Đích Nữ Muốn Hưu Phu
-
Chương 207: Tần Tuyết Như bày độc kế
Hôm nay, trong lòng Trịnh Anh Anh tràn đầy vui mừng, chỉ là đơn giản như vậy còn chưa đủ. Nhìn thấy Mộ Thiếu Dục xoay người muốn đi, liền cố ý đưa chân sãi bước đi đến bên người Mộ Thiếu Dục, sau đó lại cố ý làm trượt chân, người cũng thuận thế ngã vào trong ngực Mộ Thiếu Dục. Cảnh tượng này làm tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
Trịnh Anh Anh cảm giác được nóng bỏng trên người Mộ Thiếu Dục, trong lòng càng thêm vui mừng không thôi. Sau đó cố làm nhăn nhó với ngượng ngùng dời thân thể đi, hơi khom người chào, thấp giọng nói: "Đa tạ biểu ca!"
Lúc này, nàng mới vào phủ.
Chẳng qua là chuyện hôm nay, nhất định sẽ truyền vào trong cung cùng với trong phủ. Cho nên Trịnh Anh Anh càng thêm vui mừng không thôi, coi như gả cho Mộ Thiếu Dục làm thiếp thì như thế nào, chỉ cần có thể lấy được tim của hắn, là thê tử hay thiếp có cái gì khác nhau chứ. Đến lúc đó để cho hắn phế thê tử, nâng nàng lên, cũng không giống như nhau sao.
Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu Trịnh Anh Anh cũng chưa từng buông tha, nàng vẫn luôn đang chờ cơ hội. Rốt cuộc, cơ hội tới!
Tần Thư Dao bực mình trở lại Hinh Hương Viện của mình, vốn là muốn một mình yên tĩnh. Lại không nghĩ rằng Tần Tuyết Như lại mang theo Tiết Nhã cùng nhau đi tới.
Vốn nàng không thích hai người bọn họ, liền nói với nha hoàn canh cửa: "Hãy nói thân thể ta không thoải mái!"
Chẳng qua là vừa mới nói xong, liền truyền đến tiếng cười của Tần Tuyết Như: "Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái chỗ nào? Phải gọi đại phu tới bắt mạch cho tỷ tỷ một chút!"
Mặc dù chưa qua hai ngày, nhưng mà Tần Tuyết Như cũng dần dần đi ra khỏi ám ảnh. Bởi vì nàng ta biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể ngã xuống, càng không thể ở trước mặt Tần Thư Dao ngã xuống.
Lúc Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì nàng để cho đám người Tuyết Ảnh đi ngăn Mộ Thiếu Dục, cho nên người trong viện tử này cũng không phải là người thân thiết với mình. Điều này làm cho nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt, nếu Tĩnh Nguyệt vẫn còn, nhất định có thể giúp nàng ngăn cản.
Xem ra, quả thật nàng cũng nên bồi dưỡng hai tâm phúc nữa, nếu không dùng người của Mộ Thiếu Dục, cuối cùng lại không tốt lắm.
"Không có gì đáng ngại, chỉ có chút nhức đầu thôi!" Tần Thư Dao điều chỉnh tâm tình của mình, liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, nhẹ giọng nói: "Muội muội không ở trong phòng nghỉ ngơi, sao lại chạy tới đây!"
Tần Tuyết Như tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh Tần Thư Dao, sau đó cũng ngồi xuống, lôi kéo tay Tần Thư Dao, gương mặt chân thành, trên mặt cũng có nước mắt: "Hôm đó nếu không phải tỷ tỷ cứu giúp, hôm nay đã sớm không còn Như Nhi. Ta biết hai ngày này, trong lòng mẫu thân lo âu, cho nên mới trút giận lên Cầm tỷ tỷ. Nhưng mà cho tới bây giờ trong lòng muội muội đều chưa từng trách tỷ tỷ."
Nói xong, nàng ta mới cầm khăn lên lau nước mắt trên gương mặt, lại nói: "Hôm nay ta tới chỗ tỷ tỷ, chính là mời tỷ tỷ đến trong sân ta ngồi chơi. Cũng muốn đa tạ tỷ tỷ hôm đó cứu mạng!"
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, càng giống như là chồn đến chúc tết gà. Chẳng qua là lúc này trong lòng nàng bực mình không thôi, chỉ cảm thấy trong ngực có một làn khí không cách nào biến mất được: "Có thể có rượu uống?"
Trong đôi mắt Tần Tuyết Như thoáng qua một chút vui mừng, lập tức lại cúi đầu nói: "Tất nhiên là có. Còn là Quế Hoa Tửu tỷ tỷ thích uống nhất." Nói xong, liền thuận thế muốn đỡ Tần Thư Dao, tuy nhiên nàng ta bị Tần Thư Dao đẩy ra.
Bản thân Tần Thư Dao đi ở phía trước, nàng chỉ muốn tìm một chỗ phát tiết một chút, ngay cả uống rượu say thì như thế nào, ngay cả biết Tần Tuyết Như không thể nào đơn giản mời nàng uống rượu thì như thế nào. Nàng uổng công sống thêm một lần, còn không bằng lựa chọn bị người hại chết cho rồi.
Tần Tuyết Như cũng không gấp gáp, chẳng qua là đi theo sau lưng Tần Thư Dao, trên mặt cũng nở một nụ cười đắc ý.
Đợi sau khi một đám người đến Như Ý Uyển, mới phát hiện thì ra là Tần Tuyết Như cũng đã sớm chuẩn bị tốt một bàn rượu và thức ăn.
Trước hết Tần Tuyết Như để cho Tần Thư Dao ngồi xuống, sau đó lại tự mình rót đầy rượu cho nàng, rồi rót cho mình một ly rượu, sau đó mới cười nói: "Người trong phủ đều nói tâm địa tỷ tỷ như Bồ Tát, lúc trước muội muội ngu muội, lại khắp nơi đối nghịch với tỷ tỷ. Hôm nay mới biết tỷ tỷ thật là tốt, kính xin tỷ tỷ chớ trách! Chén rượu này, chính là lúc trước ta không hiểu chuyện, chọc tỷ tỷ tức giận. Vì tỷ tỷ nói xin lỗi."♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Nói xong Tần Tuyết Như cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tần Thư Dao chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, cũng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Vị cay và một chút vị ngọt lập tức chạy qua cổ họng của nàng, nàng lại cảm thấy một chút cũng không đủ, lại vì mình rót một chén.
Tần Tuyết Như thấy thế, trong lòng vui mừng không thôi, cũng rót cho mình đầy rượu: "Một chén này là cám ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ, ngày đó nếu không có tỷ tỷ cứu giúp, hôm nay muội muội cũng sẽ không đứng ở chỗ này!"
Nói xong lại uống một hơi cạn sạch, mà Tần Thư Dao cũng cầm ly rượu lên uống.
Tới lui như vậy sau mười mấy lần, rốt cuộc Tần Thư Dao cảm thấy trước mắt có chút hỗn loạn, nàng biết đây là uống say, tuy nhiên nàng còn muốn uống rượu. Mà Tần Tuyết Như cũng đã sớm buông ly rượu trong tay xuống, chẳng qua là thỉnh thoảng rót rượu cho Tần Thư Dao.
Rốt cuộc Tần Thư Dao ở trong mơ mơ màng màng ngủ mất, Tần Tuyết Như nhìn Tần Thư Dao nằm ở trên bàn, không nhúc nhích, trên mặt mới lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Hiện tại nên làm như thế nào!"
Tiết Nhã cũng đã sớm đợi không kịp, hôm đó nếu không phải vì lời của Tần Thư Dao, ả cũng sẽ không bị làm nhục như thế kia.
Tần Tuyết Như ra hiệu cho Mạt Hương, Mạt Hương lập tức hiểu ý, đi ra ngoài cửa kêu một bà tử vào, mang ba tên sai vặt đi vào trong.
Mà trong thời gian này, Tần Tuyết Như liền cố ý la lớn: "Tỷ tỷ, tỷ say? Không bằng ta đưa tỷ đi nhà kề* nghỉ ngơi một chút nhé." (*nhà kề là một phần trong khu nhà tứ hợp, Tứ Hợp Viện)
Nói xong, Tần Tuyết Như liền bảo người đỡ Tần Thư Dao đến nhà kề, sau đó lại bảo bọn nha hoàn canh giữ ở cửa, mặc kệ nghe được âm thanh gì đều không được mở cửa.
Sau đó liền thấy Mạt Hương mang người vào cửa, mà những nha hoàn cũng làm như không thấy, chẳng qua là lẳng lặng canh giữ ở cửa.
Mấy tên sai vặt này hoàn toàn không phải là người trong phủ, mà là mấy kẻ lang thang bên ngoài, chỉ là được chỗ tốt từ Tần Tuyết Như, cho nên mới bị Tần Tuyết Như mang vào trong phủ, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nằm trên giường, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huống chi bọn họ còn được không ít bạc đâu.
Nói xong, bọn họ liền bắt đầu đi về phía trên giường, mà lúc này ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng thét chói tai. Mấy người kia biết ngoài cửa có nha hoàn coi chừng, coi như là có người ngoài tới cũng không cần lo lắng. Cho nên hoàn toàn không để ý tới, tay chân cũng nhanh hơn, đi tới trước giường, chính là khi muốn bỏ đi áo ngoài của Tần Thư Dao. Cửa lại bị một người đạp văng.
Ba gã đại hán kia nhìn thấy một nam tử tuấn tú đi vào, trong lòng chấn động, trong lòng lại cân nhắc, chỉ chốc lát lại thấy trên tay người nọ còn cầm kiếm, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu gào nói: "Kính xin công tử tha mạng, chúng ta cũng là bị ép!"
Mắt Mộ Thiếu Dục đỏ bừng, nhìn Tần Thư Dao nằm ở trên giường, lại liếc nhìn ba gã nam tử quỳ trên mặt đất. Thật may là xiêm áo Tần Thư Dao còn đầy đủ không sứt mẻ gì, nếu không lúc này hắn nhất định phải chém hai tay của bọn họ.
Chẳng qua là như thế thì thế nào, Mộ Thiếu Dục cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy. Hắn giơ kiếm trong tay lên.
Ba người kia thấy thế lập tức thấy không được, muốn bò dậy, chạy trốn. Nhưng mà lúc này cũng đã muộn. Mộ Thiếu Dục giơ kiếm lên, nhảy người lên, xoay người một cái nữa, tay trái ba người kia nhất tề rớt xuống.
Mà ba người kia cũng lớn tiếng kêu thảm lên.
Lúc này, Tần Tuyết Như nghe tin chạy tới, thấy trên đầy đất máu tươi, sợ thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Mộ Thiếu Dục quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, hắn biết tất cả chuyện này đều là một tay Tần Tuyết Như bày ra, còn uổng phí ngày đó Tần Thư Dao cứu nàng.
Tần Tuyết Như nhìn kiếm trên tay Mộ Thiếu Dục còn đang nhỏ máu, mà mắt Mộ Thiếu Dục cũng rất đỏ bừng, hai tay nàng ta chống đất, không ngừng lùi về phía sau, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.
Trịnh Anh Anh cảm giác được nóng bỏng trên người Mộ Thiếu Dục, trong lòng càng thêm vui mừng không thôi. Sau đó cố làm nhăn nhó với ngượng ngùng dời thân thể đi, hơi khom người chào, thấp giọng nói: "Đa tạ biểu ca!"
Lúc này, nàng mới vào phủ.
Chẳng qua là chuyện hôm nay, nhất định sẽ truyền vào trong cung cùng với trong phủ. Cho nên Trịnh Anh Anh càng thêm vui mừng không thôi, coi như gả cho Mộ Thiếu Dục làm thiếp thì như thế nào, chỉ cần có thể lấy được tim của hắn, là thê tử hay thiếp có cái gì khác nhau chứ. Đến lúc đó để cho hắn phế thê tử, nâng nàng lên, cũng không giống như nhau sao.
Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu Trịnh Anh Anh cũng chưa từng buông tha, nàng vẫn luôn đang chờ cơ hội. Rốt cuộc, cơ hội tới!
Tần Thư Dao bực mình trở lại Hinh Hương Viện của mình, vốn là muốn một mình yên tĩnh. Lại không nghĩ rằng Tần Tuyết Như lại mang theo Tiết Nhã cùng nhau đi tới.
Vốn nàng không thích hai người bọn họ, liền nói với nha hoàn canh cửa: "Hãy nói thân thể ta không thoải mái!"
Chẳng qua là vừa mới nói xong, liền truyền đến tiếng cười của Tần Tuyết Như: "Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái chỗ nào? Phải gọi đại phu tới bắt mạch cho tỷ tỷ một chút!"
Mặc dù chưa qua hai ngày, nhưng mà Tần Tuyết Như cũng dần dần đi ra khỏi ám ảnh. Bởi vì nàng ta biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể ngã xuống, càng không thể ở trước mặt Tần Thư Dao ngã xuống.
Lúc Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì nàng để cho đám người Tuyết Ảnh đi ngăn Mộ Thiếu Dục, cho nên người trong viện tử này cũng không phải là người thân thiết với mình. Điều này làm cho nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt, nếu Tĩnh Nguyệt vẫn còn, nhất định có thể giúp nàng ngăn cản.
Xem ra, quả thật nàng cũng nên bồi dưỡng hai tâm phúc nữa, nếu không dùng người của Mộ Thiếu Dục, cuối cùng lại không tốt lắm.
"Không có gì đáng ngại, chỉ có chút nhức đầu thôi!" Tần Thư Dao điều chỉnh tâm tình của mình, liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, nhẹ giọng nói: "Muội muội không ở trong phòng nghỉ ngơi, sao lại chạy tới đây!"
Tần Tuyết Như tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh Tần Thư Dao, sau đó cũng ngồi xuống, lôi kéo tay Tần Thư Dao, gương mặt chân thành, trên mặt cũng có nước mắt: "Hôm đó nếu không phải tỷ tỷ cứu giúp, hôm nay đã sớm không còn Như Nhi. Ta biết hai ngày này, trong lòng mẫu thân lo âu, cho nên mới trút giận lên Cầm tỷ tỷ. Nhưng mà cho tới bây giờ trong lòng muội muội đều chưa từng trách tỷ tỷ."
Nói xong, nàng ta mới cầm khăn lên lau nước mắt trên gương mặt, lại nói: "Hôm nay ta tới chỗ tỷ tỷ, chính là mời tỷ tỷ đến trong sân ta ngồi chơi. Cũng muốn đa tạ tỷ tỷ hôm đó cứu mạng!"
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, càng giống như là chồn đến chúc tết gà. Chẳng qua là lúc này trong lòng nàng bực mình không thôi, chỉ cảm thấy trong ngực có một làn khí không cách nào biến mất được: "Có thể có rượu uống?"
Trong đôi mắt Tần Tuyết Như thoáng qua một chút vui mừng, lập tức lại cúi đầu nói: "Tất nhiên là có. Còn là Quế Hoa Tửu tỷ tỷ thích uống nhất." Nói xong, liền thuận thế muốn đỡ Tần Thư Dao, tuy nhiên nàng ta bị Tần Thư Dao đẩy ra.
Bản thân Tần Thư Dao đi ở phía trước, nàng chỉ muốn tìm một chỗ phát tiết một chút, ngay cả uống rượu say thì như thế nào, ngay cả biết Tần Tuyết Như không thể nào đơn giản mời nàng uống rượu thì như thế nào. Nàng uổng công sống thêm một lần, còn không bằng lựa chọn bị người hại chết cho rồi.
Tần Tuyết Như cũng không gấp gáp, chẳng qua là đi theo sau lưng Tần Thư Dao, trên mặt cũng nở một nụ cười đắc ý.
Đợi sau khi một đám người đến Như Ý Uyển, mới phát hiện thì ra là Tần Tuyết Như cũng đã sớm chuẩn bị tốt một bàn rượu và thức ăn.
Trước hết Tần Tuyết Như để cho Tần Thư Dao ngồi xuống, sau đó lại tự mình rót đầy rượu cho nàng, rồi rót cho mình một ly rượu, sau đó mới cười nói: "Người trong phủ đều nói tâm địa tỷ tỷ như Bồ Tát, lúc trước muội muội ngu muội, lại khắp nơi đối nghịch với tỷ tỷ. Hôm nay mới biết tỷ tỷ thật là tốt, kính xin tỷ tỷ chớ trách! Chén rượu này, chính là lúc trước ta không hiểu chuyện, chọc tỷ tỷ tức giận. Vì tỷ tỷ nói xin lỗi."♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Nói xong Tần Tuyết Như cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tần Thư Dao chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, cũng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Vị cay và một chút vị ngọt lập tức chạy qua cổ họng của nàng, nàng lại cảm thấy một chút cũng không đủ, lại vì mình rót một chén.
Tần Tuyết Như thấy thế, trong lòng vui mừng không thôi, cũng rót cho mình đầy rượu: "Một chén này là cám ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ, ngày đó nếu không có tỷ tỷ cứu giúp, hôm nay muội muội cũng sẽ không đứng ở chỗ này!"
Nói xong lại uống một hơi cạn sạch, mà Tần Thư Dao cũng cầm ly rượu lên uống.
Tới lui như vậy sau mười mấy lần, rốt cuộc Tần Thư Dao cảm thấy trước mắt có chút hỗn loạn, nàng biết đây là uống say, tuy nhiên nàng còn muốn uống rượu. Mà Tần Tuyết Như cũng đã sớm buông ly rượu trong tay xuống, chẳng qua là thỉnh thoảng rót rượu cho Tần Thư Dao.
Rốt cuộc Tần Thư Dao ở trong mơ mơ màng màng ngủ mất, Tần Tuyết Như nhìn Tần Thư Dao nằm ở trên bàn, không nhúc nhích, trên mặt mới lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Hiện tại nên làm như thế nào!"
Tiết Nhã cũng đã sớm đợi không kịp, hôm đó nếu không phải vì lời của Tần Thư Dao, ả cũng sẽ không bị làm nhục như thế kia.
Tần Tuyết Như ra hiệu cho Mạt Hương, Mạt Hương lập tức hiểu ý, đi ra ngoài cửa kêu một bà tử vào, mang ba tên sai vặt đi vào trong.
Mà trong thời gian này, Tần Tuyết Như liền cố ý la lớn: "Tỷ tỷ, tỷ say? Không bằng ta đưa tỷ đi nhà kề* nghỉ ngơi một chút nhé." (*nhà kề là một phần trong khu nhà tứ hợp, Tứ Hợp Viện)
Nói xong, Tần Tuyết Như liền bảo người đỡ Tần Thư Dao đến nhà kề, sau đó lại bảo bọn nha hoàn canh giữ ở cửa, mặc kệ nghe được âm thanh gì đều không được mở cửa.
Sau đó liền thấy Mạt Hương mang người vào cửa, mà những nha hoàn cũng làm như không thấy, chẳng qua là lẳng lặng canh giữ ở cửa.
Mấy tên sai vặt này hoàn toàn không phải là người trong phủ, mà là mấy kẻ lang thang bên ngoài, chỉ là được chỗ tốt từ Tần Tuyết Như, cho nên mới bị Tần Tuyết Như mang vào trong phủ, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nằm trên giường, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huống chi bọn họ còn được không ít bạc đâu.
Nói xong, bọn họ liền bắt đầu đi về phía trên giường, mà lúc này ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng thét chói tai. Mấy người kia biết ngoài cửa có nha hoàn coi chừng, coi như là có người ngoài tới cũng không cần lo lắng. Cho nên hoàn toàn không để ý tới, tay chân cũng nhanh hơn, đi tới trước giường, chính là khi muốn bỏ đi áo ngoài của Tần Thư Dao. Cửa lại bị một người đạp văng.
Ba gã đại hán kia nhìn thấy một nam tử tuấn tú đi vào, trong lòng chấn động, trong lòng lại cân nhắc, chỉ chốc lát lại thấy trên tay người nọ còn cầm kiếm, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu gào nói: "Kính xin công tử tha mạng, chúng ta cũng là bị ép!"
Mắt Mộ Thiếu Dục đỏ bừng, nhìn Tần Thư Dao nằm ở trên giường, lại liếc nhìn ba gã nam tử quỳ trên mặt đất. Thật may là xiêm áo Tần Thư Dao còn đầy đủ không sứt mẻ gì, nếu không lúc này hắn nhất định phải chém hai tay của bọn họ.
Chẳng qua là như thế thì thế nào, Mộ Thiếu Dục cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy. Hắn giơ kiếm trong tay lên.
Ba người kia thấy thế lập tức thấy không được, muốn bò dậy, chạy trốn. Nhưng mà lúc này cũng đã muộn. Mộ Thiếu Dục giơ kiếm lên, nhảy người lên, xoay người một cái nữa, tay trái ba người kia nhất tề rớt xuống.
Mà ba người kia cũng lớn tiếng kêu thảm lên.
Lúc này, Tần Tuyết Như nghe tin chạy tới, thấy trên đầy đất máu tươi, sợ thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Mộ Thiếu Dục quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, hắn biết tất cả chuyện này đều là một tay Tần Tuyết Như bày ra, còn uổng phí ngày đó Tần Thư Dao cứu nàng.
Tần Tuyết Như nhìn kiếm trên tay Mộ Thiếu Dục còn đang nhỏ máu, mà mắt Mộ Thiếu Dục cũng rất đỏ bừng, hai tay nàng ta chống đất, không ngừng lùi về phía sau, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook