Nàng thu cây sáo, định rời đi, thì một trận gió lạnh nổi lên, rừng cây hai bên vang lên tiếng động.

Mây đen che khuất ánh trăng, đêm tối như mực.

Thẩm Ngạo Tuyết đề cao cảnh giác, lỗ chân lông đều dựng lên.

Đông giao một án còn chưa phá, phía sau màn chủ mưu cũng chưa bắt được, chẳng lẽ nàng lại gặp sát thủ?

Đột nhiên, một bàn tay lạnh băng chặn miệng nàng, thân hình cao lớn áp xuống, ôm chặt lấy nàng.

Không khí yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp và tim đập của hai người.

Nam nhân dáng người rắn chắc cao lớn, cách quần áo dán sát thân thể nàng, một mùi hương long não bá đạo tràn vào hơi thở của nàng.
“Cây sáo học được không tồi.”



Mộ Hàn giọng trầm thấp mà quyến rũ, mang theo cảm giác áp bách.

Thẩm Ngạo Tuyết nghe tiếng hơi buông cảnh giác, chế nhạo hỏi lại: “Đánh lén một nữ nhân, tính gì là bản lĩnh?”



“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, có dám theo ta đi không?”



Nàng đáng lẽ phải cự tuyệt, nhưng đối mặt hắn, lại nhịn không được sinh ra tín nhiệm, cuối cùng gật đầu.



“Có gì không dám?”



Ngay lập tức, Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy mình đã bị nam nhân ôm vào trong ngực, bay vút vào bóng đêm.

Bên tai là tiếng gió rít qua, chờ nàng định thần lại, đã rơi xuống một viện.




Thoát khỏi vòng tay Mộ Hàn, Thẩm Ngạo Tuyết sửa sang lại váy áo: “Đứa bé kia đâu?”



“Theo ta.”



Hắn xoay người vào một phòng, nàng không do dự, theo vào.

Gian phòng bố trí đơn giản, chỉ có bàn ghế và một chiếc giường.



Đứa bé kia nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng.

Vì trúng độc, cả người xanh tím, đặc biệt khuôn mặt nhỏ bé, trông như cà tím bị sương đánh, không có chút sinh cơ.



“Thiên sơn tuyết liên…”



Thẩm Ngạo Tuyết vừa muốn mở miệng, đã bị Mộ Hàn ngắt lời.



“Chưa tìm được, thật không còn cách nào cứu hắn sao?”



Nàng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thâm thúy băng lãnh của hắn, đột nhiên tò mò về dung nhan dưới mặt nạ kia.

Nuốt xuống lời định nói, nàng khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Biện pháp khác, đương nhiên là có.”



Mắt nam nhân nguyên bản ảm đạm bỗng sáng ngời, kích động nắm lấy cánh tay nàng: “Biện pháp gì? Mau nói!”




“Muốn ta nói, ngươi phải đáp ứng một điều kiện.”



Mộ Hàn nhíu mày, nghi hoặc: “Điều kiện gì?”



Thẩm Ngạo Tuyết duỗi tay chạm nhẹ lên chiếc mặt nạ sắc bén, cười nói: “Ta muốn xem mặt ngươi.”



Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nam nhân dáng người như tùng, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo khó đoán.



Một lát sau, hắn trầm giọng: “Tại hạ bộ dạng xấu xí, e sợ kinh hãi cô nương.”



“Yên tâm, ta không trông mặt mà bắt hình dong.”



“Kia cô nương cần gì phải làm khó người khác?”



“Sao lại gọi là làm khó người khác…”



Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây đã chạy tới phía sau hắn, lời chưa dứt, nàng nhanh như chớp ra tay, nhằm vào mặt nạ của nam nhân.

Đáng tiếc, khi chỉ còn chút nữa sờ đến mặt nạ, bị Mộ Hàn trở tay đè lại.



Hắn nghiêng người tránh, thuận thế kéo Thẩm Ngạo Tuyết vào lòng, cánh tay dài bao trùm, ôm chặt nàng.



Thẩm Ngạo Tuyết thất bại, thẹn quá hóa giận: “Buông ta ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!”



Mộ Hàn cười lạnh: “Ta nghe nói Mộ Dung thần y quang minh lỗi lạc, sao lại dạy ra đệ tử như ngươi?”
Thẩm Ngạo Tuyết trong lòng kinh hãi, hắn thế nhưng biết nàng sư phụ là ai?

Trong lúc nhất thời, nàng có chút hoảng loạn, quật tính tình đi lên, hô lớn: “Hôm nay, ta nhất định phải tháo xuống mặt nạ của ngươi!”

Nói xong, nhân lúc hắn lơi lỏng, thân mình bỗng nhiên xoay tròn, trực tiếp tránh thoát trói buộc, rồi duỗi tay chộp tới mặt hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương