[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 59
Sau khi Tề Vũ cống cho Sơn Thần liền vội vàng quay lại tụ tập với mọi người.
Đám người đang ướt sũng, bị gió lạnh thổi đều là rùng mình một cái.
- Tiếp tục như vậy sẽ nhiễm bệnh.
Thợ săn già đi đến nơi hẻo lánh lấy ra một đống củi, lộ ra răng cửa cười lớn nói:
- Thợ săn chúng ta thỉnh thoảng sẽ phải trú mưa ở chỗ này, thế nên đã sớm lưu lại củi lửa, vừa vặn hôm nay sử dụng.
Tề Vũ mừng rỡ:
- Như vậy liền đa tạ.
Thợ săn già cũng không thèm để ý:
- Không có việc gì, ở trong núi chính là ngươi giúp ta ta giúp ngươi, ngày mai tạnh mưa chúng ta đi nhặt củi trả lại là được.
Đám người tay chân lanh lẹ chất củi vào chỗ có dấu vết đốt lửa trên đất, Tề Vũ lấy ra hoả phù đốt một nhánh cây, luồn nhánh cây vào củi khô thổi nhẹ, củi khô chậm rãi bị nhen lửa.
Nhìn ngọn lửa dần dần bốc lên, cảm nhận được hơi ấm của ngọn lửa, có người thở ra một hơi dài.
- Rốt cục cũng sống lại.
- Tề đại ca, ngươi ăn bánh kê vàng hay bánh gạo trắng?
- Mỗi loại một cái?
Một người trong đó phân phát lương khô, đám người sau khi nhận được lương khô liền đặt cạnh đống lửa nướng.
Sau khi nướng ra mùi thơm, A Dược lấy một hộp dưa muối bảo mọi người kẹp lên bánh, cắn một ngụm có hương vị mằn mặn.
- Tay nghề làm dưa chua của A Dược thật sự không tệ, theo ta thấy A Dược ngươi không bằng mở một cửa hàng dưa chua, cần gì phải đi theo đội thương nhân chúng ta?
A Dược cười cười, không nói gì thêm.
Tề Vũ nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, hỏi:
- Lão Tôn, ngươi vừa rồi vì sao lại hỏi A Dược có cảm giác bị người đẩy xuống hay không?
Bọn người Tề Vũ là lần đầu tiên lên núi, muốn băng qua sơn mạch đi đến bên kia Thanh Hòe Quận bán hàng, bọn hắn tìm rất lâu rốt cuộc cũng tìm được một vị thợ săn già ở đây nguyện ý dẫn đường.
Thợ săn già lộ ra thần sắc ngưng trọng:
- Các ngươi có từng nghe về ma cọp vồ hay chưa?
Mấy người Tề Vũ lộ ra sắc mặt nghiêm túc, bọn hắn vào nam ra bắc, tự nhiên biết rõ một chút sự tình quỷ quái, trong đó một người lớn tiếng nói:
- Ngươi nói là ma cọp vồ nối giáo cho giặc?
Thợ săn già gật đầu, thấp giọng nói:
- Núi này gọi là Tùng Sơn, đại khái vào mười năm trước có một vị thợ săn lên núi, sau đó biến mất chỉ để lại một chiếc giày, lúc ấy liền có người nói trên núi xuất hiện Hổ Yêu ăn thịt vị thợ săn kia.
- Mới đầu mọi người còn không nguyện ý tin tưởng, cảm thấy bọn hắn đời đời kiếp kiếp đều sinh hoạt ở nơi này, làm sao lại xuất hiện Hổ Yêu?
- Nhưng theo thời gian trôi qua, có người nói tại thời điểm đang săn thú, chó săn sủa loạn đối với một cái phương hướng, y thuận theo phương hướng nhìn lại, bị dọa đến thân thể cứng ngắc.
- Đó là một con mãnh hổ nhiều màu sắc, hình thể dài khoảng chừng bốn mét, mãnh hổ bay vọt một cái nhào về phía chó săn, y thấy thế nhanh chân bỏ chạy, may mắn mãnh hổ không có đuổi theo!
- Mọi người cũng thỉnh thoảng phát hiện có người mất tích, thế là báo tình huống cho Thanh Hòe Quận, các quan lão gia sau khi biết được việc này, lại để cho ta đi báo cho Diên Giang Quận, nói Tùng Sơn ở gần Diên Giang Quận, cho rằng chúng ta chỉ bán con mồi cho Diên Giang Quận, cho nên không thuộc bọn họ ko quản.
- Đi vào Diên Giang Quận, các quan lão gia lại nói Tùng Sơn thuộc về Thanh Hòe Quận, nên do Thanh Hòe Quận quản.
- Sau khi giằng co vài vòng, song phương đều phái ra hai vị tu sĩ đi tìm kiếm tung tích Hổ Yêu tại Tùng Sơn. Tìm tòi mười ngày liên tiếp, ngay cả một sợi lông hổ cũng đều không thấy, hai vị tu sĩ kia nghĩ rằng chúng ta đùa giỡn bọn họ, khiến họ lãng phí nhiều thời gian như vậy. Chúng ta giải thích có thể là Hổ Yêu cố ý trốn tránh tu sĩ không dám đi ra, hai vị tu sĩ kia không nghe chúng ta giải thích, phẩy tay áo bỏ đi.
- Chúng ta lại đi tìm quan phủ, quan phủ không còn để ý đến chúng ta nữa.
- Mọi người không có biện pháp, đại đa số đều rời khỏi Tùng Sơn tìm đường sống khác, chỉ còn lại mấy lão gia hỏa chúng ta, ngoại trừ đi săn thì cái gì cũng không biết nên đành cố ở lại nơi này.
- Về sau chúng ta lại phát hiện, vào thời điểm đang săn thú gặp được những người đã mất tích kia, nhóm người này xuất quỷ nhập thần, từ trước mắt ngươi chợt biến mất một cái, chợt xuất hiện một cái, xô đẩy ngươi một cái.
- Có thời điểm ta dẫn người lên núi, những người kia liền giả bộ tình cờ gặp chúng ta, hỏi mọi người tiện đường có thể dẫn bọn hắn cùng đi hay không, ta nào dám đồng ý, vội vàng dẫn người rời đi?
- Các tiền bối thế hệ trước khi còn sống từng nói, thế gian có một loại đồ vật tên gọi ma cọp vồ, do Hổ Yêu giết người, người liền hóa thành ma cọp vồ, tìm kiếm con mồi thay cho Hổ Yêu, lừa gạt con mồi đến một cái địa phương, để Hổ yêu ăn thịt sau đó hóa thành ma cọp vồ mới.
- Chẳng qua đối phó với ma cọp vồ cũng rất dễ, chỉ cần cự tuyệt yêu cầu của nó, ma cọp vồ liền sẽ không làm cái gì đối với ngươi.
Tề Vũ bừng tỉnh, trước đó y còn kỳ quái, một mảng núi rừng lớn như thế theo lý thuyết hẳn là sẽ có rất nhiều thợ săn mới đúng, làm sao tìm nửa ngày mới tìm được mấy hộ thợ săn, hơn nữa mấy hộ thợ săn này còn ở cùng một chỗ.
Hoá ra là bị Hổ Yêu bức bách.
Tề Vũ nhìn thấy A Dược do do dự dự liền hỏi:
- A Dược, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi.
Vốn dĩ A Dược còn cảm thấy xấu hổ khi hỏi, nhưng lão đại đều đã nói như vậy, hắn cũng liền không còn che giấu.
- Ta chỉ có một vấn đề, ma cọp vồ này có nữ quỷ không? Dáng dấp nhìn được không? Có sắc dụ không? Hút dương khí nam tử không? Liệu có khả năng ta và nàng triển khai một đoạn tình yêu bị cấm đoán, cùng nhau tránh né Hổ Yêu truy sát, lưu lạc giang hồ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook