“Là Tàng Thiên Cơ, Nguyệt Thần Điện Thiên Cơ công tử đến.”

Cô gái vừa mới lầm bầm kia kinh hỉ kêu lên.

“Hắn chính là thiên tài đệ nhất Đông Vực Tàng Thiên Cơ sao…….”

Đôi mắt sắc bén của Đan Dao hơi nheo lại, nhìn nam tử kiệt ngạo đang đứng ở trên không trung.

Không thể không nói, cái danh xưng ‘Đệ nhất thiên tài Đông Vực’, quả nhiên danh bất hư truyền.

Không cần tận lực nhìn vào tu vi của Tàng Thiên Cơ, chỉ cần hắn ta lộ ra chút uy áp cũng có thể biết hắn ta lợi hại.

Ánh mắt của Đan Dao nhìn về phía Tàng Thiên Cơ, muốn nhìn thử vị đệ nhất thiên tài này tu luyện đến mức không thể tưởng tượng nổi nào.

Ai ngờ, khi hai mắt nhìn qua, thì thấy một đám sương mù.

Con ngươi của Đan Dao co rụt lại, không khỏi vô cùng kinh hãi.

Phải biết rằng, cô là tu sĩ Động Hư hậu kì, thực lực cấp bậc trưởng môn.

Nhưng mà cô không thấy thực lực của Tàng Thiên Cơ này, chẳng phải nói tu vi của Tàng Thiên Cơ còn hơn hơn cả mình.

Chuyện này…….

“Hắc hắc, tuổi còn trẻ, đã bước vào Ngưng Anh cảnh đỉnh phong, cách Động Hư chỉ kém một bước chân vào cửa. Không nghĩ đến chỗ lạc hậu như Đông Vực này, lại có thiên tài bực này. Hiếm thấy, thực sự là hiếm thấy mà.”

Giọng nói của Hạng Dương đang hóa thân thành mèo truyền vào tai Đan Dao.



“Ngưng Anh đỉnh phong?” Đan Dao rất là kinh ngạc, dung bí thuật truyền âm giao lưu với Hạng Dương: “Ngươi nói hắn là Ngưng Anh cảnh đỉnh phong?”

“Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”

“Không phải, tu vi của hắn, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, làm sao có thể chỉ là Ngưng Anh đỉnh phong?”

“Sở dĩ ngươi nhìn không thấu, không phải là vì tu vi không bằng, mà là bởi vì trên đầu Tàng Thiên Cơ có mang kim quan Loan Nguyệt.

“Kim quan Loan Nguyệt?” Đan Dao nhịn không được mà nhìn trên đầu Tàng Thiên Cơ một cái, rồi hỏi: “Cái kim quan này có vấn đề gì?”

“Cái kim quan này là lão quái Địa Tôn dùng linh lực luyện thành, không chỉ có công năng bảo mệnh, mà còn có thể ẩn tàng khí tức tu vi, để cho người khác không dễ dàng phát hiện. Ta nghĩ chắc lão quái Địa Tôn của Nguyệt Thần Địa sợ bảo bối thiên tài ngàn năm khó gặp Tàng Thiên Cơ này, bị mấy tông khác kiêng kị thiên phú của hắn, nhân lúc hắn còn chưa trưởng thành hạ độc thủ. Cho nên mới không tiếc hao tổn tu vi, dùng linh lực luyện cái kim quan Loan Nguyệt này, cho Tàng Thiên Cơ mang. Chỉ tiếc là chỉ có thể giấu được người khác, nhưng không giấu diếm được ta.”

“Thì ra là thế.” Đan Dao bừng tỉnh ngộ: “Ta còn tưởng rằng tu vi của Tàng Thiên Cơ cao hơn ta nữa chứ?”

“Làm sao có thể chứ? Thiên phú yêu nghiệt giống như ngươi, đừng nói là Đông Vực, mà ngay chính Trung Vực thiên tài đi đầy đất, chỉ sợ không tìm được người thứ hai. Tàng Thiên Cơ làm sao ở cái tuổi này mà vượt qua ngươi được.”

Đan Dao nói: “Coi như là thế, thì thiên phú của Tàng Thiên Cơ cũng đủ mạnh. Sáu mươi tuổi Ngưng Anh đỉnh phong, tu thành Động Hư cảnh, cũng là trong tầm tay.”

“Là sắp nhưng không dễ dàng đột phá như vậy, ta năm mươi tuổi phá Ngưng Anh cảnh, nhưng mà thẳng tới sắp một trăm tuổi mới đột phá Động Hư cảnh, có thể thấy một bước chân vào cửa có bao nhiêu khó khăn.”

Đan Dao nhếch miệng: “Chuyện đó thì chưa hẳn, nhân gia bốn mươi đã là Ngưng Anh, sớm hơn ngươi mười năm, xem ra thiên tài như ngươi chỉ có thế thôi.”

Hạng Dương nghe xong, lập tức xù lông: “Ngươi nói ta không bằng Tàng Thiên Cơ? Tiểu gia làm sao có thể so sánh với tên tiểu tử đó. Tàng Thiên Cơ bốn mươi tuổi phá Ngưng Anh, nhưng đều dùng thủ đoạn đầu cơ trục lợi. Là lão quái Địa Tôn của Nguyệt Thần Điện thấy mình vô vọng đột phá Thiên Quân, cho nên đã tinh hồ quán đỉnh cho Tàng Thiên Cơ một phần tu vi. Tiểu gia ta dựa vào năng lực của bản thân để tu luyện ra, là chân tài thực học, há Tàng Thiên Cơ có thể so sánh?”

Đan Dao lại cả kinh: “Địa Tôn Nguyệt Thần Địa không đột phá nổi sao? Làm sao ngươi nhìn ra được?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương