Đích Nữ Ác Độc Sống Lại
-
Chương 11: Không kịp phòng ngự
Trầm Lưu Thị sắp bị tức chết, nghĩ đến mọi việc gần đây không thuận lợi, thuận tay đem ly trà nóng hắt lên trên người nha đầu Hỉ Xuân.
Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói tam lão gia tỉnh dậy, nói như vậy là tam lão gia không có sao nữa?"
"Hồi bẩm phu nhân, phải ạ."
Thật sự là tức chết người mà. Theo lý thuyết Trầm Thanh Khang giận dữ công tâm mà hộc máu, lấy thân thể hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả lại không như mong muốn.
Lưu bà tử và Hỉ Bảo, một là người đắc lực luôn bên cạnh, một người là gián điệp ở bên ngoài chuyên cung cấp thông tin bí mật, hai người ấy đột nhiên nổi điên nháo lên.
Bỗng chốc mất đi hai cánh tay đắc lực, Trầm Lưu Thị làm sao không tức giận cho được. Thậm chí còn tức giận cái con tiện nhân Hỉ Bảo hơn, dám quyến rũ Trầm Tĩnh Bằng, làm ra chuyện cẩu thả, còn dám tham ô ngân lượng. Để cho ả ta chết ở trong lao thật là quá tốt cho ả.
Trầm Lưu Thị không thuận khí, nâng tay đem tách trà trong bộ ấm nhiều màu duy nhất quăng bỏ, làm Trầm Tĩnh Vân đau lòng.
“Mẫu thân bớt giận” Tứ cô nương Trầm Tĩnh Vân nhẹ giọng khuyên giải.
"Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng là việc này cùng tam phòng khẳng định thoát không được quan hệ. Không được, không thể để cho ttam phòng lại mượn cớ đạp ta xuống."
Trầm Lưu Thị hung tợn nói. Đại phòng Tống di nương không có, tam phòng Mặc Trúc không có, sau đó lại là Lưu bà tử cùng Hỉ Bảo gặp chuyện, hiển nhiên tam phòng đã biết được chân tướng sự tình, lại ẩn nhẫn bất động, chỉ ngầm động thủ. Chắc chắn nàng không dám lộ việc này ra ngoài.
Thật sự là buồn cười. Trước giờ đều là nàng tính kế người khác, từ khi nào đến phiên tam phòng tính kế nàng rồi?
Dù vậy nàng vẫn nghĩ không thông, tam phòng Dư Thị khi nào thì lợi hại như vậy , có thể im hơi lặng tiếng tính kế Lưu bà tử, Hỉ Bảo, chặt đứt đi cánh tay đắc lực của nàng?
Bỗng dưng, một đôi mắt lãnh tình xuất hiẹn trong mắt nàng, đó là Trầm Tĩnh Thu . Chẳng lẽ là tiểu nha đầu Trầm Tĩnh Thu kia giở trò quỷ. Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi, như thật là Trầm Tĩnh Thu tiểu nha đầu này giở trò quỷ, thì không nào bỏ qua.
Trầm Tĩnh Vân nhỏ giọng khuyên giải Trầm Lưu Thị, "Mẫu thân, xin bớt giận. Không quá hai ngày Đại tỉ sẽ trở về, đến lúc đó còn lo không có cơ hội thu thập tam phòng sao? Đến lúc đó nhất định phải chỉnh Trầm Tĩnh Thu đẹp mắt."
Trầm Lưu Thị nở nụ cười, "Nói không sai." Trong đầu ẩn ẩn đã có chủ ý. Ta không chỉ muốn chỉnh Thẩm Tĩnh Thu đẹp mắt, càng muốn cho Dư Thị nhận được báo ứng.
Sau hai ngày, hạ nguyệt tiến vào phòng bẩm báo, nói đại cô nương từ trong cung đã trở lại, lão phu nhân ở chỗ đó, mời Trầm Tĩnh Thu đi tới
Trầm Tĩnh Thu cười cười, cố ý giả dạng một phen, thế này mới nhích người đi từng bước đến gần Trầm Tĩnh Nghi.
Trầm Tĩnh Nghi trời sinh cực đẹp, khí chất đoan trang hiền thục, người người nhìn đều sẽ sinh ra hảo cảm. Trầm Tĩnh Thu lại biết, người này mới chính là cao thủ ngoan độc.
Có thể nói là quân sư duy nhất bên người Trầm Lưu Thị . Kiếp trước, nàng gả cho nhị vương gia Hiên Viên Chiến làm sườn phi, sau này nhị vương gia bị thua, nhị Vương phủ cao thấp không ai có kết cục tốt.
Thế mà Trầm Tĩnh Nghi lại có thể bình yên chạy thoát, đổi họ thay tên, tiếp tục vinh hoa phú quý. Có thể thấy được nàng tâm cơ thủ đoạn lợi hại như thế nào.
Trầm Tĩnh Thu mỉm cười cấp Trầm Tĩnh Nghi hành lễ, Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nâng dậy, “ Mấy ngày không gặp tam muội muội, tam muội muội trổ mã ngày càng rõ ."
Trầm Tĩnh Thu ngượng ngùng cười, "Đại tỷ trêu ghẹo muội rồi. Muội muội dung mạo, há có thể cùng so sánh với tỷ tỷ."
Hai người trên mặt đều mang theo nụ cười, nhưng ngấm ngầm vụng trộm đánh giá đối phương. Trầm Tĩnh Nghi có loại cảm giác kỳ quái, nàng thấy Trầm Tĩnh Thu thay đổi.
Trước mắt là một tiểu cô nương trầm tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn khí chất lắng đọng lại xuống dưới, mi mắt trong trẻo, màu da như tuyết, môi không điểm mà hồng, xứng với một thân quần áo thượng hạng nổi bật, vòng eo đầy một nắm tay, có thể nói không xa sẽ trở thành tuyệt thế mỹ nhân.
Trầm Tĩnh Nghi nghi hoặc, rốt cuộc cái gì đã làm cho Trầm Tĩnh Thu chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có thể có một sự lột xác lớn như vậy?
Càng quan trọng hơn là, khuôn mặt của Trầm Tĩnh Thu, rõ ràng mang theo tươi cười, lại làm cho người ta cảm giác mất mác xa cách, lập tức khiến người khác nảy sinh khoảng trống. Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, trong lòng đối với Trầm Tĩnh Thu đã nổi lên cảnh giác.
Trầm lão phu nhân thật cao hứng, Trầm Tĩnh Nghi là cháu gái lớn, tài danh xuất chúng, hiện thời lại được chỉ hôn với Ngũ Vương Gia Hiên Viên Thái, càng làm Trầm lão phu nhân yêu thích nàng hơn.
"Hai tỉ muội các ngươi đều là mĩ nhân, không cần phải tâng bốc nhau thế đâu. Đại a đầu đến bên người Lão thân, lão thân hỏi ngươi, ở trong cung có khó quá không?"
"Đa tạ Tạ lão phu nhân quan tâm, cháu gái ở bên trong cung hết thảy mạnh khỏe. Thái hậu nhân hậu, quý phi nương nương hòa ái. Cháu gái may mắn được hai vị nương nương coi trọng, thật sự là ba kiếp đã tu nhiều phúc mới được." Thẩm Tĩnh Nghi mỉm cười nói.
Chỉ nói tới hai người thái hậu và Ninh Quý Phi, cố tình đem Chu Hoàng Hậu xem nhẹ, là cố ý hay vô ý? Trầm Tĩnh Thu nhíu mày, xem ra nhị phòng đã sớm tuyển chọn phe phái, nhưng sau này nhị vương gia Hiên Viên Chiến cuối cùng bị thua, nhị phòng đầu tư thất bại.
Trầm Tĩnh Thu hướng những người khác nhìn lại, Trầm Tĩnh Vân là muội muội ruột của Trầm Tĩnh Nghi, tỷ muội họ tình cảm rất tốt, ánh mắt thật là phức tạp. Ẩn ẩn lộ ra một chút hâm mộ ghen ghét.
Trầm Tĩnh Thu thâm tâm thấy thú vị. Về phần hai vị thứ nữ nhị phòng, không đáng nói tới. Trầm Tĩnh An, an tĩnh, lặng lẽ , người giống tên, trước mặt người khác luôn thâm tàng bất lộ, vậy nên ai cũng nghĩ Trầm Tĩnh An không đáng kể
Cả nhà nói nói cười cười , không khí cũng coi như hòa hợp. Trầm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn tới chỗ Trầm Tĩnh Thu "Chuyện Phàn Gia từ hôn, ta đã biết được. Tam muộiđừng để trong lòng, nếu không sẽ tù túng khó chịu, mọi chuyện rồi sẽ ổn ."
Thấy nồi sôi mà không mở nắp thì được sao, Trầm Tĩnh Nghi là muốn nàng bị xấu hổ sao? Đáng tiếc, để nàng ấy phải thất vọng rồi. Trầm Tĩnh Thu điềm đạm cười nói, " Đã có duyên không phận, làm sao trong lòng còn buồn. Việc này ta đã quên."
"Tam nha đầu có cái tâm rộng [Đại khái là tâm hồn rộng mở, không để chuyện cũ trong lòng]." Trầm lão phu nhân nói.
Trầm Tĩnh Vân mặt lộ vẻ châm chọc, ra vẻ quan tâm nói, "Tam tỷ tỷ, tỷ cần gì gượng cười. Tỷ nói ra, cả nhà chỉ quan tâm tỉ thôi, sẽ không ai cười tỉ đâu ."
Trầm Tĩnh Thu nhín tới Trầm Tĩnh Vân , ánh mắt sắc bén, như ra kiếm rút ra khỏi vỏ, nhất thời làm Trầm Tĩnh Vân cứng đờ. Ánh mắt thật dọa người, cảm giác kia phảng phất như bị ngàn mũi kiếm chĩa thẳng vào người, làm nàng không dám nhúc nhích .
Chờ Trầm Tĩnh Thu thu hồi ánh mắt, Trầm Tĩnh Vân mới thấy mình vẫn còn sống. Nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, thâm tâm nghĩ lại mà sợ. Trầm Tĩnh Thu cười cười, "Tứ muội muội ý có tốt, tỷ tỷ sẽ khắc nghi trong lòng . Nhưng mà muội không phải tỷ, sao có thể dễ dàng phỏng đoán ý nghĩ của tỷ như vậy. Làm người, quan trọng nhất là không cần tự cao tự đại, tự cho là đúng, tứ muội muội, lời này của tỷ muội cần phải nhớ cho kĩ ."
Trầm Tĩnh Vân sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa muốn phản bác, đã bị Trầm Tĩnh Nghi đánh gãy."Tam muội là có ý tốt, tứ muội nên tiếp thu ý tốt của tam muội."
Trầm Tĩnh Vân rất tức giận, Trầm Tĩnh Nghi dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện của nàng, còn thay Trầm Tĩnh Thu nói chuyện. Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là trưởng tỷ, được chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia sao?
Trầm Tĩnh Nghi làm như không thấy sự ất mãn của Trầm Tĩnh Vân, vẻ mặt tươi cười nói với Trầm Tĩnh Thu : " Tam muội đừng đa tâm, tứ muội cũng là quan tâm ngươi thôi."
"Đại tỷ nói đùa, tứ muội nghĩ gì nói nấy, tính tình ngay thẳng, ta thích còn không kịp, sao lại đa tâm?" Trầm Tĩnh Thu mặt đầy sự chân thành, so kỹ thuật diễn, nàng ai cũng không sợ.
Trầm Tĩnh Nghi âm thầm nhíu mày, Trầm Tĩnh Thu quả thực thay đổi, loại biến hóa này không làm nàng vui chút nào.
Nha đầu Xuân Trúc vén màn lên, tiến vào bẩm báo, "Khởi bẩm lão phu nhân, chư vị cô nương, nhị vương gia, Ngũ Vương Gia, thất điện hạ, còn có Ninh công tử, Phàn công tử đến phủ. Đại thiếu gia đã ở tiền thính tiếp đón, thỉnh chư vị cô nương đi qua đó."
Trầm lão phu nhân nhạc nhiên, cũng kích động. Trầm Tĩnh Nghi tỏ vẻ giật mình, "Đều là cháu gái sai. Từ lúc ở trong cung, các vị đại gia ước định nói hôm nay tới phủ diện kiến, cháu gái nhìn thấy lão phu nhân quá mức cao hứng, trong một lúc nhất thời quên mất phải bẩm báo việc này cho người. Mong lão phu nhân thứ lỗi."
Trầm lão phu nhân cười hề hề , "Không sao, chư vị điện hạ đã đến, vậy ngươi liền đi tới đó nhanh một chút đi."
Trầm Tĩnh Nghi đứng lên, "Chư vị muội muội, các ngươi cũng đi cùng tỷ đi. Về sau tất cả đều là người nhà, thấy mặt nhiều lần cũng tốt."
Giờ phút này Trầm Tĩnh Thu nội tâm kịch liệt quay cuồng. Sống lại, nàng chưa từng nghĩ một ngày không giết chết kẻ đó, thất điện hạ, Hiên Viên Đoan. Không nghĩ rằng cơ hội gặp lại nhau sớm tới như vậy, do đó nàng vẫn chưa kịp phòng ngự.
Đảo mắt, Trầm Tĩnh Thu lại nở nụ cười. Nàng cũng muốn xem, lần nữa nhìn thấy người kia, tâm của nàng là được ướp lạnh như sắt hay là yêu hận lẫn lộn?
Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói tam lão gia tỉnh dậy, nói như vậy là tam lão gia không có sao nữa?"
"Hồi bẩm phu nhân, phải ạ."
Thật sự là tức chết người mà. Theo lý thuyết Trầm Thanh Khang giận dữ công tâm mà hộc máu, lấy thân thể hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả lại không như mong muốn.
Lưu bà tử và Hỉ Bảo, một là người đắc lực luôn bên cạnh, một người là gián điệp ở bên ngoài chuyên cung cấp thông tin bí mật, hai người ấy đột nhiên nổi điên nháo lên.
Bỗng chốc mất đi hai cánh tay đắc lực, Trầm Lưu Thị làm sao không tức giận cho được. Thậm chí còn tức giận cái con tiện nhân Hỉ Bảo hơn, dám quyến rũ Trầm Tĩnh Bằng, làm ra chuyện cẩu thả, còn dám tham ô ngân lượng. Để cho ả ta chết ở trong lao thật là quá tốt cho ả.
Trầm Lưu Thị không thuận khí, nâng tay đem tách trà trong bộ ấm nhiều màu duy nhất quăng bỏ, làm Trầm Tĩnh Vân đau lòng.
“Mẫu thân bớt giận” Tứ cô nương Trầm Tĩnh Vân nhẹ giọng khuyên giải.
"Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng là việc này cùng tam phòng khẳng định thoát không được quan hệ. Không được, không thể để cho ttam phòng lại mượn cớ đạp ta xuống."
Trầm Lưu Thị hung tợn nói. Đại phòng Tống di nương không có, tam phòng Mặc Trúc không có, sau đó lại là Lưu bà tử cùng Hỉ Bảo gặp chuyện, hiển nhiên tam phòng đã biết được chân tướng sự tình, lại ẩn nhẫn bất động, chỉ ngầm động thủ. Chắc chắn nàng không dám lộ việc này ra ngoài.
Thật sự là buồn cười. Trước giờ đều là nàng tính kế người khác, từ khi nào đến phiên tam phòng tính kế nàng rồi?
Dù vậy nàng vẫn nghĩ không thông, tam phòng Dư Thị khi nào thì lợi hại như vậy , có thể im hơi lặng tiếng tính kế Lưu bà tử, Hỉ Bảo, chặt đứt đi cánh tay đắc lực của nàng?
Bỗng dưng, một đôi mắt lãnh tình xuất hiẹn trong mắt nàng, đó là Trầm Tĩnh Thu . Chẳng lẽ là tiểu nha đầu Trầm Tĩnh Thu kia giở trò quỷ. Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi, như thật là Trầm Tĩnh Thu tiểu nha đầu này giở trò quỷ, thì không nào bỏ qua.
Trầm Tĩnh Vân nhỏ giọng khuyên giải Trầm Lưu Thị, "Mẫu thân, xin bớt giận. Không quá hai ngày Đại tỉ sẽ trở về, đến lúc đó còn lo không có cơ hội thu thập tam phòng sao? Đến lúc đó nhất định phải chỉnh Trầm Tĩnh Thu đẹp mắt."
Trầm Lưu Thị nở nụ cười, "Nói không sai." Trong đầu ẩn ẩn đã có chủ ý. Ta không chỉ muốn chỉnh Thẩm Tĩnh Thu đẹp mắt, càng muốn cho Dư Thị nhận được báo ứng.
Sau hai ngày, hạ nguyệt tiến vào phòng bẩm báo, nói đại cô nương từ trong cung đã trở lại, lão phu nhân ở chỗ đó, mời Trầm Tĩnh Thu đi tới
Trầm Tĩnh Thu cười cười, cố ý giả dạng một phen, thế này mới nhích người đi từng bước đến gần Trầm Tĩnh Nghi.
Trầm Tĩnh Nghi trời sinh cực đẹp, khí chất đoan trang hiền thục, người người nhìn đều sẽ sinh ra hảo cảm. Trầm Tĩnh Thu lại biết, người này mới chính là cao thủ ngoan độc.
Có thể nói là quân sư duy nhất bên người Trầm Lưu Thị . Kiếp trước, nàng gả cho nhị vương gia Hiên Viên Chiến làm sườn phi, sau này nhị vương gia bị thua, nhị Vương phủ cao thấp không ai có kết cục tốt.
Thế mà Trầm Tĩnh Nghi lại có thể bình yên chạy thoát, đổi họ thay tên, tiếp tục vinh hoa phú quý. Có thể thấy được nàng tâm cơ thủ đoạn lợi hại như thế nào.
Trầm Tĩnh Thu mỉm cười cấp Trầm Tĩnh Nghi hành lễ, Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nâng dậy, “ Mấy ngày không gặp tam muội muội, tam muội muội trổ mã ngày càng rõ ."
Trầm Tĩnh Thu ngượng ngùng cười, "Đại tỷ trêu ghẹo muội rồi. Muội muội dung mạo, há có thể cùng so sánh với tỷ tỷ."
Hai người trên mặt đều mang theo nụ cười, nhưng ngấm ngầm vụng trộm đánh giá đối phương. Trầm Tĩnh Nghi có loại cảm giác kỳ quái, nàng thấy Trầm Tĩnh Thu thay đổi.
Trước mắt là một tiểu cô nương trầm tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn khí chất lắng đọng lại xuống dưới, mi mắt trong trẻo, màu da như tuyết, môi không điểm mà hồng, xứng với một thân quần áo thượng hạng nổi bật, vòng eo đầy một nắm tay, có thể nói không xa sẽ trở thành tuyệt thế mỹ nhân.
Trầm Tĩnh Nghi nghi hoặc, rốt cuộc cái gì đã làm cho Trầm Tĩnh Thu chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có thể có một sự lột xác lớn như vậy?
Càng quan trọng hơn là, khuôn mặt của Trầm Tĩnh Thu, rõ ràng mang theo tươi cười, lại làm cho người ta cảm giác mất mác xa cách, lập tức khiến người khác nảy sinh khoảng trống. Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, trong lòng đối với Trầm Tĩnh Thu đã nổi lên cảnh giác.
Trầm lão phu nhân thật cao hứng, Trầm Tĩnh Nghi là cháu gái lớn, tài danh xuất chúng, hiện thời lại được chỉ hôn với Ngũ Vương Gia Hiên Viên Thái, càng làm Trầm lão phu nhân yêu thích nàng hơn.
"Hai tỉ muội các ngươi đều là mĩ nhân, không cần phải tâng bốc nhau thế đâu. Đại a đầu đến bên người Lão thân, lão thân hỏi ngươi, ở trong cung có khó quá không?"
"Đa tạ Tạ lão phu nhân quan tâm, cháu gái ở bên trong cung hết thảy mạnh khỏe. Thái hậu nhân hậu, quý phi nương nương hòa ái. Cháu gái may mắn được hai vị nương nương coi trọng, thật sự là ba kiếp đã tu nhiều phúc mới được." Thẩm Tĩnh Nghi mỉm cười nói.
Chỉ nói tới hai người thái hậu và Ninh Quý Phi, cố tình đem Chu Hoàng Hậu xem nhẹ, là cố ý hay vô ý? Trầm Tĩnh Thu nhíu mày, xem ra nhị phòng đã sớm tuyển chọn phe phái, nhưng sau này nhị vương gia Hiên Viên Chiến cuối cùng bị thua, nhị phòng đầu tư thất bại.
Trầm Tĩnh Thu hướng những người khác nhìn lại, Trầm Tĩnh Vân là muội muội ruột của Trầm Tĩnh Nghi, tỷ muội họ tình cảm rất tốt, ánh mắt thật là phức tạp. Ẩn ẩn lộ ra một chút hâm mộ ghen ghét.
Trầm Tĩnh Thu thâm tâm thấy thú vị. Về phần hai vị thứ nữ nhị phòng, không đáng nói tới. Trầm Tĩnh An, an tĩnh, lặng lẽ , người giống tên, trước mặt người khác luôn thâm tàng bất lộ, vậy nên ai cũng nghĩ Trầm Tĩnh An không đáng kể
Cả nhà nói nói cười cười , không khí cũng coi như hòa hợp. Trầm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn tới chỗ Trầm Tĩnh Thu "Chuyện Phàn Gia từ hôn, ta đã biết được. Tam muộiđừng để trong lòng, nếu không sẽ tù túng khó chịu, mọi chuyện rồi sẽ ổn ."
Thấy nồi sôi mà không mở nắp thì được sao, Trầm Tĩnh Nghi là muốn nàng bị xấu hổ sao? Đáng tiếc, để nàng ấy phải thất vọng rồi. Trầm Tĩnh Thu điềm đạm cười nói, " Đã có duyên không phận, làm sao trong lòng còn buồn. Việc này ta đã quên."
"Tam nha đầu có cái tâm rộng [Đại khái là tâm hồn rộng mở, không để chuyện cũ trong lòng]." Trầm lão phu nhân nói.
Trầm Tĩnh Vân mặt lộ vẻ châm chọc, ra vẻ quan tâm nói, "Tam tỷ tỷ, tỷ cần gì gượng cười. Tỷ nói ra, cả nhà chỉ quan tâm tỉ thôi, sẽ không ai cười tỉ đâu ."
Trầm Tĩnh Thu nhín tới Trầm Tĩnh Vân , ánh mắt sắc bén, như ra kiếm rút ra khỏi vỏ, nhất thời làm Trầm Tĩnh Vân cứng đờ. Ánh mắt thật dọa người, cảm giác kia phảng phất như bị ngàn mũi kiếm chĩa thẳng vào người, làm nàng không dám nhúc nhích .
Chờ Trầm Tĩnh Thu thu hồi ánh mắt, Trầm Tĩnh Vân mới thấy mình vẫn còn sống. Nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, thâm tâm nghĩ lại mà sợ. Trầm Tĩnh Thu cười cười, "Tứ muội muội ý có tốt, tỷ tỷ sẽ khắc nghi trong lòng . Nhưng mà muội không phải tỷ, sao có thể dễ dàng phỏng đoán ý nghĩ của tỷ như vậy. Làm người, quan trọng nhất là không cần tự cao tự đại, tự cho là đúng, tứ muội muội, lời này của tỷ muội cần phải nhớ cho kĩ ."
Trầm Tĩnh Vân sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa muốn phản bác, đã bị Trầm Tĩnh Nghi đánh gãy."Tam muội là có ý tốt, tứ muội nên tiếp thu ý tốt của tam muội."
Trầm Tĩnh Vân rất tức giận, Trầm Tĩnh Nghi dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện của nàng, còn thay Trầm Tĩnh Thu nói chuyện. Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là trưởng tỷ, được chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia sao?
Trầm Tĩnh Nghi làm như không thấy sự ất mãn của Trầm Tĩnh Vân, vẻ mặt tươi cười nói với Trầm Tĩnh Thu : " Tam muội đừng đa tâm, tứ muội cũng là quan tâm ngươi thôi."
"Đại tỷ nói đùa, tứ muội nghĩ gì nói nấy, tính tình ngay thẳng, ta thích còn không kịp, sao lại đa tâm?" Trầm Tĩnh Thu mặt đầy sự chân thành, so kỹ thuật diễn, nàng ai cũng không sợ.
Trầm Tĩnh Nghi âm thầm nhíu mày, Trầm Tĩnh Thu quả thực thay đổi, loại biến hóa này không làm nàng vui chút nào.
Nha đầu Xuân Trúc vén màn lên, tiến vào bẩm báo, "Khởi bẩm lão phu nhân, chư vị cô nương, nhị vương gia, Ngũ Vương Gia, thất điện hạ, còn có Ninh công tử, Phàn công tử đến phủ. Đại thiếu gia đã ở tiền thính tiếp đón, thỉnh chư vị cô nương đi qua đó."
Trầm lão phu nhân nhạc nhiên, cũng kích động. Trầm Tĩnh Nghi tỏ vẻ giật mình, "Đều là cháu gái sai. Từ lúc ở trong cung, các vị đại gia ước định nói hôm nay tới phủ diện kiến, cháu gái nhìn thấy lão phu nhân quá mức cao hứng, trong một lúc nhất thời quên mất phải bẩm báo việc này cho người. Mong lão phu nhân thứ lỗi."
Trầm lão phu nhân cười hề hề , "Không sao, chư vị điện hạ đã đến, vậy ngươi liền đi tới đó nhanh một chút đi."
Trầm Tĩnh Nghi đứng lên, "Chư vị muội muội, các ngươi cũng đi cùng tỷ đi. Về sau tất cả đều là người nhà, thấy mặt nhiều lần cũng tốt."
Giờ phút này Trầm Tĩnh Thu nội tâm kịch liệt quay cuồng. Sống lại, nàng chưa từng nghĩ một ngày không giết chết kẻ đó, thất điện hạ, Hiên Viên Đoan. Không nghĩ rằng cơ hội gặp lại nhau sớm tới như vậy, do đó nàng vẫn chưa kịp phòng ngự.
Đảo mắt, Trầm Tĩnh Thu lại nở nụ cười. Nàng cũng muốn xem, lần nữa nhìn thấy người kia, tâm của nàng là được ướp lạnh như sắt hay là yêu hận lẫn lộn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook