Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
-
Chương 34: Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (7)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“…”
Chuyện đàm phán được giải quyết thuận lợi, tuy rằng quá trình tương đối gập ghềnh nhưng kết quả vẫn không tệ lắm. Ăn cơm trưa xong thì Tiêu Tê phải quay về Ba Tiêu xử lý chuyện của công ty mình. Hôm nay lái xe xa nên để thư ký đưa sang.
“Tiêu tổng, tổng tài nói anh không được rời đi…” Giọng thư ký nam càng nói càng nhỏ, lúc nhận được ánh mắt Tiêu Tê liếc sang thì tự động nuốt câu nói tiếp theo vào.
“Đi lấy xe đi, chờ tôi trước cửa chính.” Tiêu Tê bình tĩnh lặp lại câu nói lần nữa.
“Vâng!” Thư ký không tự chủ được đứng thẳng người, lấy chìa khoá xe Maybach đi xuống lầu.
Tiêu Tê suy nghĩ một chút, thôi thì quay về phòng tổng tài nói với Trương Đại Điểu một tiếng trước đã.
“Tôi còn nghĩ là em đã ngoan ngoãn chịu theo tôi tới đây, thì ra là muốn làm lơi lỏng cảnh giác của tôi để nhân cơ hội chạy trốn!” Mặt Trương Thần Phi lạnh xuống, sau đó thì có loại cảm giác phẫn nộ do bị lừa gạt. Đúng là nhẹ dạ thì không được, tiểu nam nhân giả dối này chỉ có thể trói ở trên giường sinh con cho hắn!
“Trong tay anh có Quang Tông mà, em sẽ không chạy.” Tiêu Tê sốt ruột muốn quay về làm việc, chỉ có thể dụ hắn hai câu, “Em sẽ không lái xe, để người của anh đưa em đi.”
“Được.” Trương Thần Phi đáp ứng theo bản năng, đợi đến khi người bước ra khỏi phòng tổng tài rồi mới phản ứng được, vậy mà mình lại bị mê hoặc. Tức giận không thôi gọi điện cho quản gia để ông lập tức đưa Trương Quang Tông đến công ty.
Cục lông nhỏ nhanh chóng được đưa đến, chạy một vòng trong căn phòng tổng tài rộng lớn, xác nhận chỗ này an toàn thì vui vẻ chạy đi chơi. Cục lông vàng lớn lên sẽ trở thành một chú chó thân sĩ nhưng lúc còn bé thì rất nghịch ngợm, một giây cũng không ngồi yên được.
“Cạch cạch cạch… bịch!” Trương Thần Phi đang họp video với bên đối tác thì bên cạnh truyền đến tiếng rớt xuống liên tiếp.
“Có chuyện gì à?” Quản lý cao cấp bên kia dừng nói lại, thân thiết hỏi một câu.
“Khuyển tử nghịch ngợm, xin đợi chút.” Gọi thư ký vào để dọn đống đồ mà con trai cún cào xuống, Trương Thần Phi ôm tiểu tử kia đến trước màn hình.
“Trương tổng đã có con à?” Quản lý trong video vô cùng kinh ngạc, chuyện quan trọng vậy mà truyền thông lại chưa đưa tin.
Tổng tài đại nhân ngồi xuống lần nữa, để cục lông nhỏ trên đùi. Tiểu tử không chịu ngồi yên kia vịn bàn đứng lên, lộ ra nửa cái đầu lông trước màn hình.
“…”
Thật đúng là khuyển tử.
Tiểu tử kia nghịch ngợm nên Trương Thần Phi không làm việc được, hắn nói thư ký tìm một người nào đó rảnh rỗi đến trông coi.
“Người rảnh rỗi?” Thư ký sửng sốt một chút, tiền lương của Thạch Phi cao như vậy chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi, bây giờ biết tìm đâu ra? Chỉ đành gọi điện cho phòng nhân sự để bên đó cho mượn mấy nhân viên thực tập.
A Liên là học sinh năm tư đại học, dựa vào quan hệ của một vị học trưởng mới vất vả giành được offer thực tập tại Thạch Phi Khoa Kỹ, hưng phấn không thôi chuẩn bị “thi triển quyền cước”. Hai ngày đầu mới đến thì cứ nghĩ rằng sẽ dùng sáng ý của mình để tăng giá trị ở lại Thạch Phi nhưng chuyện này lại không đi đến đâu.
Thực tập, chính là chân chạy vặt của văn phòng, mỗi ngày giúp các tiền bối đóng dấu văn kiện, đóng tài liệu thành sách, nhận gửi thư. Để tránh khỏi bị người gọi đến làm việt vặt nên A Liên trốn trong phòng in tài liệu đọc truyện, thầm nghĩ, lúc nào mới có thể giống trong tiểu thuyết đây, gặp được tổng tài biết thưởng thức tài hoa của cô, cho cô tài nguyên lớn, thăng chức tăng lương nhanh chóng bước đến đỉnh nhân sinh…
“A Liên, quản lý gọi cô.”
Đột nhiên bị quản lý gọi đi, tiểu nhân viên thực tập vô cùng lo lắng, nghĩ là chuyện mình lười biếng bị phát hiện.
“Có một công việc đặc biệt muốn giao cho cô, để tôi đưa thẻ quẹt thang máy cấp quyền hạn thông hành tạm thời cho cô, cô đến phòng tổng tài đi.”
A Liên nhận thẻ công tác đã được thăng cấp, đột nhiên ngây người. Phòng tổng tài? Do Thạch Phi cài chế độ quẹt thẻ cho thang máy nên hai ngày nay đừng nói là phòng tổng tài, ngay cả phòng của tổng giám cấp cao cũng chưa đến được. Tim không nhịn được đập nhanh hơn, gửi tin nhắn cho khuê mật của mình.
[Dị Thế Độc Lập Tiểu Bạch Liên: Manh Manh, tình tiết trong tiểu thuyết xuất hiện rồi! Mấy người đó đưa mình thẻ để lên phòng tổng tài!]
[Lâm Manh Manh: A? Không phải cậu đang ở Thạch Phi hả? Cậu được đi gặp ba ba Thần Phi à!]
[Dị Thế Độc Lập Tiểu Bạch Liên: Không sai, nghe nói là công việc đặc biệt, nhưng không nói cho mình là cái gì, trời ơi, mình lo lắng quá. Cậu nghĩ mình có nên nhân cơ hội hất cà phê vào tổng tài để thu hút sự chú ý của anh ấy không!?]
[Lâm Manh Manh: …Mình khuyên cậu đừng làm thế, quan hệ của ba ba Thần Phi và thiếu gia rất tốt, lúc trước mình đến tiệm bánh ngọt tận mắt thấy được anh ấy mua bánh cho thiếu gia.]
“Vào đi.” Giọng nói đầy truyền cảm xuyên qua cánh cửa gỗ truyền đến, A Liên đẩy cửa bước vào thì thấy được tổng tài trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi sau bàn làm việc.
Người thật còn đẹp trai hơn trong báo!
“Cô có thích con nít không?” Trương Thần Phi ngẩng đầu lên từ tài liệu, nhìn thoáng qua nhân viên thực tập mặt đỏ bừng.
Trực tiếp như vậy! A Liên sợ ngây người, nghĩ lại những câu khuê mật mới nói, không khỏi bĩu môi nghĩ thầm, quả nhiên hào môn thì có nước sâu. Hai nam nhân đã kết hôn nên muốn tìm phụ nữ để sinh con sao? Lý trí cho nói cô biết lúc này nên cự tuyệt.
“… Thích.”
“Vậy được, mấy ngày nay cô sẽ phụ trách chăm sóc con trai tôi.”
“Con trai?” Kịch bản chuyển từ thê tử hào môn mang thai bỏ trốn thành hào môn Tà thiếu và tiểu bảo mẫu à?
“Ừ.” Tổng tài đại nhân cúi người, kéo con trai từ dưới bàn lên, giao đến chỗ tiểu bảo mẫu.
Trương đại thiếu lắc đuôi nhìn cô một cái: “Gâu!”
/Hết chương 34/
“…”
Chuyện đàm phán được giải quyết thuận lợi, tuy rằng quá trình tương đối gập ghềnh nhưng kết quả vẫn không tệ lắm. Ăn cơm trưa xong thì Tiêu Tê phải quay về Ba Tiêu xử lý chuyện của công ty mình. Hôm nay lái xe xa nên để thư ký đưa sang.
“Tiêu tổng, tổng tài nói anh không được rời đi…” Giọng thư ký nam càng nói càng nhỏ, lúc nhận được ánh mắt Tiêu Tê liếc sang thì tự động nuốt câu nói tiếp theo vào.
“Đi lấy xe đi, chờ tôi trước cửa chính.” Tiêu Tê bình tĩnh lặp lại câu nói lần nữa.
“Vâng!” Thư ký không tự chủ được đứng thẳng người, lấy chìa khoá xe Maybach đi xuống lầu.
Tiêu Tê suy nghĩ một chút, thôi thì quay về phòng tổng tài nói với Trương Đại Điểu một tiếng trước đã.
“Tôi còn nghĩ là em đã ngoan ngoãn chịu theo tôi tới đây, thì ra là muốn làm lơi lỏng cảnh giác của tôi để nhân cơ hội chạy trốn!” Mặt Trương Thần Phi lạnh xuống, sau đó thì có loại cảm giác phẫn nộ do bị lừa gạt. Đúng là nhẹ dạ thì không được, tiểu nam nhân giả dối này chỉ có thể trói ở trên giường sinh con cho hắn!
“Trong tay anh có Quang Tông mà, em sẽ không chạy.” Tiêu Tê sốt ruột muốn quay về làm việc, chỉ có thể dụ hắn hai câu, “Em sẽ không lái xe, để người của anh đưa em đi.”
“Được.” Trương Thần Phi đáp ứng theo bản năng, đợi đến khi người bước ra khỏi phòng tổng tài rồi mới phản ứng được, vậy mà mình lại bị mê hoặc. Tức giận không thôi gọi điện cho quản gia để ông lập tức đưa Trương Quang Tông đến công ty.
Cục lông nhỏ nhanh chóng được đưa đến, chạy một vòng trong căn phòng tổng tài rộng lớn, xác nhận chỗ này an toàn thì vui vẻ chạy đi chơi. Cục lông vàng lớn lên sẽ trở thành một chú chó thân sĩ nhưng lúc còn bé thì rất nghịch ngợm, một giây cũng không ngồi yên được.
“Cạch cạch cạch… bịch!” Trương Thần Phi đang họp video với bên đối tác thì bên cạnh truyền đến tiếng rớt xuống liên tiếp.
“Có chuyện gì à?” Quản lý cao cấp bên kia dừng nói lại, thân thiết hỏi một câu.
“Khuyển tử nghịch ngợm, xin đợi chút.” Gọi thư ký vào để dọn đống đồ mà con trai cún cào xuống, Trương Thần Phi ôm tiểu tử kia đến trước màn hình.
“Trương tổng đã có con à?” Quản lý trong video vô cùng kinh ngạc, chuyện quan trọng vậy mà truyền thông lại chưa đưa tin.
Tổng tài đại nhân ngồi xuống lần nữa, để cục lông nhỏ trên đùi. Tiểu tử không chịu ngồi yên kia vịn bàn đứng lên, lộ ra nửa cái đầu lông trước màn hình.
“…”
Thật đúng là khuyển tử.
Tiểu tử kia nghịch ngợm nên Trương Thần Phi không làm việc được, hắn nói thư ký tìm một người nào đó rảnh rỗi đến trông coi.
“Người rảnh rỗi?” Thư ký sửng sốt một chút, tiền lương của Thạch Phi cao như vậy chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi, bây giờ biết tìm đâu ra? Chỉ đành gọi điện cho phòng nhân sự để bên đó cho mượn mấy nhân viên thực tập.
A Liên là học sinh năm tư đại học, dựa vào quan hệ của một vị học trưởng mới vất vả giành được offer thực tập tại Thạch Phi Khoa Kỹ, hưng phấn không thôi chuẩn bị “thi triển quyền cước”. Hai ngày đầu mới đến thì cứ nghĩ rằng sẽ dùng sáng ý của mình để tăng giá trị ở lại Thạch Phi nhưng chuyện này lại không đi đến đâu.
Thực tập, chính là chân chạy vặt của văn phòng, mỗi ngày giúp các tiền bối đóng dấu văn kiện, đóng tài liệu thành sách, nhận gửi thư. Để tránh khỏi bị người gọi đến làm việt vặt nên A Liên trốn trong phòng in tài liệu đọc truyện, thầm nghĩ, lúc nào mới có thể giống trong tiểu thuyết đây, gặp được tổng tài biết thưởng thức tài hoa của cô, cho cô tài nguyên lớn, thăng chức tăng lương nhanh chóng bước đến đỉnh nhân sinh…
“A Liên, quản lý gọi cô.”
Đột nhiên bị quản lý gọi đi, tiểu nhân viên thực tập vô cùng lo lắng, nghĩ là chuyện mình lười biếng bị phát hiện.
“Có một công việc đặc biệt muốn giao cho cô, để tôi đưa thẻ quẹt thang máy cấp quyền hạn thông hành tạm thời cho cô, cô đến phòng tổng tài đi.”
A Liên nhận thẻ công tác đã được thăng cấp, đột nhiên ngây người. Phòng tổng tài? Do Thạch Phi cài chế độ quẹt thẻ cho thang máy nên hai ngày nay đừng nói là phòng tổng tài, ngay cả phòng của tổng giám cấp cao cũng chưa đến được. Tim không nhịn được đập nhanh hơn, gửi tin nhắn cho khuê mật của mình.
[Dị Thế Độc Lập Tiểu Bạch Liên: Manh Manh, tình tiết trong tiểu thuyết xuất hiện rồi! Mấy người đó đưa mình thẻ để lên phòng tổng tài!]
[Lâm Manh Manh: A? Không phải cậu đang ở Thạch Phi hả? Cậu được đi gặp ba ba Thần Phi à!]
[Dị Thế Độc Lập Tiểu Bạch Liên: Không sai, nghe nói là công việc đặc biệt, nhưng không nói cho mình là cái gì, trời ơi, mình lo lắng quá. Cậu nghĩ mình có nên nhân cơ hội hất cà phê vào tổng tài để thu hút sự chú ý của anh ấy không!?]
[Lâm Manh Manh: …Mình khuyên cậu đừng làm thế, quan hệ của ba ba Thần Phi và thiếu gia rất tốt, lúc trước mình đến tiệm bánh ngọt tận mắt thấy được anh ấy mua bánh cho thiếu gia.]
“Vào đi.” Giọng nói đầy truyền cảm xuyên qua cánh cửa gỗ truyền đến, A Liên đẩy cửa bước vào thì thấy được tổng tài trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi sau bàn làm việc.
Người thật còn đẹp trai hơn trong báo!
“Cô có thích con nít không?” Trương Thần Phi ngẩng đầu lên từ tài liệu, nhìn thoáng qua nhân viên thực tập mặt đỏ bừng.
Trực tiếp như vậy! A Liên sợ ngây người, nghĩ lại những câu khuê mật mới nói, không khỏi bĩu môi nghĩ thầm, quả nhiên hào môn thì có nước sâu. Hai nam nhân đã kết hôn nên muốn tìm phụ nữ để sinh con sao? Lý trí cho nói cô biết lúc này nên cự tuyệt.
“… Thích.”
“Vậy được, mấy ngày nay cô sẽ phụ trách chăm sóc con trai tôi.”
“Con trai?” Kịch bản chuyển từ thê tử hào môn mang thai bỏ trốn thành hào môn Tà thiếu và tiểu bảo mẫu à?
“Ừ.” Tổng tài đại nhân cúi người, kéo con trai từ dưới bàn lên, giao đến chỗ tiểu bảo mẫu.
Trương đại thiếu lắc đuôi nhìn cô một cái: “Gâu!”
/Hết chương 34/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook