[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 42
Vân Chi ở trên mặt đất không biết rõ nên nói cái gì cho phải, nàng trơ mắt nhìn Lục Dương thi triển pháp thuật, sau đó chui vào trong đất, học được Thổ Độn Thuật.
Pháp thuật không gian vì sao lại lệch sang pháp thuật ngũ hành rồi?
Vân Chi thân là đại sư tỷ Vấn Đạo Tông, đại đệ tử của tông chủ, tu vi cùng với thiên phú tu luyện của nàng ở bên trong các đệ tử Vấn Đạo Tông là đứng hàng thứ nhất, công pháp tiện tay biên soạn, pháp thuật xem qua liền hiểu, ngộ tính tuyệt đỉnh xưa nay hiếm thấy, bất luận thiên tài nào ở trước mặt nàng cũng đều sẽ ảm đạm, có thể nói nàng là một tồn tại kinh khủng.
Cho dù là Vân Chi, cũng hoàn toàn xem không hiểu nguyên lý Lục Dương thi pháp.
Đây rõ ràng là hai loại pháp thuật không chút quan hệ.
Oành một tiếng, Lục Dương lại thi triển Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, đầu chui ra giống như chuột đồng chui từ trong đất ra ngoài, khiến cho người ta sinh ra xúc động muốn đập một búa hoặc dẫm lên.
Lục Dương ho khan một tiếng cố gắng giảm bớt xấu hổ.
Cho dù hắn có da mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi tình huống xấu hổ này.
Vân Chi mặt không thay đổi lôi Lục Dương ra, giũ xuống một đống bùn đất.
Giống như nhổ một củ cà rốt.
- Mới vừa rồi là ngoài ý muốn, ta thử lần nữa.
Lục Dương cảm thấy mình đã sắp tìm tới phương pháp.
- Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư...
Lục Dương lại bóp ấn đọc quyết một lần nữa, đọc so với lần trước còn nhanh hơn.
- Súc Địa Thành Thốn!
Lục Dương hét lớn một tiếng, biến hóa phát sinh một lần nữa.
Vân Chi dáng vóc cao gầy, nhưng so với Lục Dương vẫn thấp hơn nửa cái đầu, thường ngày Lục Dương có thể nhìn thấy đỉnh đầu đại sư tỷ, bây giờ lại khác.
Thân thể Vân Chi dần dần trở nên cao hơn, Lục Dương từ cúi đầu nhìn đến ngẩng đầu, cuối cùng triệt để biến thành ngửa cổ nhìn lên.
Từ góc độ của Lục Dương, thậm chí không thể nhìn thấy mặt của đại sư tỷ.
Vân Chi giống như một người khổng lồ chống đỡ bầu trời, đầu đội trời, chân đạp đất.
- Không đúng, là ta đang trở nên nhỏ đi!
Lục Dương hét lớn, hắn nhìn thấy cục đá cao cỡ nửa người trên mặt đất, ý thức được vấn đề.
Lục Dương cao ba tấc nhảy dựng lên, thanh âm so với trước kia nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn đã học xong pháp thuật mới: Thành Thốn!
(Một thốn bằng một đốt ngón tay)
Thiên phú pháp thuật của Lục Dương cũng có thể gọi là kinh khủng, thiên tài như Vân Chi lúc học tập Súc Địa Thành Thốn chỉ học được Súc Địa Thành Thốn, Lục Dương lại học được hai loại pháp thuật Súc Địa cùng với Thành Thốn!
Vân Chi ngồi xổm xuống quan sát Lục Dương, mày ngài khẽ nhíu, dường như không nghĩ rõ được ở bước nào xảy ra sai sót.
Vân Chi dùng hai ngón tay nắm cổ áo Lục Dương, lung lay ở trước mặt, vẫn là không thể hiểu rõ nguyên lý bèn thả hắn trở về.
Lục Dương cũng rất là không hiểu, hắn dựa theo khẩu quyết đại sư tỷ dạy, làm theo phương pháp, làm sao thi triển ra hoàn toàn là hai loại pháp thuật khác biệt?
- Thật sự không có đạo lý.
- Ta sẽ biểu diễn lại một lần nữa.
Vân Chi là một lão sư rất có trách nhiệm, trình độ sư phạm ở mức trung bình nhưng lại rất kiên nhẫn.
nàng lấy đồng hồ cát ra úp ngược xuống đất, sau đó chụp bả vai Lục Dương, hai người cùng nhau thực hiện nhảy vọt không gian.
Lục Dương chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, đi vào một chỗ không gian kỳ dị, hai bên là lưu quang đủ màu sắc.
Hắn theo bản năng muốn đụng vào lưu quang, bị Vân Chi ngăn cản.
- Đó là dị cảnh do không gian vặn vẹo hình thành, đừng nói là ngươi, liền xem như tu sĩ Hóa Thần kỳ đụng phải cũng sẽ bị cắt chém thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.
Lục Dương bị sợ lập tức rụt tay về.
Khi cả hai bước ra khỏi không gian, nhìn thấy một đầu Cự Xà màu trắng quấn quanh đại sơn, phun ra nuốt vào nhật nguyệt, luyện hóa tinh hoa thiên địa, mắt rắn linh động, hai người vừa vặn rơi vào trong miệng Cự Mãng, thuận thế tiến vào trong bụng.
Khi dịch dạ dày sắp nhỏ xuống, Vân Chi lại cất bước một lần nữa, đi vào không gian kỳ dị.
Theo bước chân của Vân Chi, Lục Dương nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái, chẳng hạn như một vùng biển được tạo thành từ dung nham, đại tu sĩ đang gặp lôi kiếp, đao khách vác một cây đao bản rộng to lớn...
Những địa phương này, Lục Dương chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe thấy, thật khó mà tưởng tượng trên thế gian này lại còn có kỳ nhân kỳ cảnh bậc này.
Cuối cùng, hai người trở lại điểm xuất phát, Lục Dương thở hổn hển, tâm thần vẫn chưa hết sốc.
- Những địa phương ta dẫn ngươi đi vừa rồi, đều là cảnh vật bên trong Vấn Đạo Tông, sau này có cơ hội ngươi có thể đi một mình.
Vấn Đạo Tông quá rộng lớn, những nơi khác ngoài chín ngọn núi hạch tâm đối với Lục Dương vẫn là địa phương không biết.
- Ngươi lại thi triển pháp thuật thử xem?
Vân Chi cảm thấy lần này hẳn là sẽ có khác biệt.
Nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Vân Chi, Lục Dương lại kiên trì thi pháp một lần nữa.
Hai người sau khi trải qua một ngày luyện tập, Lục Dương cuối cùng cũng đã học được cách cảm nhận hoàn cảnh dưới lòng đất và cách tránh bị giẫm lên khi bản thân trở nên nhỏ hơn.
Súc Địa Thành Thốn một lần đều không có thành công, Súc Địa cùng với Thành Thốn thì thành công nhiều lần, một lần lại thành thạo hơn một lần.
Đến cuối cùng, ngay cả khẩu quyết cũng đều không cần, một cái ý niệm trong đầu liền có thể thi pháp, giống như hắn đã đắm chìm trong đạo này hằng năm hằng tháng.
Dự tính ban đầu của Lục Dương là học tập Súc Địa Thành Thốn để đi đường, bây giờ học được pháp thuật 'Súc Địa' đi đường, cũng coi như phù hợp dự tính ban đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook