Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
-
Chương 59: Sweetheart tế phẩm của huyết tộc (8)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đưa đồ làm bằng bạc ấy vào trong cơ thể, đây là một chuyện rất căng thẳng với ma cà rồng. Để trấn an cảm xúc của tiểu kiều thê, Dior tiên sinh xuất ra năng lực toàn thân để lấy lòng cậu.
Tiểu kiều thê bị ác ma mê hoặc quên mất phản kháng, cuối cùng vẫn là để cho thân vương đại nhân thực hiện được. Quá trình đúng thật là nghĩ lại mà kinh.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Tê tỉnh lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được vùi mặt vào trong gối. Mà ma cà rồng tiên sinh được thoả mãn mong muốn lại không thấy hài lòng chút nào, đào tiểu kiều thê giả thành cây củ cải ra ôm vào lòng, đau lòng hôn nhẹ: “Tôi biết chuyện mất đi đứa bé sẽ khiến em đau khổ, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác để giải quyết.”
“Anh im miệng đi.” Tiêu Tê che mặt, nghe đến cái giọng vịnh than của hắn thì liền đau đầu.
“Được, anh không nói. Nhưng nếu em cảm thấy đau khổ thì nhất định phải nói cho tôi biết. Sinh mệnh của ma cà rồng là vô tận, nếu như em mắc phải căn bệnh trầm cảm sau sinh thì không ổn đâu, nếu thế thì thì hàng vạn năm sau này em cứ sống trong đau khổ như thế.” Nicolas thân vương càng nói càng lo lắng, thậm chí muốn lôi Tiêu Tê đi khám bác sĩ tâm lý.
“Ai nha, em không sao mà!” Tiêu Tê bị hắn làm ầm ĩ không biết phải làm sao, ngồi dậy luôn, mặc quần áo rời giường.
Đối với chuyện đêm qua nhắc tới Alexande và William, Tiêu Tê vẫn còn có chút để ý. Hỏi Trương Đại Điểu, lại hỏi không được gì, cậu quyết định tự mình đi điều tra xem.
Đến công ty, đầu tiên là gửi tin nhắn cho KY, hỏi xem hắn có nhớ hai người này không. KY nhanh chóng nhắn lại:
[À, đương nhiên là nhớ. Hai người bọn họ đều thích cậu! Nhưng mà hai người họ không đẹp trai bằng tôi nên lúc biết tôi thích cậu thì tự động bỏ cuộc.]
Lúc nào KY cũng cảm thấy mình rất hoàn hảo, điểm này thì Tiêu Tê thật sự bội phục hắn. Im lặng suy nghĩ một chút, đi tìm tài khoản mạng xã hội tiếng Anh của Trương Thần Phi.
Tài khoản này đã đăng ký từ rất lâu, mấy năm gần đây không dùng đến nữa. Tiêu Tê thử dùng mật mã bình thường dùng trong nhà để đăng nhập, thử đến cái thứ ba thì thành công.
Trong đó có không ít tin nhắn chưa đọc, một cái gần nhất là một tháng trước. Mở ra, là một sinh viên gửi đến.
[Hi, nghe nói anh có mấy tool (công cụ) dùng được lắm, bây giờ còn bán không?]
Tin nhắn mua hàng không đầu không đuôi, nhìn cứ như quảng cáo bán đồ câu cá vậy. Tiêu Tê mở thông tin người gửi xem, nhìn thoáng qua thì ngạc nhiên phát hiện đây là một đàn em khoá dưới còn đang học trong trường đại học của cậu.
Cái này kỳ cục thật.
Lại quay về trang tin nhắn của Trương Đại Điểu, kéo từng cái từng cái, đúng là thật sự tìm được tin nhắn của Alexande và William.
[BigFei: Anh em, cần tool không?]
[Alexande: A, anh bạn, tôi biết cậu. Bây giờ thì tôi không cần cái đó, à không, ngoài trừ tool để tranh lấy lớp thì còn có gì khác không?]
[BigFei: Có, cậu muốn gì? Các loại công cụ cướp vé xem bóng rổ hay bóng chày à?]
[Alexande: Cha, cool thật! Đúng là tôi có cần, tôi đang muốn mua vé xem thi đấu NBA mùa sau để mời cậu con trai tôi thích cùng đi.]
[BigFei: Tôi đề nghị cậu nên cướp vé MLA đi, dù sao William thích bóng chày hơn.]
[Alexande: William là sao? Tôi muốn mời cậu con trai Trung Quốc cơ, cậu ấy thích NBA.]
[BigFei: Xin lỗi, làm cho cậu bối rối rồi. Nhưng hai ngày trước William mới nói với tôi là cậu ta thích anh, lại không biết tỏ tình làm sao.]
[Alexande:!!!]
Xem ngày nói chuyện, đúng là lúc bọn họ còn học đại học.
Tiêu Tê hiểu sơ sơ là chuyện gì rồi. Trường học kia của cậu thì mỗi kỳ học phải tự chọn lớp trên mạng. Vài lớp của những giảng viên nổi tiếng thì rất bỏng tay, khó lấy được. Trương Thần Phi viết ra một chương trình nhỏ để cướp lớp, chào hàng với những học sinh Mỹ, dường như rất được hoan nghênh.
Nhưng mà mấy đoạn nói chuyện về sau còn quỷ dị hơn. Tiêu Tê lại kéo đến đoạn chat với William, phát hiện mấy cái càng thêm thần kỳ.
[William: Anh bạn, lần trước cậu nói có thể làm ra tool cướp vé vào cửa xem MLA, có làm được chưa?]
[BigFei: Làm được rồi, nhưng tôi lại bán cho người khác rồi.]
[William: Hả? Tại sao?!]
[BigFei: Bởi vì có người nghe nói anh muốn xem nên bỏ tiền ra mua, nói là muốn mời anh cùng xem. Tôi đoán là cậu ta thích anh đó.]
[William: Ai? Là Tiêu à? Ha ha, tôi biết tôi đang mơ mà.]
[BigFei: Là Alexande.]
[William:!!!]
Đọc đến đây, Tiêu Tê cũng rất muốn đánh ba dấu chấm than, đây là cái chuyện gì đây?
Mở ra trang của William, nhìn qua là thấy được hình đại diện là hình kết hôn. Thì ra William và Alexande đã kết hôn từ ba năm trước.
Tiêu Tê: “…”
Không cần tìm tin tức năm đó nữa, dù sao hồi đó xảy ra chuyện gì thì bây giờ dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Alexande mua tool cướp vé, thật đúng là cướp được hai vé đi xem đấu bóng chày, thử mời William cùng đi. Mà William đã sớm chuẩn bị tâm tư thì vui vẻ đồng ý, hai người đều là soái ca và ôm tâm tình đối phương thích mình, cứ như thế tay trong tay xem bóng chày, kết quả thì biết rồi.
Xem đến đây, Tiêu Tê thật muốn vỗ tay cho Trương Đại Điểu. Bịa đặt, bình chân như vại, treo đầu dê bán thịt chó, giải quyết tận gốc, ba mươi sáu kế cũng không thể nói hết được đại chiêu giải quyết tình địch này của hắn. Gần như là không tốn nhiều sức, còn bán cho Alexande thu được 15$.
Khó trách năm đó hắn thấy KY tặng hoa không hề đau lòng, khó trách hắn biết không phải là lần đầu tiên, bởi vì hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình bên kia đại dương. Thậm chí còn dùng một gói expression (1) thu mua một cơ sở ngầm để người đó báo lại chuyện trong trường.
(1) Gói expression: Expression được sử dụng để gắn kết các dữ liệu ứng dụng ra thẻ HTML. Cái này là thuật ngữ Tin học, mình cũng không rõ nghĩa lắm. Nghĩa lấy trên mạng.
Hèn chi bốn năm đại học không hề có một đoá hoa đào nào, thì ra đều bị người này lấy gậy đuổi hết. Tiêu Tê nói không được mình đang có tâm tình gì, đang ngây ngẩn, đột nhiên nhận được điện thoại Trương Thần Phi gọi đến.
“Bảo bối, tôi mới vừa nhớ đến, sáng sớm lúc ra cửa em nói chuyện có mang giọng mũi, em khóc à?” Thân vương điện hạ vừa làm việc vừa nhớ lại mỹ vị của tiểu kiều thê, hậu tri hậu giác nhớ lại chi tiết này.
“Không có.” Đó là do còn chưa hết cảm, nhưng Tiêu Tê không muốn nói ra, mất công lại khiến cho ma cà rồng tiên sinh bất tử bất diệt này lo lắng không đúng lối.
“A, vậy thì tốt rồi. Tuy rằng tôi rất thích nhìn thấy em khóc ở trên giường nhưng không muốn nhìn thấy em khổ sở vì chuyện khác.” Trương Thần Phi thở dài, “Nếu như em thật muốn có con thì tôi có thể cho em một đứa.”
“Hả? Anh tính cho em như thế nào?” Tiêu Tê có dự cảm không tốt.
“Tôi sẽ biến Quang Tông thành một con cún cà rồng.”
“… Im đi!”
/Hết chương 59/
Đưa đồ làm bằng bạc ấy vào trong cơ thể, đây là một chuyện rất căng thẳng với ma cà rồng. Để trấn an cảm xúc của tiểu kiều thê, Dior tiên sinh xuất ra năng lực toàn thân để lấy lòng cậu.
Tiểu kiều thê bị ác ma mê hoặc quên mất phản kháng, cuối cùng vẫn là để cho thân vương đại nhân thực hiện được. Quá trình đúng thật là nghĩ lại mà kinh.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Tê tỉnh lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được vùi mặt vào trong gối. Mà ma cà rồng tiên sinh được thoả mãn mong muốn lại không thấy hài lòng chút nào, đào tiểu kiều thê giả thành cây củ cải ra ôm vào lòng, đau lòng hôn nhẹ: “Tôi biết chuyện mất đi đứa bé sẽ khiến em đau khổ, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác để giải quyết.”
“Anh im miệng đi.” Tiêu Tê che mặt, nghe đến cái giọng vịnh than của hắn thì liền đau đầu.
“Được, anh không nói. Nhưng nếu em cảm thấy đau khổ thì nhất định phải nói cho tôi biết. Sinh mệnh của ma cà rồng là vô tận, nếu như em mắc phải căn bệnh trầm cảm sau sinh thì không ổn đâu, nếu thế thì thì hàng vạn năm sau này em cứ sống trong đau khổ như thế.” Nicolas thân vương càng nói càng lo lắng, thậm chí muốn lôi Tiêu Tê đi khám bác sĩ tâm lý.
“Ai nha, em không sao mà!” Tiêu Tê bị hắn làm ầm ĩ không biết phải làm sao, ngồi dậy luôn, mặc quần áo rời giường.
Đối với chuyện đêm qua nhắc tới Alexande và William, Tiêu Tê vẫn còn có chút để ý. Hỏi Trương Đại Điểu, lại hỏi không được gì, cậu quyết định tự mình đi điều tra xem.
Đến công ty, đầu tiên là gửi tin nhắn cho KY, hỏi xem hắn có nhớ hai người này không. KY nhanh chóng nhắn lại:
[À, đương nhiên là nhớ. Hai người bọn họ đều thích cậu! Nhưng mà hai người họ không đẹp trai bằng tôi nên lúc biết tôi thích cậu thì tự động bỏ cuộc.]
Lúc nào KY cũng cảm thấy mình rất hoàn hảo, điểm này thì Tiêu Tê thật sự bội phục hắn. Im lặng suy nghĩ một chút, đi tìm tài khoản mạng xã hội tiếng Anh của Trương Thần Phi.
Tài khoản này đã đăng ký từ rất lâu, mấy năm gần đây không dùng đến nữa. Tiêu Tê thử dùng mật mã bình thường dùng trong nhà để đăng nhập, thử đến cái thứ ba thì thành công.
Trong đó có không ít tin nhắn chưa đọc, một cái gần nhất là một tháng trước. Mở ra, là một sinh viên gửi đến.
[Hi, nghe nói anh có mấy tool (công cụ) dùng được lắm, bây giờ còn bán không?]
Tin nhắn mua hàng không đầu không đuôi, nhìn cứ như quảng cáo bán đồ câu cá vậy. Tiêu Tê mở thông tin người gửi xem, nhìn thoáng qua thì ngạc nhiên phát hiện đây là một đàn em khoá dưới còn đang học trong trường đại học của cậu.
Cái này kỳ cục thật.
Lại quay về trang tin nhắn của Trương Đại Điểu, kéo từng cái từng cái, đúng là thật sự tìm được tin nhắn của Alexande và William.
[BigFei: Anh em, cần tool không?]
[Alexande: A, anh bạn, tôi biết cậu. Bây giờ thì tôi không cần cái đó, à không, ngoài trừ tool để tranh lấy lớp thì còn có gì khác không?]
[BigFei: Có, cậu muốn gì? Các loại công cụ cướp vé xem bóng rổ hay bóng chày à?]
[Alexande: Cha, cool thật! Đúng là tôi có cần, tôi đang muốn mua vé xem thi đấu NBA mùa sau để mời cậu con trai tôi thích cùng đi.]
[BigFei: Tôi đề nghị cậu nên cướp vé MLA đi, dù sao William thích bóng chày hơn.]
[Alexande: William là sao? Tôi muốn mời cậu con trai Trung Quốc cơ, cậu ấy thích NBA.]
[BigFei: Xin lỗi, làm cho cậu bối rối rồi. Nhưng hai ngày trước William mới nói với tôi là cậu ta thích anh, lại không biết tỏ tình làm sao.]
[Alexande:!!!]
Xem ngày nói chuyện, đúng là lúc bọn họ còn học đại học.
Tiêu Tê hiểu sơ sơ là chuyện gì rồi. Trường học kia của cậu thì mỗi kỳ học phải tự chọn lớp trên mạng. Vài lớp của những giảng viên nổi tiếng thì rất bỏng tay, khó lấy được. Trương Thần Phi viết ra một chương trình nhỏ để cướp lớp, chào hàng với những học sinh Mỹ, dường như rất được hoan nghênh.
Nhưng mà mấy đoạn nói chuyện về sau còn quỷ dị hơn. Tiêu Tê lại kéo đến đoạn chat với William, phát hiện mấy cái càng thêm thần kỳ.
[William: Anh bạn, lần trước cậu nói có thể làm ra tool cướp vé vào cửa xem MLA, có làm được chưa?]
[BigFei: Làm được rồi, nhưng tôi lại bán cho người khác rồi.]
[William: Hả? Tại sao?!]
[BigFei: Bởi vì có người nghe nói anh muốn xem nên bỏ tiền ra mua, nói là muốn mời anh cùng xem. Tôi đoán là cậu ta thích anh đó.]
[William: Ai? Là Tiêu à? Ha ha, tôi biết tôi đang mơ mà.]
[BigFei: Là Alexande.]
[William:!!!]
Đọc đến đây, Tiêu Tê cũng rất muốn đánh ba dấu chấm than, đây là cái chuyện gì đây?
Mở ra trang của William, nhìn qua là thấy được hình đại diện là hình kết hôn. Thì ra William và Alexande đã kết hôn từ ba năm trước.
Tiêu Tê: “…”
Không cần tìm tin tức năm đó nữa, dù sao hồi đó xảy ra chuyện gì thì bây giờ dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Alexande mua tool cướp vé, thật đúng là cướp được hai vé đi xem đấu bóng chày, thử mời William cùng đi. Mà William đã sớm chuẩn bị tâm tư thì vui vẻ đồng ý, hai người đều là soái ca và ôm tâm tình đối phương thích mình, cứ như thế tay trong tay xem bóng chày, kết quả thì biết rồi.
Xem đến đây, Tiêu Tê thật muốn vỗ tay cho Trương Đại Điểu. Bịa đặt, bình chân như vại, treo đầu dê bán thịt chó, giải quyết tận gốc, ba mươi sáu kế cũng không thể nói hết được đại chiêu giải quyết tình địch này của hắn. Gần như là không tốn nhiều sức, còn bán cho Alexande thu được 15$.
Khó trách năm đó hắn thấy KY tặng hoa không hề đau lòng, khó trách hắn biết không phải là lần đầu tiên, bởi vì hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình bên kia đại dương. Thậm chí còn dùng một gói expression (1) thu mua một cơ sở ngầm để người đó báo lại chuyện trong trường.
(1) Gói expression: Expression được sử dụng để gắn kết các dữ liệu ứng dụng ra thẻ HTML. Cái này là thuật ngữ Tin học, mình cũng không rõ nghĩa lắm. Nghĩa lấy trên mạng.
Hèn chi bốn năm đại học không hề có một đoá hoa đào nào, thì ra đều bị người này lấy gậy đuổi hết. Tiêu Tê nói không được mình đang có tâm tình gì, đang ngây ngẩn, đột nhiên nhận được điện thoại Trương Thần Phi gọi đến.
“Bảo bối, tôi mới vừa nhớ đến, sáng sớm lúc ra cửa em nói chuyện có mang giọng mũi, em khóc à?” Thân vương điện hạ vừa làm việc vừa nhớ lại mỹ vị của tiểu kiều thê, hậu tri hậu giác nhớ lại chi tiết này.
“Không có.” Đó là do còn chưa hết cảm, nhưng Tiêu Tê không muốn nói ra, mất công lại khiến cho ma cà rồng tiên sinh bất tử bất diệt này lo lắng không đúng lối.
“A, vậy thì tốt rồi. Tuy rằng tôi rất thích nhìn thấy em khóc ở trên giường nhưng không muốn nhìn thấy em khổ sở vì chuyện khác.” Trương Thần Phi thở dài, “Nếu như em thật muốn có con thì tôi có thể cho em một đứa.”
“Hả? Anh tính cho em như thế nào?” Tiêu Tê có dự cảm không tốt.
“Tôi sẽ biến Quang Tông thành một con cún cà rồng.”
“… Im đi!”
/Hết chương 59/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook