Nàng tuyệt vọng chảy nước mắt, nghẹn ngào: “Ta sai rồi, ngươi cứu ta đi, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội, cầu ngươi, đừng tra tấn ta nữa, đau quá...!Ngứa quá...”



“Hảo a.” Thẩm Ngạo Tuyết vui vẻ đồng ý, “Ta sẽ làm ngươi thoải mái một chút.”



Thẩm Vô Song tưởng mình sắp hết khổ, nhưng rồi phát hiện dây trói trên tay bị Thẩm Ngạo Tuyết cởi bỏ.



“Ngươi làm gì? Đừng...!Đừng cởi dây trói...” Nàng lắc đầu, liều mạng kháng cự.
Thẩm Ngạo Tuyết không thèm để ý, trong tay đùa bỡn sợi dây thừng.



"Ngươi không phải muốn thoải mái một chút sao? Vậy dùng sức mà cào, sẽ thật sảng khoái ha ha ha..."



Thẩm Vô Song cực lực khống chế đôi tay mình, nhưng cơn ngứa dữ dội khiến nàng không thể chịu nổi.




"A...!A..." Nàng kêu thảm thiết, không thể kiểm soát mà cào loạn khắp người, cuối cùng mất hết lý trí, cào lên cả mặt.



Thẩm Ngạo Tuyết đứng ở mép giường, lẳng lặng thưởng thức cảnh Thẩm Vô Song dần biến thành một quái vật đầy vết máu trên người và mặt.



Đến khi Thẩm Vô Song không chịu nổi nữa, ngất đi, Thẩm Ngạo Tuyết mới ra tay giải độc trong cơ thể nàng.



Ba ngày sau.



Dưới "cứu trị" của Thẩm Ngạo Tuyết, Thẩm Vô Song miễn cưỡng giữ được mạng sống.

Nhưng quá trình trị liệu còn đau đớn hơn cả lúc độc phát.



Người Thẩm gia mỗi ngày canh giữ ngoài Lưu Li Các nghe Thẩm Vô Song kêu thảm thiết mà bất lực.

Họ giận mà không dám nói gì, chỉ biết cắn răng chịu đựng.



May mắn thay, Thẩm Vô Song cuối cùng cũng hết bệnh, thanh trừ được huyết độc, bảo vệ được mạng sống.

Nhưng khi nhìn thấy những vết cào trên mặt Thẩm Vô Song, tất cả đều sững sờ.



"Tại sao lại như vậy? Mặt Song Nhi sao lại biến thành như thế này?" Trần Mỹ Ngọc tiến lên, ôm Thẩm Vô Song đang thoi thóp trên giường, đau lòng nhìn mặt nàng.



Thẩm Như Phong cau mày, chất vấn: "Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi nói sẽ cứu Song Nhi, sao mặt nàng lại thế này?"



Thẩm Như Lan tức giận: "Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là tiện nhân này ghen ghét Song Nhi mỹ mạo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cố ý huỷ hoại mặt nàng!"



Thẩm Dực tức giận đến mức mặt biến sắc: "Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi sao có thể ác độc như vậy?"




Thẩm Vô Song chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: "Đừng trách tỷ tỷ, đều là ta không tốt, mặt quá ngứa, ta không khống chế được tay mình..."



Nghe nàng nói vậy, mọi người càng thêm phẫn nộ.



Thẩm Ngạo Tuyết uống một ngụm trà, ngữ khí lãnh đạm: "Nàng có thể sống sót đã là may mắn, các ngươi còn đòi hỏi gì nữa?"



Người Thẩm gia một bộ mặt thất vọng.



Lúc này, ngoài cửa có hạ nhân báo: "Lão gia, phu nhân, lão tổ tông đã về!"



"Mẫu thân đã trở lại!" Thẩm Dực nghe vậy, lập tức xoay người đi ra ngoài.



Những người khác cũng vội vàng đi ra nghênh đón lão tổ tông, không ai để ý đến mặt Thẩm Vô Song nữa.



---




Trong Vạn Thọ Các.



Lão tổ tông ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí cao đường, dù đã tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ, không giống người đã tám mươi tuổi.



Năm đó, lão tổ tông là con gái Hộ Quốc Công, được phong nhất phẩm cáo mệnh, khí thế mười phần, không giận tự uy, nhìn vào đã thấy sợ.



Thẩm Ngạo Tuyết đứng ở một góc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng suy tư.



Lão tổ tông là người duy nhất trong Thẩm gia coi trọng huyết mạch của nàng.



Nhưng kiếp trước, Thẩm Vô Song nhờ tài hoa vượt trội đã khiến lão tổ tông ghét bỏ và chán ghét nàng.
Mà khi đó, nàng tính tình mềm yếu, không tranh không đoạt, càng không dám triển lộ mũi nhọn, cho nên đến khi lão tổ tông bệnh chết, cũng chưa thể thấy nàng tiến bộ.

Đời này, nàng muốn xoay chuyển càn khôn, làm Thẩm Vô Song nếm thử cảm giác bị người đạp dưới chân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương