Đích Nữ Là Nữ Phụ
-
Chương 25: Lưu Thiên Thiên công chúa An Nam quốc (3)
Ta dùng tay bắt lấy con vịt xanh đó, hung hăng, cau mày, nói, "Mi, muốn chết!?!?!?"
Con vịt xanh kia liền ô ô chuyển giọng, "Oa, ngươi bắt nạt gia, gia đi mách Hệ thống ca ca a... "
Chậm rãi buông lỏng con vật trong tay, ta có chút kỳ dị hỏi, "Ngươi, chui ra từ quyển bí tịch kia, vậy ngươi tột cùng là thứ gì?"
"Gia chính là Ngạn Thiên Chi Danh Tuyệt Tuyệt Đỉnh Hỏa Lục Anh Tinh Nhạn Chi Bỉ Ngạn Lục Lục Thiên Gia Ban Hoa Ngân Tử Kim Châm Vưu Vật Thiên Giới Thiên Bỉ Nhan ---- Tuyết Ái Thanh Lục Ngạn Kiều Lục Dậu Dậu Thiên Nhi!" , Cất to giọng, con vịt xanh cao hứng dõng dạc nói.
Ta nghe xong liền phải mất ba mươi giây đứng hình, một phút để hồi thần, xong, liền nói, bàn tay chậm chuyển động, "Ngươi đùa với ta sao, tên ai lại dài như vậy, cái gì mà Ngạn, cái gì mà Lục, cái gì mà, a a a a, đau não quá đi!", bàn tay vung lên ném con vịt xanh bay ra xa tới tận cửa sổ, tiếng gào thét vang lên khắp phòng.
Ta nghĩ tiếng hét khi nãy của ta sẽ kinh động chúng nhân trong Tiêu phủ, nào ngờ mọi chuyện lại im lìm hơn ta tưởng.
Khó hiểu nghĩ ngợi, con vịt có cái tên rất dài kia bay lại chỗ ta, lượn lờ qua lại, mở miệng giải thích, "Khi gia đây xuất hiện, thời gian sẽ dừng lại. Vì vậy ngươi cũng rất dễ dàng để... "
Con vịt kia chưa kịp nói xong, ta liền chen ngang hai chữ, "Ăn cắp!"
Con vịt có chút tức giận, dùng hai cái chân ra quyền song phi cước hướng ta mà đạp.
Bi trúng một cước kia thật cũng không có bị gì nặng, chỉ là, có chút choáng váng.
"Ngươi cố mà luyện tập, từ bây giờ gia sẽ trở thành người chỉ dẫn cho ngươi... ", ngáp dài một cái, con vịt lại nói tiếp, "Ta đi ngủ trước đây, goodbye~", nói rồi con vịt trở lại vào trong quyển bí tịch, bí tịch chậm đóng lại, bay trở về trên giường của ta, nằm im như chẳng có việc gì.
Ta đứng đó, có chút quái dị mà nhìn chăm chú quyến bí tịch, lòng tự hỏi, con vịt kia biết nói tiếng Anh? thật sự lúc nhìn và lúc nghĩ rất khác nhau!
Thanh Thúy là nha hoàn cạnh Tiêu bà bà, phía bên ngoài vì bị thời gian dừng lại nên đã đứng rất lâu ngoài nắng, khiến cho đầu óc có chút choáng váng, sau khi thời gian không còn đứng yên, nàng nhanh chóng bước vào bên trong, đem lời của Tiêu bà bà đã nói chuyển cho ta.
"Đại tiểu thư, Tiêu lão phu nhân bảo nô tì chuyển lời với người rằng, hai ngày sau đại tiệc công chúa An Nam quốc cùng hoàng đế Thanh Tiền quốc thành thân, nói rằng người phải chuẩn bị thật tốt để đi cùng lão phu nhân, tuyệt nhiên người cũng có thể đem theo vài muội muội trong Tiêu phủ đi cùng.", Thanh Thúy cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người nhìn ta mà nói.
Chỉ đơn thuần ta gật gật đầu, rồi chậm chạp phất tay, "Ta đã hiểu, người lui đi, ta tuyệt đối sẽ hảo chuẩn bị."
Tiêu gia là gia thế hào môn, trong triều chức vụ không nhỏ, nay được mời đi dư đại hôn cũng không có gì lạ. Hơn nữa, trong đại hôn kia chắc chắn có không ít vương tôn công tử, Tiêu bà bà nói như vậy, thật chất cũng không có sai lệch mấy, bà là muốn đứa cháu gái mình được lọt vào trong mắt của gia tộc danh giá, có được một địa vị và danh phận tốt, hết thảy, bà đều là lo cho đứa cháu gái mà thôi.
Con vịt xanh kia liền ô ô chuyển giọng, "Oa, ngươi bắt nạt gia, gia đi mách Hệ thống ca ca a... "
Chậm rãi buông lỏng con vật trong tay, ta có chút kỳ dị hỏi, "Ngươi, chui ra từ quyển bí tịch kia, vậy ngươi tột cùng là thứ gì?"
"Gia chính là Ngạn Thiên Chi Danh Tuyệt Tuyệt Đỉnh Hỏa Lục Anh Tinh Nhạn Chi Bỉ Ngạn Lục Lục Thiên Gia Ban Hoa Ngân Tử Kim Châm Vưu Vật Thiên Giới Thiên Bỉ Nhan ---- Tuyết Ái Thanh Lục Ngạn Kiều Lục Dậu Dậu Thiên Nhi!" , Cất to giọng, con vịt xanh cao hứng dõng dạc nói.
Ta nghe xong liền phải mất ba mươi giây đứng hình, một phút để hồi thần, xong, liền nói, bàn tay chậm chuyển động, "Ngươi đùa với ta sao, tên ai lại dài như vậy, cái gì mà Ngạn, cái gì mà Lục, cái gì mà, a a a a, đau não quá đi!", bàn tay vung lên ném con vịt xanh bay ra xa tới tận cửa sổ, tiếng gào thét vang lên khắp phòng.
Ta nghĩ tiếng hét khi nãy của ta sẽ kinh động chúng nhân trong Tiêu phủ, nào ngờ mọi chuyện lại im lìm hơn ta tưởng.
Khó hiểu nghĩ ngợi, con vịt có cái tên rất dài kia bay lại chỗ ta, lượn lờ qua lại, mở miệng giải thích, "Khi gia đây xuất hiện, thời gian sẽ dừng lại. Vì vậy ngươi cũng rất dễ dàng để... "
Con vịt kia chưa kịp nói xong, ta liền chen ngang hai chữ, "Ăn cắp!"
Con vịt có chút tức giận, dùng hai cái chân ra quyền song phi cước hướng ta mà đạp.
Bi trúng một cước kia thật cũng không có bị gì nặng, chỉ là, có chút choáng váng.
"Ngươi cố mà luyện tập, từ bây giờ gia sẽ trở thành người chỉ dẫn cho ngươi... ", ngáp dài một cái, con vịt lại nói tiếp, "Ta đi ngủ trước đây, goodbye~", nói rồi con vịt trở lại vào trong quyển bí tịch, bí tịch chậm đóng lại, bay trở về trên giường của ta, nằm im như chẳng có việc gì.
Ta đứng đó, có chút quái dị mà nhìn chăm chú quyến bí tịch, lòng tự hỏi, con vịt kia biết nói tiếng Anh? thật sự lúc nhìn và lúc nghĩ rất khác nhau!
Thanh Thúy là nha hoàn cạnh Tiêu bà bà, phía bên ngoài vì bị thời gian dừng lại nên đã đứng rất lâu ngoài nắng, khiến cho đầu óc có chút choáng váng, sau khi thời gian không còn đứng yên, nàng nhanh chóng bước vào bên trong, đem lời của Tiêu bà bà đã nói chuyển cho ta.
"Đại tiểu thư, Tiêu lão phu nhân bảo nô tì chuyển lời với người rằng, hai ngày sau đại tiệc công chúa An Nam quốc cùng hoàng đế Thanh Tiền quốc thành thân, nói rằng người phải chuẩn bị thật tốt để đi cùng lão phu nhân, tuyệt nhiên người cũng có thể đem theo vài muội muội trong Tiêu phủ đi cùng.", Thanh Thúy cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người nhìn ta mà nói.
Chỉ đơn thuần ta gật gật đầu, rồi chậm chạp phất tay, "Ta đã hiểu, người lui đi, ta tuyệt đối sẽ hảo chuẩn bị."
Tiêu gia là gia thế hào môn, trong triều chức vụ không nhỏ, nay được mời đi dư đại hôn cũng không có gì lạ. Hơn nữa, trong đại hôn kia chắc chắn có không ít vương tôn công tử, Tiêu bà bà nói như vậy, thật chất cũng không có sai lệch mấy, bà là muốn đứa cháu gái mình được lọt vào trong mắt của gia tộc danh giá, có được một địa vị và danh phận tốt, hết thảy, bà đều là lo cho đứa cháu gái mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook