Lão tổ tông tâm đều tan chảy, cao hứng mà sờ sờ mặt nàng, lại đau lòng nhìn thấy tay nàng nứt da.


“Tay này, là sao thế này?”

“Khi còn nhỏ mùa đông giặt quần áo, nấu cơm, tay thường xuyên ngâm nước lạnh, nên nứt da.

Sau gặp sư phụ, hắn dùng thuốc trị hết, giờ trời lạnh ngón tay sẽ đỏ lên, nhưng không đau khổ nữa.



“Vậy là tốt rồi! ”

Lão tổ tông đau lòng vuốt tay nàng, liền nghe với ma ma bẩm báo.


“Lão tổ tông, hai vị thiếu gia cùng tứ cô nương tới thỉnh an.



“Nga, cho bọn họ vào đi.



“Dạ.



Với ma ma xoay người ra ngoài thông truyền, không lâu sau liền mang theo ba người đi vào.


Thẩm Vô Song đi tuốt đàng trước, Thẩm Như Phong và Thẩm Như Lan như thị vệ bảo hộ công chúa, đi theo phía sau hai bên.



Tuy hai người bọn họ cố nén đau đớn, đi đường thẳng lưng, nhưng vẫn không che giấu được mông đau đớn làm mặt biến sắc và hàng lông mày nhăn lại.


“Tổ mẫu vạn an.



Ba người đồng thanh.


Nhìn họ, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy thú vị.


Một người mặt nở hoa, hai người mông nở hoa, nói không phải thân huynh muội cũng khó tin.


“Đứng lên đi, các ngươi đã ăn sáng chưa?” Lão tổ tông thần sắc uy nghiêm, hỏi.


Thẩm Vô Song ngẩng đầu, mang khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người.


“Hồi tổ mẫu, ta cùng các ca ca còn chưa kịp dùng bữa, nghe nói Ngạo Tuyết trị hết bệnh đau đầu của tổ mẫu, liền vội vã đến thăm.



Thẩm Như Phong nói: “Song Nhi lo lắng cho tổ mẫu, đêm qua không ngủ, sáng nay lôi kéo chúng ta tới đây.



Thẩm Như Lan nhìn Thẩm Ngạo Tuyết ngồi bên lão tổ tông, đáy mắt hiện lên khinh thường: “Xem ra Thiên sơn tuyết liên quả nhiên là thần dược, sớm biết như vậy, không cần làm tổ mẫu chịu nhiều năm như vậy tra tấn.



Hắn ý tứ là, Thẩm Ngạo Tuyết chưa hề xuất lực, tất cả đều nhờ thiên sơn tuyết liên.

Dù ý đồ của bọn họ rõ ràng, nhưng nàng không chút bực bội, ngược lại thấy như đang xem vai hề.


Lão tổ tông cũng lười để ý, vung tay nói: “Nếu chưa ăn, với ma ma phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị thêm chút đồ ăn sáng, thêm ba đôi đũa.



“Dạ.



Với ma ma xoay người lui ra.


Lão tổ tông lại nói: “Dù thế nào, nhờ Ngạo Tuyết mà bộ xương già này mới thở dốc được, các ngươi huynh đệ sau này phải đối tốt với muội muội của mình.



Thẩm Như Lan nghe vậy không phục, liền phản bác: “Tổ mẫu, Thẩm Ngạo Tuyết chỉ là mượn hoa hiến Phật, người thật sự lo lắng cho ngài là Song Nhi.

Hôm qua phụ thân phải dùng thiên sơn tuyết liên cho nàng trị mặt, nhưng nàng không chịu, thà hủy dung cũng muốn phụ thân đem thiên sơn tuyết liên cho ngài.



Thẩm Như Phong phụ họa: “Đúng vậy, so với Thẩm Ngạo Tuyết, Song Nhi mới thật sự hiếu tâm với ngài!”

Thẩm Vô Song hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng: “Các huynh trưởng đừng nói nữa, Ngạo Tuyết y thuật tinh vi hơn ta gấp trăm lần, huống chi tổ mẫu nói đúng, nàng mới là thân muội muội của các ngươi.



Nói xong, nàng vùi đầu càng thấp, thân mình đơn bạc thoạt nhìn yếu ớt, như bị người nhẹ chạm vào liền vỡ.


Lão tổ tông thần sắc không vui, giận dữ: “Đủ rồi! Ta tuy già nhưng không ngốc! Ai đối ta thật hiếu tâm, ta phân biệt rõ ràng! Thẩm Như Lan, ngươi vừa nói phụ thân ngươi muốn đem thiên sơn tuyết liên cho Thẩm Vô Song trị mặt? Hừ, hắn thật to gan!”

Với ma ma chưa nói cho nàng chuyện này, chủ yếu sợ nàng tức giận, đau đầu lại không tốt.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương