Đích Mưu Dịch
1: Trở Về


Mùa đông năm Thừa Càn thứ mười bảy đến sớm hơn so với mọi năm.

Tết Trùng Dương mới qua được mấy ngày, một số châu huyện ở phía bắc đã đón đợt tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông năm nay.

Trước đó một ngày trời còn quang đãng cao xanh, nhưng đến trưa hôm nay, bầu trời bỗng chốc bị bao phủ bởi một tấm màn cuồn cuộn màu xám pha cam.

Sau màn báo hiệu ngắn ngủi, những bông tuyết dày đặc ập đến, bao trùm toàn bộ đất trời.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ khu vực phía bắc Yến Châu đã thay đổi diện mạo, trước mắt chỉ thấy một màu trắng xóa.

Trong sương phòng đốt địa long, Nhậm Dao Kỳ nhắm mắt nằm trên trên giường đất, chiếc chăn đắp trên người nàng trông có phần nặng nề.

Trán và cổ nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hai má bị sức nóng của giường đất làm cho ửng hồng, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương của bạc hà.

Qua tấm rèm vải bông vừa dày vừa nặng của căn phòng bên trong, vang lên tiếng trò chuyện rì rầm của hai nha hoàn.

"Họa tiết này đẹp thật đấy, không giống như tự mình tô lại, lấy ở đâu ra thế?"

"Đây là do ta xin của chị Kim Quất chỗ Phương di nương đó.


Nghe nói đây là họa tiết mới nhất đang thịnh hành ở phía nam kinh thành, ngay cả thành Vân Dương cũng không có đâu."

"Chị Kim Quất? Sao cô có thể xin được đồ từ chỗ chị ta hay vậy?"

“Hì hì, ta nói là dùng để thêu mặt giày cho Ngũ tiểu thư, chị ta dám không cho?”

“Cái con bé gian trá này, cẩn thận Ngũ tiểu thư biết được rồi nói với Phương di nương, đuổi cô ra ngoài rồi gả cho gã sai vặt đó!”

“Cái con nhỏ điếm thúi này ...!xem ta có xé cái miệng thúi này của cô ra không."

Bên ngoài rèm che truyền đến tiếng hai nha hoàn chạy quanh vui đùa ầm ĩ, làm bộ uống trà trên bàn bị đụng vào phát ra tiếng va chạm.

Cả gian phòng bỗng nhiên tĩnh lặng, nhưng chỉ trong chốc lát lại phát ra tiếng ầm ĩ, cuối cùng vì e dè người trong nội thất, mà tiếng ồn đã giảm đi rất nhiều.

Lúc này đột nhiên vang lên tiếng quát tháo nghiêm khắc:“Các ngươi đang làm cái gì thế!” Là giọng của một phụ nhân trung niên.

Bên ngoài đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.

“Chu ma ma tha lỗi, nô tỳ…” Hai nha hoàn vội vàng biện bạch.

Chu ma ma không kiên nhẫn ngắt lời, nói:“Tiểu thư đã tỉnh chưa?”

Giọng bà ta không hề cố ý hạ thấp, mà còn mang theo chút bực bội.

Dù hỏi vậy, nhưng bước chân bà ta vẫn không ngừng bước về phía nội thất.

"Vừa mới uống thuốc nghỉ ngơi, chắc hẳn lúc này đang ngủ say rồi." Một nha hoàn vội vàng đáp lại, cũng vội vàng đi theo sau, như muốn giúp ma ma kia vén rèm lên.

“Các ngươi đi ra ngoài trông chừng, đừng cho người khác vào.” Chu ma ma ngăn động tác của nha hoàn lại.

“Vâng.” Hai nha hoàn dừng bước, nhanh chóng lui ra ngoài.

Nhậm Dao Kỳ nhắm mắt nằm trên giường không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.

Tấm mành vải ngăn cách nội thất và gian ngoài được vén lên, không khí oi bức trong nội thất bị khuấy động, luồng gió mát mẻ hơn từ bên ngoài tràn vào.


"Tiểu thư? Tiểu thư mau tỉnh dậy, tiểu thư..."

Chu ma ma vội vàng chạy đến mép giường, gọi vài tiếng mà không thấy Nhậm Dao Kỳ có động tĩnh gì, liền thò tay vào trong chăn khẽ lay cánh tay nàng.

Nhậm Dao Kỳ cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng trông vẫn còn mơ màng ngái ngủ.

"Chu ma ma?" Giọng nàng hơi khàn, nằm lâu trên giường gạch nóng sôi, cần phải thỉnh thoảng uống chút nước trà.

"Ôi chao, là nô tỳ, tiểu thư có muốn uống nước không?" Nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt tròn trịa của Chu ma ma, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ lo lắng.

Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu.

Chu ma ma vội vàng đi đến chiếc bàn thấp dài kê sát tường phía bắc trong nội thất, trên đó đặt một bộ ấm trà men sứ màu trắng, rót một chén trà rồi quay lại.

Bà ta đặt chén trà lên chiếc bàn cạnh giường, rồi đỡ Nhậm Dao Kỳ ngồi dậy, một tay đỡ sau lưng, tay còn lại nâng chén trà lên môi đút cho nàng uống.

Chỉ là bà ta đút hơi vội, Nhậm Dao Kỳ hơi nghiêng đầu, làm nước trong chén trà đổ ra ngoài, làm ướt một mảng trên tấm chăn bông màu xanh lá thêu hoa thông.

“Khụ khụ.”

Chu ma ma vội vàng đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Nhậm Dao Kỳ đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng đẩy tay Chu ma ma, liếc bà ta một cái: “Nước trà lạnh.”


Chu ma ma vội vàng cười làm lành: "Ôi chao, chắc chắn là do đứa hai nha hoàn trực đêm ham chơi lười biếng, quên đổi trà nóng rồi, lát nữa lão nô sẽ đi dạy dỗ chúng nó."

Nói xong, Chu ma ma lại lấy chiếc áo hai lớp đặt bên cạnh khoác lên vai Nhậm Dao Kỳ: "Tiểu thư, vừa rồi di nương nhận được tin tức, Tam thái thái và Tam tiểu thư đang trên đường trở về phủ.

Mặc dù bất ngờ gặp phải trận tuyết lớn, mấy con đường bên ngoài thành bị chặn trong đêm, nhưng có kỵ binh phủ Yến Bắc vương phủ đi dọn đường, xe ngựa chậm nhất cũng có thể vào thành vào chiều tối nay."

Nhậm Dao Kỳ hơi ngẩng người: “Mẫu thân cùng Tam tỷ đã trở lại?”

Nàng hạ mi mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, ngón tay đang siết chặt vạt áo không nhịn được có chút run rẩy.

Giọng điệu của Chu ma ma cuối cùng cũng không che giấu được sự lo lắng: "Đúng vậy, nghe nói là được xa giá của Yến Bắc lão Vương phi hộ tống về, sáng hôm qua đã xuất phát từ thôn trang, nhưng sáng sớm nay trong phủ mới nhận được tin tức.

Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?"

Nhậm Dao Kỳ nhanh chóng chớp mắt, giấu đi ánh nước lấp lánh trong mắt, cầm áo định mặc vào, Chu ma ma lập tức bước lên hỗ trợ, trong khi vẫn lẩm bẩm bên tai Nhậm Dao Kỳ:“Cũng không biết Tam tiểu thư dùng thủ đoạn gì để thuyết phục Yến Bắc vương lão vương phi.

Ngũ tiểu thư, chờ Tam tiểu thư trở về, Tử Vi viện này còn nơi nào để người dung thân?”

Nhậm Dao Kỳ nghe vậy, thản nhiên liếc nhìn Chu ma ma đang cúi đầu vội vàng cài nút áo cho mình, trong lòng không kìm được cười lạnh, mười mấy năm trước Nhâm gia quả thật có không ít yêu ma quỷ quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương