Edit: Silent
Ba mươi năm trước Lão Dịch là thâm quỹ* có bạn trai, ba mươi năm sau là một ông chú đẹp trai có vài người yêu cũ.

*Thâm quỹ: không dám come out
Vào ngày sinh nhật lần thứ 40 của mình, hắn thề rằng đời này sẽ không bao giờ tìm đối tượng nữa, phải tiết kiệm sức lực và tiền bạc, lúc tuổi già còn nhảy với mọi người trong viện dưỡng lão.

Một ngày sau khi thề xong, một thực tập sinh đã tìm thấy lão Dịch, cô nhờ lão Dịch giúp mình một chuyện — Làm bạn trai của cô.

Lão Dịch: “Em nghiêm túc đấy à?”
Cô gái gật đầu rất nghiêm túc: “Làm bạn trai em một tuần thôi, xong việc em đưa thầy hai ngàn tệ.


Lão Dịch không phải vì hai ngàn tệ mà thành thẳng nam đâu nha, chỉ là cảm thấy thỉnh cầu giúp đỡ của cô gái quá mức chân thành tha thiết, trái tim quá mềm yếu không thể từ chối được thôi.

Mà có tiền ngu gì không lấy.


Cô gái mới 20 tuổi nhưng đã là sinh viên cuối cấp, thông minh xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, không biết tại sao cô nhóc này thấy ai cũng chướng mắt, từ khi thành đôi giả với Lão Dịch lúc nào cũng dính lấy hắn, Lão Dịch hỏi cô có phải thiếu thốn tình thương của cha không thì được cô gái tóc vàng cho một ánh mắt xem thường: “Bố em đẹp trai hơn thầy nhiều.


“Ồ?” Lão Dịch có chút hứng thú, “Có ảnh chụp không? Cho xem đi.


“Không”, cô gái nói, “Hai ngày nữa là thấy thôi.


Cô gái thực sự rất ưa nhìn, vậy là lão Dịch đầy hứng thú với ông bố vợ giả, chiều thứ bảy hôm đó, hắn cùng cô nhóc mua mấy hộp quà rồi đi gặp bố vợ.

Nhà cô gái ở khu chung cư cũ trung tâm thành phố, trên đường đi cô không nói nhiều, vẻ mặt trông rất khó coi.

Lão Dịch không quan tâm đến việc nhà của người khác nên cũng không hỏi nhiều, trong lòng sẵn sàng làm bình hoa.


Trước khi lên lầu mở cửa, cô gái hít một hơi thật sâu rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi cửa mở, cô gái cũng không vội vàng đi vào, cô nhìn hành lang, sau đó nắm tay lão Dịch bước vào trong.

Hai người vừa bước vào, bên trong liền truyền đến nhạc đám ma, lão Dịch cau mày khi nghe tiếng đó, nhìn xung quanh liền thấy trên bàn trà trong phòng khách có một cái linh đài nhỏ.

Lão Dịch có chút khiếp sợ, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ, thấy mặt cô đen như đáy nồi.

“Sao vậy?” Lão Dịch hỏi cô.

Cô gái không trả lời, một lúc sau mới nguôi ngoai cơn kích động, rồi hét lên một chỗ: “Trần Cố! Lăn ra đây cho con!”
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông mặc khăn liệm đội mũ thọ xuất hiện nửa cái đầu.

Trên mặt dán hai tờ giấy đỏ hình tròn, hơi giống Giáo Tử trong《 Bảy viên ngọc rồng》.

Chỉ là lớn hơn vài con số.

Giáo Tử

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương