Trong mơ hồ, hắn loáng thoáng nhìn thấy vài người đi tới, chật vật giơ tay lên, suy yếu hô: "Help me! Help me!"

Tuy nhiên, xung quanh lại truyền đến từng tràng tiếng cười.

"Hắn đang nói cái gì?"

"Đã say thành thế này, ai mà biết đang mê sảng nói cái gì."

"Thật sự là đáng thương cho vị Khấu đại tiểu thư kia, ngày thường hoa dung nguyệt mạo, thông minh khôn khéo, lại cưới tên oắt con vô dụng này, ài. . . Thật sự là xui xẻo mà!"

. . .

Hắn mặc dù ánh mắt mơ hồ, nhưng thính giác vẫn còn, trong lòng rất là buồn bực, làm sao đều nói quốc ngữ vậy? Ta đi lạc vào khu người Hoa à?

Hắn chỉ nhớ hắn lúc trước mang theo vài phần men say đi ra từ một quán bar ở New York, thấy sắc trời đã muộn, sau đó liền ôm tâm thái may mắn lên xe của mình, thế nhưng lúc đi qua một ngã tư, trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói lòa. . . .

Đợi sau khi hắn khôi phục một chút ý thức, phản ứng đầu tiên của hắn là mình xảy ra tai nạn xe cộ, lại cảm thấy trước mắt có ánh sáng chớp động, tự nhiên cho rằng hẳn là xe cứu thương hoặc là xe cảnh sát đến, mà mấy thân ảnh mơ hồ trước mắt hẳn là bác sĩ hoặc cảnh sát, về phần tại sao xung quanh nhiều người như vậy, vì sao đều nói quốc ngữ, hắn lúc này đã vô lực đi suy nghĩ nhiều. . . .

Chợt nghe một người trước mặt hét lên: "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau khiêng xuống đi thôi! Ài. . . Thật sự là mất mặt xấu hổ mà."

Sau đó, hắn liền cảm giác được thân thể bị người khác nâng lên, thoáng lắc động một cái, làm hắn chóng mặt suýt nôn mửa, lắc lư được nửa ngày, hắn không khỏi suy nghĩ, vị trí cáng cứu thương này có vẻ như có chút xa nha? Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn liền cảm thấy mình bị ném vào trong một chiếc xe.

Là bị ném vào thật.

"Khụ khụ khụ!"

Hắn lập tức bị ngã lăn lông lốc, lúc này oa một tiếng, phun ra, hắn hiện tại thậm chí hoài nghi mình hay không là xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng hắn cũng đã vô lực chửi rủa, trong lòng thầm oán, đáng chết, những y bác sĩ này vậy mà đối xử với ta như vậy, cho dù ta say rượu lái xe, ta phạm tội, vậy cũng phải là do toà án đến phán, các ngươi sao có thể đối đãi một người bị thương thô bạo như vậy, ta muốn khiếu nại, ta nhất định phải kiện các ngươi.

Sau đó hắn liền ngất đi trong vô tận oán niệm.

Không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một tấm màn kỳ dị, hắn không khỏi hỏi: "Đây là nơi nào?"

Bên người vang lên một thanh âm hơi khàn khàn, "Làm sao? Đi một chuyến Xuân Mãn lâu, liền nhà mình cũng không nhận ra à?"

Hắn bị dọa đến giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy bên giường ngồi một vị trưởng giả có vẻ già nua, mặt mũi hiền lành, hai tay còn chống một cây quải trượng, mấu chốt là vị trưởng giả này mặc trên người một cái áo choàng của cổ nhân, ánh mắt hắn theo bản năng nhìn ngó xung quanh, thấy trong phòng bày biện, trang hoàng cũng là những đồ vật mang phong cách cổ xưa mà chỉ có thể nhìn thấy trên TV.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn không hiểu ra sao, thầm nghĩ, ta hẳn là nên ở bệnh viện, hoặc là trong ngục giam, làm sao. . . Làm sao lại đưa ta đến phim trường làm gì?

Cùng lúc ấy, vị trưởng giả kia cũng nhìn hắn, trong ánh mắt lại lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp.

Bầu không khí tựa hồ có chút vi diệu, hai người tựa hồ đều có lời muốn nói, bờ môi cứ ngập ngừng, nhưng đều muốn nói lại thôi, ai cũng không có lên tiếng.

Trôi qua nửa ngày, vị trưởng giả kia đột nhiên thở dài, nói: "Khấu Thủ Tín ta cả đời nhìn người vô số, đều chưa từng nhìn nhầm, nhưng không nghĩ đến tại chuyện chung thân của nữ nhi lại nhìn nhầm, chuyện này thật đúng là châm chọc a! Ha ha!"

Nói đến khúc sau, vị trưởng giả cười lên, chỉ là mang một tia chua xót.

Lão nhân gia kia là đang diễn trò à? Hắn ngơ ngác nhìn vị trưởng giả kia, lúc đang muốn mở miệng hỏi thăm, đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, không khỏi kêu đau thành tiếng, chỉ cảm thấy vô số hình ảnh xa lạ và một chút thanh âm quỷ dị hiện ra, thứ duy nhất có thể xác định là, những cái này đều không thuộc về hắn, thầm nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vị trưởng giả nhìn hắn một cái, lại thở dài một tiếng, lắc lư đứng dậy: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong liền đi ra ngoài, hắn cũng không có chú ý tới người thanh niên trên giường lúc này đang đầy vẻ khiếp sợ nhìn hai tay của mình.

"Vì sao. . . Vì sao trên người ta một điểm thương tích cũng không có?"

Vị trưởng giả kia ra ngoài không lâu, người thanh niên đột nhiên mở miệng nói ra. Hắn lại vội vàng vén chăn lên, lung la lung lay đến bên giường, nhìn thân thể hoàn chỉnh vô khuyết của mình, thật sự là tìm không ra một chút trầy da, đồng thời trong đầu còn đang không ngừng hiện ra một vài hình ảnh, trôi qua nửa ngày, hắn không dám tin tự nhủ: "Ta. . . Ta xuyên không rồi?"

Hắn vốn là một người Trung Quốc dốc sức làm việc tại Phố Wall, ban đầu là nhân viên phân tích xử lý giao dịch, mà gần đây còn cùng vài người bạn thành lập một công ty đầu tư thuộc về riêng mình, tuy cũng không thể nói là tiền đồ xán lạn, bởi vì Phố Wall là một vách núi cheo leo, tùy thời đều có thể vạn kiếp bất phục, nhưng cũng xem như không tồi.

Thế nhưng những cái hình ảnh và thanh âm xa lạ kia, lại nói cho hắn biết, hắn lúc này đang ở Bắc Kinh, năm Vạn Lịch mười ba, vương triều Đại Minh, mà thân thể này tên là Quách Đạm, là một kẻ ở rể tại một đại hộ nhân gia họ Khấu, vị trưởng giả vừa rồi chính là nhạc phụ đại nhân của hắn, Khấu Thủ Tín.

Vị Khấu Thủ Tín này chính là một nha thương, nha thương chính là một loại thương nhân ăn tiền hoa hồng khi xúc tiến thương lượng giao dịch giữa hai bên tại Trung Quốc cổ đại.

Hắn sau khi trải qua mấy lần xác nhận, bao gồm việc nhìn thấy khuôn mặt xa lạ trong gương đồng kia, hắn rốt cuộc đã chứng thực việc chính mình đã xuyên không. Chuyện này nếu đổi là người khác, chỉ sợ nhất thời khó mà tiếp nhận, nhưng hắn rất nhanh liền tiêu hóa, hắn cũng không có ảo não, không cam lòng, hay là phàn nàn, cho dù hắn mất đi hết thảy mọi thứ hắn cực khổ tạo dựng nên cùng ước mơ của hắn, không những thế, trong lòng hắn lúc này càng nhiều là sự cảm kích.

Bởi vì hắn cảm thấy mình đã phạm phải một cái sai lầm vô cùng ngu xuẩn, nên phải nhận trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, không phải tàn tật tử vong, thì hẳn cũng là ngồi trong ngục giam. Vì vậy so ra, hắn may mắn hơn nhiều so với những người khác, dù sao thượng thiên đã cho hắn một cơ hội làm lại.

Hắn ở trong phòng tròn hai ngày, căn cứ những hình ảnh, ký ức, thanh âm kia để lý giải người tên Quách Đạm.

Không hiểu còn tốt, sau khi hiểu xong, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bởi vì cái tên Quách Đạm này quả thực chính là một phế vật hoàn mỹ.

Quách Đạm xuất thân trong một gia đình tú tài ở Nam Kinh, có thể nói là xuất thân người đọc sách, nhưng tiếc là trò không giỏi hơn thầy, ngay cả cái tú tài cũng thi không đậu, là thuộc về loại không có thiên phú đọc sách, nhưng lại đem đầu óc học đến ngu người. Mẫu thân của hắn mất sớm, phụ thân cũng qua đời năm hắn 16 tuổi, Quách Đạm không có chút kỹ năng sinh hoạt nào tuân theo di ngôn trước khi lâm chung của cha, đi vào kinh thành đầu nhập Khấu Thủ Tín.

Vị Khấu Thủ Tín này cũng là người Nam Kinh, cũng là đồng hương của Quách Đạm, hơn nữa tổ tiên hai nhà quan hệ vô cùng tốt, vì vậy Khấu Thủ Tín liền thu lưu Quách Đạm.

Vừa lúc Khấu Thủ Tín chỉ có một nữ nhi, dưới gối không con nối dõi, đây đối với thương nhân mà nói, là vô cùng lúng túng, bởi vì dưới chế độ lễ pháp Minh triều, nữ nhân khó mà kế thừa gia nghiệp, bởi vì nữ nhân rốt cuộc không thể mỗi ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, ngồi giữa một đám nam nhân đàm luận mua bán, cho dù nàng nguyện ý, rất nhiều nam nhân cũng sẽ không nguyện ý.

Mà sau một lần bệnh nặng, Khấu Thủ Tín đã vô lực quản lý mua bán, nhất định phải tranh thủ thời gian tìm một người thừa kế, hắn thấy Quách Đạm dáng dấp không tệ, nhìn qua tuấn tú lịch sự, mặc dù có chút chất phác, tuy không biết buôn bán, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, vẫn có thể bồi dưỡng, mấu chốt lại là nhi tử của cố nhân, môn đăng hộ đối, thế là liền đem nữ nhi gả cho Quách Đạm, hi vọng Quách Đạm có thể kế thừa việc buôn bán của hắn.

Nào ngờ tên Quách Đạm này lại là một tên phế vật, đọc sách không thành, trong lòng còn xem thường buôn bán, bản sự không có bản sự, lại mơ tưởng xa vời, tự cho là đúng, thường xuyên bị những thương gia kia nịnh nọt vài câu, liền không biết thiên nam địa bắc, kết quả là mỗi ngày làm trò cười, bị những tên thương gia tinh minh kia xoay như chong chóng.

Ba đêm hôm trước, Khấu Thủ Tín để Quách Đạm đi hoàn thành công việc ký kết cuối cùng, mọi vấn đề chi tiết trước đó đều đã đàm luận xong, chỉ là muốn mượn chuyện này lịch luyện một chút Quách Đạm, bởi vì lúc trước khi hắn để Quách Đạm trực tiếp tham dự đàm phán mua bán, đều không có thành công qua.

Nhưng dù vậy, Quách Đạm vẫn là bị đối thủ cạnh tranh dụ dỗ đi Xuân Mãn lâu uống hoa tửu, chẳng những đem thông tin của Khấu gia để lộ ra, chính mình còn uống say mèm, mất mặt xấu hổ không nói, còn gắng gượng làm hỏng cọc mua bán mười phần chắc chín này.

"Ài. . . Cơm chùa ăn tới cảnh giới này, cũng thật quá vô đối đi!"

Quách Đạm cười khổ không thôi, nhưng sau đó lại nghĩ tới chính mình đã từng thường xuyên nói đùa rằng, bình sinh mơ ước lớn nhất, chính là có thể dựa vào nhan trị* để ăn cơm chùa, vậy mà bây giờ trời xui đất khiến thế nào "Mộng tưởng" liền trở thành sự thật, chuyện này làm hắn cảm thấy vận mệnh như đã chú định, như tự có thiên ý, tự nhủ: "Nếu lão thiên đã cho ta toại nguyện, vậy mắc gì ta không ăn chùa cho tốt."

(*nhan trị ~ nhan sắc giá trị)

Hắn trước kia là phi thường có dã tâm, đối với kim tiền tràn đầy khát vọng, nhưng bây giờ hắn vô cùng nản lòng thoái chí, không có chút đấu chí nào.

Mặc dù hắn đối với chuyện xuyên không tuyệt đối không có phàn nàn gì, nhưng cảm giác của hắn lúc này giống như là dưới đài luyện công mười năm, lúc đang chuẩn bị lên đài đại triển quyền cước, đột nhiên cái đài thi đấu này không còn, mà còn không phải bị hủy bỏ, mà là trực tiếp biến mất, trong lòng vô cùng cô đơn.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa cắt đứt Quách Đạm suy nghĩ.

"Vào đi!"

Chỉ thấy một cái nha hoàn 14~15 tuổi bưng đồ ăn tới, sau khi đem đồ ăn bỏ lên trên bàn, liền nói: "Cô gia, lão gia nói để ngài ăn cơm xong, thì đi đến hậu đường một chuyến."

Quách Đạm sững sờ giây lát, liền gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Từ sau buổi tối kia, Khấu Thủ Tín liền không còn xuất hiện nữa, đều là nha hoàn tên Tịch nhi này phụ trách đưa cơm cho hắn, về phần thê tử Khấu Ngâm Sa của hắn, thì ngay cả mặt cũng không có lộ, mà căn cứ ký ức Quách Đạm, Quách Đạm cùng Khấu Ngâm Sa từ ngày thành hôn đã là chia phòng ngủ, ăn cơm cũng không ăn chung, bình thường cũng rất ít gặp mặt, kỳ thật Khấu Ngâm Sa căn bản không muốn cưới Quách Đạm, chỉ là vì chịu bức bách tại phụ mẫu chi mệnh.

Nhưng nếu từ góc độ ăn bám đến xem thì đó chính là vừa được ăn chùa, vừa không cần làm việc, thật sự là quá thoải mái.

Quách Đạm đối với chuyện này vô cùng hài lòng, bởi vì trước mắt hắn còn không biết xử lý như thế nào những mối quan hệ này, có thể giữ một khoảng cách đương nhiên là cực kỳ tốt.

Ăn cơm xong, Quách Đạm liền ra khỏi phòng, đi tới hậu đường, vừa mới đi tới trước cửa hậu đường, đối diện liền gặp một nữ tử dáng cao gầy thướt tha đi tới, búi tóc hoa đào, thân mặc váy dài màu trắng, mộc mạc lại không mất đoan trang, mày liễu mắt phượng, cổ trắng như thiên nga, mỹ lệ đến rung động lòng người, nhìn bộ dáng tầm 18~19 tuổi, nhưng vẻ mặt lại không có sự dịu dàng hiền thục của nữ nhân cổ đại, nàng dáng người thẳng tắp, lộ ra vẻ khôn khéo già dặn, thần sắc lạnh lùng, nhìn qua tựa hồ không quá bình dị gần gũi.

Nữ tử này chính là con gái của Khấu Thủ Tín, thê tử của Quách Đạm, Khấu Ngâm Sa.

Xét theo lẽ thường, thê tử xinh đẹp như thế này, với tư cách trượng phu đương nhiên là cao hứng, nhưng Quách Đạm lại có chút cao hứng không nổi, dù sao hắn là ăn bám, đối phương vừa xinh đẹp vừa thông minh, vậy. . . vậy cần hắn làm gì? Trừ phi hắn có phương diện nào đó thiên phú dị bẩm, điểm này hắn tạm thời cũng không rõ ràng lắm.

“Phu quân."

Khấu Ngâm Sa đi tới trước mặt Quách Đạm, hạ thấp người thi lễ, tự nhiên phóng khoáng gọi một tiếng.

Từ ký ức của nguyên chủ, Khấu Ngâm Sa mặc dù không muốn cùng hắn chung phòng, nhưng chưa hề biểu hiện qua bất kỳ sự ngạo mạn nào, hơn nữa ở trước mặt Quách Đạm, biểu hiện chính là vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa, người ngoài nếu không biết, chắc chắn sẽ cảm thấy đôi phu thê này trải qua sinh hoạt là tương kính như tân.

Đây chính là cơm chùa suối nguồn, Quách Đạm hiển nhiên không dám đắc tội, đưa tay nói: "Phu nhân mời."

"Vẫn là mời phu quân trước."

Khấu Ngâm Sa gật đầu nói.

"Đừng đừng đừng, ta còn trông cậy dựa vào ngươi để ăn cơm, ngươi cứ đi trước."

Linh hồn hắn vẫn là theo quán tính chủ nghĩa tôn trọng tiền tài, vẫn cảm thấy ai có tiền chính là đại gia, tất nhiên nếu bây giờ là ngươi nuôi ta, vậy thì ta nhất định phải liếm ngươi.

"Hửm?"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Đáng chết, ta hiện tại là Quách Đạm, ta hiện tại là Quách Đạm. . . . Quách Đạm thôi miên chính mình, cũng không khiêm nhượng nữa, dẫn đầu đi vào trong sảnh đường.

Phu thê một trước một sau vào tới trong đại sảnh, đi đến thi lễ với Khấu Thủ Tín đang ngồi chính giữa sảnh đường.

"Ngồi đi."

Khấu Ngâm Sa tựa như một thê tử hiền lành, ngồi cạnh Quách Đạm.

Khấu Thủ Tín nhìn Quách Đạm, thản nhiên nói: "Ngươi tỉnh rượu chưa?"

Ngươi thật đúng là hết chuyện để nói. Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Tỉnh rồi. À, đa tạ nhạc phụ đại nhân quan tâm."

Khấu Thủ Tín chỉ cảm thấy lời này có chút quái dị, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, nói: "Chuyện liên quan tới Kim Ngọc lâu muốn mua Trần lâu, ngươi có biết không?"

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Không biết."

Bởi vì ký ức vừa mới dung hợp với linh hồn, rất nhiều chuyện hắn cần chậm rãi suy nghĩ, vì thế nhất thời nghĩ không ra.

Khấu Thủ Tín gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy lấy khứu giác của Quách Đạm, không biết là đương nhiên, thế là giải thích nói: "Kim Ngọc lâu vẫn luôn muốn mua Trần lâu, độc bá toàn bộ Lương Viên, mà Trần lâu gần đây sinh ý ngày càng lụn bại, cũng có dự định bán đi, nhưng bởi vì hai nhà bọn họ vẫn luôn có tranh đấu, ân oán rất sâu, Kim Ngọc lâu mấy phen phái người tới trao đổi cùng Trần lâu, đều bị Trần lâu cự tuyệt, vì vậy Kim Ngọc lâu muốn tìm chúng ta làm môi giới đến giúp đỡ bọn họ hoàn thành khoản giao dịch này, theo lão phu biết, Kim Ngọc lâu chẳng những tìm chúng ta, hơn nữa còn tìm Liễu gia, hẹn hai nhà chúng ta ngày mai lên Kim Ngọc lâu nói chuyện."

Lương Viên này cũng có thể coi là vườn hoa ở cổ đại, ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, là rất khó có được. Mà Liễu gia trong miệng nhạc phụ kỳ thật chính là nha thương tư nhân lớn nhất kinh thành.

Quách Đạm nghi hoặc nhìn Khấu Thủ Tín, không quá xác định nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài là muốn để tiểu tế tới đó?"

Khấu Thủ Tín gật gật đầu.

Woa. . . Ngươi thật quá can đảm đi! Với trí thông minh của tên Quách Đạm này, ngươi còn dám để hắn đi? Lúc này Quách Đạm thật có chút bội phục sự quyết đoán của Khấu Thủ Tín.

Nào biết Khấu Thủ Tín lại nói: "Nhưng ngươi đến đó, tận lực ít nói chuyện."

Quách Đạm ngẩn ra, ít nói chuyện, thì làm thế nào đàm luận mua bán, chẳng lẽ dựa vào nhan trị? Mặc dù khuôn mặt của Quách Đạm cũng không tệ lắm, nhưng đối phương cũng không phải nữ nhân, liền khó hiểu nói: "Vậy. . . vậy tiểu tế đi làm gì?"

Khấu Thủ Tín nói: "Đi học tập, xem công tử Liễu gia kia làm thế nào nói chuyện với Kim Ngọc lâu."

Ban đầu Khấu Thủ Tín là muốn để Quách Đạm chủ trì, trực tiếp tham dự đàm phán, nhưng về sau liền giảm bớt, chỉ cho đi ngang qua sân khấu một chút, mà bây giờ lại biến thành học tập kinh nghiệm, từng bước giảm xuống tiêu chuẩn, rõ ràng là Khấu Thủ Tín đã thất vọng đến cực hạn đối với Quách Đạm.

Nhưng hắn lại không có biện pháp, bây giờ ly hôn là một chuyện vô cùng khó khăn, tóm lại, chính mình chiêu tế, dù hắn có ngu xuẩn đi nữa cũng phải để nữ nhi nằm bên cạnh, mặc dù trước mắt còn không có nằm qua, nhưng hắn đã và đang có suy nghĩ phải chăng nên bỏ qua Quách Đạm, đem trọng tâm bồi dưỡng chuyển sang đời thứ ba, làm một thương nhân, ánh mắt vẫn là phải nhìn xa nha.

". . . !"

Quách Đạm cảm thấy có chút không hiểu lắm, nói: "Vậy khoản mua bán này. . . . . ?"

Khấu Thủ Tín nói: "Liễu gia đối với cuộc mua bán này đã ở thế chắc thắng, mà chúng ta cũng khó có thể cạnh tranh được."

Quách Đạm hiểu rồi, dù sao cũng không tranh nổi, vậy còn không bằng cho hắn một cơ hội học tập, thật sự là dụng tâm lương khổ mà, gật đầu nói: "Tiểu tế biết rồi."

Khấu Thủ Tín phất phất tay nói: "Ngươi đi xuống trước đi."

"Dạ. Tiểu tế cáo lui."

Quách Đạm đứng dậy, Khấu Ngâm Sa một mực trầm mặc cũng đứng người lên. Quách Đạm lúc này mới phát hiện nơi này còn có một mỹ nữ đang ngồi, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại, từ trước tới nay, Khấu Ngâm Sa đều trầm mặc ít nói, không quản Quách Đạm làm chuyện hồ đồ cỡ nào, làm hỏng giao dịch lớn bao nhiêu, nàng một câu phàn nàn cũng không có, nhưng kỳ thật đều là nàng giúp Quách Đạm giải quyết tốt hậu quả.

Khấu Thủ Tín đột nhiên nói: "Ngâm Sa, con lưu lại."

Quách Đạm nhìn Khấu Ngâm Sa, sau đó liền đi ra, dù sao cũng không tiện đường.

Khấu Thủ Tín nhìn Khấu Ngâm Sa, thở dài: "Phụ thân biết rõ con vẫn luôn đang giận phụ thân, nhưng phụ thân cũng không có cách nào, con mặc dù khôn khéo tài giỏi, ở phương diện mua bán, con thậm chí đã vượt qua phụ thân, nếu không có con ở phía sau hỗ trợ, Khấu gia chúng ta chỉ sợ sớm đã đóng cửa , đáng tiếc. . . Đáng tiếc con rốt cuộc vẫn là nữ nhi, ài. . . Con không cách nào ra mặt đi đàm luận mua bán, vì vậy, không quản Quách Đạm không biết cố gắng thế nào, chúng ta vẫn cần dựa vào hắn."

Khấu Ngâm Sa thản nhiên nói: "Nữ nhi đã biết."

"Chỉ mong con thật có thể hiểu một phen khổ tâm của phụ thân a."

Khấu Thủ Tín cười khổ một tiếng, lại nói: "Gần đây Liễu gia bên kia hùng hổ dọa người, gần nhất lại cướp của chúng ta mấy cọc mua bán, xem tình hình này, bọn họ tựa hồ là có ý muốn nhằm vào chúng ta, con phải cẩn thận gấp bội mới được."

Khấu Ngâm Sa nhẹ gật đầu.

Khấu Thủ Tín thấy Khấu Ngâm Sa vẫn là trước sau như một, trầm mặc ít nói, trong lòng cũng vạn bất đắc dĩ, nói: "Con cũng lui xuống đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương