[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 49
- Chung Vương, ngươi lại vứt rác lung tung, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là thực vật, đừng có học người gặm hạt hướng dương như vậy, vỏ hạt hướng dương cũng là có thể ăn!
Kỳ Lân Bất Tử Dược giận dữ mắng Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa bắt chước Nhân tộc lung tung.
Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa làm theo ý mình:
- Hoa hướng dương là do ta trồng ra, ta muốn ăn làm sao liền ăn như thế, ngươi quản được sao? Phi.
Kỳ Lân Bất Tử Dược nghe vậy bị chọc giận, ngao ngao nhào về phía Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, hai Tiểu Dược Vương một lời không hợp, xoay quanh đánh nhau, ngươi ép trên người ta, ta ép ở trên người ngươi, hoàn toàn không có lực sát thương.
Bé con nhân sâm cùng với Tam Diệp Tinh Thần Thảo không cảm thấy kinh ngạc, la hét kêu Lục Dương biểu diễn độn địa như thế nào.
- Không cần quản chúng nó, đánh mệt liền sẽ ngừng.
Đi ra bên ngoài nhà gỗ, Lục Dương nhìn thấy một gốc đại thụ, rễ cây tráng kiện như bắp đùi, tràn đầy sức sống, lá rậm rạp xào xạc.
- Ngộ Đạo Thụ?
Lục Dương khá kinh ngạc, coi như hắn khôi phục lại hình thể bình thường thì gốc Ngộ Đạo Thụ này vẫn tuyệt đối có thể xưng là che khuất bầu trời, mấy chục người cũng đều ôm không xuể, đừng nói chi là hắn hiện tại chỉ cao có ba tấc.
Quanh thân Ngộ Đạo Thụ có đạo vận lưu chuyển, tiếng lá cây xào xạc giống như đạo âm, tựa như là mọi loại đại đạo đều hội tụ trên thân nó, vì thế trông Ngộ Đạo Thụ thần bí trang nghiêm, không thể xâm phạm.
- Đây chính là Ngộ Đạo Thụ ta đã nói với ngươi, chúng ta đều gọi nó là Thụ Vương, đạo pháp thiên phú của nó nói là tuyệt đỉnh cũng không đủ.
Lá cây Ngộ Đạo Thụ có thể giúp người ngộ đạo, nếu là Ngộ Đạo Thụ thành tinh, nó ở trên thiên phú tu đạo sẽ cao bao nhiêu? Lục Dương không có cách nào tưởng tượng.
Nhóm Dược Vương nhìn như suy nhược, kì thực đều có thần thông pháp môn của riêng mình, không thể khinh thường.
Nếu như không có kỹ năng bảo mệnh, chỉ dựa vào lòng thương hại của Nhân tộc cũng không thể sống đến hiện tại.
Đại thụ cười mắng:
- Tên khốn Sâm Vương ngươi này lại chiết sát ta rồi, nếu ta là tuyệt đỉnh, nữ ma đầu kia lại là thiên phú gì?
- Nữ ma đầu là ai?
Phán đoán từ ngữ khí của nhóm Tiểu Dược Vương, không giống như là người tốt.
- Dược viên ngoại trừ tiểu Ba, cũng chỉ có nữ ma đầu có thể tới, nữ ma đầu đặc biệt lợi hại, chúng ta đều đánh không lại nàng, nàng muốn hái cái gì liền hái cái đó, không có ai có thể cản được!
- Mấy sợi rễ sâm già của ta bị nàng tách ra, ta đau phải nằm lỳ ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.
Bé con nhân sâm giận dữ mắng mỏ hành vi vô đạo của nữ ma đầu.
- Ngôi sao trên lá của ta cũng bị nàng hái đi mấy cái, ngươi xem một chút, mấy ngôi sao này có phải ảm đạm hơn những cái khác hay không, ta cũng đều không biết rõ phải mất bao lâu mới có thể mọc ra lại!
Ở trong miêu tả của nhóm Tiểu Dược Vương, nữ ma đầu việc ác từng đống, tội lỗi chồng chất, dược dược đều muốn tru diệt.
- Đáng giận hơn là, nàng còn nói muốn mang những đồ vật này về ngâm trong bồn tắm, ngươi có thể tưởng tượng được không, nàng thế mà cùng với một bộ phận thân thể của chúng ta cùng nhau ngâm trong bồn tắm, quá biến thái!
- Đúng rồi, ta nghe tiểu Tam nói, địa vị của nữ ma đầu tại Vấn Đạo Tông các ngươi rất cao, gọi là Vân Chi.
Lục Dương: "..."
Hắn phát hiện ra chính mình đối với đáp án này không có một chút kinh ngạc, là đại sư tỷ có vấn đề hay do bản thân hắn có vấn đề?
Lục Dương cười ha hả, có chút xấu hổ không biết rõ nên nói cái gì:
- Chuyện này, nữ ma đầu mà các ngươi nói kia, ta thật giống như là nhận biết, chính là đại sư tỷ của ta.
Ngộ Đạo Thụ Vương cười ha ha, xem thường:
- Vậy thì sao chứ, ai không biết rõ đệ tử Vấn Đạo Tông các ngươi đều gọi nàng là đại sư tỷ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi nói ngươi là sư đệ của nàng, chúng ta liền sẽ giận chó đánh mèo với ngươi sao, ngươi cũng quá coi thường Dược Vương chúng ta, Dược Vương chúng ta sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt, làm sao có thể để ý đến một Nhân tộc đơn thuần?
Lục Dương thấy Ngộ Đạo Thụ Vương thông tình đạt lý như vậy, nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy thì tốt quá, xem ra coi như ta và nàng đều bái cùng một sư phụ cũng không có vấn đề gì.
Tiếng cười của Ngộ Đạo Thụ Vương im bặt mà dừng, ngay cả gió nhẹ thổi qua cũng như dừng lại tại phút giây này, lá cây không còn vang sào sạt.
Bé con nhân sâm vung vẩy râu sâm, bên trong biểu tình bình tĩnh mang theo một tia mỉm cười dữ tợn.
Tinh thần trên mặt lá Tam Diệp Tinh Thần Thảo lưu chuyển, giống như là núi lửa sắp phun trào, muốn báo thù rửa hận.
Chỉ một thoáng sát khí liền tràn ngập.
Lục Dương tỉnh táo giải thích:
- Trước tiên đừng có động thủ, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta là sư đệ của nữ ma đầu, ta liền thật sự đứng ở phía nàng sao?
Bé con nhân sâm hồ nghi nhìn Lục Dương, tốc độ râu sâm vung vẩy chậm dần:
- Chẳng lẽ không phải?
Ngộ Đạo Thụ Vương cùng với Tam Diệp Tinh Thần Thảo cũng tạm thời không có công kích.
- Sai hoàn toàn!
Lục Dương chém đinh chặt sắt nói, hai tay nắm thật chặt thành quyền, lộ ra một loại biểu lộ nghĩ lại chuyện cũ mà kinh hãi thống khổ.
- Hành vi của nữ ma đầu quả thực làm cho người giận sôi, đừng nói các ngươi bị nàng khi dễ, liền ngay cả ta cũng bị hại nặng nề!
- Nhìn bề ngoài ta nhìn như nở mày nở mặt, tương lai xán lạn, nhưng ta nào dám kể với ai về những tra tấn mà ta đã phải chịu đựng chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook