Địa Phủ Lâm Thời Công
-
Chương 41: Nghi hoặc
Trong lòng Lăng Vân vừa kinh ngạc vừa sợ lại vừa buồn bực, có điều chuyện khiến cô nàng càng bực mình hơn là ánh mắt gian tà của Lưu Anh Nam đang nhìn chằm chặp vào chỗ giao nhau giữa 2 chân nàng. Nàng ta mặc một chiếc quần vải voan mỏng, nhìn qua trông khá lồ lộ, lần này mặc có cảm giác như bị hắn nhìn xuyên qua.
Lúc nãy gặp tình huống khẩn cấp, hắn bảo cô nàng đi tiểu, mà cô nàng lại không có giấy vệ sinh, việc này thu hút sự chú ý cao độ của Lưu Anh Nam, hắn dường như đang muốn nhìn thấy dấu vết mờ ám nào đó.
Lăng Vân, một cô gái thuần khiết có "nước đái đồng tử", sau khi đi tiểu không có giấy vệ sinh để lau, trực tiếp kéo quần lên, bây giờ lại bị một ánh mắt sáng quắc của đàn ông nhìn chằm chằm vào, khiến nàng ta xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy lầu.
Cô nàng rất muốn chạy trốn, nhưng lại không biết còn có yêu ma quỷ quái ở xung quanh nữa hay không. Do đó cô nàng không dám lộn xộn nữa, chuyện không hay ho nhất của đời người cũng chỉ đến mức này mà thôi, cùng lúc vừa gặp ác quỷ lẫn sắc quỷ.
Lăng Vân thật sự không chịu nổi ánh mắt của Lưu Anh Nam thêm nữa, cô nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quay người đi một cách cực kỳ hoa lệ. Cô nàng mặc lễ phục vào, phía trước thấy rất cao quý thanh thuần, nhưng mặt sau lại vô cùng gợi cảm, một khoảng lưng lộ ra, hai vai gầy mảnh mai, làn da trắng nõn như được tạo nên từ những gì đẹp đẽ tinh thuần nhất, không một chút tỳ vết, thậm chí ngay cả một cái nốt ruồi cũng không có. Thiết kế hở ra một khoảng lưng theo hướng từ trên xuống dưới, từ rộng rồi hẹp dần, thu vào nơi thắt lưng, có thể nhìn thấy thấp thoáng bờ eo thon nhỏ nhắn như không thể với tới được, nhưng với cặp mông tròn trịa đầy đặn kia thì phải hoàn toàn dựa vào YY (ảo tưởng).
Đặc điểm lớn nhất của chiếc váy voan mỏng này là xuyên thấu vừa đủ, nhất là khoảng cách gần như thế này, Lăng Vân đi đôi giày cao gót 5cm, đầu ngẩng cao chân đứng thẳng, bộ mông kiêu ngạo vểnh ra sau. Lưu Anh Nam mở to hai mắt nhìn thấp thoáng thấy bên trong có một chút màu hồng phấn, hắn cảm khái nói:
-A, mông thật đẹp!
-Anh nói bậy bạ gì đấy? –Lăng Vân không ngờ tên này lại có thể vô sỉ đến vậy, nhìn chằm chằm vào nơi mẫn cảm của phụ nữ, lại còn nhận xét này nọ.
Không ngờ Lưu Anh Nam nghiêm túc trả lời:
-Đừng nghĩ rằng tôi cũng có tâm tư xấu xa như cô, tôi chỉ đang khen đức tính tốt đẹp của bộ mông thôi. Cô nghĩ đi, bờ mông chân thành sẽ không ngoài cười trong lại không cười. Mông bị chịu nhục, đó là thay mặt chịu đòn. Mông sống động gợi tình, phong tình vạn chủng. Mông nhẵn nhụi, không bị rỗ hoa. Mông nghiêm túc, không câu nệ nói cười. Mông trang trọng, tướng tá phúc hậu. Mông khiêm tốn, vĩnh viễn ở phía sau, thâm tàng bất lộ. Mông tiết kiệm, không cần tiêu tiền vào việc bảo dưỡng cũng trắng nõn. Mông dâm dục, từ một phân thành hai, lại hợp hai làm một.
Lăng Vân chán nản, lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói thô bỉ như vậy, nàng hừ giọng:
-Mông tốt như vậy thì anh còn cần mặt để làm gì?
-Tôi lưu lại mặt, chủ yếu vì sợ cô không nhận ra tôi. –Lưu Anh Nam cười nói ha hả:
-Nếu không cô nhìn kỹ mông của tôi đi, nhớ kĩ bộ dáng của nó, sau này tôi không cần mặt nữa!
-Anh thật là đồ không biết xấu hổ! –Lăng Vân vội quay người đi, khuôn mặt ửng hồng tựa như hoa đào tháng ba kiều mỵ mê người. Nàng ta trừng mắt nhìn Lưu Anh Nam, tức giận nói.
Lưu Anh Nam cười hềnh hệch, nói chuyện cùng cô bé ngây thơ như thế này thì phải vô sỉ một chút, lưu manh một chút, để nàng ta hòa vào tiếu tấu của bạn. Khi nàng ta đã quen với kiểu lưu manh vô sỉ của bạn thì bạn vụng trộm sờ một tí, bóp một chút, vuốt ve một chặp, nàng ta cũng có thể chấp nhận.
Nhưng nếu bạn cũng đơn giản giống nàng ta, thành thành thật thật theo đúng quy củ khi giao lưu nói chuyện, đầu tiên nói chuyện bằng mắt, nói chuyện cuộc đời chuyện lý tưởng chuyện tương lai, nửa năm sau trong lúc vô ý mới chạm đến tay nàng ta, có cảm xúc mới phát triển thành cầm tay, lại qua nửa năm nữa nhân dịp xem một bộ phim điện ảnh tình cảm, yêu cầu một cách yếu ớt muốn được hôn lên mặt nàng ta, đợi đến khi có thể xxoo, chắc cũng đến lúc mãn kinh!
-Anh thành thật một chút đi, tôi biết anh không sợ quỷ, nhưng hai vệ sĩ ở ngoài cửa là người thật sự, lại còn là đàn ông, là đàn ông rất khỏe mạnh. –Lăng Vân thật sự đã hết cách với hắn rồi, cô nàng không chịu nổi kiểu đùa giỡn của hắn, liền lôi vệ sĩ ra.
Ai biết Lưu Anh Nam không thèm để ý đến, hắn nói:
-Nam nhân khỏe mạnh chưa chắc đã có thực lực, vừa phải khỏe mạnh, vừa phải có tính bền bỉ dẻo dai, lại còn cần cả kỹ xảo nữa.
Lăng Vân thuần khiết không hiểu hết lời hắn nói, nhưng nhìn vẻ mặt đáng khinh của hắn cũng biết đó chẳng phải lời tốt đẹp gì. Nàng ta liếc thoáng qua nhìn hắn, thấy chiếc váy dài màu trắng u ám, lại ngửi được hương vị "nước đái đồng tử" tràn ngập trong không khí, điều này khiến Lăng Vân hốt hoảng lại phiền muộn. Cô nàng không nhịn được nói:
-Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi đang yên đang lành lại gặp yêu ma quỷ quái thế kia? Tại sao vị Trương công tử kia vừa nói tôi cần gã, gặp chuyện cổ quái có thể liên hệ gã, gã nói xong là tôi gặp quỷ ngay? Chuyện đó có quan hệ gì với gã không? Còn nữa, anh rốt cuộc là ai?
Lưu Anh Nam cũng thấy vị đời hai kia có chút cổ quái, nói chuyện cũng rất rõ ràng, như là đoán được Lăng Vân sẽ gặp chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. Có điều Lưu Anh Nam thấy gã là một người sống sờ sờ, hơn nữa không có kính râm thì không nhìn ra được chân tướng , hắn không thể đi kết luận người khác, chuyện này vượt qua phạm vi công tác của hắn. Ngoài ra hắn cũng không tin tưởng trên đời này có người nào lại có thể khống chế được lệ quỷ.
Cho nên Lưu Anh Nam cũng không giải thích gì với Lăng Vân, chỉ giơ tập tài liệu kia lên và nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
-Tôi không có hứng thú với đám "cao to đẹp trai con nhà giàu" và "trắng trẻo xinh gái con nhà giàu" các cô, tôi chỉ là một tên dân mọn đến lĩnh lương mà thôi.
Lăng Vân là một cô gái rất thuần khiết, lại là một nữ nhân cực kì thông minh, mặc dù yêu ma quỷ quái mang lại cho nàng ta sắc thái thần bí và sợ hãi, nhưng là một người trong cuộc, cô nàng vẫn duy trì một phần bình tĩnh, cô nàng biết phân tích, trong lòng có phán đoán sơ bộ. Đồng thời cô nàng cũng là một người con gái mạnh mẽ, quật cường, cô nàng biết có một số chuyện phải rất kiên trì, đối xử với một số người phải càng mạnh mẽ, một khi ngươi thoái nhượng và tỏ ra yếu đuối, hậu quả sẽ càng đáng sợ.
Nhưng là, buổi tối cô nàng còn phải thay mặt tập đoàn Vân Hải tham dự yến tiệc của nhóm chủ sự, mục đích muốn xác lập địa vị của tập đoàn Vân Hải tại thành phố này, cũng giao lưu quan hệ với mấy công ty nhỏ để đám giám đốc bớt đi việc hóa trang thành tên ăn mày đến đây xin nghiệp vụ. Mọi người thương lượng hợp tác ở một sân chơi chính thức, tập đòan Vân Hải phát triển cũng không tách rời được sự duy trì của các xí nghiệp vừa và nhỏ.
Có điều, sau khi gặp yêu ma quỷ quái cùng sự cổ quái của Trương công tử, Lăng Vân trong lòng còn rất sợ hãi. Vì tối nay vị Trương công tử kia cũng sẽ tham gia tiệc tối, để đảm bảo an toàn của bản thân, Lăng Vân bất chấp tất cả, kể cả mạo hiểm bị trêu chọc đùa giỡn, cô nàng cắn răng kéo Lưu Anh Nam nói thẳng:
-Anh có thể đi cùng tôi không?
-Hả? –Lưu Anh Nam giả ngu.
-Buổi tối đi cùng tôi tới một tiệc rượu được không? Tôi sẽ trả thù lao cho anh. –Lăng Vân chính thức đưa ra lời mời.
-Thù lao là nụ hôn được không? –Lưu Anh Nam chính thức báo giá.
-Anh hôn còn chưa đủ à? –Lăng Vân trừng mắt che miệng. Hai người tổng cộng gặp nhau hai lần, hôn cũng hai lần. Chuyện này đối với Lăng Vân còn đáng sợ hơn cả chuyện gặp quỷ, đó là lần đầu tiên và lần thứ hai mà cô nàng khổ công giữ gìn bao năm nay mà. Cô nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về thời điểm cô nàng cam tâm tình nguyện dâng lên nụ hôn đầu tiên, đó phải là cảnh tượng lãng mạn và tuyệt vời đến mức nào, vậy mà hiện thực lại cách biệt một trời một vực so với tưởng tượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook