[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 90
Vệ bộ đầu khoát tay:
- Trước không vội, trước nói một chút, đám người các ngươi là vì cái gì một mạch đi vào quận Diên Giang?
- Cái này...
Đạo tặc lão đại có chút do dự, cân nhắc lợi và hại giữa nói và không nói.
Vệ bộ đầu chỉ chỉ phòng hình cụ phía sau:
- Nhìn thấy hình cụ phía sau không, nếu các ngươi không nói, vậy chỉ đành dùng những vật liệu này giúp các ngươi nói.
Trên hình cụ còn lưu lại máu đen, nhìn qua làm người ta sợ hãi, bọn đạo tặc nuốt ngụm nước bọt, tranh nhau chen lấn khai.
- Ta nói...
Bọn đạo tặc vừa nói hai chữ, đã im bặt mà dừng.
Nếu có người đi ra phía sau bọn họ, sẽ phát hiện chỗ cổ của bọn hắn có ghim một cây châm nhỏ như lông trâu, trên châm nhỏ có dính kịch độc.
- Có thích khách!
Vệ bộ đầu không hổ là bộ khoái kinh nghiệm phong phú nhất, lập tức kịp phản ứng, xông ra ngoài, tìm kiếm thân ảnh của thích khách.
Nhưng bên ngoài nào có bóng người?
Trong phòng tra tấn, bóng ma giống như có sinh mệnh lưu động, tựa hồ cười nhẹ vài tiếng, biến mất không thấy gì nữa.
…
- Vệ bộ đầu, sớm như vậy đã đến, tới sớm như vậy cũng không có xâu nướng ăn.
Lục Dương đứng ở cửa ra vào cười trêu chọc.
Buổi sáng, Vệ bộ đầu đã dẫn hai tên bộ khoái cùng một mặt cờ thưởng đi vào quán đồ nướng.
- Không phải sao, ngày hôm qua đã nói xong tặng cờ thưởng, đưa tới cho ngươi.
Vệ bộ đầu đứng trên đường cái lắc cờ thưởng một cái, cố ý biểu diễn ra cờ thưởng, trên cờ thưởng có viết ‘Thấy việc nghĩa hăng hái làm, phát dương chính khí’.
Cử động lần này quả nhiên dẫn tới không ít quần chúng vây xem.
Hai tên bộ khoái giơ cờ thưởng treo ở trên vách tường đối diện cửa lớn, vô cùng dễ thấy.
Lúc đầu, trên sảnh lớn có hai con ma hổ đang xuyên thịt, Lục Dương sớm bảo bọn hắn đu về phía sau viện xuyên xuyên, không muốn lộ diện.
Lục Dương bưng tới ba chén trà, thuận miệng hỏi:
- Mấy tên trộm ngốc ngày hôm qua có nói ra cái gì hay không, đây là người bên ngoài từ chỗ nào tới, còn dám khiêu khích Thiết Diện bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh?
- Ai, đừng nói nữa, cái gì đều không hỏi ra.
Vệ bộ đầu bưng lên chén trà, hớp một ngụm khó chịu nói.
Cổ họng Trúc Cơ kỳ không sợ nước sôi.
- Đây là vì sao?
- Ý chí của đám trộm ngốc kia không kiên định, hù dọa một chút đã nói, đang muốn nói ra vì cái gì một đám tu sĩ đến quận Diên Giang, bọn hắn bị thích khách không biết rõ từ chỗ nào tới giết đi, độc châm mỏng như lông trâu đâm vào sau cổ, chớp mắt tử vong, gian phòng phong bế, cũng không biết rõ thích khách từ đâu tiến đến.
- Lúc ấy ta theo bản năng đi ra ngoài tìm thích khách, cái gì cũng không tìm được, về sau ta nghĩ lại mới hiểu rõ, thích khách hẳn là nắm giữ một loại pháp thuật nào đó có liên quan cùng cái bóng, hắn sớm trốn ở chỗ tối, khi mấy người chúng ta tra hỏi, hắn liền giết người, thừa dịp ta đi ra ngoài, thuận cái bóng rời đi.
- Nếu như lúc ấy ta ngăn chặn cửa phòng, sẽ không để thích khách chạy trốn, chỉ hận ta lúc đó quá phẫn nộ, không nghĩ tới điểm này!
Vệ bộ đầu dứt lời, giận dữ uống hết hai chén trà khác của hai bộ khoái thủ hạ bên cạnh.
Hai bộ khoái ngơ ngác nhìn Vệ bộ đầu, bọn hắn còn không có uống đâu.
Lục Dương cười tủm tỉm đưa tiễn Vệ bộ đầu phẫn nộ cùng hai bộ khoái không may ngay cả nước bọt đều không có uống ra ngoài.
Mạnh Cảnh Chu truyền âm nói:
- Dựa theo kế hoạch ngày hôm qua, giết Tần Nguyên Hạo?
Tối hôm qua sau khi trở về, Lục Dương nói ra chuyện mình nhìn thấy, đã biết rõ vị trí của Diên Giang đà, Tần Nguyên Hạo cũng không có còn cần thiết để sống.
Ba người trong đêm chế định kế hoạch mai phục Tần Nguyên Hạo.
Cụ thể, là Lục Dương thương lượng với Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt dự thính.
- Không nóng nảy, ta có chút tư tưởng mới, lại chuẩn bị một chút.
...
Người áo đen nhẹ gõ cổng lớn nhà Tần Nguyên Hạo, qua rất lâu cũng không có người mở cửa.
Người áo đen cứ như vậy chờ đợi.
Rốt cục, cửa lớn mở ra, nhưng cửa ra vào trống không không có một người, dường như cửa chính tự động mở ra.
Cửa chính rộng mở, giống như miệng lớn của yêu ma, thôn phệ đám người vô tri.
Người áo đen không chút hoang mang đi tới đại trạch, hắn vừa tiến vào đại trạch, cửa chính đã phịch một tiếng đóng lại, cài vào cắm cửa, nhốt người áo đen ở trong nhà.
Người áo đen lấy ra quân bài, cất cao giọng nói:
- Tần Nguyên Hạo tiền bối có đây không, ta phụng mệnh chủ nhân nhà ta, chuyên tới để bái phỏng.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là ma hổ thủ hạ của Hổ ca.
Âm thanh từ sau lưng ma hổ truyền đến, Tần Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện, ma hổ cũng không có chú ý tới Tần Nguyên Hạo tới từ phương hướng nào, thật giống như trống rỗng xuất hiện.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Chủ nhân nhà ta nói ngài ấy đã suy nghĩ một đoạn thời gian, cảm thấy ngài nói có lý, lưng tựa đại thụ tiện hóng mát, muốn gia nhập Diên Giang đà, nhưng ngài ấy lại có lo lắng, muốn xin ngài đi Tùng Sơn một lần.
Tần Nguyên Hạo nghiền ngẫm nhìn ma hổ:
- A, Hổ huynh chậm chạp không hồi âm, ta còn tưởng rằng hắn không muốn gia nhập Diên Giang đà..
Ma hổ cười bồi nói:
- Thời gian Chủ Nhân suy nghĩ tương đối dài.
Tần Nguyên Hạo biến sắc, bóp lấy cổ ma hổ:
- Dám ra vẻ ở trước mặt ta, nói, là ai phái ngươi tới, lấy tính cách của Hổ huynh, làm sao có thể chủ động gia nhập Diên Giang đà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook