[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 87
- Ai dám khi dễ huynh đệ của ta!
Lão đại đạo tặc hào khí ngất trời, để tiểu đệ gọi đối phương qua, tiểu đệ bị khi dễ, hắn làm lão đại nếu không lấy lại danh dự, về sau còn dựng nên uy tín thế nào?
Tiểu đệ đạo tặc thấy có lão đại làm chỗ dựa, lập tức sống lưng đều đứng thẳng, hắn tung một cước đá văng cửa sát vách, kêu gào nói:
- Lão đại nhà ta nói, khi dễ ta không thể cứ tính như vậy, hắn muốn tìm các ngươi nói chuyện, ai không đi người đó là cháu trai.
Đám bộ khoái giật mình, bọn hắn hành nghề vài chục năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua người chủ động khiêu khích bọn hắn.
Vệ bộ đầu lắc đầu cười cười, hắn tư lịch sâu nhất, tràng diện gì chưa thấy qua, bất quá là một đám gia hỏa không có mắt khiêu khích mà thôi, loại vụ án nhỏ đưa tới cửa này, làm bộ khoái cả một đời luôn có thể gặp được mấy lần.
- Ai sợ ai, đi!
Bọn đạo tặc ma quyền sát chưởng, muốn cho đối phương thấy sự lợi hại của mình, bọn hắn mới đến, trước khi tiến vào ma giáo không thể chỉ dựa vào trộm đồ nổi danh, cũng đã đến lúc cần một lần lóe sáng nổi danh.
Sau đó bọn đạo tặc thấy một đám bộ khoái tay cầm quan đao, eo treo lệnh bài thân phận xông vào.
Đám bộ khoái nhìn thấy trên mặt bàn bày tràn đầy vàng bạc châu báu, dược tài trân quý, linh thạch linh tinh cũng giật mình.
Những thứ này làm sao nhìn quen mắt như thế, giống như vừa rồi có người báo án nói mất chính là những thứ này?
Bọn bộ khoái: - ...
Vệ bộ đầu: - ...
Bọn đạo tặc: - ...
- Chẳng lẽ đây là ven đường nhặt được bảo bối sao?
Vệ bộ đầu đều chưa thấy qua loại cảnh tượng này, hắn lần đầu gặp tội phạm tự chui đầu vào lưới.
Tiểu đệ đạo tặc còn không biết rõ xảy ra chuyện gì, còn la hét muốn lão đại động thủ.
- Lão đại, cho bọn hắn chút màu sắc nhìn một cái.
Một bên la hét còn một bên dọa:
- Trông thấy đại ca đầu thưa thớt tóc của ta không? Hắn mỗi khi giết một người, sẽ nhổ một sợi tóc! Người giang hồ gọi là Quỷ Kiến Sầu.
- Trông thấy người mang bịt mắt không? Đây là nhị ca của ta, bị mù mắt là do lúc trước giao thủ với đại lão Trúc Cơ hậu kỳ bị đánh mù, đại lão Trúc Cơ hậu kỳ kia cũng không có kết cục tốt, hai con mắt đều bị nhị ca ta đánh mù! Người giang hồ gọi là Nhị Lang Liều Mạng.
- Trông thấy cái chân này của tam ca ta không? Đây là do đi Hoàng cung trộm đồ bị trên dưới một trăm đại nội thị vệ vây quanh, lấy cái giá cắt đứt mất một chân chạy thoát! Người giang hồ gọi là Thảo Thượng Phi.
Lão đại lão nhị lão tam của đám Đạo tặc đồng thời ra chân, một cước đạp lăn tiểu đệ, con mẹ nó tiểu tử ngươi nói quá nhiều.
- Nghe ngươi mới vừa nói ai không đến người đó là cháu trai?
Vệ bộ đầu dữ tợn cười nói, chính là đám người các ngươi hại ta liên tục trực ca đêm.
- Ta là cháu trai, ta là cháu trai.
Lão đại đạo tặc bị dọa đến nơm nớp lo sợ.
Bọn đạo tặc nào còn dám động thủ, thấy cửa phòng bị bọn bộ khoái ngăn cản, đánh vỡ vách tường, nhanh chân liền chạy, một đám người ồn ào chạy ra đường lớn.
Đám người bọn hắn am hiểu tốc độ, năng lực chiến đấu chính diện thường thường, chớ đừng nói chi là bọn hắn ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng không có, lão đại mới đến Luyện Khí tầng chín.
- Các ngươi chạy từ cửa chính, còn lại theo ta chạy từ cửa sau!
Lão đại Đạo tặc chỉ huy đám người phân tán chạy trốn.
Lục Dương chú ý tới động tĩnh bên này, rất nhanh đã hiểu rõ tình trạng, cảm thấy có chút buồn cười.
- Tên trộm và bộ khoái chỉ cách một mặt tường, đám trộm còn khiêu khích bộ khoái?
- Nếu để bọn hắn chạy trốn từ hậu viện, nếu ma hổ bị bọn bộ khoái phát hiện thì làm sao bây giờ?
Lục Dương rất nhanh ý thức được vấn đề, ma hổ bị tiêu diệt thì ai sẽ làm đồ nướng, tiệm đồ nướng này còn thế nào mở, còn thế nào giám thị Tần Nguyên Hạo?
Lão đại đạo tặc gặp Lục Dương đang sững sờ ngăn ở cửa sau, dường như sợ choáng váng, đưa tay phải ra đánh bay Lục Dương.
Lục Dương đang bưng một chậu bánh canh, gặp lão đại đạo tặc khí thế hùng hổ lao tới, tay khẽ run rẩy, bánh canh bay ra ngoài.
Lão đại đạo tặc không nghĩ tới có biến cố xuất hiện, dựng lên một tầng linh khí che đậy, ngăn cản bánh canh.
Bị trễ nải một chút như thế, Vệ bộ đầu lấy ra một dây sắt, dây sắt giống như rắn, trói lão đại đạo tặc lại.
- Đi, bắt hết những người còn lại trở về, đi ăn bữa cơm hôm nay quả thật rất có giá trị…
Vệ bộ đầu xóa tan vẻ lo lắng trên mặt, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thế giới đều mở rộng.
Băng đạo tặc khiến hắn phiền não nhiều ngày rốt cục bị truy nã quy án, quả nhiên là phúc địa.
Vệ bộ đầu vỗ bả vai Lục Dương, cười ha ha nói:
- Nếu không phải ngươi ngăn cản một lát như thế, chắc đã để tiểu tử này trốn thoát.
- Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, chờ đó, ngày mai ta thưởng cho ngươi.
Lục Dương vội vàng khoát tay nói không cần, nhưng không chịu nổi Vệ bộ đầu cao hứng, nhất định phải đưa.
Động tĩnh vừa rồi do đám bộ khoái và bọn đạo tặc tạo ra quá lớn, đụng hư tường, cũng để toàn bộ đại sảnh kêu loạn, đều là bụi mù.
Các thực khách đành phải tan cuộc sớm, bất quá có thể tận mắt nhìn thấy bộ khoái bắt người cũng không lỗ.
- Quán đồ nướng ‘Một Lần Nữa’ này thật sự là địa phương tốt, bọn bộ khoái chỉ ngồi ăn đều có thể bắt được người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook