Đích Nữ Muốn Hưu Phu
-
Chương 275: Thư Dao bị nhốt ở cung Tịch Nguyệt
Quả thật hoàng hậu mất hứng, chẳng qua là mất hứng này không thể biểu lộ ra, bà ta cau mày không vui nói: "Hi Nhi có ý gì? Bổn cung cũng chỉ suy nghĩ vì thân thể của nàng. Hơn nữa lúc trước cũng từng có thái y bắt mạch nói chuyện hậu cung phi tần mang thai, nhưng hơn năm tháng bụng cũng không to lên nổi!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Trong lòng hoàng hậu nhận định là Phùng thái y cố ý nói láo.
Có những lời này của hoàng hậu, trái lại Tần Thư Dao thở phào nhẹ nhõm. Thái y bắt mạch cũng sẽ sai lầm, như vậy đại phu dân gian sẽ sai lầm hơn. Chỉ cần nàng cắn răng nói trước có đại phu bắt mạch cho nàng, nói là có thai, chuyện kế tiếp có thể giải thích được cho những chuyện trước đó.
Mộ Thành Hi cũng bỏ xuống băn khoăn, chỉ cần có một thái y nói Tần Thư Dao mang bầu, như vậy mặc kệ thái y sau bắt mạch thế nào, bọn họ đều có thể xoay chuyển đường sống.
Trái lại hoàng thượng có vẻ có chút mất mát, mới vừa mới nghe thấy Tần Thư Dao mang thai, đúng là có mấy phần vui mừng.
“Thật sao, vậy mời thêm mấy thái y tới bắt mạch!”
Hoàng thượng cũng không phải là người ngu muội, đương nhiên hiểu vì hoàng hậu sợ Mộ Thành Hi gian lận, cho nên mới phải yêu cầu gọi những thái y khác. Chỉ là bản thân hoàng thượng cũng có chuẩn bị, cho nên ông còn gọi ba thái y cùng nhau bắt mạch cho Tần Thư Dao, trừ một tên là người của hoàng hậu, hai người khác đều là người của hoàng thượng.
Liên tiếp tới ba thái y, từng người một bắt mạch cho Tần Thư Dao, trừ một người thái y ra, còn hai người thái y kia đều xác định Tần Thư dao mang thai.
Lần này không chỉ có Mộ Thành Hi có chút nghi ngờ, ngay cả Tần Thư Dao cũng bắt đầu nghi ngờ. Chẳng lẽ mình thật sự có thai?
Nàng suy nghĩ một chút mình cũng đã ba bốn tháng chưa tới kinh nguyệt, bởi vì kinh nguyệt nàng vẫn luôn không đều lắm, nhất là sau khi đứa bé mất, càng thêm tới ít. Vốn nàng cũng không để ý lắm, lại không nghĩ rằng là có hài tử!
Trong lòng Tần Thư Dao có chút vui mừng, nàng sờ bụng còn chưa to lên của mình theo bản năng, chẳng lẽ mình thật sự lại mang bầu rồi sao? Nếu quả như thật sự lại mang thai, như vậy lần này nàng phải bảo vệ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để sinh mạng nhỏ bé này bị uy hiếp gì.
Chợt hoàng thượng lớn tiếng cười nói: "Ha ha, con đã mang thai, như vậy trẫm tha cho con khỏi chết, chỉ là tội chết có thể miễn tội sống khó tha!"
Tần Thư Dao nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, nàng dập đầu đầu nói: "Đa tạ hoàng thượng khai ân không giết!"
Mộ Thành Hi cũng yên tâm, chẳng qua là khi hắn biết Tần Thư Dao thật sự mang thai, trong lòng có một cảm giác khác thường, hắn nói không rõ ràng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, làm hắn hít thở không thông.
Hoàng hậu nghe thấy cực kỳ bất mãn, lên tiếng nói: "Hoàng thượng..."
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị hoàng thượng cắt đứt: "Dục Nhi vừa mới mười lăm tuổi đã xuất chinh vì Đại Minh triều lập được công lao hiển hách, hiện tại tuổi của nó cũng lớn, mặc dù Tần trắc phi không phải là chính phi, nhưng dầu gì cũng là hài tử của Dục Nhi."
Hoàng hậu biết, nếu bà ta phản đối nữa, như vậy hoàng thượng sẽ nổi giận, như vậy bà ta chỉ càng làm hoàng thượng tức giận và bất mãn. Cho nên bà ta không lên tiếng nữa, chẳng qua là vẫn bất mãn vô cùng.
Hoàng thượng lại nói: "Hôm nay mặc dù con làm Bát công chúa bị thương, nhưng thấy con mang thai con của Dục Nhi, trẫm tha cho con lần này. Chỉ là trẫm đã nói, tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Trẫm nhốt con ở trong lãnh cung, đợi đến khi Dục Nhi tham gia quân lính trở lại hãy nói!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Tuy nói bị biếm vào lãnh cung, nhưng lần này hoàng thượng lại phái người tâm phúc đi chiếu cố Tần Thư Dao. Mộ Thành Hi cũng an tâm một chút.
Nhưng hoàng hậu lại tức giận không thôi, chỉ bởi vì hoàng thượng lên tiếng, hơn nữa chỉ sợ trong bụng Tần Thư Dao thật sự mang cốt nhục của Mộ Thiếu Dục. Hiện tại bà ta càng thêm quyết định nhất định phải trừ khử Tần Thư Dao.
Mặc dù hoàng hậu không nói một lời, nhưng trong lòng cũng đã kín đáo tính toán, bà ta nhất định phải thừa dịp Tần Thư Dao ở lãnh cung cùng trừ khử đứa bé trong bụng và nàng một thể.
Lãnh cung theo lời hoàng thượng chỉ là một cung điện bỏ hoang, nơi đó mặc dù xa xôi, cũ rách, nhưng lại coi như rộng lớn, mà bởi vì hoàng thượng hạ chỉ ý, cho nên cung điện này cũng được người dọn dẹp.
Lúc này ở trong mắt Tần Thư Dao cũng chỉ là có chút cũ rách mà thôi, nhưng dọn dẹp vẫn còn coi như sạch sẽ. Xem ra hoàng thượng không thật sự muốn làm khó nàng, cũng chỉ muốn làm để hoàng hậu và những đại thần khác nhìn một chút mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tần Thư Dao cũng thả lỏng.
Nàng nhẹ nhàng sờ sờ bụng bằng phẳng của mình, hiện tại trong bụng lại có một sinh mạng nhỏ, nàng nhất định phải cố hết sức toàn lực đi bảo vệ nó, không thể để cho bất kỳ kẻ nào đi tổn thương nó.
Lúc này, một cung nữ hơi lớn tuổi đi vào, nàng cúi người thi lễ với Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: "Tần trắc phi cát tường, nô tỳ gọi là Tĩnh Thu, là Hoàng thượng phái tới hầu hạ trắc phi. Nếu có chuyện gì trắc phi chỉ cần sai bảo là được!"
Cứ như vậy, Tần Thư Dao càng thêm khẳng định, hoàng thượng không thật sự muốn trách phạt nàng.
Chỉ là, lần này bên người Tần Thư Dao không có một người nào, không có một nha hoàn nào tin được, đám người Lục Sam và Thi Vận không cùng nàng vào cung. Cung nữ tên là Tĩnh Thu này là hoàng thượng phái tới, như vậy sẽ không thiết kế hãm hại nàng!
Tần Thư Dao cười gật đầu nói: "Cũng không có việc gì, Tĩnh Thu cô cô bận rộn rồi!"
Quả thật nàng không có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ Mộ Thiếu Dục cứu nàng. Hoặc là đợi đến khi hoàng thượng hết giận, cảm thấy có thể thả mình ra ngoài mới thôi.
Tĩnh Thu cũng là một cung nữ thức thời, đương nhiên hiểu lúc này, Tần Thư Dao không thích bản thân đứng ở lại chỗ này. Nàng cười cúi người thi lễ, nói: "Nô tỳ đã sai người nấu canh gà, chờ sau khi nấu xong sẽ sai người bưng lên!"
Tần Thư Dao cũng không muốn ăn một chút nào, chỉ là nhớ tới hài tử trong bụng, nàng vẫn gật đầu một cái.
Tĩnh Thu nói xong liền lặng lẽ lui ra ngoài, để lại một mình Tần Thư Dao ở trong cung điện.
Tần Thư Dao cảm thấy rất buồn bực, liền đi lại ở trong sân, nhìn cung điện này giống như làm cực kỳ xa hoa, chẳng qua là không hiểu tại sao lại hoang phế thành thế này.
Sau khi Tĩnh Thu ra khỏi cung Tịch Nguyệt, liền một đường đi về phía điện Dưỡng Tâm, chẳng qua là khi đi tới Ngự Hoa viên, lại đúng lúc đụng phải cung nữ Ly Nhi bên cạnh hoàng hậu.
Ly Nhi cũng đã sớm chờ ở chỗ này, thấy bóng dáng Tĩnh Thu liền vội vàng tiến lên đón, cười nói: "Tĩnh Thu cô cô, người đã tới nơi đó rồi?"
Tĩnh Thu liếc mắt nhìn Ly Nhi, có chút không kiên nhẫn nói: "Hành tung của ta lúc nào thì phải bẩm báo với người rồi!"
Đối với giọng điệu lạnh lùng của Tĩnh Thu, Ly Nhi không quan tâm, ả cười đi tới bên người Tĩnh Thu, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương biết cô cô bị hoàng thượng phái đi hầu hạ Tần trắc phi, cô cô cũng biết vốn lần này Tần trắc phi phạm phải tội chết, chỉ bởi vì đứa bé trong bụng của nàng cho nên mới may mắn tránh được một kiếp!"
Trong lòng hoàng hậu nhận định là Phùng thái y cố ý nói láo.
Có những lời này của hoàng hậu, trái lại Tần Thư Dao thở phào nhẹ nhõm. Thái y bắt mạch cũng sẽ sai lầm, như vậy đại phu dân gian sẽ sai lầm hơn. Chỉ cần nàng cắn răng nói trước có đại phu bắt mạch cho nàng, nói là có thai, chuyện kế tiếp có thể giải thích được cho những chuyện trước đó.
Mộ Thành Hi cũng bỏ xuống băn khoăn, chỉ cần có một thái y nói Tần Thư Dao mang bầu, như vậy mặc kệ thái y sau bắt mạch thế nào, bọn họ đều có thể xoay chuyển đường sống.
Trái lại hoàng thượng có vẻ có chút mất mát, mới vừa mới nghe thấy Tần Thư Dao mang thai, đúng là có mấy phần vui mừng.
“Thật sao, vậy mời thêm mấy thái y tới bắt mạch!”
Hoàng thượng cũng không phải là người ngu muội, đương nhiên hiểu vì hoàng hậu sợ Mộ Thành Hi gian lận, cho nên mới phải yêu cầu gọi những thái y khác. Chỉ là bản thân hoàng thượng cũng có chuẩn bị, cho nên ông còn gọi ba thái y cùng nhau bắt mạch cho Tần Thư Dao, trừ một tên là người của hoàng hậu, hai người khác đều là người của hoàng thượng.
Liên tiếp tới ba thái y, từng người một bắt mạch cho Tần Thư Dao, trừ một người thái y ra, còn hai người thái y kia đều xác định Tần Thư dao mang thai.
Lần này không chỉ có Mộ Thành Hi có chút nghi ngờ, ngay cả Tần Thư Dao cũng bắt đầu nghi ngờ. Chẳng lẽ mình thật sự có thai?
Nàng suy nghĩ một chút mình cũng đã ba bốn tháng chưa tới kinh nguyệt, bởi vì kinh nguyệt nàng vẫn luôn không đều lắm, nhất là sau khi đứa bé mất, càng thêm tới ít. Vốn nàng cũng không để ý lắm, lại không nghĩ rằng là có hài tử!
Trong lòng Tần Thư Dao có chút vui mừng, nàng sờ bụng còn chưa to lên của mình theo bản năng, chẳng lẽ mình thật sự lại mang bầu rồi sao? Nếu quả như thật sự lại mang thai, như vậy lần này nàng phải bảo vệ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để sinh mạng nhỏ bé này bị uy hiếp gì.
Chợt hoàng thượng lớn tiếng cười nói: "Ha ha, con đã mang thai, như vậy trẫm tha cho con khỏi chết, chỉ là tội chết có thể miễn tội sống khó tha!"
Tần Thư Dao nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, nàng dập đầu đầu nói: "Đa tạ hoàng thượng khai ân không giết!"
Mộ Thành Hi cũng yên tâm, chẳng qua là khi hắn biết Tần Thư Dao thật sự mang thai, trong lòng có một cảm giác khác thường, hắn nói không rõ ràng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, làm hắn hít thở không thông.
Hoàng hậu nghe thấy cực kỳ bất mãn, lên tiếng nói: "Hoàng thượng..."
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị hoàng thượng cắt đứt: "Dục Nhi vừa mới mười lăm tuổi đã xuất chinh vì Đại Minh triều lập được công lao hiển hách, hiện tại tuổi của nó cũng lớn, mặc dù Tần trắc phi không phải là chính phi, nhưng dầu gì cũng là hài tử của Dục Nhi."
Hoàng hậu biết, nếu bà ta phản đối nữa, như vậy hoàng thượng sẽ nổi giận, như vậy bà ta chỉ càng làm hoàng thượng tức giận và bất mãn. Cho nên bà ta không lên tiếng nữa, chẳng qua là vẫn bất mãn vô cùng.
Hoàng thượng lại nói: "Hôm nay mặc dù con làm Bát công chúa bị thương, nhưng thấy con mang thai con của Dục Nhi, trẫm tha cho con lần này. Chỉ là trẫm đã nói, tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Trẫm nhốt con ở trong lãnh cung, đợi đến khi Dục Nhi tham gia quân lính trở lại hãy nói!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Tuy nói bị biếm vào lãnh cung, nhưng lần này hoàng thượng lại phái người tâm phúc đi chiếu cố Tần Thư Dao. Mộ Thành Hi cũng an tâm một chút.
Nhưng hoàng hậu lại tức giận không thôi, chỉ bởi vì hoàng thượng lên tiếng, hơn nữa chỉ sợ trong bụng Tần Thư Dao thật sự mang cốt nhục của Mộ Thiếu Dục. Hiện tại bà ta càng thêm quyết định nhất định phải trừ khử Tần Thư Dao.
Mặc dù hoàng hậu không nói một lời, nhưng trong lòng cũng đã kín đáo tính toán, bà ta nhất định phải thừa dịp Tần Thư Dao ở lãnh cung cùng trừ khử đứa bé trong bụng và nàng một thể.
Lãnh cung theo lời hoàng thượng chỉ là một cung điện bỏ hoang, nơi đó mặc dù xa xôi, cũ rách, nhưng lại coi như rộng lớn, mà bởi vì hoàng thượng hạ chỉ ý, cho nên cung điện này cũng được người dọn dẹp.
Lúc này ở trong mắt Tần Thư Dao cũng chỉ là có chút cũ rách mà thôi, nhưng dọn dẹp vẫn còn coi như sạch sẽ. Xem ra hoàng thượng không thật sự muốn làm khó nàng, cũng chỉ muốn làm để hoàng hậu và những đại thần khác nhìn một chút mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tần Thư Dao cũng thả lỏng.
Nàng nhẹ nhàng sờ sờ bụng bằng phẳng của mình, hiện tại trong bụng lại có một sinh mạng nhỏ, nàng nhất định phải cố hết sức toàn lực đi bảo vệ nó, không thể để cho bất kỳ kẻ nào đi tổn thương nó.
Lúc này, một cung nữ hơi lớn tuổi đi vào, nàng cúi người thi lễ với Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: "Tần trắc phi cát tường, nô tỳ gọi là Tĩnh Thu, là Hoàng thượng phái tới hầu hạ trắc phi. Nếu có chuyện gì trắc phi chỉ cần sai bảo là được!"
Cứ như vậy, Tần Thư Dao càng thêm khẳng định, hoàng thượng không thật sự muốn trách phạt nàng.
Chỉ là, lần này bên người Tần Thư Dao không có một người nào, không có một nha hoàn nào tin được, đám người Lục Sam và Thi Vận không cùng nàng vào cung. Cung nữ tên là Tĩnh Thu này là hoàng thượng phái tới, như vậy sẽ không thiết kế hãm hại nàng!
Tần Thư Dao cười gật đầu nói: "Cũng không có việc gì, Tĩnh Thu cô cô bận rộn rồi!"
Quả thật nàng không có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ Mộ Thiếu Dục cứu nàng. Hoặc là đợi đến khi hoàng thượng hết giận, cảm thấy có thể thả mình ra ngoài mới thôi.
Tĩnh Thu cũng là một cung nữ thức thời, đương nhiên hiểu lúc này, Tần Thư Dao không thích bản thân đứng ở lại chỗ này. Nàng cười cúi người thi lễ, nói: "Nô tỳ đã sai người nấu canh gà, chờ sau khi nấu xong sẽ sai người bưng lên!"
Tần Thư Dao cũng không muốn ăn một chút nào, chỉ là nhớ tới hài tử trong bụng, nàng vẫn gật đầu một cái.
Tĩnh Thu nói xong liền lặng lẽ lui ra ngoài, để lại một mình Tần Thư Dao ở trong cung điện.
Tần Thư Dao cảm thấy rất buồn bực, liền đi lại ở trong sân, nhìn cung điện này giống như làm cực kỳ xa hoa, chẳng qua là không hiểu tại sao lại hoang phế thành thế này.
Sau khi Tĩnh Thu ra khỏi cung Tịch Nguyệt, liền một đường đi về phía điện Dưỡng Tâm, chẳng qua là khi đi tới Ngự Hoa viên, lại đúng lúc đụng phải cung nữ Ly Nhi bên cạnh hoàng hậu.
Ly Nhi cũng đã sớm chờ ở chỗ này, thấy bóng dáng Tĩnh Thu liền vội vàng tiến lên đón, cười nói: "Tĩnh Thu cô cô, người đã tới nơi đó rồi?"
Tĩnh Thu liếc mắt nhìn Ly Nhi, có chút không kiên nhẫn nói: "Hành tung của ta lúc nào thì phải bẩm báo với người rồi!"
Đối với giọng điệu lạnh lùng của Tĩnh Thu, Ly Nhi không quan tâm, ả cười đi tới bên người Tĩnh Thu, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương biết cô cô bị hoàng thượng phái đi hầu hạ Tần trắc phi, cô cô cũng biết vốn lần này Tần trắc phi phạm phải tội chết, chỉ bởi vì đứa bé trong bụng của nàng cho nên mới may mắn tránh được một kiếp!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook