Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 67: Vương tử nhân ngư của hải thần (7)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Tại sao em phải đến đó gặp bọn họ?” Chờ đến khi trong kính xe không còn thấy bóng dáng của sở nghiên cứu nữa Trương Thần Phi mới mở miệng hỏi tiểu kiều thê.

“Em đến để nói Carles viết một bản báo cáo.” Tiêu Tê tới gặp Carles chủ yếu là để nói ông viết cho Trương Đại Điểu một bản báo cáo giám định của người có uy tín, sau này sẽ dùng trong lúc kiện mấy công ty sản xuất trí não để làm bước đệm cho công tác đưa ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não ra thị trường. Nhưng nói chuyện với nhau một lúc thì mới thấy ông lão này có tật miệng không kín nên không nói đến việc này nữa.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thế giới con người rất nguy hiểm, sao em lại không nghe? Em có biết sở nghiên cứu kia đang làm gì hay không, bị bọn họ bắt được thì xong đời.” Hải thần đại nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, tiểu vương tử nghịch ngợm quá, hắn quản không nổi.

Có trời mới biết lúc hắn thấy ba mình trong video thì tất cả máu trong người cứ như đông lại. Phóng Maybach như bay đến, rất sợ nếu đến chậm một bước thì tiểu vương tử của hắn sẽ bị bắt vào sở nghiên cứu.

“Sở nghiên cứu về vô sinh thì có thể làm gì em?” Tiêu Tê không lưu ý lắm nói, nhắn tin cho Khuyết Đức nhờ hắn viết một bản báo cáo giám định rồi nhân cơ hội mấy ngày nay để cho Carles ký tên.

“Sinh con.”

“Hả?”

“Tôi nói, sở nghiên cứu sẽ bắt em đi sinh con.” Hải thần đại nhân nói đâu ra đấy.

“Hả?” Chứ không phải là bắt đi đi giải phẫu à.

“Em có biết khả năng sinh sản của nhân ngư mạnh lắm không?” Trương Thần Phi nhíu mày, trực tiếp lái xe về nhà, hắn phải nói chuyện rõ ràng với tiểu vương tử mới được. Tiểu nhân ngư ngây thơ lắm, không hề biết lòng dạ con người ác độc tới mức nào, mấy nhà khoa học ác độc không có đạo đức có thể làm mấy chuyện cực kỳ điên khùng.

“Về nhà làm cái gì, buổi chiều còn có… A!” Tiêu Tê bị khiêng vào thang máy, vào đến nhà thì bị vứt lên giường.

Trương Thần Phi cởi cà vạt, kéo tiểu vương tử đang cố gắng chạy trốn, tính dạy học cho cậu kiểu live-action.

Tỷ lệ sinh đẻ của con người giảm xuống theo từng năm, chuyện này có quan hệ với việc phụ nữ sinh con quá khó khăn, càng ngày có càng nhiều những phụ nữ lo lắng việc sinh con sẽ đau đớn và quá mạo hiểm nên không muốn sinh con nữa. Sở nghiên cứu kia đã sớm nghiên cứu về phương pháp gây giống sinh vật biển. Dù sao thì đẻ trứng so với sinh con thì dễ dàng hơn, nhưng thân thể của con người không thể đẻ trứng, nhà khoa học ác độc mới đánh chủ ý lên trên người của nhân ngư.

“Bọn họ sẽ cột em lên giường, đưa chất lỏng sền sệt vào người em, khiến cho những quả trứng trong người em phát triển. Đợi đến lúc trứng cá đã lớn thì sẽ bắt em đẻ từng quả ra.” Hải thần đại nhân dán vào tai tiểu vương tử, nói từng chữ rõ ràng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như đọc thần chú từ xa xưa vậy, nghe vào tai… gợi tình chịu không nổi.

“Được rồi, em biết rồi, không đến sở nghiên cứu kia nữa, mau thả ra… Ưm… Hỗn đản, cái gì vậy!” Tiêu Tê chợt mở to hai mắt.

“Một quả trứng cá mô phỏng.” Trương Thần Phi có chút không nỡ làm thế với cậu nhưng nếu muốn tiểu vương tử nhớ lại thì vẫn phải kiên quyết đẩy nó vào, “Tốt nhất là em nên tự mình cảm nhận quá trình đẻ trứng. Đây mới là một quả thôi, em có biết những người đó bắt em một lần sinh bao nhiêu không? Ít nhất là hai mươi quả.”

“Này! Trứng cá của ai mà còn biết rung nữa chứ!” Tiêu Tê trơ mắt nhìn Trương Đại Điểu nhấn điều khiển từ xa, nhất thời nói không nên lời.

Hải thần nhân từ không đành lòng nhìn tiểu vương tử thống khổ giãy giụa, quay lưng lại, dùng trí não tìm một biệt thự ở gần biển. Tiểu nhân ngư đã bị phát hiện, ở đây không còn an toàn nữa, phải đưa cậu quay về biển rộng, cho dù có bỏ đi gia sản hàng tỉ cũng không tiếc.

Chỉ có quay về đại dương thì hải thần mới có thể khôi phục sức mạnh thống trị tuyệt đối của mình và mới có khả năng chắc chắn bảo vệ được tiểu nhân ngư của hắn.

Nhấn vào nút trả tiền, nói thư ký sắp xếp công việc một chút, tiện thể giúp hắn đặt chuyến bay luôn. Trương Thần Phi thở dài, quay đầu lại, chỉ thấy tiểu vương tử đang cố gắng lấy điều khiển từ xa, một tay vung lên ném điều khiển đến chỗ khác.

Nhìn trong mắt tiểu vương tử có ánh nước, không biết sao lại muốn ăn hiếp cậu hơn. Hải thần đại nhân ôm lấy tiểu kiều thê run nhè nhẹ, ác liệt nắm cổ tay cậu để cậu không mượn ngoại lực: “Phải tự mình sinh mới được, nếu không làm tôi sẽ nhét vào lại.”

Tiêu Tê không có sức trừng hắn, mẹ nó Trương Đại Điểu, còn biết chơi việt dã nữa, đợi anh tỉnh rồi cho biết tay… Chịu đựng cảm giác xẩu hổ “sinh” quả trứng cá kia ra, nhận được một cái hôn an ủi.

“Xin lỗi bảo bối, tôi không nên ăn hiếp em.” Trương Thần Phi ôm cậu xuống lầu, nhẹ nhàng đặt trước bàn ăn, rót cho cậu một ly nước nóng để bổ sung thể lực, “Theo tôi quay về biển đi, ngày kia tôi sẽ đặt chuyến bay.”

Quay về biển…

Tiêu Tê nhấp một ngụm nước nóng, lắc đầu: “Em không đi.” Tuổi còn trẻ, tài sản hàng tỉ, đang sống hạnh phục, luẩn quẩn cái gì mà muốn nhảy xuống biển?

“Việc này không thương lượng nữa, phải quay về. Bây giờ rất nguy hiểm.” Trương Thần Phi đi tới, giữ cằm của tiểu nhân ngư, nguy hiểm nheo mắt lại, “Hay là, em còn muốn thể nghiệm tư vị đẻ hai mươi quả trứng?”

“… Dù sao em cũng không nhảy xuống biển đâu, anh cũng không được đi.” Tiêu Tê nghe thấy trứng cá lại nhịn không được đỏ mặt, đẩy tay hắn ra, hai hớp uống hết ly nước, đứng dậy chuẩn bị đi làm.

“Xem ra là tôi quá ôn nhu với em rồi nên em mới quên mất mình là ai!” Hải thần bị chọc tức cuối cùng cũng lộ ra mặt thật, ánh mắt lạnh như băng bắt tiểu vương tử không nghe lời lại, “Thấy rõ chưa, em chỉ là nhân ngư yếu ớt. Mà tôi là hải thần nắm trong tay quyền sanh sát!”

“Mặc kệ anh nói gì thì hôm nay cũng là thứ hai, em phải đi làm, không ra ngoài đảo điên với anh đâu.” Tiêu Tê nhắn tin cho thư ký của Trương Thần Phi để cậu ta huỷ order chuyến bay, không được hồ đồ theo tổng tài.

Không bao lâu, Trương Thần Phi liền nhận được tin nhắn huỷ order chuyến bay, giận dữ cười: “Xem ra là tôi quá cưng chiều em rồi.”

Cơn giận của hải thần, không có bất cứ con cá nào có thể chịu được. Xoay người bước vào phòng bếp, làm ngay trước mặt tiểu vương tử, “phạch phạch phạch” giết chết một con cá.

Mổ bụng cá, cạo vảy, lăng trì từng nhát từng nhát.

“Biết sợ chưa?” Cười ác độc, hắn còn nhét gừng và tỏi vào miệng vết thương của con cá.

“Sợ.”

“Có đi về biển với tôi không?”

“Không đi.”

“…”

Không có cách nào với tiểu vương tử quật cường nữa, luyến tiếc làm cậu thế này lại thế này, hải thần đại nhân chọn cách chiến tranh lạnh. Ngoại trừ nói câu “Tôi yêu em” lúc sáng sớm thì hai ngày nay không nói lời gì, không nhắn tin, không nấu cơm, buổi tối đi ngủ còn muốn vẽ đường ranh giới.

Tiêu Tê kệ hắn muốn quậy gì thì quậy, cứ như bình thường đi làm xử lý chuyện công ty.

Lần đi thăm này của giáo sư Carles đã xác nhận một nơi có khả năng làm giám định hội chứng rối loạn trí não. Biết Trương Thần Phi vẫn còn đang bệnh thì gửi tin nhắn cho Tiêu Tê. Tiêu Tê đưa cho bên bộ phận pháp luật của Thạch Phi Khoa Kỹ để bọn họ báo cho cậu thiếu niên lâm vào trò chơi khủng bố và tiểu hoa đán hát tấu nói nhanh chóng đi làm giám định.

Bên Giang Nhu Nhu đã sắp khởi kiện công ty NC, bởi vì bản thân cô là người phát ngôn cho trí não của NC nên trước khi hợp đồng chưa đến thời hạn thì không nói bậy được, cho nên tạm thời không thể công khai chuyện này. Đợi đến lúc mở phiên toà thì hợp đồng cũng đã đến giai đoạn chín mùi.

Muốn thắng kiện ắt không thể thiếu chứng cứ. Chứng cứ của Giang Nhu Nhu vẫn khá là nguyên vẹn, lúc đó camera trong studio vẫn hoạt động, có quay lại rõ ràng cảnh tường ngã xuống đập vào đầu cô. Mà cô là người phát ngôn cho NC, vẫn luôn dùng trí não của NC. Bây giờ chỉ còn thiếu một bản báo cáo giám định.

Tiêu Tê xử lý hết những chuyện có thể, dính đến chuyện chuyên nghiệp một chút như là chuẩn bị đòi số liệu từ NC thì cần Trương Đại Điểu tỉnh lại sẽ giải quyết.

“Tổng tài, đây là danh sách phim của BBQ và BBL.” Đợi nhân viên cầm được xác nhận đến tìm Tiêu Tê hỏi ý kiến, số lượng mua lần đầu cũng không nhiều lắm, rốt cuộc đồng ý.

Tiêu Tê nhìn thoáng qua danh sách, xác định không vấn đề gì thì liền ký tên.

“Phim này có thể bắt đầu tuyên truyền trọng điểm vào sáu tháng cuối năm, đến nguyên đán có thể làm vài hoạt động nữa, đến hội nghị thường kỳ vào thứ hai sẽ có báo cáo cụ thể. Ngoài ra nhóm chúng tôi còn thảo luận mua một vài phim của Hàn hoặc Nhật, có thể làm trọng điểm cho nửa năm tới.” Giám đốc marketing tiện thể nói thêm một chút.

“Bây giờ cần làm tốt đồ trên tay đã, có phim chỗ khác thì sớm muộn gì cũng có thể mua. Lợi nhuận của phim còn chưa xác định…” Nói còn chưa dứt lời, một cuộc điện thoại gọi đến, trên đó ghi là ba Trương. Tiêu Tê xua tay, ý bảo giám đốc marketing có thể đi.

Giám đốc marketing tranh công nhưng không bị mắng thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước nhanh rời khỏi.

“Ba.” Tiêu Tê nhận cuộc gọi.

“A.” Giọng nói của Trương Tri Thức nghe không lưu loát lắm, dừng một lúc mới mở miệng lần nữa, “Không làm phiền con đi làm chứ? Ba chỉ muốn nhắc nhở con, người Carles kia không phải là một học giả đàng hoàng lắm đâu, nếu như con muốn mua đồ của ông ta thì cần tìm chỗ chuyên nghiệp nghiệm chứng một chút.”

“Vậy à, sao ba biết được ông ấy không đàng hoàng?” Tự mình thuận miệng bịa lý do thôi không ngờ là ba Trương để ý như thế.

“Ừm, cụ thể ba có nói con cũng không hiểu, tóm lại là ông ấy nói cho ba một lý luận mới, nhưng lý luận này dùng vào thực tế chưa chắc đã mang lại hiệu quả trăm phần trăm. Mà ông ta lại có thể lấy ra để truyền bá thì có thể thấy được là một người không đàng hoàng lắm.” Nói đến vấn đề chuyên nghiệp gì đó, Trương Tri Thức sẽ nói nhiều hơn, nói xong lại như không biết phải làm gì tiếp, khụ khụ hai tiếng.

Tiêu Tê đợi nửa ngày không thấy nói gì nữa mới hiểu được là nói xong rồi: “Dạ, con biết rồi, cám ơn ba.”

“Không có gì đâu Tiểu Tê.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Tê cảm thấy bên đó như là thở phào nhẹ nhõm, không khỏi buồn bực, lẽ nào tật xấu mặt lạnh của cậu không chỉ ảnh hưởng đến cấp dưới mà còn hù luôn cả ba chồng?

Mấy năm nay cậu không nói chuyện nhiều với Trương Tri Thức. Tuy rằng Tiêu Tê có lòng hiếu kính cha mẹ của Trương Đại Điểu nhưng dựa vào tình huống của hai cha con thì có hơi đụng chạm đến ông xã nên cậu chỉ có thể nói chuyện đến một mức nào đó.

Trương Tri Thức không hỏi tình hình gần đây của con trai, nói chuyện của Carles xong thì muốn cúp điện thoại.

“A, ba, con có chuyện vẫn luôn muốn hỏi.” Tiêu Tê nhịn không được nói thêm một câu, “Sở nghiên cứu kia của ba là làm gì vậy?”

“Gen và công nghệ sinh học #[email protected]*#%$%&.” Một chuỗi thuật ngữ chuyên ngành dài thòng, Tiêu Tê thật là nghe không hiểu nhưng ít nhất cũng hiểu được không phải là nghiên cứu về vô sinh. Thuận miệng nói chuyện hai ba câu, bên kia nói không được nữa nên cậu chủ động nói kết thúc.

Buổi tối về đến nhà, hải thần đại nhân đã chiến tranh lạnh hai ngày vẫn không nói chuyện với cậu như trước, nhưng lại nấu cơm. Ăn đồ ăn delivery hai ngày nay cuối cùng Tiêu Tê cũng được ăn bữa ăn ông xã nấu.

Ranh giới bằng gối ôm trên giường nước cũng bị bỏ, Tiêu Tê mím môi nhịn cười: “Hải thần đại nhân tôn quý, đây là đồng ý tha thứ rồi à?”

“Hừ.” Hải thần đại nhân cao lãnh hừ một tiếng, nằm vật xuống ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Tiêu Tê cảm thấy có người sờ chân cậu, tưởng là cục lông vàng chạy vào ngủ chung, lắc chân muốn xua cún con đi. Nhưng hai chân cứ như bị trói lại, không nhúc nhích được.

Tiêu Tê mở mắt ra, trong phòng bật đèn ngủ, có một bóng đen ngồi ngay dưới chân cậu, lấy dây lưng của áo choàng tắm cột hai chân cậu.

“Ai?” Ngủ mơ màng lại thấy cảnh tượng này, tức khắc bị doạ cho tỉnh.

Người đưa lưng về phía cậu quay đầu lại, chính là Trương Đại Điểu vốn đang phải ngủ bên cạnh.

Tiêu Tê thở phào một cái, giơ tay lên đánh hắn: “Hơn nửa đêm không ngủ lại làm trò gì vậy?”

Hải thần không để ý tới cậu, cuốn dây áo choàng tắm thêm vài vòng, cuốn cặp chân thon dài nhỏ nhắn cùng một chỗ, lại thắt một cái nơ bướm xinh đẹp. Sau đó, từ từ ôm cậu nâng lên.

“Hai chân chụm lại tiếp nhận sức mạnh của hải thần thì em có thể biến lại thành nhân ngư.” Đau khổ suy nghĩ hai ngày, Trương Thần Phi vẫn quyết định biến tiểu vương tử lại thành hình dạng vốn có.

“Này, em không muốn.” Tiêu Tê giãy giụa muốn gỡ ra, tư thế này có độ khó rất cao, sáng mai sẽ bị đau lưng.

“Cái này không phải do em quyết định.” Hải thần đại nhân mạnh mẽ cởi áo ngủ ra.

Tiểu kiều thê hừ hừ nói không muốn.

Đèn trong phòng sáng lên, Trương Thần Phi nắm tay tiểu vương tử áp lên mặt mình: “Em phải nhìn cho rõ, tôi là người đàn ông em yêu, đồng thời tôi cũng là hải thần. Biển cả mới chính là quê hương của chúng ta, tôi sẽ mang em về nhà.”

“Nhưng em thích hình dáng con người của anh!”

Hải thần đại nhân không thể tưởng tượng nổi siết chặt tay của tiểu kiều thê: “Thì ra em thích cái túi da này!”

“Không phải sao?” Nếu như thích cái túi da khác thì đã kết hôn với người khác rồi. Cơn buồn ngủ đã bị lăn qua lăn lại làm tỉnh hẳn, Tiêu Tê vươn tay xoa đầu hắn.

Đúng là một con cá nông cạn! Trương Thần Phi rất không vui: “Vậy em không thích tay nghề nấu ăn của tôi sao? Không thích ấy ấy bự mạnh mẽ của tôi sao? Không thích tài sản hàng tỉ của tôi sao?”

“Thích hết.” Đây đều là yếu tố cấu thành nên con người của Trương Đại Điểu cũng chính là tất cả những gì mà cậu thích, “Nhưng em không thích husky cá ngựa.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương