“Một chút tiểu thương phùng cái gì phùng, ngài vẫn là đi trước xem một chút chúng ta tứ cô nương đi!” Lý ma ma vừa đi vừa nói.

“Đứng lại!” Hoài Ngọc chạy tới ngăn ở trước cửa, mở rộng hai tay, mặt vô biểu tình nói, “Nhà ta cô nương còn chưa xem xong đâu!”

Lý ma ma không cho là đúng: “Nhà ngươi cô nương bất quá là bị thương ngoài da, nhà ta cô nương chính là đầy người đầy mặt vết thương, tự nhiên là phải xem nhà ta cô nương trước.



“Bị thương ngoài da?” Thẩm Ngạo Tuyết giơ tay xốc màn sa lên, một đôi mắt phượng trằn trọc u lãnh, môi đỏ nở một nụ cười như không cười, “Hoài Ngọc, đè nàng lại.



Hoài Ngọc nhận lệnh, lập tức không sợ sệt, tiến lên vài bước đã đè Lý ma ma xuống đất.


“Ai u uy, buông ta ra, ngươi cái tiểu tiện nhân có phải hay không chán sống? Ta chính là tứ tiểu thư bên người!” Lý ma ma giãy giụa ồn ào.


Thẩm Ngạo Tuyết bước từng bước thản nhiên đi tới, rồi ngồi xổm xuống, trảo một cái đã bắt được tóc Lý ma ma, kéo lên.


“Ta nhớ rõ, năm lần cắt huyết, đều là ngươi đệ dao nhỏ, ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự đưa tới cửa, thật đúng là làm người bớt lo.



Nàng cười nhưng đáy mắt lạnh lùng làm người ta không rét mà run.



Lý ma ma vừa rồi còn kiêu ngạo giờ chỉ còn lại sợ hãi.


Thẩm Ngạo Tuyết giơ tay lên trước mặt bà ta, vết thương thâm hác, qua nhiều lần dao cắt đã nhiễm trùng, nhìn qua đã thấy đau.


“Ma ma nói ta đây là bị thương ngoài da?”

“Không! Không phải, lão nô vừa rồi nhất thời nói lỡ, còn thỉnh ngũ tiểu thư thứ tội!”

“Nhất thời nói lỡ?” Thẩm Ngạo Tuyết cười nhạt, “Nói như vậy, nên vả miệng?”

“Lão nô! Lão nô chính là người của tứ tiểu thư! ”

“Nếu là người của tứ tỷ tỷ, ta cũng phải tôn trọng chút, đánh ngươi mặt chẳng phải là đánh nàng mặt sao?”

Lý ma ma nghe vậy, tưởng thoát nạn, lại đắc ý: “Tính ngươi thức thời, mau buông ta ra, nếu không tứ tiểu thư truy cứu, lão gia phu nhân đều phải vì nàng làm chủ!”

Thẩm Ngạo Tuyết đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ ném xuống đất.


Nàng trầm giọng nói: “Ma ma mặt đánh không được, vậy cho ma ma nếm thử da thịt thương tư vị, Hoài Ngọc xuống tay cẩn thận, nhiều cắt một xu một cắc, tứ tỷ tỷ sẽ không cao hứng.




Hoài Ngọc cười gật đầu: “Tuân mệnh!”

Lý ma ma thấy vậy, ra sức giãy giụa, hô lớn: “Đừng chạm vào ta, các ngươi đây là muốn tạo phản, mau thả ta ra, nếu không ta sẽ báo với lão gia phu nhân, đem các ngươi bán vào nhà thổ! ”

Dao Quang các nha hoàn và ma ma nghe động tĩnh đều tiến vào hỗ trợ đè Lý ma ma lại, để Hoài Ngọc xuống tay.


Hai cổ tay mỗi tay năm đao, không cắt động mạch chủ, nhưng làm bà ta đau đến nhe răng trợn mắt.


Lý ma ma kêu la như bị chọc tiết, mặt già nhăn nhúm, máu chảy đầy đất.


Thẩm Ngạo Tuyết nhíu mày, che mũi, lui về trường kỷ ngồi xuống.


Nàng không chút để ý sửa sang lại váy áo, mặt mày dịu dàng như tiên tử trong tranh, từng động tác mềm mại.

Ngữ khí càng mềm nhẹ, đầy săn sóc: “Ta không chịu nổi cảnh huyết tinh này, lang trung, ngài mau giúp ma ma cầm máu, chớ để nàng chịu khổ.



Lang trung khẽ rùng mình, cúi đầu khom lưng đáp: “Ách! Vâng, lão phu sẽ làm ngay.



Hắn vội lấy ra phấn cầm máu, ngồi xổm xuống bôi thuốc lên vết thương của Lý ma ma, chỉ chốc lát sau liền ngừng máu.


“Các ngươi, mau đưa Lý ma ma về Lưu Li Các tĩnh dưỡng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương