Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 232: Mộ Tử Liệt nổi điên, Hoàng hậu đau lòng

Hoàng hậu vội ra lệnh cho người kéo Mộ Tử Liệt từ trên giường xuống, đang định hung hăng mắng cho một trận, Mộ Tử Liệt lại ôm Ỷ Cầm bên cạnh, cũng bắt đầu hôn lung tung. Ỷ Cầm sợ quát to lên, nhưng Mộ Tử Liệt lại dùng sức, làm nàng ta hoàn toàn không thoát được.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Cuối cùng vẫn là hoàng hậu mời thị vệ bên ngoài kéo Mộ Tử Liệt ra, sau đó lại trói hắn ở trên ghế, Mộ Tử Liệt mới yên tĩnh lại.

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao con lại biến thành bộ dạng này?"

Trong lòng Hoàng hậu tràn đầy đau đớn, nước mắt cũng chảy xuống.

Nhưng Mộ Tử Liệt vẫn nhìn chằm chăm vào Ỷ Cầm bên cạnh, thỉnh thoảng nở nụ cười dâm đảng làm người ta chán ghét. Ỷ Cầm đã sớm bị hành động vừa rồi của Mộ Tử Liệt làm cho sợ ngây người, nếu không phải bởi vì hoàng hậu vẫn còn ở nơi này, nàng ta đã sớm chạy.

"Liệt Nhi, con nhìn mẫu thân một chút. Con nói xem rốt cuộc là người nào hại con! Mẫu hậu nhất định sẽ giúp con báo thù!"

Hoàng hậu chạy tới bên người Mộ Tử Liệt, nắm bờ vai của hắn lớn tiếng hỏi.

Ánh mắt của Mộ Tử Liệt còn chưa rời khỏi người Ỷ Cầm, hoàng hậu cũng quay đầu liếc mắt nhìn Ỷ Cầm. Trong lòng Ỷ Cầm lập tức thầm kêu không tốt, nàng ta vội vàng cúi đầu thật thấp, thân thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.

"Con muốn nàng sao?"

Giọng nói của Hoàng hậu trở nên dịu dàng, bà ta chỉ vào Ỷ Cầm nhẹ giọng hỏi.

Mộ Tử Liệt dùng sức gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Giữ nàng lại, ta sẽ nói cho ngươi biết, là ai hại ta!"

Trong lòng hoàng hậu lập tức có vài phần vui mừng, nếu thật sự như thế, như vậy coi như đưa mấy trăm cung nữ đi vào cũng có thể. Chỉ là bởi vì bà ta quá mức quan tâm, quá mức nóng nảy, lại bỏ quên giọng nói của Mộ Tử Liệt, trong giọng nói của hắn làm người ta cảm thấy không thích hợp.

Ỷ Cầm vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoảng nói: "Nương nương, nô tỳ đi theo người nhiều năm như vậy. Cái gì đều không cầu xin, chỉ cầu Hoàng hậu nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này. Sau này nô tỳ chắc chắn sẽ toàn lực giúp đỡ Hoàng hậu nương nương!"

Giọng nói của nàng ta mang theo run rẩy, thân thể càng thêm run rẩy không ngừng. Nàng ta có thể tưởng tượng ra được sau khi bản thân lưu lại sẽ gặp phải tình huống thế nào, nếu Mộ Tử Liệt lúc bình thường, như vậy nàng ta còn có mấy phần may mắn. Nhưng bây giờ rõ ràng Mộ Tử Liệt đã không bình thường, mà hoàng hậu lại không nhìn ra. Nàng ta không dám nói xấu Mộ Tử Liệt nửa câu, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm vị hoàng hậu kia càng thêm chán ghét nàng ta, cho nên nàng ta chỉ có thể cầu xin hoàng hậu như vậy.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ỷ Cầm, lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo Bổn cung nhiều năm, vì bản cung làm nhiều chuyện như vậy. Vốn cũng nên thưởng cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể làm Liệt Nhi trở lại bình thường, như vậy sau này Bổn cung sẽ để người làm trắc phi cho Liệt Nhi, Liệt Nhi có thể nhìn trúng ngươi, là phúc khí của ngươi!"

Nói xong, cũng không để ý tiếng khóc và cầu xin của Ỷ Cầm, tháo sợi dây trên người Mộ Tử Liệt ra, sau đó lại dẫn những người khác đi ra ngoài.

Bên trong phòng lập tức vang lên từng trận tiếng kêu thê thảm, thị vệ canh giữ phía ngoài vẫn vẻ mặt không biểu cảm. Mà hoàng hậu cũng mang người rời đi trước!

Hoàng hậu nằm ở trên giường êm, chờ cung nữ mang Ỷ Cầm trở về.

Đại khái chờ hai canh giờ sau, rốt cuộc Ỷ Cầm cũng bị mang về. Mặc dù nàng ta đã tắm rửa qua, nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn vết thương bị đánh, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Hoàng hậu đứng từ trên giường êm dậy, đi tới trước mặt Ỷ Cầm, cười nói: "Khổ cực cho ngươi rồi. Sau này Bổn cung thưởng cho ngươi, mới vừa rồi Liệt Nhi đã nói gì với ngươi? Hiện tại nó có khỏe lên chút nào không?"

Ỷ Cầm hơi nhíu mày một cái, nếu nói Mộ Tử Liệt bình thường, như vậy cũng chỉ bình thường ở trên phương diện kia. Trong hai canh giờ này, nàng ta không ngừng bị hành hạ, nhận hết khuất nhục. Nàng ta vì hoàng hậu làm nhiều chuyện như vậy, nhưng quay đầu lại chỉ lấy được kết quả như thế, nàng ta không cam lòng, nàng ta oán, nàng ta càng hận hơn.

Nhưng nàng ta chỉ là một nô tỳ, coi như hận đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi vận mệnh của mình.

"Ngài ấy vẫn giống lúc trước. Không khác biệt gì!"

Hoàng hậu lạnh mặt, nổi giận nói: "Làm sao có thể!"

Bỗng nhiên, Ỷ Cầm cười lạnh mấy tiếng, nàng ta ngước mắt lên, nhìn hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương, Tứ hoàng tử đã điên rồi. Chẳng lẽ bây giờ ngài vẫn không thể chấp nhận sự thật này sao? Coi như hắn muốn thân thể của nô tỳ, nhưng hắn vẫn là một người điên. Ngài không hiếu kỳ, vì sao hoàng thượng ra lệnh, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào. Nhưng Hoàng hậu lại không bị ngăn cản, Hoàng hậu không cảm thấy kỳ quái sao? Đây đều là Tam hoàng tử đang trả thù ngài, ngài hại chết con trai của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cũng phải hại chết con của ngài….”

"Im miệng!"

Hoàng hậu không nghĩ tới Ỷ Cầm luôn nghe lời bà ta, lúc này sẽ to gan không vâng lời bà ta như vậy. Nàng ta có thể leo lên giường Tứ hoàng tử, cũng là vinh hạnh của nàng ta, lại vẫn dám oán giận mình.

Bị hành hạ gần hai canh giờ, Ỷ Cầm đã quên mất sợ, nàng ta vẫn lộ ra vẻ giễu cợt, nói: "Chẳng qua là Hoàng hậu không muốn đối mặt mà thôi. Ban đầu nô tỳ đã nói, Hoàng hậu, ngài không đấu lại được Tam hoàng tử, không thể hốt hoảng như vậy. Ngài lại cứ muốn hại đứa bé trong bụng Tần trắc phi. Nói không chừng Bạch Tu Sinh và Tam hoàng tử đã đứng ở cùng trận tuyến, nếu không vì sao Bạch Tu Sinh nói một tháng sau này có thể công thành, lại chậm chạp không xuất hiện. Chẳng lẽ hoàng hậu không cảm thấy tò mò sao?"

Hiện tại tất cả mọi chuyện, đều không phải hoàng hậu có thể nắm trong tay. Bà ta không biết bản thân đi một bước kia, hơn nữa coi như bà ta biết rõ sẽ biến thành như vậy, bà ta cũng sẽ giết con của Mộ Thiếu Dục. Bởi vì bà ta không cho phép có người sinh con trước Mộ Tử Liệt..

Hoàng hậu không nổi giận giống vừa rồi nữa, chẳng qua là đột nhiên nhìn Ỷ Cầm, sau đó lạnh lùng nói: "Làm sao ngươi biết Bổn cung chỉ có một đứa con trai là nó!"

Ỷ Cầm cả kinh, chẳng lẽ hoàng hậu còn có con riêng. Không thể nào, những năm này bọn họ vẫn đi theo bên người hoàng hậu.

Chẳng qua là nàng ta cảm thấy ánh mắt của hoàng hậu càng ngày càng cổ quái, chợ nàng ta chỉ cảm thấy sống lưng run lên, lập tức hiểu ý tứ của hoàng hậu.

Nàng ta sờ sờ bụng của mình theo bản năng, coi như thật sự có, cũng không nhanh như vậy.

"Ban đầu hài tử trong bụng Phương thị cũng chưa chết. Hiện tại cũng hơn ba tháng rồi!"

Ỷ Cầm nghe vậy, trong lòng cả kinh. Không nghĩ tới hoàng hậu lại giấu chuyện này sâu như thế, ngay cả nàng ta cũng không biết.

Hoàng hậu nhìn bộ dạng thất kinh của Ỷ Cầm, lại nở nụ cười lạnh: "Tứ hoàng tử thích ngươi như vậy, vậy sau này ngươi liền đến chỗ Tứ hoàng tử phục vụ đi."

Nói xong liền phất tay một cái, bảo cung nữ kéo Ỷ Cầm xuống.

Ỷ Cầm sợ hãi đến không còn sức lực, vội vàng quỳ trên mặt đất, khóc nói: "Hoàng hậu nương nương, van cầu người bỏ qua cho nô tỳ. Tứ hoàng tử đã điên rồi, nhìn nô tỳ phục vụ ngài nhiều năm như vậy, hãy bỏ qua cho nô tỳ!"

Hoàng hậu giơ chân lên, hung hăng đạp một cước ở trên ngực Ỷ Cầm, lạnh lùng nói: "Cho ngươi đi phục vụ Tứ hoàng tử là phúc khí của ngươi, coi như nó thật sự điên rồi, như vậy cũng phải có người ở bên cạnh nó phục vụ. Nó thích người như vậy, đó cũng là phúc khí của ngươi!"

Nói xong liền phất tay một cái, cung nữ một bên lập tức kéo Ỷ Cầm đi ra ngoài

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương