Dịch Đánh Dấu Một Trăm Năm Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung
-
Chương 37: Đặt Tên
Vì vậy, trong các thời đại trước đây, dù có rất nhiều thiên tài lũ lượt xuất hiện, sáng tạo ra các tuyệt kỹ thần kỳ, cố gắng đạt tới trình độ không lãng phí chân khí.
Nhưng mà nếu muốn đạt tới có thể khống chế hoàn toàn, thì trong mắt rất nhiều người là nói mớ giữa ban ngày, là mơ mộng viển vông.
Trên đời này làm gì có công pháp nào mà không lãng phí một chút linh khí nào?
Nhưng mà không có gì là tuyệt đối, Minh Ngọc Công là ngoại lệ duy nhất
Những công pháp khác dù luyện có thế nào, thì chân khí cũng tràn ra bên ngoài khi vận hành.
Duy chỉ có Minh Ngọc Công là phá lệ đặc thù, lúc vận hành linh lực, không những không tràn ra bên ngoài, mà ngược lại giống như vòng xoáy.
Cho nên, linh lực chân khí khi tu luyện môn công pháp này sẽ vĩnh viễn không hao tổn, mà còn có thể tăng từng chút từng chút, vô cùng vô tận.
Người tu luyện môn công pháp này, trong lúc giao thủ cùng địch nhân, đối phương càng lúc càng bị tiêu hao linh lực, còn người sử dụng thì linh lực càng dùng càng nhiều.
Cho nên, cho dù Đan Dao giao thủ với người cùng cảnh giới với mình, thì chắc chắn cuối cùng cô ấy sẽ thắng.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Minh Ngọc Công.
Đan Dao tu luyện Minh Ngọc Công đến tầng năm, tu vi đạt đến Động Hư cảnh.
Trong cảnh giới này, cô không có đối thủ.
Người khác cùng cô đánh nhau, linh lực càng đánh càng ít, cô thì càng dùng càng nhiều, đánh đến cuối cùng, chỉ có thể bị Đan Dao mài chết.
Bởi vì Minh Ngọc Công thất truyền trên vạn năm, có rất nhiều người không biết chỗ thần kỳ của môn công pháp này, ngay cả Hạng Dương cũng không biết.
Thấy trong quá trình tu luyện của Đan Dao, chân khí trong cơ thể có thể tạo thành vòng xoáy, không ngừng hấp thu vào trong cơ thể, liền cho đây là một môn tà công.
Lại không biết, đây mới là tâm pháp tuyệt đỉnh chính tông của đạo gia.
Lúc này, xuất hiện một màn làm cho Hạng Dương càng không thể tin được xuất hiện.
Dưới sự bao phủ của vòng xoáy, khuôn mặt của Đan Dao lộ ra ánh sáng trong suốt, mềm mại như ngọc bích. Nguyên bản khuôn mặt bên trái đầy tơ máu, cũng biến mất không thấy nữa.
Khuôn mặt trước mắt, đẹp quá sức tưởng tượng.
Khuôn mặt như tranh vẽ, con mắt sáng như ánh sao, băng cơ ngọc cốt, không nhiễm bụi trần.
Như tinh linh ngưng tụ bởi trời đất, nhật nguyệt chi tú, giống như tiên tử rơi xuống nhân gian.
Hạng Dương cảm thấy cả thần hồn đều say, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng: “Đẹp……”
Một tiếng ‘Đẹp’ này vừa phun ra, Đan Dao đột nhiên mở to mắt, cảnh giác hét lớn: “Là ai?”
Cô mở ra thần thức, liếc nhìn bốn phía, nhưng không thấy bất kì bóng dáng nào.
“Thực sự kì quái, vừa rồi mình nghe được tiếng người, sao mà vừa mở mắt ra đã không thấy ai?”
Lúc này Đan Dao nhìn bộ dạng si ngốc của Hạng Dương, như một thiếu niên nhìn thấy người tình trong mộng của hắn.
Cô cười khúc khích, lập tức đem hắn ôm vào trong ngực, lấy tay búng nhẹ vào măng cụt của hắn.
“Ngươi nha, thật đúng là quỷ háo sắc……Không đúng, là mèo háo sắc…….”
Hạng Dương dùng móng vuốt bụm mặt, cảm thấy không có mặt mũi nhìn người.
Xong, xong!
Anh danh một đời của tiểu gia, toàn bộ thua trong tay của một tiểu nha đầu này.
Ngươi nói ngươi có dung mạo xinh đẹp, hà tất gì phải che giấu như vậy?
Đột nhiên lộ ra dung nhan tuyệt thế, phong thái vô song, khiến ta bị thất thố.
Nhìn con mèo biểu lộ ra vẻ ngượng ngùng như thế, Đan Dao cảm thấy rất dễ thương.
Tên tiểu tử này, thật là quá đáng yêu!
Đan Dao vuốt ve lông mềm mại như lụa của mèo, rồi lẩm bẩm một mình: “Ngươi đáng yêu như vậy, sao không có tên được? Tỷ tỷ lấy cho ngươi một cái tên được không?”
Hạng Dương meo meo hai tiếng, biểu thị không cần.
“Hừ, tên nhóc này, tính khí còn rất lớn, ngươi không cần, ta lại muốn, lông đỏ như vật thì gọi là cà chua đi” Đan Dao ác ý cười thích thú.
Hạng Dương nghe xong, trong nháy mắt lông xù lên, liên tục kêu meo meo.
Nhưng mà nếu muốn đạt tới có thể khống chế hoàn toàn, thì trong mắt rất nhiều người là nói mớ giữa ban ngày, là mơ mộng viển vông.
Trên đời này làm gì có công pháp nào mà không lãng phí một chút linh khí nào?
Nhưng mà không có gì là tuyệt đối, Minh Ngọc Công là ngoại lệ duy nhất
Những công pháp khác dù luyện có thế nào, thì chân khí cũng tràn ra bên ngoài khi vận hành.
Duy chỉ có Minh Ngọc Công là phá lệ đặc thù, lúc vận hành linh lực, không những không tràn ra bên ngoài, mà ngược lại giống như vòng xoáy.
Cho nên, linh lực chân khí khi tu luyện môn công pháp này sẽ vĩnh viễn không hao tổn, mà còn có thể tăng từng chút từng chút, vô cùng vô tận.
Người tu luyện môn công pháp này, trong lúc giao thủ cùng địch nhân, đối phương càng lúc càng bị tiêu hao linh lực, còn người sử dụng thì linh lực càng dùng càng nhiều.
Cho nên, cho dù Đan Dao giao thủ với người cùng cảnh giới với mình, thì chắc chắn cuối cùng cô ấy sẽ thắng.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Minh Ngọc Công.
Đan Dao tu luyện Minh Ngọc Công đến tầng năm, tu vi đạt đến Động Hư cảnh.
Trong cảnh giới này, cô không có đối thủ.
Người khác cùng cô đánh nhau, linh lực càng đánh càng ít, cô thì càng dùng càng nhiều, đánh đến cuối cùng, chỉ có thể bị Đan Dao mài chết.
Bởi vì Minh Ngọc Công thất truyền trên vạn năm, có rất nhiều người không biết chỗ thần kỳ của môn công pháp này, ngay cả Hạng Dương cũng không biết.
Thấy trong quá trình tu luyện của Đan Dao, chân khí trong cơ thể có thể tạo thành vòng xoáy, không ngừng hấp thu vào trong cơ thể, liền cho đây là một môn tà công.
Lại không biết, đây mới là tâm pháp tuyệt đỉnh chính tông của đạo gia.
Lúc này, xuất hiện một màn làm cho Hạng Dương càng không thể tin được xuất hiện.
Dưới sự bao phủ của vòng xoáy, khuôn mặt của Đan Dao lộ ra ánh sáng trong suốt, mềm mại như ngọc bích. Nguyên bản khuôn mặt bên trái đầy tơ máu, cũng biến mất không thấy nữa.
Khuôn mặt trước mắt, đẹp quá sức tưởng tượng.
Khuôn mặt như tranh vẽ, con mắt sáng như ánh sao, băng cơ ngọc cốt, không nhiễm bụi trần.
Như tinh linh ngưng tụ bởi trời đất, nhật nguyệt chi tú, giống như tiên tử rơi xuống nhân gian.
Hạng Dương cảm thấy cả thần hồn đều say, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng: “Đẹp……”
Một tiếng ‘Đẹp’ này vừa phun ra, Đan Dao đột nhiên mở to mắt, cảnh giác hét lớn: “Là ai?”
Cô mở ra thần thức, liếc nhìn bốn phía, nhưng không thấy bất kì bóng dáng nào.
“Thực sự kì quái, vừa rồi mình nghe được tiếng người, sao mà vừa mở mắt ra đã không thấy ai?”
Lúc này Đan Dao nhìn bộ dạng si ngốc của Hạng Dương, như một thiếu niên nhìn thấy người tình trong mộng của hắn.
Cô cười khúc khích, lập tức đem hắn ôm vào trong ngực, lấy tay búng nhẹ vào măng cụt của hắn.
“Ngươi nha, thật đúng là quỷ háo sắc……Không đúng, là mèo háo sắc…….”
Hạng Dương dùng móng vuốt bụm mặt, cảm thấy không có mặt mũi nhìn người.
Xong, xong!
Anh danh một đời của tiểu gia, toàn bộ thua trong tay của một tiểu nha đầu này.
Ngươi nói ngươi có dung mạo xinh đẹp, hà tất gì phải che giấu như vậy?
Đột nhiên lộ ra dung nhan tuyệt thế, phong thái vô song, khiến ta bị thất thố.
Nhìn con mèo biểu lộ ra vẻ ngượng ngùng như thế, Đan Dao cảm thấy rất dễ thương.
Tên tiểu tử này, thật là quá đáng yêu!
Đan Dao vuốt ve lông mềm mại như lụa của mèo, rồi lẩm bẩm một mình: “Ngươi đáng yêu như vậy, sao không có tên được? Tỷ tỷ lấy cho ngươi một cái tên được không?”
Hạng Dương meo meo hai tiếng, biểu thị không cần.
“Hừ, tên nhóc này, tính khí còn rất lớn, ngươi không cần, ta lại muốn, lông đỏ như vật thì gọi là cà chua đi” Đan Dao ác ý cười thích thú.
Hạng Dương nghe xong, trong nháy mắt lông xù lên, liên tục kêu meo meo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook