[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 1
Âm lịch ngày 2 tháng 2, thích hợp đi xa.
Mưa vừa ào ào trút xuống đại địa, bắn lên hương thơm của bùn đất, hạt mưa rơi xuống trên mặt hồ tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng, rơi xuống đỉnh đầu người qua đường gây nên những tiếng thấp giọng quát mắng.
"Ai nói hôm nay thích hợp đi xa, đi ra ngoài liền dính mưa."
Lục Dương phàn nàn một câu, có chút hối hận không mặc áo tơi lên sớm hơn.
Hắn là lần đầu tiên đi xa nhà nên không có kinh nghiệm gì, mưa rơi đột ngột xối hắn một thân ướt đẫm, đất lầy lội không chịu nổi, đi trên đường đều cảm nhận được sự khó chịu khi đem giày rút ra từ trong bùn sau mỗi bước chân.
Cộc cộc cộc thanh âm từ phía sau truyền đến, khiến cho Lục Dương chú ý.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một chiếc xe ngựa nhích lại gần mình, trên xe ngựa cũng không có mã phu, lão Mã phảng phất biết đường, không cần ai đến điều khiển nó.
"Ngựa thật thần dị."
Lục Dương tán thưởng, trên trán lão Mã có mấy cái lân phiến tựa như vảy rắn, hiển nhiên là loại nào đó dị chủng yêu thú.
Hắn dù không hiểu giá trị trong đó, nhưng cũng biết thớt ngựa này là cực kỳ trân quý.
Tối thiểu nhất lấy tài lực mọi người trong trấn của hắn không mua nổi.
"Vị huynh đài này dạo bước trong mưa, quả nhiên là có nhã hứng, không ngại đến trong xe ngồi cùng tại hạ?"
Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười nói cởi mở của nam tử, Lục Dương tiếp nhận ý tốt, rút chân từ trong vũng bùn ra rồi vội vàng lên xe.
"Quấy rầy, tại hạ Lục Dương."
Lục Dương cẩn thận từng li từng tí ngồi vào trong xe, sợ nước mưa trên người cùng bùn đất làm bẩn xe.
"Mạnh Cảnh Chu."
Thanh âm vang lên chính là chủ nhân xe ngựa, đây là một thanh niên phóng khoáng, lạc quan cởi mở, phảng phất cùng ai đều có thể nói một hai câu.
"Lục huynh cũng là tới tham gia Vấn Đạo tông tuyển chọn?"
"Thử thời vận mà thôi."
Mạnh Cảnh Chu cười ha ha:
"Lục huynh, thành thật một chút lại có làm sao, nếu ngươi thật sự chỉ muốn tới tìm vận may, liền sẽ không ở trong mưa dạo bước tiến về Vấn Đạo tông."
Lục Dương có chút xấu hổ:
"Ai không muốn vào Vấn Đạo tông chứ."
Vấn Đạo tông, một trong ngũ đại tiên môn tại trung ương đại lục, tu tiên đại năng nhiều vô số kể, cường thịnh đến cực điểm, hôm nay Vấn Đạo tông chiêu thu đệ tử, không biết có bao nhiêu người muốn đến thử một lần.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chính là hai trong đó.
Lục Dương xuyên không đến Trung Ương đại lục, phụ mẫu chết sớm, hắn dựa vào một chút di sản phụ mẫu để lại, cùng dân trong trấn cứu tế mới sống sót đến giờ.
Bên trong trấn nhỏ sinh hoạt mười mấy năm, hắn nghe tiên sinh kể chuyện về tiên nhân kiếm chỉ Thiên môn, nghe về yêu hà năm trăm dặm xoay người, gây hồng thủy tràn lan, nghe nói qua tiên môn đệ tử phi kiếm chém yêu, trừ ma vệ đạo, gặp qua lôi thôi đạo sĩ hãm hại lừa gạt, lăng không mà lên, trước mặt mọi người băng tường vượt ngục, lại bị quan gia lăng không mà lên bắt trở về.
Khi đó hắn liền biết, nơi này không phải chỗ thế giới mà hắn quen thuộc, không phải bất kỳ một cái triều đại nào mà hắn biết, nơi này là thiên địa vĩ lực tập trung vào một thân - tu tiên thế giới.
Hắn muốn cầu tiên vấn đạo, học tập trường sinh tiên pháp.
Vấn Đạo tông chính là nơi đầu tiên mà Lục Dương lựa chọn.
Chọn Vấn Đạo tông không có nguyên nhân gì, đơn thuần là xung quanh nơi hắn sống không có những tông môn khác, chỉ có Vấn Đạo tông một nhà.
Vấn Đạo tông ở đây, những tông môn khác sẽ không tự chuốc nhục nhã, lựa chọn khai tông lập phái tại phụ cận.
Trong lúc trò chuyện, Lục Dương biết được Mạnh Cảnh Chu có xuất thân tu tiên thế gia, đối với tri thức về tu tiên giới hắn nắm giữ nhiều hơn Lục Dương rất nhiều.
"Vấn Đạo tông chiêu thu đệ tử yêu cầu là phàm nhân mười sáu tuổi trở xuống, không chỉ Vấn Đạo tông, đại đa số tông môn đều yêu cầu như vậy."
"Tu tiên một đường nói thì ngắn gọn nhưng thời gian dài đằng đẵng, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, mỗi cái cảnh giới đều là một đạo đường ranh giới, không biết khiến bao nhiêu người kẹt lại, mười tiến vào một, hai mươi tiến vào một, thậm chí một trăm trong đó mới xuất hiện một cái."
"Nhân tố quyết định thành tựu tu tiên có rất nhiều, tỷ như vận khí, trí tuệ, linh căn. . . Đúng rồi Lục huynh, ngươi biết chính mình là linh căn gì sao?"
"Vấn Đạo tông tuy nói đối với linh căn yêu cầu không cao, nhưng linh căn quá kém cũng là không cần đâu."
Lục Dương nhíu mày, hắn đối với linh căn cái từ này còn là nghe được từ thuyết thư tiên sinh, cũng không biết mình là cái gì linh căn.
"Không biết, Mạnh huynh ngươi thì sao?"
Mạnh Cảnh Chu sắc mặt trở nên mười phần hoang mang, đồng dạng lắc đầu:
"Ta từng ở trong tộc khảo nghiệm qua linh căn, nhưng tộc lão mang bộ mặt sầu thảm, cũng không nói cho ta kết quả, chỉ nói là thiên phú của ta kinh khủng như gặp thiên nhân, bái nhập ngũ đại tiên môn không thành vấn đề, đợi ngày sau bái tại ngũ đại tiên môn tự nhiên sẽ biết, ta trong âm thầm vụng trộm hỏi phụ mẫu, bọn hắn so với tộc lão càng thêm ưu sầu, cũng không nói cho ta."
Lục Dương phỏng đoán nói:
"Có thể là linh căn của ngươi quá kinh thế hãi tục, dễ dàng mang đến tai họa cho Mạnh gia, chỉ có loại quái vật khổng lồ như Vấn Đạo tông mới có thể bảo vệ được ngươi."
"Cùng ta đoán đồng dạng."
Mạnh Cảnh Chu vỗ bả vai Lục Dương, một bộ dáng như gặp được tri kỷ, càng nhìn Lục Dương càng cảm thấy người này cũng giống như mình tài hoa hơn người, là hạt giống tu đạo trời sinh.
Lục Dương nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, may mắn Mạnh Cảnh Chu để chính mình lên xe.
"Dừng lại."
Mạnh Cảnh Chu đột nhiên hô một tiếng, lão Mã cộp cộp đi vài bước, chậm rãi dừng lại.
Xe ngựa hình như là một kiện dị bảo, Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn được tình huống bên ngoài.
Hắn nhìn thấy ngoài xe ngựa có một nữ tử đi trong mưa, giống như Lục Dương vừa nãy.
"Tỷ tỷ đi hướng này chắc hẳn cũng muốn tới Vấn Đạo tông tham gia khảo nghiệm, mưa rơi lớn như vậy không bằng lên xe nghỉ chân một chút?"
Nữ tử hơi kinh ngạc với đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, nghĩ nghĩ, cũng liền đồng ý.
Nữ tử vừa lên xe, Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương cùng nhau sửng sốt.
Mạnh Cảnh Chu là thanh niên thấy qua việc đời, nhưng còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, Lục Dương liền càng không cần nhắc tới, hắn gặp qua nữ tử xinh đẹp nhất chỉ là tiểu quả phụ bán đậu hũ sát vách.
Đương nhiên, Lục Dương là chính nhân quân tử, đối với tiểu quả phụ không có bất luận ý nghĩ xấu nào.
Nữ tử như một đóa hoa sen yêu mà không diễm, một bộ áo trắng duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, cho người ta có loại cảm giác dường như bản thân từng trải mấy đời.
Cổ tay nữ tử còn đeo một chuỗi linh đang màu vàng lấp lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook