Nam Cung Nguyên Thác trên cao nhìn xuống, từ trên lưng ngựa ngưng trọng nhìn nàng ấy :”Có bổn vương ở đây, ngươi còn phải lo lắng sao?”

“Cũng bỡi vì có tam hoàng tử, cho nên nô tì mới lo lắng…” Hồng Thược mân môi dưới, giọng nói càng lúc càng nhỏ, tuy rằng có duyên gặp mặt tam hoàng tử vài lần, có thể là do danh tiếng bên ngoài của tam hoàng tử rất tốt, cho nên nàng mới có hảo cảm với hắn. Nhưng mà buổi tối hôm đó lại để cho các nàng nhìn thấy hắn ở trong Ngưu Lang điếm, một người có cuộc sống hỗn loạn như thế, làm sao có thể làm cho nàng yên tâm được chứ?

Tuy rằng tiếng nói của Hồng Thược rất nhỏ, giống như nuốt vào trong bụng, nhưng mà Thượng Quan Khinh Vãn cùng Nam Cung Nguyên Thác vẫn nghe được rất rõ ràng, Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt cười cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng ta nói :”Yên tâm đi! Tam hoàng tử chỉ thích nam nhân, cho nên hắn đối với bổn tiểu thư rất an toàn!”

Sắc mặt Nam Cung Nguyên Thác trên lưng ngựa lúc trắng lúc đen, hầu kết mất trật tự lăn lên lăn xuống, hơn nửa ngày mới phun ra một câu :”Lên ngựa!”

Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược gật đầu hiểu ý, nàng trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau hắn, dây cương theo tay nam tử nhân lên, bạch mã dưới thân như tia chớp mà phi về phía trước, thật là chói mắt.

--- ------ -----dãy phân cách hoa lệ---- -----

Chạy một hơi mấy trăm dặm đường, tốc độ ngựa dưới thân cuối cùng cũng chậm hoãn thong thả lại, theo đường núi phía trước mà đi lên, Thượng Quan Khinh Vãn ngửa đầu nhìn lại, trời xanh Nam Kinh làm nổi bật ngọn núi màu xanh biếc này, giữa sườn núi thấp thoáng bóng dáng một trang viên.

“Kia là chỗ nào?” Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được liền hỏi một câu, chẳng lẽ là nơi bọn họ muốn đến sao?

“Trang viên của bằng hữu.” Nam Cung Nguyên Thác nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ.

Rất nhanh, hai người liền cưỡi ngựa vào trang viên, thạch bạch ngọc xây xòng thành cửa vào, sắc trắng in hoa lấp đầy lối vào, cảnh trí rất đẹp, nếu là ở hiện đại, người có hào trạch ở lưng chừng núi như vậy, tuyệt đối chính là siêu cấp thổ hào nha!

Thượng Quan Khinh Vãn thật sự rất thích nơi như vậy, không khí tự nhiên vờn quanh trong ngực, không khí mỗi một lần hít vào đều rất tươi mát, trong lúc nàng đang say mê cảnh sắc nơi này, đột nhiên như cảm nhận được chùm ánh sáng nóng rực sau lưng, hoàn hồn ngưng mắt nhìn lại, vừa lúc chạm phải một đôi con ngươi đen thâm màu hổ phách.

Lại là hắn? Thượng Quan Khinh Vãn thật không ngờ, Nam Cung Nguyên Thác thế nhưng cũng đem tình nhân của hắn đến đây, tình cảm giữa hai người này thật đúng là phòng thủ kiên cố, không rời không xa nha.

Bạch Hoa Trần miễn cưỡng dựa vào một thân cây to, mắt ưng u ám không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người đang đến, tư thái ưu nhã, phiêu dật như tiên. Đầu ngón tay khớp xương rõ ràng vân vê một phiến lá, ngón tay thon dài như bạch ngọc làm nổi bật phiến lá màu xanh, đẹp như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được trên trời tạo ra.

Gió nhẹ thổi tới, tay áo màu trắng của hắn hơi phiêu đãng, hơi thở toát ra giống như tiêngíang trần, tuy là mặt không chút biểu cảm, nhưng dung nhân cũng không giảm nửa phần mị hoặc, ngược lại làm cho cả người hắn như bị bao phủ bỡi một tầng khí chất thần bí nhàn nhạt.

“Tam hoàng tử, tình nhân ngươi… Hắn đang ghen tị sao?” Thượng Quan Khinh Vãn đè thấp tiếng nói, lên tiếng trêu tức nam tử ở phía trước.

“Có lẽ vậy!” Khoé môi Nam Cung Nguyên Thác gợi lên một nụ cười tà mị, tiếng nói thuần hậu giống như rượu ngon làm say lòng người.

Bạch mã ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Hoa Trần quét qua trên người Thượng Quan Khinh Vãn, cuối cùng rơi xuống trên mặt Nam Cung Nguyên Thác :”Ngươi tại sao lại dẫn nàng ta đến?”

“Nàng là tới tham gia chiến thần y…” Nam Cung Nguyên Thác cười trêu tức, nửa đùa nửa thật mở miệng.

Đầu lông mày Bạch Hoa Trần nhíu nhíu, ánh mắt không khỏi lưu trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn nhiều thêm hai giây, ánh mặt phút chốc căng thẳng, đột nhiên thốt ra :”Thác, ta có phải đã gặp nàng ở đâu rồi đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương