[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 83
Lục Dương chào hỏi hai con ma hổ đang đưa lên xâu nướng, một bên ăn một bên giải thích nói:
- Giữa các giáo chúng trong Ma giáo không có quan hệ gì. Không tốt như chúng ta tưởng tượng, chúng ta vu hãm Tần Nguyên Hạo, sau khi Tần Nguyên Hạo điều tra một phen sẽ kết luận là có người trong Ma giáo nhìn hắn không thuận mắt.
- Chúng ta lợi dụng quân bài Tần Nguyên Hạo tiến vào Ma giáo, liền bị đánh lên nhãn hiệu của Tần Nguyên Hạo, nói không chừng sẽ làm khó dễ chúng ta ở khắp nơi, được không bù mất.
Man Cốt bừng tỉnh đại ngộ.
- Bất quá Ma giáo ngược lại đủ cẩn thận, phòng ngừa tiết lộ vị trí cứ điểm, một ngày cuối cùng mới công bố, là sợ chính đạo chúng ta phát hiện vị trí diệt trừ bọn hắn?
Lục Dương khẽ cười một tiếng.
- Tiếp tục theo dõi Tần Nguyên Hạo, nhìn xem có thể tìm tới vị trí căn cứ của Diên Giang đà hay không, cũng tốt làm chuẩn bị.
- Trời đã không còn sớm, nên tu luyện thì tu luyện, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một chút, giải tán đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Dương ngáp một cái, mặc quần áo rời giường, cùng mọi người ăn sáng sớm, là canh xương trâu hầm do Man Cốt làm. Lúc này Man Cốt đã dùng xe nhỏ đẩy cả con heo dê bò từ chợ bán thức ăn trở về.
Dùng ống xương của trâu nấu canh, thêm chút muối đã vừa miệng, cộng thêm gia vị, ừng ực ừng ực nấu một hồi, một bát canh thịt trâu nóng hôi hổi đã ra nồi.
- Ăn nhiều một chút.
Lục Dương hô.
- Được rồi.
Ăn xong bữa sáng ngon miệng, tất cả mọi người bắt đầu làm chuyện của riêng mình.
Hôm nay đến Man Cốt giám sát, cơm nước xong xuôi Man Cốt liền chạy tới lầu hai, chuẩn bị ngồi một cả ngày.
Mạnh Cảnh Chu là thì thuộc loại không muốn nhàn rỗi, vui chơi với con thỏ, không biết đã chạy đến đâu tai họa cho người.
Hai ma hổ chia tách thịt heo dê bò, thái thịt, làm xuyên thịt, bốn ngày qua đi, hai người bọn họ đã quen thuộc quá trình, từ sáng sớm xuyên đến chạng vạng tối, vừa khai trương tiếp khách, bọn hắn đã đi hậu viện đốt than lên lò, nướng cả một đêm.
Công việc từ sáng sớm đến tối muộn, trôi qua cũng rất phong phú.
Lục Dương cũng có chuyện của mình, hắn kayas ra « Tượng Hình Quyền », nhìn có thể luyện đến nhập môn hay không, hắn còn không có luyện võ qua công, trong lòng không chắc.
- Ai cũng đều có lần đầu tiên.
Lục Dương ở hậu viện bày ra đại trận cách âm đơn giản nhất, nghe không được âm thanh ở bên ngoài, âm thanh của hắn cũng truyền không đến beeb ngoài.
Hắn ngồi xếp bằng, chăm chú đọc qua thư tịch:
- Tượng Hình Quyền, một loại quyền thuật mô phỏng hình thái của các loại động vật, cùng hình tượng vật lộn và hình tượng sinh hoạt của động vật được ghi chú, có hổ quyền, hầu quyền, ưng trảo quyền, xà quyền các loại, trong quyển sách này chỉ bao hàm hổ quyền.
- Hổ quyền chú ý hình giống như hổ, kỹ năng như hổ, xâu chuỗi các động tác đến quyền ý hòa hợp.
- Hổ quyền chú trọng ngắn nhỏ, ngắn gọn, chặt chẽ, bước hình, bộ pháp vẫn đi bước nhỏ, lấy ba mươi bảy bước làm chủ.
- Muốn học tốt hổ quyền, trình tự nguy hiểm nhất ở chỗ quan sát lão hổ, tốt nhất là từng có kinh nghiệm chém giết với lão hổ, như thế mới có thể khắc sâu trải nghiệm hình tượng chém giết của lão hổ, để bắt chước tốt hơn.
Một bước khó khăn nhất của Hổ quyền đối với Lục Dương mà nói, ngược lại đơn giản, hắn là người từng chém giết cùng Hổ yêu, cũng chiến thắng qua.
Lục Dương chậm rãi nhắm mắt lại.
Rống, nhào, xé... Đủ loại động tác lúc Hổ yêu tấn công hiện ra ở trong não hải của Lục Dương, dung mạo và tiếng gầm gừ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hổ yêu tuy bị mình chém giết, nhưng không thể không thừa nhận, Hổ yêu là kình địch, có rất nhiều chỗ đáng giá để học tập.
Đương nhiên, hô lão bà hỗ trợ cũng không cần học, mà tạm thời cũng học không được.
Thân ảnh Hổ yêu và thân ảnh của mình dần dần trùng điệp, hợp hai làm một, thân người có kỹ xảo của hổ.
Não hải của Lục Dương từng lần một mô phỏng động tác lúc đánh ra Đả Hổ quyền, động tác lúc đầu không lưu loát trở nên càng ngày càng linh động, đơn giản giống như bị mãnh hổ phụ thể, gào thét trong đầu.
Đây là chuyện mà chỉ có Trúc Cơ kỳ mới có thể làm, có yêu cầu cực cao về thần thức, võ giả thế gian căn bản không làm được đến mức này.
Lục Dương mở mắt, hung mang lộ ra, đôi mắt cất giấu mãnh hổ.
Hắn nhảy lên một cái, vững vàng đứng ở mặt đất, triển khai tư thế, phát ra tiếng hít hơi, bắt đầu ra lực, đạp chân trợ uy, khí thế cương mãnh.
Hai con ma hổ đang ở trong phòng xuyên chuỗi thịt nghe được tiếng quyền của Lục Dương, giật cả mình, còn tưởng rằng Hổ yêu sống lại.
Bọn hắn vụng trộm nằm sấp sau khung cửa nhìn lén Lục Dương, phát hiện không phải Hổ yêu, mới yên tâm tiếp tục làm xiên thịt.
Lục Dương đánh xong một bộ quyền, cảm thấy toàn thân bình thường, có lực khí dùng không hết muốn phát tiết ra.
Hắn thừa dịp thân thể có cảm giác, liên tiếp lại đánh mấy bộ, một bộ càng trôi chảy hơn một bộ, một chiêu một thức đều kiên cường có lực.
Không biết lúc đối địch thì có thể dùng mấy phần, chỉ nói hiện tại, Tông sư về hổ quyền tới cũng chỉ không ra chỗ thiếu sót của Lục Dương.
- Không đúng, còn có không gian tiến bộ.
Động tác Lục Dương càng lúc càng nhanh, tâm lại như nước hồ không có chút rung động nào, bình thản như gương đồng.
Loại trạng thái này rất kỳ diệu, mọi cử động để lộ ra cảm ngộ về quyền pháp.
Ra quyền, đá chân... Theo cảm ngộ càng sâu sắc, phía sau Lục Dương ẩn ẩn xuất hiện hư ảnh của Hổ yêu.
- Rống ——
Lục Dương cảm ngộ tới cực hạn, há miệng phát ra một tiếng hổ gầm, rống nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
- Ừm? Tại sao ta nằm rạp trên mặt đất?
Lục Dương lấy lại tinh thần, phát hiện mình chẳng biết tại sao nằm rạp trên mặt đất, muốn đứng dậy, cảm thấy hai chân không có lực, lảo đảo thử nhiều lần đều đứng dậy không nổi.
- Tình huống gì?
Lục Dương không nghĩ ra, luyện quyền còn có thể có rủi ro?
Hắn cảm giác thiên phú về quyền pháp của mình rất cao, sao lại có vấn để?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook