Mặc dù Đan Dao có thể dùng hai đóa mẫu đơn lưu ly Quan Châu, dọa Thiên địa Song Ma sợ chạy mất, bởi vì cô tu luyện Minh Ngọc Công vô cùng đặc thù.

Mặc dù ở Ngưng Anh đỉnh phong, lại có thể khống chế linh lực tuyệt đối, đạt đến trình độ Động Hư cảnh, hái lá phi hoa đều có thể đả thương người.

Ngay cả lúc này mấy người Thanh Hư đạo trưởng không nghĩ ra, thì một vị đệ tử Thiên Xu phong vội vàng tới báo: “Trưởng giáo! Thiên địa Song Ma chết.

”“Cái gì? Thiên địa Song Ma chết?”Nghe lời này, mọi người đều kinh hãi.

“Vâng.

”“Chuyện này sao có thể? Chuyện gì xảy ra, Thiên địa Song Ma chết.

”Đệ tử nói: “Vừa rồi đệ tử tuần sát ở chân núi, nhìn thấy Thiên địa Song Ma nằm trên mặt đất, sợ hết hồn.

Đánh bạo lên kiểm tra thì phát hiện sinh cơ của hai lão ma đầu này đã đoạn mất.


”Mấy lão đạo Thanh Hư lúc này thi triển ngự kiếm phi hành đi tới ngoài sơn môn, muốn nhìn một chút người chết có phải là Thiên địa Song Ma hay không.

Cũng không phải là Thanh Hư đạo trưởng không tin đệ tử bẩm báo, mà là Thiên địa Song Ma thực sự quá khó đối phó.

Hai lão ma đầu này đi ngang dọc tu chân giới Đông Vực mấy trăm năm, hung tàn thành tính, việc ác không đếm xuể, lại giảo hoạt khó lường, gian trá giống như quỷ.

Vị tiền bối tán tu 50 năm trước cường đại như thế, mà không thể diệt được hai lão ma đầu này.

Bây giờ sao có thể chết ở cửa sơn môn được?Bọn người Thanh Hư đạo trưởng nửa tin nửa ngờ bay đến trước sơn môn, quả nhiên thấy được thi thể của Thiên địa Song Ma.

Hai lão ma đầu này sau khi chết, tròng mắt trợn lớn lên, bọn hắn không thể tin được chính mình chết trong tay một tiểu nha đầu.

“Chuyện này….

.

”Bọn người Thanh Hư nhìn một màn trước mắt, cả kinh không nói nên lời.

Phải biết rằng Thiên Sát Long và Địa Diệt Phượng đều là cao thủ Ngưng Anh cảnh.

Nhìn vết thương, thì cho thấy là bị một cây kim thêu đâm cho chết.

Một kim đâm chết Thiên địa Song Ma, Này….

.

Chuyện này cũng quá mơ hồ?Thanh Hư đạo trưởng khom lưng xuống, xem xét vết thương trên người hai kẻ này.

Rõ ràng là vết tích kim châm, nhưng kiểm tra thêm thì có vết tích của kiếm khí.


“Hòa hợp đoan“Hòa hợp đoan trang, dày đặc tinh tế tỉ mỉ, Này….

.

Đây là Dao Quang kiếm pháp tu luyện đến cực hạn….

”Trong giọng nói của Thanh Hư đạo trưởng đầy sự khiếp sợ.

“Trưởng giáo sư huynh, huynh nói cái gì, hai lão ma đầu này chết dưới Dao Quang kiếm pháp?” Thanh Tĩnh tán nhân kinh ngạc lên tiếng.

Thanh Hư đạo trưởng gật đầu: “Đúng vậy! Chính là Dao Quang kiếm pháp, lấy kim làm kiếm dùng Dao Quang kiếm pháp.

”“Trời đất!”Nghe câu trả lời khẳng định, mấy người Thanh Tĩnh tán nhân và Thanh Dương đạo trưởng không khỏi trợn tròn mắt.

Dao Quang kiếm pháp chính là một phần trong tuyệt học trấn phái Thất Tinh kiếm pháp của Thất Tinh cung, là kiếm pháp mà các đời Dao Quang phong đời đời truyền lại.

Kiếm pháp này, lấy thủ làm công, kiếm chiêu liên tục không dứt, là bộ kiếm pháp thích hợp nhất cho nữ tử tu luyện.

Nhưng mà môn kiếm pháp này nhập môn thì dễ, nhưng muốn tu luyện đến đại thành thì hết sức gian khổ.


Bằng không lấy tư chất thiên tài trăm năm khó gặp của Thủy Linh, cũng sẽ không lâm vào mê chướng, cuối cùng phải được Đan Dao tới chỉ điểm mới có thể đột phá.

Đại thành còn vô cùng gian khổ, chứ đừng có nói là lấy kim làm kiếm đến cảnh giới cực hạn.

Thanh Tĩnh tán nhân đã tu luyện Dao Quang kiếm pháp này mấy trăm năm, nhưng vẫn luôn quanh quẩn ở giai đoạn đại thành, khoảng cách tới cực hạn vẫn còn một khoảng lớn.

Đương nhiên là Dao Quang kiếm pháp này dễ học khó tinh thông, nó cực kì khảo nghiệm ngộ tính, một khi luyện đến cực hạn, uy lực vô cùng, không có gì là không phá được, thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu.

Thanh Dương đạo trưởng nhìn Thanh Tĩnh tán nhân: “Không nghĩ tới Dao Quang phong ngoại trừ Thủy Linh, còn có một tuyệt thế thiên tài, luyện Dao Quang kiếm pháp đến đỉnh phong cực hạn.

Sư muội! Muội ẩn đủ sâu nha.

”Mọi người đều biết, Dao Quang kiếm pháp ngoại trừ đệ tử của Dao Quang phong và trưởng giáo tu luyện toàn bộ Thất Tinh kiếm pháp ra, thì không có người nào có đủ tư cách tu luyện.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương