to gan lớn mật như thế, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám động tới.
Không tự giác, Lý Kê đã xem Giang Cảnh Nghiên là nữ nhân của hắn.
Chuyện này làm cho hắn thực sự tức giận, mà chuyện Giang Cảnh Nghiên bị trói lại không nên để quan phủ ra mặt điều tra, nên hắn đã triệu tập ám vệ và người canh gác của Đông Cung đi ra ngoài tìm kiếm Giang Cảnh Nghiên.
Cũng may, nàng không bị thương. Bằng không, hắn sẽ……
Sẽ như thế nào chứ? Lý Kê không nghĩ tới, hắn chỉ biết lúc biết được Giang Cảnh Nghiên bị trói, thì cực kỳ căm phẫn, cùng với lo lắng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Cảnh Nghiên, hắn hận không thể lóc từng miếng thịt của Tưởng Bác Văn.
Tưởng Bác Văn bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, hồn nhiên không biết ông ta đã trở thành dự tính của Tử Thần.
Giang Cảnh Nghiên đã không ăn uống gần một ngày, đứng lâu chân mềm, lúc đầu nàng đang choáng váng, đột nhiên cả người được giữ chặt lại, lúc nhìn đến người ôm nàng là Lý Kê, kinh ngạc không thôi.
“Điện hạ, ta tự đi được.” Nàng không quen với tư thế này, lắc trái lắc phải, làm Lý Kê cảm thấy ngứa ngáy như bị mèo gãi.
Sau khi Lý Kê sống lại, thực sự để ý đến vấn đề sức khỏe của mình, cho nên trừ phối hợp điều dưỡng của ngự y ra, còn đi theo Lê Tiến học chiêu thức cường thân kiện thể.
Cho nên, đừng nhìn hắn gầy, mà nghĩ sức lực của hắn không lớn.
Mọi người thấy một màn như vậy, đều thức thời mà lướt mắt qua, không nên xem thì đừng nhìn.
Lý Kê bế Giang Cảnh Nghiên lên xe ngựa, để nàng gối đầu lên mình, đầu Giang Cảnh Nghiên vừa động, đã bị hắn đè lại: “Còn động, cô sẽ ném ngươi xuống.”
Thật hung dữ, nàng sợ rồi. Xe ngựa chạy rất chậm, có chút lung lay, nàng rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lý Kê rũ mắt nhìn người đang ngủ, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, thôi, đời này gặp được nàng, coi như hắn gặp hạn. Dù sao loại cảm giác này, cũng coi như thoải mái.
~ Hết chương 17~
Đầu nặng nề, giống như tượng gỗ bị chặt đứt, sau khi mở mắt, là một mảnh tối đen, đến mức duỗi tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
Tay và chân của Giang Cảnh Nghiên đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải.
Bị bắt cóc, nàng từ từ nhận rõ cái hiện thực này, không cần hoảng sợ, nàng tự nói bản thân.
Võ công của Như Hoa và Như Ngọc không tệ, có thể trói nàng đi từ dưới mí mắt của bọn họ, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Chỉ là, là ai đây?
Là Lý Ung sao.
Người đầu tiên Giang Cảnh Nghiên nghĩ đến đó là Lý Ung, dù sao thì ở kinh đô này, người có thể có thù oán với nàng, cũng chỉ có Lý Ung.
Nhưng trước mắt ở kinh đô, ai không biết nàng là trắc phi của Thái tử được Hoàng Thượng khâm điểm, bắt cóc nàng, không phải là tương đương đắc tội với Thái tử sao. Lý Ung đã bị Thái tử vượt hơn một bậc ở trước mặt Hoàng thượng, nếu như khai chiến với Thái tử lần nữa, chẳng phải là tự tìm phiền phức à, cẩn thận ngẫm lại, nàng cảm thấy Lý Ung không phải là loại người ngu ngốc như vậy.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa mới truyền đến tiếng nói của người khác.
“Các ngươi đều hầu ở bên ngoài, đừng để người khác vào được.”
“Vâng, đại nhân.”
Đại nhân? Giang Cảnh Nghiên nhanh chóng nhớ lại những đại thần có giao thiệp ở trong đầu, không chờ nàng nghĩ xong một lần, chỉ nghe tiếng vang “Kẽo kẹt” mà chỉ có cửa sắt mới có thể phát ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồn ánh sáng, sau khi cảm giác đau nhói ở ánh mắt qua đi, nàng lập tức nhìn thấy một bóng người mập mạp, chờ người nọ thắp sáng đèn dầu trong phòng, Giang Cảnh Nghiên mới thấy rõ mặt đối phương, Tưởng Bác Văn?
Bọn họ không oán không thù, ông ta lại đi bắt giam mình làm cái gì?
Giang Cảnh Nghiên có một sở trường đặc biệt, chính là trí nhớ không tồi, người nàng đã từng gặp qua nhất định sẽ không quên. Nàng từng gặp qua gã Tưởng Bác Văn này vào cung yến ở kiếp trước, nhớ rõ ông ta là người bên nương gia của Huệ Quý Phi, khi đó nàng vẫn là trắc phi của Lý Ung, nên đã có một lần gặp gỡ Tưởng Bác Văn.
Hiện giờ nghĩ lại, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tưởng Bác Văn nhìn đến Giang Cảnh Nghiên bị trói trụ, không hổ là người Thái tử coi trọng, với tư sắc này, còn đẹp hơn hoa khôi đầu bảng - Phi Vân ở Ỷ Hồng Lâu nhiều.
Ông ta bắt lấy mảnh vải trong miệng Giang Cảnh Nghiên, ngón táy béo ú trượt trên cằm non mềm của Giang Cảnh Nghiên, nắm lại: “Giang Cảnh Nghiên, cửu ngưỡng đại danh *(lâu nay kính mến cái đại danh lớn).”
Giang Cảnh Nghiên ra vẻ trấn định: “Tưởng đại nhân, ngươi làm gì vậy?”
Tưởng Bác Văn giật mình mà há miệng, làm sao nàng lại biết mình: “Ngươi biết ta?”
Giang Cảnh Nghiên lắc đầu: “Vào đại thọ bốn mươi của quận thủ đại nhân ở Tùy Châu, may mắn gặp qua một lần.” Lời này là nói linh tinh, nàng tham gia sanh thần của quận thủ Tùy Châu, nhưng đối với việc Tưởng Bác Văn có đi hay không, nàng chỉ dựa vào vận khí đoán.
Nếu bị nhận ra, vậy thì không hay rồi. Vốn dĩ Tưởng Bác Văn muốn xử lý Giang Cảnh Nghiên, rồi ném nàng ra đường cái, cứ thần không biết quỷ không hay mà phá hỏng thanh danh của Giang Cảnh Nghiên như vậy, đồng thời cũng có thể hung hăng tát lên mặt Lý Kê một cái, dù sao ông ta cũng hận không thể lột da sống Lý Kê.
Án tham ô ở Tùy Châu lần này, Tưởng Bác Văn là một phạm nhân trong đó, chịu tội nói nặng cũng không nặng, nhưng cũng không nhẹ, Huệ Quý Phi tìm được Lý Ung, kết quả Lý Ung từ chối hỗ trợ, Huệ Quý Phi lập tức tìm những người khác, vốn dĩ Tưởng Bác Văn chỉ cần bị giáng cấp là xong.
Chẳng qua, đến khi Thái tử Lý Kê đặt một chân vào, không biết đã phá hỏng chuyện của bao nhiêu người. Mà Tưởng Bác Văn chính là một trong những “Người bị hại”.
Tưởng Bác Văn bị xét nhà, những thứ còn giữ lại được, tương đương với việc bị phá sản.
Làm sao ông ta sẽ cam tâm, gia nghiệp cực khổ tích lũy nửa đời, lại bị Thái tử vào nhà hủy diệt tất cả.
Càng ngày càng nhiều thù hận tích lũy ở trong lòng, Tưởng Bác Văn bỏ trốn trong lúc quan binh tới xét nhà, ở nhà cửa bí mật ngoài ngoại ô, ông cứ trốn nhiều ngày ở đó như vậy, là vì để tìm được thời cơ có thể khiến Thái Tử mất sạch thể diện.
Mà trước mắt chính là một thời cơ tốt.
Chỉ là, nếu bị tra đến đây, ông ta sẽ không để Giang Cảnh Nghiên có cơ hội còn sống đi ra ngoài.
Giang Cảnh Nghiên nhìn đến nụ cười đáng khinh trên mặt Tưởng Bác Văn, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng mỉm cười nói: “ Có phải Tưởng đại nhân bắt sai phạm nhân rồi hay không, ta chỉ là một nữ tử trong sạch.”
“Không có sai, người ta muốn bắt là ngươi, hơn nữa ta cũng không phải muốn bắt phạm nhân, bởi vì ta chính là phạm nhân.” Tưởng Bác Văn đê tiện nói.
Xong rồi, gặp phải tội phạm chạy trốn rồi.
Lúc tay Tưởng Bác Văn sắp chạm vào tay nàng, dạ dày nàng lại thấy buồn nôn, giãy giụa muốn thoát khỏi, lại là phí công.
Lúc nhìn thấy Tưởng Bác Văn sắp kéo y phục của nàng xuống, nói mau liền mau, có một thanh kiếm bay tới xuyên thấu qua cánh tay của Tưởng Bác Văn, ông ta đau đến hét “oa oa”.
Lúc nhìn thấy Lê Tiến, hốc mắt Giang Cảnh Nghiên ướt át, rốt cuộc cũng được cứu rồi.
Tưởng Bác Văn bị Lê Tiến kéo đi ra ngoài, tuy là thế suy sức yếu, nhưng ông ta chửi ầm lên, Lê Tiến trực tiếp nhét một chiếc giày thối vào miệng ông ta.
Hai tỷ muội Như Hoa và Như Ngọc theo sau cũng tiến vào mở trói cho Giang Cảnh Nghiên, thậm chí Như Hoa còn liên tục nói xin lỗi với Giang Cảnh Nghiên.
Giang Cảnh Nghiên không trách các nàng, người khác có lòng trói nàng, cũng không phải lúc nào cũng đều có thể phòng được.
Đi ra phòng tối, Giang Cảnh Nghiên nhìn đến nơi này là một nông trang rất lụi bại, mà ở tiểu viện cỏ dại mọc thành chùm của nông trang này, Lý Kê đang đứng ở đó, mày kiếm của hắn nhíu chặt, tỏa ra uy nghiêm.
Lý Kê không thèm liếc mắt nhìn Tưởng Bác Văn trên mặt đất một cái, lúc hắn nghe nói Tưởng Bác Văn chạy trốn, hắn chỉ để người toàn lực lùng bắt, không nghĩ tới Tưởng Bác Văn lại to gan lớn mật như thế, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám động tới.
Không tự giác, Lý Kê đã xem Giang Cảnh Nghiên là nữ nhân của hắn.
Chuyện này làm cho hắn thực sự tức giận, mà chuyện Giang Cảnh Nghiên bị trói lại không nên để quan phủ ra mặt điều tra, nên hắn đã triệu tập ám vệ và người canh gác của Đông Cung đi ra ngoài tìm kiếm Giang Cảnh Nghiên.
Cũng may, nàng không bị thương. Bằng không, hắn sẽ……
Sẽ như thế nào chứ? Lý Kê không nghĩ tới, hắn chỉ biết lúc biết được Giang Cảnh Nghiên bị trói, thì cực kỳ căm phẫn, cùng với lo lắng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Cảnh Nghiên, hắn hận không thể lóc từng miếng thịt của Tưởng Bác Văn.
Tưởng Bác Văn bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, hồn nhiên không biết ông ta đã trở thành dự tính của Tử Thần.
Giang Cảnh Nghiên đã không ăn uống gần một ngày, đứng lâu chân mềm, lúc đầu nàng đang choáng váng, đột nhiên cả người được giữ chặt lại, lúc nhìn đến người ôm nàng là Lý Kê, kinh ngạc không thôi.
“Điện hạ, ta tự đi được.” Nàng không quen với tư thế này, lắc trái lắc phải, làm Lý Kê cảm thấy ngứa ngáy như bị mèo gãi.
Sau khi Lý Kê sống lại, thực sự để ý đến vấn đề sức khỏe của mình, cho nên trừ phối hợp điều dưỡng của ngự y ra, còn đi theo Lê Tiến học chiêu thức cường thân kiện thể.
Cho nên, đừng nhìn hắn gầy, mà nghĩ sức lực của hắn không lớn.
Mọi người thấy một màn như vậy, đều thức thời mà lướt mắt qua, không nên xem thì đừng nhìn.
Lý Kê bế Giang Cảnh Nghiên lên xe ngựa, để nàng gối đầu lên mình, đầu Giang Cảnh Nghiên vừa động, đã bị hắn đè lại: “Còn động, cô sẽ ném ngươi xuống.”
Thật hung dữ, nàng sợ rồi. Xe ngựa chạy rất chậm, có chút lung lay, nàng rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lý Kê rũ mắt nhìn người đang ngủ, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, thôi, đời này gặp được nàng, coi như hắn gặp hạn. Dù sao loại cảm giác này, cũng coi như thoải mái.
~ Hết chương 17~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook