- Trúc Cơ kỳ chỉ có thông qua khảo hạch, mới có thể trở thành chấp sự, toàn bộ Diên Giang đà có mười hai vị chấp sự, bây giờ Tần Nguyên Hạo tử vong, còn thừa lại mười một vị.

- Đà chủ thì thân phận không rõ, tu vi Kim Đan kỳ, không biết chuyên tu về cái gì, yêu thích câu cá.

Trừ cái đó ra, ba người còn tìm đến chút linh thạch vụn vặt lẻ tẻ, cùng mấy quyển pháp thuật vừa nhìn đã không giống như thứ mà người chính đạo nên học tập, tỷ như thuật thôi miên, thuật phòng the cái gì, không đáng giá nhắc tới.

- Đi, nên chuẩn bị cho khảo nghiệm của Ma giáo sau chín ngày.

...

Biên giới Quận Diên Giang, vô số tu sĩ trầm mặc ít nói đang xuyên qua trong chỗ sâu của rừng rậm, quầng sáng pha tạp chiếu vào gương mặt không có biểu lộ gì của bọn hắn, có vẻ hơi âm trầm.

Mỗi tu sĩ đều cách nhau rất xa, lẫn nhau cảnh giác đối phương, âm thầm vận sức chờ phát động, một khi nhìn thấy đối phương thư giãn, sẽ đánh lén, mưu cầu giảm bớt người cạnh tranh.

Bọn hắn đều là người trong ma đạo thông qua đủ loại con đường biết được địa điểm khảo nghiệm, sớm chạy tới Diên Giang đà.

Trong khi bị chính đạo đả kích, không gian sinh sống của những người như bọn hắn không ngừng thu nhỏ, muốn thu hoạch được càng nhiều tài nguyên, nhất định phải đầu nhập vào tổ chức lớn, Diên Giang đà lại trở thành mục tiêu hàng đầu của bọn hắn.

Trước đó đều có chấp sự đề cử mới có thể gia nhập Ma Giáo, vì thế nhất định phải hối lộ cho chấp sự.

Lần này khác biệt, người người đều có cơ hội, là thời cơ tốt nhất để gia nhập Ma Giáo trong ba mươi năm qua.

Trước thời điểm khảo nghiệm bắt đầu một canh giờ, tán tu ma đạo đã đến bảy tám phần.

- Mau nhìn, đó có phải Trì Tự Long - trong vòng một đêm đồ sát người toàn môn, ngay cả một con chuột đều không thả đi, cũng nhẹ lướt đi ở trước mắt bao người hay không.

Một tên tráng hán cầm một cây xương đùi của yêu thú không biết tên trong tay, như một dã nhân, làn da màu đồng cổ, cơ bắp hở ra, hai cánh tay chồng chất vết thương, nhếch miệng lộ ra hai cái răng nhanh như sói.

Danh khí của Trì Tự Long cực cao bên trong tán tu Ma đạo, hắn làm việc phách lối, ngang ngược, trải qua nhiều lần sát kiếp mà không chết, thậm chí còn thăng cấp trong chiến đấu, có thể nói là càng đánh càng hăng, bách chiến bất tử.

- Trì Tự Long, nghĩ không ra ngươi cũng tới nơi này.

Có Bạch Diện Thư Sinh đong đưa quạt giấy, trêu chọc Trì Tự Long.

Trì Tự Long hừ lạnh một tiếng:

- A, Thẩm Tiến Nghĩa, ngươi là một tiên sinh dạy học, không đi học đường dạy học, chạy tới nơi này làm gì, nơi này không ai cần ngươi dạy.

- Cái gì, hắn chính là Thẩm Tiến Nghĩa chuyên môn mở học đường dạy như thế nào giết người à?

Có người nghe được Trì Tự Long xưng hô Bạch Diện Thư Sinh là Thẩm Tiến Nghĩa, hô nhỏ một tiếng, cách xa một chút.

Thẩm Tiến Nghĩa đúng là tiên sinh dạy học, nhưng hắn dạy không phải nho tu kinh, sử, tử, tập, mà là phương pháp giết người bí mật hiệu suất cao như thế nào.

Hắn không biết nuôi dưỡng bao nhiêu sát thủ, cũng là Ngoan Nhân bên trong tán tu ma đạo, vừa nghe đến tên đã biến sắc.

Đừng nhìn Thẩm Tiến Nghĩa cười tủm tỉm, dáng vẻ yếu đuối, nếu thật chọc giận hắn, chết đều không biết rõ chết như thế nào.

- Sát thủ? Bất quá là một đám hèn nhát không dám lộ diện thôi.

Một đao khách to lớn vác đao bản rộng nhếch miệng lên tạo ra ý cười lãnh khốc, không để sát thủ Thẩm Tiến Nghĩa vào mắt.

Thẩm Tiến Nghĩa đang muốn phản bác, nhìn thấy khuôn mặt thật của khách chân, cứ thế mà nén lời muốn nói trở về, chỉ hô ra mấy chữ từ trong kẻ răng:

- Nhất Trượng Hồng.

- Gọi gia gia ngươi làm cái gì?

Nhất Trượng Hồng đối mặt ánh mắt có thể giết người của Thẩm Tiến Nghĩa, chẳng thèm ngó tới, còn nhổ ra cục đờm.

Có tán tu ma đạo trừng to mắt, đây đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy:

- Lại là Nhất Trượng Hồng trong vòng một trượng tất thấy máu! Có lời đồn đại hắn vật lộn vô địch, cả cao thủ nửa bước Kim Đan kỳ cũng không nguyện ý tuỳ tiện đối đầu với hắn.

Ngoại trừ ba người này, còn có không ít ác nhân có mặt mũi, bọn hắn nổi danh trên bảng truy nã của quan phủ, có tiền treo thưởng kếch xù, nhưng không người dám động đến bọn hắn, sợ bị phản sát.

Những ác nhân này tập hợp cùng một chỗ, những người khác ai mà tu vi không đủ, đứng xa xa, ngay cả can đảm nói chuyện lớn tiếng cũng không có.

Bỗng nhiên, có ba người xuất hiện gây nên chú ý của mọi người, một người đeo kiếm đi ở chính giữa, bên trái một người dường như nho tu, tay cầm Thánh Nhân đạo, trên mặt một người bên phải mang theo nụ cười xán lạn, như một tên điên.

Ba người trầm mặc, nhìn thẳng phía trước, dưới mắt không còn ai, hoàn toàn không để những tán tu ma đạo này để mắt, khí tràng cực kỳ cường đại.

- Đó là ai? Ngươi biết không?

- Không biết, xem ra lai lịch không nhỏ.

Ba người trực tiếp xuyên qua đám người, đi đến cuối phía trước đám người, cuối cùng lẩm bẩm cái gì ‘Bất Hủ tiên nhân’ mấy chữ, mở ra vách đá, giả bộ lấy ra bàn ghế từ một bên khác của vách đá, kì thực là lấy ra từ trong ngọc bội.

Bọn người Trì Tự Long suy tư:

- Có thể mở ra vách đá, xem bộ dáng là người trong ma giáo.

Sau khi ngồi xuống, người đeo kiếm ho khan hai tiếng, để cho tất cả mọi người chú ý.

Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói:

- Ta gọi Lục Dương, hai vị này là Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt, ba người chúng ta là giám khảo tuyển chọn lần này, hiện tại bắt đầu tuyển chọn giáo chúng cho Bất Hủ giáo, xếp thành hàng, các ngươi cần báo ra tên tuổi xuất thân của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương