Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo
Chương 7: Cầu người không bằng cầu mình

“Còn không mau phá cửa, mau…” Giọng nói Vân Tử Mạng nghe qua càng khẩn trương hơn, phải biết nàng cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối này, tuy rằng trong ngày thường mẹ con nàng ở trong phủ đều bị vắng vẻ, nhưng tốt xấu gì cũng chiếm vị trí phu nhân cùng đích nữ, lão gia đối với mẹ con các nàng còn không đến nổi vô tình.

“Vâng vâng vâng.” Hồng Thược giống như bây giờ mới nhớ ra chuyện phá cửa, bừng tĩnh đãi ngộ liền đáp lời.

Ngay khi nha đầu kia khẩn cấp đi lấy cây búa trong viên tính đi đến phá cửa phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra, nàng ta thiếu chút nữa ngã nhào vào trong lòng người trong phòng.

“Đại… Đại tiểu thư, người không sao chứ?” Hồng Thược giật mình một chút, nhanh chóng buông cây búa xuống tiến lên hỏi an nguy của chủ tử.

“Ngươi nhìn ta có việc gì sao? Chẳng qua vừa rồi thiếu chút nữa bị tiếng búa đập của ngươi làm cho vỡ sọ não thôi.” Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt nói một câu, giọng điệu rất nhẹ, nghe như đang nói giỡn, nhưng nàng lại không mỉm cười, bộ dáng mặt không biểu cảm lại khiến người đoán không ra trong lời nói của nàng có thâm trầm hàm nghĩ hay không.

“Vãn Nhi, con thật sự không có việc gì chứ?” Vân Tử Mạn vẫn lo lắng như cũ, từ khi nữ nhi tỉnh lại liền trở nên cổ quái, hành vi quỷ dị, cách nói chuyện cũng hoàn toàn thay đổi, nghe nói ngày hôm nay nhị hoàng tử đến phủ từ hôn, thế nhưng cũng là nàng tự mình lao ra sân đáp ứng chuyện này, trước sau ngẩm lại liền có chút kì quái, có cảm giác quái dị nói không nên lời.

Đối mặt đôi mắt hạnh của Vân Tử Mạn, đôi mắt như nước của Thượng Quan Khinh Vãn lướt qua một tia ánh sáng, liền sửa thái độ tiến lên thân thiết kéo cánh tay của nàng ta, lung lay làm nũng, nói :”Nương, ngươi có thể giúp nữ nhi đi mua mấy phương thuốc không?”

“Phương thuốc? Vãn Nhi ngoan, nương đã hứa là sẽ không bao giờ cho con uống dược nữa…” Vân Tử Mạn thấy nàng thình lình xảy ra biến hoá càng thêm khẩn trương, hai chữ phương thuốc đối với mẹ con các nàng mà nói là đặc biệt mẫn cảm, bởi vì thân thể Thượng Quan Khinh Vãn, nàng thuở nhỏ đều uống không ít thuốc, thế nên về sau, nếu nghe được hai chữ uống dược, Thượng Quan Khinh Vãn sẽ quay đầu bỏ chạy.

Cho nên, khi nghe thấy Thượng Quan Khinh Vãn chủ động muốn nàng lấy giúp mấy phương thuốc, Vân Tử Mạn nhất thời liền cả kinh, thấp thỏm bất an, e sợ nữ nhi lại sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

“Nương, người nhìn tàn nhan trên mặt nữ nhi này, nếu không được trị kịp thời, có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, ta cũng không muốn càng ngày càng trở nên xấu a.” Thượng Quan Khinh Vãn nhíu nhíu mày, bỏ cánh tay Vân Tư Mạn ra, giả bộ bộ dáng sinh khí.

Nghe vậy, Vân Tử Mạn nao nao, nàng không có nghe lầm chứ? Nữ nhi khi nào lại bắt đầu để ý dung mạo của chính mình?

Nhưng là tàn nhan trên mặt Thượng Qun Khinh Vãn lúc trước cũng thỉnh qua không ít đại phu đến xem, dược uống vào cũng không ít, nhưng không có khởi sắc, sau này Thượng Quan Khinh Vãn sống chết cũng không chịu uống dược, tàn nhan trên mặt nàng tất nhiên càng ngày càng nhiều thêm.

“Vãn Nhi đừng nóng vội, có chuyện thì hảo hảo nói ra. Qua vài ngày nữa nương lại mời đại phu đến phủ giúp con hảo hảo nhìn một cái…” Vân Tử Mạn hỏi ngược lại, nữ nhi này của nàng trong ngày thường rất ít ra ngoài, cũng không muốn cùng người khác kết giao, lại làm sao có thể muốn tiếp xúc với đại phu.

Trong lòng Thượng Quan Khinh Vãn thật đúng là sốt suột, nàng căn bản chính là tiến sĩ y học nha! Một cái viêm u nang da nho nhỏ này thế nào có thể làm khó nàng, chổ nào còn cần tìm đại phu chứ.

Nhưng bây giờ nói chuyện với Vân thị, thực khiến nàng có loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt, không thể không có cảm giác phiền toái.

Đành thế, cầu người không bằng cầu mình, nàng tự mình ra phủ đi mua thuốc cũng được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương