Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo
-
Chương 21: Kỳ thực nàng trời sinh chính là mỹ nữ
“Không vội không vội, sẽ không nhanh như vậy, chúng ta còn phải chờ thêm mấy ngày nữa.” Vân Tử Mạn thấy biểu tình hưng phấn trên mặt nàng, nhịn không được cũng nở nụ cười.
“Như vậy cũng tốt, Vãn Nhi vừa lúc cũng cần một chút thời gian, đi gặp Thái hậu nương nương đương nhiên muốn chuẩn bị sửa soạn cho xinh đẹp một chút.” Thượng Quan Khinh Vãn ý vị thâm trường cười nói, ánh mắt liếc về phía gói thuốc được bày biện trên bàn, hôm nay nàng cố ý mua đầy đủ dược liệu trị mặt, đã tính toán sẽ bế quan tu dưỡng nhiều ngày, hảo hảo đem mấy mảnh tàn nhan chướng mắt này tất cả đều thanh lý sạch sẽ.
-------dãy phân cách hoa lệ-------
Thượng Quan Khinh Vãn nhốt mình ở trong phòng đã bốn ngày, mỗi ngày trừ bỏ những lúc để cho Hồng Thược đem cháo từ khe cửa vào, bất luận kẻ nào cũng không tiếp kiến, chuyện này không chỉ làm cho Hồng Thược lo lắng, liền ngay cả Vân Tử Mạn cũng không ẫn nhẫn được.
“Đại tiểu thư, ngài không có chuyện gì chứ? Để cho nô tì vào xem ngài đi…” Hồng Thược ở trước cửa đi tới đi lui vài vòng, mấy tảng đá dưới chân trải qua những ngày bị nàng dẫm tới dẫm lui cũng sắp trở nên bóng loáng rồi.
“Vãn Nhi, con rốt cuộc là đang làm cái gì? Ngày mai chúng ta còn phải vào cung gặp Thái hậu nương nương, bây giờ con ở mãi trong phòng không chịu ra, ngày mai làm thế nào đi ra ngoài nha?” Giọng nói Vân tử Mạn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nha đầu kia buổi tối mấy hôm trước còn có thể nói chuyện hảo hảo như vậy, thế nào bỗng chốc lại trở nên không bình thường như thế?
“Nương, Hồng Thược, các người yên tâm, ta không có chuyện gì. Chuyện tiến cung ngày mai cũng sẽ không hoãn lại, ta muốn sáng mai sẽ cho ngài một kinh hỉ lớn…” Thượng Quan Khinh Vãn lên tiếng, giọng nói vui vẻ từ trong phòng truyền ra.
Nghe được cảm xúc nàng không có gì bất ổn, cũng khiến Vân Tử Mạn cùng Hồng Thược âm thầm thở dài một hơi, nhưng ánh mắt lại vẫn lộ ra nghi hoặc như cũ, không rõ nha đầu kia rốt cuộc lén lút ở trong phòng đang làm cái gì? Không phải vừa rồi nàng ta nói ngày mai sẽ có kinh hỉ sao? Được rồi! Cũng chỉ có thể nhẫn nại mà chờ đợi thôi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Mạn cùng Hồng Thược liền chạy đến gõ cửa phòng Thượng Quan Khinh Vãn.
“Vãn Nhi, nên ra ngoài .” Âm thanh Vân Tử Mạn từ ngoài cửa truyền đến, đáy mắt phụ nhân vẫn như cũ nồng đậm vẻ nghi hoặc, mấy ngày nay không thấy mặt nữ nhi, đáy lòng rất cảm thấy không yên ổn.
Cửa phòng chi một tiếng mở ra, tiểu mỹ nhân từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc quần vải trắng thuần, ở trên đỉnh đầu vãn búi tóc, vài sợi tóc đen rơi xuống hai bên tai, da thịt trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, mỹ diễm động lòng người.
“Ngươi… Là ai?” Vân Tử Mạn mở to hai mắt, nhìn cô nương xinh đẹp xa lạ trước mắt, kỳ lạ lại khiến người ta có chút cảm giác quen thuộc thân thiết, nhưng nàng có thể xác định chính mình trước kia cũng chưa từng gặp qua vị cô nương này.
“Nương, người thế nào ngay cả nữ nhi cũng không nhận ra?” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, bình tĩnh như nước, đôi mắt như thanh tuyền ôn nhu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lẳng lặng dừng ở trên quần áo bạch y của nàng, tóc đen dài đến thắt lưng bị một mảnh nắng sớm chiếu vào, tay áo theo gió mềm mại nhẹ nhàng đong đưa, mỗi một tư thế đều tạo thành một bức tranh xinh đẹp mỹ miêu, gây cho người một phần lạnh nhạt thanh nhã không có ở trần thế.
“Ngươi… Ngươi là Vãn Nhi, con…. Mặt của con….” Vân Tử Mạn kích động nói không nên lời, Hồng Thược đứng một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn, hai người đều không thể tin được hai mắt của mình, tiểu mỹ nhân xinh đẹp trước mặt này thật là Thượng Quan Khinh Vãn sao?
Nếu là dùng từ xinh đẹp nhất để hình dung nàng thì tuyệt cũng không phải là nói quá, tay như búp măg, làn da trắng nõn mịn màn, cổ cao ngó sen, răng nhỏ trắng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, xảo tiếu thiến hề, mắt xinh sáng ngời…
“Như vậy cũng tốt, Vãn Nhi vừa lúc cũng cần một chút thời gian, đi gặp Thái hậu nương nương đương nhiên muốn chuẩn bị sửa soạn cho xinh đẹp một chút.” Thượng Quan Khinh Vãn ý vị thâm trường cười nói, ánh mắt liếc về phía gói thuốc được bày biện trên bàn, hôm nay nàng cố ý mua đầy đủ dược liệu trị mặt, đã tính toán sẽ bế quan tu dưỡng nhiều ngày, hảo hảo đem mấy mảnh tàn nhan chướng mắt này tất cả đều thanh lý sạch sẽ.
-------dãy phân cách hoa lệ-------
Thượng Quan Khinh Vãn nhốt mình ở trong phòng đã bốn ngày, mỗi ngày trừ bỏ những lúc để cho Hồng Thược đem cháo từ khe cửa vào, bất luận kẻ nào cũng không tiếp kiến, chuyện này không chỉ làm cho Hồng Thược lo lắng, liền ngay cả Vân Tử Mạn cũng không ẫn nhẫn được.
“Đại tiểu thư, ngài không có chuyện gì chứ? Để cho nô tì vào xem ngài đi…” Hồng Thược ở trước cửa đi tới đi lui vài vòng, mấy tảng đá dưới chân trải qua những ngày bị nàng dẫm tới dẫm lui cũng sắp trở nên bóng loáng rồi.
“Vãn Nhi, con rốt cuộc là đang làm cái gì? Ngày mai chúng ta còn phải vào cung gặp Thái hậu nương nương, bây giờ con ở mãi trong phòng không chịu ra, ngày mai làm thế nào đi ra ngoài nha?” Giọng nói Vân tử Mạn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nha đầu kia buổi tối mấy hôm trước còn có thể nói chuyện hảo hảo như vậy, thế nào bỗng chốc lại trở nên không bình thường như thế?
“Nương, Hồng Thược, các người yên tâm, ta không có chuyện gì. Chuyện tiến cung ngày mai cũng sẽ không hoãn lại, ta muốn sáng mai sẽ cho ngài một kinh hỉ lớn…” Thượng Quan Khinh Vãn lên tiếng, giọng nói vui vẻ từ trong phòng truyền ra.
Nghe được cảm xúc nàng không có gì bất ổn, cũng khiến Vân Tử Mạn cùng Hồng Thược âm thầm thở dài một hơi, nhưng ánh mắt lại vẫn lộ ra nghi hoặc như cũ, không rõ nha đầu kia rốt cuộc lén lút ở trong phòng đang làm cái gì? Không phải vừa rồi nàng ta nói ngày mai sẽ có kinh hỉ sao? Được rồi! Cũng chỉ có thể nhẫn nại mà chờ đợi thôi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Mạn cùng Hồng Thược liền chạy đến gõ cửa phòng Thượng Quan Khinh Vãn.
“Vãn Nhi, nên ra ngoài .” Âm thanh Vân Tử Mạn từ ngoài cửa truyền đến, đáy mắt phụ nhân vẫn như cũ nồng đậm vẻ nghi hoặc, mấy ngày nay không thấy mặt nữ nhi, đáy lòng rất cảm thấy không yên ổn.
Cửa phòng chi một tiếng mở ra, tiểu mỹ nhân từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc quần vải trắng thuần, ở trên đỉnh đầu vãn búi tóc, vài sợi tóc đen rơi xuống hai bên tai, da thịt trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, mỹ diễm động lòng người.
“Ngươi… Là ai?” Vân Tử Mạn mở to hai mắt, nhìn cô nương xinh đẹp xa lạ trước mắt, kỳ lạ lại khiến người ta có chút cảm giác quen thuộc thân thiết, nhưng nàng có thể xác định chính mình trước kia cũng chưa từng gặp qua vị cô nương này.
“Nương, người thế nào ngay cả nữ nhi cũng không nhận ra?” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, bình tĩnh như nước, đôi mắt như thanh tuyền ôn nhu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lẳng lặng dừng ở trên quần áo bạch y của nàng, tóc đen dài đến thắt lưng bị một mảnh nắng sớm chiếu vào, tay áo theo gió mềm mại nhẹ nhàng đong đưa, mỗi một tư thế đều tạo thành một bức tranh xinh đẹp mỹ miêu, gây cho người một phần lạnh nhạt thanh nhã không có ở trần thế.
“Ngươi… Ngươi là Vãn Nhi, con…. Mặt của con….” Vân Tử Mạn kích động nói không nên lời, Hồng Thược đứng một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn, hai người đều không thể tin được hai mắt của mình, tiểu mỹ nhân xinh đẹp trước mặt này thật là Thượng Quan Khinh Vãn sao?
Nếu là dùng từ xinh đẹp nhất để hình dung nàng thì tuyệt cũng không phải là nói quá, tay như búp măg, làn da trắng nõn mịn màn, cổ cao ngó sen, răng nhỏ trắng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, xảo tiếu thiến hề, mắt xinh sáng ngời…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook