Đích Nữ Là Nữ Phụ
-
Chương 1: Xuyên qua, ta là nữ phụ
"À há, kết cục là Tiêu Mễ Ái Lam chết á? Bị ngược như vậy rồi sau đó lại bị nữ chính bức tử, cũng tội a." Ta nằm trong chăn, tay cầm quyển tiểu thuyết, vừa đọc vừa lẩm ba lẩm bẩm một mình, với âm lượng vừa đủ bản thân nghe được.
Tiếp đó, ta gấp quyển tiểu thuyết lại, đặt sang một bên. Sau đó ta nhướng người tắt đi chiếc đèn ngủ, rồi lui vê chỗ cũ, dùng chăn đắp sơ lên người, khép mắt lại, cũng đã hơn 2 giờ sáng rồi gì, phải ngủ thôi a!
Khoảng chừng vài phút sau, ta dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Quyển tiểu thuyết bỗng chốc hiện ra một thứ ánh sáng chói lóa, từng trang tiểu thuyết cứ dần mở ra. Nhanh chống quyển tiểu thuyết vụt tắt đi ánh sáng, những trang tiểu thuyết cũng đã đóng lại như cũ. Còn ta thì cũng bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng, không còn một dấu vết nào của ta lưu lại.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư... " Một tiểu cô nương lay lay ta, miệng gọi có vẻ hơi hoảng loạn.
Ta khẽ mở mắt, ánh mắt trời từ đâu đó chiếu vào rất chói, làm ta phải nhắm mắt lại một cách cực nhanh.
Ta lại một lần nữa mở mắt, lần này ta nheo mắt lại một chút, sau đó mới hoàn toàn mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp.
Mới vừa xoay đầu, đã liền thấy một vị tiểu cô nương, trông vẻ mặt sợ sệt tái xanh, chắc là gặp quỷ rồi: "Ngươi là... ?" Ta cất giọng hỏi vị tiểu cô nương phía sau.
"Đại tiểu thư, người sao vậy?" Nghe ta hỏi như vậy thì vị tiểu cô nương mặt đã xanh lại còn xanh hơn, ta hỏi có gì sai à?
Đại tiểu thư? Là gọi ai chứ, ta rõ ràng là Mạc Ly Niên!
Ta ngơ ngác, sau đó đứng dậy khỏi ghế, nhìn một lượt xung quanh, mà than thầm, đây là cái nơi quái nào?
"Đại tiểu thư, người có chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nói lo lắng của vị tiểu cô nương, ta liền đi tới vịn chặt bờ vai nhỏ của vị tiểu cô nương, mà hỏi: "Ngươi gọi ai là 'Đại tiểu thư'? Nơi này là nơi nào? Ai đưa ta tới đây?"
Bị ta hỏi một tràng, nên tiểu cô nương lại càng hốt hoảng hơn, lắp bắp hỏi ngược lại ta: "Đ... Đại... Tiểu... Thư... Người bị sao vậy?"
Quả nhiên tiểu cô nương này gọi ta là 'Đại tiểu thư', mà ta có phải là 'Đại tiểu thư gì gì đó đâu nhỉ? Lúc nãy nhìn sơ nơi này một lượt, lại nhìn tiếp y phục của tiểu cô nương cùng những người ở đây thì trong tạp niệm của ta đã mách bảo rằng bản thân ta xuyên không, nhưng mà vẫn là chưa chắc chắn được!
Khi đã chắc chắn bản thân là 'Đại tiểu thư', mơ hồ cũng đoán ra bản thân xuyên qua, thì ta cũng không rãnh hỏi lại thêm lần nữa: "Nơi đây là nơi nào?"
Tiểu cô nương cũng chỉ biết nghe câu hỏi của ta, rồi trả lời: "T... Thưa, Đại tiểu thư, đây là Tiêu Phủ."
Tiêu phủ? Ta buông bả vai của tiểu cô nương ra: "Vậy đây là thuộc triều đại nào? Năm bao nhiêu?"
Tiểu cô nương dần trấn tĩnh lại bản thân sau khi ta buông bả vai ra, chậm một lúc mới trả lời: "Thưa, hiện tại bây giờ là triều đại Long Hi, năm Phi Úy a!"
Triều đại Long Hi, năm Phi Úy? Hình như đã từng nghe qua rồi: "Ta tên họ là gì?"
"A... " Ngưng một chốc, tiểu cô nương ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời: "Người tên là Tiêu Mễ Ái Lam."
Trời đất quỷ thần ơi? Giờ thì không cần hỏi ta cũng biết rõ tiểu cô nương này là ai rồi, nhưng mà cũng chưa chắc, ta vẫn còn một cơ hội a: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tì tên Khuy Nha ạ!" Tiểu cô tên gọi là Khuy Nha cung kính trả lời.
Thôi xong! Con mẹ nó! Xuyên thì xuyên, sao lại cho ta vào thân thể của Tiêu Mễ Á Lam, đã vậy ta chỉ là một nữ phụ, bị nữ chủ ngược rồi bức tử cho đến chết, không, ta còn muốn sống! Ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống xuyên không của mình, còn chưa thành gia lập thất, còn chưa... mà nhiều lắm, kể không hết đâu, nên ngưng lại đã!
Mà hiện tại là ta đang ở đoạn nào của tiểu thuyết nhỉ? Nếu may mắn thì có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cục diện và kết cục bi thảm của Tiêu Mễ Á Lam, tiếp tục cuộc sống.
"Lam nhi, ngươi là đang làm gì vậy?" Người ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi hơi chau mày, mở miệng hỏi ta.
Tiếp đó, ta gấp quyển tiểu thuyết lại, đặt sang một bên. Sau đó ta nhướng người tắt đi chiếc đèn ngủ, rồi lui vê chỗ cũ, dùng chăn đắp sơ lên người, khép mắt lại, cũng đã hơn 2 giờ sáng rồi gì, phải ngủ thôi a!
Khoảng chừng vài phút sau, ta dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Quyển tiểu thuyết bỗng chốc hiện ra một thứ ánh sáng chói lóa, từng trang tiểu thuyết cứ dần mở ra. Nhanh chống quyển tiểu thuyết vụt tắt đi ánh sáng, những trang tiểu thuyết cũng đã đóng lại như cũ. Còn ta thì cũng bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng, không còn một dấu vết nào của ta lưu lại.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư... " Một tiểu cô nương lay lay ta, miệng gọi có vẻ hơi hoảng loạn.
Ta khẽ mở mắt, ánh mắt trời từ đâu đó chiếu vào rất chói, làm ta phải nhắm mắt lại một cách cực nhanh.
Ta lại một lần nữa mở mắt, lần này ta nheo mắt lại một chút, sau đó mới hoàn toàn mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp.
Mới vừa xoay đầu, đã liền thấy một vị tiểu cô nương, trông vẻ mặt sợ sệt tái xanh, chắc là gặp quỷ rồi: "Ngươi là... ?" Ta cất giọng hỏi vị tiểu cô nương phía sau.
"Đại tiểu thư, người sao vậy?" Nghe ta hỏi như vậy thì vị tiểu cô nương mặt đã xanh lại còn xanh hơn, ta hỏi có gì sai à?
Đại tiểu thư? Là gọi ai chứ, ta rõ ràng là Mạc Ly Niên!
Ta ngơ ngác, sau đó đứng dậy khỏi ghế, nhìn một lượt xung quanh, mà than thầm, đây là cái nơi quái nào?
"Đại tiểu thư, người có chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nói lo lắng của vị tiểu cô nương, ta liền đi tới vịn chặt bờ vai nhỏ của vị tiểu cô nương, mà hỏi: "Ngươi gọi ai là 'Đại tiểu thư'? Nơi này là nơi nào? Ai đưa ta tới đây?"
Bị ta hỏi một tràng, nên tiểu cô nương lại càng hốt hoảng hơn, lắp bắp hỏi ngược lại ta: "Đ... Đại... Tiểu... Thư... Người bị sao vậy?"
Quả nhiên tiểu cô nương này gọi ta là 'Đại tiểu thư', mà ta có phải là 'Đại tiểu thư gì gì đó đâu nhỉ? Lúc nãy nhìn sơ nơi này một lượt, lại nhìn tiếp y phục của tiểu cô nương cùng những người ở đây thì trong tạp niệm của ta đã mách bảo rằng bản thân ta xuyên không, nhưng mà vẫn là chưa chắc chắn được!
Khi đã chắc chắn bản thân là 'Đại tiểu thư', mơ hồ cũng đoán ra bản thân xuyên qua, thì ta cũng không rãnh hỏi lại thêm lần nữa: "Nơi đây là nơi nào?"
Tiểu cô nương cũng chỉ biết nghe câu hỏi của ta, rồi trả lời: "T... Thưa, Đại tiểu thư, đây là Tiêu Phủ."
Tiêu phủ? Ta buông bả vai của tiểu cô nương ra: "Vậy đây là thuộc triều đại nào? Năm bao nhiêu?"
Tiểu cô nương dần trấn tĩnh lại bản thân sau khi ta buông bả vai ra, chậm một lúc mới trả lời: "Thưa, hiện tại bây giờ là triều đại Long Hi, năm Phi Úy a!"
Triều đại Long Hi, năm Phi Úy? Hình như đã từng nghe qua rồi: "Ta tên họ là gì?"
"A... " Ngưng một chốc, tiểu cô nương ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời: "Người tên là Tiêu Mễ Ái Lam."
Trời đất quỷ thần ơi? Giờ thì không cần hỏi ta cũng biết rõ tiểu cô nương này là ai rồi, nhưng mà cũng chưa chắc, ta vẫn còn một cơ hội a: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tì tên Khuy Nha ạ!" Tiểu cô tên gọi là Khuy Nha cung kính trả lời.
Thôi xong! Con mẹ nó! Xuyên thì xuyên, sao lại cho ta vào thân thể của Tiêu Mễ Á Lam, đã vậy ta chỉ là một nữ phụ, bị nữ chủ ngược rồi bức tử cho đến chết, không, ta còn muốn sống! Ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống xuyên không của mình, còn chưa thành gia lập thất, còn chưa... mà nhiều lắm, kể không hết đâu, nên ngưng lại đã!
Mà hiện tại là ta đang ở đoạn nào của tiểu thuyết nhỉ? Nếu may mắn thì có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cục diện và kết cục bi thảm của Tiêu Mễ Á Lam, tiếp tục cuộc sống.
"Lam nhi, ngươi là đang làm gì vậy?" Người ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi hơi chau mày, mở miệng hỏi ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook